Tiểu Y Phi Của Vương Gia Lãnh Tình
Chương 31: Giải mị độc
Editor: Tử Diệp
Ngải Vi từ bên ngoài trở về, liền chui vào trong phòng, vẫn luôn nghiên cứu chế thuốc, cũng không để ý tới bất luận chuyện gì, thẳng tới khi trời hoàng hôn, duỗi người, vỗ tay đi đến hậu viên.
“Vương phi, Vương phi, vừa rồi Vương gia sai quản gia nói, hắn hôm nay có việc, không thể bồi ngươi dùng bữa, người tự dùng nga.” Tiểu Tĩnh từ bên ngoài bước nhanh chạy đến trước Ngải Vi, thở hổn hển!
“Nga, tốt, không có việc gì, ngươi tùy tiện mang đồ ăn lại đây đi.” Ngải Vi cũng không để bụng, không nói còn không cảm thấy đói, hiện tại nhắc tới, cư nhiên cảm thấy có chút đói bụng. Vì thế, liền vào phòng ăn cơm.
Ban đêm, trăng lên cao, trời đầy sao, ánh trăng sán tỏ chiếu xuống, phủ kín mặt đất, Ngải Vi ghé vào bên cửa sổ, nhìn ánh trăng tròn, như suy tư, ngóng nhìn.
“A, hôm nay là mười lăm, đêm trăng tròn, trách không được cảm thấy chỗ không đúng, thì ra là…” Ngải Vi tự nhủ nói cũng vội vàng mà chạy ra.
“Đáng chết, rốt cuộc chạy nơi nào nha.” Ngải Vi dạo qua một vòng, gấp đến độ không được, cư nhiên không biết lần trước như thế nào đi vào sau núi giả kia có suối nước nóng, nàng biết Nam Cung Dục hiện tại ở nơi đó, nhưng tìm không thấy, trong lòng cảm thấy kỳ quái, nhưng lại không biết làm sao cho phải?
“A, đúng rồi, Vũ, ta có việc tìm ngươi” Đột nhiên nghĩ đến Nam Cung Dục độc phát, Phong nhất định sẽ canh giữ ở nơi đó, nàng biết Nam Cung Dục có cho người âm thầm bảo hộ nàng, người này là Vũ, mà Phong cùng Vũ đều là thị vệ bên người hắn, Ngải Vi không có biện pháp, hiện giờ, chỉ có thể tìm hắn, hỏi một chút xem hắn biết bọn họ đi đâu?
“Vương phi, chuyện gì?” Vũ nghe được tiếng kêu, đột nhiên lập tức xuất hiện ở trước mặt, thấp giọng dò hỏi, trong lòng cũng nghi hoặc, Vương phi lúc này tìm hắn có chuyện gì? Trong lòng hắn đang sốt ruột Vương gia!
“Ngươi biết Vương gia bọn họ hiện tại ở đâu không? Vì sao ta tìm không thấy đường đi vào, mau đưa ta tìm bọn họ.” Ngải Vi vừa thấy Vũ ra, liền vội nói.
“Ách, ngươi, ngươi tìm bọn họ có chuyện gì? Vương gia, hắn hiện tại không tiện nha.” Vũ có chút khó xử, cho rằng Ngải Vi chỉ có việc tìm hắn, cũng không nghĩ tới muốn giúp Nam Cung Dục áp chế độc tính.
“Ai nha, ngươi biết có phải không? Ngươi nhanh đẫn ta đi, lại chậm trễ thì không kịp.” Ngải Vi cũng không trực tiếp trả lời hắn, chỉ vội vàng lay lay cánh tay Vũ.
“Này, này, làm sao vậy? Ngươi dẫn ta đi.” Vũ tuy rằng sợ Nam Cung Dục độc phát, cũng không thể không cho nàng biết, nhưng nhìn biểu tình Ngải Vi sốt ruột cùng lo lắng, nghĩ thầm hẳn có việc gấp, cuối cùng vẫn nhịn không được đi tìm Phong.
