Tiểu Thư Và Nông Dân
Chương 50
Cơn mưa kéo dài hơn một tiếng đồng hồ và tôi đã ở đó suốt cho đến khi trời tạnh mưa. Tôi đứng dậy khi nghe tiếng cổng mở ra, tôi gặp ông chủ và Jack đi chung với nhau.
“Bác …” - ông chủ không nhìn mặt tôi
“Đứng ở đây cũng vô ích thôi, ta đã nói rồi, con nên đi đi” - rồi ông bước lên xe cùng với Jack. Tôi ấm ức đứng nhìn ông chủ bỏ đi, xung quanh mọi người ai cũng nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu, họ cũng không biết tôi là ai, hai tay tôi khoanh lại để trên gối, cuối mặt và ngủ đi lúc nào cũng không biết.
Tôi đã ngồi đó cho đến khi trời tối, việc chờ đời và câu xin như thế này có lẽ là cách duy nhất mà tôi có thể làm. “Tin tin”, ánh đèn của xe hơi chiếu thẳng vào tôi, tôi ngước đầu dậy, mắt nheo nhìn ra thì thấy ông chủ đã về. Tôi vội đứng dậy, nhìn ông với ánh mắt van xin, cái tôi nhận lại của ông là không lấy được một cái nhìn, ông bước thẳng vào nhà đóng xầm cánh cửa lại. Jack ở trên xe, hạ cửa kính.
“chậc chậc …” - hắn lắc đầu, tôi nhìn hắn bằng ánh mắt đầy tức giận và phẩn nộ - “đứng từ sáng đến giờ chắc mỏi chân lắm nhỉ? lại không ăn gì cho một ngày chắc là đói lắm phải không?” - lúc này đàn em của hắn bước xuống xe đưa cho tôi ổ bánh mì - “ăn đi, đói run người rồi kìa” - ánh mắt hành động của hắn xem tôi như một tên ăn mày - “nhìn mày chẳng khác gì tên ăn mày cả Trần Thanh ah”
Tôi cầm lấy ổ bánh rồi nhìn hắn
“Ăn đi, đói lắm rồi” - hắn cười xỉ nhục, tôi liền ném ổ bánh mì vào trong xe trúng ngay vai của hắn, từ cười hắn chuyển sang nhìn với ánh mắt đầy tức giận. Còn tôi thì cười nhếch miệng, tôi không cần sự thương hại của hắn ta. Cửa kính đóng lại và chiếc xe lăn bánh đi. Có lẽ tôi bây giờ hắn rất là hả dạ. Tôi vẫn đứng đó với những hy vọng vô hình, bắt đầu cảm thấy lạnh, bụng kêu lên vì đói.
“Tin … Tin …” - tiếng kèn xe
“Ủa? sao anh lại ở đây?” - Tiếng của Quỳnh vang lên
“Thì ra là em ah” - tôi nhìn và nói
“Vali” - Quỳnh nhìn xung quanh tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Quỳnh lấy điện thoại bấm bấm hình như gọi cho ai đó. “Alo! Ê mày với anh Thanh giận nhau hả? sao mày để anh Thanh đứng ngoài đường trời tối lạnh như vậy chứ?” - Quỳnh gọi cho em
“Ủa mà có chuyện gì vậy? Tao không hiểu gì hết? ờ ờ … để tao đưa điện thoại cho anh Thanh” - tôi chụp nhanh lấy chiếc điện thoại
“Em ổn không?” - tôi nói như muốn khóc
“Anh ở đó từ trưa đến giờ sao?” - em nói trong tiếng khóc của mình
“Uhm… “ - tôi cười khi nghe giọng nói của em.
“Anh có lạnh không? Anh đói không? Em rất lo cho anh, em muốn ra ngoài với anh lắm, nhưng tất cả các cửa đều bị khóa, em không thể ra ngoài được.”
“Uhm.. anh không sao đâu! Anh sẽ đưa em ra ngoài bằng mọi cách mà anh có thể!”
“Anh đưa điện thoại cho Quỳnh đi, em muốn nói chuyện với Quỳnh một chút” - thế là tôi đưa điện thoại cho Quỳnh, không biết em nói gì với Quỳnh, Quỳnh nhìn tôi từ trên xuống dưới, rồi gật đầu lia lịa “yên tâm đi, được rồi, tao hiểu mà, cứ để cho tao lo”
“Bây giờ anh lên xe đi, rồi về nhà em” - Quỳnh nói với tôi, còn tôi thì không hiểu - “gì mà khó hiểu, cứ qua nhà em đi” - Quỳnh kéo lấy tay của tôi, rồi người tài xế xuống đem vali của tôi vào cốp xe. Quỳnh đưa tôi về nhà của Quỳnh, một lần nửa tôi đến đây không phải là vì thách đấu hay làm bạn trai của Trân, nhưng lần này đến, tôi có cảm giác nơi này tôi sẽ ở tạm một thời gian ngắn. Linh tính cho tôi biết điều đó, hy vọng tụi em tôi không biết gì. Tôi cũng hy vọng chúng không lên thăm tôi đột xuất. Chúng biết tôi thế này chúng sẽ rất buồn.
