Tiểu Tứ, Tiến Công Đi
Chương 6: Cầu mà không được
Sau khi lấy lại tinh thần, Lương Hồng Tuấn không khỏi lúng túng, mình thân là thanh niên trai tráng mà lại bị tay của một cậu con trai khác hấp dẫn. Nhưng quả thực đôi mắt và bàn tay ấy rất đẹp, cứ nghĩ đến cặp mắt đen lay láy kia là trái tim Lương Hồng Tuấn lại bất giác run lên, toàn thân tê tê như bị điện giật, một loại khát vọng đầy chua xót bỗng dâng trào, hắn thật muốn nhìn lại đôi mắt gợn sóng lúng liếng ấy.
Mạnh Lương Văn cũng bị sóng mắt của Tiên Đậu tai bay vạ gió đến bây giờ mới hoàn hồn.
“Cậu ta… cậu ta làm sao vậy?” Thấy Tiên Đậu phản ứng kịch liệt như vậy, Mạnh Lương Văn có chút luống cuống, mình phải dọa cậu ta rồi chăng? Không hiểu sao, sau khi nhìn thấy đôi mắt trong vắt xinh đẹp kia, hắn bỗng có cảm xúc muốn thân cận với Đậu Đậu, hắn mong rằng Đậu Đậu không ghét hắn.
“Em ấy không sao, chỉ là hơi sợ người lạ.” Lương Hồng Tuấn bình tĩnh giấu đi sự thất thần của bản thân, đồng thời cũng lặng lẽ đứng thẳng lên che cho Tiên Đậu, hắn cảm giác được khi nghe Mạnh Lương Văn lên tiếng thì tiểu tử này lại càng rụt ra sau lưng mình, ha ha, thật là một tiểu tử nhút nhát đến đáng yêu, phản ứng của Tiên Đậu làm hắn không khỏi nhớ đến con chuột Hà Lan mập mập của Hạ Tiểu Tiểu.
“Không còn chuyện gì nữa thì tụi mình về kí túc xá đây.” Lương Hồng Tuấn xoay người kéo Tiên Đậu đang co ro vào lòng, lần này Tiên Đậu không né tránh mà chỉ hơi rục rịch, sau đó liền thuận thế dụi đầu vào ngực hắn, hai bàn tay nhỏ cũng hợp lẽ nắm lấy vạt áo trước ngực Lương Hồng Tuấn.
Động tác đầy tính ỷ lại này khiến Lương Hồng Tuấn ôm cô càng chặt hơn, hắn vừa kéo hành lý vừa nói với Mạnh Lương Văn đang nhìn chằm chằm vào Tiên Đậu, “Tụi mình đi trước.” Dứt lời liền đưa Tiên Đậu đi ngang qua Mạnh Lương Văn.
Vừa đặt chân vào phòng Viên Hạo, Tiên Đậu lập tức tránh khỏi vòng ôm của Lương Hồng Tuấn rồi trốn sang một bên. Thật ra cô rất thích cảm giác thoải mái trong ngực Lương Hồng Tuấn, có điều bây giờ chưa phải là lúc cần tỏ ra thân thiết với hắn, hai người tiếp xúc chưa được bao lâu, nếu cô tiếp tục ôm thì sẽ làm cho cái ôm này trở nên bình thường, rất dễ khiến Lương Hồng Tuấn xem nó thành cái ôm giữa anh em trai. Tốt hơn hết cô nên tránh ra, như vậy vừa phù hợp với chứng tự bế của Viên Tiên Đậu, lại vừa tăng thêm tính ngẫu nhiên để Lương Hồng Tuấn khắc sâu ấn tượng, thân thể hắn sẽ tự động hồi tưởng cảm giác của cái ôm vừa rồi, đây chính là bản năng con người. Tiên Đậu rất tự tin vào thân thể đã qua cải tạo của mình, cô chắc chắn Lương Hồng Tuấn sẽ vô cùng nhớ nhung cảm giác mềm mại khi ôm thân thể này.
Muốn quyến rũ một người đàn ông đã có người yêu thì trước hết phải làm thân thể của hắn thích đụng chạm bạn, như vậy mới có thể tạo cơ hội để hai người tiếp xúc nhiều hơn, cảm tình sẽ dần dần nảy sinh thông qua tiếp xúc gần gũi, và sau đó sẽ là tình yêu.
Cảm giác ấm mềm đột nhiên biến mất làm Lương Hồng Tuấn có hơi mất tự nhiên. Hắn bỏ hành lý xuống rồi đi đến trước mặt Tiên Đậu, khom lưng lấy tay chống đầu gối, từ dưới nhìn lên khuôn mặt nhỏ nhắn cúi gằm của Tiên Đậu, hắn hỏi bằng giọng điệu ôn hòa nhất, “Đậu Đậu, anh Hồng Tuấn đáng sợ lắm à?”
