Tiểu Yêu Lưu Lạc
Chương 20-2: Ngày tháng lại xa chàng (2)
Tịch Thương Nguyên là người Tả Lang thành, ta đối với cái tên này cũng không có mấy chút thiện cảm. Ta nghe nói Nguyệt tự lưu hương kia trừ bỏ nơi này ra chính là ở Tả Lang thành sinh trưởng mạnh nhất. Hoa này tuy đẹp nhưng rất chóng tàn. Tàn xong lập tức tổ chức lễ hội Tiễn Hoa.
_
Tịch Thương Nguyên đem mấy xác hoa màu nâu kia để vào một cái hũ, xong xuôi liền đem chôn xuống đất. Đó cũng là tập tục. Y hiện nay không có mặt ở trong thành nhưng đối với nghi lễ một chút không thiếu.
_
Tiểu Đồng mang đèn lồng nhỏ trao cho ta nói:
” Tỷ tỷ mau treo cái này lên đi, chúng ta cùng phụ giúp Tịch đại ca!”
Ta đỡ lấy đèn lại xoa đầu tiểu tử:
” Đệ ngày càng hiểu chuyện nha!”
_
Đêm 12 là đêm chính, chúng ta đốt thảo hương đem đi quanh trang. Tịch Thương Nguyên đưa chiếc áo lông cho ta và tiểu Đồng dặn dò mặc vào, chúng ta gật đầu, lại nghe hắn nói:
” Đi sát vào ta một chút, thú dữ ở đây đặc biệt hứng thú mĩ nhân cùng tiểu hài nhi nha!”
Ta tất nhiên không tin là thật bĩu môi khinh bỉ lại phát hiện tiểu Đồng Đồng kia không biết khi nào đã dính chặt lấy hắn.
_
Thông thường tổ chức lễ hội sẽ có đồ ăn ngon, thế nhưng ta đợi nửa ngày cũng không thấy thứ gì, kết quả là đã được Tịch Thương Nguyên khai thông tư tưởng:
” Nữ tử Tả Lang chúng ta coi đây là ngày giảm kích cỡ ba vòng, hoàn toàn không có đồ ăn.”
Ta nghe hắn nói xong thiếu chút xỉu luôn.
_
Tầm cỡ giữa trưa có mấy người từ trong thành đi ra. Ta thấy được liền chặn lại hỏi thăm tin tức.
Người nam nhân áo nâu nghe ta hỏi mới kể lại. Yêu ma trong thành toàn bộ đã bị tiêu diệt, thế nhưng có một thiếu niên bị thương rất nặng. Y trừ bỏ xong nghiệt kia cũng không còn dấu vết.
Ta toàn bộ thấy nóng gian, tim đập rất gấp, cũng không chắc thiếu niên kia có phải hắn không, xong vẫn rất lo lắng.
_
Buổi chiều, Tịch Thương Nguyên cùng tiểu Đồng bưng thức ăn tới trước cửa phòng ta, còn lớn tiếng nói với tiểu Đồng:
” Đệ đi coi xem trong trang có ai đói quá mà khó chịu không?” rõ ràng là đang trêu chọc ta.
Tiểu hài nhi kia cũng “thật thà” đáp lại:
” Trừ bỏ tỷ tỷ ra cũng không còn ai.”
Ta nghe thấy bọn họ cười đùa với nhau. Tuy nhiên lại không có tâm trạng nào để ý.
_
Tịch trang cũng là trang duy nhất trong vòng vài dặm quanh đây. Kì thật, ta vốn ưa náo nhiệt, phải ở một nơi rừng núi cô đơn thế này khó tránh khỏi bức bối. Có điều mỗi lần ra ngoài đều không dám đi xa, là sợ Tiêu Thần hắn trở về không gặp được ta mà ta cũng lo để lỡ hắn.
...
.........
Ta cuối cùng cũng gặp được Tiêu Thần
............
Lại không như ý muốn
......
” Kiếp này hãy ở cùng Tịch Thương Nguyên, quan tâm hắn, đối với hắn thật tốt.” Hắn không chút do dự nói với ta mấy lời đó.
.........
” Sao ta phải làm vậy?”
...
” Vì ta yêu nàng, có thể vì nàng mà thêm một kiếp cô độc.”
...
” Ngươi thật lòng yêu ta?”
...
Hắn gật đầu.
...
” Là từ lúc nào?”
...
Hắn lắc đầu.
...
...
Ta cùng hắn có chung cảm xúc nhưng nghe mấy lời kia lại không thể nào nói ra. Hắn thế nào yêu ta lại chính miệng kêu ta đi kết phu thê với nam nhân khác. Hắn rốt cuộc là loại suy nghĩ gì?
......
