Tiêu Tương Vũ: Nhìn Mưa Rơi Lại Nhớ Đến Chàng
Chương 8: Huyết Hổ võ đường
Trên phố chợ đông đúc nơi Phúc An thành, Cao Thế vung vẩy hai tay nghênh ngang bước đi trên đường, phía sau là Tương Vũ tay ôm chặt túi vải, gương mặt tràn đầy vẻ bất đắc dĩ lon ton chạy theo. Một năm trôi qua, rốt cuộc trên thân cây xù xì kia cũng đẵ được khắc đủ ba trăm sáu mươi lăm vạch. Theo như Cao Thế nói, hôm nay là ngày kiểm tra thành quả luyện tập của nàng. Địa điểm diễn ra kiểm tra được chỉ định chính là diễn võ đường Huyết Hổ.
Võ đường Huyết Hổ nằm gần trung tâm thành Phúc An, là nơi đào tạo võ sinh lớn nhất trên dãy đồng bằng An Châu. Những binh sĩ tinh nhuệ thuộc Tiêu gia thiết kỵ đại đa số đều xuất thân từ nơi này. Những hộ dân trong thành Phúc An, chỉ cần trong nhà có con trai, nhất định đều gửi chúng vào võ đường Huyết Hổ để luyện tập võ nghệ. Những chàng trai trên khắp dãy đất An Châu, chỉ cần trong lòng có chí muốn vang danh thiên hạ, đều không hẹn nhau mà cùng có hai lựa chọn, một là tiến vào thư quán Lam Hồng nơi Vĩnh An thành, hai là bước chân vào cửa võ đường Huyết Hổ tại chốn Phúc An này.
Võ đường Huyết Hổ mỗi năm vào mùa hè đều mở cửa chiêu sinh khắp Nam Việt quốc, không tính xuất thân, không kể giàu nghèo, chỉ cần có thực lực đều có cơ hội được nhận vào làm võ sinh tại nơi này.
Nhìn kiến trúc to lớn đồ sộ trước mắt, đối diện với cánh cửa gỗ cao gần bốn mét cùng cặp hổ đá trấn môn, Tương Vũ không khỏi hít sâu một hơi. Phía sau cánh cửa đó chính là đối thủ mà nàng phải đối đầu vào ngày hôm nay. Xốc lại tinh thần, Tương Vũ hướng thẳng cửa lớn võ đường Huyết Hổ mà tiến tới. Bất quá chân chưa kịp đặt xuống đất, một bên vai áo của nàng đã bị Cao Thế nắm lấy, lôi nàng thẳng một mạch vào con hẻm nhỏ gần đó.
– Cụ tổ sao vậy? Đã đến rồi vì sao lại không cho con vào?
Tương Vũ ngây ngốc hỏi. Không phải cụ tổ bảo nàng đến đây thử sức sao? Làm sao lại thành ra trốn trốn tránh tránh như thế này.
– Đứa nhỏ ngốc, ngươi muốn mang theo bộ dạng này mà vào trong đó sao? Sợ rằng khi biết con gái của Đại tướng quân đến khiêu chiến mình, lũ tiểu tử trong đó chưa kịp động thủ đã tự chủ động nhận thua rồi.
Cao Thế tắc lưỡi, bộ dạng tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn đứa trẻ trước mặt. Y giật lấy túi vải từ tay Tương Vũ, để lên mặt đất rồi mở toang nó ra. Cao Thế tháo tung hai bím tóc của Tương Vũ để xõa xuống vai nàng, dùng lược chải gọn gàng rồi quấn lên thành một búi trên đầu, sau đó lấy một sợi sây vải quấn chặt lại. Tương Vũ khi luyện võ vẫn luôn mặc đồ dành cho võ sinh, giờ đây búi tóc lên trông không khác gì một bé trai.
Xoay xoay Tương Vũ vài vòng, nhìn thấy không có sơ hở nào Cao Thế mới hài lòng gật đầu, với tay lấy ra từ túi vải một cái mặt nạ hình mặt hổ, cẩn thận đeo lên cho Tương Vũ.