Tiên Đậu chớp chớp mắt, chậm rãi lắc đầu, hai bầu má phúng phính trắng như sứ càng làm cô tăng thêm vẻ ngọt ngào đáng yêu, ai nhìn thấy cũng muốn ôm vào lòng mà cưng nựng một phen.
Lương Hồng Tuấn rất muốn làm vậy, hắn quả thực rất thích cảm giác mềm mại ấm áp khi tiểu tử này ngoan ngoãn dụi vào ngực mình. Nhưng nghĩ đến sự nhút nhát cảnh giác như thú non của Đậu Đậu, Lương Hồng Tuấn đành bỏ qua ý định đó, chỉ thử vươn tay sờ đầu Đậu Đậu, thấy cậu không né tránh thì mới cười hai tiếng. Hắn đứng thẳng dậy, nhìn Đậu Đậu mà bảo, “Vậy em thu dọn đồ đạc đi, anh đi trước.” Nói xong còn đưa tay định véo bầu má phúng phính của Đậu Đậu, nhưng nghĩ đến tính cách của cậu bé trước mặt, hắn đành miễn cưỡng đút tay vào túi quần.
Nhìn thấy động tác của Lương Hồng Tuấn, Tiên Đậu âm thầm vui vẻ, xem ra cô đã thành công gỡ xuống lòng phòng bị của Lương Hồng Tuấn, chiếm được sự yêu thích và ý muốn tiếp cận của hắn.
Bước tiếp theo chính là khiến Lương Hồng Tuấn cảm thấy Đậu Đậu đặc biệt với mình, như vậy Lương Hồng Tuấn mới càng muốn đến gần cô.
Vì thế, khi Lương Hồng Tuấn sắp sửa đi ngang qua Tiên Đậu, cô lặng lẽ vươn tay níu áo Lương Hồng Tuấn. Lương Hồng Tuấn ngoái đầu thì thấy những ngón tay ngọc thon dài đang níu chặt lấy tay áo mình, cảm nhận được sự lưu luyến của chủ nhân chúng nó, tâm trạng Lương Hồng Tuấn lập tức lên cao, hắn quay lại trước mặt Tiên Đậu, dịu dàng hỏi, “Sao vậy? Hửm?”
Tiên Đậu sợ hãi nâng mắt nhìn Lương Hồng Tuấn rồi lại nhanh chóng cụp xuống, cúi đầu thỏ thẻ, “Em… Em không muốn ở một mình, em… sẽ sợ!”
Lương Hồng Tuấn bất giác rung động trước đôi mắt trong vắt long lanh kia, nghe thấy giọng nói tinh tế có phần nhu nhược của Đậu Đậu, hắn không khỏi mềm lòng ôm cậu bé con trước mặt vào ngực, xoa đầu an ủi, “Đừng sợ, anh Hồng Tuấn sẽ ở đây với em.”
Ghé vào người Lương Hồng Tuấn, Tiên Đậu khẽ gật đầu, vô cùng ỷ lại nắm chặt lấy vạt áo đồng phục, một bàn tay nhỏ leo lên thắt lưng nhạy cảm của hắn. Lương Hồng Tuấn bị cô sờ mà cả người run lên, một dòng điện truyền tới từ chỗ Tiên Đậu tiếp xúc, khiến Lương Hồng Tuấn bắt đầu cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Lương Hồng Tuấn theo bản năng ôm Đậu Đậu chặt hơn, làm thân thể mềm mại của cậu kề sát vào thân thể rắn chắc của hắn, hòng giảm bớt cảm giác xao động trong lòng. Bàn tay to tự ý leo lên eo Tiên Đậu, lại phát hiện vòng eo cậu thật nhỏ. Lương Hồng Tuấn thở gấp, thân thể nhẹ nhàng cọ cọ vật ấm mềm trong lòng, hơi thở hắn cũng theo mùi thơm cơ thể Đậu Đậu mà phả vào cổ của cậu.
Nhận thấy Lương Hồng Tuấn động tình, Tiên Đậu nhẹ nhàng đẩy hắn ra, tất cả đều theo chủ đích của cô. Thứ Tiên Đậu muốn chính là kiểu quyến rũ “cầu mà không được”, nó sẽ khiến trái tim và thân thể của Lương Hồng Tuấn vấn vương vì cô, mê mải vì cô. Thêm nữa, bây giờ cô là “con trai”, tiến triển quá nhanh sẽ làm Lương Hồng Tuấn sớm nhận ra vấn đề giới tính rồi từ đó bài xích việc đến gần mình, đây không phải là chuyện Tiên Đậu mong muốn.
