Tiếu Xuân Phong - Lệ Mộ Huyết Lan
Chương 10-2: Nụ cười gió xuân (trung)
Cũng không biết là do Đào Tiểu Lâu chăm sóc có nghề, hay là thể chất Phương Vô Khi vốn đã cường tráng, chưa qua mấy ngày, vết thương trên người Phương Vô Khi gần như lành hẳn. Nơi bị dao chém sâu ở đùi cũng nhanh chóng ngừng chảy máu, hơn nữa đã bắt đầu kết vảy, cũngcó thể xuống giường đi đi lại lại. Vốn dĩ Phương Vô Khi cảm giác bản thân mình đã lành ít dữ nhiều, không ngờ mạng vẫn còn lớn như vậy. Thế là càng cho rằng Tiểu Lâu là quý nhân, cơ hồ muốn làm trâu làm ngựa cho y mới đủ.
“Ta không cần ngươi phải làm trâu làm ngựa.” Đào Tiểu Lâu hòa hòa khí khí cười nói. “Dù sao ta ở một mình cũng đã quen, thanh tịnh tự tại, bình thường cũng không có công việc gì cần giúp đỡ nhiều. Chỉ ngẫu nhiên mới cảm thấy cô đơn nhàm chán, có thể kết giao với người bạn như ngươi coi như là niềm vui ngoài ý muốn. Nói lại, ngươi đến đây được vài ngày rồi, ngươi còn không có nói cho ta biết, vì sao ngươi lại bị thương?”
Phương Vô Khi hổ thẹn cười cười. “Tiểu Lâu ngươi còn nhớ lúc cứu ta, ta mặc áo giáp không? Thật ra ta bị thương trên chiến trường, Không nói cho ngươi biết những chuyện… này là sợ ngươi vì vậy mà nhận định ta sợ chết rồi xem thường ta. Nếu là như vậy, ta phải sớm rời đi thôi.”
“Không không.” Đào Tiểu Lâu lắc đầu. “Muốn sống là chuyện thường tình của con người, huống hồ ngươi còn người thân lo lắng, chính xác là không buông bỏ được. Đừng tự trách quá, nếu như đổi lại là ta, nói không chừng cũng muốn chạy trốn.”
Đào Tiểu Lâu nói đơn giản như vậy, cũng làm cho cảm giác tội lỗi của Phương Vô Khi mấy ngày liên tiếp được tiêu trừ không ít. Hắn tạo ra sai lầm lẽ ra phải bị xử trí theo quân pháp, nhưng trên thế gian này vẫn cò rất nhiều chuyện không thể dùng cái đầu để cân nhắc. Người không có gánh nặng như hắn, mặc dù chết trận sa trường cũng không sợ hãi, chỉ là hắn vẫn đang nhớ thương cha mẹ chị em nhiều năm không gặp.
“Vô Khi, ngươi đã có thê nhi trong nhà chưa?” Đào Tiểu Lâu hỏi.
Phương Vô Khi sau khi nghe xong chợt đỏ mặt. “Còn trẻ đã xung quân, sau đó lại không trở về quê nhà, tất nhiên còn chưa lấy vợ.”
“Thì ra là thế…” Đào Tiểu Lâu híp mắt nhìn về phía xa xa, sau đó đôi mắt bỗng nhiên sáng lên, như ánh sao lấp lánh trong màn đêm. “Ta muốn hỏi thăm ngươi một người.”
Phương Vô Khi hiếu kỳ nói: “Ai?”
Đào Tiểu Lâu vỗ lấy đầu suy tư cả buổi. “Ta… không nhớ được.”
Phương Vô Khi nhịn không được cười lên, cảm giác Đào Tiểu Lâu này như đứa bé mơ hồ ngây thơ.
“Ngươi cười ta làm chi?” Đào Tiểu Lâu ngượng ngùng… rồi bắt đầu lộ ra biểu tình mờ mịt. “Ta và hắn tách biệt đã quá lâu, ta không nhớ được đã đợi hắn bao lâu rồi, chỉ biết là bản thân một mực đợi ở nơi này, trông mong một ngày hắn trở lại thăm ta, trông chờ mong đợi… Mặt của hắn, tên của hắn, giọng nói và dáng điệu nụ cười của hắn, tất cả đều trở lên mơ hồ, không còn rõ nữa.”