“Gặp qua Vương phi!” Nhìn đến Vũ cùng Ngải Vi đi vào trước mặt, liền hướng nàng hành lễ, xoay người bất mãn mà răn dạy Vũ: “Vũ, chuyện như thế nào, chẳng lẽ không biết đêm nay sẽ có chuyện sao? Sao dẫn Vương phi đến.”
“Ách, này…” Vũ trong khoảng thời gian ngắn cũng phản ứng không kịp, vừa muốn giải thích liền nghe tiếng vang Ngải Vi.
“Ai, ngươi cũng đừng quát Vũ, là ta bắt hắn dẫn lại đây. Mau nói, Vương gia ở nơi nào? Có phải độc phát rồi hay không? Ta lần trước vô tình đi vào, lần này lại tìm không thấy vị trí hắn?” Ngải Vi không để ý tới Phong nghe được lời nàng nói, biểu tình khiếp sợ, vội vàng kéo kéo ống tay áo hắn.
“Vương phi, lần trước đi vào chính là… Là ngài?” Phong giật mình nhìn Ngải Vi, trách không được tra không đến người rơi xuống, còn có đến tột cùng làm sao đi vào, nguyên lai lần đó vào nhầm cấm địa, cư nhiên là Vương phi. Thật là, không nghĩ tới a. Phong vỗ trán mình.
“Đúng đúng… Nhanh nói cho ta, đi vào bằng cách nào?” Ngải Vi càng thêm sốt ruột, còn muốn nói tới khi nào? Có thể xong việc rồi hỏi lại a? Vô ngữ, khóe miệng run rẩy…
“A, thuộc hạ đã biết, Vương phi thỉnh bên này.” Phong phản ứng lại, liền vội vội dẫn dắt Ngải Vi hướng cửa đi đến, bởi vì lần trước sơ sẩy, để cho có người đi vào, còn là vào nhầm, hơn nữa không ác ý, để ngừa vạn nhất, cho nên lần này liền thêm trận pháp, người không có năng lực, rất khó đi vào.
Bầu trời đêm đầy sao, trăng sáng treo cao, chiếu xuống xuống ánh sáng huy hoàng thanh lãnh, đem toàn bộ không gian bao phủ một mảnh bạc. Gió thổi lá cây lay động, đứng ngoài bìa rừng, bên tai truyền đến thanh âm sàn sạt, vừa tiến vào trong rừng, cảm giác một trận lạnh lẽo, chóp mũi truyền đến hơi thở lá cây, ánh trăng từ đỉnh đầu chiếu xuống, xuyên qua khe hở lá cây, lờ mờ, khiến cánh rừng thêm một phần tĩnh mịch.
Đi một hồi, Ngải Vi liền thấy được một tòa núi giả, mơ hồ cũng thấy được suối nước nóng đang tản phát ra sương mù nhàn nhạt, liền biết đã tới rồi. Vì thế, xoay người hướng Phong nói “Ngươi đi tìm nữ tử ssch sẽ ở bên ngoài chờ.” Nói xong, liền vội chạy đi.
“Nữ tử sạch sẽ. ” Phong lặp lại lời Ngải Vi nói, nhất thời phản ứng không kịp, vì sao êm đẹp tìm nữ tử làm gì? Đang muốn hỏi rõ, sớm đã không thấy thân ảnh Ngải Vi. Nghĩ, có lợi? Vẫn theo lời Vương phi phân phó tìm một nữ tử đến đây? Nghĩ đến điều này, Phong cũng không rối rắm mà đi ra ngoài.
Ngải Vi sở dĩ sai Phong tìm nữ tử, là nghĩ chờ nàng cho Nam Cung Dục ăn dược áp độc, có thể giúp hắn giải mị độc, mà nàng chút nào cũng không nghĩ tới chính mình cũng là nữ tử, cũng có thể làm được, huống chi nàng vẫn là Vương phi danh chính ngôn thuận đâu!
