Tiểu Yêu Lưu Lạc
Chương 14-2: Trộm (2)
Tôn Thọ sư huynh lúc này mặt mày ủ rột, còn tệ hơn so với mặt ta lúc bất lực nhìn thức ăn ngon. Vị Tứ Lộc sư huynh ở bên cạnh cũng không khấm khá hơn chút nào. Mà nói trắng ra là khắp nơi không có chút sinh khí. Ta lo lắng hỏi Tâm Như:
” Cậu vẫn ổn chứ?”
Tâm Như bi thương nhìn ta lắc đầu. Ta bỗng thấy thật sốt ruột như thể chính mình cũng đi thi vậy. Có điều ta vốn đã không học thuật pháp, có thi dớt cũng không sao.
_
Đêm đã khuya, Tâm Như vẫn chưa về. Ta lo lắng không yên lại không biết từ lúc nào ở trên cửa sổ mà ngủ gục. Khi tỉnh dậy đã thấy xung quanh có vài người.
_
Đập vào mắt ta là khuôn mặt bánh bao của Tứ Lộc sư huynh. Ta tưởng mình nằm mơ liền dụi mắt, kết quả là tòi thêm khuôn mặt của Tôn huynh cùng tiểu Như, mấy người đó nhìn ta trằm trằm.
_
Ta không kìm được liền hỏi bọn họ:
” Nửa đêm, nửa hôm sao lại tụ tập ở đây hết vậy? Không buồn ngủ sao?”
Không ngờ ba người kia không hẹn mà gặp, ánh mắt “đáng thương” đồng thời nhìn ta:
” Tiểu Vũ, bây giờ chỉ có muội mới giúp được chúng ta hôi.”
Tôn Thọ sư huynh mở lời trước.
_
Ta bị bất ngờ liền “hả?” lên một tiếng.
Tứ Lộc sư huynh kia lại nhìn ta trằm trằm:
” Muội giúp chúng ta trộm đề thi nhé.”
_
Ta nhìn đến thân hình nhỏ nhắm đang run rẩy của tiểu Như, trong lòng tràn ngập thương xót mà đồng ý.
_
Vì sao họ lại nhờ ta? Rất đơn giản! Tại thân hình ta nhỏ xíu, rất thuận tiện moi móc.
_
Cửa phòng Liêm lão sư khép hờ. Lão hình như đang ngủ rất say. Ta len qua khe cửa vào trong phòng. Kết quả tìm một hồi vẫn không thấy. Bỗng nhiên ta nghĩ ra Tiêu tiểu tử nói hắn ra đề. Không lẽ là thật? Nói vậy đề thi hẳn là ở chỗ hắn.
_
Tiêu tiểu tử không có ở trong phòng. Ta cảm thấy thật may mắn liền bắt đầu công cuộc tìm kiếm.
” Cạch, két...”
Âm thanh nho nhỏ kia làm ta giật mình, thầm nguyền rủa:
” Tiểu tử thối! Ngươi sớm không sớm, muộn không muộn lại nhằm đúng lúc này mà trở về!”
_
Ta vội vàng nhảy thẳng xuống cái giỏ đựng giấy.
_
Tiêu Thần hắn không biết làm gì ngồi im lặng hồi lâu. Ta khó khăn lắm mới rời khỏi được, tiện thể đem theo đống giấy trong giỏ đi. Cuối cùng không ngờ cái đó chính là đề thi.
..._
Tất cả đều qua. Mà điều bất ngờ nhất là tờ “đề” kia chỉ là một tờ giấy trắng vẻn vẹn bốn chữ lớn: “ tất cả đã qua!”
Và ai muốn biết đề bài? Là “ Làm thế nào lấy được đề trước khi thi?” Tiêu tiểu tử trước mặt bọn ta đã nói thế và đương nhiên cái đề bài quái đản kia là do hắn ra.
_
Ta cũng vì thế mà không dưng trở thành người hùng. Tiếc là cái danh dự này không thể đem khoe với tiểu tử họ Tiêu đó.
_
Buổi sáng hôm ấy, ta từ chỗ Liêm lão sư trở về phòng. Vốn là muốn tới gặp lão Liêm để hỏi xem khi nào lão sẽ giúp việc của ta, lại thấy lão cùng Tiêu Thần hình như đang nói chuyện gì đấy. Ta không tiện là phiền nên trở về trước, khi khác sẽ quay lại.