Tiên Đậu chỉ nhẹ nhàng đẩy ra nên không hề gây kinh động lên sợi dây mẫn cảm của Lương Hồng Tuấn. Bởi vậy, Lương Hồng Tuấn chỉ có cảm giác luyến tiếc khi Tiên Đậu rời khỏi vòng ôm của mình chứ hoàn toàn không nghĩ đến phương diện kia, dẫu sao hai người cũng là con trai, thời gian ôm nhau lại rất ngắn.
Mạnh Lương Văn cũng bị sóng mắt của Tiên Đậu tai bay vạ gió đến bây giờ mới hoàn hồn.
“Cậu ta… cậu ta làm sao vậy?” Thấy Tiên Đậu phản ứng kịch liệt như vậy, Mạnh Lương Văn có chút luống cuống, mình phải dọa cậu ta rồi chăng? Không hiểu sao, sau khi nhìn thấy đôi mắt trong vắt xinh đẹp kia, hắn bỗng có cảm xúc muốn thân cận với Đậu Đậu, hắn mong rằng Đậu Đậu không ghét hắn.
“Em ấy không sao, chỉ là hơi sợ người lạ.” Lương Hồng Tuấn bình tĩnh giấu đi sự thất thần của bản thân, đồng thời cũng lặng lẽ đứng thẳng lên che cho Tiên Đậu, hắn cảm giác được khi nghe Mạnh Lương Văn lên tiếng thì tiểu tử này lại càng rụt ra sau lưng mình, ha ha, thật là một tiểu tử nhút nhát đến đáng yêu, phản ứng của Tiên Đậu làm hắn không khỏi nhớ đến con chuột Hà Lan mập mập của Hạ Tiểu Tiểu.
“Không còn chuyện gì nữa thì tụi mình về kí túc xá đây.” Lương Hồng Tuấn xoay người kéo Tiên Đậu đang co ro vào lòng, lần này Tiên Đậu không né tránh mà chỉ hơi rục rịch, sau đó liền thuận thế dụi đầu vào ngực hắn, hai bàn tay nhỏ cũng hợp lẽ nắm lấy vạt áo trước ngực Lương Hồng Tuấn.
Động tác đầy tính ỷ lại này khiến Lương Hồng Tuấn ôm cô càng chặt hơn, hắn vừa kéo hành lý vừa nói với Mạnh Lương Văn đang nhìn chằm chằm vào Tiên Đậu, “Tụi mình đi trước.” Dứt lời liền đưa Tiên Đậu đi ngang qua Mạnh Lương Văn.
Vừa đặt chân vào phòng Viên Hạo, Tiên Đậu lập tức tránh khỏi vòng ôm của Lương Hồng Tuấn rồi trốn sang một bên. Thật ra cô rất thích cảm giác thoải mái trong ngực Lương Hồng Tuấn, có điều bây giờ chưa phải là lúc cần tỏ ra thân thiết với hắn, hai người tiếp xúc chưa được bao lâu, nếu cô tiếp tục ôm thì sẽ làm cho cái ôm này trở nên bình thường, rất dễ khiến Lương Hồng Tuấn xem nó thành cái ôm giữa anh em trai. Tốt hơn hết cô nên tránh ra, như vậy vừa phù hợp với chứng tự bế của Viên Tiên Đậu, lại vừa tăng thêm tính ngẫu nhiên để Lương Hồng Tuấn khắc sâu ấn tượng, thân thể hắn sẽ tự động hồi tưởng cảm giác của cái ôm vừa rồi, đây chính là bản năng con người. Tiên Đậu rất tự tin vào thân thể đã qua cải tạo của mình, cô chắc chắn Lương Hồng Tuấn sẽ vô cùng nhớ nhung cảm giác mềm mại khi ôm thân thể này.
Muốn quyến rũ một người đàn ông đã có người yêu thì trước hết phải làm thân thể của hắn thích đụng chạm bạn, như vậy mới có thể tạo cơ hội để hai người tiếp xúc nhiều hơn, cảm tình sẽ dần dần nảy sinh thông qua tiếp xúc gần gũi, và sau đó sẽ là tình yêu.
Cảm giác ấm mềm đột nhiên biến mất làm Lương Hồng Tuấn có hơi mất tự nhiên. Hắn bỏ hành lý xuống rồi đi đến trước mặt Tiên Đậu, khom lưng lấy tay chống đầu gối, từ dưới nhìn lên khuôn mặt nhỏ nhắn cúi gằm của Tiên Đậu, hắn hỏi bằng giọng điệu ôn hòa nhất, “Đậu Đậu, anh Hồng Tuấn đáng sợ lắm à?”
Tiên Đậu chớp chớp mắt, chậm rãi lắc đầu, hai bầu má phúng phính trắng như sứ càng làm cô tăng thêm vẻ ngọt ngào đáng yêu, ai nhìn thấy cũng muốn ôm vào lòng mà cưng nựng một phen.
