Tiếu Xuân Phong - Nhất Mai Đồng Tiễn
Chương 1: Mở đầu
Editor: Snowflake HD
Bắc Tống, Khách Lịch năm thứ ba.
Đầu mùa xuân, thời tiết trấn Nam Nhạc vẫn còn ấm áp chưa quá lạnh, trên đường phố vắng vẻ chẳng thấy được mấy bóng người, rất yên ắng.
Trước cửa tiệm bánh bao có hai đứa trẻ, bé gái không quá bốn năm tuổi, mặt mũi khôn khéo, thắt bím hai bên, mặc dù nhìn sơ có vẻ vô cùng chật vật nhếch nhác, nhưng bím tóc vẫn rất gọn gàng, giống như xuất thân từ nhà quê.
Mùi bánh bao đã hoàn toàn bị hương vị bánh rán kế bên che lấp, tuy nhiên Minh Nguyệt vẫn chuyên tâm ăn món bánh nhân đậu mà nàng yêu thích nhất. Bánh bao mới lấy từ lò hấp ra ăn muốn bỏng miệng, nàng vừa cắn một phát đã lập tức ngửa đầu phun ra hai ngụm khí nóng, dòng khí nóng bay vào trong không trung mát lạnh, sau đó biến thành một làn sương trắng mờ.
Bé trai bên cạnh cùng lắm là bảy tám tuổi, đang cố gắng lau sạch vết bẩn trên mặt. Thấy nàng ăn vội vàng như vậy, ngay cả khuôn mặt bẩn cũng chưa thèm lau, Tô Vân Khai liền đổi tay áo chùi giúp cho nàng, “Ăn chậm thôi, không ai giành với muội đâu.” Đợi nàng ăn xong hai miếng, hắn mới hỏi, “Bánh bao muội muội, muội thật sự không biết mình sống ở đâu à? Có quen biết ai gần đây không?”
Minh Nguyệt lắc đầu, nuốt bánh bao vào bụng, “Ta với gia gia mới vừa dọn tới đây, không quen biết ai cả.”
“Vậy gia gia muội đâu?”
“Đi xem người chết.”
“…” Tô Vân Khai không hiểu ý của tiểu cô nương này, hắn đang lo nghĩ không biết có nên đưa nàng đến nha môn hay không, nhưng mà nàng mới đến đây, có lẽ người ở nha môn cũng không biết.
Một ngày rồi Minh Nguyệt chưa ăn cơm, vừa nãy lại bị chó dí, đói muốn hoa mắt, hiện tại ăn được nửa cái bánh bao lót bụng, mới không bị ngất đi, “Tiểu ca ca, huynh không sợ chó sao?”
“Tất nhiên sợ.”
“Vậy tại sao huynh còn giúp ta?”
“Đại khái không thể đứng nhìn muội bị chó cắn được.” Hắn sờ sờ mu bàn tay được quấn một cái khăn nhỏ, nhẹ nói, “Chắc sẽ để lại sẹo.”
Minh Nguyệt nhìn máu trên chiếc khăn đã đông lại, miệng vết thương không chảy máu nữa, “Thực xin lỗi, hại huynh bị thương rồi.”
Tô Vân Khai thản nhiên nói, “Không sao đâu, lúc ta năm tuổi từng bị chó dí, ngã bị thương rất nặng, hiện giờ vẫn còn một vết sẹo trên đùi, nhưng vẫn vui vẻ như thường. Đừng nói nữa, mau ăn hết bánh bao đi.”
“Ừm… tiểu ca ca sao huynh lại đến trấn Nam Nhạc vậy?”
“Nhà của chúng ta ở Giang Châu, năm nay cha ta nhận chức, cho nên đi ngang qua đây.”
“A…”
Hai người, một người nhìn người qua đường, một người gặm bánh bao, nói chuyện một lúc lâu, trời bắt đầu sập tối, gió xuân thổi qua. Tô Vân Khai cũng phải quay về rồi, chứ không cha mẹ đợi lâu quá, lại đến nha môn tìm hắn. Hắn nhìn sang tiểu cô nương bên cạnh, nếu không có ai đến, hắn sẽ đưa nàng đến nha môn. Mới vừa đứng lên, liền thấy có người đứng đằng trước cản ánh chiều tà, hắn ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy một ông lão hơn năm mươi, nói gì thì nói đầu xuân vẫn có chút lạnh, quần áo ông ta lại ẩm ướt, hắn hơi lo lắng.