_
Ta nhìn thấy Tâm Như liền gọi:
” Tiểu Như”
Nha đầu kia đang để ý gì đấy, cũng không chú ý tới ta đang gọi. Ta nhìn theo ánh mắt ngây ngô kia liền thấy Tiêu Thần. Hắn rõ ràng khi nãy còn ở cùng Liêm lão sư, cũng không biết từ khi nào đã chạy ra đây.
_
Ta đến gần, nha đầu Tâm Như kia mới phát hiện, vội vã thu lại ánh mắt từ trên người Tiêu Thần, luống cuống kêu ta một tiếng:
” Tiểu Vũ...”
_
Ta cười cười ngồi xuống cạnh tiểu Như, thuận miệng hỏi:
” Đang đợi ai à?”
Nha đầu này nghe ta nói liền đỏ mặt. Thì ra là hiểu quá “sâu xa” câu hỏi của ta.
_
Liếc thấy Tiêu Thần đang tới gần, ta đá và
chân Tâm Như một cái, cười gian:
” Cậu nhìn chúng Tiêu tiểu tử à?”
_
Tâm Như nghe ta nói vậy liền vội vàng phủ nhận mà quên rằng: “ phủ nhận chính là sự khẳng định chắc chắn nhất“. Ta thấy vậy liền đe dọa:
” Mau thừa nhận nếu không mình sẽ la to cho Tiêu Thần biết!”
_
Gương mặt tiểu Như đầy vẻ do dự, cuối cùng rụt rè gật đầu. Tuy nhiên ta lại không vui vẻ như tưởng tượng.
_
Loáng thoáng thấy cạnh hồ sen có bóng người. Nhìn kĩ phát hiện đó chính là Tiêu Thần. Hắn không hiểu dạo này vì sao rất hay trầm mặc, cũng rất thường ra hồ sen đứng. Có lẽ vì hương sen rất thanh nhẹ, dễ dàng làm cho đầu óc thoải mái.
_
Ta im lặng nhìn hắn một lúc lại sực nhớ đến Tâm Như liền chạy về kéo nha đầu ấy ra đây. Dàn xếp ổn thỏa xong lặng lẽ dời đi.
_
Ngày hôm sau gặp, câu đầu tiên mà Tiêu Thần hỏi ta là:
” Ngươi làm cái quái gì thế?”
Ta cũng dành cho hắn câu đầu tiên:
” Ngươi nói cái quái gì vậy?”
Vừa lúc ấy lại thấy tiểu Như đi tới.
” Cậu vẫn ổn chứ?”
Tâm Như bi thương nhìn ta lắc đầu. Ta bỗng thấy thật sốt ruột như thể chính mình cũng đi thi vậy. Có điều ta vốn đã không học thuật pháp, có thi dớt cũng không sao.
_
Đêm đã khuya, Tâm Như vẫn chưa về. Ta lo lắng không yên lại không biết từ lúc nào ở trên cửa sổ mà ngủ gục. Khi tỉnh dậy đã thấy xung quanh có vài người.
_
Đập vào mắt ta là khuôn mặt bánh bao của Tứ Lộc sư huynh. Ta tưởng mình nằm mơ liền dụi mắt, kết quả là tòi thêm khuôn mặt của Tôn huynh cùng tiểu Như, mấy người đó nhìn ta trằm trằm.
_
Ta không kìm được liền hỏi bọn họ:
” Nửa đêm, nửa hôm sao lại tụ tập ở đây hết vậy? Không buồn ngủ sao?”
Không ngờ ba người kia không hẹn mà gặp, ánh mắt “đáng thương” đồng thời nhìn ta:
” Tiểu Vũ, bây giờ chỉ có muội mới giúp được chúng ta hôi.”
Tôn Thọ sư huynh mở lời trước.
_
Ta bị bất ngờ liền “hả?” lên một tiếng.
Tứ Lộc sư huynh kia lại nhìn ta trằm trằm:
” Muội giúp chúng ta trộm đề thi nhé.”
_
Ta nhìn đến thân hình nhỏ nhắm đang run rẩy của tiểu Như, trong lòng tràn ngập thương xót mà đồng ý.
_
Vì sao họ lại nhờ ta? Rất đơn giản! Tại thân hình ta nhỏ xíu, rất thuận tiện moi móc.
_
Cửa phòng Liêm lão sư khép hờ. Lão hình như đang ngủ rất say. Ta len qua khe cửa vào trong phòng. Kết quả tìm một hồi vẫn không thấy. Bỗng nhiên ta nghĩ ra Tiêu tiểu tử nói hắn ra đề. Không lẽ là thật? Nói vậy đề thi hẳn là ở chỗ hắn.
