Tiếu Xuân Phong – Giản giới
Chương 4
Trường Khánh tiêu cục đông Tín Dương thành, trên giang hồ cũng coi như có chút danh tiếng. Tổng tiêu đầu Tả Việt Chi, đã quá bốn mươi, tất hạ chỉ có một nữ nhi, gọi là Tả Vân Hà. Lúc này, ở hậu viện tiêu cục, Tả Việt Chi đang ngồi đối diện với Mộ Dung Tả Ý, mặt mày rạng rỡ cùng Mộ Dung Tả Ý nói chuyện.
“Đã nhiều ngày rồi, tiểu nữ cùng ngươi đi mấy nơi quanh đây, không biết cảnh sắc thế nào.”
“Tín Dương thành quả là nơi đẹp đẽ non xanh nước biết, mấy ngày nay phiền Tả cô nương quá, thật muốn đa tạ.” Mộ Dung Tả Ý hơi cười, trả lời lễ phép.
Mộ Dung Tả Ý mấy ngày trước vừa tới Tín Dương Thành thì trên đường gặp Tả Việt Chi. Hắn đã sớm quên mình gặp qua Tả Việt Chi lúc nào, thế nhưng Tả Việt Chi rõ ràng có ấn tượng về hắn rất sâu đậm, lập tức nhiệt tình không gì sánh được mời hắn về nhà ở mấy ngày. Mộ Dung Tả Ý tính tình ôn hòa, không thể từ chối cảm tình, đáp ứng ở lại.
Vừa vào Tả gia, Mộ Dung Tả Ý biết ngay là gặp phải phiền phức rồi. Tả Việt Chi nhiệt tình như thế, vừa muốn lôi kéo cảm tình của Mộ Dung thế gia nhưng chủ yếu là vì bảo bối nữ nhi Tả Vân Hà kia.
Mộ Dung Tả Ý biết trong cảm nhận của nhiều người thì mình là giai tế (con rể tốt) để chọn lựa, có điều hắn chưa có ý trung nhân nên một chút ý niệm muốn thành thân cũng không có trong đầu. Đã nhiều ngày nay, hắn cố ý ám chỉ mình với Tả Vân Hà không có ý tứ gì, đáng tiếc hai cha con họ Tả này vẫn không chịu buông tha.
“Không cần không cần, có thể quen biết công tử là phúc của tiểu nữ. Không phải ta khen chính nữ nhi của mình đâu, Vân Hà tuy rằng sinh ra ở tiêu cục này một nơi thô lỗ, thế nhưng từ nhỏ nhu thuận hiểu chuyện, tính tình càng không phải nói vừa dịu dàng vừa rộng lượng, lại có tri thức hiểu lễ nghĩa…” Tả Việt Chi đầy mặt tươi cười, thao thao bất tuyệt khoe nữ nhi của mình.
Mộ Dung Tả Ý mỉm cười lắng nghe, thi thoảng gật đầu tán đồng. Tính cách hắn như vậy, cũng không muốn để kẻ khác thấy không vui, vậy nên tuy không thấy hứng thú gì cả nhưng trên mặt hoàn toàn không biểu lộ chút nào.
“Tổng tiêu đầu, tổng tiêu đầu.” Tiếng gào lo lắng cắt đứt bài diễn văn ca ngợi con gái mình của Tả Việt Chi, ông tức giận đứng dậy, quay sang thủ hạ đang chạy vội tới trước mặt mình trách cứ “Gọi cái gì, một chút quy củ cũng không có, không thấy Mộ Dung công tử đang ở đây hay sao?”
“Dạ, tổng tiêu đầu, thế nhưng, thế nhưng…” Người nọ vội vàng xác nhận, thở hổn hển đến độ không nói cho xong được.
“Chuyện gì, nói mau.”
“Ngài ra phía trước một chút đi ạ.” Người nọ liếc mắt nhìn Mộ Dung Tả Ý, ấp a ấp úng nói.
Tả Việt Chi nhíu mày, trong lòng biết xảy ra chuyện rồi, lập tức đứng lên hướng Mộ Dung Tả Ý chắp tay, nói “Mộ Dung công tử, ta tới phía trước xem, ngươi cứ ngồi ở đây.”
“Được, Tả tiêu đầu xin ngài cứ tự nhiên.” Mộ Dung Tả Ý nhanh chóng đứng lên đáp lễ.
Đợi Tả Việt Chi đi rồi, Mộ Dung Tả Ý mới duỗi chân tay một chút, cười khổ lắc đầu, quyết tâm lập tức cáo từ ngay, nếu không đi chỉ sợ Tả Việt Chi sẽ cho rằng hắn với Tả Vân Hà có tình ý, trực tiếp hướng hắn cầu hôn cũng nên.
Tả Việt Chi chạy tới tiền viện, nhất thời ngây ngẩn cả người. Chỉ thấy trong viện thủ hạ nằm lộn xộn trên mặt đất, tiếng rên rỉ không dứt vang tới bên tai. Trong gian phòng có ba người đang đứng, người ở giữa bạch y như tuyết, mi mục như họa, dung nhan thanh lệ nhưng tràn đầy túc sát cùng băng lãnh, làm cho người ta nhìn thấy đáy lòng phát rét.
“Ngươi là ai?” Tả Việt Chi quát to.
Trong lòng biết người tới không tốt lành gì, xem ra rõ ràng là tới gây sự. Tuy không biết ba người này lai lịch thế nào, nhưng nhờ vào khả năng của bọn họ có thể dễ dàng áp đảo thủ hạ mình là phiêu sư (người áp tải, làm việc trong tiêu cục), tuyệt đối thân thủ không tồi.
“Ngươi mà xứng hỏi tên ta sao.” Tư Diệc Hành lạnh lùng nhìn ông.
Tả Việt Chi rùng mình một cái, đối với nam tử trẻ tuổi thanh tú này, ông không biết vì sao trong lòng lại sinh ra ý nghĩ e ngại.
“Đồ vô sỉ này, dám tới nhà ta dương oai, không muốn sống nữa chăng? Mộ Dung đại ca đã cự tuyệt ngươi ngươi vẫn còn thế này không biết xấu hổ, mau cút cho ta.”
Đúng lúc đó, Tả Vân Hà nhanh như gió từ ngoài cửa ào vào, tiến đến. Nàng vừa thấy Tư Diệc Hành, cho rằng Tư Diệc Hành là tới quấy rầy Mộ Dung Tả Ý, nhất thời tiếu nhan (gương mặt xinh đẹp) sinh tức giận, chỉ vào hắn mà phát tác.
Không đợi Tư Diệc Hành nói, thân ảnh Tùng Kinh chợt vụt qua, vô cùng quỷ mị tới phía trước Tả Vân Hà, giơ tay lên ‘phách phách bạch bạch’ cho nàng bốn cái tát, lại vút lần nữa, trở về phía sau Tư Diệc Hành, lúc này mới mở miệng nói “Ngươi dám vô lễ với thiếu chủ nhà ta đúng là không muốn sống nữa.”
Động tác của Tùng Kinh cực nhanh, đừng nói đến Tả Vân Hà không có thời gian mà tránh, ngay Tả Việt Chi đứng một bên cũng không kịp cứu, chỉ có thể mở lớn mắt nhìn nữ nhi bị làm cho sưng đỏ hai má.
“Ngươi, ngươi… cha, bọn chúng khi dễ con!”
Tả Vân Hà vừa đau vừa thẹn, nhào vào lòng Tả Việt Chi khóc rống lên. Tả Việt Chi trong lòng hoảng sợ. Vừa nãy người kia rõ ràng chỉ là một thuộc hạ mà đã lợi hại như vậy, thật không biết nam tử tú lệ đứng giữa kia rốt cuộc là thần thánh phương nào. Đang lúc kinh hoàng, ông thậm chí quên cả việc trấn an nữ nhi, chỉ vận hết sức suy nghĩ tìm tòi trong ký ức, muốn nhớ ra lai lịch của Tư Diệc Hành.
Tư Diệc Hành chậm rãi vươn tay, Di Hòa lập tức đem trường kiếm trong tay cung kính dâng lên. Tiếp nhận kiếm, Tư Diệc Hành từ đôi môi duyên dáng tuôn ra lời nói băng lãnh “Có thể được chết dưới kiếm ta coi như là phúc của ngươi.”
“Xích vân kiếm… Xích vân cung, ngươi… ngươi là Tư Diệc Hành.”
Tả Việt Chi vừa thấy thanh kiếm, không thể tin vào mắt mình nữa. Trời ạ, cái người này lại là thiếu chủ Xích vân cung Tư Diệc Hành. Mồ hôi lạnh tuôn ào ào. Tả Vân Hà làm thế nào mà lại chọc vào sát tinh này? Thủ đoạn của Tư Diệc Hành ông đều biết rõ ràng, thế nhưng cho tới bây giờ cũng không ngờ tới sao quả tạ lại chiếu đúng vào đầu mình.
“Vân Hà, con… con làm sao lại đắc tội với cung chủ?” Tả Việt Chi hận không thể cũng cho nữ nhi hai cái tát.
“Hắn, hắn quấy rầy Mộ Dung đại ca… Con không biết hắn là Tư Diệc Hành.” Tả Vân Hà bị dọa đến run lẩy bẩy, không dám khóc tiếp. Nàng sao có thể ngờ được nam nhân tú lệ băng lãnh này lại là sát tinh nổi tiếng giang hồ.
Tư Diệc Hành lạnh lùng cười cười, nụ cười băng lãnh khiến mọi người ở đó rùng mình một cái. Tả Việt Chi nhìn Tư Diệc Hành chậm rãi để kiếm lên ngang ngực, xem ra chuẩn bị rút kiếm ra khỏi vỏ, mồ hôi lạnh tuôn như mưa, ý nghĩ xoay chuyển rất nhanh, tìm cách làm sao để bảo toàn tính mạng cho mình cũng nữ nhi, nhưng mãi cũng không nghĩ ra được biện pháp nào.
“Chờ một chút.” Thanh âm trong sáng nhu hòa ngăn lại hành động của Tư Diệc Hành. Theo tiếng nói, Mộ Dung Tả Ý chậm rãi từ hậu viện đi ra, ngăn trước mặt Tả Việt Chi.
“Là ngươi?”
Lẳng lặng nhìn Tư Diệc Hành, Mô Dung Tả Ý than nhẹ một tiếng. Hắn còn tưởng rằng Tư Diệc Hành đã mất hết hy vọng mà bỏ đi rồi, hóa ra không phải.
“Là ta.” Tư Diệc Hành lưu luyến dừng lại trên dung nhan tuấn lãng của Mộ Dung Tả Ý. Từ lúc Mộ Dung Tả Ý xuất hiện, nhãn thần của hắn một khắc cũng không ly khai khỏi Mộ Dung Tả Ý.
“Ngươi tới có chuyện gì?” Mộ Dung Tả Ý quét mắt qua đống người đang nằm trên mặt đất, lại nhìn hai má sưng đỏ của Tả Vân Hà, nhíu mày hỏi.
“Ta đến mang ngươi đi, ta không muốn ngươi cùng một chỗ với nữ nhân này.” Trong giọng Tư Diệc Hành tràn ngập hàm ý ra lệnh.
Mộ Dung Tả Ý cười nhạt, thế nhưng trong mắt một chút tiếu ý cũng không có. Tính tình hắn ôn hòa, thế nhưng không yếu đuối, từ nhỏ đến lớn chưa từng có người nào dám ra lệnh cho hắn. Tư Diệc Hành cường hoành bá đạo khiến hắn mơ hồ cảm thấy không hài lòng.
“Ta nghĩ, ta cùng ai một chỗ, đó là chuyện của cá nhân ta, với cung chủ tuyệt đối không có liên quan.”
Mộ Dung Tả Ý nói vậy khiến sắc mặt Tư Diệc Hành đột nhiên trở nên giận dữ. Hừ lạnh một tiếng, hắn kiên quyết nói “Ta đây sẽ giết nàng.”
“Việc này do ta gây ra, với Tả cô nương không liên quan gì. Nếu cung chủ muốn trách móc, cũng nên hướng ta mà trách móc mới phải, hà tất phải giận cá chém thớt.” Mộ Dung Tả Ý tuy vẫn duy trì nụ cười ôn hòa cũng ngữ khí bình tĩnh, thế trong lời nói đã ẩn hiện sự không vui
Tư Diệc Hành cắn mạnh môi. Mỗi lời của Mộ Dung Tả Ý như một nhát đao chém lên người hắn, khiến hắn bị thương thật nặng.
Đã vậy Mộ Dung Tả Ý lại còn che chở cho Tả Vân Hà, khiến hắn dĩ nhiên coi nữ nhân kia là địch thủ. Hắn thương Mộ Dung Tả ý như vậy, vì sao nguời này đối hắn lại vô tình?
Nhìn biểu cảm bi thương (ăn vạ ‘__’-) của Tư Diệc Hành, Mộ Dung Tả Ý bỗng mềm lòng, sự tức giận đối với việc Tư Diệc Hành hành động tùy tiện cũng tiêu tán mất phân nửa.
Tuy rằng Tư Diệc Hành rất quá đáng, có điều bản thân cũng có trách nhiệm, là do thái độ ôn nhu vô cùng thân thiết của mình mới khiến sự tình phiền phức lộn xộn như vậy phát sinh. Hơn nữa xem ra bị mình cự tuyệt đã làm hắn tổn thương. Chỉ sợ rằng Tư Diệc Hành chưa từng bị ai làm tổn thương, vậy nên vết thương cũng có vẻ đặc biệt nặng.
