Tiêu Tương Thủy Sắc
Chương 38: Sự việc đã bại lộ
“Hoàng thượng giá lâm~~~”
“Nô tỳ (nô tài) thỉnh an hoàng thượng.”
“Đứng lên đi.”
Đi vào nơi ở của Bạch Tang Vận, Lưu Hoài Diệp từ trên tay Hồng Hạnh ôm lấy Lưu Tư Diệu: “Tư Diệu gần đây có nháo không?” Mấy ngày nay bận rộn việc Vệ Mạnh Hâm tới Huệ Diệu, hắn cũng không hỏi đến chuyện hài tử.
“Bẩm hoàng thượng, điện hạ bình thường rất ít khóc nháo, vương gia nói rằng điện hạ rất nhu thuận.” Hồng Hạnh cúi đầu đáp lại.
“Vậy là được rồi, thân mình vương gia không tốt, đừng để Tư Diệu quấy rầy nghỉ ngơi của hắn.” Ôm hài tử đang mở to hai mắt nhìn mình, Lưu Hoài Diệp muốn từ trên mặt bé tìm được chỗ tương tự, nhưng càng xem càng nhíu mày, hài tử này… sao không một chỗ giống mình, mặt mày này cũng quá mức nhu nhược, không có chút nào cường thế của mình.
Lúc này, Lưu Tư Diệu dường như có chút không thoải mái, hừ mấy tiếng, Hồng Hạnh lập tức nói: “Hoàng thượng, điện hạ hắn sợ là đói bụng.” Thấy sắc mặt hoàng thượng không tốt, Hồng Hạnh mặt không còn chút máu.
“Ừ.” Giao hài tử cho Hồng Hạnh, Lưu Hoài Diệp đột nhiên thấy trên tay có chút ẩm ướt.
“A! Hoàng thượng, điện hạ đi tiểu.” Thái giám bên cạnh phát hiện dị trạng, vội vàng bưng nước tới để hoàng thượng rửa. Hai cung nữ khác thì vội chuẩn bị tã lót thay cho Lưu Tư Diệu.
Rửa tay, thấy trên người cũng không ướt, Lưu Hoài Diệp đi vào nội gian muốn nhìn nhìn chỗ ở của Lưu Tư Diệu ra sao, nhưng sau khi nhìn thấy Lưu Tư Diệu cởi quần sắc mặt đại biến.
“Hoàng thượng!” Hồng Hạnh bỗng nhiên bị đẩy ra sợ hãi hô lên, sau đó khiếp sợ quỳ dưới đất nhìn đùi phải của Lưu Tư Diệu bị nâng lên, hoàng thượng ánh mắt lạnh như băng. Tựa hồ cũng cảm nhận được không bình thường lúc này, Lưu Tư Diệu khóc nháo.
“Người tới!”
“Có thuộc hạ.”
“Mang toàn bộ người nơi này đi! Cung nữ trước kia hầu hạ Thục phi, bà đỡ đỡ đẻ cho Thục phi, còn có những thị vệ trong cung Thục phi, tất cả bắt lại cho trẫm!”
“Dạ! Hoàng thượng!”
Nhìn chằm chằm bắp đùi một mảnh bóng loáng, không có một chút tì vết kia, ánh mắt Lưu Hoài Diệp trở nên khát máu.
“Hoàng thượng! Xin hoàng thượng nể mặt vương gia tha cho điện hạ một mạng!” Hồng Hạnh bị nắm lấy khóc hô.
“Bốp!” Lập tức, mặt của nàng bị Lưu Hoài Diệp hung hăng quăng một cái tát, “Điện hạ?!” Lưu Hoài Diệp hung ác nhìn hài tử khóc mặt không còn chút máu trên giường, “Trẫm còn thật muốn biết, điện hạ này là như thế nào mà ra!”
………
Tiến cung, Bạch Tang Vận liền nhận ra khác thường, Thượng Quan Vân cũng cảm giác được không hợp, thu hồi nụ cười trên mặt. Vào chỗ ở của mình, nhìn thấy lộn xộn trong phòng, Bạch Tang Vận vội vàng vọt vào gian phòng của Lưu Tư Diệu, nhìn thấy bàn trong phòng đều đổ trên mặt đất, hắn thầm hô một tiếng “Nguy rồi!”