– Gương mặt bị trúng độc của ngươi rất dễ bị nhận biết, tốt nhất là che nó lại. Xong. Đi thôi!
Xong việc Cao Thế cười ha hả đứng lên, nhặt lấy mảnh vải dưới đất, mang theo Tương Vũ bước ra khỏi con hẻm nhỏ, cất bước tiến thẳng vào võ đường Huyết Hổ.
Đi vào bên trong, Tương Vũ không khỏi thoáng nhíu mày. Trên một khoảnh sân rộng có hơn hai mươi người đang đứng luyện tập đấu đối kháng. Tất cả đều không quá mười tuổi. Đây có lẽ đều là tân sinh mới nhập học năm nay. Những đứa trẻ đó đều đã ướt đẫm mồ hôi, trên người xuất hiện không ít thương tích, tuy nhiên chúng không hề có bộ dáng muốn dừng lại, tất cả đều đang lao về phía đối phương như hai con hổ đang tranh mồi.
Tất cả võ sinh đều chìm đắm vào luyện tập, không một ai nhìn đến Cao Thế cùng Tương Vũ đang đứng nơi cửa. Ý tứ chất vấn nguyên do đến nơi này cũng không hề lộ ra trên mặt bất cứ kẻ nào. Tương Vũ nhất thời á khẩu bất khả tư nghị, không biết phải nói gì. Cao Thế mắt lóe tinh quang, trong bụng thầm khen ngợi những đứa trẻ trước mắt, ngoài mặt lại bày ra vẻ lưu manh vỗ tay mấy cái, vừa đi tới vừa lớn tiếng nói.
– Đám hổ con này không tồi, không tồi tí nào, hắc hắc. Tiểu Vũ nhi, bọn chúng xứng đáng để cho ngươi làm ghế gác chân đấy.
Nghe thấy Cao Thế nói ra, Tương Vũ cảm thấy một trận tê buốt sống lưng. Cái gì mà làm ghế cho nàng gác chân? Ngược lại thì có. Tương Vũ nuốt ực nước miếng nhìn về phía trước, thầm cầu nguyện đừng nên có kẻ nào vì lời nói đó mà nóng giận. May mắn cho nàng, những võ sinh này đến liếc cũng không thèm, vẫn tiếp tục ra đòn tấn công đối thủ của mình.
Cao Thế có chút bất đắc dĩ nhíu mày, lũ ranh con này hóa thành tượng đá hết rồi sao? Hắn đi đến bên một đứa trẻ khoảng chín tuổi đang để trần, nắm lấy bả vai đứa nhỏ kéo lại. Bé trai hất mạnh tay Cao Thế ra, buồn bực nói.
– Buông ra.
– Không buông.
Cao Thế cong cong khóe mắt nhe răng cười với hắn., bàn tay vẫn nắm lấy bả vai rám nắng của nam hài không có ý buông tha. Lúc này Cao Thế thong dong đứng một bên giữ lấy đứa trẻ, ngón trỏ cùng ngón giữa ấn chặt vào khoảng tiếp xúc giữa xương đòn và xương bả vai, không cho hắn cựa quậy.
Bị đối phương khóa chặt chỗ yếu hại, nam hài thét lên một tiếng đau đớn, cắn răng vùng vẫy cố gắng thoát khỏi sự chế trụ của Cao Thế, bất quá vô dụng. Nhìn thấy đôi mắt đứa trẻ đã trở nên đỏ ngầu, Tương Vũ âm thầm sợ hãi, đồng thời cũng thầm than trời.
“Cụ tổ, người đây là đang quăng con vào hố bom sao?”
Đến lúc này, đứa trẻ mặc áo đỏ trong cặp đấu của nam hài nọ thấy đồng học của mình bị người khác chế trụ liền ra tay giải cứu. Hắn tiến tới một bước đồng thời vung lên nắm đấm, nhắm thẳng chấn thủy của Cao Thế đánh mạnh tới. Cao Thế liếc mắt nhìn thấy nắm đấm đang dần đến trước mặt, nhếch miệng cười khẽ một tiếng, kéo nam hài trong tay đứng sang một bên của mình, chính diện đối kháng cùng đứa trẻ còn lại.