“Đừng ở đây náo loạn nữa, chúng ta ra ngoài nói. Tả gia và ta một chút quan hệ cũng không có, chỉ là chủ nhà tận tình, ngươi đừng giận cá chém thớt có được không?” Mộ Dung Tả Ý cố gắng mềm giọng, thần tình cũng rất thành khẩn.
Tư Diệc Hành tự nhiên cảm giác thái độ của Mộ Dung Tả Ý với mình thay đổi, trong lòng đau đớn ủy khuất được dịu dàng an ủi, thư thái hơn nhiều. Nếu Mộ Dung Tả Ý đã có lời, hắn làm sao có thể không tạm tha cho Vân Hà kia? Hơn nữa, hắn có rất nhiều điều muốn nói với Mộ Dung Tả Ý, chẳng thèm để ý đến những người khác nữa.
Gật đầu, Tư Diệc Hành lẳng lặng theo Mộ Dung Tả Ý ra ngoài.
Tùng Kinh và Di Hòa đi theo ra khỏi Trường Khánh tiêu cục, do dự một chút, không tiếp tục đi theo Tư Diệc Hành. Tư Diệc Hành cùng Mộ Dung Tả Ý trong lúc đó nói chuyện gì bọn họ không thể quản, cứ để cho hai người tự giải quyết.
Mộ Dung Tả Ý lững thững đi, Tư Diệc Hành cũng yên lặng đi theo, không nói được lời nào. Hai người bọn họ tiếp tục đi ra Tín Dương thành, Mộ Dung Tả Ý dừng lại ở một chỗ trống trải.
Tịch dương tà chiếu, hồng hà diễm lệ xa vời phủ kín bầu trời, mang theo chút gió đêm lười nhác nhẹ thổi, thỉnh thoảng hất lên ống tay áo của hai người. Thế nhưng cả hai đều không có tâm tình thưởng thức cảnh đêm.
(Tịch dương tà chiếu là ánh mặt trời lúc chiều tà ‘_____’- mình nghĩ câu này cũng hay với cả không quá lạ nên để nguyên)
“Vì sao lại tới Tả gia gây sự?” Rốt cục Mộ Dung Tả Ý mở miệng.
“Ta yêu ngươi, ta không muốn ngươi ở bên nữ nhân kia.”
Tư Diệc Hành lẳng lặng nói, đôi mắt một khắc cũng không rời khỏi Mộ Dung Tả Ý.
“Ta nói rồi, ta không yêu ngươi.” Mộ Dung Tả Ý than nhẹ, không rõ vì sao mình lại cứ phải lặp đi lặp lại những lời này? Hắn thực sự không muốn tiếp tục loại đối thoại vô nghĩa này nữa.
Xoay người, Mộ Dung Tả Ý nhìn thẳng vào Tư Diệc Hành, bình tĩnh giải thích.
“Tình cảm là phải đến từ hai phía, ngươi yêu ta, ta rất cảm kích, thế nhưng ta không yêu ngươi, ngươi không thể miễn cưỡng ta tiếp thu cảm tình của ngươi. Đối với ngươi ta chỉ có thể nói lời xin lỗi. Sau này xin đừng quấy rầy ta nữa có được không?”
“Không tiếp nhận cảm tình của ta, bởi vì ta là nam nhân sao?” Tư Diệc Hành thùy hạ lông mi, lạnh lùng hỏi.
“Không phải đâu, ta không phải người lạc hậu câu nệ như thế. Yêu thì là yêu, với giới tính không liên quan. Ta nếu yêu ngươi, tuyệt đối sẽ không băn khoăn việc này. Chỉ là ta không thể yêu ngươi mà thôi. Kỳ thực có khi ngươi cũng không phải là yêu ta, chỉ vì ta cứu ngươi, lại đối đãi với ngươi không như những người khác, sở dĩ ngươi đã cô đơn quá lâu nên mới đem ôn nhu trở thành ái tình. Tư Diệc Hành, đừng làm phiền ta nữa, ta sẽ không yêu ngươi. Trong lúc chúng ta xa nhau, ngươi sẽ quên ta rất nhanh, tương lai ngươi sẽ gặp được người ngươi yêu thật lòng.”
Mộ Dung Tả Ý kiên trì nói, thái độ cực kỳ khẩn thiết. Tư Diệc Hành thương hắn không phải là sai, hắn chỉ là không thể tiếp thu, cũng không muốn thương tổn người đó.
“Đều không phải.” Tư Diệc Hành kiên quyết phủ nhận. Hắn không cách nào giải thích rõ ràng cảm tình của mình, hắn không phải người giỏi ăn nói, đã thế ái tình đối với hắn là một thứ rất xa lạ, làm thế nào để Mộ Dung Tả Ý hiểu được tâm tình của hắn đây? Đến chính hắn còn không rõ kia mà. Hắn thậm chí không biết tồn tại một thứ có thể khiến hắn lo nghĩ bất an, lúc buồn lúc vui, mọi tình tự hắn có đều bị người khác chi phối
Thế nhưng hắn biết hắn đối với Mộ Dung Tả Ý không phải nhất thời mê luyến, cũng không phải hiểu lầm sự dịu dàng.
Hắn yêu Mộ Dung Tả Ý.
Trong nháy mắt, hắn minh bạch cảm tình của mình. Lúc hiểu ra, hắn đã không còn cơ hội quay đầu nữa. Mộ Dung Tả Ý là số mệnh của hắn. Nếu như hắn là phi nga (con ngài) thì Mộ Dung Tả Ý chính là ngọn lửa duy nhất hắn tình nguyện thiêu thân. Hắn sẽ chỉ vì sự ôn nhu của người đó mà cảm động, chỉ khát khao sự ấm áp của người đó, chỉ vì nụ cười của người đó mà cam tâm khuynh tẫn tình cảm cả đời mình…
Thế nhưng Mộ Dung Tả Ý nói: ta không yêu ngươi.
Thái độ của Mộ Dung Tả Ý cùng lời nói thẳng thắn thành khẩn kkhiến Tư Diệc Hành rốt cục sáng tỏ: Mộ Dung Tả Ý thật sự không yêu hắn, thậm chí đối với hắn cũng không có một nửa phần cảm giác đặc biệt. Trong lòng Mộ Dung Tả ý, Tư Diệc Hành hắn không có một sự tồn tại đặc biệt nào, cũng không có một sự quan tâm nào đặc biệt dành cho hắn, từ trước đến nay so với mọi người không có gì khác biệt. Tư Diệc Hành đau khổ cắn môi. Hắn thà rằng Mộ Dung Tả ý bởi vì chuyện giới tính mà cự tuyệt hắn, chí ít như vậy hắn còn có hy vọng đạt được ái tình của người này. Dù đúng hay không, lời nói ôn nhu cũng vô cùng lãnh khốc kia đã đoạn tuyệt mọi hy vọng của hắn.
“Ngươi vì sao không thử tiếp nhận ta? Nói không chừng, ngươi sẽ yêu ta.” Tư Diệc Hành khổ sở hỏi.
“Xin lỗi.”
Mộ Dung Tả Ý chỉ nói đúng ba chữ.
(Vốn là “Đối bất khởi” mah = = nếu cố bôi ra thì thành dài dòng nên đành thiếu chữ vậy…)
Bất đắc dĩ nhìn Tư Diệc Hành, Mộ Dung Tả Ý khẽ thở dài. Hắn cũng không ghét Tư Diệc Hành, nam nhân này tuy bên ngoài nổi tiếng tàn ác, thế nhưng ở chung mấy ngày, hắn biết Tư Diệc Hành tính tình lạnh lùng cao ngạo, kỳ thực tâm địa không xấu. Tư Diệc Hành hành động tùy tiện cũng bởi vì bị hoàn cảnh ảnh hưởng, khiến thành thói quen muốn làm gì thì làm. Hắn thậm chí có chút quý mến Tư Diệc Hành, thế nhưng, hắn biết xác thực mình chưa từng vì người này mà động tâm.
Ba chữ từ miệng Mộ Dung Tả Ý đi ra như thể ba khối cự thạch đánh mạnh vào ngực Tư Diệc Hành, khiến hắn không tự chủ được lảo đảo vài bước.
Tư Diệc Hành vừa bi phẫn vừa đau đớn nhìn Mộ Dung Tả Ý. Hắn không thích nghe cái loại lời nói uyển chuyển nhưng xa cách này, không muốn thấy nhãn thần tuy ôn hòa nhưng vô tình kia. Mộ Dung Tả Ý trước sau coi hắn như người bình thường, chưa từng động tâm như hắn, chưa từng ái mộ như hắn, càng không giống hắn yêu đến không thể kìm chế, không cách nào quay đầu lại. Vậy nên Mộ Dung Tả Ý sẽ không thể hiểu được hắn khổ hắn đau hắn đấu tranh như thế nào, càng không thể hiểu hắn yêu sâu đậm đến thế nào.
“Không, ta mặc kệ.” (Ứ, mặc kệ =))))))))))))
Tư Diệc Hành đột nhiên vọt tới trước mặt Mộ Dung Tả Ý, đưa tay gắt gao nắm lấy cánh tay Mộ Dung Tả ý, cuồng bạo kêu la.
“Ta sẽ không buông tay, ta đã không thể quay lại được nữa rồi. Ta yêu ngươi, ta không cách nào buông ngươi ra được.”
Mộ Dung Tả Ý không đẩy ra, chỉ hơi khổ não nhìn Tư Diệc Hành. Hắn đã nhiều lần cự tuyệt, vì sao người này vẫn còn muốn dây dưa mơ hồ? Lẽ nào người này không hiểu được cái gì gọi là ý nghĩ tôn trọng người khác? Không hiểu rằng trên thế giới này kỳ thực không phải chuyện nào cũng như mong muốn?
Mộ Dung Tả Ý bỗng nhiên cười rộ lên. Hắn quả là ngốc, Tư Diệc Hành dĩ nhiên không hiểu, người đó căn bản không cần bối rối. Với thân phận cùng võ công của Tư Diệc Hành dĩ nhiên không cần để ý tới ý kiến suy nghĩ của người khác, càng ít khi phải trải qua việc bị cản trở.
“Ngươi không yêu ta cũng không sao, chỉ cần ngươi theo ta là được. Cùng ta quay về Xích vân cung có được không? Chỉ cần ngươi theo ta, ngươi muốn gì ta cũng có thể cho ngươi. Quyền thế hiển hách, địa vị tôn quý, võ công tuyệt thế… chỉ cần ngươi đồng ý ở bên ta, ta có thể đem toàn bộ võ lâm hai tay dâng lên trước mặt ngươi, thậm chí nếu ngươi muốn thiên hạ, ta cũng có thể vì ngươi làm được. Chỉ cần ngươi theo ta, nguyện vọng gì của ngươi ta đều giúp ngươi đạt tới.”
Tư Diệc Hành cố ngăn trong lòng một dòng tâm tình vừa đắng vừa chát lại vừa chua xót vừa lạnh lẽo, ăn nói nhũn nhặn, gần như cầu xin. Trong đời hắn, hắn chưa từng phải khom mình khẩn cầu như thế, nguyện ý đem tất cả của mình dâng lên bằng hai tay, chỉ mong có được người này.
“Ta không yêu ngươi, sao có thể ở bên ngươi? Tư Diệc Hành, ngươi đừng cố tình gây sự như thế nữa. Nguyện vọng của ta chỉ có một thôi, đó là ta van ngươi đừng quấy rầy ta không ngừng nữa.”
Mộ Dung Tả Ý có chút khó nhịn, đáy lòng mơ hồ sinh ra tức giận. Tư Diệc Hành vừa nhìn đã biết từ nhỏ chưa từng gặp qua bất cứ chuyện gì không vừa ý, cho nên mới không thể chịu được bị từ chối. Thế nhưng hắn cho rằng mình là hoàng đế hay sao, hắn thích thì người khác nhất định phải tiếp thu?
Trong nháy mắt, mặt Tư Diệc Hành trắng bệch, phẫn nộ thậm chí là tuyệt vọng như thủy triều dâng tràn khắp toàn thân hắn, khiến ánh mắt hắn trong phút chốc từ dịu dàng mang đầy chờ mong biết thành hàn sát băng lãnh như tuyết.
Hắn lần đầu tiên đối với người khách động chân tình, lần đầu tiên đối với người khác ăn nói khép nép như thế, khom mình như thế, thế nhưng kết quả là gì, nam nhân này không hề trân trọng, còn vứt đem trái tim hắn trở lại.
“Ngươi đồng ý hay không cũng như nhau, ta đã xác định là muốn ngươi rồi. Ngươi không yêu ta cũng không sao, dù thế nào ta cũng không buông ngươi ra. Mộ Dung Tả Ý, Tư Diệc Hành ta muốn gì đó, không có cái gì là không chiếm được.”
Giờ khắc này, dưới sự tức giận Tư Diệc Hành lại là nam nhân cuồng vọng bá đạo. Tha thiết nhìn chăm chăm Mộ Dung Tả Ý, Tư Diệc Hành cười lạnh tuyên bố quyết định của mình, dứt khoát một cách liều lĩnh.
“Mộ Dung Tả Ý, ta muốn ngươi, ngươi nhất định phải là của ta.”
