Tiểu Y Phi Của Vương Gia Lãnh Tình
Chương 51: Nàng muốn một mình đi Tướng phủ?
Editor: Tử Diệp
“Thượng Quan Lưu? Ca ca?” Ngải Vi nghe Thượng Quan Lưu nói có chút kinh ngạc nhìn Nam Cung Dục, thấy mặt hắn mang ý cười gật đầu cũng có nghi hoặc nhìn nàng, nàng duỗi tay vỗ trán, mất mặt cực kỳ. Nói ra ai sẽ tin ngay cả ca ca nàng không nhận ra.
Nói thật, ở trong ấn tượng nàng, có vị ca ca rất thương thân chủ, nhưng bởi vì thay đổi linh hồn nên Ngải Vi không quen biết vị ca ca này a, hiện tại có chút giống người mù tìm đèn…
“Ách, các ngươi còn muốn ôm bao lâu mới buông ra?” Ngải Vi dựa vào trong lòng ngực Nam Cung Dục, thần sắc hiện lên một tiagiảo hoạt, hài hước nói.
Hai người vừa nghe Ngải Vi nói, tức tốc tách ra. Mặt Nam Cung Vân càng đỏ, ngượng ngùng dậm dậm chân, tức giận: “Nhị tẩu, tẩu giễu cợt muội.”
Mà Thượng Quan Lưu tuy mặt không đổi sắc, nhưng trên má vẫn xuất hiện tia đỏ ửng, ánh mắt thâm thúy, biểu tình bất đắc dĩ sủng nịch: “Vi Nhi, muội chừng nào thì học được cách trêu người?”
“A, nào có? Muội vẫn luôn chờ các ngươi chú ý tới muội, nào biết đứng ở chỗ này lâu như vậy đều không thấy các ngươi phát hiện, mới nhắc nhở.” Ngải Vi chớp chớp mắt, nghịch ngợm nói, khuôn mặt lộ ra vẻ đắc ý.
Nam Cung Dục cười lắc lắc đầu, đối với việc Ngải Vi nghịch ngợm không hề trách tội mà ngược lại sủng nịch, tùy ý nàng trêu đùa. Khuôn mặt lạnh lùng đạm mạc trở nên nhu hòa rất nhiều.
“Hừ, nhị tẩu, tẩu sao không nói tới bản thân đi? Ân ân ái ái thân thiết, đẩy muội sang một bên, hiện tại còn nói muội.” Nam Cung Vân tức giận bất bình, thần sắc tràn ngập biểu tình“Tẩu có thể sao muội không thể.”
Ngải Vi nghe Nam Cung Vân nói có chút dở khóc dở cười, có thể trách nàng sao? Muốn trách thì trách hắn? Nàng cũng bị dọa mà, không nghĩ bị hôn a! Ách, tuy nói sau đó nàng cũng đáp lại, nhưng cũng không phải do nàng. Nghĩ, ánh mắt quét về phía Nam Cung Dục, ném cho hắn biểu tình oán trách “Đều tại ngươi!”.
Nam Cung Dục sao có thể bỏ qua biểu tình Ngải Vi. Chỉ là hắn bình tĩnh không nói chuyện, môi mỏng nhẹ cong, khuôn mặt tà tứ không kềm chế được lộ ra một tia cười. Xoay người nói với Thượng Quan Lưu: “Vào trong rồi nói chuyện!”
“Ca ca, sao huynh tới đây?” Ngải Vi sờ sờ cái mũi, có chút không thói quen. Rốt cuộc đây là ca ca thân chủ mà nàng là người từ thế kỷ 21 tới, ở trong ý thức nàng không có cảm tình gì tồn tại, nhưng cũng không có khả năng không quen biết.
“Huynh không thể đến thăm muội sao?” Thượng Quan Lưu giả vờ tức giận nói. Biểu tình lại bán đứng hắn, hắn không phải thực sự tức giận, mà tràn ngập sủng ái cùng dung túng.
“Ách, đương nhiên không phải, muội cho rằng huynh công sự bận rộn!” Ngải Vi có chút ngượng ngùng, thật mất mặt, khi không hỏi vấn đề ngu ngốc.
“A, dù bận cũng không thể quên tới xem muội muội! Ngày muội lại mặt vừa vặn có việc bận không hồi phủ được.” Thượng Quan Lưu nhìn biểu tình Ngải Vi vô tội có điểm buồn cười, cười nhạt.
“A, vậy huynh hôm nay lại đây thăm muội. Thật tốt quá, hôm nay lưu lại nơi này dùng bữa tối đi?” Ngải Vi nghe vậy, mừng rỡ như điên, vội phân phó người đi chuẩn bị…
“Đừng, dùng bữa liền không cần, ta chỉ lại đây xem ngươi, đợi lát nữa liền đi, để hôm khác.” Thượng Quan Lưu bất đắc dĩ nói. Mấy ngày nay hắn vẫn luôn xử lý sự tình trong triều, hôm nay chỉ bớt thời giờ lại đây một chút, cũng không định ngồi lâu.