Hắn vươn đôi tay khô gầy lên, khi nắm đấm gần chạm đến quần áo, nhẹ xoay cổ tay một vòng, đẩy nó ra ngoài một cách dễ dàng, khiến nam hài áo đỏ mất đà chúi về trước một bước. Cao Thế thuận thế đó tiếp tục vung tay. Bàn tay tạo thành một chưởng ấn vỗ nhẹ vào trước ngực nam hài áo đỏ, khiến cho hắn bay ngược ra sau, trượt dài trên nền đất.
Ngay khi nam hài vừa bị đánh bay, tất cả mọi người đều dừng lại việc đấu đôi, cùng nhìn về phía Cao Thế, trong mắt ánh lên vài phần tức giận. Cao Thế không để việc đó vào mắt, liếc nhìn nam hài trong tay mình, ngón trỏ gầy guộc nhăn nheo nhịp nhịp trên vai hắn, cong môi chế giễu.
– Một lão già gần xuống mồ cũng không đánh lại, vô dụng.
Những đứa trẻ lúc này đang đỡ nam hài đỏ đứng dậy, nghe Cao Thế nói thế không khỏi trợn mắt tức giận.
– Ngươi vừa nói gì?
– Ta nói lũ ranh con các ngươi vô dụng, tốn cơm, ăn cho mập vào, ngay cả đối đầu với lão già như ta một chiêu cũng không địch lại. Nghe rõ chưa? Cần ta nhắc lại không? Hay là các ngươi không chỉ vô dụng mà còn bị điếc?
– Ngươi…
Tương Vũ lúc này mô hôi đã tuôn ra như tắm. Nhìn lũ trẻ đang lồng lộn lên như bầy sói điên trước mặt, nàng chỉ muốn ngay lập tức co giò chạy trốn.
“Cụ tổ, van xin người, làm ơn đừng bỏ thêm mìn vào hố bom”
– Lũ trẻ có vô dụng hay không còn chưa đến lượt kẻ như ngươi nhận xét.
Vừa lúc mọi người đang chực muốn động thủ, một giọng nói uy nghiêm từ bên trong nhà truyền ra. Một thân ảnh to lớn vạm vỡ dần xuất hiện trong tầm mắt Tương Vũ. Người đó chậm rãi bước từng bước đến trước mặt Cao Thế. Người này hàm én mày ngài, mắt sáng như sao, làn da màu đồng trông vô cùng khỏe mạnh. Tương Vũ nhận biết được nam nhân này, hắn tên là Phan Vĩ Bá, là một trong những võ sư của Huyết Hổ võ đường. Tân sinh mới nhập học vào võ đường Huyết Hổ đều do một tay người này dạy dỗ. Trước khi Tương Vũ gặp Cao Thế, vị Phan Vĩ Bá này từng được Tiêu Chính mời đến nhà làm võ sư day võ riêng cho nàng.
Nhìn thấy Phan Vĩ Bá xuất đầu lộ diện, Tương Vũ không khỏi vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm. Người này vốn chính trực , làm việc công tư phân minh, có hắn ra mặt, xem ra chuyến này nàng dễ thở hơn một chút.
Cao Thế lúc này vẫn không nể trời nể đất, hướng Phan Vĩ Bá hất hàm hỏi.
– Tiểu tử ngươi là ai?
– Tại hạ là võ sư của võ đường Huyết Hổ. Chẳng hay các hạ lần này đến đây vì lí do gì? Như thế nào lại đả thương võ sinh của võ đường chúng ta?
Phan Vĩ Bá chắp tay hướng Cao Thế bày ra thế chào của người giang hồ, nhíu mày hỏi, đồng thời liếc nhìn sang nơi Tương Vũ đang đứng, trong mắt toát lên sự nghi ngờ.
Cao Thế cười to đẩy bé trai trong tay về phía người Phan Vĩ Bá, đôi mắt tà tà nhìn nam nhân uy vũ đối diện, tay ngoắc Tương Vũ đến bên cạnh.