“Đây là có chuyện gì?” Lam Khuyết Dương theo sau vào không vui hỏi, lại thấy không có một người ra nghênh tiếp, Lam Khuyết Dương tiến lên ôm Bạch Tang Vận, “Tang Vận, ta trước tiên đưa ngươi và Quản Vân xuất cung.” Xảy ra chuyện, Lam Khuyết Dương thứ nhất nghĩ chính là lập tức đưa Bạch Tang Vận rời đi.
“Khuyết Dương, ta muốn đi gặp Hoài Diệp.” Đẩy Lam Khuyết Dương ra, Bạch Tang Vận vội vàng xông ra phía ngoài, sau đó hắn bị người ngăn lại, “Hầu gia, thánh thượng có chỉ, thỉnh hầu gia mấy ngày này trước tiên tạm thời ở tại tẩm cung của bệ hạ, đợi sau khi bệ hạ sai người thu dọn ổn thoả nơi này, hầu gia lại dọn về.” Một gã thị vệ nửa quỳ trên mặt đất nói với Bạch Tang Vận.
“Hoàng thượng đâu? Ta muốn gặp hoàng thượng!” Bạch Tang Vận lòng nóng như lửa đốt lớn tiếng hỏi.
“Bẩm hầu gia, thuộc hạ không biết, thuộc hạ chỉ là phụng mệnh bệ hạ đưa hầu gia đến tẩm cung của bệ hạ.” Thị vệ sau khi nói xong liền đứng lên, mấy tên thị vệ theo sau vây quanh Bạch Tang Vận.
“Tránh ra!” Bạch Tang Vận đẩy một người phía trước ra, định đi tìm Lưu Hoài Diệp, lập tức hắn lại bị chặn.
Lam Khuyết Dương đi tới một cước đá người văng ra, “Ta xem ai dám ngăn cản!” Nói xong, kéo Bạch Tang Vận liền đi.
“Khuyết Dương, mau, mau dẫn ta đi tìm Hoài Diệp, chậm… ta sợ không còn kịp nữa.” Bạch Tang Vận sợ hãi theo sát Lam Khuyết Dương, rốt cuộc là ai nói cho Hoài Diệp.
Lam Khuyết Dương không hỏi xảy ra chuyện gì, mà tóm một đám người hỏi Lưu Hoài Diệp ở đâu. Từ xa nghe được tiếng khóc của hài tử, Bạch Tang Vận đi hướng về phía trước, ở cửa Kiềm Dương điện bị thị vệ ngăn lại.
“Hầu gia, bệ hạ có chỉ, không có sự cho phép của bệ hạ, bất luận kẻ nào cũng không được tiến vào Kiềm Dương cung.” Thị vệ nói chuyện bị Lam Khuyết Dương một chưởng khua ra, bảo vệ Bạch Tang Vận, Lam Khuyết Dương đánh lui thị vệ ngăn cản, vừa định vọt vào, hai người chắn trước mặt bọn họ.
“Trì Tuấn, Trác Quần, để ta đi vào, ta muốn gặp Hoài Diệp.” Nhìn thấy bạn tốt, Bạch Tang Vận ôm ngực ẩn ẩn phát đau của mình.
Vẫy lui người hai bên, Ngô Trác Quần thấp giọng nói: “Tang Vận, hoàng thượng bây giờ đang trong cơn giận, ngươi lúc này đi vào chỉ sợ làm cho hắn lại càng sinh khí… Ngươi trước hết chờ một lát, chờ hoàng thượng bớt giận một chút ngươi lại đi vào, yên tâm, hoàng thượng bây giờ sẽ không làm gì với hài tử.” Xảy ra loại sự tình này, hoàng thượng sao có thể không tức giận.
“Được… Ta chờ, ta chờ hắn hết giận.” Biết che giấu của mình chắc chắn chọc giận người nọ, Bạch Tang Vận ổn định chính mình, hắn muốn nghĩ nghĩ biện pháp làm sao cứu được Tư Diệu.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Lam Khuyết Dương lúc này mới hỏi.