” Ta muốn ăn bánh Viên Liên, có thể làm cho ta không?”
Hắn không bàn mấy chuyện kia nữa, một mực muốn ăn thứ bánh kia.
...
” Ta trước đây chưa từng nghe qua loại bánh này.”
...
Hắn đứng dậy, nhìn ta một cái, mỉm cười:
” Kiếp này ta cũng chỉ cầu một lần nếm lại hương vị kia. Đã không được vậy ta hẹn nàng kiếp sau. Nàng nhất định phải đợi ta.”
.......
..........
Ngày ấy sang năm, Nguyệt tự lưu hương nở muộn, khắp Tịch trang treo đèn kết hoa, ta cùng Tịch Thương Nguyên thành hôn. Khi ấy cũng chỉ có hài nhi tiểu Đồng Đồng 7 tuổi miễn cưỡng làm nhân chứng. Tuy nhiên giữa hai chúng ta không có cái gọi là đêm tân hôn hoan hỉ thân mật. Cùng lắm là ta với hắn cách nhau một tấm rèm che. Tiểu hài nhi ở phòng bên một chốc lại lạch cạch.
.....
Ta như lời Tiêu Thần nói, một mực làm một người thê tử tốt.
.....
Lại ngày ấy 10 năm sau, ta hỏi Tịch Thương Nguyên:
” Chàng không sợ hãi thiếp sao?”
Hắn mỉm cười:
” Sao ta lại sợ nàng?”
” Thiếp không phải là người.”
” Nhưng nàng là thê tử duy nhất của ta.”
...
Ta cảm động nhìn hắn:
” Ta sẽ đối với chàng thật tốt.”
” Đa tạ nàng.”
_
Khải Đồng kia lúc này đã trở thành thiếu niên 17, với Tịch Thương Nguyên rất mực tôn kính, với ta lại thập phần đùa giỡn. Một tiếng “tỷ tỷ” khi xưa khó mà nghe được. Kết quả ta đem chuyện xưa đe dọa, vẫn là tốt nhất.
_
Ngày ấy 40 năm sau, Tịch Thương Nguyên từ trần. Ta lúc đó vẫn mang thân hình thiếu nữ, cùng Khải Đồng là một thiếu niên tuấn tú, so thân phận thật giống với hai hài tử túc trực bên linh cữu Tịch gia. Sở dĩ có chuyện kia là bởi Ngược Lượng Hà vốn không phải phàm nhân.
.....
Cùng ngày hôm ấy, ta được tin Tiêu đạo sĩ Khương Thanh Tâm từ trần.
Kiếp này của bọn họ coi như kết thúc.
_
Tịch Thương Nguyên đem mấy xác hoa màu nâu kia để vào một cái hũ, xong xuôi liền đem chôn xuống đất. Đó cũng là tập tục. Y hiện nay không có mặt ở trong thành nhưng đối với nghi lễ một chút không thiếu.
_
Tiểu Đồng mang đèn lồng nhỏ trao cho ta nói:
” Tỷ tỷ mau treo cái này lên đi, chúng ta cùng phụ giúp Tịch đại ca!”
Ta đỡ lấy đèn lại xoa đầu tiểu tử:
” Đệ ngày càng hiểu chuyện nha!”
_
Đêm 12 là đêm chính, chúng ta đốt thảo hương đem đi quanh trang. Tịch Thương Nguyên đưa chiếc áo lông cho ta và tiểu Đồng dặn dò mặc vào, chúng ta gật đầu, lại nghe hắn nói:
” Đi sát vào ta một chút, thú dữ ở đây đặc biệt hứng thú mĩ nhân cùng tiểu hài nhi nha!”
Ta tất nhiên không tin là thật bĩu môi khinh bỉ lại phát hiện tiểu Đồng Đồng kia không biết khi nào đã dính chặt lấy hắn.
_
Thông thường tổ chức lễ hội sẽ có đồ ăn ngon, thế nhưng ta đợi nửa ngày cũng không thấy thứ gì, kết quả là đã được Tịch Thương Nguyên khai thông tư tưởng:
” Nữ tử Tả Lang chúng ta coi đây là ngày giảm kích cỡ ba vòng, hoàn toàn không có đồ ăn.”
Ta nghe hắn nói xong thiếu chút xỉu luôn.
_
Tầm cỡ giữa trưa có mấy người từ trong thành đi ra. Ta thấy được liền chặn lại hỏi thăm tin tức.
Người nam nhân áo nâu nghe ta hỏi mới kể lại. Yêu ma trong thành toàn bộ đã bị tiêu diệt, thế nhưng có một thiếu niên bị thương rất nặng. Y trừ bỏ xong nghiệt kia cũng không còn dấu vết.