– Vốn nghe nói võ đường Huyết Hổ có qui định rất nghiêm ngặt, võ sinh không được tự ý đấu đá cùng người khác. Trong khi đó ta lại gấp tìm người luận bàn cùng tôn tử của ta, không biết làm thế nào nên đành phải dùng cách đường đột này, đắc tội đắc tội. Nhưng mà trăm nghe không bằng một thấy, đến đây một lần mới biết, võ đường Huyết Hổ chỉ toàn một lũ thỏ con vô dụng, hừ. Thật làm cho ta vô cùng thất vọng.
– Ngươi…
Hơn hai mươi đứa trẻ trong sân đồng loạt tiến tới một bước, giận dữ nhìn chằm chằm vào Cao Thế và Tương Vũ. Cao Thế vẫn ngoảnh mặt không thèm để ý, chỉ có Tương Vũ phía sau lưng áo đã ướt một mảng lớn. Phan Vĩ Bá hừ lạnh, đưa tay ngăn lại lũ trẻ đang muốn xông lên liều mạng.
– Một lão đầu sống hơn bảy mươi năm lại đi hiếp đáp những đứa trẻ chưa tới mười lăm tuổi, lại còn dám vũ nhục võ sinh võ đường Huyết Hổ, chi bằng lão nhân gia ngươi cùng với ta đấu thử một trận, để xem thử võ đường Huyết Hổ có phải đều là hạng người vô dụng hay không.
Cao Thế khịt mũi, nhìn Phan Vĩ Bá khinh khỉnh cười.
– Hay nhỉ? Một lão đầu bảy mươi tuổi già yếu, đấu cùng một nam nhân tuổi trẻ khí thịnh. Ngươi nghĩ ta điên sao? Huyết Hổ võ đường các người cũng biết tìm lợi thế cho mình quá nhỉ? Không biết xấu hổ.
– Ngươi!
Cho đến lúc này mặc cho Phan Vĩ Ba có tu dưỡng giỏi như thế nào cũng không tài nào kềm chế được. Gương mặt hắn lúc này đã đỏ tới tận mang tai, có vẻ như sắp lao tới liều chết cho bằng được mới thôi. Tương Vũ núp sau lưng Cao Thế, níu lấy vạt áo của hắn mà đau khổ ngửa đầu kêu trời gào khóc.
“Bom! Mìn! Chưa đủ hay sao mà còn bỏ thêm vào đấy một mồi lửa? Con hận người cụ tổ!”
Võ đường Huyết Hổ nằm gần trung tâm thành Phúc An, là nơi đào tạo võ sinh lớn nhất trên dãy đồng bằng An Châu. Những binh sĩ tinh nhuệ thuộc Tiêu gia thiết kỵ đại đa số đều xuất thân từ nơi này. Những hộ dân trong thành Phúc An, chỉ cần trong nhà có con trai, nhất định đều gửi chúng vào võ đường Huyết Hổ để luyện tập võ nghệ. Những chàng trai trên khắp dãy đất An Châu, chỉ cần trong lòng có chí muốn vang danh thiên hạ, đều không hẹn nhau mà cùng có hai lựa chọn, một là tiến vào thư quán Lam Hồng nơi Vĩnh An thành, hai là bước chân vào cửa võ đường Huyết Hổ tại chốn Phúc An này.
Võ đường Huyết Hổ mỗi năm vào mùa hè đều mở cửa chiêu sinh khắp Nam Việt quốc, không tính xuất thân, không kể giàu nghèo, chỉ cần có thực lực đều có cơ hội được nhận vào làm võ sinh tại nơi này.
Nhìn kiến trúc to lớn đồ sộ trước mắt, đối diện với cánh cửa gỗ cao gần bốn mét cùng cặp hổ đá trấn môn, Tương Vũ không khỏi hít sâu một hơi. Phía sau cánh cửa đó chính là đối thủ mà nàng phải đối đầu vào ngày hôm nay. Xốc lại tinh thần, Tương Vũ hướng thẳng cửa lớn võ đường Huyết Hổ mà tiến tới. Bất quá chân chưa kịp đặt xuống đất, một bên vai áo của nàng đã bị Cao Thế nắm lấy, lôi nàng thẳng một mạch vào con hẻm nhỏ gần đó.
