Tiểu Tứ, Tiến Công Đi
Chương 9: Tiên Đậu giở thủ đoạn nhỏ
Bốn người đến căng tin, vì học viện Dương Cương là học viện quý tộc nên thức ăn ở căng tin vô cùng ngon miệng và đa dạng, chỉ cách bày biện thôi cũng đủ thể hiện khí chất hào hoa và mỹ lệ, điều này khiến một người xưa nay luôn chấp nhất với thức ăn như Tiên Đậu cảm thấy vô cùng hài lòng.
Sau khi chọn xong thức ăn, bốn người cùng ngồi xuống một cái bàn trống. Để thể hiện rằng mình rất đói, Tiên Đậu ăn từng miếng to đồng thời vẫn giữ dáng vẻ tao nhã, cô nhai chậm nuốt kĩ, bầu má trẻ con cũng theo đó mà phồng qua phồng lại, trông đáng yêu cực kì, người ta chỉ nhìn thôi cũng đã thấy thèm ăn.
Viên Hạo và Lương Hồng Tuấn rất thích kiểu ăn cơm ngốc ngốc này của cô, bọn họ cười sủng ái nhìn Tiên Đậu không chớp mắt. Ỷ vào thân phận anh trai, Viên Hạo múc một thìa đồ ăn lớn, nhân lúc Tiên Đậu đang nuốt mà trực tiếp đưa tới miệng cô.
Tiên Đậu ngoan ngoãn há miệng ăn, thấy thìa còn sót thức ăn thì lại há miệng ngậm lấy toàn bộ rồi mới bắt đầu nhai cẩn thận. Dáng vẻ ngốc nghếch đáng yêu ấy làm Lương Hồng Tuấn không khỏi ngứa ngáy tay chân, quyết định gia nhập đội ngũ những người gắp thức ăn cho cô. Mỗi lần Tiên Đậu ngoan ngoãn ăn thức ăn hắn gắp là Lương Hồng Tuấn lại cảm thấy thỏa mãn hệt như một người cha chăm con. Điều này khiến hắn rất thích được chăm sóc Tiên Đậu, thậm chí có thể nói là nghiện.
Đây chính là lực sát thương của tướng ăn đáng yêu, sự nữ tính mềm mại thể hiện chính ở những chi tiết nhỏ như vậy. Dĩ nhiên ăn cơm kiểu này cũng chẳng dễ dàng gì, kiếp trước, để tập luyện các loại tướng ăn, Tiên Đậu đã phải ăn cơm trước gương hơn nửa năm.
Muốn tướng ăn được đẹp thì cần chú ý một số điểm quan trọng sau. Thứ nhất, phải ăn tự nhiên không điệu bộ, tránh gây cho người ta cảm giác “ăn có bữa cơm mà cũng bày đặt làm dáng, ai thèm nhìn cơ chứ”; thứ hai, phải tập trung vào thức ăn, giả sử có mất tập trung thì cũng không được để người khác phát hiện; thứ ba, lúc ăn cơm không nên nhìn lung tung, miệng nhất định phải đóng, nếu không sẽ trông rất thô lỗ.
Những thứ còn lại thì dựa theo phong cách cá nhân mà điều chỉnh, ví dụ như Tiên Đậu, hiện tại cô muốn biểu hiện sự non nớt phúng phính của trẻ con, vậy nên nhai kỹ nuốt chậm rất có lợi cho cô, bởi làm vậy sẽ khiến đường cong hai má nhìn vô cùng đáng yêu, phối hợp với cái miệng nhỏ nhắn cùng đôi mắt to tròn, trông cô dễ thương như một đứa bé ngây thơ, từ đó động đến chỗ mềm trong lòng mọi người, lấy được tình thương thật tâm của bọn họ
Mỗi phụ nữ đều có một kiểu phong tình riêng, vì vậy cần xem xét tình huống cụ thể mà xác định tướng ăn nào hợp với mình. Nếu bạn đang câu trai trong quán bar thì tướng ăn như Tiên Đậu tuyệt đối không dành cho bạn, tin tôi đi, làm vậy sẽ dọa con mồi xịn chạy mất dép, những kẻ không chạy 80% là hạng ăn tạp (hoặc không có điều kiện kén chọn), 20% còn lại có khả năng sẽ là biến thái. Lúc ấy tướng ăn thích hợp phải là kiểu lười nhác, tức là kiểu nhấm nháp nửa ăn nửa chơi, dưới ánh đèn mập mờ nơi quán bar, tướng ăn này sẽ phát huy sự quyến rũ của phụ nữ đến cực hạn.
