Tiểu Tiên Nữ Trong lòng Đại Ca
Chương 113 Phiên ngoại 15 Sự báo thù của người cá nhỏ
Thích Ánh là một người cá nhỏ vô cùng xinh đẹp. Đuôi vẩy vàng, gương mặt như ngọc, nếu hóa thành người chắc chắn cô sẽ ăn đứt các nữ ngôi sao.
Hai trăm tuổi sẽ là lễ thành nhân của người cá. Thành nhân, ý nghĩa trên mặt chữ, cô sẽ có đôi chân, hóa thành hình người, đi lại trên bờ, từ biển cả đến lục địa đều có thể tự mình ngang dọc.
Ngày Thích Ánh hai trăm tuổi cuối cùng cũng đã đến, cô rất kích động, vô cùng hưng phấn, nóng lòng muốn lên bờ để nhìn xem nhân gian muôn màu.
Nghi thức thành nhân cần có tinh hoa nhật nguyệt, lợi dụng mặt trời phơi khô hơi nước trên người, lại hấp thu ánh trăng tròn đêm mười lăm, liền có thể thật sự trở thành con người thật thụ. Thích Ánh chờ đợi, rốt cuộc cũng đợi đến ngày mười lăm tháng này, cô hóa thành một thân vẩy vàng, vội vã lên bờ.
Hôm nay thời tiết trong lành, ánh nắng rực rỡ, cô nằm trên bãi cát trở người, tâm trạng kích động chờ đợi đêm xuống. Bỗng nhiên từ xa vang lên tiếng bước chân bước đến gần, sau đó dừng bên người cô.
Cô nghe thấy một giọng nói gợi đòn: “Con cá ngu ngốc ở đâu đến vậy, sao lại mắc cạn rồi.”
Sau đó, Thích Ánh bị anh ta một tay nhấc đuôi cô lên. Cô vô thanh gọi, đừng! Đừng! Đừng! Giây tiếp theo, ùm một tiếng, cô bị ném về trong biển.
Thích Ánh nổi lên trên mặt nước giận dữ nhìn chàng trai đút hai tay vào túi, vẻ mặt anh lạnh lùng, nhướng mày nói: “Không cần cảm ơn.”
Cảm ơn em gái anh!!!
Nghi thức thành nhân bị dời về một tháng sau.
Một tháng này thật sự dài như một năm vậy, Thích Ánh nằm trong rạn san hô nhìn đuôi cá màu vàng của mình, hận không thể nhìn ra đôi chân.
Cuối cùng ngày mười lăm lại đến.
Lần này Thích Ánh đổi cách khác, cô nằm dưới bãi đá ngầm bên bờ, có hốt hoảng như không nguy hiểm mà trải qua được ban ngày. Lúc mặt trời lặn xuống đến đáy biển, ánh sáng tối dần, cô kiềm chế tâm trạng hưng phấn không thôi đợi mặt trăng dần lên.
Bỗng đằng sau truyền đến giọng nói quen thuộc: “Sao lại là con cá ngu ngốc này nữa?”
Chờ đã???
Thích Ánh khó khăn quay đầu nhìn thấy gương mặt mà cả đời khó quên. Cô còn chưa kịp phản ứng, đuôi cá liền bị nhấc lên, cô lại bị ném về trong biển.
Giây tiếp theo, mặt trăng dâng lên mặt biển, ánh bạc lan tỏa khắp nơi.
Thích Ánh hận không thể đập đầu xuống đá ngầm chết ngay.
Lần thứ ba, thứ tư, thứ năm, nghi thức thành người của Thích Ánh bị trì hoãn nửa năm. Chàng trai giống như u linh, luôn xuất hiện trước một khắc cuối cùng khi cô sắp thành công, hắn dùng hai ngón tay nhấc đuôi cá cô lên ném cô vào trong biển, ném xong còn ghét bỏ lau tay lên quần.
Cuối cùng lần thứ sáu, chàng trai không xuất hiện. Đêm đó, Thích Ánh thành công lên bờ, hóa thành đôi chân. Cô ngẩng đầu nhìn ánh trăng tròn tỏa ra ánh bạc, cuộn chặt hai tay tự thề.
Cô, nhất định phải báo thù!
Thích Ánh đi đến cứ điểm của người cá trong tòa thành này, đó là quán rượu nổi tiếng của người cá. Ông chủ người cá đã lên bờ được tră năm, là một đại thúc vô cùng có mị lực.
