Tiểu Yêu Lưu Lạc
Chương 1-3: Xã hội nữ quyền (3)
Tôi đang đứng nghiêm trang trên bục, khuếch đại âm thanh lên hết mức khó thể, trả là đang cần tuyên truyền ý thức giữ dìn vệ sinh môi trường, tiện thể ban hành thêm vài luật lệ cần thiết chỉnh đốn cánh 'mày râu', mà thực ra tụi con trai bấy giờ còn chưa để râu. Mọi người bên dưới rất mực chú ý lắng nghe, nơi này của tôi thật là vô cùng có văn hóa.
Nói những lời đó ra khỏi miệng tôi đương nhiên đắc ý, đảo mắt liếc xung quanh một lượt lại vừa đúng lúc vớ được ánh mắt thù địch của anh hai Khang Nhật, từ miệng anh ta hẳn là đang gầm lên:
” Ranh con, tiểu nhân bỉ ổi!”
Tôi hứ mạnh một cái quay đi không thèm để ý.
Con đường từ quảng trường về nhà, đâu đâu cũng gặp mùi oán khí, khỏi phải nói, chính là phát ra từ đám thanh niên trai tráng, tôi ngược lại 'lấy đức cảm hóa lòng người', nở nụ cười dịu dàng, còn vẫy tay vài cái làm quà.
Khu đằng Đông quảng trường cách nhà tôi chừng vài trăm mét có một vườn soài, vườn này lại lai giống bên ngoài, hương vị quả thật rất tuyệt. Đồ ăn ngon phải có người thưởng thức thế nên hoa quả ngon nữ trưởng có nếm trước cũng chẳng có gì không phải!
”Ngồi trên này thích thật!” Minh Minh gặm gặm quả soài, thả hai chân xuống ve vẩy. Cô nàng này ngày thường đều ra vẻ nhút nhát nhưng thật gia là sói đội lốt cừu, tôi nhiều khi cũng tự thấy mình kém cỏi.
Những quả soài thơm ngon này không phải mình tôi để ý bởi giờ đây ngay dưới tán soài rậm chúng tôi ngồi có một túm con trai đang nấp, còn nghe thấy tiếng nói quen thuộc:
” Tao bảo mày rồi, lão già ấy đã phát hiện mà.” là giọng A Thành.
Tôi nghe xong ôm miệng cười, cậu ta có phải bị soài lấp mất trí nhớ không? Chủ vườn soài là một người trẻ trung đô vật rõ ràng!
Trận cười vừa dứt liền phát hiện túm kia đã bị một người đàn ông đô con xách cổ ra, lại còn đang 'hát cải lương' dồn dập. Tôi liếc sang bên liền không tin được, chọc chọc tay vào người Minh Minh bấy giờ vẫn thản nhiên gặm:
” Này Minh, đúng là có ông già nha!”
Minh Minh giật mình, một vài giây sau cả hai đứa ngây ngốc nhìn cái hột soài đáp lên đầu một tên đứng cuối hàng, chúng tôi hiển nhiên bị phát hiện.
Gió, mây, chim ca nhiệt tình giúp tôi bắn tia lửa điện cho cậu ta, im lặng.
Sau một màn 'ca hát' tiếp theo phải dùng đến 7 từ 'túm tóc, tạt tai, tát tới tấp!” Amen!
Luật này tôi thề không ban hành.
Buổi sáng ở cổng trường tôi nhìn thấy Trung Quân liền xán lại còn cậu ta, tránh, hẳn là đang muốn che vết bầm trên trán. Tôi chẳng thèm để ý nữa, vòng tay Minh Minh ríu rít đọc to:
” Trên giới giang hồ online Thành bị đánh tơi tả, về nhà chúng đa ngôn chưởng đến tẩu hỏa nhập ma, hỏi 'tiểu hiệp' Thành còn đâu trốn dung thân?” đọc xong thấy hào sảng vô cùng! Cậu ta không phải kháng bởi ' cậu ta tên Quân', chết không muốn đổi!
^
Tôi có một cô em họ, con nhỏ này rất đáng ghét, tuy nhiên tôi là ai? Là nữ trưởng nha!
” Linh ơi, mang chị ly nước tranh!”
con nhỏ này mấy hôm nay rất hay lượn lờ ở nhà tôi, mà nó ở bẩn vô cùng!
” Sao tranh ngọt vậy?”, tôi làm bộ nhấp một ngụm.
Con bé nhìn thấy tôi uống cười híp mắt:
” Em bỏ đường!”
”Đường hay nước miếng của em?”, tôi nghĩ bụng xong lại cầm cốc nước đưa cho nó:
” Vậy em uống đi!”
” Dạ?” con bé ngơ ngác, thầm kinh ngừng trệ.
” Chị đang giảm cân.”
Con bé:“...”
Tôi hài lòng nhìn nó, người ta nói 'thua keo này ta bày keo khác' nhưng con bé này quả thực không có đầu óc sáng tạo! Thỉnh thoảng tôi vẫn thường chỉnh nó như thế.
Thầy chủ nhiệm chẳng ưa gì tôi nhưng lại chẳng có cơ hội bắt lỗi, đành lơ quơ nói:
” Con gái cần phải nết na, dịu dàng, ăn nói lễ phép, đừng có cứng nhắc thô kệch!”