“Phòng này của anh nè” - Quỳnh chỉ phòng cho tôi
“Uh.. cám ơn em, mà Trân nói gì với em vậy?” - tôi hỏi
“Nói chung là em cũng hiểu một chút về chuyện của hai người, haiz… mà công nhận anh menly thiệt, gọi anh bằng anh cũng quen rồi. Em thì không phân biệt gì cả, vì em cũng có những người bạn cũng giống như anh và Trân” - Quỳnh đứng dựa tường và nói
“Cám ơn em”
“Thôi! Anh tắm rửa đi, nghỉ ngơi một chút, lát có người đem đồ ăn lên cho anh ăn”
“Uhm,... “ - tôi ngồi xuống lòng nặng trĩu
“Anh nghĩ ngơi đi nha” - Quỳnh bước ra.
Tôi ngã lưng xuống giường liền nhắm mắt, nhớ lại chuyện vừa mới xảy ra, nó thật là kinh khủng, những ngày sắp tới sẽ như thế nào đây. Ở trong phòng tắm vòi hoa sen trên đầu tôi xã nước xuống, nước chảy khắp người từ đầu đến chân. Nước hòa lẫn với nước mắt, tôi ngồi sát tường nhà tắm, cứ để cho nước tuôn xuống, đứng ở dưới mưa chưa đủ hay sao? Giờ thì ở trong nhà tắm. Cảm giác như mất hết tất cả, không thể đứng dậy được. Tôi có làm gì sai?
Ba ngày tôi ở trong phòng không đi ra ngoài, tôi lấy điện thoại bàn gọi vào số điện thoại của em, cứ nghe chuông reo bên kia nhưng không thấy em bắt máy, có lẽ tôi gọi rất nhiều và không đếm được mình đã gọi bao nhiêu lần. Có lẽ điện thoại của em đã bị tịch thu. Nếu cứ như vậy hoài thì cuộc sống của tôi và em còn gì là ý nghĩa nửa, khi bị giam trong bốn bức tường như vậy.
“reng reng …” - tôi giật mình khi nghe tiếng điện thoại bàn phòng mình reng lên
“Alo” - tôi nhấc máy
“Trần Thanh đúng không?”
“Dạ!”
“Tôi đây! Ông chủ của cậu, tôi nghĩ tôi cần phải nói chuyện riêng với cậu. Cuối tuân cậu có thời gian không?”
“Dạ!”
“UHm… vậy thì được. Cuối tuần chúng ta sẽ gặp nhau ở nhà hàng gần quán trà sữa, lúc 7h tối”
“Dạ!”
Vậy là cuối tuần tôi sẽ đi gặp ông chủ, không biết điều gì sẽ đến vào ngày cuối tuần đó. “Cố cốc” - tiếng gõ cửa
“Vào đi”
“Trông anh có vẻ căng thẳng quá” - Quỳnh đến xem tôi như thế nào
“Uh… anh nhận được cuộc gọi của ông chủ, ông chủ muốn gặp anh vào cuối tuần này”
“Anh đã đồng ý”
“uhm.. đương nhiên là anh đồng ý chứ, không biết bây giờ Trân sao rồi?” - tôi đứng dậy đi đi lại lại
“Hay là … em sẽ qua thăm Trân, rồi hỏi tình tình như thế nào”
“Ý hay đó..” - tôi vui khi nghe Quỳnh đề nghị như vậy - “Chừng nào em đi”
“Chắc là ngày mai”
“uhm… ngày mai cũng được, nhớ nói với Trân rằng anh rất lo cho Trân, em hỏi Trân như thế nào rồi về cho anh biết nha”
“Em biết rồi, em sẽ hỏi mà… anh đừng quá lo lắng, anh nghỉ ngơi đi nhé” - Quỳnh nắm lấy tay tôi như an ủi rồi đi ra ngoài.
Cả ngày hôm đó tôi bồn chồn lo lắng không biết cuộc gặp gỡ giữa Trân và Quỳnh sẽ như thế nào! Tôi còn không biết là ông chủ có cho Quỳnh vào gặp Trân không? Cầu mong là có, ít nhất ông ta cũng không quá khó khăn cho việc tiếp xúc giữa Trân và Quỳnh. Haiz… Nếu như một người lâm vào tình cảnh của tôi thì họ làm gì? Giải quyết như thế nào với cái mớ hỗn độn đây? Cho đến khi trời xế chiều, tôi đứng ở ngoài chờ Quỳnh. Khi thấy xe vừa về là tôi đã chạy ào ra đón Quỳnh. Quỳnh biết tôi nóng lòng rất biết câu chuyện giữa tôi và Quỳnh là như thế nào.
