Tiểu Thư Sống Lại, Chồng Yêu Cưng Chiều
Chương 91-1: Mua dây buộc mình (1)
Edit: Kim Phượng
Mục Giai Âm cố gắng khuyên Đàm Tân Kinh, nhưng Đàm Tân Kinh vẫn chẳng hé răng.
Mục Giai Âm không cố gắng nữa, Đàm Tân Kinh nhất định phải bắt cô làm con tin, mặc kệ cô cố gắng thế nào, Đàm Tân Kinh cũng sẽ không buông tha.
Xe liên tục chạy về phía trước, Mục Giai Âm càng ngày càng cảm thấy khó chịu.
"Đàm Tân Kinh, bụng của tôi khó chịu." Mục Giai Âm cau mày nói với Đàm Tân Kinh.
Đàm Tân Kinh quay đầu liếc nhìn Mục Giai Âm rồi nói, "Giai Âm, không cần giở trò, anh......"
"Tôi sẽ không giở trò với anh." Mục Giai Âm cúi đầu, nói lẩm bẩm, trên mặt hiện ra vẻ đỏ ửng, "Đàm Tân Kinh, tôi tới nghỉ lễ rồi."
"Cái gì?" Trên mặt Đàm Tân Kinh thoáng qua vẻ kinh ngạc, tại sao Mục Giai Âm lại ở ngay cái thời điểm này tới nghỉ lễ đây?
"Thật, anh cởi sợi dây trên tay tôi ra trước đi." Mục Giai Âm nói xong liền đưa tay ra với Đàm Tân Kinh. Đàm Tân Kinh nửa tin nửa ngờ tháo sợi dây trên người Mục Giai Âm, nhưng cả người Đàm Tân Kinh đều bảo trì cảnh giác, Mục Giai Âm căn bản không thể công kích được anh.
Chân mày Mục Giai Âm khẽ nhíu, dời thân thể.
Trên ghế sa lon lấm tấm vết máu, nhìn rất mới.
Mục Giai Âm cau mày, đỏ mặt, "Đàm Tân Kinh, tôi nói rồi tôi không có lừa anh. Nhất định quần của tôi cũng đã ướt, anh nhanh đi mua băng vệ sinh cho tôi, mang tôi đến nhà vệ sinh."
Nói xong Mục Giai Âm giống như thẹn thùng xoay đầu về phía cửa sổ nói: "Bụng của tôi rất khó chịu."
Mục Giai Âm nói xong liền khom người xuống, hai cái tay liều mạng ấn bụng của mình, trên mặt cũng từ từ có mồ hôi rơi xuống.
"Anh mau đi mua băng vệ sinh cho tôi." Giọng nói của Mục Giai Âm cũng mang mấy phần vội vàng."Dù anh muốn xem trong xe anh bị máu nhuộm lên, bản thân tôi cũng không vui lòng đâu."
"Tại sao lúc này lại tới nghỉ lễ rồi hả?" Đàm Tân Kinh nhíu mày nói, "Em chờ một chút, anh đi mua cho em."
"Tôi không thể dùng nhãn hiệu khác, tôi dùng nhãn hiệu khác sẽ bị dị ứng." Mục Giai Âm liền nói ra hàng loạt nhãn hiệu nước ngoài. Một nhóm lớn từ Tiếng Anh được Mục Giai Âm thốt ra. Đàm Tân Kinh nghe đến đầu cũng choáng váng.
Mục Giai Âm chính là nhắm ngay Đàm Tân Kinh căn bản không hiểu những vấn đề có liên quan đến băng vệ sinh này, cho nên mới nói ra hàng loạt nhãn hiệu.
Đàm Tân Kinh cố gắng nhớ nhưng không nhớ nổi, mấy cái chữ kia thật sự là quá mức khó đọc, "Em không thể dùng chút nhãn hiệu bình thường sao?"
"Tôi dùng những nhãn hiệu khác sẽ dị ứng." Mục Giai Âm suy nghĩ một chút lại nói, "Thôi, anh dẫn tôi đi mua đi, tôi nhớ Sophie có một loại nhãn hiệu tôi dùng rất tốt."
"Anh mua cho em là được." Đàm Tân Kinh rất cảnh giác nói, "Em muốn loại nào?"
Mục Giai Âm rất là mơ mơ hồ hồ nói cho Đàm Tân Kinh một loại băng vệ sinh.
Đàm Tân Kinh rất mơ hồ về phương diện này, khi đến cửa hàng hỏi, ông chủ đưa cho anh mấy chục loại băng vệ sinh.