“Đáng chết, ngươi lại vào bằng cách nào?” Thanh âm lạnh lẽo đạm mạc vang lên, Ngải Vi còn không kịp mở miệng, liền nhìn đến có thân ảnh một chút né qua trước người nàng, tay hắn cũng vừa lúc véo ở trên cổ nàng.
“Ách, Dục, mau… Mau buông tay, là… Ta.” Ngải Vi bất đắc dĩ mà vỗ vỗ tay Nam Cung Dục, thật xui xẻo, mỗi lần đều véo cổ nàng, thật buồn bực! Nàng còn không muốn chết đâu, trong lòng căm giận mà nghĩ.
“Ngươi nói, ngươi là Vi Nhi?” Nam Cung Dục có chút không tin, cúi đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn Ngải Vi, xác định Ngải Vi lập tức buông nàng ra. Đồng thời trong lòng thả lỏng cảnh giác, nghĩ thầm không phải thêm trận pháp sao? Nàng lại có thể đi vào? Chẳng lẽ Phong dẫn vào? Khàn khàn hỏi: “Có đau hay không? Có bị thương không? Ngươi sao ở chỗ này?”
“Ta… A…” Ngải Vi còn không kịp trả lời, đã bị Nam Cung Dục duỗi tay lôi kéo vào lồng ngực, gắt gao mà cho hắn ôm, đôi tay Ngải Vi hơi hơi mở, muốn tránh thoát ra, lại nghe thấy giọng trầm thấp: “Đừng nhúc nhích, cho ta ôm một lúc."
Nam Cung Dục cũng không biết vì sao ngửi thanh hương trên người nàng phát ra, cư nhiên có chút luyến tiếc buông ra, ngược lại càng thêm dùng sức mà ôm chặt, phảng phất muốn đem nàng nhập vào thân mình, hai hợp thành một.
“Ân, ngươi buông ta ra trước, ta đưa thuốc cho ngươi, ngươi sẽ dễ chịu.” Ngải Vi thập phần bất đắc dĩ, thằng nhãi này sao lại thô lỗ, ôm nàng thở không nổi, chỉ có thể vặn vẹo thân mình, bảo hắn buông ra.
“Ngô, ngô…” Ngải Vi còn giãy giụa thân mình, lại lập tức bị Nam Cung Dục hôn lên, hắn một tay đè đầu nàng, không cho nàng chuyển động, một tay gắt gao ôm eo nàng, cùng sử dụng lực nâng nàng hướng trên người mình ~ nhiệt tình hôn nàng…
Hồi lâu qua đi, hai người thở hổn hển, Ngải Vi định thần, nhanh từ trong lòng hắn ngực tránh ra, thừa dịp lúc này, từ trong lòng ngực mình móc ra một bình nhỏ, mở ra, lấy viên thuốc tức tốc nhét vào trong miệng Nam Cung Dục, thuốc vào miệng tức khắc, không một hồi, ánh mắt Nam Cung Dục mê ly rốt cuộc có chút khôi phục bình thường.
“Vi Nhi, lần trước nàng là người kia? Ngươi cho ta ăn chính là…” Nam Cung Dục có chút nghi hoặc mà nhìn Ngải Vi, tay ở trên eo thon lại một chút không buông ra.
“Ân, lần trước vô tình xông vào, ta cũng không biết là ngươi, thuốc là ta chính mình nghiên cứu chế tạo, có thể áp chế một lát, đợi lát nữa lại ăn một viên thuốc khác, ngươi phải tìm nữ tử giao hợp, xem thử có thể một lần giải, nếu không được, ta lại nghĩ biện pháp khác… Mà nàng kia ta đã kêu Phong tìm, ở bên ngoài chờ." Nói, liền lại từ trong lòng ngực móc ra bình nhỏ, lấy ra một viên thuốc khác, chuẩn bị nhét vào miệng Nam Cung Dục, lại nghe đến lời bất mãn, thanh âm gầm nhẹ: “Ngươi cư nhiên dám tìm nữ tử bên ngoài cho ta giải độc, đáng chết, ngươi không được sao?”