“…” Trì Tuấn thần sắc nghiêm túc khẽ nói, “Hoàng thượng phát hiện… điện hạ không phải cốt nhục của hắn.” Lời nói xong, liền nghe bên cạnh truyền đến một tiếng kinh hô, thấy mình bị người nhìn chằm chằm, Thượng Quan Vân lập tức che miệng, lui người lại.
“Tang Vận, ngươi biết chuyện này?” Thấy Bạch Tang Vận gật đầu, y có chút tức giận nói, “Loại sự tình này ngươi sao có thể gạt hắn!” Mặc dù không nỡ trách nặng Bạch Tang Vận, khẩu khí của Lam Khuyết Dương lại cực kỳ không đồng ý.
“Tang Vận, hoàng thượng rất tức giận… Ngươi cũng biết… Lòng của hoàng thượng đối với ngươi quan trọng bao nhiêu, chuyện này ngươi thực sự không nên gạt hắn.” Trì Tuấn thở dài, hoàng thượng tức giận như thế có phân nửa là bởi vì mình bị người tín nhiệm nhất lừa gạt.
“Ta biết… Việc này ta làm không đúng.” Bạch Tang Vận không có bác lại cho mình, tiếng khóc của hài tử trong phòng khiến cho ngực hắn vô cùng đau đớn, “Ngàn sai vạn sai, đều là sai của ta, nhưng hài tử… có sai cái gì? Trì Tuấn, Trác Quần, các ngươi tránh ra, ta bây giờ muốn gặp… gặp hoàng thượng…”
“Tang Vận, ngươi đừng trách hoàng thượng, hoàng thượng có giận ngươi, cũng giận nhiều lắm là mấy ngày sẽ không có gì, ngươi đừng nghĩ nhiều.” Nghe Bạch Tang Vận hô một tiếng “hoàng thượng”, Trì Tuấn và Ngô Trác Quần trắng mặt, hai người cũng không giằng co nữa.
Đẩy Lam Khuyết Dương ra, Bạch Tang Vận đột nhiên “bịch” một tiếng quỳ gối trên mặt đất, đám người Lam Khuyết Dương muốn đi kéo hắn, lại đều bị hắn mạnh mẽ đẩy ra.
“Đừng kéo ta, ta chờ Hoài Diệp hết giận.” Hoài Diệp, chỉ cần ngươi có thể nguôi giận, chỉ cần ngươi có thể tha hài tử kia một mạng, ta nguyện thừa nhận bất luận trách phạt gì của ngươi.
“Tang Vận! Đứng lên.” Lam Khuyết Dương cúi người xuống muốn ôm lấy người kia.
“Khuyết Dương, ta cầu ngươi, để cho ta quỳ ở chỗ này, Diệu nhi… đang khóc mà, ta cùng nó, cùng nó thỉnh tội với hoàng thượng.” Bạch Tang Vận khẩn cầu nhìn Lam Khuyết Dương, Lam Khuyết Dương nhìn một hồi, quỳ gối bên cạnh hắn.
“Hoàng thượng, Bạch chủ tử quỳ gối ở bên ngoài, nói là để cho hoàng thượng người nguôi giận.” Trương Chính nhỏ giọng nói bên tai hoàng thượng, trong đại điện tràn ngập mùi máu tươi nồng nặc.
“Hừ!” Lưu Hoài Diệp dùng sức vỗ xuống bàn, “Nguôi giận, trẫm làm sao nguôi giận?! Trẫm tín nhiệm hắn như thế, hắn nhưng lại gạt trẫm một chuyện lớn như vậy! Nếu trẫm hôm nay không phát hiện, vậy trẫm sau này chẳng phải là sẽ giao giang sơn này trên tay một nghiệt chủng?!” Hung tàn liếc nhìn Hồng Hạnh đã chết ngất, người nọ có biết tâm tình của y khi biết được hắn sớm đã biết chuyện này!