Đại thúc nhìn thấy Thích Ánh liền rất hưng phấn, dù sao đi nữa đã rất lâu rồi không gặp được người cùng tộc, lập tức triệu tập người cá trong thành phố này đến giúp cô làm tiệc tẩy trần. Thích Ánh buồn chán ngồi trên sô pha, đại thúc ở trong phòng lục lọi một trận, hệt như dâng báu vật đưa cho cô một quyển sách.
Thích Ánh nhìn thử, trên bìa sách ghi sáu chữ lớn: Đại điển người cá báo ân.
“Ánh Ánh, người cá chúng ta đều là có ân tất báo, lần này cháu lên bờ, cũng là vì báo ân sao? Cầm lấy cầm lấy, về học hỏi nhé, nhớ giữ gìn cẩn thận nhé.”
Thích Ánh giận dỗi ném quyển sách đi: “Cháu đến đây để báo thù!”
Đại thúc sống nhiều năm như thế, lần đầu nghe thấy người cá lên bờ để báo thù, sau khi hỏi rõ đầu đuôi sự việc ông liền ôm bụng cười to. Thích Ánh sắp tức đến khóc rồi: “Chú không chỉ không giúp cháu, lại còn cười cháu nữa!”
Đại thúc ôm bụng xua tay: “Giúp giúp giúp, chú nhất định sẽ giúp cháu, cháu định trả thù như thế nào?”
Thích Ánh dẫu môi, chăm chú nhìn ông: “Cháu cũng không biết, cho nên mới đến đây tìm chú, con người sợ gì nhất vậy?”
Đại thúc xoa cằm, nghiêm túc nói: “Đau khổ nhất trên đời này không thể nào vượt qua được việc cầu mà không được. Muốn có lại không có được, không có gì khiến loài người càng đau khổ hơn.”
Trong lúc hai người trò chuyện, các người cá liên tục tụ tập đến quán rượu, sau khi nghe thấy sự tích bi thảm của Thích Ánh đều không hề nể mặt mà cười nhạo, sau khi cười xong lại mồm năm miệng mười đưa ra ý kiến. Cuối cùng đại thúc làm đại biểu, nghiêm túc lấy đĩa phim thần tượng thịnh hành lúc bấy giờ cùng đại điển các bước yêu đương đưa đến trước mặt Thích Ánh.
“Để cho hắn ta yêu cháu, sau đó cháu đá hắn đi, phương pháp báo thù tàn nhẫn nhất, có một không hai!” Đại thúc vỗ vai cô: “Xem nhiều học nhiều, không có kẻ nào có thể chống đỡ được mị lực của người cá.”
Cô người cá nhỏ cuối cùng cũng lộ ra nụ cười đầu tiên sau khi lên bờ.
Người cá có thể nghe thấy và phân biệt được âm thanh trong vòng trăm dặm, sau khi chuẩn bị một tuần, Thích Ánh bắt đầu tấn công. Trong vòng một ngày tìm kiếm, vừa đi vừa nghe, cuối cùng cô cũng phát hiện ra giọng nói khiến cô ghi thù đó.
Không thể trì hoãn, cô lập tức dựa theo giọng nói ấy tìm đến.
Giờ là tháng sáu, ngô đồng bên đường nở hoa đầy cành, rẻ qua góc đường, Thích Ánh vừa nhìn liền nhìn thấy chàng trai không xa đang bước đến.
Anh ta mặc áo thun đen cùng quần thể dục, hai tay bỏ vào trong túi, ánh mắt dưới nắng rất lạnh nhạt.
Thích Ánh siết chặt nắm đấm, chạy nhanh đến trước mặt anh ta, lấy thế sét đánh không kịp bịt tai nằm trên mặt đất.
Quý Nhượng dừng bước, mắt to trừng mắt nhỏ với cô gái nhỏ trên đất, anh nhíu mày hỏi: “Giả vờ bị đụng muốn ăn vạ?”
Sau đó, người cá nhỏ mở miệng, nàng nói: “Xin chào, anh đánh rơi người yêu anh này.”
Quý Nhượng: “...”
Kẻ điên từ đâu ra thế này???
