Tiểu Yêu Lưu Lạc
Chương 21-3: Chuyện cũ qua đi, ta cùng cố nhân giáp diện thực tại (3)
Một hồi liếc biểu hiện của tiểu bạch hồ ta liền chắp tay ra sau, làm bộ đang muốn trở vào trong lại khẽ liếc nó một cái, cố tình nói thật lớn:
” Khải Đồng, tiểu Y Y nói muốn đi tìm một hồ ly giống đực, đệ xem chừng có thể giúp...”
Còn chưa kịp nói hết câu liền bị tiểu hồ ly cào cho một nhát.
Vừa khi ấy lại thấy bóng dáng Lưu tỷ, ta liền không tính toán nữa, vội vàng chạy ra, mà hồ ly kia cũng im bặt ra điều rất ngoan ngoãn.
_
Lưu Biểu Biểu này dường như rất thích hoàng hôn, xiêm y trên người nàng chính là màu ấy làm chủ.
Nàng thấy ta liền quay lại, tóc dài thướt tha qua vài tia nắng sớm thật giống tranh thiếu nữ dịu dàng. Ta nhìn thấy cảnh này liền tán thưởng:
” Biểu Biểu, tỷ quả thực rất xinh đẹp nha!”
_
Lưu Biểu Biểu nhìn ta cười, lại rút từ trong tay áo ra một chiếc gương nhỏ, hình dạng cổ quái, giơ ra trước ta:
” Muội xem, gương cổ này nhìn rất sắc nét phải không? Dung mạo của muội quả thật mới xứng quốc sắc...”
Lưu Biểu Biểu nhìn ta cười, lại rút từ trong tay áo ra một chiếc gương nhỏ, hình dạng cổ quái, giơ ra trước ta:
” Muội xem, gương cổ này nhìn rất sắc nét phải không? Dung mạo của muội quả thật mới xứng quốc sắc...”
_
Những lời sau ta hoàn toàn không nghe được, nhìn vào trong gương kia cũng không thấy cái gì gọi là quốc sắc. Thứ duy nhất hiện hình trong đó là gương mặt tái nhợp, bạch y thanh khiết đã nhuộm muôn hoa máu... Tuy nhiên đôi mắt kia vẫn rất lạnh lùng, cao ngạo. Chàng một tay cầm bảo kiếm, tay còn lại vẫn ung dung để phía sau lưng... Sự thật không phải thế, chàng là đang hết sức gắng gượng...
_
Ta giật lấy gương kia, hai tay run run chạm lên gương mặt kia, cũng chỉ có thể chạm vào kính lạnh.
_
Lưu tỷ một bên vẫn cười vui vẻ:
” Thế nào? Đẹp lắm đúng không, tỷ đã nói muội chính là một quốc sắc thiên hương mà”
Hóa ra là tỷ ấy không thấy, nhưng mà ta thấy. Thấy rõ ràng chàng đang khổ sở. Khi trước bị chàng lạnh nhạt để Ngược Khiêm đem đi ta vốn rất đau lòng, giờ phút này mới biết đây mới là đau chân chính.
_
Ta đưa trả chiếc gương cho Lưu tỷ sau đó vội vàng rời đi, hoàn toàn không nghe được tiếng tỷ ấy gọi phía sau. Không ngờ chưa được bao xa đã bị kết giới chặn lại.
_
Bình tĩnh suy nghĩ lại đánh thẳng hơn một canh giờ vẫn không có tác dụng. Ta càng gấp gáp hơn. Thực không biết Ngược Khiêm cùng Khải Đồng đã đạt đến trình độ nào rồi. Kết giới này ta cơ bản không có cách nào đánh vỡ.
_
Ta mệt mỏi dựa vào bức tường trong suốt, không ngừng nhìn thấy bóng người khi nãy huyết hoa nở trên nền bạch y trắng lại không ngừng lo sợ bạch y kia không bao lâu nữa sẽ lấy tông nền màu đỏ làm chủ đạo.
_
Trước mắt xuất hiện một bóng người. Ta ngước mắt lên liền thấy được khuôn mặt lạnh lùng của Ngược Khiêm, ngay cả giọng nói cũng mang hàn khí dữ dội:
” Muội muốn làm gì?”