Đương nhiên, nếu bạn tạm thời không diễn được thì giữ phong cách tự nhiên đi.
Tướng ăn đáng yêu của Tiên Đậu cũng làm Hạ Tiểu Tiểu nhột cả tim, cô ta múc một thìa thức ăn đưa đến bên miệng Tiên Đậu, yêu kiều nói, “Đáng yêu quá! Chị cũng đút! A nào!” Hạ Tiểu Tiểu ngồi đối diện Tiên Đậu nên khoảng cách ở giữa khá xa, muốn đút thức ăn cho Tiên Đậu thì phải đứng lên, điều này làm cái thìa cô ta cầm có vẻ không chắc, hơn nữa động tác của cô ta lại vội vàng thành ra nhìn hơi hung hăng.
Thấy Hạ Tiểu Tiểu bất cẩn đến thế, người xảo quyệt như Tiên Đậu làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội bôi đen cô ta chứ. Ngay khi thìa thức ăn đưa đến, Tiên Đậu điều chỉnh góc độ há miệng, sau đó nhanh chóng che miệng hòng làm giả cảnh tượng cái thìa va vào hàm răng, cô nhăn mũi nhìn Viên Hạo bằng đôi mắt ngập nước, ủy ủy khuất khuất nói, “Anh hai, đau quá.”
Vẻ mềm mại nhu nhược đó đáng thương khỏi bàn, Viên Hạo đau lòng vô cùng, vội vàng cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Tiên Đậu, “Đậu Đậu, đau lắm à? Để anh nhìn xem, bị đụng ở đâu?”
Nghe thấy tiếng thút thít của Tiên Đậu, Lương Hồng Tuấn cũng vội đi qua nhìn miệng Tiên Đậu. Lúc này thì Hạ Tiểu Tiểu biết mình gặp phải rắc rối rồi, cô ta cuống quít chạy đến bên cạnh Tiên Đậu, gạt luôn tay Viên Hạo ra, miệng liên tục, “Xin lỗi! Xin lỗi! Em thế nào rồi, có nặng lắm không?” Các kiểu, cuối cùng còn bắt lấy cổ tay của Tiên Đậu.
Theo độ mạnh yếu của cô ta, Tiên Đậu giảo hoạt trượt khỏi ghế, ngã ngồi trên mặt đất. Hạ Tiểu Tiểu thấy Tiên Đậu ngã thì vội vàng đi đỡ nhưng lại bị Viên Hạo đẩy ra.
Tiên Đậu được Lương Hồng Tuấn và Viên Hạo nâng lên, Hạ Tiểu Tiểu định chạm vào Tiên Đậu nhưng lại bị Lương Hồng Tuấn ngăn cản, Viên Hạo và Lương Hồng Tuấn đã nhìn thấy vết thương của Tiên Đậu nên đều coi Hạ Tiểu Tiểu là kẻ lỗ mãng xuống tay không biết nặng nhẹ.
Có điều, mục đích của tiểu tứ là đề cao bản thân chứ không phải hạ thấp đối thủ, vì thế Tiên Đậu cúi đầu, lúng túng nói với Viên Hạo, “Anh hai, em không sao, anh đừng trách chị ấy.” Đây mới là cảnh giới thượng thừa của ngụy bạch liên hoa.