“Sao rồi em?” - tôi nóng lòng muốn biết.
“Chuyện là như thế này” - Quỳnh bắt đầu kể
Khi vào tới phòng của Trân thì có người cầm chìa khóa mở cửa, bước vào trong thì tên vệ sỉ đóng cửa rồi khóa cửa lại. Gương mặt của Trân khá buồn, cảm thấy rất gò bó trong chính căn nhà của mình. Trước cửa lúc nào cũng có hai tên vệ sĩ, dưới đất cũng có người canh. Không khác gì bị giam.
“Anh Thanh sao rồi?” - Trân nóng lòng
“Anh ấy ổn! Không bệnh gì cả, dù dầm mưa như vậy, anh ta khá khỏe” - Quỳnh trấn an
“uhm.. anh ta có sức khỏe khá tốt” - Trân với vẻ mặt công nhận và rất tự hào về sức khỏe của tôi.
“còn mày sao rồi? không lẽ cứ như vậy hoài với bốn bức tường này sao? còn đám vệ sĩ đó nửa, ba mày không nên làm vậy với mày?”
“uhm… cũng chẳng biết sao? Ba tao nói nếu tao không gặp anh Thanh nửa, chịu sang nước ngoài du học thì ba tao sẽ thả tao ra”
“Sao? điều kiện này thật là …” - Quỳnh lắc đầu
“làm sao tao có thể chấp nhận điều đó được”
“Uhm.. mà chuyện của mày với Thanh là sao? Kể cho tao nghe hết được không?”
“Uhm… thì mày cũng biết đó ….” - Trân kể hết mọi thứ cho Quỳnh nghe, không sót một điều gì
“Ah… thì ra là vậy, tao hiểu rồi”
“uhm… ban đầu tao sock lắm, tao không thể tin được, tao cũng không dám tin đó là sự thật, tao rất ghét ảnh, ghét lắm, tao cũng không muốn nhìn thấy ảnh thêm một lần nào nửa, nhưng có điều gì đó vô hình, cứ làm cho tao thấy nhớ, ban đầu tháy nhớ ít, về sau lại nhiều hơn, có khi nhìn người khác thì ra Thanh …. thật sự không có ai cho tao được niềm vui như anh ấy, anh ấy cho tao biết thế nào là cuộc sống, giận thì giận lắm, ban đầu tao cũng làm giá này nọ, nhưng rốt cuộc không làm giá được nửa. Tao đã dũng cảm nói lên tình cảm của mình dành cho Thanh”
“uhm...tao hiểu rồi”
“thật sự từ khi Thanh xuất hiện, tao thấy mày khác xưa rất nhiều”
“Unhm… khác mà chính bản thân tao cũng không hề biết điều đó”
“Jack là con người như vậy sao mày không nói cho ba mày nghe?” - Quỳnh thắc mắc
“Có nói cũng vô ích thôi, ba tao không bao giờ nghe một hướng, với lại Jack lại đang cùng làm ăn với ba, mọi thứ khá thuận lợi, tao nói gì cũng vô ích mà thôi”
“Haiz…..Có khi nào hắn có âm mưu gì không? ” - Quỳnh nghi ngờ
“Uhm.. tao cũng đang nghĩ đến điều đó, không biết hắn có làm gì ba tao không? Tao lo quá Quỳnh ơi” - Trân nắm chặt tay của Quỳnh
“Bình tỉnh, bình tỉnh …”- Quỳnh trấn an - “bây giờ mày phải giả bộ thật ngoan, để đánh lạc hướng ba mày đi, tìm cách tiếp cận với Jack, để họ nghĩ rằng … mày sai, mày muốn có cuộc sống yên ắng, không muốn ở bên Thanh nửa, đó chỉ là cảm xúc nhất thời. Để làm rõ bộ mặt của Jack thì chỉ có cách đó, lúc đó ba mày sẽ suy nghĩ lại chuyện của mày”
“cách đó có được không?” - Trân lo lắng không ngừng
“chỉ còn cách đó duy nhất, mày và Thanh còn tao và Khanh, tụi tao sẽ không bao giờ bỏ rời mày”
“Tao nhớ anh ấy quá! Tao muốn được gặp anh ấy!”