“Hắn” trong miệng Đào Tiểu Lâu này, lại để cho nội tâm Phương Vô Khi bỗng nhiên chua xót khó hiểu. Người này rõ ràng chiếm cứ vị trí quan trọng trong lòng Đào Tiểu Lâu, hai người đến tột cùng là hảo hữu chí giao? Hay là…
“Hắn lớn lên với ta từ nhỏ, tình như thủ túc.” Đào Tiểu Lâu vừa đảo dược, vừa nhớ lại chuyện cũ ra, ánh mắt mang theo nét dịu dàng. “Hắn nói muốn đi tòng quân, sau khi trở về sẽ nắm tay ta sống đến già, nên cho ta vẫn đợi… Mỗi ngày mỗi đêm đều ở nơi này, sợ sợ hắn không tìm được ta, nhưng đến nay cũng không phát hiện bóng dáng của hắn, có thể hắn đã quên ta rồi. Nói không chừng sớm đã lấy vợ sinh con, hưởng hết lạc thú.
Phương Vô Khi không biết nên nói cái gì mới tốt, nghe thấy lời của Đào Tiểu Lâu… y hiển nhiên nặng tình với người đó. Trong quân doanh, Phương Vô Khi cũng không phải chưa thấy chuyện đồng tính long dương này, nhưng phần lớn đều là náo loạn chơi đùa, hiếm có người nghiêm túc. Huống hồ quân quy nghiêm khắc, làm gì có ai đủ can đảm quang minh chính đại làm chuyện như vậy, nhẹ thì đuổi ra binh doanh, nặng thì mất mạng, thật sự không dám làm gì.
“Là ta nhiều lời rồi…”
Đào Tiểu Lâu lau khóe mắt, hơi nước chớp động trong đôi mắt lại khiến Phương Vô Khi cơ hồ muốn tan nát cõi lòng. Thường ngày hắn gặp được chuyện như vậy chỉ cảm thấy muốn tránh còn không kịp, nhưng mà hôm nay Đào Tiểu Lâu đứng ở trước mặt hắn, lại để lòng hắn xót đau muốn chết, nhịn không được mà thương tiếc.
“Ngươi đừng chờ hắn nữa.” Phương Vô Khi thốt ra suy nghĩ của mình. “Từ nay về sau theo ta, ta sẽ chăm sóc cho ngươi.”
Đào Tiểu Lâu vốn có chút kinh ngạc, sau đó những rặng mây hồng hiện lên trên hai gò má, diễm lệ như hoa đào. “Ngươi đừng nói giỡn…”
“Ta không nói giỡn, vô cùng nghiêm túc, không tin ngươi sờ thử trái tim ta.” Phương Vô Khi cầm lấy tay Đào Tiểu Lâu để trước ngực mình.
“Ngươi buông ra đã, ta tin ngươi được chưa?”Đào Tiểu Lâu càng thêm ngượng ngùng, giãy dụa lấy muốn rút tay ra. Phương Vô Khi lại như thể bị mê hoặc tâm hồn, càng nhìn càng ái mộ sâu sắc, cuối cùng lớn gan lại gần hôn lên hai gò má y. Đào Tiểu Lâu tất nhiên không chịu, tránh trái tránh phải, sau đó không biết hữu ý hay vô ý, đã bị hôn lên môi.
Phương Vô Khi chưa bao giờ có cảm giác kỳ diệu như vậy, tâm can như mềm nhũn, rầm rì ngậm lấy cánh môi mềm mại của Đào Tiểu Lâu mà hút vào. Bình thường hắn chưa từng chạm tay của cô nương nào, hôm nay lại vô sự tự thông (không thầy cũng tự thông tỏ), liếm láp bờ môi khẽ nhếch của Đào Tiểu Lâu. Sau đó đầu lưỡi lại thăm dò đi vào, quấn lấy đầu lưỡi muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào của y, chơi chơi đùa đùa. Thật sự là vừa trơn vừa mềm, chỉ ngậm trong miệng cũng cảm thấy muốn hòa tan.
Nhưng mà chỉ cần nghĩ đến trước đây cũng có người ôm y hôn y như vậy, Phương Vô Khi khổ sở không thôi, thế là buông Đào Tiểu Lâu đã thở hồng hộc, hai mắt mê ly ra, rồi nghiêm mặt nói. “Tiểu Lâu, ta thật sự thật lòng với ngươi, mong ngươi cũng có thể sớm ngày quên đi người kia, đừng chờ hắn nữa. Sau này sống thật tốt với ta, có được không?”