Thích Ánh nhìn chàng trai bước nhanh hơn, phủi phủi bụi trên góc áo ngồi dậy. Cô nghiêng đầu nghi hoặc nghĩ, sao không giống với những gì trong sách vậy, anh ta tại sao lại chạy nhanh hơn? Chẳng lẽ là tư thế nằm của mình không đúng vậy?
Người cá nhỏ rất mờ mịt, nghĩ ngợi nửa ngày, cô lại lần theo giọng nói của chàng trai, tìm đến một đạo quán taekwondo.
Cô vừa bước vào liền thu hút ánh mắt của tất cả mọi người, hết cách rồi, nàng tiên ca xinh đến mức quá bắt mắt. Quý Nhượng đá xong một cú ở vị trí cao, quay đầu nhìn thấy cô gái nhỏ đứng bên cửa ló đầu vào.
Anh nhìn cô một lúc, sau đó ôm quyền, bước xuống, “Cô đi theo tôi làm gì?”
Đôi mắt của người cá nhỏ sáng lấp lánh: “Xin chào, xin hỏi anh có bạn gái chưa?”
Quý Nhượng nhíu mày, lắc đầu.
Cô gái nhỏ cười đến thần thái sáng lạn: “Thế bây giờ anh có rồi đó!”
Quý Nhượng: “???”
Đã là thời nào rồi, còn có người dùng chiêu cũ rích như thế?
Thích Ánh không biết quyển tình yêu đại điển của đại thúc người cá đưa đã lỗi thời rồi, cô vô cùng mong đợi biểu hiện xuất sắc của mình sẽ khiến chàng trai yêu mình.
Mặt Quý Nhượng không nhìn ra biểu cảm gì, đánh giá cô một lượt từ đầu xuống chân, anh hơi nhíu mày hỏi: “Cô muốn làm bạn gái của tôi?”
Thích Ánh: “Đúng vậy!”
Quý Nhượng: “Được, duyệt rồi.”
Thích Ánh: “!!!”
Cảm ơn tình yêu đại điển vạn năng!
Quý Nhượng nhìn huấn luyện sau lưng đang gọi anh, anh quay đầu nói với cô gái nhỏ: “Tôi vẫn phải đi luyện tập, cô ở đây đợi tôi.”
Thích Ánh liên tục gật đầu, đợi anh đi rồi, vội vã nhắn cho đại thúc người cá: “Cháu thành công rồi! Anh ta đã yêu cháu rồi! Cháu khi nào mới có thể đá anh ta đây?!”
Đại thúc người cá: “Bây giờ! Lập tức! Không thể chậm trễ! Nhân lúc thời gian tình yêu tươi đẹp nhất hãy để hắn ta nếm trải nỗi đau khổ mất mát!”
Thế là đợi Quý Nhượng tập luyện xong, thay xong đồ bước ra, anh nhìn thấy cô gái nhỏ trước đó vẫn còn cười vô cùng ngọt ngào nói: “Bây giờ anh bị tôi đá rồi!”
Quý Nhượng: “???”
Con mẹ nó.
Người cá nhỏ đá người ta xong, vô cùng phóng khoáng muốn chạy đi, kết quả cô bị chàng trai giữ cổ tay lại. Quý Nhượng cười lạnh nhìn cô: “Nghĩ hay lắm.” Anh âm trầm nhích lại gần, dán bên tai cô nói: “Cô là người đề nghị yêu nhau, chia tay chỉ có thể do tôi đưa ra. Tôi không nói chia tay, cô không thể chia tay được, đây là thề hẹn trong thế giới tình yêu của loài người chúng ta, nếu không tuân thủ, sẽ bị trời khiển trách.”
Người cá nhỏ bị dọa ngây người, khóc lóc chạy về quán rượu, “...Hắn ta nói như thế. Cháu không chạy được rồi, cháu cũng báo không được thù nữa hu hu hu.”
Đại thúc người cá vẻ mặt ngưng trọng, ông không hiểu biết về nhân loại cho lắm, không ngờ còn có lời hẹn ước này.
Ông bình tĩnh nói: “Đừng hốt hoảng, chú nghĩ cách cho cháu.”
Trong hôm đó, đại thúc người cá liền trong đêm nghiên cứu lý do mà nhiều đôi nam nữ chia tay. Hôm sau ông hưng phấn nói cho Thích Ánh nghe: “Cháu cứ theo thế mà làm! Làm trời làm đất*, để hắn ta ghét cháu, mỗi ngày đều trải qua cực kì đau khổ, hắn sẽ chủ động chia tay với cháu thôi! Cứ thế, cháu không chỉ khiến hắn đau khổ mà còn báo được thù, thật sự là nhất cử lưỡng tiện!”