Ánh mắt Mộ Dung Tả Ý trở nên lạnh lẽo. Tính tình hắn từ nhỏ đã ôn hòa, thế nhưng lúc này lại bị Tư Diệc Hành quấy rầy đến phát bực. Nhắm mắt lại, cưỡng chế lửa giận trong lòng, Mộ Dung Tả Ý cố gắng làm cho ngữ khí mình bình ổn như trước, thế nhưng người nhạy cảm có thể từ trong thanh âm gượng gạo của hắn cảm giác được hắn đang mất kiên nhẫn cùng với bực bội.
“Tư Diệc Hành, ta đã nói rồi, ta không yêu ngươi. Yêu là chuyện phải đến từ hai phía, ngươi cưỡng cầu không có bất cứ một ý tứ nào. Ta không muốn nói khó nghe, ngày hôm nay ta đã hết lời, nếu ngươi cứ vẫn không ngừng dây dưa, đừng trách ta đối với ngươi vô lễ.”
Nói xong, Mộ Dung Tả Ý đến liếc mắt cũng không thèm liếc Tư Diệc Hành một cái, xoay người bỏ đi.
Tư Diệc Hành tuyệt vọng mà lạnh lùng nở nụ cười. Hắn cũng không muốn tiếp tục dây dưa nữa, hắn cũng muốn phóng khoáng mà buông tay ra, thế nhưng hắn không làm được. Là Mộ Dung Tả Ý không tốt, dùng sự dịu dàng làm hắn bị chìm đắm, rồi lại không chịu cùng hắn trầm luân. Nếu Mộ Dung Tả Ý đã không chịu nghe thỉnh cầu của hắn, vậy thì, hắn phải dùng phương pháp khác để đạt được.
Sắc mặt lạnh lùng, Tư Diệc hành đột nhiên hướng về phía Mộ Dung Tả Ý đã đi được bảy tám bước mà ra tay.
Mộ Dung Tả Ý không phải là thư sinh trói gà không chặt, Mộ Dung thế gia trong chốn võ lâm cũng có thanh danh hiển hách. Thế nhưng, chưa quá ba chiêu, Mộ Dung Tả Ý đã biết hắn tuyệt đối không phải đối thủ của Tư Diệc Hành. Tư Diệc Hành võ công cao, chỉ sợ trong võ lâm khó có người thứ hai có thể địch được. Nếu không phải vì Tư Diệc Hành thầm nghĩ chỉ muốn khống chế hắn, hắn đã sớm không chết thì cũng bị thương rồi.
Mặc dù vậy, Mộ Dung Tả Ý cũng chẳng có mấy thời gian đã bị Tư Diệc Hành điểm trúng huyệt đạo, yếu ớt ngã xuỗng. Tư Diệc Hành nhẹ nhàng đưa tay đỡ Mộ Dung Tả Ý, lập tức nhanh chóng ôm hắn rời đi.
Thấy Tư Diệc Hành ôm Mộ Dung Tả Ý không thể nhúc nhích trở về, Tùng Kinh và Di Hòa tuy rằng càng hoảng sợ nhưng cũng không dám nói nửa câu khuyên can, chỉ là lo lo lắng lắng nhìn Tư Diệc Hành ôm Mộ Dung Tả Ý vào phòng.
Nhẹ nhàng đem nam nhân trong lòng đặt lên giường, Tư Diệc Hành lẳng lặng cúi đầu ngưng mắt nhìn chăm chú người mình yêu này.
“Ngươi là của ta.” Tư Diệc Hành như thể tuyên bố quyền sở hữu, đồng thời vươn tay xoa hai gò má của Mộ Dung Tả Ý.
Mộ Dung Tả Ý trong lòng giận dữ. Tính tình hắn cố nhiên rất ôn hậu bình hòa, cũng nhu nhược thành thật khiến người ta khi dễ. Hôm nay, Tư Diệc Hành đối với hắn dây dưa không thôi, lại bị hắn kiên quyết cự tuyệt xong cư nhiên dùng vũ lực bắt hắn về, còn đối hắn như vậy muốn làm gì thì làm.
Mộ Dung Tả Ý đời này chưa từng chịu nhục nhã như vậy, khó có thể dùng lời để tả hết sự phẫn nộ khiến dung nhan trước nay ôn hòa của hắn bao phủ một tầng sát khí, ánh mắt nhìn Tư Diệc Hành càng tràn đầy lãnh đạm cùng khinh miệt.
Tay của Tư Diệc Hành khó chịu được muốn đụng tới da thịt Mộ Dung Tả ý, nhưng cứ cố chấp dừng lại ở đó. Hắn khiếp sợ nhìn ánh mắt của Mộ Dung Tả ý, như bị sét đánh, bàn tay không thể chuyển động tiếp thân một phân nào nữa.
Không muốn, hắn không muốn Mộ Dung Tả Ý dùng ánh mắt căm hận cùng khinh bỉ như thế nhìn hắn. Hắn đã quen với ánh mắt nụ cười ôn nhu của Mộ Dung Tả Ý, chưa bao giờ biết trong đôi mắt đó có thể gặp được thần tình mỉa mai mà băng lãnh như thế.
Đó thậm chí không phải cừu hận, mà là khinh thường cùng lãnh đạm.
Tư Diệc Hành gầm nhẹ lên một tiếng, sợ hãi lui vài bước lớn. Hắn không thể tin ánh mắt Mộ Dung Tả Ý lại có được lực sát thương to lớn như thế, vừa tiếp xúc với nó khiến hắn cảm giác như bị một lưỡi dao sắc bén chọc thẳng vào đáy lòng, máu tươi đầm đìa cùng đau đớn đến tận tâm phế.
Không được, hắn phải chạy trốn, bằng không hắn nhất định sẽ bị nhãn thần này giết chết.
Tư Diệc Hành rên rỉ một tiếng, xoay người xông ra ngoài.
Một quyền lại một quyền nện lên cây, Tư Diệc Hành hoàn toàn không biết làm thế nào để xua tan đau đớn trong lòng. Từ lúc hắn gặp Mộ Dung Tả Ý thì nhãn thần đó đã lúc nào cũng trong suốt và ôn nhu. Cho dù là lúc cự tuyệt hắn, ánh mắt vẫn tràn ngập ôn hòa, giống như gió xuân, tuyệt đối không mang theo một chút hàn ý nào. Ánh mắt như vậy, khiến Tư Diệc Hành mỗi lần nhớ tới từ đáy lòng thấy ấm lên, thấy ngọt ngào. Hắn nằm mơ cũng không ngờ từ đôi mắt dịu dàng đó lại có thể phát ra thần tình băng lãnh cùng khinh thường như thế, hơn nữa… hơn nữa lại chỉ đối với một người.
Hắn nên làm gì bây giờ?
Võ công hắn cao, Mộ Dung Tả Ý không phải đối thủ của hắn, hắn có thể khống chế người đó, có thể chiếm đoạt thân thể, thậm chí có thể đem người đó về Xích vân cung, nhốt lại cả đời để người đó mãi mãi phải ở bên mình.
Tư Diệc Hành vốn định như thế. Hắn muốn người này, ý niệm đó trong đầu vô cùng cương liệt, vậy nên hắn mới không tiếc phải động võ mang Mộ Dung Tả Ý về. Vốn hắn cứ tưởng nếu không thể để Mộ Dung Tả Ý yêu hắn, chí ít có thể giữ lại bên mình, để ngày ngày đêm đêm đều có thể nhìn thấy
Thế nhưng điều Tư Diệc Hành không ngờ chính là hắn căn bản không có cách nào dễ dàng dung nhận ánh mắt Mộ Dung Tả Ý lãnh đạm khinh miệt như vậy nhìn mình.
Hắn có thể đảm bảo, nếu hắn làm thật, Mộ Dung Tả Ý cả đời sẽ dùng nhãn thần như vậy nhìn hắn. Vừa nghĩ tới suốt đời phải sống trong ánh mắt coi thường mà khinh miệt kia, trái tim Tư Diệc Hành nhất thời đau đớn quặn thắt, nhịn không được cả người run lên. Chỉ nghĩ đến thôi hắn đã thấy lạnh cả người, dường như thân thể rơi xuống địa ngục, nếu một ngày trở thành sự thực hắn căn bản sẽ phải ở trong vực sâu thống khổ vĩnh viễn không thể siêu sinh.
Tư Diệc Hành nắm chặt tóc, trong đầu vô cùng hỗn loạn, một nửa chủ ý cũng không có. Hắn trực túng tính (tính tình ngay thẳng phóng túng), làm bất cứ chuyện gì chỉ theo tính tình bản thân, cũng chưa từng lo lắng cái gì khác, lại càng chưa từng đau đớn như thế. Trời cao quả thực công bằng, cho hắn nhiều thứ khác, vậy nên trong ái tình, mới đối hắn keo kiệt như vậy.
(ây yô cái gì anh cũng nói tại trời là sao???)
Di Hòa ở phía xa nhìn Tư Diệc Hành, trên mặt tràn đầy lo lắng cùng suy nghĩ. Hắn chưa từng thấy Tư Diệc Hành lãnh đạm lại cuồng loạn cùng u uất như thế. Sự khác thường của Tư Diệc Hành khiến hắn và Tùng Kinh lo lắng cực kỳ.
“Thiếu chủ.” Di Hòa do dự một hồi mới đi tới bên người Tư Diệc Hành, cúi đầu gọi một tiếng.
“Di Hòa, ta nên làm gì bây giờ?” Tư Diệc Hành như thể bắt được cứu mệnh đạn thảo, bỗng nhiên ngẩng đầu lên yên lặng nhìn Di Hòa, bối rối cùng thống khổ mà hỏi.
(về cái cứu mệnh đạn thảo có nhiều nghĩa có thể là dược thảo cứu mạng hoặc cũng có thể là xuất phát từ chuyện người đi trên biển nhìn thấy một cọng rơm (đạn thảo) tưởng nó là phao cứu mạng mà từ đó có ý chí cố gắng sống sót…)
“Thiếu chủ, nếu người mang Mộ Dung công tử về theo, chúng ta nhất định phải lập tức quay về Xích vân cung mới được. Mộ Dung thế gia không phải là dễ chọc vào, tứ đại thế gia luôn luôn đồng khí liên chi, tại trên giang hồ cũng được hưởng tiếng tăm. Một khi biết được người miễn cưỡng bắt đại công tử Mộ Dung gia, sự tình sẽ phiền phức. Nếu như không mau chóng chạy về cung, chỉ sợ tình cảnh chúng ta sẽ cực kỳ nguy hiểm.” Di Hòa cấp thiết nói.
Vừa thấy Tư Diệc Hành dẫn theo Mộ Dung Tả Ý trở về, hắn và Tùng Kinh lập tức minh bạch rằng lớn chuyện rồi. Mộ Dung Tả Ý thân phận đặc biệt, chuyện này chỉ cần để lộ phong thanh thôi, chỉ sợ lập tức sẽ khiến toàn bộ võ lâm vây đánh Tư Diệc Hành.
Kết quả bọn họ thương lượng là: Nếu không thể ngăn cản Tư Diệc Hành hành động, đành phải nhanh chóng trở về Xích vân cùng mới có thể đảm bảo cho an toàn của Tư Diệc Hành.
“Đừng để ý chuyện này” Tư Diệc Hành nôn nóng quát to một tiếng, lập tức nắm chặt nắm tay, bất lực lắc đầu “Ta chỉ hỏi ngươi hiện tại ta nên làm gì đây?”
“Thiếu chủ…”
Di Hòa thất thần. Hắn cho tới bây giờ chưa từng thấy Tư Diệc Hành bàng hoàng bất lực, thống khổ phiền não như thế. Tư Diệc Hành luôn luôn lãnh tình đạm mạc, cho dù hắn đã theo Tư Diệc Hành vài chục năm, bọn họ vẫn như trước không thể tiếp xúc tới nội tâm người này. Thế nhưng lúc này Tư Diệc Hành rốt cục trở thành một người bình thường, có thất tình lục dục, có tất cả thống khổ cùng phiền não của con người.
“Mộ Dung công tử hắn…” Di Hòa hỏi dò.
“Hắn ghét ta.” Tư Diệc Hành vừa ủ rũ vừa thê lương vùi đầu vào hai cánh tay, trong thanh âm tràn ngập ưu sầu cùng đau khổ.
“Ta không chịu được nhãn thần khinh thường của hắn. Ta căn bản không thể tới gần hắn, vừa nhìn thấy đôi mắt hắn, ta… ta ở đây đau như bị đao chém.”
Tư Diệc Hành đem cánh tay gắt gao đặt trước ngực, thanh âm nghẹn ngào.
“Di Hòa, vì sao… vì sao lại như vậy?” Tư Diệc Hành đột nhiên nắm chặt cánh tay Di Hòa, cấp thiết hỏi.
Hắn dùng sức rất mạnh khiến Di Hòa nhất thời toát mồ hôi lạnh, lại không dám rên, đành phải cố nén lại.
“Ta có thể vì hắn làm mọi chuyện, chỉ cần hắn mở miệng, vật gì ta cũng có thể cho hắn. Ta chỉ cầu hắn thích ta… không, ta thậm chí không cầu hắn yêu ta, chỉ cần hắn chịu đáp ứng ở bên ta là tốt rồi, vì sao hắn lại không chịu? Còn dùng ánh mắt khinh bỉ như vậy nhìn ta.”
Tư Diệc Hành không chút nghi ngờ, rằng nhãn thần Mộ Dung Tả Ý dùng có thể giết chết hắn. Lòng hắn như bị ánh mắt đó cắt thành từng mảnh, đầm đìa tiên huyết. Vô thức hắn đè lên trái tim, Tư Diệc Hành không cách nào ức chế hàn ý cùng đau đớn kịch liệt từ đáy lòng tràn ra.