Trương Chính vội vàng rót chén trà cho hoàng thượng, “Hoàng thượng… Người cũng biết Bạch chủ tử là một người mềm lòng, hơn nữa… Bạch chủ tử luôn luôn coi trọng thể diện của hoàng thượng, việc này nếu để cho hoàng thượng người biết, không phải làm cho hoàng thượng khó xử sao? Vừa rồi cung nữ kia không phải cũng nói Bạch chủ tử ép nàng không được để cho bất luận kẻ nào biết được chuyện này, nếu để lộ, sẽ lấy tính mạng cả nhà của nàng sao? Bạch chủ tử chưa từng nói nặng như thế với người khác, đây còn không phải cũng là vì hoàng thượng sao? Hoàng thượng không phải cũng thường nói Bạch chủ tử là một cái ‘hũ nút’?” Thân là người ngoài cuộc, Trương Chính xem hiểu được.
“Chẳng lẽ trẫm ở trong lòng hắn không đáng tin như thế?!” Nghe xong lời của Trương Chính, Lưu Hoài Diệp dễ chịu hơn một chút, nhưng vẫn cứ tức giận, thân là hoàng thượng, hài tử của mình lại là phi tử tư thông với người khác mà ra, cái này bảo hắn sao có thể không giận!
“Hoàng thượng… Thân mình Bạch chủ tử cũng không tốt, quỳ gối ở bên ngoài như vậy… cũng không phải là chuyện tốt a, hoàng thượng sao không gọi Bạch chủ tử tiến vào giáp mặt nói nói với hắn, có một số việc không nói sao có thể hiểu rõ chứ?” Thấy sắc mặt hoàng thượng có chiều hướng tốt, Trương Chính lập tức nói, hắn cũng không muốn hoàng thượng làm ra việc gì sau này sẽ hối hận.
“Hầu gia, hoàng thượng lệnh người đi vào.” Kéo cửa ra, Trương Chính đỡ người đang quỳ trên mặt đất lên, vừa thấy sắc mặt hắn, Trương Chính thầm nghĩ: Cái này, hoàng thượng khẳng định giận không nổi rồi.
Nghe Lưu Hoài Diệp rốt cuộc chịu gặp mình, Bạch Tang Vận không để ý đau nhói trên đầu gối lập tức vọt vào Kiềm Dương điện. Trong điện, chỉ có một mình Lưu Hoài Diệp, hài tử và những người khác đều không thấy bóng dáng.
“Nô tỳ (nô tài) thỉnh an hoàng thượng.”
“Đứng lên đi.”
Đi vào nơi ở của Bạch Tang Vận, Lưu Hoài Diệp từ trên tay Hồng Hạnh ôm lấy Lưu Tư Diệu: “Tư Diệu gần đây có nháo không?” Mấy ngày nay bận rộn việc Vệ Mạnh Hâm tới Huệ Diệu, hắn cũng không hỏi đến chuyện hài tử.
“Bẩm hoàng thượng, điện hạ bình thường rất ít khóc nháo, vương gia nói rằng điện hạ rất nhu thuận.” Hồng Hạnh cúi đầu đáp lại.
“Vậy là được rồi, thân mình vương gia không tốt, đừng để Tư Diệu quấy rầy nghỉ ngơi của hắn.” Ôm hài tử đang mở to hai mắt nhìn mình, Lưu Hoài Diệp muốn từ trên mặt bé tìm được chỗ tương tự, nhưng càng xem càng nhíu mày, hài tử này… sao không một chỗ giống mình, mặt mày này cũng quá mức nhu nhược, không có chút nào cường thế của mình.
Lúc này, Lưu Tư Diệu dường như có chút không thoải mái, hừ mấy tiếng, Hồng Hạnh lập tức nói: “Hoàng thượng, điện hạ hắn sợ là đói bụng.” Thấy sắc mặt hoàng thượng không tốt, Hồng Hạnh mặt không còn chút máu.
“Ừ.” Giao hài tử cho Hồng Hạnh, Lưu Hoài Diệp đột nhiên thấy trên tay có chút ẩm ướt.
“A! Hoàng thượng, điện hạ đi tiểu.” Thái giám bên cạnh phát hiện dị trạng, vội vàng bưng nước tới để hoàng thượng rửa. Hai cung nữ khác thì vội chuẩn bị tã lót thay cho Lưu Tư Diệu.