(*Nguyên văn 作天作地: chỉ người nhõng nhẽo, ầm ĩ vô lý)
Thích Ánh hưng phấn hỏi: “Làm** là gì? Làm thế nào?!”
(** Từ 作 còn có nghĩa là làm, trong cụm từ nhõng nhẽo ầm ĩ vô lý kia)
Đại thúc người cá đưa quyển sổ mình ghi chép cho cô: “Cháu cứ theo trong đó mà làm!”
Thế là người cá nhỏ liền có thêm một người bạn trai không đá được.
Hơn nữa còn ‘làm trời làm đất’ yêu đương.
Người cá nhỏ đối với thế giới loài người vô cùng tò lò, nhìn thấy gì cũng cảm thấy mới mẻ, ăn kem cũng chuyện bé xé to. Quý Nhượng quyết định sẽ dẫn cô gái nhỏ ra ngoài nhìn ngắm thế sự, có tụ tập gì đều dẫn cô theo.
Cô gái nhỏ lén lút ở dưới bàn nhìn chiến lược, sau đó cô bắt đầu.
Thích Ánh kéo tay áo Quý Nhượng, dùng giọng mọi người trên bàn đều có thể nghe thấy nói: “Anh hôn em một cái.”
Quý Nhượng: “...”
Bạn bè: “...”
Quý Nhượng ban đầu còn không thèm để ý đến cô, vờ không nghe thấy, tiếp tục ăn uống với các anh em, cô gái nhỏ bên cạnh liền dùng ánh mắt ai oán nhìn chằm chằm anh.
Anh thật sự không chịu được nữa, gác đũa, đưa tay kéo cô qua, ôm vào lòng hung hăng hôn một cái, sau khi hôn xong còn mặt không đổi sắc nói với cả bàn người: “Thất lễ rồi.”
Người cá nhỏ cảm thấy mặt mình có hơi nóng.
Sau khi tụ tập kết thúc, mọi người đều chào tạm biệt nhau, bỗng lại nghe cô gái nhỏ vô cùng nũng nịu nói: “Em không muốn đi đường, chân đau lắm, anh bế em.”
Mọi người: “...”
Thích Ánh nói xong câu đó, lén lút quan sát vẻ mặt của Quý Nhượng.
Mau! Nói chia tay đi!
Kết quả anh không nói gì, khom người, luồn qua eo cô bế cô lên, vẫn mặc không đổi sắc chào hỏi với mọi người: “Đi trước đây.”
Người cá nhỏ ôm lấy cổ chàng trai, nhìn gương mặt nhìn nghiêng lạnh lùng của anh, có chút khổ não.
Tại sao các chiến lược này dùng trên người anh đều không có tác dụng thế?
Bất kể cô học ra chiêu mới gì, dùng trên người anh đều thất bại cả. Cô thật sự đang cố gắng nhõng nhẽo, tại sao anh vẫn không chán ghét mình, không nói chia tay với cô nhỉ?
Mỗi lần cô làm nũng, anh liền hôn cô, hôn đến đầu óc cô choáng váng, sắp quên mất chiến lược của mình rồi!
Chẳng qua sau này Thích Ánh dần phát hiện hình như hôn môn có thể khiến Quý Nhượng đau khổ.
Mỗi lần anh hôn cô xong, vẻ mặt đều rất đau khổ, ở trong nhà vệ sinh hồi lâu mới bước ra, ngày đông lạnh còn phải tắm nước lạnh.
Bản thân cuối cùng cũng tìm được cách để anh đau khổ rồi!
Người cá nhỏ vô cùng vui vẻ.
Thế là từ sáng đến tối cô liên tục bắt Quý Nhượng hôn môi.
Sau đó Thích Ánh quyết định.
Anh không chia tay cũng không sao cả, cô có thể bên anh cả đời, dùng cả đời để hôn môi để bắt anh chịu khổ. Thù này xem như cũng báo rồi.
Cho đến khi sau này của sau này, Quý Nhượng hôn cô xong cũng không vào nhà vệ sinh nữa.
Anh ấn cô xuống giường, hôn cô từ đầu đến chân.