“A…” Ngải Vi còn không có phản ứng lại đây, thuốc trên tay đã bị Nam Cung Dục nuốt vào trong miệng, chỉ nghe thấy “Bùm” một tiếng, người cũng bị hắn cùng nhau mang vào nước ôn tuyền.
“Ngô…” Ngải Vi đang nghĩ ngợi tới cách nào mới có thể từ trong nước lên, rồi lại lại một lần bị Nam Cung Dục hôn lấy, lúc này đây hắn không hề ôn nhu khẽ hôn, mà hương vị mang theo bá đạo lại có điểm trừng phạt mà hôn, Ngải Vi ngơ ngác phản ứng không kịp, chỉ có bất mãn thể mặc hắn phát tiết.
Nam Cung Dục hôn sau đó hơi chút buông ra, nhìn sợi tóc nàng ướt dầm dề, đôi môi kia trong suốt bọt nước, dưới ánh trăng chiếu rọi xuống, quang mâu trong suốt, sườn mặt chậm rãi nhỏ giọt nước; thân thể lả lướt mềm mại ướt đẫm quần áo bao vây như ẩn như hiện, lộ ra trí mạng dụ hoặc.
Nhất thời nhịn không được, lại lại lần nữa hôn nàng, đôi tay Ngải Vi lúc này lại bất giác mà vòng cổ hắn, điểm mũi chân, bắt đầu đáp lại. Nam Cung Dục nhìn nàng vụng về đáp lại, trong lòng liền có một loại cảm xúc sung sướng nói không nên lời, vì thế chậm rãi, hai tay hắn trên dưới vuốt ve.
“Đừng, đừng ở chỗ này…” Tay Ngải Vi cản tay Nam Cung Dục đang giở trò, hơi thở gấp mở miệng ngăn cản, hiện tại tuy rằng biết hắn muốn nàng giúp hắn giải độc, nhưng cũng không thể ở chỗ này liền…
“Hảo!” Nam Cung Dục đã biết ý Ngải Vi, liền bế nàng, thân dựng lên, hướng phòng trong đi đến!
Trong nhà, tức khắc một mảnh kiều diễm…
Ngải Vi từ bên ngoài trở về, liền chui vào trong phòng, vẫn luôn nghiên cứu chế thuốc, cũng không để ý tới bất luận chuyện gì, thẳng tới khi trời hoàng hôn, duỗi người, vỗ tay đi đến hậu viên.
“Vương phi, Vương phi, vừa rồi Vương gia sai quản gia nói, hắn hôm nay có việc, không thể bồi ngươi dùng bữa, người tự dùng nga.” Tiểu Tĩnh từ bên ngoài bước nhanh chạy đến trước Ngải Vi, thở hổn hển!
“Nga, tốt, không có việc gì, ngươi tùy tiện mang đồ ăn lại đây đi.” Ngải Vi cũng không để bụng, không nói còn không cảm thấy đói, hiện tại nhắc tới, cư nhiên cảm thấy có chút đói bụng. Vì thế, liền vào phòng ăn cơm.
Ban đêm, trăng lên cao, trời đầy sao, ánh trăng sán tỏ chiếu xuống, phủ kín mặt đất, Ngải Vi ghé vào bên cửa sổ, nhìn ánh trăng tròn, như suy tư, ngóng nhìn.
“A, hôm nay là mười lăm, đêm trăng tròn, trách không được cảm thấy chỗ không đúng, thì ra là…” Ngải Vi tự nhủ nói cũng vội vàng mà chạy ra.
“Đáng chết, rốt cuộc chạy nơi nào nha.” Ngải Vi dạo qua một vòng, gấp đến độ không được, cư nhiên không biết lần trước như thế nào đi vào sau núi giả kia có suối nước nóng, nàng biết Nam Cung Dục hiện tại ở nơi đó, nhưng tìm không thấy, trong lòng cảm thấy kỳ quái, nhưng lại không biết làm sao cho phải?