Đào Tiểu Lâu suy nghĩ một lát, cuối cùng rũ mắt xuống, nhẹ nhàng gật đầu.
Phương Vô Khi cảm giác mình chết đi cũng đáng giá.
“Ta không cần ngươi phải làm trâu làm ngựa.” Đào Tiểu Lâu hòa hòa khí khí cười nói. “Dù sao ta ở một mình cũng đã quen, thanh tịnh tự tại, bình thường cũng không có công việc gì cần giúp đỡ nhiều. Chỉ ngẫu nhiên mới cảm thấy cô đơn nhàm chán, có thể kết giao với người bạn như ngươi coi như là niềm vui ngoài ý muốn. Nói lại, ngươi đến đây được vài ngày rồi, ngươi còn không có nói cho ta biết, vì sao ngươi lại bị thương?”
Phương Vô Khi hổ thẹn cười cười. “Tiểu Lâu ngươi còn nhớ lúc cứu ta, ta mặc áo giáp không? Thật ra ta bị thương trên chiến trường, Không nói cho ngươi biết những chuyện… này là sợ ngươi vì vậy mà nhận định ta sợ chết rồi xem thường ta. Nếu là như vậy, ta phải sớm rời đi thôi.”
“Không không.” Đào Tiểu Lâu lắc đầu. “Muốn sống là chuyện thường tình của con người, huống hồ ngươi còn người thân lo lắng, chính xác là không buông bỏ được. Đừng tự trách quá, nếu như đổi lại là ta, nói không chừng cũng muốn chạy trốn.”
Đào Tiểu Lâu nói đơn giản như vậy, cũng làm cho cảm giác tội lỗi của Phương Vô Khi mấy ngày liên tiếp được tiêu trừ không ít. Hắn tạo ra sai lầm lẽ ra phải bị xử trí theo quân pháp, nhưng trên thế gian này vẫn cò rất nhiều chuyện không thể dùng cái đầu để cân nhắc. Người không có gánh nặng như hắn, mặc dù chết trận sa trường cũng không sợ hãi, chỉ là hắn vẫn đang nhớ thương cha mẹ chị em nhiều năm không gặp.
“Vô Khi, ngươi đã có thê nhi trong nhà chưa?” Đào Tiểu Lâu hỏi.
Phương Vô Khi sau khi nghe xong chợt đỏ mặt. “Còn trẻ đã xung quân, sau đó lại không trở về quê nhà, tất nhiên còn chưa lấy vợ.”
“Thì ra là thế…” Đào Tiểu Lâu híp mắt nhìn về phía xa xa, sau đó đôi mắt bỗng nhiên sáng lên, như ánh sao lấp lánh trong màn đêm. “Ta muốn hỏi thăm ngươi một người.”
Phương Vô Khi hiếu kỳ nói: “Ai?”
Đào Tiểu Lâu vỗ lấy đầu suy tư cả buổi. “Ta… không nhớ được.”
Phương Vô Khi nhịn không được cười lên, cảm giác Đào Tiểu Lâu này như đứa bé mơ hồ ngây thơ.
“Ngươi cười ta làm chi?” Đào Tiểu Lâu ngượng ngùng… rồi bắt đầu lộ ra biểu tình mờ mịt. “Ta và hắn tách biệt đã quá lâu, ta không nhớ được đã đợi hắn bao lâu rồi, chỉ biết là bản thân một mực đợi ở nơi này, trông mong một ngày hắn trở lại thăm ta, trông chờ mong đợi… Mặt của hắn, tên của hắn, giọng nói và dáng điệu nụ cười của hắn, tất cả đều trở lên mơ hồ, không còn rõ nữa.”