Quả nhiên, Tiên Đậu lập tức nhận được cái xoa đầu xót ruột của Viên Hạo, ánh nhìn thương tiếc của Lương Hồng Tuấn và vẻ cảm động xen lẫn áy náy của Hạ Tiểu Tiểu.
Tiên Đậu cảm nhận được thiện ý của Hạ Tiểu Tiểu nhưng cô tuyệt đối không thấy áy náy, loại con gái như Hạ Tiểu Tiểu cô gặp nhiều rồi, nếu thân phận hiện tại của cô là nữ sinh thì cô ta sẽ chẳng tốt bụng như vậy đâu, chỉ sợ đã sớm tính toán để Đậu Đậu làm nền cho mình ấy chứ. Nói cách khác, thiện ý của Hạ Tiểu Tiểu chỉ dành cho nam sinh, đây là một con thú cái có ý thức lãnh địa rất mạnh, bằng không cô ta đã chẳng hãm hại vị hôn thê đơn thuần thẳng thắn của Lương Hồng Tuấn trong khi Lương Hồng Tuấn đã xác định quan hệ với cô ta.
Tiểu tam và tiểu tứ vốn không đội trời chung, nếu đã tiếp nhận nhiệm vụ tiểu tứ thì phải yêu nghề kính nghiệp một chút mới đúng chứ?
Đến lúc này cũng chẳng ai còn tâm trạng ăn tiếp nữa, bốn người cùng nhau về kí túc xá. Trước cửa kí túc xá, Viên Hạo dẫn Tiên Đậu tạm biệt hai người Lương Hồng Tuấn. Cô đứng sau lưng Viên Hạo, ngượng ngùng mỉm cười với Lương Hồng Tuấn, hai lúm đồng tiền như rót thêm đường lên nụ cười của cô. Tiên Đậu cố tình để lại cho hắn một ấn tượng ngọt ngào cuối ngày, chứ trạng thái tiểu bạch liên dù đáng yêu đến mấy thì về lâu về dài cũng sẽ gây phiền chán.
Kia mắt sáng như sao, kia môi hồng răng trắng, kia đồng tiền nở rộ bên môi, không gì không đánh sâu vào thị giác con người, Lương Hồng Tuấn cảm thấy nụ cười ấy ấm áp tựa gió xuân, thổi mềm cả trái tim hắn.
Sau khi chọn xong thức ăn, bốn người cùng ngồi xuống một cái bàn trống. Để thể hiện rằng mình rất đói, Tiên Đậu ăn từng miếng to đồng thời vẫn giữ dáng vẻ tao nhã, cô nhai chậm nuốt kĩ, bầu má trẻ con cũng theo đó mà phồng qua phồng lại, trông đáng yêu cực kì, người ta chỉ nhìn thôi cũng đã thấy thèm ăn.
Viên Hạo và Lương Hồng Tuấn rất thích kiểu ăn cơm ngốc ngốc này của cô, bọn họ cười sủng ái nhìn Tiên Đậu không chớp mắt. Ỷ vào thân phận anh trai, Viên Hạo múc một thìa đồ ăn lớn, nhân lúc Tiên Đậu đang nuốt mà trực tiếp đưa tới miệng cô.
Tiên Đậu ngoan ngoãn há miệng ăn, thấy thìa còn sót thức ăn thì lại há miệng ngậm lấy toàn bộ rồi mới bắt đầu nhai cẩn thận. Dáng vẻ ngốc nghếch đáng yêu ấy làm Lương Hồng Tuấn không khỏi ngứa ngáy tay chân, quyết định gia nhập đội ngũ những người gắp thức ăn cho cô. Mỗi lần Tiên Đậu ngoan ngoãn ăn thức ăn hắn gắp là Lương Hồng Tuấn lại cảm thấy thỏa mãn hệt như một người cha chăm con. Điều này khiến hắn rất thích được chăm sóc Tiên Đậu, thậm chí có thể nói là nghiện.