Đàm Tân Kinh rất do dự nhìn đống băng vệ sinh trước mặt, anh không biết Mục Giai Âm đến tột cùng cần loại nào, hơn nữa anh lại không dám mua bậy bạ, Mục Giai Âm đã nói cô bị dị ứng.
Ông chủ thấy dáng vẻ do dự không quyết của Đàm Tân Kinh, cười nói, "Cậu đưa vợ của cậu tới, để cho cô ấy tự chọn, không phải xong rồi sao?"
"Cái này......" Nghe thấy ông chủ nói vợ, gương mặt đẹp trai của Đàm Tân Kinh thoáng đỏ ửng, một giây sau đó mới hơi lúng túng nói, "Ừ, được."
Nói xong, Đàm Tân Kinh liền đi tới xe, Mục Giai Âm đang dựa vào thành ghế nghỉ ngơi, thấy trên mặt Mục Giai Âm giống như là trong nháy mắt đã không có chút huyết sắc.
Đàm Tân Kinh vừa có chút đau lòng lại có chút áy náy, "Giai Âm, anh không biết em phải dùng loại nào, em cùng đi mua với anh thôi. Nhưng mà, Giai Âm, em không cần giở trò, bất luận như thế nào, hôm nay em không thể thoát khỏi tay anh được."
"Tôi biết rõ, anh chỉ muốn đưa tôi đi tìm chị hai để giải hoà mà thôi." Mục Giai Âm rất khéo hiểu lòng người cười cười nói, "Mới vừa rồi tôi cũng đã nghĩ kĩ, tôi và chị hai có rất nhiều mâu thuẫn, quả thật nên tìm cơ hội giải hòa."
“Em biết là được rồi." Đàm Tân Kinh nói xong liền mở cửa xe ra, muốn gọi Mục Giai Âm ra ngoài.
Nhưng Mục Giai Âm vô luận như thế nào cũng không chịu ra ngoài.
Mục Giai Âm đỏ mặt nói, "Đưa âu phục của anh cho tôi."
Đàm Tân Kinh ngẩn người.
Mục Giai Âm mới lại nói, "Nhất định trên quần tôi cũng dính máu, giờ tôi không muốn cứ đi ra ngoài như vậy, quá mất mặt rồi."
Lúc này Đàm Tân Kinh mới hơi xấu hổ lấy áo vest của mình cho Mục Giai Âm.
Nhưng lúc Mục Giai Âm mặc quần áo, Đàm Tân Kinh loáng thoáng cảm thấy hình như sau lưng Mục Giai Âm có thứ gì đó. Nhưng Đàm Tân Kinh lại phân biệt không rõ đến tột cùng là cái gì, hình như là một mảng màu đỏ...... Nhưng Mục Giai Âm mặc quần áo màu trắng mà.
Chẳng lẽ anh nhìn lầm vết máu trên ghế? Đàm Tân Kinh vừa nghĩ vừa đỡ Mục Giai Âm xuống xe.
Lúc đi tới siêu thị, ông chủ nhìn Mục Giai Âm và Đàm Tân Kinh cười cười nói, "Chàng trai, vợ của cậu xinh đẹp như vậy, hai người thật đúng là trời sinh một đôi."
Hai người này đều là người đẹp đó, về sau nếu sinh con không biết sẽ làm điên đảo biết bao thiếu niên thiếu nữ.
Sắc mặt Mục Giai Âm dường như càng trắng hơn.
Đàm Tân Kinh bức rức cười cười, nếu là bình thường anh nhất định sẽ thật vui mừng, nhưng tình hình hôm nay thật sự làm anh không thể vui nổi.
"Cô xem coi muốn loại nào." Ông chủ nhiệt tình giới thiệu, "Tôi đã lấy ra toàn bộ những gì cậu ấy vừa nói khi nãy."
Mục Giai Âm chăm chú nhìn băng vệ sinh ông chủ để ở trên bàn, sau đó lại đi tới cái giá.
Đàm Tân Kinh cũng đuổi theo sát, Mục Giai Âm đi thẳng đến chỗ cái giá, chỉ vào cái băng vệ sinh ở chỗ cao nhất nói: "Tôi muốn cái nhãn hiệu kia."
"À?" Ông chủ chỉ chỉ cái bàn nói: "Không phải tôi đã để lên bàn rồi sao?"
"Tôi không muốn trên bàn." Trên mặt Mục Giai Âm loáng thoáng vẻ cáu giận, "Tôi muốn anh ta lấy xuống cho tôi."
"Cậu đây là cãi nhau với vợ sao?" Ông chủ cẩn thận nhìn thái độ Mục Giai Âm, mới to gan cho ra cái kết luận này.