“Hắn” trong miệng Đào Tiểu Lâu này, lại để cho nội tâm Phương Vô Khi bỗng nhiên chua xót khó hiểu. Người này rõ ràng chiếm cứ vị trí quan trọng trong lòng Đào Tiểu Lâu, hai người đến tột cùng là hảo hữu chí giao? Hay là…
“Hắn lớn lên với ta từ nhỏ, tình như thủ túc.” Đào Tiểu Lâu vừa đảo dược, vừa nhớ lại chuyện cũ ra, ánh mắt mang theo nét dịu dàng. “Hắn nói muốn đi tòng quân, sau khi trở về sẽ nắm tay ta sống đến già, nên cho ta vẫn đợi… Mỗi ngày mỗi đêm đều ở nơi này, sợ sợ hắn không tìm được ta, nhưng đến nay cũng không phát hiện bóng dáng của hắn, có thể hắn đã quên ta rồi. Nói không chừng sớm đã lấy vợ sinh con, hưởng hết lạc thú.
Phương Vô Khi không biết nên nói cái gì mới tốt, nghe thấy lời của Đào Tiểu Lâu… y hiển nhiên nặng tình với người đó. Trong quân doanh, Phương Vô Khi cũng không phải chưa thấy chuyện đồng tính long dương này, nhưng phần lớn đều là náo loạn chơi đùa, hiếm có người nghiêm túc. Huống hồ quân quy nghiêm khắc, làm gì có ai đủ can đảm quang minh chính đại làm chuyện như vậy, nhẹ thì đuổi ra binh doanh, nặng thì mất mạng, thật sự không dám làm gì.
“Là ta nhiều lời rồi…”
Đào Tiểu Lâu lau khóe mắt, hơi nước chớp động trong đôi mắt lại khiến Phương Vô Khi cơ hồ muốn tan nát cõi lòng. Thường ngày hắn gặp được chuyện như vậy chỉ cảm thấy muốn tránh còn không kịp, nhưng mà hôm nay Đào Tiểu Lâu đứng ở trước mặt hắn, lại để lòng hắn xót đau muốn chết, nhịn không được mà thương tiếc.
“Ngươi đừng chờ hắn nữa.” Phương Vô Khi thốt ra suy nghĩ của mình. “Từ nay về sau theo ta, ta sẽ chăm sóc cho ngươi.”
Đào Tiểu Lâu vốn có chút kinh ngạc, sau đó những rặng mây hồng hiện lên trên hai gò má, diễm lệ như hoa đào. “Ngươi đừng nói giỡn…”
“Ta không nói giỡn, vô cùng nghiêm túc, không tin ngươi sờ thử trái tim ta.” Phương Vô Khi cầm lấy tay Đào Tiểu Lâu để trước ngực mình.
“Ngươi buông ra đã, ta tin ngươi được chưa?”Đào Tiểu Lâu càng thêm ngượng ngùng, giãy dụa lấy muốn rút tay ra. Phương Vô Khi lại như thể bị mê hoặc tâm hồn, càng nhìn càng ái mộ sâu sắc, cuối cùng lớn gan lại gần hôn lên hai gò má y. Đào Tiểu Lâu tất nhiên không chịu, tránh trái tránh phải, sau đó không biết hữu ý hay vô ý, đã bị hôn lên môi.
Phương Vô Khi chưa bao giờ có cảm giác kỳ diệu như vậy, tâm can như mềm nhũn, rầm rì ngậm lấy cánh môi mềm mại của Đào Tiểu Lâu mà hút vào. Bình thường hắn chưa từng chạm tay của cô nương nào, hôm nay lại vô sự tự thông (không thầy cũng tự thông tỏ), liếm láp bờ môi khẽ nhếch của Đào Tiểu Lâu. Sau đó đầu lưỡi lại thăm dò đi vào, quấn lấy đầu lưỡi muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào của y, chơi chơi đùa đùa. Thật sự là vừa trơn vừa mềm, chỉ ngậm trong miệng cũng cảm thấy muốn hòa tan.
Nhưng mà chỉ cần nghĩ đến trước đây cũng có người ôm y hôn y như vậy, Phương Vô Khi khổ sở không thôi, thế là buông Đào Tiểu Lâu đã thở hồng hộc, hai mắt mê ly ra, rồi nghiêm mặt nói. “Tiểu Lâu, ta thật sự thật lòng với ngươi, mong ngươi cũng có thể sớm ngày quên đi người kia, đừng chờ hắn nữa. Sau này sống thật tốt với ta, có được không?”
Đào Tiểu Lâu suy nghĩ một lát, cuối cùng rũ mắt xuống, nhẹ nhàng gật đầu.
Phương Vô Khi cảm giác mình chết đi cũng đáng giá.
Tác giả :
Lệ Mộ Huyết Lan