“Bây giờ chắc hai người chưa gặp được đâu, cuối tuần này Thanh sẽ gặp ba mày để nói chuyện đó”
“Có chuyện đó sao?” - Trân rất là lo lắng
“uhm…”
“Thế nào ba tao cũng sẽ tìm mọi cách để chia ly giữa tao và Thanh”
“đừng nghĩ nhiều, cứ theo những gì tao nói, tao sẽ nhờ anh Khanh cho mấy đàn em theo dõi Jack đang làm gì?”
Đó là những gì mà Quỳnh đã kể cho tôi nghe, vì tình yêu chúng tôi sẽ đấu tranh vì nó. Cuộc gặp mặt giữa tôi và ông chủ cũng đến. Khi tôi đến thì thấy ông chủ đã có mặt trước tại bàn.
“Con chào ông chủ” - tôi cuồi đầu chào
“Đến đúng giờ” - ông chủ nhìn đồng hồ
“Dạ, ông chủ muốn nói gì với con ạ?” - tôi ngồi nói giọng nhỏ nhẹ, lúc này một người đặt chiếc vali lên bàn, theo dấu hiệu của ông chú anh ta mở chiếc vali, trong chiếc vali là những sắp tiền dày cộm 500.000d.
“rời xa con gái ta, cô sẽ có được khoảng tiền này, đủ để lo cho cô và em cô ăn học thành tài, đủ vốn để làm ăn” - ông chủ nhìn thẳng tôi và nói, cứ như tôi phải làm theo mệnh lệnh của ông ta.
“con xin lỗi bác, con không thể nhận số tiền quá lớn này được” - tôi nói dứt khoác
“cô chê tiền ah” - ông ta ngồi dựa lưng vào ghế
“tiền không phải là tất cả, tiền không thể mua hạnh phúc của con gái bác được” - ông chủ nhìn tôi cười nhún vai
“để duy trì hạnh phúc thì cũng phải có tiền”
“bác lấy hạnh phúc của con gái bác đem ra buôn bán như vậy sao? bác xem hạnh phúc là món hàng sao?”
“ta không muốn cô hủy hoại cuộc sống bình thường của nó, ta muốn cô rời xa, có số tiền để lo cho chúng em ăn học, làm ăn, ta như vậy là quá tốt với cô còn gì”
“con đã nói với ông chủ rồi, con không cần tiền theo cách như vậy”
“ta cũng nói với cô luôn, khỏi phải dài dòng, con gái ta nói với ta rằng tình cảm đó chỉ là nhất thời, bồng bột mà thôi, do cô đơn không có bạn bè nên nó nhầm tưởng vậy thôi”
“con không tin đó chính là lời của Trân nói”
“từ nhỏ đến lớn ta chưa bao giờ nói dối điều gì” - tôi cố giữ bình tỉnh và nhớ lại chuyện Quỳnh đã kể cho tôi nghe, tôi biết em chỉ đang giả vờ đánh lạc hướng ba của mình thôi.
“nếu Trân nói như vậy ….” - tôi đang nói giữa chừng thì ông chủ xen vào
“cũng không cần nói gì cả, ta cũng không cho nó ở lại đây đâu. Ta sẽ cho nó đi du học, để tránh xa môi trường dơ bẩn này”
“bác không thể nào biến trân thành một con rối được?” - tôi bức xúc
“còn ta không để cho cô biến nó thành một kể bệnh hoạn giống như cô được” - ông chủ tức giận đứng lên - “nếu còn nghĩ đến cái tình lúc trước ta giúp cho cô ăn học, việc làm thì nhận số tiền này, rồi biến về quê”
“KHÔNG! ĐỒNG TIỀN LÀM MỜ MẮT BÁC, BÁC NGHĨ ĐỒNG TIỀN LÀ TẤT CẢ ĐỂ GIẢI QUYẾT MỌI VẤN ĐỀ, BÁC NGHĨ BÁC ĐANG ĐEM LẠI HẠNH PHÚC CHO CON BÁC, NHƯNG BÁC NÀO HAY NÀO BIẾT RẰNG CHÍNH BÁC LÀ NGƯỜI GIẾT CHẾT CÁI HẠNH PHÚC MÀ CON GÁI BÁC TỪNG AO ƯỚC, TỪNG MONG MỎI, CÓ BAO GIỜ BÁC NGỒI LẠI NÓI CHUYỆN VỚI CON GÁI BÁC MỘT CÁCH NGHIÊM TÚC, CÓ BAO GIỜ BÁC BIẾT ĐƯỢC SỞ THÍCH CỦA CÔ ẤY NHƯ THẾ NÀO, VÀ BÁC CÓ BIẾT NỔI SỢ LỚN NHẤT TRONG CÔ ẤY LÀ GÌ. Con xin lỗi vì đã hơi lớn tiếng, nhưng đó cũng là điều con muốn nói,con sẽ mang lại hạnh phúc cho cô ấy, bằng mọi cách mà con có thể làm, dù phải đánh đổi cả mạng sống của mình. con chào bác!” - Tôi đứng dậy cuối chào thật dứt khoát rồi đi về nhà của Quỳnh.