Tôi nghe xong lại nghĩ đến việc cô giáo khen tôi có tâm hồn văn chương, vừa chạm đến lại lăn lóc ra cười, hình tượng vì thế mà lại tụt bậc thảm hại! Nói thật văn tôi viết đọc lên chim lăn đùng ra chết, xác cá nổi đầy sông, mặt trời sợ không dám ló ra,...ý là ' cảm động' quá mà!
Nói những lời đó ra khỏi miệng tôi đương nhiên đắc ý, đảo mắt liếc xung quanh một lượt lại vừa đúng lúc vớ được ánh mắt thù địch của anh hai Khang Nhật, từ miệng anh ta hẳn là đang gầm lên:
” Ranh con, tiểu nhân bỉ ổi!”
Tôi hứ mạnh một cái quay đi không thèm để ý.
Con đường từ quảng trường về nhà, đâu đâu cũng gặp mùi oán khí, khỏi phải nói, chính là phát ra từ đám thanh niên trai tráng, tôi ngược lại 'lấy đức cảm hóa lòng người', nở nụ cười dịu dàng, còn vẫy tay vài cái làm quà.
Khu đằng Đông quảng trường cách nhà tôi chừng vài trăm mét có một vườn soài, vườn này lại lai giống bên ngoài, hương vị quả thật rất tuyệt. Đồ ăn ngon phải có người thưởng thức thế nên hoa quả ngon nữ trưởng có nếm trước cũng chẳng có gì không phải!
”Ngồi trên này thích thật!” Minh Minh gặm gặm quả soài, thả hai chân xuống ve vẩy. Cô nàng này ngày thường đều ra vẻ nhút nhát nhưng thật gia là sói đội lốt cừu, tôi nhiều khi cũng tự thấy mình kém cỏi.
Những quả soài thơm ngon này không phải mình tôi để ý bởi giờ đây ngay dưới tán soài rậm chúng tôi ngồi có một túm con trai đang nấp, còn nghe thấy tiếng nói quen thuộc:
” Tao bảo mày rồi, lão già ấy đã phát hiện mà.” là giọng A Thành.
Tôi nghe xong ôm miệng cười, cậu ta có phải bị soài lấp mất trí nhớ không? Chủ vườn soài là một người trẻ trung đô vật rõ ràng!
Trận cười vừa dứt liền phát hiện túm kia đã bị một người đàn ông đô con xách cổ ra, lại còn đang 'hát cải lương' dồn dập. Tôi liếc sang bên liền không tin được, chọc chọc tay vào người Minh Minh bấy giờ vẫn thản nhiên gặm:
” Này Minh, đúng là có ông già nha!”
Minh Minh giật mình, một vài giây sau cả hai đứa ngây ngốc nhìn cái hột soài đáp lên đầu một tên đứng cuối hàng, chúng tôi hiển nhiên bị phát hiện.
Gió, mây, chim ca nhiệt tình giúp tôi bắn tia lửa điện cho cậu ta, im lặng.
Sau một màn 'ca hát' tiếp theo phải dùng đến 7 từ 'túm tóc, tạt tai, tát tới tấp!” Amen!
Luật này tôi thề không ban hành.
Buổi sáng ở cổng trường tôi nhìn thấy Trung Quân liền xán lại còn cậu ta, tránh, hẳn là đang muốn che vết bầm trên trán. Tôi chẳng thèm để ý nữa, vòng tay Minh Minh ríu rít đọc to:
” Trên giới giang hồ online Thành bị đánh tơi tả, về nhà chúng đa ngôn chưởng đến tẩu hỏa nhập ma, hỏi 'tiểu hiệp' Thành còn đâu trốn dung thân?” đọc xong thấy hào sảng vô cùng! Cậu ta không phải kháng bởi ' cậu ta tên Quân', chết không muốn đổi!
^
Tôi có một cô em họ, con nhỏ này rất đáng ghét, tuy nhiên tôi là ai? Là nữ trưởng nha!
” Linh ơi, mang chị ly nước tranh!”
con nhỏ này mấy hôm nay rất hay lượn lờ ở nhà tôi, mà nó ở bẩn vô cùng!
” Sao tranh ngọt vậy?”, tôi làm bộ nhấp một ngụm.
Con bé nhìn thấy tôi uống cười híp mắt:
” Em bỏ đường!”
”Đường hay nước miếng của em?”, tôi nghĩ bụng xong lại cầm cốc nước đưa cho nó:
” Vậy em uống đi!”
” Dạ?” con bé ngơ ngác, thầm kinh ngừng trệ.
” Chị đang giảm cân.”
Con bé:“...”
Tôi hài lòng nhìn nó, người ta nói 'thua keo này ta bày keo khác' nhưng con bé này quả thực không có đầu óc sáng tạo! Thỉnh thoảng tôi vẫn thường chỉnh nó như thế.
Thầy chủ nhiệm chẳng ưa gì tôi nhưng lại chẳng có cơ hội bắt lỗi, đành lơ quơ nói:
” Con gái cần phải nết na, dịu dàng, ăn nói lễ phép, đừng có cứng nhắc thô kệch!”
Tôi nghe xong lại nghĩ đến việc cô giáo khen tôi có tâm hồn văn chương, vừa chạm đến lại lăn lóc ra cười, hình tượng vì thế mà lại tụt bậc thảm hại! Nói thật văn tôi viết đọc lên chim lăn đùng ra chết, xác cá nổi đầy sông, mặt trời sợ không dám ló ra,...ý là ' cảm động' quá mà!
Tác giả :
Vũ Thơm