– Cụ tổ sao vậy? Đã đến rồi vì sao lại không cho con vào?
Tương Vũ ngây ngốc hỏi. Không phải cụ tổ bảo nàng đến đây thử sức sao? Làm sao lại thành ra trốn trốn tránh tránh như thế này.
– Đứa nhỏ ngốc, ngươi muốn mang theo bộ dạng này mà vào trong đó sao? Sợ rằng khi biết con gái của Đại tướng quân đến khiêu chiến mình, lũ tiểu tử trong đó chưa kịp động thủ đã tự chủ động nhận thua rồi.
Cao Thế tắc lưỡi, bộ dạng tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn đứa trẻ trước mặt. Y giật lấy túi vải từ tay Tương Vũ, để lên mặt đất rồi mở toang nó ra. Cao Thế tháo tung hai bím tóc của Tương Vũ để xõa xuống vai nàng, dùng lược chải gọn gàng rồi quấn lên thành một búi trên đầu, sau đó lấy một sợi sây vải quấn chặt lại. Tương Vũ khi luyện võ vẫn luôn mặc đồ dành cho võ sinh, giờ đây búi tóc lên trông không khác gì một bé trai.
Xoay xoay Tương Vũ vài vòng, nhìn thấy không có sơ hở nào Cao Thế mới hài lòng gật đầu, với tay lấy ra từ túi vải một cái mặt nạ hình mặt hổ, cẩn thận đeo lên cho Tương Vũ.
– Gương mặt bị trúng độc của ngươi rất dễ bị nhận biết, tốt nhất là che nó lại. Xong. Đi thôi!
Xong việc Cao Thế cười ha hả đứng lên, nhặt lấy mảnh vải dưới đất, mang theo Tương Vũ bước ra khỏi con hẻm nhỏ, cất bước tiến thẳng vào võ đường Huyết Hổ.
Đi vào bên trong, Tương Vũ không khỏi thoáng nhíu mày. Trên một khoảnh sân rộng có hơn hai mươi người đang đứng luyện tập đấu đối kháng. Tất cả đều không quá mười tuổi. Đây có lẽ đều là tân sinh mới nhập học năm nay. Những đứa trẻ đó đều đã ướt đẫm mồ hôi, trên người xuất hiện không ít thương tích, tuy nhiên chúng không hề có bộ dáng muốn dừng lại, tất cả đều đang lao về phía đối phương như hai con hổ đang tranh mồi.
Tất cả võ sinh đều chìm đắm vào luyện tập, không một ai nhìn đến Cao Thế cùng Tương Vũ đang đứng nơi cửa. Ý tứ chất vấn nguyên do đến nơi này cũng không hề lộ ra trên mặt bất cứ kẻ nào. Tương Vũ nhất thời á khẩu bất khả tư nghị, không biết phải nói gì. Cao Thế mắt lóe tinh quang, trong bụng thầm khen ngợi những đứa trẻ trước mắt, ngoài mặt lại bày ra vẻ lưu manh vỗ tay mấy cái, vừa đi tới vừa lớn tiếng nói.
– Đám hổ con này không tồi, không tồi tí nào, hắc hắc. Tiểu Vũ nhi, bọn chúng xứng đáng để cho ngươi làm ghế gác chân đấy.
Nghe thấy Cao Thế nói ra, Tương Vũ cảm thấy một trận tê buốt sống lưng. Cái gì mà làm ghế cho nàng gác chân? Ngược lại thì có. Tương Vũ nuốt ực nước miếng nhìn về phía trước, thầm cầu nguyện đừng nên có kẻ nào vì lời nói đó mà nóng giận. May mắn cho nàng, những võ sinh này đến liếc cũng không thèm, vẫn tiếp tục ra đòn tấn công đối thủ của mình.
Cao Thế có chút bất đắc dĩ nhíu mày, lũ ranh con này hóa thành tượng đá hết rồi sao? Hắn đi đến bên một đứa trẻ khoảng chín tuổi đang để trần, nắm lấy bả vai đứa nhỏ kéo lại. Bé trai hất mạnh tay Cao Thế ra, buồn bực nói.