Lương Hồng Tuấn rất muốn làm vậy, hắn quả thực rất thích cảm giác mềm mại ấm áp khi tiểu tử này ngoan ngoãn dụi vào ngực mình. Nhưng nghĩ đến sự nhút nhát cảnh giác như thú non của Đậu Đậu, Lương Hồng Tuấn đành bỏ qua ý định đó, chỉ thử vươn tay sờ đầu Đậu Đậu, thấy cậu không né tránh thì mới cười hai tiếng. Hắn đứng thẳng dậy, nhìn Đậu Đậu mà bảo, “Vậy em thu dọn đồ đạc đi, anh đi trước.” Nói xong còn đưa tay định véo bầu má phúng phính của Đậu Đậu, nhưng nghĩ đến tính cách của cậu bé trước mặt, hắn đành miễn cưỡng đút tay vào túi quần.
Nhìn thấy động tác của Lương Hồng Tuấn, Tiên Đậu âm thầm vui vẻ, xem ra cô đã thành công gỡ xuống lòng phòng bị của Lương Hồng Tuấn, chiếm được sự yêu thích và ý muốn tiếp cận của hắn.
Bước tiếp theo chính là khiến Lương Hồng Tuấn cảm thấy Đậu Đậu đặc biệt với mình, như vậy Lương Hồng Tuấn mới càng muốn đến gần cô.
Vì thế, khi Lương Hồng Tuấn sắp sửa đi ngang qua Tiên Đậu, cô lặng lẽ vươn tay níu áo Lương Hồng Tuấn. Lương Hồng Tuấn ngoái đầu thì thấy những ngón tay ngọc thon dài đang níu chặt lấy tay áo mình, cảm nhận được sự lưu luyến của chủ nhân chúng nó, tâm trạng Lương Hồng Tuấn lập tức lên cao, hắn quay lại trước mặt Tiên Đậu, dịu dàng hỏi, “Sao vậy? Hửm?”
Tiên Đậu sợ hãi nâng mắt nhìn Lương Hồng Tuấn rồi lại nhanh chóng cụp xuống, cúi đầu thỏ thẻ, “Em… Em không muốn ở một mình, em… sẽ sợ!”
Lương Hồng Tuấn bất giác rung động trước đôi mắt trong vắt long lanh kia, nghe thấy giọng nói tinh tế có phần nhu nhược của Đậu Đậu, hắn không khỏi mềm lòng ôm cậu bé con trước mặt vào ngực, xoa đầu an ủi, “Đừng sợ, anh Hồng Tuấn sẽ ở đây với em.”
Ghé vào người Lương Hồng Tuấn, Tiên Đậu khẽ gật đầu, vô cùng ỷ lại nắm chặt lấy vạt áo đồng phục, một bàn tay nhỏ leo lên thắt lưng nhạy cảm của hắn. Lương Hồng Tuấn bị cô sờ mà cả người run lên, một dòng điện truyền tới từ chỗ Tiên Đậu tiếp xúc, khiến Lương Hồng Tuấn bắt đầu cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Lương Hồng Tuấn theo bản năng ôm Đậu Đậu chặt hơn, làm thân thể mềm mại của cậu kề sát vào thân thể rắn chắc của hắn, hòng giảm bớt cảm giác xao động trong lòng. Bàn tay to tự ý leo lên eo Tiên Đậu, lại phát hiện vòng eo cậu thật nhỏ. Lương Hồng Tuấn thở gấp, thân thể nhẹ nhàng cọ cọ vật ấm mềm trong lòng, hơi thở hắn cũng theo mùi thơm cơ thể Đậu Đậu mà phả vào cổ của cậu.
Nhận thấy Lương Hồng Tuấn động tình, Tiên Đậu nhẹ nhàng đẩy hắn ra, tất cả đều theo chủ đích của cô. Thứ Tiên Đậu muốn chính là kiểu quyến rũ “cầu mà không được”, nó sẽ khiến trái tim và thân thể của Lương Hồng Tuấn vấn vương vì cô, mê mải vì cô. Thêm nữa, bây giờ cô là “con trai”, tiến triển quá nhanh sẽ làm Lương Hồng Tuấn sớm nhận ra vấn đề giới tính rồi từ đó bài xích việc đến gần mình, đây không phải là chuyện Tiên Đậu mong muốn.
Tiên Đậu chỉ nhẹ nhàng đẩy ra nên không hề gây kinh động lên sợi dây mẫn cảm của Lương Hồng Tuấn. Bởi vậy, Lương Hồng Tuấn chỉ có cảm giác luyến tiếc khi Tiên Đậu rời khỏi vòng ôm của mình chứ hoàn toàn không nghĩ đến phương diện kia, dẫu sao hai người cũng là con trai, thời gian ôm nhau lại rất ngắn.
Tác giả :
Nhất Chích Trùng