Từ sau đêm đó, người cá nhỏ cũng không nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của anh nữa.
Thích Ánh: Lỗ to rồi!!!
Quý Nhượng: Hời vô cùng.
- -----oOo------
Hai trăm tuổi sẽ là lễ thành nhân của người cá. Thành nhân, ý nghĩa trên mặt chữ, cô sẽ có đôi chân, hóa thành hình người, đi lại trên bờ, từ biển cả đến lục địa đều có thể tự mình ngang dọc.
Ngày Thích Ánh hai trăm tuổi cuối cùng cũng đã đến, cô rất kích động, vô cùng hưng phấn, nóng lòng muốn lên bờ để nhìn xem nhân gian muôn màu.
Nghi thức thành nhân cần có tinh hoa nhật nguyệt, lợi dụng mặt trời phơi khô hơi nước trên người, lại hấp thu ánh trăng tròn đêm mười lăm, liền có thể thật sự trở thành con người thật thụ. Thích Ánh chờ đợi, rốt cuộc cũng đợi đến ngày mười lăm tháng này, cô hóa thành một thân vẩy vàng, vội vã lên bờ.
Hôm nay thời tiết trong lành, ánh nắng rực rỡ, cô nằm trên bãi cát trở người, tâm trạng kích động chờ đợi đêm xuống. Bỗng nhiên từ xa vang lên tiếng bước chân bước đến gần, sau đó dừng bên người cô.
Cô nghe thấy một giọng nói gợi đòn: “Con cá ngu ngốc ở đâu đến vậy, sao lại mắc cạn rồi.”
Sau đó, Thích Ánh bị anh ta một tay nhấc đuôi cô lên. Cô vô thanh gọi, đừng! Đừng! Đừng! Giây tiếp theo, ùm một tiếng, cô bị ném về trong biển.
Thích Ánh nổi lên trên mặt nước giận dữ nhìn chàng trai đút hai tay vào túi, vẻ mặt anh lạnh lùng, nhướng mày nói: “Không cần cảm ơn.”
Cảm ơn em gái anh!!!
Nghi thức thành nhân bị dời về một tháng sau.
Một tháng này thật sự dài như một năm vậy, Thích Ánh nằm trong rạn san hô nhìn đuôi cá màu vàng của mình, hận không thể nhìn ra đôi chân.
Cuối cùng ngày mười lăm lại đến.
Lần này Thích Ánh đổi cách khác, cô nằm dưới bãi đá ngầm bên bờ, có hốt hoảng như không nguy hiểm mà trải qua được ban ngày. Lúc mặt trời lặn xuống đến đáy biển, ánh sáng tối dần, cô kiềm chế tâm trạng hưng phấn không thôi đợi mặt trăng dần lên.
Bỗng đằng sau truyền đến giọng nói quen thuộc: “Sao lại là con cá ngu ngốc này nữa?”
Chờ đã???
Thích Ánh khó khăn quay đầu nhìn thấy gương mặt mà cả đời khó quên. Cô còn chưa kịp phản ứng, đuôi cá liền bị nhấc lên, cô lại bị ném về trong biển.
Giây tiếp theo, mặt trăng dâng lên mặt biển, ánh bạc lan tỏa khắp nơi.
Thích Ánh hận không thể đập đầu xuống đá ngầm chết ngay.
Lần thứ ba, thứ tư, thứ năm, nghi thức thành người của Thích Ánh bị trì hoãn nửa năm. Chàng trai giống như u linh, luôn xuất hiện trước một khắc cuối cùng khi cô sắp thành công, hắn dùng hai ngón tay nhấc đuôi cá cô lên ném cô vào trong biển, ném xong còn ghét bỏ lau tay lên quần.
Cuối cùng lần thứ sáu, chàng trai không xuất hiện. Đêm đó, Thích Ánh thành công lên bờ, hóa thành đôi chân. Cô ngẩng đầu nhìn ánh trăng tròn tỏa ra ánh bạc, cuộn chặt hai tay tự thề.
Cô, nhất định phải báo thù!
Thích Ánh đi đến cứ điểm của người cá trong tòa thành này, đó là quán rượu nổi tiếng của người cá. Ông chủ người cá đã lên bờ được tră năm, là một đại thúc vô cùng có mị lực.