Thiếu chủ của mình dụng tình sâu như vậy, thương cũng sâu nặng như vậy. Di Hòa thương cảm nhìn Tư Diệc Hành, không biết làm sao để giúp đỡ hắn.
Di Hòa biết, tính tình Mộ Dung Tả Ý tuy rằng ôn nhu, thế nhưng bên trong lại cứng cỏi. Nếu như Tư Diệc Hành can can đảm đảm cường bạo có lẽ dùng bạo lực nhốt hắn, cả đời này hắn cũng sẽ không tha thứ cho Tư Diệc Hành, càng không phải nói đến cái gì yêu thương. Mà Tư Diệc hành lại không rõ ái tình là không thể dùng bất cứ thứ gì để đánh đổi, lại càng không hiểu làm sao để truy cầu ái tình, làm sao để yêu một người, nhất là Mộ Dung Tả Ý ngoài mềm trong cứng, là người cương ngạo nội liễm (bên trong ẩn chứa cứng rắn kiêu ngạo).
May là Tư Diệc Hành còn chưa làm gì, may ra tất cả còn kịp vãn hồi. Chỉ là, liệu Tư Diệc Hành có thể vì ái tình mà cải biến sự ngang ngược cùng chuyên quyền độc đoán từ trước tới nay không?
Di Hòa không biết, thế nhưng hắn hiểu rõ bản thân nhất định dùng toàn lực để giúp Tư Diệc Hành.
“Thiếu chủ, người nếu thực sự thương hắn thì nên thả hắn đi. Bằng không, đời này người cũng không có bất cứ khả năng nào khiến hắn yêu người.” Di Hòa nhìn thẳng vào mắt Tư Diệc hành, nói rõ rõ ràng ràng.
“Thả hắn, hắn mới có thể yêu ta?”
Tư Diệc Hành kinh ngạc nhìn Di Hòa, mê hoặc vì những lời Di Hòa nói. Vì sao? Thả Mộ Dung Tả Ý, chẳng lẽ hắn đến nhìn cũng không thể nhìn thấy được nữa.
“Đúng, ái tình là chuyện rất không thể miễn cưỡng trên thế gian, không có bất cứ thứ gì có thể đổi lấy ái tình. Hắn không yêu người, người dùng quyền thế võ công bức cũng không thể cầu được tâm hắn, con đường duy nhất cũng chỉ có dùng chân tâm của người để đổi, may ra còn có hy vọng.”
“Đổi thế nào? Tâm, chỉ cần hắn muốn, ta lập tức cho hắn.” Tư Diệc Hành không hề suy nghĩ trả lời. Chỉ cần có thể để Mộ Dung Tả Ý đối hắn có chút ái ý, hắn cam tâm trả bất cứ giá nào. Giống như phi nga nhào vào lửa, biết rõ sẽ chết, nhưng bởi vì mê luyến sự ấm áp cùng rực rỡ đó mà cam nguyện thiêu thân.
(èo anh nghĩ “tâm” là “tim” đó:)))
“Không phải như thế. Thiếu chủ, người muốn hắn hiểu rõ tình cảm của người, người phải dùng thân phận đơn thuần là Tư Diệc Hành để truy cầu hắn. Người không thể dùng bất cứ thủ đoạn cường thế nào để hiếp bức. Giả như người cưỡng ép hắn trở về, có lẽ phải dùng bạo lực để đạt được thân thể hắn… Thiếu chủ, người nhớ kỹ, Mộ Dung Tả Ý không phải người thường, tính tình hắn tuy rằng ôn nhủ, thế nhưng tính cách bên trong phi thường kiên nghị. Một khi người dùng bạo lực vũ nhục hắn, cả đời này, hắn sẽ căm hận khinh bỉ người, tuyệt đối không bao giờ tha thứ.”
Nghe được Di Hòa cảnh cáo, Tư Diệc Hành rùng mình một cái. Không, hắn tuyệt đối không muốn. Chỉ cần nghĩ đến trong cặp mắt ôn nhu kia lại vì hắn toát ra cừu hận hoặc là khinh miệt, hắn lại hận không thể chết đi, quên đi.
“Yêu một người là tuyệt đối không được thương tổn người đó.” Di Hòa cuối cùng dặn dò.
Di Hòa sợ không phải là Mộ Dung Tả Ý bị thương tổn. Mộ Dung Tả Ý tuy rằng cá tính nhu hòa, cũng là một người cực kỳ kiên cường. Còn Tư Diệc Hành tuy bề ngoài lạnh lùng, kì thực trong tình cảm lại rất yếu đuối. Hắn sợ chính là Tư Diệc Hành sẽ bị cảm tình dày vò, không thể khống chế bản thân, thương tổn Mộ Dung Tả Ý đồng thời càng sâu càng nặng làm chính mình bị thương.
“Ta hiểu rồi. Cảm tạ ngươi, Di Hòa.”
Di Hòa nói khiến Tư Diệc Hành như trong bóng tối thấy được một tia sáng, chỉ cần có chút hy vọng, hắn sẽ dốc hết toàn lực mà cố gắng.
Lần thứ hai đi vào gian phòng, Tư Diệc Hành đứng trước giường si ngốc nhìn Mộ Dung Tả Ý, thật là lâu, rốt cuộc vươn tay giải khai huyệt đạo cho Mộ Dung Tả Ý.
Mộ Dung Tả Ý bị hành động của Tư Diệc Hành làm cho có chút mê muội. Hắn chậm rãi ngồi dậy, hoạt động chân tay, xác định bản thân có thể cử động bình thường, lúc này mới không giải thích được ngơ ngác nhìn Tư Diệc Hành đang đứng một bên.
“Ngươi… không sao chứ?” Tư Diệc Hành không lưu loát hỏi.
“Ân.” Mộ Dung Tả Ý không lập tức ly khai, ngược lại ngồi xuống. Dù sao hắn cũng không phải đối thủ của Tư Diệc Hành, nếu người này ra tay tiếp, bản thân sẽ lại bị chế trụ, không bằng thẳng thắn nghe một chút xem Tư Diệc Hành định nói gì.
“Là ta sai.” Qua một hồi lâu, Tư Diệc Hành mới gian nan mở miệng.
“Ta cũng không biết làm như vậy là sai.” Hắn thẳng thắn nhìn Mộ Dung Tả Ý, cười cay đắng.
“Từ nhỏ cũng không có ai dạy ta phải làm sao để yêu một người. Cha ta chỉ dạy ta võ công cùng làm sao điều khiển thuộc hạ; mà những người khác căn bản không dám nói bất cứ điều gì trái ý ta. Ngươi là người đầu tiên ta yêu, trước đó, ta chưa từng biết cái gì là yêu. Vậy nên, ta không biết làm sao để ngươi yêu ta, tiếp nhận ta, mới chọn một phương pháp sai lầm như thế.
“Ta yêu ngươi, ta không muốn ngươi ghét ta, căm hận ta. Dù là ngươi vĩnh viễn không thể tiếp nhận cảm tình của ta, thế nhưng ta vẫn muốn thử một lần. Ta cam đoan với ngươi sau này ta sẽ không dùng vũ lực nữa, lại càng không mượn thân phận để ép buộc ngươi tiếp thu tình cảm của ta. Ta chỉ là Tư Diệc Hành, một nam nhân yêu ngươi, ta chỉ dùng thân phận đơn thuần này để theo đuổi ngươi.”
Mộ Dung Tả Ý bị những lời thao thao bất tuyệt của Tư Diệc Hành làm cho đần mặt ra, không biết nói gì đáp lại.
Vì sao Tư Diệc hành lại tuyệt vọng như thế? Mình có gì tốt đáng cho nam nhân cực kỳ mỹ lệ, địa vị cực kỳ cao, võ công cực kỳ hảo này phải đối mình mà si tình như vậy?
Mộ Dung Tả Ý thấy đau đầu nhìn Tư Diệc Hành, cũng không thể không nhận ra bản thân có hơi cảm động vì sự si tình của Tư Diệc Hành. Xem ra nam nhân này thực là yêu mình vô cùng, cho nên mới đem nhận thức và thói quen bao năm nay hoàn toàn phủ định, nguyện ý vì mình mà cải biến tất cả thái độ vi nhân xử sự (cách làm người). Tư Diệc Hành luôn luôn duy ngã độc tôn, muốn làm gì thì làm lại vì hắn mà thay đổi, thực sự không thể không khiến Mộ Dung Tả Ý xúc động. Dù sao, nếu có người yêu mình như vậy, là người thì không thể không thấy cảm động.
“Chuyện ngày hôm nay ngươi có thể tha thứ cho ta không?” Tư Diệc Hành khẩn thiết nhìn Mộ Dung Tả Ý, mong muốn còn kịp có cách sửa chữa, không đến mức để Mộ Dung Tả Ý quyết định không thứ lỗi cho hắn.
“Quên đi, ngươi biết sai là được rồi.” Mộ Dung Tả Ý khẽ thở dài, ôn hòa nói.
Tư Diệc Hành tùy hứng tuy rằng khiến hắn phẫn nộ, thế nhưng thâm tình của người này cũng làm hắn cảm động. Huống chi Mộ Dung Tả Ý vốn là người không tìm sai trong chuyện cũ, là người có trình độ cao nhất về việc thông cảm cho người khác. Hắn vẫn nghĩ là do thái độ bản thân vô cùng dịu dàng vô cùng thân thiết mới dẫn đến Tư Diệc Hành hiểu lầm, lúc này nhìn Tư Diệc Hành nguyện ý sửa đổi, hầu như lập tức tha thứ.
Tư Diệc Hành nghe Mộ Dung Tả Ý nói xong, trái tim đang bị bóp chặt nhất thời thả lỏng, không cách nào che giấu tâm tình yên lòng cùng vui sướng khiến đôi mắt ủ dột lập tức sáng lên long lanh.
Chỉ là một câu nói thôi lại khiến Tư Diệc Hành như thể tù phạm trước khi bị tử hình được đại xá mừng như điên. Hắn lại có thể nhẹ nhàng chi phối tình tự của nam nhân này như thế, Mộ Dung Tả Ý tự dưng phát sinh một loại tự đắc, lập tức nhịn không được âm thầm tự giễu mình. Hắn không phải là đối với cảm tình của Tư Diệc Hành trốn tránh cùng sợ thua sao? Vì sao còn vì sự si tình đó mà tự đắc? Xem ra, hắn cũng chỉ là phàm phu tục tử mà thôi, cũng có cái tư tưởng thích hư vinh như mọi người.
“Ta đi đây, ngươi hãy thử quên ta đi có được không? Ta kỳ thực là một người lãnh đạm, ta không cho rằng ta sẽ yêu ngươi. Ngươi cùng đừng uổng phí công sức nữa.” Mộ Dung Tả Ý suy nghĩ một hồi lâu, rốt cục quyết định khuyên Tư Diệc Hành thêm một lần nữa.
Tuy rằng Tư Diệc Hành vẫn cứ dây dưa không thôi khiến hắn rất phiền não, lại còn cường hoành bá đạo bắt hắn lại, thế nhưng Mộ Dung Tả Ý biết hắn kỳ thực không ghét nam nhân lạnh như băng lại thích giận dỗi này, bằng không hắn cũng sẽ không nhẹ nhàng như thế mà tha thứ cho hành vi của người đó.
Sự si tình của Tư Diệc Hành có thể khiến mọi người xúc động, có thể được một nam nhân như vậy yêu, bất cứ kẻ nào cũng sẽ thấy may mắn, chỉ tiếc hắn quả thực chưa từng yêu người này.
Mộ Dung Tả Ý không hy vọng Tư Diệc Hành tiếp tục trầm luân trong thứ tình cảm vô vọng này, tình yêu đơn phương sẽ khiến người ta bị thương. Mộ Dung Tả Ý tuy chưa từng trải qua, lại hiểu rất rõ đạo lỹ này, hắn không muốn phải nhìn thấy dáng vẻ đau xót của người kia.
“Ta yêu ngươi, chỉ cần còn có chút hy vọng, ta sẽ không buông tay.” Tư Diệc Hành mím môi, trả lời kiên định.
Mộ Dung Tả Ý bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người đi ra cửa. ĐI tới cửa, hắn nhịn không được mà quay đầu lại nhìn một chút cái thân ảnh cô tịch mà lạc mịch kia (cả hai đều nghĩa là cô đơn), không nói rõ được tình tự hỗn độn trong lòng lúc này là gì.
Lắc lắc đầu, Mộ Dung Tả Ý đi ra ngoài cửa. Hắn vừa đi không xa, Tùng Kinh liền từ phía sau đuổi theo.
“Mộ Dung công tử, xin dừng bước.”
“Có chuyện gì?” Mộ Dung Tả Ý ngừng cước bộ, hơi nghi hoặc hỏi.
“Mộ Dung công tử, ta có mấy câu muốn hỏi ngươi, xin đừng lấy làm phiền lòng.” Tùng Kinh nói rất khẩn thiết.
“Mời nói.” Mộ Dung Tả Ý lộ ra một nụ cười ấm áp.
“Ngươi đã có người định cùng thành thân hay người yêu mến chưa?”
“Không có.” Mộ Dung Tả Ý lắc đầu, thẳng thắn trả lời.
“Vậy vì sao không thử tiếp nhận thiếu chủ? Thiếu chủ chưa từng thống khổ như thế, hắn là thật lòng yêu ngươi.” Tùng Kinh nỗ lực vì Tư Diệc Hành du thuyết (kiểu như thuyết phục)
“Ta không thích tình cảm của bản thân bị người khác miễn cưỡng.” Mộ Dung Tả Ý cười cười, xoay người bỏ đi. Tùng Kinh thất vọng nhìn thân ảnh phiêu dật của hắn, chán nản thở dài một tiếng.