– Buông ra.
– Không buông.
Cao Thế cong cong khóe mắt nhe răng cười với hắn., bàn tay vẫn nắm lấy bả vai rám nắng của nam hài không có ý buông tha. Lúc này Cao Thế thong dong đứng một bên giữ lấy đứa trẻ, ngón trỏ cùng ngón giữa ấn chặt vào khoảng tiếp xúc giữa xương đòn và xương bả vai, không cho hắn cựa quậy.
Bị đối phương khóa chặt chỗ yếu hại, nam hài thét lên một tiếng đau đớn, cắn răng vùng vẫy cố gắng thoát khỏi sự chế trụ của Cao Thế, bất quá vô dụng. Nhìn thấy đôi mắt đứa trẻ đã trở nên đỏ ngầu, Tương Vũ âm thầm sợ hãi, đồng thời cũng thầm than trời.
“Cụ tổ, người đây là đang quăng con vào hố bom sao?”
Đến lúc này, đứa trẻ mặc áo đỏ trong cặp đấu của nam hài nọ thấy đồng học của mình bị người khác chế trụ liền ra tay giải cứu. Hắn tiến tới một bước đồng thời vung lên nắm đấm, nhắm thẳng chấn thủy của Cao Thế đánh mạnh tới. Cao Thế liếc mắt nhìn thấy nắm đấm đang dần đến trước mặt, nhếch miệng cười khẽ một tiếng, kéo nam hài trong tay đứng sang một bên của mình, chính diện đối kháng cùng đứa trẻ còn lại.
Hắn vươn đôi tay khô gầy lên, khi nắm đấm gần chạm đến quần áo, nhẹ xoay cổ tay một vòng, đẩy nó ra ngoài một cách dễ dàng, khiến nam hài áo đỏ mất đà chúi về trước một bước. Cao Thế thuận thế đó tiếp tục vung tay. Bàn tay tạo thành một chưởng ấn vỗ nhẹ vào trước ngực nam hài áo đỏ, khiến cho hắn bay ngược ra sau, trượt dài trên nền đất.
Ngay khi nam hài vừa bị đánh bay, tất cả mọi người đều dừng lại việc đấu đôi, cùng nhìn về phía Cao Thế, trong mắt ánh lên vài phần tức giận. Cao Thế không để việc đó vào mắt, liếc nhìn nam hài trong tay mình, ngón trỏ gầy guộc nhăn nheo nhịp nhịp trên vai hắn, cong môi chế giễu.
– Một lão già gần xuống mồ cũng không đánh lại, vô dụng.
Những đứa trẻ lúc này đang đỡ nam hài đỏ đứng dậy, nghe Cao Thế nói thế không khỏi trợn mắt tức giận.
– Ngươi vừa nói gì?
– Ta nói lũ ranh con các ngươi vô dụng, tốn cơm, ăn cho mập vào, ngay cả đối đầu với lão già như ta một chiêu cũng không địch lại. Nghe rõ chưa? Cần ta nhắc lại không? Hay là các ngươi không chỉ vô dụng mà còn bị điếc?
– Ngươi…
Tương Vũ lúc này mô hôi đã tuôn ra như tắm. Nhìn lũ trẻ đang lồng lộn lên như bầy sói điên trước mặt, nàng chỉ muốn ngay lập tức co giò chạy trốn.
“Cụ tổ, van xin người, làm ơn đừng bỏ thêm mìn vào hố bom”
– Lũ trẻ có vô dụng hay không còn chưa đến lượt kẻ như ngươi nhận xét.