_
Ta nhìn thấy hắn thật vui mừng, gấp gáp nói:
” Muội muốn ra ngoài, huynh có thể tạm thời mang kết giới này tháo xuống không?”
_
Ngược Khiêm nửa bước không nhúc nhích, giọng điệu vẫn lạnh lùng:
” Đi đâu? Cửu Trùng Thiên hay Lục Hải Điện? Có điều, đều không thể gặp Thần Thiên Phong.”
_
Mấy lời này quả thực khiến ta vô cùng kích động, hướng hắn lo sợ hỏi:
” Huynh nói vậy là sao? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
_
Lần này là Khải Đồng, còn có tiểu Bạch hồ, giọng nói trầm trầm kia vốn hoàn toàn xa lạ:
” Ngược huynh, cũng không thể che giấu lâu được, nơi này cuối cùng cũng không tránh khỏi ảnh hưởng, chi bằng để tỷ ấy biết sớm một chút cũng tốt...” nói xong liền một tay phá bỏ kết giới xuống.
...
Không gian bên ngoài so với trong này hoàn toàn khác biệt, cả khu rừng chỉ còn lại đổ nát. Ta bị mưa xối rất mạnh, y phục trên người sớm đã ướt hết dính vào da thịt. Phía trên đầu mây đen vần vũ.
_
Ta ngơ ngác nhìn hai người kia còn có tiểu hồ ly lông trắng sũng nước:
” Chuyện...chuyện gì?”
_
” Tà Vương chân chính đã xuất hiện, Tiên giới chuẩn bị diệt vong mà Nhân giới cũng vạn lần khó thoát.”
Mấy lời đó của Khải Đồng thật làm ta mê lạc, hoàn toàn không phân biệt được xung quanh. Một lát sau mới run run cất tiếng:
” Hắn là... là ai?”
Thật chậm, từng chữ một:
” Trụ Đế Trụ Song điện- Trụ Thiên- Thích Trụ Ma Vương.”
_
Ta quả thật không ngờ, Tiên giới bọn họ lại càng không ngờ. Một thời lùng bắt Chiến Thần Trụ Xích Quân, hôm nay lâm vào cảnh này, quả thật không phải oan uổng.
” Khải Đồng, tiểu Y Y nói muốn đi tìm một hồ ly giống đực, đệ xem chừng có thể giúp...”
Còn chưa kịp nói hết câu liền bị tiểu hồ ly cào cho một nhát.
Vừa khi ấy lại thấy bóng dáng Lưu tỷ, ta liền không tính toán nữa, vội vàng chạy ra, mà hồ ly kia cũng im bặt ra điều rất ngoan ngoãn.
_
Lưu Biểu Biểu này dường như rất thích hoàng hôn, xiêm y trên người nàng chính là màu ấy làm chủ.
Nàng thấy ta liền quay lại, tóc dài thướt tha qua vài tia nắng sớm thật giống tranh thiếu nữ dịu dàng. Ta nhìn thấy cảnh này liền tán thưởng:
” Biểu Biểu, tỷ quả thực rất xinh đẹp nha!”
_
Lưu Biểu Biểu nhìn ta cười, lại rút từ trong tay áo ra một chiếc gương nhỏ, hình dạng cổ quái, giơ ra trước ta:
” Muội xem, gương cổ này nhìn rất sắc nét phải không? Dung mạo của muội quả thật mới xứng quốc sắc...”
Lưu Biểu Biểu nhìn ta cười, lại rút từ trong tay áo ra một chiếc gương nhỏ, hình dạng cổ quái, giơ ra trước ta:
” Muội xem, gương cổ này nhìn rất sắc nét phải không? Dung mạo của muội quả thật mới xứng quốc sắc...”
_
Những lời sau ta hoàn toàn không nghe được, nhìn vào trong gương kia cũng không thấy cái gì gọi là quốc sắc. Thứ duy nhất hiện hình trong đó là gương mặt tái nhợp, bạch y thanh khiết đã nhuộm muôn hoa máu... Tuy nhiên đôi mắt kia vẫn rất lạnh lùng, cao ngạo. Chàng một tay cầm bảo kiếm, tay còn lại vẫn ung dung để phía sau lưng... Sự thật không phải thế, chàng là đang hết sức gắng gượng...