“Gia gia!”
Minh Nguyệt đứng dậy, bổ nhào vào ngực ông lão, khóc ô ô nói, “Con nghĩ gia gia cũng giống cha mẹ, không cần con nữa.”
“Chẳng phải bảo con không được chạy lung tung sao?” Giọng điệu ông ta vô cùng nghiêm túc, ôm lấy cháu gái bốn tuổi của mình, nhẹ nhàng thở dài, nén giận nhưng vẫn mở miệng trách cứ, “Về sau, gia gia không cho con ở nhà một mình nữa.”
“Gia gia muội tới đón rồi, ta cũng về nhà đây.” Tô Vân Khai đứng lên sửa sang lại quần áo, để cho bản thân không quá mức nhếch nhác, nếu không tí nữa về nhà mẫu thân hỏi chuyện. Hắn đâu thể giải thích rằng đi bộ dạo chơi ở trấn Nam Nhạc, sau đó đi đuổi chó.
Minh Thịnh nhìn cậu thiếu niên này, quần áo chỉnh tề, bên hông đeo một miếng hồng ngọc màu tươi sáng, đôi mắt có khí khái của anh hùng, chắc chắn không phải thiếu gia của gia đình bình thường. Minh Nguyệt nói, “Vừa nãy, tiểu ca ca cứu con, sau đó còn mua bánh đậu cho con ăn nữa.”
Minh Thịnh lập tức nói lời cảm ơn, Tô Vân Khai thở dài đáp lễ, sau đó từ biệt bọn họ. Vừa đi được mấy bước, chợt nghe thấy tiểu cô nương cao giọng ----
“Này, tiểu ca ca, huynh tên gì?”
Hắn xoay người nhìn vào đôi mắt trong sáng của tiểu cô nương, đáp, “Tô Vân Khai, Tô trong Tô Hàng, Vân Khai của ‘thủ đắc vân khai kiến nguyệt minh’ (*mây tan sẽ thấy được trăng sáng).”
Bắc Tống, Khách Lịch năm thứ ba.
Đầu mùa xuân, thời tiết trấn Nam Nhạc vẫn còn ấm áp chưa quá lạnh, trên đường phố vắng vẻ chẳng thấy được mấy bóng người, rất yên ắng.
Trước cửa tiệm bánh bao có hai đứa trẻ, bé gái không quá bốn năm tuổi, mặt mũi khôn khéo, thắt bím hai bên, mặc dù nhìn sơ có vẻ vô cùng chật vật nhếch nhác, nhưng bím tóc vẫn rất gọn gàng, giống như xuất thân từ nhà quê.
Mùi bánh bao đã hoàn toàn bị hương vị bánh rán kế bên che lấp, tuy nhiên Minh Nguyệt vẫn chuyên tâm ăn món bánh nhân đậu mà nàng yêu thích nhất. Bánh bao mới lấy từ lò hấp ra ăn muốn bỏng miệng, nàng vừa cắn một phát đã lập tức ngửa đầu phun ra hai ngụm khí nóng, dòng khí nóng bay vào trong không trung mát lạnh, sau đó biến thành một làn sương trắng mờ.
Bé trai bên cạnh cùng lắm là bảy tám tuổi, đang cố gắng lau sạch vết bẩn trên mặt. Thấy nàng ăn vội vàng như vậy, ngay cả khuôn mặt bẩn cũng chưa thèm lau, Tô Vân Khai liền đổi tay áo chùi giúp cho nàng, “Ăn chậm thôi, không ai giành với muội đâu.” Đợi nàng ăn xong hai miếng, hắn mới hỏi, “Bánh bao muội muội, muội thật sự không biết mình sống ở đâu à? Có quen biết ai gần đây không?”
Minh Nguyệt lắc đầu, nuốt bánh bao vào bụng, “Ta với gia gia mới vừa dọn tới đây, không quen biết ai cả.”
“Vậy gia gia muội đâu?”
“Đi xem người chết.”