“Ách, vậy được rồi. Hôm nào nhất định phải tới." Ngải Vi có chút luyến tiếc nói. Tuy nói thay đổi linh hồn nhưng tình thân vẫn còn, có chút nhớ nhung.
“Nha đầu ngốc, không phải rời xa, muội nhớ nhà cũng có thể hồi tướng phủ.” Thượng Quan Lưu cười sủng nịch. Nhìn biểu tình Ngải Vi không vui có chút dở khóc dở cười, giống như là sinh ly tử biệt…
“Ách, cũng đúng, muội không có việc gì có thể hồi tướng phủ ở một thời gian.” Ngải Vi vỗ vỗ cái trán, lầu bầm lại ngây ngô cười.
Nam Cung Dục nghe vậy, sắc mặt đen như đáy nồi, ánh mắt thâm thúy nhìn Ngải Vi cũng ôm eo thon nàng, hơi thở mị hoặc mang theo nguy hiểm cười nói: “Vi Nhi, nàng muốn một mình đi tướng phủ?”
“Ách, cái kia… Cái kia ta nói giỡn thôi.” Ngải Vi nhìn Nam Cung Dục phát ra hơi thở nguy hiểm, vội vàng vỗ vỗ tay, cười hì hì nói có lệ.
Thượng Quan Lưu ở một bên nhìn bọn họ, cười khẽ lắc lắc đầu. Nghĩ thầm, xem ra cha lo lắng dư thừa, hiện giờ nhìn Dục vương yêu thương để ý Ngải Vi như thế, là thiệt tình đối đãi, không phải là diễn kịch.
“Thời gian không còn sớm, ta phải đi.” Thượng Quan Lưu thật sự không muốn quấy rầy bọn họ ân ái, bất quá nhìn sắc trời đã hoàng hôn, liền mở miệng nói.
“Hảo, đại ca, đi thong thả.” Ngải Vi nghe Thượng Quan Lưu nói phải rời khỏi, nhanh từ trong lòng ngực Nam Cung Dục thoát ra, cười với Thượng Quan Lưu.
“Ách, muội cũng muốn trở về.” Nam Cung Vân vừa nghe Thượng Quan Lưu phải đi, cũng vội vàng nói. Ánh mắt theo bóng dáng hắn đi. Tựa hồ vội vã muốn đuổi theo hắn…
“Vân Nhi, muội không phải nói ở lại chỗ này sao?” Ngải Vi có điểm kỳ quái nhìn Vân Nhi nói, bỗng nhiên nhìn đến ánh mắt vẫn luôn theo ca ca nàng, có chút bừng tỉnh gật gật đầu, cười khẽ: “Vậy được rồi, tùy ngươi quyết định.”
“Thượng Quan Lưu? Ca ca?” Ngải Vi nghe Thượng Quan Lưu nói có chút kinh ngạc nhìn Nam Cung Dục, thấy mặt hắn mang ý cười gật đầu cũng có nghi hoặc nhìn nàng, nàng duỗi tay vỗ trán, mất mặt cực kỳ. Nói ra ai sẽ tin ngay cả ca ca nàng không nhận ra.
Nói thật, ở trong ấn tượng nàng, có vị ca ca rất thương thân chủ, nhưng bởi vì thay đổi linh hồn nên Ngải Vi không quen biết vị ca ca này a, hiện tại có chút giống người mù tìm đèn…
“Ách, các ngươi còn muốn ôm bao lâu mới buông ra?” Ngải Vi dựa vào trong lòng ngực Nam Cung Dục, thần sắc hiện lên một tiagiảo hoạt, hài hước nói.
Hai người vừa nghe Ngải Vi nói, tức tốc tách ra. Mặt Nam Cung Vân càng đỏ, ngượng ngùng dậm dậm chân, tức giận: “Nhị tẩu, tẩu giễu cợt muội.”
Mà Thượng Quan Lưu tuy mặt không đổi sắc, nhưng trên má vẫn xuất hiện tia đỏ ửng, ánh mắt thâm thúy, biểu tình bất đắc dĩ sủng nịch: “Vi Nhi, muội chừng nào thì học được cách trêu người?”
“A, nào có? Muội vẫn luôn chờ các ngươi chú ý tới muội, nào biết đứng ở chỗ này lâu như vậy đều không thấy các ngươi phát hiện, mới nhắc nhở.” Ngải Vi chớp chớp mắt, nghịch ngợm nói, khuôn mặt lộ ra vẻ đắc ý.
Nam Cung Dục cười lắc lắc đầu, đối với việc Ngải Vi nghịch ngợm không hề trách tội mà ngược lại sủng nịch, tùy ý nàng trêu đùa. Khuôn mặt lạnh lùng đạm mạc trở nên nhu hòa rất nhiều.
“Hừ, nhị tẩu, tẩu sao không nói tới bản thân đi? Ân ân ái ái thân thiết, đẩy muội sang một bên, hiện tại còn nói muội.” Nam Cung Vân tức giận bất bình, thần sắc tràn ngập biểu tình“Tẩu có thể sao muội không thể.”
