Tiểu Thư, Thiếu Gia Không Ở Nhà
Chương 12
Bị Tằng Nhan tra tấn ba ngày, ta cuối cùng cũng được trả tự do.
Trước kia bình thường là năm ngày, lần này không biết vì sao, thân thể Tằng Nhan trở nên rất yếu ớt, động một chút liền chảy máu mũi, mấy lần trước còn đỡ, chảy một chút liền ngừng, chỉ có lần cuối cùng lúc ta chịu không nổi cưỡi trên người hắn giật giật vạt áo kịch liệt xin cơm, máu mũi của hắn thật sự là y như vòi nước, điên cuồng phun không ngừng.
Ta nhìn thấy chướng mắt, thuận tay giúp hắn lau một phen, sau đó tiếp tục lay động hắn, kết quả hắn lại đẩy ta ra, chỉ ra ngoài cửa đau khổ nói: “Đi ra ngoài!”
Bụng ta lập tức mở cờ vui mừng chạy mất.
Hai ngày sau mẹ ta đi dâng hương trở về, gọi ta đến phòng, ánh mắt lấp lánh, hỏi ta: “Nghe nói… Tằng Nhan sau khi cùng con ở chung phòng liền chảy máu mũi?”
Ta vừa cắn quả táo vừa gật gật đầu: “Đúng ạ, có thể cái mũi của hắn đến tuổi chảy nước cũng nên!”
Chén trà trong tay mẹ ta rớt xuống đất kêu “cạch” một tiếng.
“Ly, Ly nhi! Nữ hài tử không được nói lung tung!” Giọng mẹ ta có chút run run.
Ta rầu rĩ than một tiếng: “Biết rồi!”
Chuyện buồn cười như thế sao mẹ lại xem nó như mãnh thú đại hồng thủy thế không biết? Uớc gì tìm được một người hiểu lòng ta a…
Mẹ lấy lại bình tĩnh, hỏi ta: “Tằng Nhan hắn… Hắn có chạm qua… thân thể của con không?”
Ta thành thật trả lời nàng: “Vừa muốn chạm vào, liền chảy máu mũi, không chạm vào được!”
Sắc mặt mẹ bổng dưng trở nên tái nhợt, quả thực là hoa dung thất sắc.
Nàng chụp lấy Thúy nhi, căn dặn nàng: “Đi gọi đại thiếu gia lại đây một chuyến!” Lại đem ta đẩy ra ngoài cửa, “Trở về phòng mình đi, không gọi ngươi, ngươi không được đến biết chưa!”
Ta không hiểu gì hết đã bị mẹ đuổi ra ngoài: “Mẹ, con…”
Sắc mặt mẹ bổng dưng trở nên nghiêm khắc: “Đi về!”
… Được rồi, thật ra ta chỉ muốn nói, mẹ, mẹ cho con thêm vài trái táo nữa đem đi được không mà thôi…
Trước kia bình thường là năm ngày, lần này không biết vì sao, thân thể Tằng Nhan trở nên rất yếu ớt, động một chút liền chảy máu mũi, mấy lần trước còn đỡ, chảy một chút liền ngừng, chỉ có lần cuối cùng lúc ta chịu không nổi cưỡi trên người hắn giật giật vạt áo kịch liệt xin cơm, máu mũi của hắn thật sự là y như vòi nước, điên cuồng phun không ngừng.
Ta nhìn thấy chướng mắt, thuận tay giúp hắn lau một phen, sau đó tiếp tục lay động hắn, kết quả hắn lại đẩy ta ra, chỉ ra ngoài cửa đau khổ nói: “Đi ra ngoài!”
Bụng ta lập tức mở cờ vui mừng chạy mất.
Hai ngày sau mẹ ta đi dâng hương trở về, gọi ta đến phòng, ánh mắt lấp lánh, hỏi ta: “Nghe nói… Tằng Nhan sau khi cùng con ở chung phòng liền chảy máu mũi?”
Ta vừa cắn quả táo vừa gật gật đầu: “Đúng ạ, có thể cái mũi của hắn đến tuổi chảy nước cũng nên!”
Chén trà trong tay mẹ ta rớt xuống đất kêu “cạch” một tiếng.
“Ly, Ly nhi! Nữ hài tử không được nói lung tung!” Giọng mẹ ta có chút run run.
Ta rầu rĩ than một tiếng: “Biết rồi!”
Chuyện buồn cười như thế sao mẹ lại xem nó như mãnh thú đại hồng thủy thế không biết? Uớc gì tìm được một người hiểu lòng ta a…
Mẹ lấy lại bình tĩnh, hỏi ta: “Tằng Nhan hắn… Hắn có chạm qua… thân thể của con không?”
Ta thành thật trả lời nàng: “Vừa muốn chạm vào, liền chảy máu mũi, không chạm vào được!”
Sắc mặt mẹ bổng dưng trở nên tái nhợt, quả thực là hoa dung thất sắc.
Nàng chụp lấy Thúy nhi, căn dặn nàng: “Đi gọi đại thiếu gia lại đây một chuyến!” Lại đem ta đẩy ra ngoài cửa, “Trở về phòng mình đi, không gọi ngươi, ngươi không được đến biết chưa!”
Ta không hiểu gì hết đã bị mẹ đuổi ra ngoài: “Mẹ, con…”
Sắc mặt mẹ bổng dưng trở nên nghiêm khắc: “Đi về!”
… Được rồi, thật ra ta chỉ muốn nói, mẹ, mẹ cho con thêm vài trái táo nữa đem đi được không mà thôi…
Tác giả :
Hồng Cửu