_
Tiêu tiểu tử không có ở trong phòng. Ta cảm thấy thật may mắn liền bắt đầu công cuộc tìm kiếm.
” Cạch, két...”
Âm thanh nho nhỏ kia làm ta giật mình, thầm nguyền rủa:
” Tiểu tử thối! Ngươi sớm không sớm, muộn không muộn lại nhằm đúng lúc này mà trở về!”
_
Ta vội vàng nhảy thẳng xuống cái giỏ đựng giấy.
_
Tiêu Thần hắn không biết làm gì ngồi im lặng hồi lâu. Ta khó khăn lắm mới rời khỏi được, tiện thể đem theo đống giấy trong giỏ đi. Cuối cùng không ngờ cái đó chính là đề thi.
..._
Tất cả đều qua. Mà điều bất ngờ nhất là tờ “đề” kia chỉ là một tờ giấy trắng vẻn vẹn bốn chữ lớn: “ tất cả đã qua!”
Và ai muốn biết đề bài? Là “ Làm thế nào lấy được đề trước khi thi?” Tiêu tiểu tử trước mặt bọn ta đã nói thế và đương nhiên cái đề bài quái đản kia là do hắn ra.
_
Ta cũng vì thế mà không dưng trở thành người hùng. Tiếc là cái danh dự này không thể đem khoe với tiểu tử họ Tiêu đó.
_
Buổi sáng hôm ấy, ta từ chỗ Liêm lão sư trở về phòng. Vốn là muốn tới gặp lão Liêm để hỏi xem khi nào lão sẽ giúp việc của ta, lại thấy lão cùng Tiêu Thần hình như đang nói chuyện gì đấy. Ta không tiện là phiền nên trở về trước, khi khác sẽ quay lại.
_
Ta nhìn thấy Tâm Như liền gọi:
” Tiểu Như”
Nha đầu kia đang để ý gì đấy, cũng không chú ý tới ta đang gọi. Ta nhìn theo ánh mắt ngây ngô kia liền thấy Tiêu Thần. Hắn rõ ràng khi nãy còn ở cùng Liêm lão sư, cũng không biết từ khi nào đã chạy ra đây.
_
Ta đến gần, nha đầu Tâm Như kia mới phát hiện, vội vã thu lại ánh mắt từ trên người Tiêu Thần, luống cuống kêu ta một tiếng:
” Tiểu Vũ...”
_
Ta cười cười ngồi xuống cạnh tiểu Như, thuận miệng hỏi:
” Đang đợi ai à?”
Nha đầu này nghe ta nói liền đỏ mặt. Thì ra là hiểu quá “sâu xa” câu hỏi của ta.
_
Liếc thấy Tiêu Thần đang tới gần, ta đá và
chân Tâm Như một cái, cười gian:
” Cậu nhìn chúng Tiêu tiểu tử à?”
_
Tâm Như nghe ta nói vậy liền vội vàng phủ nhận mà quên rằng: “ phủ nhận chính là sự khẳng định chắc chắn nhất“. Ta thấy vậy liền đe dọa:
” Mau thừa nhận nếu không mình sẽ la to cho Tiêu Thần biết!”
_
Gương mặt tiểu Như đầy vẻ do dự, cuối cùng rụt rè gật đầu. Tuy nhiên ta lại không vui vẻ như tưởng tượng.
_
Loáng thoáng thấy cạnh hồ sen có bóng người. Nhìn kĩ phát hiện đó chính là Tiêu Thần. Hắn không hiểu dạo này vì sao rất hay trầm mặc, cũng rất thường ra hồ sen đứng. Có lẽ vì hương sen rất thanh nhẹ, dễ dàng làm cho đầu óc thoải mái.
_
Ta im lặng nhìn hắn một lúc lại sực nhớ đến Tâm Như liền chạy về kéo nha đầu ấy ra đây. Dàn xếp ổn thỏa xong lặng lẽ dời đi.
_
Ngày hôm sau gặp, câu đầu tiên mà Tiêu Thần hỏi ta là:
” Ngươi làm cái quái gì thế?”
Ta cũng dành cho hắn câu đầu tiên:
” Ngươi nói cái quái gì vậy?”
Vừa lúc ấy lại thấy tiểu Như đi tới.
Tác giả :
Vũ Thơm