Đại thúc nhìn thấy Thích Ánh liền rất hưng phấn, dù sao đi nữa đã rất lâu rồi không gặp được người cùng tộc, lập tức triệu tập người cá trong thành phố này đến giúp cô làm tiệc tẩy trần. Thích Ánh buồn chán ngồi trên sô pha, đại thúc ở trong phòng lục lọi một trận, hệt như dâng báu vật đưa cho cô một quyển sách.
Thích Ánh nhìn thử, trên bìa sách ghi sáu chữ lớn: Đại điển người cá báo ân.
“Ánh Ánh, người cá chúng ta đều là có ân tất báo, lần này cháu lên bờ, cũng là vì báo ân sao? Cầm lấy cầm lấy, về học hỏi nhé, nhớ giữ gìn cẩn thận nhé.”
Thích Ánh giận dỗi ném quyển sách đi: “Cháu đến đây để báo thù!”
Đại thúc sống nhiều năm như thế, lần đầu nghe thấy người cá lên bờ để báo thù, sau khi hỏi rõ đầu đuôi sự việc ông liền ôm bụng cười to. Thích Ánh sắp tức đến khóc rồi: “Chú không chỉ không giúp cháu, lại còn cười cháu nữa!”
Đại thúc ôm bụng xua tay: “Giúp giúp giúp, chú nhất định sẽ giúp cháu, cháu định trả thù như thế nào?”
Thích Ánh dẫu môi, chăm chú nhìn ông: “Cháu cũng không biết, cho nên mới đến đây tìm chú, con người sợ gì nhất vậy?”
Đại thúc xoa cằm, nghiêm túc nói: “Đau khổ nhất trên đời này không thể nào vượt qua được việc cầu mà không được. Muốn có lại không có được, không có gì khiến loài người càng đau khổ hơn.”
Trong lúc hai người trò chuyện, các người cá liên tục tụ tập đến quán rượu, sau khi nghe thấy sự tích bi thảm của Thích Ánh đều không hề nể mặt mà cười nhạo, sau khi cười xong lại mồm năm miệng mười đưa ra ý kiến. Cuối cùng đại thúc làm đại biểu, nghiêm túc lấy đĩa phim thần tượng thịnh hành lúc bấy giờ cùng đại điển các bước yêu đương đưa đến trước mặt Thích Ánh.
“Để cho hắn ta yêu cháu, sau đó cháu đá hắn đi, phương pháp báo thù tàn nhẫn nhất, có một không hai!” Đại thúc vỗ vai cô: “Xem nhiều học nhiều, không có kẻ nào có thể chống đỡ được mị lực của người cá.”
Cô người cá nhỏ cuối cùng cũng lộ ra nụ cười đầu tiên sau khi lên bờ.
Người cá có thể nghe thấy và phân biệt được âm thanh trong vòng trăm dặm, sau khi chuẩn bị một tuần, Thích Ánh bắt đầu tấn công. Trong vòng một ngày tìm kiếm, vừa đi vừa nghe, cuối cùng cô cũng phát hiện ra giọng nói khiến cô ghi thù đó.
Không thể trì hoãn, cô lập tức dựa theo giọng nói ấy tìm đến.
Giờ là tháng sáu, ngô đồng bên đường nở hoa đầy cành, rẻ qua góc đường, Thích Ánh vừa nhìn liền nhìn thấy chàng trai không xa đang bước đến.
Anh ta mặc áo thun đen cùng quần thể dục, hai tay bỏ vào trong túi, ánh mắt dưới nắng rất lạnh nhạt.
Thích Ánh siết chặt nắm đấm, chạy nhanh đến trước mặt anh ta, lấy thế sét đánh không kịp bịt tai nằm trên mặt đất.
Quý Nhượng dừng bước, mắt to trừng mắt nhỏ với cô gái nhỏ trên đất, anh nhíu mày hỏi: “Giả vờ bị đụng muốn ăn vạ?”
Sau đó, người cá nhỏ mở miệng, nàng nói: “Xin chào, anh đánh rơi người yêu anh này.”
Quý Nhượng: “...”
Kẻ điên từ đâu ra thế này???
Thích Ánh nhìn chàng trai bước nhanh hơn, phủi phủi bụi trên góc áo ngồi dậy. Cô nghiêng đầu nghi hoặc nghĩ, sao không giống với những gì trong sách vậy, anh ta tại sao lại chạy nhanh hơn? Chẳng lẽ là tư thế nằm của mình không đúng vậy?