Rửa tay, thấy trên người cũng không ướt, Lưu Hoài Diệp đi vào nội gian muốn nhìn nhìn chỗ ở của Lưu Tư Diệu ra sao, nhưng sau khi nhìn thấy Lưu Tư Diệu cởi quần sắc mặt đại biến.
“Hoàng thượng!” Hồng Hạnh bỗng nhiên bị đẩy ra sợ hãi hô lên, sau đó khiếp sợ quỳ dưới đất nhìn đùi phải của Lưu Tư Diệu bị nâng lên, hoàng thượng ánh mắt lạnh như băng. Tựa hồ cũng cảm nhận được không bình thường lúc này, Lưu Tư Diệu khóc nháo.
“Người tới!”
“Có thuộc hạ.”
“Mang toàn bộ người nơi này đi! Cung nữ trước kia hầu hạ Thục phi, bà đỡ đỡ đẻ cho Thục phi, còn có những thị vệ trong cung Thục phi, tất cả bắt lại cho trẫm!”
“Dạ! Hoàng thượng!”
Nhìn chằm chằm bắp đùi một mảnh bóng loáng, không có một chút tì vết kia, ánh mắt Lưu Hoài Diệp trở nên khát máu.
“Hoàng thượng! Xin hoàng thượng nể mặt vương gia tha cho điện hạ một mạng!” Hồng Hạnh bị nắm lấy khóc hô.
“Bốp!” Lập tức, mặt của nàng bị Lưu Hoài Diệp hung hăng quăng một cái tát, “Điện hạ?!” Lưu Hoài Diệp hung ác nhìn hài tử khóc mặt không còn chút máu trên giường, “Trẫm còn thật muốn biết, điện hạ này là như thế nào mà ra!”
………
Tiến cung, Bạch Tang Vận liền nhận ra khác thường, Thượng Quan Vân cũng cảm giác được không hợp, thu hồi nụ cười trên mặt. Vào chỗ ở của mình, nhìn thấy lộn xộn trong phòng, Bạch Tang Vận vội vàng vọt vào gian phòng của Lưu Tư Diệu, nhìn thấy bàn trong phòng đều đổ trên mặt đất, hắn thầm hô một tiếng “Nguy rồi!”
“Đây là có chuyện gì?” Lam Khuyết Dương theo sau vào không vui hỏi, lại thấy không có một người ra nghênh tiếp, Lam Khuyết Dương tiến lên ôm Bạch Tang Vận, “Tang Vận, ta trước tiên đưa ngươi và Quản Vân xuất cung.” Xảy ra chuyện, Lam Khuyết Dương thứ nhất nghĩ chính là lập tức đưa Bạch Tang Vận rời đi.
“Khuyết Dương, ta muốn đi gặp Hoài Diệp.” Đẩy Lam Khuyết Dương ra, Bạch Tang Vận vội vàng xông ra phía ngoài, sau đó hắn bị người ngăn lại, “Hầu gia, thánh thượng có chỉ, thỉnh hầu gia mấy ngày này trước tiên tạm thời ở tại tẩm cung của bệ hạ, đợi sau khi bệ hạ sai người thu dọn ổn thoả nơi này, hầu gia lại dọn về.” Một gã thị vệ nửa quỳ trên mặt đất nói với Bạch Tang Vận.
“Hoàng thượng đâu? Ta muốn gặp hoàng thượng!” Bạch Tang Vận lòng nóng như lửa đốt lớn tiếng hỏi.
“Bẩm hầu gia, thuộc hạ không biết, thuộc hạ chỉ là phụng mệnh bệ hạ đưa hầu gia đến tẩm cung của bệ hạ.” Thị vệ sau khi nói xong liền đứng lên, mấy tên thị vệ theo sau vây quanh Bạch Tang Vận.
“Tránh ra!” Bạch Tang Vận đẩy một người phía trước ra, định đi tìm Lưu Hoài Diệp, lập tức hắn lại bị chặn.
Lam Khuyết Dương đi tới một cước đá người văng ra, “Ta xem ai dám ngăn cản!” Nói xong, kéo Bạch Tang Vận liền đi.
“Khuyết Dương, mau, mau dẫn ta đi tìm Hoài Diệp, chậm… ta sợ không còn kịp nữa.” Bạch Tang Vận sợ hãi theo sát Lam Khuyết Dương, rốt cuộc là ai nói cho Hoài Diệp.