“Đã nhiều ngày rồi, tiểu nữ cùng ngươi đi mấy nơi quanh đây, không biết cảnh sắc thế nào.”
“Tín Dương thành quả là nơi đẹp đẽ non xanh nước biết, mấy ngày nay phiền Tả cô nương quá, thật muốn đa tạ.” Mộ Dung Tả Ý hơi cười, trả lời lễ phép.
Mộ Dung Tả Ý mấy ngày trước vừa tới Tín Dương Thành thì trên đường gặp Tả Việt Chi. Hắn đã sớm quên mình gặp qua Tả Việt Chi lúc nào, thế nhưng Tả Việt Chi rõ ràng có ấn tượng về hắn rất sâu đậm, lập tức nhiệt tình không gì sánh được mời hắn về nhà ở mấy ngày. Mộ Dung Tả Ý tính tình ôn hòa, không thể từ chối cảm tình, đáp ứng ở lại.
Vừa vào Tả gia, Mộ Dung Tả Ý biết ngay là gặp phải phiền phức rồi. Tả Việt Chi nhiệt tình như thế, vừa muốn lôi kéo cảm tình của Mộ Dung thế gia nhưng chủ yếu là vì bảo bối nữ nhi Tả Vân Hà kia.
Mộ Dung Tả Ý biết trong cảm nhận của nhiều người thì mình là giai tế (con rể tốt) để chọn lựa, có điều hắn chưa có ý trung nhân nên một chút ý niệm muốn thành thân cũng không có trong đầu. Đã nhiều ngày nay, hắn cố ý ám chỉ mình với Tả Vân Hà không có ý tứ gì, đáng tiếc hai cha con họ Tả này vẫn không chịu buông tha.
“Không cần không cần, có thể quen biết công tử là phúc của tiểu nữ. Không phải ta khen chính nữ nhi của mình đâu, Vân Hà tuy rằng sinh ra ở tiêu cục này một nơi thô lỗ, thế nhưng từ nhỏ nhu thuận hiểu chuyện, tính tình càng không phải nói vừa dịu dàng vừa rộng lượng, lại có tri thức hiểu lễ nghĩa…” Tả Việt Chi đầy mặt tươi cười, thao thao bất tuyệt khoe nữ nhi của mình.
Mộ Dung Tả Ý mỉm cười lắng nghe, thi thoảng gật đầu tán đồng. Tính cách hắn như vậy, cũng không muốn để kẻ khác thấy không vui, vậy nên tuy không thấy hứng thú gì cả nhưng trên mặt hoàn toàn không biểu lộ chút nào.
“Tổng tiêu đầu, tổng tiêu đầu.” Tiếng gào lo lắng cắt đứt bài diễn văn ca ngợi con gái mình của Tả Việt Chi, ông tức giận đứng dậy, quay sang thủ hạ đang chạy vội tới trước mặt mình trách cứ “Gọi cái gì, một chút quy củ cũng không có, không thấy Mộ Dung công tử đang ở đây hay sao?”
“Dạ, tổng tiêu đầu, thế nhưng, thế nhưng…” Người nọ vội vàng xác nhận, thở hổn hển đến độ không nói cho xong được.
“Chuyện gì, nói mau.”
“Ngài ra phía trước một chút đi ạ.” Người nọ liếc mắt nhìn Mộ Dung Tả Ý, ấp a ấp úng nói.
Tả Việt Chi nhíu mày, trong lòng biết xảy ra chuyện rồi, lập tức đứng lên hướng Mộ Dung Tả Ý chắp tay, nói “Mộ Dung công tử, ta tới phía trước xem, ngươi cứ ngồi ở đây.”
“Được, Tả tiêu đầu xin ngài cứ tự nhiên.” Mộ Dung Tả Ý nhanh chóng đứng lên đáp lễ.
Đợi Tả Việt Chi đi rồi, Mộ Dung Tả Ý mới duỗi chân tay một chút, cười khổ lắc đầu, quyết tâm lập tức cáo từ ngay, nếu không đi chỉ sợ Tả Việt Chi sẽ cho rằng hắn với Tả Vân Hà có tình ý, trực tiếp hướng hắn cầu hôn cũng nên.
Tả Việt Chi chạy tới tiền viện, nhất thời ngây ngẩn cả người. Chỉ thấy trong viện thủ hạ nằm lộn xộn trên mặt đất, tiếng rên rỉ không dứt vang tới bên tai. Trong gian phòng có ba người đang đứng, người ở giữa bạch y như tuyết, mi mục như họa, dung nhan thanh lệ nhưng tràn đầy túc sát cùng băng lãnh, làm cho người ta nhìn thấy đáy lòng phát rét.
“Ngươi là ai?” Tả Việt Chi quát to.
Trong lòng biết người tới không tốt lành gì, xem ra rõ ràng là tới gây sự. Tuy không biết ba người này lai lịch thế nào, nhưng nhờ vào khả năng của bọn họ có thể dễ dàng áp đảo thủ hạ mình là phiêu sư (người áp tải, làm việc trong tiêu cục), tuyệt đối thân thủ không tồi.
“Ngươi mà xứng hỏi tên ta sao.” Tư Diệc Hành lạnh lùng nhìn ông.
Tả Việt Chi rùng mình một cái, đối với nam tử trẻ tuổi thanh tú này, ông không biết vì sao trong lòng lại sinh ra ý nghĩ e ngại.
“Đồ vô sỉ này, dám tới nhà ta dương oai, không muốn sống nữa chăng? Mộ Dung đại ca đã cự tuyệt ngươi ngươi vẫn còn thế này không biết xấu hổ, mau cút cho ta.”
Đúng lúc đó, Tả Vân Hà nhanh như gió từ ngoài cửa ào vào, tiến đến. Nàng vừa thấy Tư Diệc Hành, cho rằng Tư Diệc Hành là tới quấy rầy Mộ Dung Tả Ý, nhất thời tiếu nhan (gương mặt xinh đẹp) sinh tức giận, chỉ vào hắn mà phát tác.
Không đợi Tư Diệc Hành nói, thân ảnh Tùng Kinh chợt vụt qua, vô cùng quỷ mị tới phía trước Tả Vân Hà, giơ tay lên ‘phách phách bạch bạch’ cho nàng bốn cái tát, lại vút lần nữa, trở về phía sau Tư Diệc Hành, lúc này mới mở miệng nói “Ngươi dám vô lễ với thiếu chủ nhà ta đúng là không muốn sống nữa.”
Động tác của Tùng Kinh cực nhanh, đừng nói đến Tả Vân Hà không có thời gian mà tránh, ngay Tả Việt Chi đứng một bên cũng không kịp cứu, chỉ có thể mở lớn mắt nhìn nữ nhi bị làm cho sưng đỏ hai má.
“Ngươi, ngươi… cha, bọn chúng khi dễ con!”
Tả Vân Hà vừa đau vừa thẹn, nhào vào lòng Tả Việt Chi khóc rống lên. Tả Việt Chi trong lòng hoảng sợ. Vừa nãy người kia rõ ràng chỉ là một thuộc hạ mà đã lợi hại như vậy, thật không biết nam tử tú lệ đứng giữa kia rốt cuộc là thần thánh phương nào. Đang lúc kinh hoàng, ông thậm chí quên cả việc trấn an nữ nhi, chỉ vận hết sức suy nghĩ tìm tòi trong ký ức, muốn nhớ ra lai lịch của Tư Diệc Hành.
Tư Diệc Hành chậm rãi vươn tay, Di Hòa lập tức đem trường kiếm trong tay cung kính dâng lên. Tiếp nhận kiếm, Tư Diệc Hành từ đôi môi duyên dáng tuôn ra lời nói băng lãnh “Có thể được chết dưới kiếm ta coi như là phúc của ngươi.”
“Xích vân kiếm… Xích vân cung, ngươi… ngươi là Tư Diệc Hành.”
Tả Việt Chi vừa thấy thanh kiếm, không thể tin vào mắt mình nữa. Trời ạ, cái người này lại là thiếu chủ Xích vân cung Tư Diệc Hành. Mồ hôi lạnh tuôn ào ào. Tả Vân Hà làm thế nào mà lại chọc vào sát tinh này? Thủ đoạn của Tư Diệc Hành ông đều biết rõ ràng, thế nhưng cho tới bây giờ cũng không ngờ tới sao quả tạ lại chiếu đúng vào đầu mình.
“Vân Hà, con… con làm sao lại đắc tội với cung chủ?” Tả Việt Chi hận không thể cũng cho nữ nhi hai cái tát.
“Hắn, hắn quấy rầy Mộ Dung đại ca… Con không biết hắn là Tư Diệc Hành.” Tả Vân Hà bị dọa đến run lẩy bẩy, không dám khóc tiếp. Nàng sao có thể ngờ được nam nhân tú lệ băng lãnh này lại là sát tinh nổi tiếng giang hồ.
Tư Diệc Hành lạnh lùng cười cười, nụ cười băng lãnh khiến mọi người ở đó rùng mình một cái. Tả Việt Chi nhìn Tư Diệc Hành chậm rãi để kiếm lên ngang ngực, xem ra chuẩn bị rút kiếm ra khỏi vỏ, mồ hôi lạnh tuôn như mưa, ý nghĩ xoay chuyển rất nhanh, tìm cách làm sao để bảo toàn tính mạng cho mình cũng nữ nhi, nhưng mãi cũng không nghĩ ra được biện pháp nào.
“Chờ một chút.” Thanh âm trong sáng nhu hòa ngăn lại hành động của Tư Diệc Hành. Theo tiếng nói, Mộ Dung Tả Ý chậm rãi từ hậu viện đi ra, ngăn trước mặt Tả Việt Chi.
“Là ngươi?”
Lẳng lặng nhìn Tư Diệc Hành, Mô Dung Tả Ý than nhẹ một tiếng. Hắn còn tưởng rằng Tư Diệc Hành đã mất hết hy vọng mà bỏ đi rồi, hóa ra không phải.
“Là ta.” Tư Diệc Hành lưu luyến dừng lại trên dung nhan tuấn lãng của Mộ Dung Tả Ý. Từ lúc Mộ Dung Tả Ý xuất hiện, nhãn thần của hắn một khắc cũng không ly khai khỏi Mộ Dung Tả Ý.
“Ngươi tới có chuyện gì?” Mộ Dung Tả Ý quét mắt qua đống người đang nằm trên mặt đất, lại nhìn hai má sưng đỏ của Tả Vân Hà, nhíu mày hỏi.
“Ta đến mang ngươi đi, ta không muốn ngươi cùng một chỗ với nữ nhân này.” Trong giọng Tư Diệc Hành tràn ngập hàm ý ra lệnh.
Mộ Dung Tả Ý cười nhạt, thế nhưng trong mắt một chút tiếu ý cũng không có. Tính tình hắn ôn hòa, thế nhưng không yếu đuối, từ nhỏ đến lớn chưa từng có người nào dám ra lệnh cho hắn. Tư Diệc Hành cường hoành bá đạo khiến hắn mơ hồ cảm thấy không hài lòng.
“Ta nghĩ, ta cùng ai một chỗ, đó là chuyện của cá nhân ta, với cung chủ tuyệt đối không có liên quan.”
Mộ Dung Tả Ý nói vậy khiến sắc mặt Tư Diệc Hành đột nhiên trở nên giận dữ. Hừ lạnh một tiếng, hắn kiên quyết nói “Ta đây sẽ giết nàng.”
“Việc này do ta gây ra, với Tả cô nương không liên quan gì. Nếu cung chủ muốn trách móc, cũng nên hướng ta mà trách móc mới phải, hà tất phải giận cá chém thớt.” Mộ Dung Tả Ý tuy vẫn duy trì nụ cười ôn hòa cũng ngữ khí bình tĩnh, thế trong lời nói đã ẩn hiện sự không vui
Tư Diệc Hành cắn mạnh môi. Mỗi lời của Mộ Dung Tả Ý như một nhát đao chém lên người hắn, khiến hắn bị thương thật nặng.
Đã vậy Mộ Dung Tả Ý lại còn che chở cho Tả Vân Hà, khiến hắn dĩ nhiên coi nữ nhân kia là địch thủ. Hắn thương Mộ Dung Tả ý như vậy, vì sao nguời này đối hắn lại vô tình?
Nhìn biểu cảm bi thương (ăn vạ ‘__’-) của Tư Diệc Hành, Mộ Dung Tả Ý bỗng mềm lòng, sự tức giận đối với việc Tư Diệc Hành hành động tùy tiện cũng tiêu tán mất phân nửa.
Tuy rằng Tư Diệc Hành rất quá đáng, có điều bản thân cũng có trách nhiệm, là do thái độ ôn nhu vô cùng thân thiết của mình mới khiến sự tình phiền phức lộn xộn như vậy phát sinh. Hơn nữa xem ra bị mình cự tuyệt đã làm hắn tổn thương. Chỉ sợ rằng Tư Diệc Hành chưa từng bị ai làm tổn thương, vậy nên vết thương cũng có vẻ đặc biệt nặng.
“Đừng ở đây náo loạn nữa, chúng ta ra ngoài nói. Tả gia và ta một chút quan hệ cũng không có, chỉ là chủ nhà tận tình, ngươi đừng giận cá chém thớt có được không?” Mộ Dung Tả Ý cố gắng mềm giọng, thần tình cũng rất thành khẩn.