“Bác …” - ông chủ không nhìn mặt tôi
“Đứng ở đây cũng vô ích thôi, ta đã nói rồi, con nên đi đi” - rồi ông bước lên xe cùng với Jack. Tôi ấm ức đứng nhìn ông chủ bỏ đi, xung quanh mọi người ai cũng nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu, họ cũng không biết tôi là ai, hai tay tôi khoanh lại để trên gối, cuối mặt và ngủ đi lúc nào cũng không biết.
Tôi đã ngồi đó cho đến khi trời tối, việc chờ đời và câu xin như thế này có lẽ là cách duy nhất mà tôi có thể làm. “Tin tin”, ánh đèn của xe hơi chiếu thẳng vào tôi, tôi ngước đầu dậy, mắt nheo nhìn ra thì thấy ông chủ đã về. Tôi vội đứng dậy, nhìn ông với ánh mắt van xin, cái tôi nhận lại của ông là không lấy được một cái nhìn, ông bước thẳng vào nhà đóng xầm cánh cửa lại. Jack ở trên xe, hạ cửa kính.
“chậc chậc …” - hắn lắc đầu, tôi nhìn hắn bằng ánh mắt đầy tức giận và phẩn nộ - “đứng từ sáng đến giờ chắc mỏi chân lắm nhỉ? lại không ăn gì cho một ngày chắc là đói lắm phải không?” - lúc này đàn em của hắn bước xuống xe đưa cho tôi ổ bánh mì - “ăn đi, đói run người rồi kìa” - ánh mắt hành động của hắn xem tôi như một tên ăn mày - “nhìn mày chẳng khác gì tên ăn mày cả Trần Thanh ah”
Tôi cầm lấy ổ bánh rồi nhìn hắn
“Ăn đi, đói lắm rồi” - hắn cười xỉ nhục, tôi liền ném ổ bánh mì vào trong xe trúng ngay vai của hắn, từ cười hắn chuyển sang nhìn với ánh mắt đầy tức giận. Còn tôi thì cười nhếch miệng, tôi không cần sự thương hại của hắn ta. Cửa kính đóng lại và chiếc xe lăn bánh đi. Có lẽ tôi bây giờ hắn rất là hả dạ. Tôi vẫn đứng đó với những hy vọng vô hình, bắt đầu cảm thấy lạnh, bụng kêu lên vì đói.
“Tin … Tin …” - tiếng kèn xe
“Ủa? sao anh lại ở đây?” - Tiếng của Quỳnh vang lên
“Thì ra là em ah” - tôi nhìn và nói
“Vali” - Quỳnh nhìn xung quanh tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Quỳnh lấy điện thoại bấm bấm hình như gọi cho ai đó. “Alo! Ê mày với anh Thanh giận nhau hả? sao mày để anh Thanh đứng ngoài đường trời tối lạnh như vậy chứ?” - Quỳnh gọi cho em
“Ủa mà có chuyện gì vậy? Tao không hiểu gì hết? ờ ờ … để tao đưa điện thoại cho anh Thanh” - tôi chụp nhanh lấy chiếc điện thoại
“Em ổn không?” - tôi nói như muốn khóc
“Anh ở đó từ trưa đến giờ sao?” - em nói trong tiếng khóc của mình
“Uhm… “ - tôi cười khi nghe giọng nói của em.
“Anh có lạnh không? Anh đói không? Em rất lo cho anh, em muốn ra ngoài với anh lắm, nhưng tất cả các cửa đều bị khóa, em không thể ra ngoài được.”
“Uhm.. anh không sao đâu! Anh sẽ đưa em ra ngoài bằng mọi cách mà anh có thể!”
“Anh đưa điện thoại cho Quỳnh đi, em muốn nói chuyện với Quỳnh một chút” - thế là tôi đưa điện thoại cho Quỳnh, không biết em nói gì với Quỳnh, Quỳnh nhìn tôi từ trên xuống dưới, rồi gật đầu lia lịa “yên tâm đi, được rồi, tao hiểu mà, cứ để cho tao lo”
“Bây giờ anh lên xe đi, rồi về nhà em” - Quỳnh nói với tôi, còn tôi thì không hiểu - “gì mà khó hiểu, cứ qua nhà em đi” - Quỳnh kéo lấy tay của tôi, rồi người tài xế xuống đem vali của tôi vào cốp xe. Quỳnh đưa tôi về nhà của Quỳnh, một lần nửa tôi đến đây không phải là vì thách đấu hay làm bạn trai của Trân, nhưng lần này đến, tôi có cảm giác nơi này tôi sẽ ở tạm một thời gian ngắn. Linh tính cho tôi biết điều đó, hy vọng tụi em tôi không biết gì. Tôi cũng hy vọng chúng không lên thăm tôi đột xuất. Chúng biết tôi thế này chúng sẽ rất buồn.