Lam Khuyết Dương không hỏi xảy ra chuyện gì, mà tóm một đám người hỏi Lưu Hoài Diệp ở đâu. Từ xa nghe được tiếng khóc của hài tử, Bạch Tang Vận đi hướng về phía trước, ở cửa Kiềm Dương điện bị thị vệ ngăn lại.
“Hầu gia, bệ hạ có chỉ, không có sự cho phép của bệ hạ, bất luận kẻ nào cũng không được tiến vào Kiềm Dương cung.” Thị vệ nói chuyện bị Lam Khuyết Dương một chưởng khua ra, bảo vệ Bạch Tang Vận, Lam Khuyết Dương đánh lui thị vệ ngăn cản, vừa định vọt vào, hai người chắn trước mặt bọn họ.
“Trì Tuấn, Trác Quần, để ta đi vào, ta muốn gặp Hoài Diệp.” Nhìn thấy bạn tốt, Bạch Tang Vận ôm ngực ẩn ẩn phát đau của mình.
Vẫy lui người hai bên, Ngô Trác Quần thấp giọng nói: “Tang Vận, hoàng thượng bây giờ đang trong cơn giận, ngươi lúc này đi vào chỉ sợ làm cho hắn lại càng sinh khí… Ngươi trước hết chờ một lát, chờ hoàng thượng bớt giận một chút ngươi lại đi vào, yên tâm, hoàng thượng bây giờ sẽ không làm gì với hài tử.” Xảy ra loại sự tình này, hoàng thượng sao có thể không tức giận.
“Được… Ta chờ, ta chờ hắn hết giận.” Biết che giấu của mình chắc chắn chọc giận người nọ, Bạch Tang Vận ổn định chính mình, hắn muốn nghĩ nghĩ biện pháp làm sao cứu được Tư Diệu.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Lam Khuyết Dương lúc này mới hỏi.
“…” Trì Tuấn thần sắc nghiêm túc khẽ nói, “Hoàng thượng phát hiện… điện hạ không phải cốt nhục của hắn.” Lời nói xong, liền nghe bên cạnh truyền đến một tiếng kinh hô, thấy mình bị người nhìn chằm chằm, Thượng Quan Vân lập tức che miệng, lui người lại.
“Tang Vận, ngươi biết chuyện này?” Thấy Bạch Tang Vận gật đầu, y có chút tức giận nói, “Loại sự tình này ngươi sao có thể gạt hắn!” Mặc dù không nỡ trách nặng Bạch Tang Vận, khẩu khí của Lam Khuyết Dương lại cực kỳ không đồng ý.
“Tang Vận, hoàng thượng rất tức giận… Ngươi cũng biết… Lòng của hoàng thượng đối với ngươi quan trọng bao nhiêu, chuyện này ngươi thực sự không nên gạt hắn.” Trì Tuấn thở dài, hoàng thượng tức giận như thế có phân nửa là bởi vì mình bị người tín nhiệm nhất lừa gạt.
“Ta biết… Việc này ta làm không đúng.” Bạch Tang Vận không có bác lại cho mình, tiếng khóc của hài tử trong phòng khiến cho ngực hắn vô cùng đau đớn, “Ngàn sai vạn sai, đều là sai của ta, nhưng hài tử… có sai cái gì? Trì Tuấn, Trác Quần, các ngươi tránh ra, ta bây giờ muốn gặp… gặp hoàng thượng…”
“Tang Vận, ngươi đừng trách hoàng thượng, hoàng thượng có giận ngươi, cũng giận nhiều lắm là mấy ngày sẽ không có gì, ngươi đừng nghĩ nhiều.” Nghe Bạch Tang Vận hô một tiếng “hoàng thượng”, Trì Tuấn và Ngô Trác Quần trắng mặt, hai người cũng không giằng co nữa.
Đẩy Lam Khuyết Dương ra, Bạch Tang Vận đột nhiên “bịch” một tiếng quỳ gối trên mặt đất, đám người Lam Khuyết Dương muốn đi kéo hắn, lại đều bị hắn mạnh mẽ đẩy ra.