Ta toàn bộ thấy nóng gian, tim đập rất gấp, cũng không chắc thiếu niên kia có phải hắn không, xong vẫn rất lo lắng.
_
Buổi chiều, Tịch Thương Nguyên cùng tiểu Đồng bưng thức ăn tới trước cửa phòng ta, còn lớn tiếng nói với tiểu Đồng:
” Đệ đi coi xem trong trang có ai đói quá mà khó chịu không?” rõ ràng là đang trêu chọc ta.
Tiểu hài nhi kia cũng “thật thà” đáp lại:
” Trừ bỏ tỷ tỷ ra cũng không còn ai.”
Ta nghe thấy bọn họ cười đùa với nhau. Tuy nhiên lại không có tâm trạng nào để ý.
_
Tịch trang cũng là trang duy nhất trong vòng vài dặm quanh đây. Kì thật, ta vốn ưa náo nhiệt, phải ở một nơi rừng núi cô đơn thế này khó tránh khỏi bức bối. Có điều mỗi lần ra ngoài đều không dám đi xa, là sợ Tiêu Thần hắn trở về không gặp được ta mà ta cũng lo để lỡ hắn.
...
.........
Ta cuối cùng cũng gặp được Tiêu Thần
............
Lại không như ý muốn
......
” Kiếp này hãy ở cùng Tịch Thương Nguyên, quan tâm hắn, đối với hắn thật tốt.” Hắn không chút do dự nói với ta mấy lời đó.
.........
” Sao ta phải làm vậy?”
...
” Vì ta yêu nàng, có thể vì nàng mà thêm một kiếp cô độc.”
...
” Ngươi thật lòng yêu ta?”
...
Hắn gật đầu.
...
” Là từ lúc nào?”
...
Hắn lắc đầu.
...
...
Ta cùng hắn có chung cảm xúc nhưng nghe mấy lời kia lại không thể nào nói ra. Hắn thế nào yêu ta lại chính miệng kêu ta đi kết phu thê với nam nhân khác. Hắn rốt cuộc là loại suy nghĩ gì?
......
” Ta muốn ăn bánh Viên Liên, có thể làm cho ta không?”
Hắn không bàn mấy chuyện kia nữa, một mực muốn ăn thứ bánh kia.
...
” Ta trước đây chưa từng nghe qua loại bánh này.”
...
Hắn đứng dậy, nhìn ta một cái, mỉm cười:
” Kiếp này ta cũng chỉ cầu một lần nếm lại hương vị kia. Đã không được vậy ta hẹn nàng kiếp sau. Nàng nhất định phải đợi ta.”
.......
..........
Ngày ấy sang năm, Nguyệt tự lưu hương nở muộn, khắp Tịch trang treo đèn kết hoa, ta cùng Tịch Thương Nguyên thành hôn. Khi ấy cũng chỉ có hài nhi tiểu Đồng Đồng 7 tuổi miễn cưỡng làm nhân chứng. Tuy nhiên giữa hai chúng ta không có cái gọi là đêm tân hôn hoan hỉ thân mật. Cùng lắm là ta với hắn cách nhau một tấm rèm che. Tiểu hài nhi ở phòng bên một chốc lại lạch cạch.
.....
Ta như lời Tiêu Thần nói, một mực làm một người thê tử tốt.
.....
Lại ngày ấy 10 năm sau, ta hỏi Tịch Thương Nguyên:
” Chàng không sợ hãi thiếp sao?”
Hắn mỉm cười:
” Sao ta lại sợ nàng?”
” Thiếp không phải là người.”
” Nhưng nàng là thê tử duy nhất của ta.”
...
Ta cảm động nhìn hắn:
” Ta sẽ đối với chàng thật tốt.”
” Đa tạ nàng.”
_
Khải Đồng kia lúc này đã trở thành thiếu niên 17, với Tịch Thương Nguyên rất mực tôn kính, với ta lại thập phần đùa giỡn. Một tiếng “tỷ tỷ” khi xưa khó mà nghe được. Kết quả ta đem chuyện xưa đe dọa, vẫn là tốt nhất.
_
Ngày ấy 40 năm sau, Tịch Thương Nguyên từ trần. Ta lúc đó vẫn mang thân hình thiếu nữ, cùng Khải Đồng là một thiếu niên tuấn tú, so thân phận thật giống với hai hài tử túc trực bên linh cữu Tịch gia. Sở dĩ có chuyện kia là bởi Ngược Lượng Hà vốn không phải phàm nhân.
.....
Cùng ngày hôm ấy, ta được tin Tiêu đạo sĩ Khương Thanh Tâm từ trần.
Kiếp này của bọn họ coi như kết thúc.
Tác giả :
Vũ Thơm