“Phòng này của anh nè” - Quỳnh chỉ phòng cho tôi
“Uh.. cám ơn em, mà Trân nói gì với em vậy?” - tôi hỏi
“Nói chung là em cũng hiểu một chút về chuyện của hai người, haiz… mà công nhận anh menly thiệt, gọi anh bằng anh cũng quen rồi. Em thì không phân biệt gì cả, vì em cũng có những người bạn cũng giống như anh và Trân” - Quỳnh đứng dựa tường và nói
“Cám ơn em”
“Thôi! Anh tắm rửa đi, nghỉ ngơi một chút, lát có người đem đồ ăn lên cho anh ăn”
“Uhm,... “ - tôi ngồi xuống lòng nặng trĩu
“Anh nghĩ ngơi đi nha” - Quỳnh bước ra.
Tôi ngã lưng xuống giường liền nhắm mắt, nhớ lại chuyện vừa mới xảy ra, nó thật là kinh khủng, những ngày sắp tới sẽ như thế nào đây. Ở trong phòng tắm vòi hoa sen trên đầu tôi xã nước xuống, nước chảy khắp người từ đầu đến chân. Nước hòa lẫn với nước mắt, tôi ngồi sát tường nhà tắm, cứ để cho nước tuôn xuống, đứng ở dưới mưa chưa đủ hay sao? Giờ thì ở trong nhà tắm. Cảm giác như mất hết tất cả, không thể đứng dậy được. Tôi có làm gì sai?
Ba ngày tôi ở trong phòng không đi ra ngoài, tôi lấy điện thoại bàn gọi vào số điện thoại của em, cứ nghe chuông reo bên kia nhưng không thấy em bắt máy, có lẽ tôi gọi rất nhiều và không đếm được mình đã gọi bao nhiêu lần. Có lẽ điện thoại của em đã bị tịch thu. Nếu cứ như vậy hoài thì cuộc sống của tôi và em còn gì là ý nghĩa nửa, khi bị giam trong bốn bức tường như vậy.
“reng reng …” - tôi giật mình khi nghe tiếng điện thoại bàn phòng mình reng lên
“Alo” - tôi nhấc máy
“Trần Thanh đúng không?”
“Dạ!”
“Tôi đây! Ông chủ của cậu, tôi nghĩ tôi cần phải nói chuyện riêng với cậu. Cuối tuân cậu có thời gian không?”
“Dạ!”
“UHm… vậy thì được. Cuối tuần chúng ta sẽ gặp nhau ở nhà hàng gần quán trà sữa, lúc 7h tối”
“Dạ!”
Vậy là cuối tuần tôi sẽ đi gặp ông chủ, không biết điều gì sẽ đến vào ngày cuối tuần đó. “Cố cốc” - tiếng gõ cửa
“Vào đi”
“Trông anh có vẻ căng thẳng quá” - Quỳnh đến xem tôi như thế nào
“Uh… anh nhận được cuộc gọi của ông chủ, ông chủ muốn gặp anh vào cuối tuần này”
“Anh đã đồng ý”
“uhm.. đương nhiên là anh đồng ý chứ, không biết bây giờ Trân sao rồi?” - tôi đứng dậy đi đi lại lại
“Hay là … em sẽ qua thăm Trân, rồi hỏi tình tình như thế nào”
“Ý hay đó..” - tôi vui khi nghe Quỳnh đề nghị như vậy - “Chừng nào em đi”
“Chắc là ngày mai”
“uhm… ngày mai cũng được, nhớ nói với Trân rằng anh rất lo cho Trân, em hỏi Trân như thế nào rồi về cho anh biết nha”
“Em biết rồi, em sẽ hỏi mà… anh đừng quá lo lắng, anh nghỉ ngơi đi nhé” - Quỳnh nắm lấy tay tôi như an ủi rồi đi ra ngoài.
Cả ngày hôm đó tôi bồn chồn lo lắng không biết cuộc gặp gỡ giữa Trân và Quỳnh sẽ như thế nào! Tôi còn không biết là ông chủ có cho Quỳnh vào gặp Trân không? Cầu mong là có, ít nhất ông ta cũng không quá khó khăn cho việc tiếp xúc giữa Trân và Quỳnh. Haiz… Nếu như một người lâm vào tình cảnh của tôi thì họ làm gì? Giải quyết như thế nào với cái mớ hỗn độn đây? Cho đến khi trời xế chiều, tôi đứng ở ngoài chờ Quỳnh. Khi thấy xe vừa về là tôi đã chạy ào ra đón Quỳnh. Quỳnh biết tôi nóng lòng rất biết câu chuyện giữa tôi và Quỳnh là như thế nào.