“Đừng kéo ta, ta chờ Hoài Diệp hết giận.” Hoài Diệp, chỉ cần ngươi có thể nguôi giận, chỉ cần ngươi có thể tha hài tử kia một mạng, ta nguyện thừa nhận bất luận trách phạt gì của ngươi.
“Tang Vận! Đứng lên.” Lam Khuyết Dương cúi người xuống muốn ôm lấy người kia.
“Khuyết Dương, ta cầu ngươi, để cho ta quỳ ở chỗ này, Diệu nhi… đang khóc mà, ta cùng nó, cùng nó thỉnh tội với hoàng thượng.” Bạch Tang Vận khẩn cầu nhìn Lam Khuyết Dương, Lam Khuyết Dương nhìn một hồi, quỳ gối bên cạnh hắn.
“Hoàng thượng, Bạch chủ tử quỳ gối ở bên ngoài, nói là để cho hoàng thượng người nguôi giận.” Trương Chính nhỏ giọng nói bên tai hoàng thượng, trong đại điện tràn ngập mùi máu tươi nồng nặc.
“Hừ!” Lưu Hoài Diệp dùng sức vỗ xuống bàn, “Nguôi giận, trẫm làm sao nguôi giận?! Trẫm tín nhiệm hắn như thế, hắn nhưng lại gạt trẫm một chuyện lớn như vậy! Nếu trẫm hôm nay không phát hiện, vậy trẫm sau này chẳng phải là sẽ giao giang sơn này trên tay một nghiệt chủng?!” Hung tàn liếc nhìn Hồng Hạnh đã chết ngất, người nọ có biết tâm tình của y khi biết được hắn sớm đã biết chuyện này!
Trương Chính vội vàng rót chén trà cho hoàng thượng, “Hoàng thượng… Người cũng biết Bạch chủ tử là một người mềm lòng, hơn nữa… Bạch chủ tử luôn luôn coi trọng thể diện của hoàng thượng, việc này nếu để cho hoàng thượng người biết, không phải làm cho hoàng thượng khó xử sao? Vừa rồi cung nữ kia không phải cũng nói Bạch chủ tử ép nàng không được để cho bất luận kẻ nào biết được chuyện này, nếu để lộ, sẽ lấy tính mạng cả nhà của nàng sao? Bạch chủ tử chưa từng nói nặng như thế với người khác, đây còn không phải cũng là vì hoàng thượng sao? Hoàng thượng không phải cũng thường nói Bạch chủ tử là một cái ‘hũ nút’?” Thân là người ngoài cuộc, Trương Chính xem hiểu được.
“Chẳng lẽ trẫm ở trong lòng hắn không đáng tin như thế?!” Nghe xong lời của Trương Chính, Lưu Hoài Diệp dễ chịu hơn một chút, nhưng vẫn cứ tức giận, thân là hoàng thượng, hài tử của mình lại là phi tử tư thông với người khác mà ra, cái này bảo hắn sao có thể không giận!
“Hoàng thượng… Thân mình Bạch chủ tử cũng không tốt, quỳ gối ở bên ngoài như vậy… cũng không phải là chuyện tốt a, hoàng thượng sao không gọi Bạch chủ tử tiến vào giáp mặt nói nói với hắn, có một số việc không nói sao có thể hiểu rõ chứ?” Thấy sắc mặt hoàng thượng có chiều hướng tốt, Trương Chính lập tức nói, hắn cũng không muốn hoàng thượng làm ra việc gì sau này sẽ hối hận.
“Hầu gia, hoàng thượng lệnh người đi vào.” Kéo cửa ra, Trương Chính đỡ người đang quỳ trên mặt đất lên, vừa thấy sắc mặt hắn, Trương Chính thầm nghĩ: Cái này, hoàng thượng khẳng định giận không nổi rồi.
Nghe Lưu Hoài Diệp rốt cuộc chịu gặp mình, Bạch Tang Vận không để ý đau nhói trên đầu gối lập tức vọt vào Kiềm Dương điện. Trong điện, chỉ có một mình Lưu Hoài Diệp, hài tử và những người khác đều không thấy bóng dáng.
Tác giả :
Neleta