Tiểu Yêu Lưu Lạc
Chương 16-1: Phiêu bạt giang hồ (1)
Những đốm sáng kia cuối cùng rồi cũng biến mất, trên mặt đất hiện ra một cây trâm bằng gỗ rất tinh sảo, thấp thoáng hiện lên đường sáng hồng cùng chút hương sen mờ nhạt...
_
Ta đứng đó, như trời trồng, cây trâm kia đã được cài lên tóc, trong người có chút thuật pháp cũng đủ để làm mấy dấu máu trên váy ẩn đi...ta không muốn nó nhanh chóng biến mất.
_
Trước đây, khi còn là một thạch đầu ta đã ao ước làm biết bao việc lúc này lại hoàn toàn quên hết, cả dung mạo bấy lâu luôn khiến ta bận tâm đều không còn quan trọng. Thì ra từ đầu Liêm Trương mang ta đi là đã suy tính việc này. Mặc kệ là trước kia hắn nợ ta cái gì, thế này là quá đủ, hơn nữa đã thành ta nợ hắn.
_
Ta bây giờ sẽ đi đâu? Làm sao có thể trở về Khương Thanh đạo quán? Làm sao để đối mặt với mấy người Tiêu Thần, Tâm Như, Tôn Thọ sư huynh? Ta đi giang hồ.
_
Trước đây khi chưa gặp Liêm Trương ta quanh năm chỉ ở trên núi Thanh Khương, về sau thì ở trong đạo quán, căn bản chưa từng một mình ra ngoài. Bây giờ quả thật lo sợ, nhất thời không biết nên làm thế nào.
_
Nơi ta đang đứng có tên là Tương Thạch Khúc. Ta nghe chữ 'thạch' kia cảm thấy có chút họ hàng liền cứ theo hướng đó mà bước thẳng, chưa tới một canh giờ sau trời đã sáng.
_
Rừng cây này tuy nói là bạt ngàn lại rất dễ tìm thấy lối ra. Ta cứ theo một con đường mòn mà đi, cuối cùng nhìn thấy một thôn nhỏ cạnh bìa rừng, lưng lại dựa sát vào ngọn núi phía sau. Trong lòng có chút khởi sắc, vội vàng tìm đến.
_
Đại tẩu trong nhà này là một bà góa, tẩu ấy sống cùng cậu con trai 5 tuổi. Thằng bé này rất khôi ngô, thấy ta liền gọi một tiếng “ tỷ tỷ xinh đẹp”, ta cũng vì thế mà vô cùng biết ơn Tiêu Thần kia.
_
Liêu tẩu nhìn ta một hồi, lại chép miệng:
” Muội muội à, muội còn nhỏ như vậy sao đã một mình dời khỏi nhà? Không bằng lòng điều gì sao?”
Tẩu ấy nói xong lại nhìn tiểu Không Không bên cạnh, rầu rĩ:
” Ta trước kia cũng vì không hiểu chuyện, hại tới giờ cũng chỉ có thể ở chân núi Thạch Khúc này.
_
Trong lòng ta thầm nghĩ, không biết tẩu tẩu là không hiểu chuyện gì nhưng ta với tẩu thật cùng là có nhà không thể về. Suy nghĩ thế, xong ta lại họi Liêu tẩu:
” Nhà tẩu trước kia ở đâu? Còn nữa, sao không thấy ba tiểu Không Không?”
_
Liêu tẩu vẫy tay nói tiểu Không Không ra ngoài xong mới nói với ta:
” Ta bình thường chưa từng nói chuyện này với ai, không hiểu sao hôm nay lại có cảm ý muốn cho muội biết”
_
Tẩu ấy nhấc chiếc ghế ra, ý bảo ta ngồi xuống, nói tiếp:
” Nhà ta vốn là ở Khiêm Trấn thành, cha ta cũng là một thương nhân có tiếng ở đó, 6 năm trước ta cùng Nhuyễn Tích, tức là cha tiểu Không Không định sẵn hôn ước. Tuy nhiên chàng là một tướng quân, hai ta chưa kịp thành thân thì đã phải chia xa, chàng ra trận, cũng không lâu sau ta được tin chàng bị ám hại. Hồi đó trong thành gia phủ họ Ngược nắm quyền tuyệt đối, nghe nói có ẩn cơ gì đó. Ngược Lượng Hà là con trai cả nhà họ, cha vì muốn cứu vớt cơ nghiệp hơn cả là vì ta mới đồng ý gả ta cho hắn. Ta không đồng ý...”
” Thế là tẩu bỏ đi?” ta hỏi tiếp.
Liêu tẩu gật đầu.