_
Ta giật lấy gương kia, hai tay run run chạm lên gương mặt kia, cũng chỉ có thể chạm vào kính lạnh.
_
Lưu tỷ một bên vẫn cười vui vẻ:
” Thế nào? Đẹp lắm đúng không, tỷ đã nói muội chính là một quốc sắc thiên hương mà”
Hóa ra là tỷ ấy không thấy, nhưng mà ta thấy. Thấy rõ ràng chàng đang khổ sở. Khi trước bị chàng lạnh nhạt để Ngược Khiêm đem đi ta vốn rất đau lòng, giờ phút này mới biết đây mới là đau chân chính.
_
Ta đưa trả chiếc gương cho Lưu tỷ sau đó vội vàng rời đi, hoàn toàn không nghe được tiếng tỷ ấy gọi phía sau. Không ngờ chưa được bao xa đã bị kết giới chặn lại.
_
Bình tĩnh suy nghĩ lại đánh thẳng hơn một canh giờ vẫn không có tác dụng. Ta càng gấp gáp hơn. Thực không biết Ngược Khiêm cùng Khải Đồng đã đạt đến trình độ nào rồi. Kết giới này ta cơ bản không có cách nào đánh vỡ.
_
Ta mệt mỏi dựa vào bức tường trong suốt, không ngừng nhìn thấy bóng người khi nãy huyết hoa nở trên nền bạch y trắng lại không ngừng lo sợ bạch y kia không bao lâu nữa sẽ lấy tông nền màu đỏ làm chủ đạo.
_
Trước mắt xuất hiện một bóng người. Ta ngước mắt lên liền thấy được khuôn mặt lạnh lùng của Ngược Khiêm, ngay cả giọng nói cũng mang hàn khí dữ dội:
” Muội muốn làm gì?”
_
Ta nhìn thấy hắn thật vui mừng, gấp gáp nói:
” Muội muốn ra ngoài, huynh có thể tạm thời mang kết giới này tháo xuống không?”
_
Ngược Khiêm nửa bước không nhúc nhích, giọng điệu vẫn lạnh lùng:
” Đi đâu? Cửu Trùng Thiên hay Lục Hải Điện? Có điều, đều không thể gặp Thần Thiên Phong.”
_
Mấy lời này quả thực khiến ta vô cùng kích động, hướng hắn lo sợ hỏi:
” Huynh nói vậy là sao? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
_
Lần này là Khải Đồng, còn có tiểu Bạch hồ, giọng nói trầm trầm kia vốn hoàn toàn xa lạ:
” Ngược huynh, cũng không thể che giấu lâu được, nơi này cuối cùng cũng không tránh khỏi ảnh hưởng, chi bằng để tỷ ấy biết sớm một chút cũng tốt...” nói xong liền một tay phá bỏ kết giới xuống.
...
Không gian bên ngoài so với trong này hoàn toàn khác biệt, cả khu rừng chỉ còn lại đổ nát. Ta bị mưa xối rất mạnh, y phục trên người sớm đã ướt hết dính vào da thịt. Phía trên đầu mây đen vần vũ.
_
Ta ngơ ngác nhìn hai người kia còn có tiểu hồ ly lông trắng sũng nước:
” Chuyện...chuyện gì?”
_
” Tà Vương chân chính đã xuất hiện, Tiên giới chuẩn bị diệt vong mà Nhân giới cũng vạn lần khó thoát.”
Mấy lời đó của Khải Đồng thật làm ta mê lạc, hoàn toàn không phân biệt được xung quanh. Một lát sau mới run run cất tiếng:
” Hắn là... là ai?”
Thật chậm, từng chữ một:
” Trụ Đế Trụ Song điện- Trụ Thiên- Thích Trụ Ma Vương.”
_
Ta quả thật không ngờ, Tiên giới bọn họ lại càng không ngờ. Một thời lùng bắt Chiến Thần Trụ Xích Quân, hôm nay lâm vào cảnh này, quả thật không phải oan uổng.
Tác giả :
Vũ Thơm