Người cá nhỏ rất mờ mịt, nghĩ ngợi nửa ngày, cô lại lần theo giọng nói của chàng trai, tìm đến một đạo quán taekwondo.
Cô vừa bước vào liền thu hút ánh mắt của tất cả mọi người, hết cách rồi, nàng tiên ca xinh đến mức quá bắt mắt. Quý Nhượng đá xong một cú ở vị trí cao, quay đầu nhìn thấy cô gái nhỏ đứng bên cửa ló đầu vào.
Anh nhìn cô một lúc, sau đó ôm quyền, bước xuống, “Cô đi theo tôi làm gì?”
Đôi mắt của người cá nhỏ sáng lấp lánh: “Xin chào, xin hỏi anh có bạn gái chưa?”
Quý Nhượng nhíu mày, lắc đầu.
Cô gái nhỏ cười đến thần thái sáng lạn: “Thế bây giờ anh có rồi đó!”
Quý Nhượng: “???”
Đã là thời nào rồi, còn có người dùng chiêu cũ rích như thế?
Thích Ánh không biết quyển tình yêu đại điển của đại thúc người cá đưa đã lỗi thời rồi, cô vô cùng mong đợi biểu hiện xuất sắc của mình sẽ khiến chàng trai yêu mình.
Mặt Quý Nhượng không nhìn ra biểu cảm gì, đánh giá cô một lượt từ đầu xuống chân, anh hơi nhíu mày hỏi: “Cô muốn làm bạn gái của tôi?”
Thích Ánh: “Đúng vậy!”
Quý Nhượng: “Được, duyệt rồi.”
Thích Ánh: “!!!”
Cảm ơn tình yêu đại điển vạn năng!
Quý Nhượng nhìn huấn luyện sau lưng đang gọi anh, anh quay đầu nói với cô gái nhỏ: “Tôi vẫn phải đi luyện tập, cô ở đây đợi tôi.”
Thích Ánh liên tục gật đầu, đợi anh đi rồi, vội vã nhắn cho đại thúc người cá: “Cháu thành công rồi! Anh ta đã yêu cháu rồi! Cháu khi nào mới có thể đá anh ta đây?!”
Đại thúc người cá: “Bây giờ! Lập tức! Không thể chậm trễ! Nhân lúc thời gian tình yêu tươi đẹp nhất hãy để hắn ta nếm trải nỗi đau khổ mất mát!”
Thế là đợi Quý Nhượng tập luyện xong, thay xong đồ bước ra, anh nhìn thấy cô gái nhỏ trước đó vẫn còn cười vô cùng ngọt ngào nói: “Bây giờ anh bị tôi đá rồi!”
Quý Nhượng: “???”
Con mẹ nó.
Người cá nhỏ đá người ta xong, vô cùng phóng khoáng muốn chạy đi, kết quả cô bị chàng trai giữ cổ tay lại. Quý Nhượng cười lạnh nhìn cô: “Nghĩ hay lắm.” Anh âm trầm nhích lại gần, dán bên tai cô nói: “Cô là người đề nghị yêu nhau, chia tay chỉ có thể do tôi đưa ra. Tôi không nói chia tay, cô không thể chia tay được, đây là thề hẹn trong thế giới tình yêu của loài người chúng ta, nếu không tuân thủ, sẽ bị trời khiển trách.”
Người cá nhỏ bị dọa ngây người, khóc lóc chạy về quán rượu, “...Hắn ta nói như thế. Cháu không chạy được rồi, cháu cũng báo không được thù nữa hu hu hu.”
Đại thúc người cá vẻ mặt ngưng trọng, ông không hiểu biết về nhân loại cho lắm, không ngờ còn có lời hẹn ước này.
Ông bình tĩnh nói: “Đừng hốt hoảng, chú nghĩ cách cho cháu.”
Trong hôm đó, đại thúc người cá liền trong đêm nghiên cứu lý do mà nhiều đôi nam nữ chia tay. Hôm sau ông hưng phấn nói cho Thích Ánh nghe: “Cháu cứ theo thế mà làm! Làm trời làm đất*, để hắn ta ghét cháu, mỗi ngày đều trải qua cực kì đau khổ, hắn sẽ chủ động chia tay với cháu thôi! Cứ thế, cháu không chỉ khiến hắn đau khổ mà còn báo được thù, thật sự là nhất cử lưỡng tiện!”