Tư Diệc Hành tự nhiên cảm giác thái độ của Mộ Dung Tả Ý với mình thay đổi, trong lòng đau đớn ủy khuất được dịu dàng an ủi, thư thái hơn nhiều. Nếu Mộ Dung Tả Ý đã có lời, hắn làm sao có thể không tạm tha cho Vân Hà kia? Hơn nữa, hắn có rất nhiều điều muốn nói với Mộ Dung Tả Ý, chẳng thèm để ý đến những người khác nữa.
Gật đầu, Tư Diệc Hành lẳng lặng theo Mộ Dung Tả Ý ra ngoài.
Tùng Kinh và Di Hòa đi theo ra khỏi Trường Khánh tiêu cục, do dự một chút, không tiếp tục đi theo Tư Diệc Hành. Tư Diệc Hành cùng Mộ Dung Tả Ý trong lúc đó nói chuyện gì bọn họ không thể quản, cứ để cho hai người tự giải quyết.
Mộ Dung Tả Ý lững thững đi, Tư Diệc Hành cũng yên lặng đi theo, không nói được lời nào. Hai người bọn họ tiếp tục đi ra Tín Dương thành, Mộ Dung Tả Ý dừng lại ở một chỗ trống trải.
Tịch dương tà chiếu, hồng hà diễm lệ xa vời phủ kín bầu trời, mang theo chút gió đêm lười nhác nhẹ thổi, thỉnh thoảng hất lên ống tay áo của hai người. Thế nhưng cả hai đều không có tâm tình thưởng thức cảnh đêm.
(Tịch dương tà chiếu là ánh mặt trời lúc chiều tà ‘_____’- mình nghĩ câu này cũng hay với cả không quá lạ nên để nguyên)
“Vì sao lại tới Tả gia gây sự?” Rốt cục Mộ Dung Tả Ý mở miệng.
“Ta yêu ngươi, ta không muốn ngươi ở bên nữ nhân kia.”
Tư Diệc Hành lẳng lặng nói, đôi mắt một khắc cũng không rời khỏi Mộ Dung Tả Ý.
“Ta nói rồi, ta không yêu ngươi.” Mộ Dung Tả Ý than nhẹ, không rõ vì sao mình lại cứ phải lặp đi lặp lại những lời này? Hắn thực sự không muốn tiếp tục loại đối thoại vô nghĩa này nữa.
Xoay người, Mộ Dung Tả Ý nhìn thẳng vào Tư Diệc Hành, bình tĩnh giải thích.
“Tình cảm là phải đến từ hai phía, ngươi yêu ta, ta rất cảm kích, thế nhưng ta không yêu ngươi, ngươi không thể miễn cưỡng ta tiếp thu cảm tình của ngươi. Đối với ngươi ta chỉ có thể nói lời xin lỗi. Sau này xin đừng quấy rầy ta nữa có được không?”
“Không tiếp nhận cảm tình của ta, bởi vì ta là nam nhân sao?” Tư Diệc Hành thùy hạ lông mi, lạnh lùng hỏi.
“Không phải đâu, ta không phải người lạc hậu câu nệ như thế. Yêu thì là yêu, với giới tính không liên quan. Ta nếu yêu ngươi, tuyệt đối sẽ không băn khoăn việc này. Chỉ là ta không thể yêu ngươi mà thôi. Kỳ thực có khi ngươi cũng không phải là yêu ta, chỉ vì ta cứu ngươi, lại đối đãi với ngươi không như những người khác, sở dĩ ngươi đã cô đơn quá lâu nên mới đem ôn nhu trở thành ái tình. Tư Diệc Hành, đừng làm phiền ta nữa, ta sẽ không yêu ngươi. Trong lúc chúng ta xa nhau, ngươi sẽ quên ta rất nhanh, tương lai ngươi sẽ gặp được người ngươi yêu thật lòng.”
Mộ Dung Tả Ý kiên trì nói, thái độ cực kỳ khẩn thiết. Tư Diệc Hành thương hắn không phải là sai, hắn chỉ là không thể tiếp thu, cũng không muốn thương tổn người đó.
“Đều không phải.” Tư Diệc Hành kiên quyết phủ nhận. Hắn không cách nào giải thích rõ ràng cảm tình của mình, hắn không phải người giỏi ăn nói, đã thế ái tình đối với hắn là một thứ rất xa lạ, làm thế nào để Mộ Dung Tả Ý hiểu được tâm tình của hắn đây? Đến chính hắn còn không rõ kia mà. Hắn thậm chí không biết tồn tại một thứ có thể khiến hắn lo nghĩ bất an, lúc buồn lúc vui, mọi tình tự hắn có đều bị người khác chi phối
Thế nhưng hắn biết hắn đối với Mộ Dung Tả Ý không phải nhất thời mê luyến, cũng không phải hiểu lầm sự dịu dàng.
Hắn yêu Mộ Dung Tả Ý.
Trong nháy mắt, hắn minh bạch cảm tình của mình. Lúc hiểu ra, hắn đã không còn cơ hội quay đầu nữa. Mộ Dung Tả Ý là số mệnh của hắn. Nếu như hắn là phi nga (con ngài) thì Mộ Dung Tả Ý chính là ngọn lửa duy nhất hắn tình nguyện thiêu thân. Hắn sẽ chỉ vì sự ôn nhu của người đó mà cảm động, chỉ khát khao sự ấm áp của người đó, chỉ vì nụ cười của người đó mà cam tâm khuynh tẫn tình cảm cả đời mình…
Thế nhưng Mộ Dung Tả Ý nói: ta không yêu ngươi.
Thái độ của Mộ Dung Tả Ý cùng lời nói thẳng thắn thành khẩn kkhiến Tư Diệc Hành rốt cục sáng tỏ: Mộ Dung Tả Ý thật sự không yêu hắn, thậm chí đối với hắn cũng không có một nửa phần cảm giác đặc biệt. Trong lòng Mộ Dung Tả ý, Tư Diệc Hành hắn không có một sự tồn tại đặc biệt nào, cũng không có một sự quan tâm nào đặc biệt dành cho hắn, từ trước đến nay so với mọi người không có gì khác biệt. Tư Diệc Hành đau khổ cắn môi. Hắn thà rằng Mộ Dung Tả ý bởi vì chuyện giới tính mà cự tuyệt hắn, chí ít như vậy hắn còn có hy vọng đạt được ái tình của người này. Dù đúng hay không, lời nói ôn nhu cũng vô cùng lãnh khốc kia đã đoạn tuyệt mọi hy vọng của hắn.
“Ngươi vì sao không thử tiếp nhận ta? Nói không chừng, ngươi sẽ yêu ta.” Tư Diệc Hành khổ sở hỏi.
“Xin lỗi.”
Mộ Dung Tả Ý chỉ nói đúng ba chữ.
(Vốn là “Đối bất khởi” mah = = nếu cố bôi ra thì thành dài dòng nên đành thiếu chữ vậy…)
Bất đắc dĩ nhìn Tư Diệc Hành, Mộ Dung Tả Ý khẽ thở dài. Hắn cũng không ghét Tư Diệc Hành, nam nhân này tuy bên ngoài nổi tiếng tàn ác, thế nhưng ở chung mấy ngày, hắn biết Tư Diệc Hành tính tình lạnh lùng cao ngạo, kỳ thực tâm địa không xấu. Tư Diệc Hành hành động tùy tiện cũng bởi vì bị hoàn cảnh ảnh hưởng, khiến thành thói quen muốn làm gì thì làm. Hắn thậm chí có chút quý mến Tư Diệc Hành, thế nhưng, hắn biết xác thực mình chưa từng vì người này mà động tâm.
Ba chữ từ miệng Mộ Dung Tả Ý đi ra như thể ba khối cự thạch đánh mạnh vào ngực Tư Diệc Hành, khiến hắn không tự chủ được lảo đảo vài bước.
Tư Diệc Hành vừa bi phẫn vừa đau đớn nhìn Mộ Dung Tả Ý. Hắn không thích nghe cái loại lời nói uyển chuyển nhưng xa cách này, không muốn thấy nhãn thần tuy ôn hòa nhưng vô tình kia. Mộ Dung Tả Ý trước sau coi hắn như người bình thường, chưa từng động tâm như hắn, chưa từng ái mộ như hắn, càng không giống hắn yêu đến không thể kìm chế, không cách nào quay đầu lại. Vậy nên Mộ Dung Tả Ý sẽ không thể hiểu được hắn khổ hắn đau hắn đấu tranh như thế nào, càng không thể hiểu hắn yêu sâu đậm đến thế nào.
“Không, ta mặc kệ.” (Ứ, mặc kệ =))))))))))))
Tư Diệc Hành đột nhiên vọt tới trước mặt Mộ Dung Tả Ý, đưa tay gắt gao nắm lấy cánh tay Mộ Dung Tả ý, cuồng bạo kêu la.
“Ta sẽ không buông tay, ta đã không thể quay lại được nữa rồi. Ta yêu ngươi, ta không cách nào buông ngươi ra được.”
Mộ Dung Tả Ý không đẩy ra, chỉ hơi khổ não nhìn Tư Diệc Hành. Hắn đã nhiều lần cự tuyệt, vì sao người này vẫn còn muốn dây dưa mơ hồ? Lẽ nào người này không hiểu được cái gì gọi là ý nghĩ tôn trọng người khác? Không hiểu rằng trên thế giới này kỳ thực không phải chuyện nào cũng như mong muốn?
Mộ Dung Tả Ý bỗng nhiên cười rộ lên. Hắn quả là ngốc, Tư Diệc Hành dĩ nhiên không hiểu, người đó căn bản không cần bối rối. Với thân phận cùng võ công của Tư Diệc Hành dĩ nhiên không cần để ý tới ý kiến suy nghĩ của người khác, càng ít khi phải trải qua việc bị cản trở.
“Ngươi không yêu ta cũng không sao, chỉ cần ngươi theo ta là được. Cùng ta quay về Xích vân cung có được không? Chỉ cần ngươi theo ta, ngươi muốn gì ta cũng có thể cho ngươi. Quyền thế hiển hách, địa vị tôn quý, võ công tuyệt thế… chỉ cần ngươi đồng ý ở bên ta, ta có thể đem toàn bộ võ lâm hai tay dâng lên trước mặt ngươi, thậm chí nếu ngươi muốn thiên hạ, ta cũng có thể vì ngươi làm được. Chỉ cần ngươi theo ta, nguyện vọng gì của ngươi ta đều giúp ngươi đạt tới.”
Tư Diệc Hành cố ngăn trong lòng một dòng tâm tình vừa đắng vừa chát lại vừa chua xót vừa lạnh lẽo, ăn nói nhũn nhặn, gần như cầu xin. Trong đời hắn, hắn chưa từng phải khom mình khẩn cầu như thế, nguyện ý đem tất cả của mình dâng lên bằng hai tay, chỉ mong có được người này.
“Ta không yêu ngươi, sao có thể ở bên ngươi? Tư Diệc Hành, ngươi đừng cố tình gây sự như thế nữa. Nguyện vọng của ta chỉ có một thôi, đó là ta van ngươi đừng quấy rầy ta không ngừng nữa.”
Mộ Dung Tả Ý có chút khó nhịn, đáy lòng mơ hồ sinh ra tức giận. Tư Diệc Hành vừa nhìn đã biết từ nhỏ chưa từng gặp qua bất cứ chuyện gì không vừa ý, cho nên mới không thể chịu được bị từ chối. Thế nhưng hắn cho rằng mình là hoàng đế hay sao, hắn thích thì người khác nhất định phải tiếp thu?
Trong nháy mắt, mặt Tư Diệc Hành trắng bệch, phẫn nộ thậm chí là tuyệt vọng như thủy triều dâng tràn khắp toàn thân hắn, khiến ánh mắt hắn trong phút chốc từ dịu dàng mang đầy chờ mong biết thành hàn sát băng lãnh như tuyết.
Hắn lần đầu tiên đối với người khách động chân tình, lần đầu tiên đối với người khác ăn nói khép nép như thế, khom mình như thế, thế nhưng kết quả là gì, nam nhân này không hề trân trọng, còn vứt đem trái tim hắn trở lại.
“Ngươi đồng ý hay không cũng như nhau, ta đã xác định là muốn ngươi rồi. Ngươi không yêu ta cũng không sao, dù thế nào ta cũng không buông ngươi ra. Mộ Dung Tả Ý, Tư Diệc Hành ta muốn gì đó, không có cái gì là không chiếm được.”
Giờ khắc này, dưới sự tức giận Tư Diệc Hành lại là nam nhân cuồng vọng bá đạo. Tha thiết nhìn chăm chăm Mộ Dung Tả Ý, Tư Diệc Hành cười lạnh tuyên bố quyết định của mình, dứt khoát một cách liều lĩnh.
“Mộ Dung Tả Ý, ta muốn ngươi, ngươi nhất định phải là của ta.”
Ánh mắt Mộ Dung Tả Ý trở nên lạnh lẽo. Tính tình hắn từ nhỏ đã ôn hòa, thế nhưng lúc này lại bị Tư Diệc Hành quấy rầy đến phát bực. Nhắm mắt lại, cưỡng chế lửa giận trong lòng, Mộ Dung Tả Ý cố gắng làm cho ngữ khí mình bình ổn như trước, thế nhưng người nhạy cảm có thể từ trong thanh âm gượng gạo của hắn cảm giác được hắn đang mất kiên nhẫn cùng với bực bội.