Đây chính là lực sát thương của tướng ăn đáng yêu, sự nữ tính mềm mại thể hiện chính ở những chi tiết nhỏ như vậy. Dĩ nhiên ăn cơm kiểu này cũng chẳng dễ dàng gì, kiếp trước, để tập luyện các loại tướng ăn, Tiên Đậu đã phải ăn cơm trước gương hơn nửa năm.
Muốn tướng ăn được đẹp thì cần chú ý một số điểm quan trọng sau. Thứ nhất, phải ăn tự nhiên không điệu bộ, tránh gây cho người ta cảm giác “ăn có bữa cơm mà cũng bày đặt làm dáng, ai thèm nhìn cơ chứ”; thứ hai, phải tập trung vào thức ăn, giả sử có mất tập trung thì cũng không được để người khác phát hiện; thứ ba, lúc ăn cơm không nên nhìn lung tung, miệng nhất định phải đóng, nếu không sẽ trông rất thô lỗ.
Những thứ còn lại thì dựa theo phong cách cá nhân mà điều chỉnh, ví dụ như Tiên Đậu, hiện tại cô muốn biểu hiện sự non nớt phúng phính của trẻ con, vậy nên nhai kỹ nuốt chậm rất có lợi cho cô, bởi làm vậy sẽ khiến đường cong hai má nhìn vô cùng đáng yêu, phối hợp với cái miệng nhỏ nhắn cùng đôi mắt to tròn, trông cô dễ thương như một đứa bé ngây thơ, từ đó động đến chỗ mềm trong lòng mọi người, lấy được tình thương thật tâm của bọn họ
Mỗi phụ nữ đều có một kiểu phong tình riêng, vì vậy cần xem xét tình huống cụ thể mà xác định tướng ăn nào hợp với mình. Nếu bạn đang câu trai trong quán bar thì tướng ăn như Tiên Đậu tuyệt đối không dành cho bạn, tin tôi đi, làm vậy sẽ dọa con mồi xịn chạy mất dép, những kẻ không chạy 80% là hạng ăn tạp (hoặc không có điều kiện kén chọn), 20% còn lại có khả năng sẽ là biến thái. Lúc ấy tướng ăn thích hợp phải là kiểu lười nhác, tức là kiểu nhấm nháp nửa ăn nửa chơi, dưới ánh đèn mập mờ nơi quán bar, tướng ăn này sẽ phát huy sự quyến rũ của phụ nữ đến cực hạn.
Đương nhiên, nếu bạn tạm thời không diễn được thì giữ phong cách tự nhiên đi.
Tướng ăn đáng yêu của Tiên Đậu cũng làm Hạ Tiểu Tiểu nhột cả tim, cô ta múc một thìa thức ăn đưa đến bên miệng Tiên Đậu, yêu kiều nói, “Đáng yêu quá! Chị cũng đút! A nào!” Hạ Tiểu Tiểu ngồi đối diện Tiên Đậu nên khoảng cách ở giữa khá xa, muốn đút thức ăn cho Tiên Đậu thì phải đứng lên, điều này làm cái thìa cô ta cầm có vẻ không chắc, hơn nữa động tác của cô ta lại vội vàng thành ra nhìn hơi hung hăng.
Thấy Hạ Tiểu Tiểu bất cẩn đến thế, người xảo quyệt như Tiên Đậu làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội bôi đen cô ta chứ. Ngay khi thìa thức ăn đưa đến, Tiên Đậu điều chỉnh góc độ há miệng, sau đó nhanh chóng che miệng hòng làm giả cảnh tượng cái thìa va vào hàm răng, cô nhăn mũi nhìn Viên Hạo bằng đôi mắt ngập nước, ủy ủy khuất khuất nói, “Anh hai, đau quá.”
Vẻ mềm mại nhu nhược đó đáng thương khỏi bàn, Viên Hạo đau lòng vô cùng, vội vàng cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Tiên Đậu, “Đậu Đậu, đau lắm à? Để anh nhìn xem, bị đụng ở đâu?”