_
Ta nhìn Liêu tẩu một lượt từ trên xuống dưới, thầm đánh giá:
” Tẩu tẩu này rốt cuộc là người thế nào? Sao có thể đem chuyện của bản thân nói với một người xa lạ như ta? Cũng có thể tỷ ấy cô đơn lâu quá”
Trong lòng ta tràn ngập thương cảm.
_
Thật ra, ta chẳng qua mới chỉ 11 tuổi nhưng đã dùng chút phép thuật làm trông giống 17, 18, người cao siêu một chút chắc chắn sẽ nhận ra. Nhưng Liêu tẩu là người bình thường, đương nhiên không biết.
_
Cạnh nhà tiểu Không Không có một căn lớn hơn, cả chủ nhà cũng bự hơn, thường xuyên bắt nạt cậu nhóc. Ta ở lại nhà Liêu tẩu hai ngày, trước khi dời đi còn dạy dỗ cho tiểu tử kia một chút.
_
Ta dùng chút bụi đá biến thành một bóng ma, tối đến nhân lúc nó đi vệ sinh mà nhào ma dọa nạt, mà ma của ta không có sợ nước tiểu nha.
_
Tên mập bự trảng kia nhìn thấy con ma liền ngã bật ra, run rẩy:
” Yêu...yêu..quái..”
Ta cười khà khà:
” Tiểu tử, ta không phải yêu quái.haha. Yêu quái thích ăn thịt người, ta lại thích cái đó của ngươi.”
Thằng bé kia sợ hãi:
” Đừng...ngươi đừng lấy cái đó...cha nói ta còn phải lấy vợ...”
Ta làm tiếng mài dao quẹt quẹt, lại nhìn thằng nhỏ:
” Có điều, nếu ngươi hứa sẽ không bắt nạt tiểu Không Không nữa, từ nay luôn bảo vệ nó ta sẽ xem xét lại.”
Thằng bé kia lập tức đồng ý.
_
Ta đang ngồi trên ghế ăn bánh Liêu tẩu làm, tiểu Không Không hớn hở từ ngoài chạy lại:
” Y Vũ tỷ tỷ, hôm nay tiểu Khúc Dụ rất tốt với đệ, còn mời đệ ăn bánh nhà hắn làm”
Tiểu Khúc Dụ kia là tên mập đó. Ta mỉm cười xoa đầu cậu nhóc:
” Đương nhiên, mà bánh mẹ đệ làm cũng rất ngon, đệ mau lại đây ăn thử đi.”
Tiểu Không Không vui vẻ chạy lại chỗ ta, cầm một chiếc bánh khoai lên, cắn một miếng lại híp mắt nhìn ta cười.
_
Ta đứng đó, như trời trồng, cây trâm kia đã được cài lên tóc, trong người có chút thuật pháp cũng đủ để làm mấy dấu máu trên váy ẩn đi...ta không muốn nó nhanh chóng biến mất.
_
Trước đây, khi còn là một thạch đầu ta đã ao ước làm biết bao việc lúc này lại hoàn toàn quên hết, cả dung mạo bấy lâu luôn khiến ta bận tâm đều không còn quan trọng. Thì ra từ đầu Liêm Trương mang ta đi là đã suy tính việc này. Mặc kệ là trước kia hắn nợ ta cái gì, thế này là quá đủ, hơn nữa đã thành ta nợ hắn.
_
Ta bây giờ sẽ đi đâu? Làm sao có thể trở về Khương Thanh đạo quán? Làm sao để đối mặt với mấy người Tiêu Thần, Tâm Như, Tôn Thọ sư huynh? Ta đi giang hồ.
_
Trước đây khi chưa gặp Liêm Trương ta quanh năm chỉ ở trên núi Thanh Khương, về sau thì ở trong đạo quán, căn bản chưa từng một mình ra ngoài. Bây giờ quả thật lo sợ, nhất thời không biết nên làm thế nào.
_
Nơi ta đang đứng có tên là Tương Thạch Khúc. Ta nghe chữ 'thạch' kia cảm thấy có chút họ hàng liền cứ theo hướng đó mà bước thẳng, chưa tới một canh giờ sau trời đã sáng.
_
Rừng cây này tuy nói là bạt ngàn lại rất dễ tìm thấy lối ra. Ta cứ theo một con đường mòn mà đi, cuối cùng nhìn thấy một thôn nhỏ cạnh bìa rừng, lưng lại dựa sát vào ngọn núi phía sau. Trong lòng có chút khởi sắc, vội vàng tìm đến.
_
Đại tẩu trong nhà này là một bà góa, tẩu ấy sống cùng cậu con trai 5 tuổi. Thằng bé này rất khôi ngô, thấy ta liền gọi một tiếng “ tỷ tỷ xinh đẹp”, ta cũng vì thế mà vô cùng biết ơn Tiêu Thần kia.
