Tiếu Tướng Quân
Chương 22
Ân ái qua đi, nàng vô lực nằm trong ngực hắn, cảm thụ nhịp đập trái tim và nhiệt độ cơ thể hắn.
Đoàn Ngự Thạch ôm lấy nàng đi vào trong suối nước nóng, hắn nhẹ nhàng giúp nàng tẩy rửa thân mình, hắn cũng biết vừa rồi hắn đã làm nàng mệt đến đi không nổi nữa, hắn cảm thấy đau lòng…
“Đau không?” Hắn nhẹ giọng cúi đầu hỏi, lời nói mang theo lo lắng, thân thiết, làm lòng nàng thật ngọt ngào.
“Không đau.”
Hắn hôn nhẹ lên trán nàng.
“Vị nam tử áo trắng kia là ai vậy?” Nàng hỏi, giờ phút này nàng thấy cơ thể thật rã rời, muốn hưởng thụ một chút yên tĩnh, chờ cho trái tim đang đập hỗn loạn của nàng từ từ vững vàng trở lại.
Đoàn Ngự Thạch thu hồi tâm thần, hít một hơi sâu rồi nói: “Miêu Cương Tà Vương Sở Ân.”
“Hắn chính là Tà Vương?”
“Đúng vậy.”
Tô Dung Nhi thật khó nén kinh ngạc: “Thật sự là không thể nhận ra được bởi cái vẻ bề ngoài như vậy của hắn…”
“Thế gian trăm ngàn loại người, người xấu nhưng trên mặt sẽ không viết lên rằng hắn xấu, đáng sợ nhất không phải là loại người tướng mạo bên ngoài hung ác mà là loại người hoàn toàn không nhìn ra được tâm, luôn hướng người khác không chút nương tình mà vươn ma trảo.”
Nàng nhẹ nhàng gật đầu: “Sư phụ cũng nói như thế, người luôn dạy ba vị đồ nhi chúng ta, đánh giá người không thể dựa vào dung mạo.”
Ánh mắt hắn ôn nhu nhìn nàng: “Nàng thật sự có một sư phụ tốt.”
“Đúng vậy!” Nàng nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, trong lòng còn sợ hãi ngập ngừng: “Người lúc nãy thật đáng sợ, ngay từ đầu muội cảm thấy kỳ quái vì sao chúng ta lại phải trốn, bởi vì trông hắn như thế thật nho nhã, không thể tưởng tượng được trong nháy mắt lại biến thành một người đáng sợ như thế, hơn nữa hắn thật giảo hoạt, cố ý dùng kế gạt người đi ra ngoài, nếu đổi lại là muội nhất định đã bị mắc mưu.”
Nàng không nhịn được rùng mình một cái, bởi vì lúc nãy nam nhân xa lạ kia toát ra một luồn tà khí thật đáng sợ, lòng nàng không ngừng kinh hãi.
Phát hiện nàng run rẩy, cánh tay hắn càng ôm nàng thêm sát, nhẹ giọng trấn an: “Đừng sợ.”
Gương mặt nàng dán sát vào ngực hắn.
“Người lúc nãy võ công rất cao sao?”
“Nếu ta không trúng độc và bị thương nội lực, chúng ta là lực lượng ngang nhau.”
Nàng bỗng nghĩ ra: “Muội nghe Mục đại ca nói, Tà Vương là cao thủ do Bắc Thái Vương mời đến, do Bắc Thái không thể đánh được chúng ta nên thỉnh Tà Vương đến để đối phó quân ta.”
“Không phải, Tà Vương tính cách vốn cao ngạo, sẽ không nghe theo mệnh lệnh của bất cứ kẻ nào, người mà hắn muốn đối phó duy nhất chỉ có mình ta, đối với người khác sẽ không nguy hiểm.”
Nghe thế, gương mặt của nàng biến sắc, vô cùng kẩn trương.
“Tướng quân thân thể chưa khang phục, trăm ngàn lần không thể cùng hắn ứng chiến nha!” Nàng thần sắc lo lắng làm hắn phấn khởi, hắn thích nhìn sem nàng quan tâm hắn.
“Ta biết.” Ngữ khí hùng hậu, hắn cam đoan với nàng.
Đúng là khó mà có được những lúc hắn đối với nàng gương mặt ôn hoà như thế này, gương mặt không còn mang vẻ lạnh lùng thường ngày nữa, nàng thật vui vẻ, tựa như con mèo nhỏ dựa vào trong ngực hắn, hưởng thụ khoảng thời gian yên tĩnh của hai người…
“Tướng quân thật vô tình, ban ngày đem Tô Dung Nhi hất ra không thèm nể mặt.” Có cơ hội nàng đương nhiên muốn thừa cơ oán giận hắn một chút không biết thương hương tiếc ngọc.
“Thật xin lỗi.” Hắn nói nhỏ.
Nàng ngẩng đầu liếc hắn một cái, lại e lệ cúi đầu, chỉ cần có những lời này của hắn là đủ rồi, nàng chính là hay nói giỡn, đương nhiên không thật sự trách hắn.