“Tư Diệc Hành, ta đã nói rồi, ta không yêu ngươi. Yêu là chuyện phải đến từ hai phía, ngươi cưỡng cầu không có bất cứ một ý tứ nào. Ta không muốn nói khó nghe, ngày hôm nay ta đã hết lời, nếu ngươi cứ vẫn không ngừng dây dưa, đừng trách ta đối với ngươi vô lễ.”
Nói xong, Mộ Dung Tả Ý đến liếc mắt cũng không thèm liếc Tư Diệc Hành một cái, xoay người bỏ đi.
Tư Diệc Hành tuyệt vọng mà lạnh lùng nở nụ cười. Hắn cũng không muốn tiếp tục dây dưa nữa, hắn cũng muốn phóng khoáng mà buông tay ra, thế nhưng hắn không làm được. Là Mộ Dung Tả Ý không tốt, dùng sự dịu dàng làm hắn bị chìm đắm, rồi lại không chịu cùng hắn trầm luân. Nếu Mộ Dung Tả Ý đã không chịu nghe thỉnh cầu của hắn, vậy thì, hắn phải dùng phương pháp khác để đạt được.
Sắc mặt lạnh lùng, Tư Diệc hành đột nhiên hướng về phía Mộ Dung Tả Ý đã đi được bảy tám bước mà ra tay.
Mộ Dung Tả Ý không phải là thư sinh trói gà không chặt, Mộ Dung thế gia trong chốn võ lâm cũng có thanh danh hiển hách. Thế nhưng, chưa quá ba chiêu, Mộ Dung Tả Ý đã biết hắn tuyệt đối không phải đối thủ của Tư Diệc Hành. Tư Diệc Hành võ công cao, chỉ sợ trong võ lâm khó có người thứ hai có thể địch được. Nếu không phải vì Tư Diệc Hành thầm nghĩ chỉ muốn khống chế hắn, hắn đã sớm không chết thì cũng bị thương rồi.
Mặc dù vậy, Mộ Dung Tả Ý cũng chẳng có mấy thời gian đã bị Tư Diệc Hành điểm trúng huyệt đạo, yếu ớt ngã xuỗng. Tư Diệc Hành nhẹ nhàng đưa tay đỡ Mộ Dung Tả Ý, lập tức nhanh chóng ôm hắn rời đi.
Thấy Tư Diệc Hành ôm Mộ Dung Tả Ý không thể nhúc nhích trở về, Tùng Kinh và Di Hòa tuy rằng càng hoảng sợ nhưng cũng không dám nói nửa câu khuyên can, chỉ là lo lo lắng lắng nhìn Tư Diệc Hành ôm Mộ Dung Tả Ý vào phòng.
Nhẹ nhàng đem nam nhân trong lòng đặt lên giường, Tư Diệc Hành lẳng lặng cúi đầu ngưng mắt nhìn chăm chú người mình yêu này.
“Ngươi là của ta.” Tư Diệc Hành như thể tuyên bố quyền sở hữu, đồng thời vươn tay xoa hai gò má của Mộ Dung Tả Ý.
Mộ Dung Tả Ý trong lòng giận dữ. Tính tình hắn cố nhiên rất ôn hậu bình hòa, cũng nhu nhược thành thật khiến người ta khi dễ. Hôm nay, Tư Diệc Hành đối với hắn dây dưa không thôi, lại bị hắn kiên quyết cự tuyệt xong cư nhiên dùng vũ lực bắt hắn về, còn đối hắn như vậy muốn làm gì thì làm.
Mộ Dung Tả Ý đời này chưa từng chịu nhục nhã như vậy, khó có thể dùng lời để tả hết sự phẫn nộ khiến dung nhan trước nay ôn hòa của hắn bao phủ một tầng sát khí, ánh mắt nhìn Tư Diệc Hành càng tràn đầy lãnh đạm cùng khinh miệt.
Tay của Tư Diệc Hành khó chịu được muốn đụng tới da thịt Mộ Dung Tả ý, nhưng cứ cố chấp dừng lại ở đó. Hắn khiếp sợ nhìn ánh mắt của Mộ Dung Tả ý, như bị sét đánh, bàn tay không thể chuyển động tiếp thân một phân nào nữa.
Không muốn, hắn không muốn Mộ Dung Tả Ý dùng ánh mắt căm hận cùng khinh bỉ như thế nhìn hắn. Hắn đã quen với ánh mắt nụ cười ôn nhu của Mộ Dung Tả Ý, chưa bao giờ biết trong đôi mắt đó có thể gặp được thần tình mỉa mai mà băng lãnh như thế.
Đó thậm chí không phải cừu hận, mà là khinh thường cùng lãnh đạm.
Tư Diệc Hành gầm nhẹ lên một tiếng, sợ hãi lui vài bước lớn. Hắn không thể tin ánh mắt Mộ Dung Tả Ý lại có được lực sát thương to lớn như thế, vừa tiếp xúc với nó khiến hắn cảm giác như bị một lưỡi dao sắc bén chọc thẳng vào đáy lòng, máu tươi đầm đìa cùng đau đớn đến tận tâm phế.
Không được, hắn phải chạy trốn, bằng không hắn nhất định sẽ bị nhãn thần này giết chết.
Tư Diệc Hành rên rỉ một tiếng, xoay người xông ra ngoài.
Một quyền lại một quyền nện lên cây, Tư Diệc Hành hoàn toàn không biết làm thế nào để xua tan đau đớn trong lòng. Từ lúc hắn gặp Mộ Dung Tả Ý thì nhãn thần đó đã lúc nào cũng trong suốt và ôn nhu. Cho dù là lúc cự tuyệt hắn, ánh mắt vẫn tràn ngập ôn hòa, giống như gió xuân, tuyệt đối không mang theo một chút hàn ý nào. Ánh mắt như vậy, khiến Tư Diệc Hành mỗi lần nhớ tới từ đáy lòng thấy ấm lên, thấy ngọt ngào. Hắn nằm mơ cũng không ngờ từ đôi mắt dịu dàng đó lại có thể phát ra thần tình băng lãnh cùng khinh thường như thế, hơn nữa… hơn nữa lại chỉ đối với một người.
Hắn nên làm gì bây giờ?
Võ công hắn cao, Mộ Dung Tả Ý không phải đối thủ của hắn, hắn có thể khống chế người đó, có thể chiếm đoạt thân thể, thậm chí có thể đem người đó về Xích vân cung, nhốt lại cả đời để người đó mãi mãi phải ở bên mình.
Tư Diệc Hành vốn định như thế. Hắn muốn người này, ý niệm đó trong đầu vô cùng cương liệt, vậy nên hắn mới không tiếc phải động võ mang Mộ Dung Tả Ý về. Vốn hắn cứ tưởng nếu không thể để Mộ Dung Tả Ý yêu hắn, chí ít có thể giữ lại bên mình, để ngày ngày đêm đêm đều có thể nhìn thấy
Thế nhưng điều Tư Diệc Hành không ngờ chính là hắn căn bản không có cách nào dễ dàng dung nhận ánh mắt Mộ Dung Tả Ý lãnh đạm khinh miệt như vậy nhìn mình.
Hắn có thể đảm bảo, nếu hắn làm thật, Mộ Dung Tả Ý cả đời sẽ dùng nhãn thần như vậy nhìn hắn. Vừa nghĩ tới suốt đời phải sống trong ánh mắt coi thường mà khinh miệt kia, trái tim Tư Diệc Hành nhất thời đau đớn quặn thắt, nhịn không được cả người run lên. Chỉ nghĩ đến thôi hắn đã thấy lạnh cả người, dường như thân thể rơi xuống địa ngục, nếu một ngày trở thành sự thực hắn căn bản sẽ phải ở trong vực sâu thống khổ vĩnh viễn không thể siêu sinh.
Tư Diệc Hành nắm chặt tóc, trong đầu vô cùng hỗn loạn, một nửa chủ ý cũng không có. Hắn trực túng tính (tính tình ngay thẳng phóng túng), làm bất cứ chuyện gì chỉ theo tính tình bản thân, cũng chưa từng lo lắng cái gì khác, lại càng chưa từng đau đớn như thế. Trời cao quả thực công bằng, cho hắn nhiều thứ khác, vậy nên trong ái tình, mới đối hắn keo kiệt như vậy.
(ây yô cái gì anh cũng nói tại trời là sao???)
Di Hòa ở phía xa nhìn Tư Diệc Hành, trên mặt tràn đầy lo lắng cùng suy nghĩ. Hắn chưa từng thấy Tư Diệc Hành lãnh đạm lại cuồng loạn cùng u uất như thế. Sự khác thường của Tư Diệc Hành khiến hắn và Tùng Kinh lo lắng cực kỳ.
“Thiếu chủ.” Di Hòa do dự một hồi mới đi tới bên người Tư Diệc Hành, cúi đầu gọi một tiếng.
“Di Hòa, ta nên làm gì bây giờ?” Tư Diệc Hành như thể bắt được cứu mệnh đạn thảo, bỗng nhiên ngẩng đầu lên yên lặng nhìn Di Hòa, bối rối cùng thống khổ mà hỏi.
(về cái cứu mệnh đạn thảo có nhiều nghĩa có thể là dược thảo cứu mạng hoặc cũng có thể là xuất phát từ chuyện người đi trên biển nhìn thấy một cọng rơm (đạn thảo) tưởng nó là phao cứu mạng mà từ đó có ý chí cố gắng sống sót…)
“Thiếu chủ, nếu người mang Mộ Dung công tử về theo, chúng ta nhất định phải lập tức quay về Xích vân cung mới được. Mộ Dung thế gia không phải là dễ chọc vào, tứ đại thế gia luôn luôn đồng khí liên chi, tại trên giang hồ cũng được hưởng tiếng tăm. Một khi biết được người miễn cưỡng bắt đại công tử Mộ Dung gia, sự tình sẽ phiền phức. Nếu như không mau chóng chạy về cung, chỉ sợ tình cảnh chúng ta sẽ cực kỳ nguy hiểm.” Di Hòa cấp thiết nói.
Vừa thấy Tư Diệc Hành dẫn theo Mộ Dung Tả Ý trở về, hắn và Tùng Kinh lập tức minh bạch rằng lớn chuyện rồi. Mộ Dung Tả Ý thân phận đặc biệt, chuyện này chỉ cần để lộ phong thanh thôi, chỉ sợ lập tức sẽ khiến toàn bộ võ lâm vây đánh Tư Diệc Hành.
Kết quả bọn họ thương lượng là: Nếu không thể ngăn cản Tư Diệc Hành hành động, đành phải nhanh chóng trở về Xích vân cùng mới có thể đảm bảo cho an toàn của Tư Diệc Hành.
“Đừng để ý chuyện này” Tư Diệc Hành nôn nóng quát to một tiếng, lập tức nắm chặt nắm tay, bất lực lắc đầu “Ta chỉ hỏi ngươi hiện tại ta nên làm gì đây?”
“Thiếu chủ…”
Di Hòa thất thần. Hắn cho tới bây giờ chưa từng thấy Tư Diệc Hành bàng hoàng bất lực, thống khổ phiền não như thế. Tư Diệc Hành luôn luôn lãnh tình đạm mạc, cho dù hắn đã theo Tư Diệc Hành vài chục năm, bọn họ vẫn như trước không thể tiếp xúc tới nội tâm người này. Thế nhưng lúc này Tư Diệc Hành rốt cục trở thành một người bình thường, có thất tình lục dục, có tất cả thống khổ cùng phiền não của con người.
“Mộ Dung công tử hắn…” Di Hòa hỏi dò.
“Hắn ghét ta.” Tư Diệc Hành vừa ủ rũ vừa thê lương vùi đầu vào hai cánh tay, trong thanh âm tràn ngập ưu sầu cùng đau khổ.
“Ta không chịu được nhãn thần khinh thường của hắn. Ta căn bản không thể tới gần hắn, vừa nhìn thấy đôi mắt hắn, ta… ta ở đây đau như bị đao chém.”
Tư Diệc Hành đem cánh tay gắt gao đặt trước ngực, thanh âm nghẹn ngào.
“Di Hòa, vì sao… vì sao lại như vậy?” Tư Diệc Hành đột nhiên nắm chặt cánh tay Di Hòa, cấp thiết hỏi.
Hắn dùng sức rất mạnh khiến Di Hòa nhất thời toát mồ hôi lạnh, lại không dám rên, đành phải cố nén lại.
“Ta có thể vì hắn làm mọi chuyện, chỉ cần hắn mở miệng, vật gì ta cũng có thể cho hắn. Ta chỉ cầu hắn thích ta… không, ta thậm chí không cầu hắn yêu ta, chỉ cần hắn chịu đáp ứng ở bên ta là tốt rồi, vì sao hắn lại không chịu? Còn dùng ánh mắt khinh bỉ như vậy nhìn ta.”
Tư Diệc Hành không chút nghi ngờ, rằng nhãn thần Mộ Dung Tả Ý dùng có thể giết chết hắn. Lòng hắn như bị ánh mắt đó cắt thành từng mảnh, đầm đìa tiên huyết. Vô thức hắn đè lên trái tim, Tư Diệc Hành không cách nào ức chế hàn ý cùng đau đớn kịch liệt từ đáy lòng tràn ra.
Thiếu chủ của mình dụng tình sâu như vậy, thương cũng sâu nặng như vậy. Di Hòa thương cảm nhìn Tư Diệc Hành, không biết làm sao để giúp đỡ hắn.