“A, đúng rồi, Vũ, ta có việc tìm ngươi” Đột nhiên nghĩ đến Nam Cung Dục độc phát, Phong nhất định sẽ canh giữ ở nơi đó, nàng biết Nam Cung Dục có cho người âm thầm bảo hộ nàng, người này là Vũ, mà Phong cùng Vũ đều là thị vệ bên người hắn, Ngải Vi không có biện pháp, hiện giờ, chỉ có thể tìm hắn, hỏi một chút xem hắn biết bọn họ đi đâu?
“Vương phi, chuyện gì?” Vũ nghe được tiếng kêu, đột nhiên lập tức xuất hiện ở trước mặt, thấp giọng dò hỏi, trong lòng cũng nghi hoặc, Vương phi lúc này tìm hắn có chuyện gì? Trong lòng hắn đang sốt ruột Vương gia!
“Ngươi biết Vương gia bọn họ hiện tại ở đâu không? Vì sao ta tìm không thấy đường đi vào, mau đưa ta tìm bọn họ.” Ngải Vi vừa thấy Vũ ra, liền vội nói.
“Ách, ngươi, ngươi tìm bọn họ có chuyện gì? Vương gia, hắn hiện tại không tiện nha.” Vũ có chút khó xử, cho rằng Ngải Vi chỉ có việc tìm hắn, cũng không nghĩ tới muốn giúp Nam Cung Dục áp chế độc tính.
“Ai nha, ngươi biết có phải không? Ngươi nhanh đẫn ta đi, lại chậm trễ thì không kịp.” Ngải Vi cũng không trực tiếp trả lời hắn, chỉ vội vàng lay lay cánh tay Vũ.
“Này, này, làm sao vậy? Ngươi dẫn ta đi.” Vũ tuy rằng sợ Nam Cung Dục độc phát, cũng không thể không cho nàng biết, nhưng nhìn biểu tình Ngải Vi sốt ruột cùng lo lắng, nghĩ thầm hẳn có việc gấp, cuối cùng vẫn nhịn không được đi tìm Phong.
“Gặp qua Vương phi!” Nhìn đến Vũ cùng Ngải Vi đi vào trước mặt, liền hướng nàng hành lễ, xoay người bất mãn mà răn dạy Vũ: “Vũ, chuyện như thế nào, chẳng lẽ không biết đêm nay sẽ có chuyện sao? Sao dẫn Vương phi đến.”
“Ách, này…” Vũ trong khoảng thời gian ngắn cũng phản ứng không kịp, vừa muốn giải thích liền nghe tiếng vang Ngải Vi.
“Ai, ngươi cũng đừng quát Vũ, là ta bắt hắn dẫn lại đây. Mau nói, Vương gia ở nơi nào? Có phải độc phát rồi hay không? Ta lần trước vô tình đi vào, lần này lại tìm không thấy vị trí hắn?” Ngải Vi không để ý tới Phong nghe được lời nàng nói, biểu tình khiếp sợ, vội vàng kéo kéo ống tay áo hắn.
“Vương phi, lần trước đi vào chính là… Là ngài?” Phong giật mình nhìn Ngải Vi, trách không được tra không đến người rơi xuống, còn có đến tột cùng làm sao đi vào, nguyên lai lần đó vào nhầm cấm địa, cư nhiên là Vương phi. Thật là, không nghĩ tới a. Phong vỗ trán mình.
“Đúng đúng… Nhanh nói cho ta, đi vào bằng cách nào?” Ngải Vi càng thêm sốt ruột, còn muốn nói tới khi nào? Có thể xong việc rồi hỏi lại a? Vô ngữ, khóe miệng run rẩy…
“A, thuộc hạ đã biết, Vương phi thỉnh bên này.” Phong phản ứng lại, liền vội vội dẫn dắt Ngải Vi hướng cửa đi đến, bởi vì lần trước sơ sẩy, để cho có người đi vào, còn là vào nhầm, hơn nữa không ác ý, để ngừa vạn nhất, cho nên lần này liền thêm trận pháp, người không có năng lực, rất khó đi vào.