Ngải Vi nghe Nam Cung Vân nói có chút dở khóc dở cười, có thể trách nàng sao? Muốn trách thì trách hắn? Nàng cũng bị dọa mà, không nghĩ bị hôn a! Ách, tuy nói sau đó nàng cũng đáp lại, nhưng cũng không phải do nàng. Nghĩ, ánh mắt quét về phía Nam Cung Dục, ném cho hắn biểu tình oán trách “Đều tại ngươi!”.
Nam Cung Dục sao có thể bỏ qua biểu tình Ngải Vi. Chỉ là hắn bình tĩnh không nói chuyện, môi mỏng nhẹ cong, khuôn mặt tà tứ không kềm chế được lộ ra một tia cười. Xoay người nói với Thượng Quan Lưu: “Vào trong rồi nói chuyện!”
“Ca ca, sao huynh tới đây?” Ngải Vi sờ sờ cái mũi, có chút không thói quen. Rốt cuộc đây là ca ca thân chủ mà nàng là người từ thế kỷ 21 tới, ở trong ý thức nàng không có cảm tình gì tồn tại, nhưng cũng không có khả năng không quen biết.
“Huynh không thể đến thăm muội sao?” Thượng Quan Lưu giả vờ tức giận nói. Biểu tình lại bán đứng hắn, hắn không phải thực sự tức giận, mà tràn ngập sủng ái cùng dung túng.
“Ách, đương nhiên không phải, muội cho rằng huynh công sự bận rộn!” Ngải Vi có chút ngượng ngùng, thật mất mặt, khi không hỏi vấn đề ngu ngốc.
“A, dù bận cũng không thể quên tới xem muội muội! Ngày muội lại mặt vừa vặn có việc bận không hồi phủ được.” Thượng Quan Lưu nhìn biểu tình Ngải Vi vô tội có điểm buồn cười, cười nhạt.
“A, vậy huynh hôm nay lại đây thăm muội. Thật tốt quá, hôm nay lưu lại nơi này dùng bữa tối đi?” Ngải Vi nghe vậy, mừng rỡ như điên, vội phân phó người đi chuẩn bị…
“Đừng, dùng bữa liền không cần, ta chỉ lại đây xem ngươi, đợi lát nữa liền đi, để hôm khác.” Thượng Quan Lưu bất đắc dĩ nói. Mấy ngày nay hắn vẫn luôn xử lý sự tình trong triều, hôm nay chỉ bớt thời giờ lại đây một chút, cũng không định ngồi lâu.
“Ách, vậy được rồi. Hôm nào nhất định phải tới." Ngải Vi có chút luyến tiếc nói. Tuy nói thay đổi linh hồn nhưng tình thân vẫn còn, có chút nhớ nhung.
“Nha đầu ngốc, không phải rời xa, muội nhớ nhà cũng có thể hồi tướng phủ.” Thượng Quan Lưu cười sủng nịch. Nhìn biểu tình Ngải Vi không vui có chút dở khóc dở cười, giống như là sinh ly tử biệt…
“Ách, cũng đúng, muội không có việc gì có thể hồi tướng phủ ở một thời gian.” Ngải Vi vỗ vỗ cái trán, lầu bầm lại ngây ngô cười.
Nam Cung Dục nghe vậy, sắc mặt đen như đáy nồi, ánh mắt thâm thúy nhìn Ngải Vi cũng ôm eo thon nàng, hơi thở mị hoặc mang theo nguy hiểm cười nói: “Vi Nhi, nàng muốn một mình đi tướng phủ?”
“Ách, cái kia… Cái kia ta nói giỡn thôi.” Ngải Vi nhìn Nam Cung Dục phát ra hơi thở nguy hiểm, vội vàng vỗ vỗ tay, cười hì hì nói có lệ.
Thượng Quan Lưu ở một bên nhìn bọn họ, cười khẽ lắc lắc đầu. Nghĩ thầm, xem ra cha lo lắng dư thừa, hiện giờ nhìn Dục vương yêu thương để ý Ngải Vi như thế, là thiệt tình đối đãi, không phải là diễn kịch.
“Thời gian không còn sớm, ta phải đi.” Thượng Quan Lưu thật sự không muốn quấy rầy bọn họ ân ái, bất quá nhìn sắc trời đã hoàng hôn, liền mở miệng nói.
“Hảo, đại ca, đi thong thả.” Ngải Vi nghe Thượng Quan Lưu nói phải rời khỏi, nhanh từ trong lòng ngực Nam Cung Dục thoát ra, cười với Thượng Quan Lưu.
“Ách, muội cũng muốn trở về.” Nam Cung Vân vừa nghe Thượng Quan Lưu phải đi, cũng vội vàng nói. Ánh mắt theo bóng dáng hắn đi. Tựa hồ vội vã muốn đuổi theo hắn…
“Vân Nhi, muội không phải nói ở lại chỗ này sao?” Ngải Vi có điểm kỳ quái nhìn Vân Nhi nói, bỗng nhiên nhìn đến ánh mắt vẫn luôn theo ca ca nàng, có chút bừng tỉnh gật gật đầu, cười khẽ: “Vậy được rồi, tùy ngươi quyết định.”
Tác giả :
Mộng Lý Đào Túy