Di Hòa biết, tính tình Mộ Dung Tả Ý tuy rằng ôn nhu, thế nhưng bên trong lại cứng cỏi. Nếu như Tư Diệc Hành can can đảm đảm cường bạo có lẽ dùng bạo lực nhốt hắn, cả đời này hắn cũng sẽ không tha thứ cho Tư Diệc Hành, càng không phải nói đến cái gì yêu thương. Mà Tư Diệc hành lại không rõ ái tình là không thể dùng bất cứ thứ gì để đánh đổi, lại càng không hiểu làm sao để truy cầu ái tình, làm sao để yêu một người, nhất là Mộ Dung Tả Ý ngoài mềm trong cứng, là người cương ngạo nội liễm (bên trong ẩn chứa cứng rắn kiêu ngạo).
May là Tư Diệc Hành còn chưa làm gì, may ra tất cả còn kịp vãn hồi. Chỉ là, liệu Tư Diệc Hành có thể vì ái tình mà cải biến sự ngang ngược cùng chuyên quyền độc đoán từ trước tới nay không?
Di Hòa không biết, thế nhưng hắn hiểu rõ bản thân nhất định dùng toàn lực để giúp Tư Diệc Hành.
“Thiếu chủ, người nếu thực sự thương hắn thì nên thả hắn đi. Bằng không, đời này người cũng không có bất cứ khả năng nào khiến hắn yêu người.” Di Hòa nhìn thẳng vào mắt Tư Diệc hành, nói rõ rõ ràng ràng.
“Thả hắn, hắn mới có thể yêu ta?”
Tư Diệc Hành kinh ngạc nhìn Di Hòa, mê hoặc vì những lời Di Hòa nói. Vì sao? Thả Mộ Dung Tả Ý, chẳng lẽ hắn đến nhìn cũng không thể nhìn thấy được nữa.
“Đúng, ái tình là chuyện rất không thể miễn cưỡng trên thế gian, không có bất cứ thứ gì có thể đổi lấy ái tình. Hắn không yêu người, người dùng quyền thế võ công bức cũng không thể cầu được tâm hắn, con đường duy nhất cũng chỉ có dùng chân tâm của người để đổi, may ra còn có hy vọng.”
“Đổi thế nào? Tâm, chỉ cần hắn muốn, ta lập tức cho hắn.” Tư Diệc Hành không hề suy nghĩ trả lời. Chỉ cần có thể để Mộ Dung Tả Ý đối hắn có chút ái ý, hắn cam tâm trả bất cứ giá nào. Giống như phi nga nhào vào lửa, biết rõ sẽ chết, nhưng bởi vì mê luyến sự ấm áp cùng rực rỡ đó mà cam nguyện thiêu thân.
(èo anh nghĩ “tâm” là “tim” đó:)))
“Không phải như thế. Thiếu chủ, người muốn hắn hiểu rõ tình cảm của người, người phải dùng thân phận đơn thuần là Tư Diệc Hành để truy cầu hắn. Người không thể dùng bất cứ thủ đoạn cường thế nào để hiếp bức. Giả như người cưỡng ép hắn trở về, có lẽ phải dùng bạo lực để đạt được thân thể hắn… Thiếu chủ, người nhớ kỹ, Mộ Dung Tả Ý không phải người thường, tính tình hắn tuy rằng ôn nhủ, thế nhưng tính cách bên trong phi thường kiên nghị. Một khi người dùng bạo lực vũ nhục hắn, cả đời này, hắn sẽ căm hận khinh bỉ người, tuyệt đối không bao giờ tha thứ.”
Nghe được Di Hòa cảnh cáo, Tư Diệc Hành rùng mình một cái. Không, hắn tuyệt đối không muốn. Chỉ cần nghĩ đến trong cặp mắt ôn nhu kia lại vì hắn toát ra cừu hận hoặc là khinh miệt, hắn lại hận không thể chết đi, quên đi.
“Yêu một người là tuyệt đối không được thương tổn người đó.” Di Hòa cuối cùng dặn dò.
Di Hòa sợ không phải là Mộ Dung Tả Ý bị thương tổn. Mộ Dung Tả Ý tuy rằng cá tính nhu hòa, cũng là một người cực kỳ kiên cường. Còn Tư Diệc Hành tuy bề ngoài lạnh lùng, kì thực trong tình cảm lại rất yếu đuối. Hắn sợ chính là Tư Diệc Hành sẽ bị cảm tình dày vò, không thể khống chế bản thân, thương tổn Mộ Dung Tả Ý đồng thời càng sâu càng nặng làm chính mình bị thương.
“Ta hiểu rồi. Cảm tạ ngươi, Di Hòa.”
Di Hòa nói khiến Tư Diệc Hành như trong bóng tối thấy được một tia sáng, chỉ cần có chút hy vọng, hắn sẽ dốc hết toàn lực mà cố gắng.
Lần thứ hai đi vào gian phòng, Tư Diệc Hành đứng trước giường si ngốc nhìn Mộ Dung Tả Ý, thật là lâu, rốt cuộc vươn tay giải khai huyệt đạo cho Mộ Dung Tả Ý.
Mộ Dung Tả Ý bị hành động của Tư Diệc Hành làm cho có chút mê muội. Hắn chậm rãi ngồi dậy, hoạt động chân tay, xác định bản thân có thể cử động bình thường, lúc này mới không giải thích được ngơ ngác nhìn Tư Diệc Hành đang đứng một bên.
“Ngươi… không sao chứ?” Tư Diệc Hành không lưu loát hỏi.
“Ân.” Mộ Dung Tả Ý không lập tức ly khai, ngược lại ngồi xuống. Dù sao hắn cũng không phải đối thủ của Tư Diệc Hành, nếu người này ra tay tiếp, bản thân sẽ lại bị chế trụ, không bằng thẳng thắn nghe một chút xem Tư Diệc Hành định nói gì.
“Là ta sai.” Qua một hồi lâu, Tư Diệc Hành mới gian nan mở miệng.
“Ta cũng không biết làm như vậy là sai.” Hắn thẳng thắn nhìn Mộ Dung Tả Ý, cười cay đắng.
“Từ nhỏ cũng không có ai dạy ta phải làm sao để yêu một người. Cha ta chỉ dạy ta võ công cùng làm sao điều khiển thuộc hạ; mà những người khác căn bản không dám nói bất cứ điều gì trái ý ta. Ngươi là người đầu tiên ta yêu, trước đó, ta chưa từng biết cái gì là yêu. Vậy nên, ta không biết làm sao để ngươi yêu ta, tiếp nhận ta, mới chọn một phương pháp sai lầm như thế.
“Ta yêu ngươi, ta không muốn ngươi ghét ta, căm hận ta. Dù là ngươi vĩnh viễn không thể tiếp nhận cảm tình của ta, thế nhưng ta vẫn muốn thử một lần. Ta cam đoan với ngươi sau này ta sẽ không dùng vũ lực nữa, lại càng không mượn thân phận để ép buộc ngươi tiếp thu tình cảm của ta. Ta chỉ là Tư Diệc Hành, một nam nhân yêu ngươi, ta chỉ dùng thân phận đơn thuần này để theo đuổi ngươi.”
Mộ Dung Tả Ý bị những lời thao thao bất tuyệt của Tư Diệc Hành làm cho đần mặt ra, không biết nói gì đáp lại.
Vì sao Tư Diệc hành lại tuyệt vọng như thế? Mình có gì tốt đáng cho nam nhân cực kỳ mỹ lệ, địa vị cực kỳ cao, võ công cực kỳ hảo này phải đối mình mà si tình như vậy?
Mộ Dung Tả Ý thấy đau đầu nhìn Tư Diệc Hành, cũng không thể không nhận ra bản thân có hơi cảm động vì sự si tình của Tư Diệc Hành. Xem ra nam nhân này thực là yêu mình vô cùng, cho nên mới đem nhận thức và thói quen bao năm nay hoàn toàn phủ định, nguyện ý vì mình mà cải biến tất cả thái độ vi nhân xử sự (cách làm người). Tư Diệc Hành luôn luôn duy ngã độc tôn, muốn làm gì thì làm lại vì hắn mà thay đổi, thực sự không thể không khiến Mộ Dung Tả Ý xúc động. Dù sao, nếu có người yêu mình như vậy, là người thì không thể không thấy cảm động.
“Chuyện ngày hôm nay ngươi có thể tha thứ cho ta không?” Tư Diệc Hành khẩn thiết nhìn Mộ Dung Tả Ý, mong muốn còn kịp có cách sửa chữa, không đến mức để Mộ Dung Tả Ý quyết định không thứ lỗi cho hắn.
“Quên đi, ngươi biết sai là được rồi.” Mộ Dung Tả Ý khẽ thở dài, ôn hòa nói.
Tư Diệc Hành tùy hứng tuy rằng khiến hắn phẫn nộ, thế nhưng thâm tình của người này cũng làm hắn cảm động. Huống chi Mộ Dung Tả Ý vốn là người không tìm sai trong chuyện cũ, là người có trình độ cao nhất về việc thông cảm cho người khác. Hắn vẫn nghĩ là do thái độ bản thân vô cùng dịu dàng vô cùng thân thiết mới dẫn đến Tư Diệc Hành hiểu lầm, lúc này nhìn Tư Diệc Hành nguyện ý sửa đổi, hầu như lập tức tha thứ.
Tư Diệc Hành nghe Mộ Dung Tả Ý nói xong, trái tim đang bị bóp chặt nhất thời thả lỏng, không cách nào che giấu tâm tình yên lòng cùng vui sướng khiến đôi mắt ủ dột lập tức sáng lên long lanh.
Chỉ là một câu nói thôi lại khiến Tư Diệc Hành như thể tù phạm trước khi bị tử hình được đại xá mừng như điên. Hắn lại có thể nhẹ nhàng chi phối tình tự của nam nhân này như thế, Mộ Dung Tả Ý tự dưng phát sinh một loại tự đắc, lập tức nhịn không được âm thầm tự giễu mình. Hắn không phải là đối với cảm tình của Tư Diệc Hành trốn tránh cùng sợ thua sao? Vì sao còn vì sự si tình đó mà tự đắc? Xem ra, hắn cũng chỉ là phàm phu tục tử mà thôi, cũng có cái tư tưởng thích hư vinh như mọi người.
“Ta đi đây, ngươi hãy thử quên ta đi có được không? Ta kỳ thực là một người lãnh đạm, ta không cho rằng ta sẽ yêu ngươi. Ngươi cùng đừng uổng phí công sức nữa.” Mộ Dung Tả Ý suy nghĩ một hồi lâu, rốt cục quyết định khuyên Tư Diệc Hành thêm một lần nữa.
Tuy rằng Tư Diệc Hành vẫn cứ dây dưa không thôi khiến hắn rất phiền não, lại còn cường hoành bá đạo bắt hắn lại, thế nhưng Mộ Dung Tả Ý biết hắn kỳ thực không ghét nam nhân lạnh như băng lại thích giận dỗi này, bằng không hắn cũng sẽ không nhẹ nhàng như thế mà tha thứ cho hành vi của người đó.
Sự si tình của Tư Diệc Hành có thể khiến mọi người xúc động, có thể được một nam nhân như vậy yêu, bất cứ kẻ nào cũng sẽ thấy may mắn, chỉ tiếc hắn quả thực chưa từng yêu người này.
Mộ Dung Tả Ý không hy vọng Tư Diệc Hành tiếp tục trầm luân trong thứ tình cảm vô vọng này, tình yêu đơn phương sẽ khiến người ta bị thương. Mộ Dung Tả Ý tuy chưa từng trải qua, lại hiểu rất rõ đạo lỹ này, hắn không muốn phải nhìn thấy dáng vẻ đau xót của người kia.
“Ta yêu ngươi, chỉ cần còn có chút hy vọng, ta sẽ không buông tay.” Tư Diệc Hành mím môi, trả lời kiên định.
Mộ Dung Tả Ý bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người đi ra cửa. ĐI tới cửa, hắn nhịn không được mà quay đầu lại nhìn một chút cái thân ảnh cô tịch mà lạc mịch kia (cả hai đều nghĩa là cô đơn), không nói rõ được tình tự hỗn độn trong lòng lúc này là gì.
Lắc lắc đầu, Mộ Dung Tả Ý đi ra ngoài cửa. Hắn vừa đi không xa, Tùng Kinh liền từ phía sau đuổi theo.
“Mộ Dung công tử, xin dừng bước.”
“Có chuyện gì?” Mộ Dung Tả Ý ngừng cước bộ, hơi nghi hoặc hỏi.
“Mộ Dung công tử, ta có mấy câu muốn hỏi ngươi, xin đừng lấy làm phiền lòng.” Tùng Kinh nói rất khẩn thiết.
“Mời nói.” Mộ Dung Tả Ý lộ ra một nụ cười ấm áp.
“Ngươi đã có người định cùng thành thân hay người yêu mến chưa?”
“Không có.” Mộ Dung Tả Ý lắc đầu, thẳng thắn trả lời.
“Vậy vì sao không thử tiếp nhận thiếu chủ? Thiếu chủ chưa từng thống khổ như thế, hắn là thật lòng yêu ngươi.” Tùng Kinh nỗ lực vì Tư Diệc Hành du thuyết (kiểu như thuyết phục)
“Ta không thích tình cảm của bản thân bị người khác miễn cưỡng.” Mộ Dung Tả Ý cười cười, xoay người bỏ đi. Tùng Kinh thất vọng nhìn thân ảnh phiêu dật của hắn, chán nản thở dài một tiếng.
Tác giả :
Thủy Tình Quang (水晴光)