Bầu trời đêm đầy sao, trăng sáng treo cao, chiếu xuống xuống ánh sáng huy hoàng thanh lãnh, đem toàn bộ không gian bao phủ một mảnh bạc. Gió thổi lá cây lay động, đứng ngoài bìa rừng, bên tai truyền đến thanh âm sàn sạt, vừa tiến vào trong rừng, cảm giác một trận lạnh lẽo, chóp mũi truyền đến hơi thở lá cây, ánh trăng từ đỉnh đầu chiếu xuống, xuyên qua khe hở lá cây, lờ mờ, khiến cánh rừng thêm một phần tĩnh mịch.
Đi một hồi, Ngải Vi liền thấy được một tòa núi giả, mơ hồ cũng thấy được suối nước nóng đang tản phát ra sương mù nhàn nhạt, liền biết đã tới rồi. Vì thế, xoay người hướng Phong nói “Ngươi đi tìm nữ tử ssch sẽ ở bên ngoài chờ.” Nói xong, liền vội chạy đi.
“Nữ tử sạch sẽ. ” Phong lặp lại lời Ngải Vi nói, nhất thời phản ứng không kịp, vì sao êm đẹp tìm nữ tử làm gì? Đang muốn hỏi rõ, sớm đã không thấy thân ảnh Ngải Vi. Nghĩ, có lợi? Vẫn theo lời Vương phi phân phó tìm một nữ tử đến đây? Nghĩ đến điều này, Phong cũng không rối rắm mà đi ra ngoài.
Ngải Vi sở dĩ sai Phong tìm nữ tử, là nghĩ chờ nàng cho Nam Cung Dục ăn dược áp độc, có thể giúp hắn giải mị độc, mà nàng chút nào cũng không nghĩ tới chính mình cũng là nữ tử, cũng có thể làm được, huống chi nàng vẫn là Vương phi danh chính ngôn thuận đâu!
“Đáng chết, ngươi lại vào bằng cách nào?” Thanh âm lạnh lẽo đạm mạc vang lên, Ngải Vi còn không kịp mở miệng, liền nhìn đến có thân ảnh một chút né qua trước người nàng, tay hắn cũng vừa lúc véo ở trên cổ nàng.
“Ách, Dục, mau… Mau buông tay, là… Ta.” Ngải Vi bất đắc dĩ mà vỗ vỗ tay Nam Cung Dục, thật xui xẻo, mỗi lần đều véo cổ nàng, thật buồn bực! Nàng còn không muốn chết đâu, trong lòng căm giận mà nghĩ.
“Ngươi nói, ngươi là Vi Nhi?” Nam Cung Dục có chút không tin, cúi đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn Ngải Vi, xác định Ngải Vi lập tức buông nàng ra. Đồng thời trong lòng thả lỏng cảnh giác, nghĩ thầm không phải thêm trận pháp sao? Nàng lại có thể đi vào? Chẳng lẽ Phong dẫn vào? Khàn khàn hỏi: “Có đau hay không? Có bị thương không? Ngươi sao ở chỗ này?”
“Ta… A…” Ngải Vi còn không kịp trả lời, đã bị Nam Cung Dục duỗi tay lôi kéo vào lồng ngực, gắt gao mà cho hắn ôm, đôi tay Ngải Vi hơi hơi mở, muốn tránh thoát ra, lại nghe thấy giọng trầm thấp: “Đừng nhúc nhích, cho ta ôm một lúc."
Nam Cung Dục cũng không biết vì sao ngửi thanh hương trên người nàng phát ra, cư nhiên có chút luyến tiếc buông ra, ngược lại càng thêm dùng sức mà ôm chặt, phảng phất muốn đem nàng nhập vào thân mình, hai hợp thành một.
“Ân, ngươi buông ta ra trước, ta đưa thuốc cho ngươi, ngươi sẽ dễ chịu.” Ngải Vi thập phần bất đắc dĩ, thằng nhãi này sao lại thô lỗ, ôm nàng thở không nổi, chỉ có thể vặn vẹo thân mình, bảo hắn buông ra.