_
Liêu tẩu nhìn ta một hồi, lại chép miệng:
” Muội muội à, muội còn nhỏ như vậy sao đã một mình dời khỏi nhà? Không bằng lòng điều gì sao?”
Tẩu ấy nói xong lại nhìn tiểu Không Không bên cạnh, rầu rĩ:
” Ta trước kia cũng vì không hiểu chuyện, hại tới giờ cũng chỉ có thể ở chân núi Thạch Khúc này.
_
Trong lòng ta thầm nghĩ, không biết tẩu tẩu là không hiểu chuyện gì nhưng ta với tẩu thật cùng là có nhà không thể về. Suy nghĩ thế, xong ta lại họi Liêu tẩu:
” Nhà tẩu trước kia ở đâu? Còn nữa, sao không thấy ba tiểu Không Không?”
_
Liêu tẩu vẫy tay nói tiểu Không Không ra ngoài xong mới nói với ta:
” Ta bình thường chưa từng nói chuyện này với ai, không hiểu sao hôm nay lại có cảm ý muốn cho muội biết”
_
Tẩu ấy nhấc chiếc ghế ra, ý bảo ta ngồi xuống, nói tiếp:
” Nhà ta vốn là ở Khiêm Trấn thành, cha ta cũng là một thương nhân có tiếng ở đó, 6 năm trước ta cùng Nhuyễn Tích, tức là cha tiểu Không Không định sẵn hôn ước. Tuy nhiên chàng là một tướng quân, hai ta chưa kịp thành thân thì đã phải chia xa, chàng ra trận, cũng không lâu sau ta được tin chàng bị ám hại. Hồi đó trong thành gia phủ họ Ngược nắm quyền tuyệt đối, nghe nói có ẩn cơ gì đó. Ngược Lượng Hà là con trai cả nhà họ, cha vì muốn cứu vớt cơ nghiệp hơn cả là vì ta mới đồng ý gả ta cho hắn. Ta không đồng ý...”
” Thế là tẩu bỏ đi?” ta hỏi tiếp.
Liêu tẩu gật đầu.
_
Ta nhìn Liêu tẩu một lượt từ trên xuống dưới, thầm đánh giá:
” Tẩu tẩu này rốt cuộc là người thế nào? Sao có thể đem chuyện của bản thân nói với một người xa lạ như ta? Cũng có thể tỷ ấy cô đơn lâu quá”
Trong lòng ta tràn ngập thương cảm.
_
Thật ra, ta chẳng qua mới chỉ 11 tuổi nhưng đã dùng chút phép thuật làm trông giống 17, 18, người cao siêu một chút chắc chắn sẽ nhận ra. Nhưng Liêu tẩu là người bình thường, đương nhiên không biết.
_
Cạnh nhà tiểu Không Không có một căn lớn hơn, cả chủ nhà cũng bự hơn, thường xuyên bắt nạt cậu nhóc. Ta ở lại nhà Liêu tẩu hai ngày, trước khi dời đi còn dạy dỗ cho tiểu tử kia một chút.
_
Ta dùng chút bụi đá biến thành một bóng ma, tối đến nhân lúc nó đi vệ sinh mà nhào ma dọa nạt, mà ma của ta không có sợ nước tiểu nha.
_
Tên mập bự trảng kia nhìn thấy con ma liền ngã bật ra, run rẩy:
” Yêu...yêu..quái..”
Ta cười khà khà:
” Tiểu tử, ta không phải yêu quái.haha. Yêu quái thích ăn thịt người, ta lại thích cái đó của ngươi.”
Thằng bé kia sợ hãi:
” Đừng...ngươi đừng lấy cái đó...cha nói ta còn phải lấy vợ...”
Ta làm tiếng mài dao quẹt quẹt, lại nhìn thằng nhỏ:
” Có điều, nếu ngươi hứa sẽ không bắt nạt tiểu Không Không nữa, từ nay luôn bảo vệ nó ta sẽ xem xét lại.”
Thằng bé kia lập tức đồng ý.
_
Ta đang ngồi trên ghế ăn bánh Liêu tẩu làm, tiểu Không Không hớn hở từ ngoài chạy lại:
” Y Vũ tỷ tỷ, hôm nay tiểu Khúc Dụ rất tốt với đệ, còn mời đệ ăn bánh nhà hắn làm”
Tiểu Khúc Dụ kia là tên mập đó. Ta mỉm cười xoa đầu cậu nhóc:
” Đương nhiên, mà bánh mẹ đệ làm cũng rất ngon, đệ mau lại đây ăn thử đi.”
Tiểu Không Không vui vẻ chạy lại chỗ ta, cầm một chiếc bánh khoai lên, cắn một miếng lại híp mắt nhìn ta cười.
Tác giả :
Vũ Thơm