“Kỳ thật cũng không đau lắm, suối nước nóng này quả thật chữa đau hiệu quả.”
“Nhưng nàng cũng không nên vụng trộm chạy tới đây.” Nghe lời nói như trách cứ nhưng thật ra là tràn ngập quan tâm.
“Muội là nữ hài tử mà, cũng cần phải tắm rửa chứ, không thừa dịp nửa đêm lẻn ra đây thì lúc nào nữa chứ!” Nói đến đây nàng bỗng nghĩ ra một chuyện trọng yếu: “Đúng rồi, tướng quân là sao biết được Dung Nhi ở nơi này?”
Câu hỏi nàng vừa đặt ra làm vẻ mặt Đoàn Ngự Thạch lập tức không tự nhiên, ánh mắt nhìn đi nơi khác: “Ta đi tuần sát.”
Tuần sát mà đến suối nước nóng???
“Nhưng nơi này cách doanh trại xa như vậy, với lại nếu tuần sát thì phải đến hướng biên cảnh mới đúng chứ…”
Nàng bỗng nhiên hiểu ra điều gì đó, miệng nở nụ cười: “Hi hi, xem ra là tướng quân đi theo muội đến đây rồi!”
Đoàn Ngự Thạch thật đúng là đi theo nàng, tuy rằng nàng đã dịch dung, nhưng chiều cao thân thể, cử chỉ của nàng vẫn không thay đổi, hắn vẫn có thể căn cứ vào những điểm ấy để phán đoán ra nàng, ở ngoài mặt hắn nhìn như lãnh đạm, nhưng kỳ thực ra hắn vô cùng để ý nàng.
Hơn nữa hôm nay không phải là lần đầu tiên hắn theo dõi nàng, những lần trước khi nàng vụng trộm rời đi, hắn đều im lặng theo nàng phía sau để bảo hộ nàng.
“Lúc muội cởi quần áo, phu quân có ở bên cạnh nhìn lén không?”
“Không có!” Hắn khẳng định.
“Thật à!”
“Loại hành động như thế bổn tướng quân khinh thường.”
Aiiiii!!!!!! Thực ra nếu hắn có nhìn lén nàng sẽ cao hứng hơn…… >”< #888888;'](Dung Nhi tỷ, tỷ thật là…………)
“Dung Nhi vẫn còn điểm không rõ, nếu Tà Vương chỉ biết đối phó phu quân, thì chiếu theo đạo lý hắn đối với Dung Nhi sẽ không nguy hiểm, vì sao phu quân lại ôm Dung Nhi trốn trong bụi cỏ?”
Bởi vì hắn không muốn nam nhân khác nhìn thấy bộ dáng tắm rửa của nàng!!!!!! >”
Đoàn Ngự Thạch ôm lấy nàng đi vào trong suối nước nóng, hắn nhẹ nhàng giúp nàng tẩy rửa thân mình, hắn cũng biết vừa rồi hắn đã làm nàng mệt đến đi không nổi nữa, hắn cảm thấy đau lòng…
“Đau không?” Hắn nhẹ giọng cúi đầu hỏi, lời nói mang theo lo lắng, thân thiết, làm lòng nàng thật ngọt ngào.
“Không đau.”
Hắn hôn nhẹ lên trán nàng.
“Vị nam tử áo trắng kia là ai vậy?” Nàng hỏi, giờ phút này nàng thấy cơ thể thật rã rời, muốn hưởng thụ một chút yên tĩnh, chờ cho trái tim đang đập hỗn loạn của nàng từ từ vững vàng trở lại.
Đoàn Ngự Thạch thu hồi tâm thần, hít một hơi sâu rồi nói: “Miêu Cương Tà Vương Sở Ân.”
“Hắn chính là Tà Vương?”
“Đúng vậy.”
Tô Dung Nhi thật khó nén kinh ngạc: “Thật sự là không thể nhận ra được bởi cái vẻ bề ngoài như vậy của hắn…”
“Thế gian trăm ngàn loại người, người xấu nhưng trên mặt sẽ không viết lên rằng hắn xấu, đáng sợ nhất không phải là loại người tướng mạo bên ngoài hung ác mà là loại người hoàn toàn không nhìn ra được tâm, luôn hướng người khác không chút nương tình mà vươn ma trảo.”
Nàng nhẹ nhàng gật đầu: “Sư phụ cũng nói như thế, người luôn dạy ba vị đồ nhi chúng ta, đánh giá người không thể dựa vào dung mạo.”
Ánh mắt hắn ôn nhu nhìn nàng: “Nàng thật sự có một sư phụ tốt.”
“Đúng vậy!” Nàng nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, trong lòng còn sợ hãi ngập ngừng: “Người lúc nãy thật đáng sợ, ngay từ đầu muội cảm thấy kỳ quái vì sao chúng ta lại phải trốn, bởi vì trông hắn như thế thật nho nhã, không thể tưởng tượng được trong nháy mắt lại biến thành một người đáng sợ như thế, hơn nữa hắn thật giảo hoạt, cố ý dùng kế gạt người đi ra ngoài, nếu đổi lại là muội nhất định đã bị mắc mưu.”