“Ngô, ngô…” Ngải Vi còn giãy giụa thân mình, lại lập tức bị Nam Cung Dục hôn lên, hắn một tay đè đầu nàng, không cho nàng chuyển động, một tay gắt gao ôm eo nàng, cùng sử dụng lực nâng nàng hướng trên người mình ~ nhiệt tình hôn nàng…
Hồi lâu qua đi, hai người thở hổn hển, Ngải Vi định thần, nhanh từ trong lòng hắn ngực tránh ra, thừa dịp lúc này, từ trong lòng ngực mình móc ra một bình nhỏ, mở ra, lấy viên thuốc tức tốc nhét vào trong miệng Nam Cung Dục, thuốc vào miệng tức khắc, không một hồi, ánh mắt Nam Cung Dục mê ly rốt cuộc có chút khôi phục bình thường.
“Vi Nhi, lần trước nàng là người kia? Ngươi cho ta ăn chính là…” Nam Cung Dục có chút nghi hoặc mà nhìn Ngải Vi, tay ở trên eo thon lại một chút không buông ra.
“Ân, lần trước vô tình xông vào, ta cũng không biết là ngươi, thuốc là ta chính mình nghiên cứu chế tạo, có thể áp chế một lát, đợi lát nữa lại ăn một viên thuốc khác, ngươi phải tìm nữ tử giao hợp, xem thử có thể một lần giải, nếu không được, ta lại nghĩ biện pháp khác… Mà nàng kia ta đã kêu Phong tìm, ở bên ngoài chờ." Nói, liền lại từ trong lòng ngực móc ra bình nhỏ, lấy ra một viên thuốc khác, chuẩn bị nhét vào miệng Nam Cung Dục, lại nghe đến lời bất mãn, thanh âm gầm nhẹ: “Ngươi cư nhiên dám tìm nữ tử bên ngoài cho ta giải độc, đáng chết, ngươi không được sao?”
“A…” Ngải Vi còn không có phản ứng lại đây, thuốc trên tay đã bị Nam Cung Dục nuốt vào trong miệng, chỉ nghe thấy “Bùm” một tiếng, người cũng bị hắn cùng nhau mang vào nước ôn tuyền.
“Ngô…” Ngải Vi đang nghĩ ngợi tới cách nào mới có thể từ trong nước lên, rồi lại lại một lần bị Nam Cung Dục hôn lấy, lúc này đây hắn không hề ôn nhu khẽ hôn, mà hương vị mang theo bá đạo lại có điểm trừng phạt mà hôn, Ngải Vi ngơ ngác phản ứng không kịp, chỉ có bất mãn thể mặc hắn phát tiết.
Nam Cung Dục hôn sau đó hơi chút buông ra, nhìn sợi tóc nàng ướt dầm dề, đôi môi kia trong suốt bọt nước, dưới ánh trăng chiếu rọi xuống, quang mâu trong suốt, sườn mặt chậm rãi nhỏ giọt nước; thân thể lả lướt mềm mại ướt đẫm quần áo bao vây như ẩn như hiện, lộ ra trí mạng dụ hoặc.
Nhất thời nhịn không được, lại lại lần nữa hôn nàng, đôi tay Ngải Vi lúc này lại bất giác mà vòng cổ hắn, điểm mũi chân, bắt đầu đáp lại. Nam Cung Dục nhìn nàng vụng về đáp lại, trong lòng liền có một loại cảm xúc sung sướng nói không nên lời, vì thế chậm rãi, hai tay hắn trên dưới vuốt ve.
“Đừng, đừng ở chỗ này…” Tay Ngải Vi cản tay Nam Cung Dục đang giở trò, hơi thở gấp mở miệng ngăn cản, hiện tại tuy rằng biết hắn muốn nàng giúp hắn giải độc, nhưng cũng không thể ở chỗ này liền…
“Hảo!” Nam Cung Dục đã biết ý Ngải Vi, liền bế nàng, thân dựng lên, hướng phòng trong đi đến!
Trong nhà, tức khắc một mảnh kiều diễm…
Tác giả :
Mộng Lý Đào Túy