Nghe thấy tiếng thút thít của Tiên Đậu, Lương Hồng Tuấn cũng vội đi qua nhìn miệng Tiên Đậu. Lúc này thì Hạ Tiểu Tiểu biết mình gặp phải rắc rối rồi, cô ta cuống quít chạy đến bên cạnh Tiên Đậu, gạt luôn tay Viên Hạo ra, miệng liên tục, “Xin lỗi! Xin lỗi! Em thế nào rồi, có nặng lắm không?” Các kiểu, cuối cùng còn bắt lấy cổ tay của Tiên Đậu.
Theo độ mạnh yếu của cô ta, Tiên Đậu giảo hoạt trượt khỏi ghế, ngã ngồi trên mặt đất. Hạ Tiểu Tiểu thấy Tiên Đậu ngã thì vội vàng đi đỡ nhưng lại bị Viên Hạo đẩy ra.
Tiên Đậu được Lương Hồng Tuấn và Viên Hạo nâng lên, Hạ Tiểu Tiểu định chạm vào Tiên Đậu nhưng lại bị Lương Hồng Tuấn ngăn cản, Viên Hạo và Lương Hồng Tuấn đã nhìn thấy vết thương của Tiên Đậu nên đều coi Hạ Tiểu Tiểu là kẻ lỗ mãng xuống tay không biết nặng nhẹ.
Có điều, mục đích của tiểu tứ là đề cao bản thân chứ không phải hạ thấp đối thủ, vì thế Tiên Đậu cúi đầu, lúng túng nói với Viên Hạo, “Anh hai, em không sao, anh đừng trách chị ấy.” Đây mới là cảnh giới thượng thừa của ngụy bạch liên hoa.
Quả nhiên, Tiên Đậu lập tức nhận được cái xoa đầu xót ruột của Viên Hạo, ánh nhìn thương tiếc của Lương Hồng Tuấn và vẻ cảm động xen lẫn áy náy của Hạ Tiểu Tiểu.
Tiên Đậu cảm nhận được thiện ý của Hạ Tiểu Tiểu nhưng cô tuyệt đối không thấy áy náy, loại con gái như Hạ Tiểu Tiểu cô gặp nhiều rồi, nếu thân phận hiện tại của cô là nữ sinh thì cô ta sẽ chẳng tốt bụng như vậy đâu, chỉ sợ đã sớm tính toán để Đậu Đậu làm nền cho mình ấy chứ. Nói cách khác, thiện ý của Hạ Tiểu Tiểu chỉ dành cho nam sinh, đây là một con thú cái có ý thức lãnh địa rất mạnh, bằng không cô ta đã chẳng hãm hại vị hôn thê đơn thuần thẳng thắn của Lương Hồng Tuấn trong khi Lương Hồng Tuấn đã xác định quan hệ với cô ta.
Tiểu tam và tiểu tứ vốn không đội trời chung, nếu đã tiếp nhận nhiệm vụ tiểu tứ thì phải yêu nghề kính nghiệp một chút mới đúng chứ?
Đến lúc này cũng chẳng ai còn tâm trạng ăn tiếp nữa, bốn người cùng nhau về kí túc xá. Trước cửa kí túc xá, Viên Hạo dẫn Tiên Đậu tạm biệt hai người Lương Hồng Tuấn. Cô đứng sau lưng Viên Hạo, ngượng ngùng mỉm cười với Lương Hồng Tuấn, hai lúm đồng tiền như rót thêm đường lên nụ cười của cô. Tiên Đậu cố tình để lại cho hắn một ấn tượng ngọt ngào cuối ngày, chứ trạng thái tiểu bạch liên dù đáng yêu đến mấy thì về lâu về dài cũng sẽ gây phiền chán.
Kia mắt sáng như sao, kia môi hồng răng trắng, kia đồng tiền nở rộ bên môi, không gì không đánh sâu vào thị giác con người, Lương Hồng Tuấn cảm thấy nụ cười ấy ấm áp tựa gió xuân, thổi mềm cả trái tim hắn.
Tác giả :
Nhất Chích Trùng