Nàng không nhịn được rùng mình một cái, bởi vì lúc nãy nam nhân xa lạ kia toát ra một luồn tà khí thật đáng sợ, lòng nàng không ngừng kinh hãi.
Phát hiện nàng run rẩy, cánh tay hắn càng ôm nàng thêm sát, nhẹ giọng trấn an: “Đừng sợ.”
Gương mặt nàng dán sát vào ngực hắn.
“Người lúc nãy võ công rất cao sao?”
“Nếu ta không trúng độc và bị thương nội lực, chúng ta là lực lượng ngang nhau.”
Nàng bỗng nghĩ ra: “Muội nghe Mục đại ca nói, Tà Vương là cao thủ do Bắc Thái Vương mời đến, do Bắc Thái không thể đánh được chúng ta nên thỉnh Tà Vương đến để đối phó quân ta.”
“Không phải, Tà Vương tính cách vốn cao ngạo, sẽ không nghe theo mệnh lệnh của bất cứ kẻ nào, người mà hắn muốn đối phó duy nhất chỉ có mình ta, đối với người khác sẽ không nguy hiểm.”
Nghe thế, gương mặt của nàng biến sắc, vô cùng kẩn trương.
“Tướng quân thân thể chưa khang phục, trăm ngàn lần không thể cùng hắn ứng chiến nha!” Nàng thần sắc lo lắng làm hắn phấn khởi, hắn thích nhìn sem nàng quan tâm hắn.
“Ta biết.” Ngữ khí hùng hậu, hắn cam đoan với nàng.
Đúng là khó mà có được những lúc hắn đối với nàng gương mặt ôn hoà như thế này, gương mặt không còn mang vẻ lạnh lùng thường ngày nữa, nàng thật vui vẻ, tựa như con mèo nhỏ dựa vào trong ngực hắn, hưởng thụ khoảng thời gian yên tĩnh của hai người…
“Tướng quân thật vô tình, ban ngày đem Tô Dung Nhi hất ra không thèm nể mặt.” Có cơ hội nàng đương nhiên muốn thừa cơ oán giận hắn một chút không biết thương hương tiếc ngọc.
“Thật xin lỗi.” Hắn nói nhỏ.
Nàng ngẩng đầu liếc hắn một cái, lại e lệ cúi đầu, chỉ cần có những lời này của hắn là đủ rồi, nàng chính là hay nói giỡn, đương nhiên không thật sự trách hắn.
“Kỳ thật cũng không đau lắm, suối nước nóng này quả thật chữa đau hiệu quả.”
“Nhưng nàng cũng không nên vụng trộm chạy tới đây.” Nghe lời nói như trách cứ nhưng thật ra là tràn ngập quan tâm.
“Muội là nữ hài tử mà, cũng cần phải tắm rửa chứ, không thừa dịp nửa đêm lẻn ra đây thì lúc nào nữa chứ!” Nói đến đây nàng bỗng nghĩ ra một chuyện trọng yếu: “Đúng rồi, tướng quân là sao biết được Dung Nhi ở nơi này?”
Câu hỏi nàng vừa đặt ra làm vẻ mặt Đoàn Ngự Thạch lập tức không tự nhiên, ánh mắt nhìn đi nơi khác: “Ta đi tuần sát.”
Tuần sát mà đến suối nước nóng???
“Nhưng nơi này cách doanh trại xa như vậy, với lại nếu tuần sát thì phải đến hướng biên cảnh mới đúng chứ…”
Nàng bỗng nhiên hiểu ra điều gì đó, miệng nở nụ cười: “Hi hi, xem ra là tướng quân đi theo muội đến đây rồi!”
Đoàn Ngự Thạch thật đúng là đi theo nàng, tuy rằng nàng đã dịch dung, nhưng chiều cao thân thể, cử chỉ của nàng vẫn không thay đổi, hắn vẫn có thể căn cứ vào những điểm ấy để phán đoán ra nàng, ở ngoài mặt hắn nhìn như lãnh đạm, nhưng kỳ thực ra hắn vô cùng để ý nàng.
Hơn nữa hôm nay không phải là lần đầu tiên hắn theo dõi nàng, những lần trước khi nàng vụng trộm rời đi, hắn đều im lặng theo nàng phía sau để bảo hộ nàng.
“Lúc muội cởi quần áo, phu quân có ở bên cạnh nhìn lén không?”
“Không có!” Hắn khẳng định.
“Thật à!”
“Loại hành động như thế bổn tướng quân khinh thường.”
Aiiiii!!!!!! Thực ra nếu hắn có nhìn lén nàng sẽ cao hứng hơn…… >”< #888888;'](Dung Nhi tỷ, tỷ thật là…………)
“Dung Nhi vẫn còn điểm không rõ, nếu Tà Vương chỉ biết đối phó phu quân, thì chiếu theo đạo lý hắn đối với Dung Nhi sẽ không nguy hiểm, vì sao phu quân lại ôm Dung Nhi trốn trong bụi cỏ?”
Bởi vì hắn không muốn nam nhân khác nhìn thấy bộ dáng tắm rửa của nàng!!!!!! >”
Tác giả :
Mạc Nhan