“Sao rồi em?” - tôi nóng lòng muốn biết.
“Chuyện là như thế này” - Quỳnh bắt đầu kể
Khi vào tới phòng của Trân thì có người cầm chìa khóa mở cửa, bước vào trong thì tên vệ sỉ đóng cửa rồi khóa cửa lại. Gương mặt của Trân khá buồn, cảm thấy rất gò bó trong chính căn nhà của mình. Trước cửa lúc nào cũng có hai tên vệ sĩ, dưới đất cũng có người canh. Không khác gì bị giam.
“Anh Thanh sao rồi?” - Trân nóng lòng
“Anh ấy ổn! Không bệnh gì cả, dù dầm mưa như vậy, anh ta khá khỏe” - Quỳnh trấn an
“uhm.. anh ta có sức khỏe khá tốt” - Trân với vẻ mặt công nhận và rất tự hào về sức khỏe của tôi.
“còn mày sao rồi? không lẽ cứ như vậy hoài với bốn bức tường này sao? còn đám vệ sĩ đó nửa, ba mày không nên làm vậy với mày?”
“uhm… cũng chẳng biết sao? Ba tao nói nếu tao không gặp anh Thanh nửa, chịu sang nước ngoài du học thì ba tao sẽ thả tao ra”
“Sao? điều kiện này thật là …” - Quỳnh lắc đầu
“làm sao tao có thể chấp nhận điều đó được”
“Uhm.. mà chuyện của mày với Thanh là sao? Kể cho tao nghe hết được không?”
“Uhm… thì mày cũng biết đó ….” - Trân kể hết mọi thứ cho Quỳnh nghe, không sót một điều gì
“Ah… thì ra là vậy, tao hiểu rồi”
“uhm… ban đầu tao sock lắm, tao không thể tin được, tao cũng không dám tin đó là sự thật, tao rất ghét ảnh, ghét lắm, tao cũng không muốn nhìn thấy ảnh thêm một lần nào nửa, nhưng có điều gì đó vô hình, cứ làm cho tao thấy nhớ, ban đầu tháy nhớ ít, về sau lại nhiều hơn, có khi nhìn người khác thì ra Thanh …. thật sự không có ai cho tao được niềm vui như anh ấy, anh ấy cho tao biết thế nào là cuộc sống, giận thì giận lắm, ban đầu tao cũng làm giá này nọ, nhưng rốt cuộc không làm giá được nửa. Tao đã dũng cảm nói lên tình cảm của mình dành cho Thanh”
“uhm...tao hiểu rồi”
“thật sự từ khi Thanh xuất hiện, tao thấy mày khác xưa rất nhiều”
“Unhm… khác mà chính bản thân tao cũng không hề biết điều đó”
“Jack là con người như vậy sao mày không nói cho ba mày nghe?” - Quỳnh thắc mắc
“Có nói cũng vô ích thôi, ba tao không bao giờ nghe một hướng, với lại Jack lại đang cùng làm ăn với ba, mọi thứ khá thuận lợi, tao nói gì cũng vô ích mà thôi”
“Haiz…..Có khi nào hắn có âm mưu gì không? ” - Quỳnh nghi ngờ
“Uhm.. tao cũng đang nghĩ đến điều đó, không biết hắn có làm gì ba tao không? Tao lo quá Quỳnh ơi” - Trân nắm chặt tay của Quỳnh
“Bình tỉnh, bình tỉnh …”- Quỳnh trấn an - “bây giờ mày phải giả bộ thật ngoan, để đánh lạc hướng ba mày đi, tìm cách tiếp cận với Jack, để họ nghĩ rằng … mày sai, mày muốn có cuộc sống yên ắng, không muốn ở bên Thanh nửa, đó chỉ là cảm xúc nhất thời. Để làm rõ bộ mặt của Jack thì chỉ có cách đó, lúc đó ba mày sẽ suy nghĩ lại chuyện của mày”
“cách đó có được không?” - Trân lo lắng không ngừng
“chỉ còn cách đó duy nhất, mày và Thanh còn tao và Khanh, tụi tao sẽ không bao giờ bỏ rời mày”
“Tao nhớ anh ấy quá! Tao muốn được gặp anh ấy!”
“Bây giờ chắc hai người chưa gặp được đâu, cuối tuần này Thanh sẽ gặp ba mày để nói chuyện đó”
“Có chuyện đó sao?” - Trân rất là lo lắng
“uhm…”
“Thế nào ba tao cũng sẽ tìm mọi cách để chia ly giữa tao và Thanh”
“đừng nghĩ nhiều, cứ theo những gì tao nói, tao sẽ nhờ anh Khanh cho mấy đàn em theo dõi Jack đang làm gì?”