“…” Tô Vân Khai không hiểu ý của tiểu cô nương này, hắn đang lo nghĩ không biết có nên đưa nàng đến nha môn hay không, nhưng mà nàng mới đến đây, có lẽ người ở nha môn cũng không biết.
Một ngày rồi Minh Nguyệt chưa ăn cơm, vừa nãy lại bị chó dí, đói muốn hoa mắt, hiện tại ăn được nửa cái bánh bao lót bụng, mới không bị ngất đi, “Tiểu ca ca, huynh không sợ chó sao?”
“Tất nhiên sợ.”
“Vậy tại sao huynh còn giúp ta?”
“Đại khái không thể đứng nhìn muội bị chó cắn được.” Hắn sờ sờ mu bàn tay được quấn một cái khăn nhỏ, nhẹ nói, “Chắc sẽ để lại sẹo.”
Minh Nguyệt nhìn máu trên chiếc khăn đã đông lại, miệng vết thương không chảy máu nữa, “Thực xin lỗi, hại huynh bị thương rồi.”
Tô Vân Khai thản nhiên nói, “Không sao đâu, lúc ta năm tuổi từng bị chó dí, ngã bị thương rất nặng, hiện giờ vẫn còn một vết sẹo trên đùi, nhưng vẫn vui vẻ như thường. Đừng nói nữa, mau ăn hết bánh bao đi.”
“Ừm… tiểu ca ca sao huynh lại đến trấn Nam Nhạc vậy?”
“Nhà của chúng ta ở Giang Châu, năm nay cha ta nhận chức, cho nên đi ngang qua đây.”
“A…”
Hai người, một người nhìn người qua đường, một người gặm bánh bao, nói chuyện một lúc lâu, trời bắt đầu sập tối, gió xuân thổi qua. Tô Vân Khai cũng phải quay về rồi, chứ không cha mẹ đợi lâu quá, lại đến nha môn tìm hắn. Hắn nhìn sang tiểu cô nương bên cạnh, nếu không có ai đến, hắn sẽ đưa nàng đến nha môn. Mới vừa đứng lên, liền thấy có người đứng đằng trước cản ánh chiều tà, hắn ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy một ông lão hơn năm mươi, nói gì thì nói đầu xuân vẫn có chút lạnh, quần áo ông ta lại ẩm ướt, hắn hơi lo lắng.
“Gia gia!”
Minh Nguyệt đứng dậy, bổ nhào vào ngực ông lão, khóc ô ô nói, “Con nghĩ gia gia cũng giống cha mẹ, không cần con nữa.”
“Chẳng phải bảo con không được chạy lung tung sao?” Giọng điệu ông ta vô cùng nghiêm túc, ôm lấy cháu gái bốn tuổi của mình, nhẹ nhàng thở dài, nén giận nhưng vẫn mở miệng trách cứ, “Về sau, gia gia không cho con ở nhà một mình nữa.”
“Gia gia muội tới đón rồi, ta cũng về nhà đây.” Tô Vân Khai đứng lên sửa sang lại quần áo, để cho bản thân không quá mức nhếch nhác, nếu không tí nữa về nhà mẫu thân hỏi chuyện. Hắn đâu thể giải thích rằng đi bộ dạo chơi ở trấn Nam Nhạc, sau đó đi đuổi chó.
Minh Thịnh nhìn cậu thiếu niên này, quần áo chỉnh tề, bên hông đeo một miếng hồng ngọc màu tươi sáng, đôi mắt có khí khái của anh hùng, chắc chắn không phải thiếu gia của gia đình bình thường. Minh Nguyệt nói, “Vừa nãy, tiểu ca ca cứu con, sau đó còn mua bánh đậu cho con ăn nữa.”
Minh Thịnh lập tức nói lời cảm ơn, Tô Vân Khai thở dài đáp lễ, sau đó từ biệt bọn họ. Vừa đi được mấy bước, chợt nghe thấy tiểu cô nương cao giọng ----
“Này, tiểu ca ca, huynh tên gì?”
Hắn xoay người nhìn vào đôi mắt trong sáng của tiểu cô nương, đáp, “Tô Vân Khai, Tô trong Tô Hàng, Vân Khai của ‘thủ đắc vân khai kiến nguyệt minh’ (*mây tan sẽ thấy được trăng sáng).”
Tác giả :
Nhất Mai Đồng Tiền