Vừa lúc mọi người đang chực muốn động thủ, một giọng nói uy nghiêm từ bên trong nhà truyền ra. Một thân ảnh to lớn vạm vỡ dần xuất hiện trong tầm mắt Tương Vũ. Người đó chậm rãi bước từng bước đến trước mặt Cao Thế. Người này hàm én mày ngài, mắt sáng như sao, làn da màu đồng trông vô cùng khỏe mạnh. Tương Vũ nhận biết được nam nhân này, hắn tên là Phan Vĩ Bá, là một trong những võ sư của Huyết Hổ võ đường. Tân sinh mới nhập học vào võ đường Huyết Hổ đều do một tay người này dạy dỗ. Trước khi Tương Vũ gặp Cao Thế, vị Phan Vĩ Bá này từng được Tiêu Chính mời đến nhà làm võ sư day võ riêng cho nàng.
Nhìn thấy Phan Vĩ Bá xuất đầu lộ diện, Tương Vũ không khỏi vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm. Người này vốn chính trực , làm việc công tư phân minh, có hắn ra mặt, xem ra chuyến này nàng dễ thở hơn một chút.
Cao Thế lúc này vẫn không nể trời nể đất, hướng Phan Vĩ Bá hất hàm hỏi.
– Tiểu tử ngươi là ai?
– Tại hạ là võ sư của võ đường Huyết Hổ. Chẳng hay các hạ lần này đến đây vì lí do gì? Như thế nào lại đả thương võ sinh của võ đường chúng ta?
Phan Vĩ Bá chắp tay hướng Cao Thế bày ra thế chào của người giang hồ, nhíu mày hỏi, đồng thời liếc nhìn sang nơi Tương Vũ đang đứng, trong mắt toát lên sự nghi ngờ.
Cao Thế cười to đẩy bé trai trong tay về phía người Phan Vĩ Bá, đôi mắt tà tà nhìn nam nhân uy vũ đối diện, tay ngoắc Tương Vũ đến bên cạnh.
– Vốn nghe nói võ đường Huyết Hổ có qui định rất nghiêm ngặt, võ sinh không được tự ý đấu đá cùng người khác. Trong khi đó ta lại gấp tìm người luận bàn cùng tôn tử của ta, không biết làm thế nào nên đành phải dùng cách đường đột này, đắc tội đắc tội. Nhưng mà trăm nghe không bằng một thấy, đến đây một lần mới biết, võ đường Huyết Hổ chỉ toàn một lũ thỏ con vô dụng, hừ. Thật làm cho ta vô cùng thất vọng.
– Ngươi…
Hơn hai mươi đứa trẻ trong sân đồng loạt tiến tới một bước, giận dữ nhìn chằm chằm vào Cao Thế và Tương Vũ. Cao Thế vẫn ngoảnh mặt không thèm để ý, chỉ có Tương Vũ phía sau lưng áo đã ướt một mảng lớn. Phan Vĩ Bá hừ lạnh, đưa tay ngăn lại lũ trẻ đang muốn xông lên liều mạng.
– Một lão đầu sống hơn bảy mươi năm lại đi hiếp đáp những đứa trẻ chưa tới mười lăm tuổi, lại còn dám vũ nhục võ sinh võ đường Huyết Hổ, chi bằng lão nhân gia ngươi cùng với ta đấu thử một trận, để xem thử võ đường Huyết Hổ có phải đều là hạng người vô dụng hay không.
Cao Thế khịt mũi, nhìn Phan Vĩ Bá khinh khỉnh cười.
– Hay nhỉ? Một lão đầu bảy mươi tuổi già yếu, đấu cùng một nam nhân tuổi trẻ khí thịnh. Ngươi nghĩ ta điên sao? Huyết Hổ võ đường các người cũng biết tìm lợi thế cho mình quá nhỉ? Không biết xấu hổ.
– Ngươi!
Cho đến lúc này mặc cho Phan Vĩ Ba có tu dưỡng giỏi như thế nào cũng không tài nào kềm chế được. Gương mặt hắn lúc này đã đỏ tới tận mang tai, có vẻ như sắp lao tới liều chết cho bằng được mới thôi. Tương Vũ núp sau lưng Cao Thế, níu lấy vạt áo của hắn mà đau khổ ngửa đầu kêu trời gào khóc.
“Bom! Mìn! Chưa đủ hay sao mà còn bỏ thêm vào đấy một mồi lửa? Con hận người cụ tổ!”
Tác giả :
Hiểu Bì Phong