Đó là những gì mà Quỳnh đã kể cho tôi nghe, vì tình yêu chúng tôi sẽ đấu tranh vì nó. Cuộc gặp mặt giữa tôi và ông chủ cũng đến. Khi tôi đến thì thấy ông chủ đã có mặt trước tại bàn.
“Con chào ông chủ” - tôi cuồi đầu chào
“Đến đúng giờ” - ông chủ nhìn đồng hồ
“Dạ, ông chủ muốn nói gì với con ạ?” - tôi ngồi nói giọng nhỏ nhẹ, lúc này một người đặt chiếc vali lên bàn, theo dấu hiệu của ông chú anh ta mở chiếc vali, trong chiếc vali là những sắp tiền dày cộm 500.000d.
“rời xa con gái ta, cô sẽ có được khoảng tiền này, đủ để lo cho cô và em cô ăn học thành tài, đủ vốn để làm ăn” - ông chủ nhìn thẳng tôi và nói, cứ như tôi phải làm theo mệnh lệnh của ông ta.
“con xin lỗi bác, con không thể nhận số tiền quá lớn này được” - tôi nói dứt khoác
“cô chê tiền ah” - ông ta ngồi dựa lưng vào ghế
“tiền không phải là tất cả, tiền không thể mua hạnh phúc của con gái bác được” - ông chủ nhìn tôi cười nhún vai
“để duy trì hạnh phúc thì cũng phải có tiền”
“bác lấy hạnh phúc của con gái bác đem ra buôn bán như vậy sao? bác xem hạnh phúc là món hàng sao?”
“ta không muốn cô hủy hoại cuộc sống bình thường của nó, ta muốn cô rời xa, có số tiền để lo cho chúng em ăn học, làm ăn, ta như vậy là quá tốt với cô còn gì”
“con đã nói với ông chủ rồi, con không cần tiền theo cách như vậy”
“ta cũng nói với cô luôn, khỏi phải dài dòng, con gái ta nói với ta rằng tình cảm đó chỉ là nhất thời, bồng bột mà thôi, do cô đơn không có bạn bè nên nó nhầm tưởng vậy thôi”
“con không tin đó chính là lời của Trân nói”
“từ nhỏ đến lớn ta chưa bao giờ nói dối điều gì” - tôi cố giữ bình tỉnh và nhớ lại chuyện Quỳnh đã kể cho tôi nghe, tôi biết em chỉ đang giả vờ đánh lạc hướng ba của mình thôi.
“nếu Trân nói như vậy ….” - tôi đang nói giữa chừng thì ông chủ xen vào
“cũng không cần nói gì cả, ta cũng không cho nó ở lại đây đâu. Ta sẽ cho nó đi du học, để tránh xa môi trường dơ bẩn này”
“bác không thể nào biến trân thành một con rối được?” - tôi bức xúc
“còn ta không để cho cô biến nó thành một kể bệnh hoạn giống như cô được” - ông chủ tức giận đứng lên - “nếu còn nghĩ đến cái tình lúc trước ta giúp cho cô ăn học, việc làm thì nhận số tiền này, rồi biến về quê”
“KHÔNG! ĐỒNG TIỀN LÀM MỜ MẮT BÁC, BÁC NGHĨ ĐỒNG TIỀN LÀ TẤT CẢ ĐỂ GIẢI QUYẾT MỌI VẤN ĐỀ, BÁC NGHĨ BÁC ĐANG ĐEM LẠI HẠNH PHÚC CHO CON BÁC, NHƯNG BÁC NÀO HAY NÀO BIẾT RẰNG CHÍNH BÁC LÀ NGƯỜI GIẾT CHẾT CÁI HẠNH PHÚC MÀ CON GÁI BÁC TỪNG AO ƯỚC, TỪNG MONG MỎI, CÓ BAO GIỜ BÁC NGỒI LẠI NÓI CHUYỆN VỚI CON GÁI BÁC MỘT CÁCH NGHIÊM TÚC, CÓ BAO GIỜ BÁC BIẾT ĐƯỢC SỞ THÍCH CỦA CÔ ẤY NHƯ THẾ NÀO, VÀ BÁC CÓ BIẾT NỔI SỢ LỚN NHẤT TRONG CÔ ẤY LÀ GÌ. Con xin lỗi vì đã hơi lớn tiếng, nhưng đó cũng là điều con muốn nói,con sẽ mang lại hạnh phúc cho cô ấy, bằng mọi cách mà con có thể làm, dù phải đánh đổi cả mạng sống của mình. con chào bác!” - Tôi đứng dậy cuối chào thật dứt khoát rồi đi về nhà của Quỳnh.
Tác giả :
Caca