(*Nguyên văn 作天作地: chỉ người nhõng nhẽo, ầm ĩ vô lý)
Thích Ánh hưng phấn hỏi: “Làm** là gì? Làm thế nào?!”
(** Từ 作 còn có nghĩa là làm, trong cụm từ nhõng nhẽo ầm ĩ vô lý kia)
Đại thúc người cá đưa quyển sổ mình ghi chép cho cô: “Cháu cứ theo trong đó mà làm!”
Thế là người cá nhỏ liền có thêm một người bạn trai không đá được.
Hơn nữa còn ‘làm trời làm đất’ yêu đương.
Người cá nhỏ đối với thế giới loài người vô cùng tò lò, nhìn thấy gì cũng cảm thấy mới mẻ, ăn kem cũng chuyện bé xé to. Quý Nhượng quyết định sẽ dẫn cô gái nhỏ ra ngoài nhìn ngắm thế sự, có tụ tập gì đều dẫn cô theo.
Cô gái nhỏ lén lút ở dưới bàn nhìn chiến lược, sau đó cô bắt đầu.
Thích Ánh kéo tay áo Quý Nhượng, dùng giọng mọi người trên bàn đều có thể nghe thấy nói: “Anh hôn em một cái.”
Quý Nhượng: “...”
Bạn bè: “...”
Quý Nhượng ban đầu còn không thèm để ý đến cô, vờ không nghe thấy, tiếp tục ăn uống với các anh em, cô gái nhỏ bên cạnh liền dùng ánh mắt ai oán nhìn chằm chằm anh.
Anh thật sự không chịu được nữa, gác đũa, đưa tay kéo cô qua, ôm vào lòng hung hăng hôn một cái, sau khi hôn xong còn mặt không đổi sắc nói với cả bàn người: “Thất lễ rồi.”
Người cá nhỏ cảm thấy mặt mình có hơi nóng.
Sau khi tụ tập kết thúc, mọi người đều chào tạm biệt nhau, bỗng lại nghe cô gái nhỏ vô cùng nũng nịu nói: “Em không muốn đi đường, chân đau lắm, anh bế em.”
Mọi người: “...”
Thích Ánh nói xong câu đó, lén lút quan sát vẻ mặt của Quý Nhượng.
Mau! Nói chia tay đi!
Kết quả anh không nói gì, khom người, luồn qua eo cô bế cô lên, vẫn mặc không đổi sắc chào hỏi với mọi người: “Đi trước đây.”
Người cá nhỏ ôm lấy cổ chàng trai, nhìn gương mặt nhìn nghiêng lạnh lùng của anh, có chút khổ não.
Tại sao các chiến lược này dùng trên người anh đều không có tác dụng thế?
Bất kể cô học ra chiêu mới gì, dùng trên người anh đều thất bại cả. Cô thật sự đang cố gắng nhõng nhẽo, tại sao anh vẫn không chán ghét mình, không nói chia tay với cô nhỉ?
Mỗi lần cô làm nũng, anh liền hôn cô, hôn đến đầu óc cô choáng váng, sắp quên mất chiến lược của mình rồi!
Chẳng qua sau này Thích Ánh dần phát hiện hình như hôn môn có thể khiến Quý Nhượng đau khổ.
Mỗi lần anh hôn cô xong, vẻ mặt đều rất đau khổ, ở trong nhà vệ sinh hồi lâu mới bước ra, ngày đông lạnh còn phải tắm nước lạnh.
Bản thân cuối cùng cũng tìm được cách để anh đau khổ rồi!
Người cá nhỏ vô cùng vui vẻ.
Thế là từ sáng đến tối cô liên tục bắt Quý Nhượng hôn môi.
Sau đó Thích Ánh quyết định.
Anh không chia tay cũng không sao cả, cô có thể bên anh cả đời, dùng cả đời để hôn môi để bắt anh chịu khổ. Thù này xem như cũng báo rồi.
Cho đến khi sau này của sau này, Quý Nhượng hôn cô xong cũng không vào nhà vệ sinh nữa.
Anh ấn cô xuống giường, hôn cô từ đầu đến chân.
Từ sau đêm đó, người cá nhỏ cũng không nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của anh nữa.
Thích Ánh: Lỗ to rồi!!!
Quý Nhượng: Hời vô cùng.
- -----oOo------
Tác giả :
Xuân Đao Hàn