Đàm Tân Kinh ngẩn người, trên mặt mới lộ ra một nụ cười nói, "A...... Cũng không phải vậy. Không có việc gì, tôi đi lấy băng vệ sinh trên cái giá đó."
Đàm Tân Kinh vừa nói vừa chú ý động tác của Mục Giai Âm.
Mục Giai Âm chỉ khoác áo của anh, vẻ mặt lạnh lùng đứng tại chỗ.
Trên mặt Mục Giai Âm vẫn mang theo một tia oán giận.
Mục Giai Âm nhất định là tức giận, cô đây là đang giày vò anh rồi, Đàm Tân Kinh có chút khổ sở nghĩ tới. Nhưng lúc lấy băng vệ sinh, trong lòng Đàm Tân Kinh lại có mấy phần vui mừng, anh có thể thay Mục Giai Âm làm một vài việc rồi!
Mục Giai Âm thừa dịp Đàm Tân Kinh với lấy bịch băng vệ sinh gần nhất vội vàng cởi áo khoác trên người cô xuống.
Ông chủ đang nhìn Đàm Tân Kinh, bỗng chốc con mắt liền trừng lớn.
Ông chủ nhìn chằm chằm vết máu sau lưng Mục Giai Âm, sau hai giây kinh ngạc, mới vội vàng lấy ra điện thoại di động, nhanh chóng ấn một chuỗi số điện thoại. Mục Giai Âm nhìn thấy ông chủ cầm điện thoại di động, lúc này mới khoác lại áo vest, làm như không có chuyện gì xảy ra.
"Ông chủ, nhà vệ sinh ở chỗ nào?" Đàm Tân Kinh cầm băng vệ sinh hỏi ông chủ.
"Nơi đó có căn lầu, mỗi tầng bên trên đều có nhà vệ sinh." Trên mặt ông chủ vẫn là nụ cười hiền lành, còn cười híp mắt quan sát Mục Giai Âm và Đàm Tân Kinh như là đang quan sát một đôi vợ chồng mới cưới.
Đàm Tân Kinh bị ánh mắt của ông chủ nhìn chằm chằm, nhưng trong nội tâm lại có chút vui mừng.
Mục Giai Âm không phản đối lời của ông chủ, có lẽ Mục Giai Âm căn bản đã lười phải phản đối. Nhưng trước khi đi có thể được người khác hiểu lầm quan hệ giữa anh và Mục Giai Âm như vậy, anh đã rất vui mừng.
Lúc đi, Mục Giai Âm thâm sâu nhìn vào mắt ông chủ.
Thấy ông chủ gật đầu một cái, quơ quơ điện thoại di động trong tay, trên mặt Mục Giai Âm mới lộ ra nụ cười buông lỏng.
Đàm Tân Kinh trực tiếp dẫn Mục Giai Âm tới nhà vệ sinh tầng cao nhất.
Dĩ nhiên là Đàm Tân Kinh ngại đến nhà vệ sinh nữ, ở lầu một, lầu hai anh sợ Mục Giai Âm nhảy lầu chạy, chỉ có ở tầng thứ sáu Đàm Tân Kinh mới có thể yên tâm một chút.
Thấy Mục Giai Âm muốn vào nhà vệ sinh, Đàm Tân Kinh do dự vài giây mới nói, "Giai Âm, thời gian em vào nhà vệ sinh không được vượt qua hai phút, nếu không anh nhất định sẽ đi vào."
"Biết." Trong giọng nói Mục Giai Âm mang theo vài phần tức giận, cầm băng vệ sinh tiến vào nhà vệ sinh.
Dĩ nhiên là cô không có tới nghỉ lễ, dì cả của cô mới qua một tuần, làm sao có thể trở lại đây? Vết máu khi nãy đều do cô từng chút từng chút cọ xát với vật cứng ở chỗ ngồi sau xe.
Mà ngón tay của cô đã sớm tím bầm một mảnh.
Mục Giai Âm liếc nhìn ngón tay của mình, nắm chặt đầu ngón tay, Quyền Thiệu Viêm, anh mau đến đây, nếu còn không tới thì cô thật sự hết hy vọng.
Mục Giai Âm biết Đàm Tân Kinh nói hai phút thì thật là hai phút, vì vậy, Mục Giai Âm cũng không dám ngồi quá lâu trong nhà vệ sinh nữa, rất nhanh, Mục Giai Âm liền đi ra ngoài.
"Tại sao lại mặc áo trái?" Đàm Tân Kinh kỳ quái hỏi.
Mục Giai Âm đỏ mặt nói, "Mới vừa rồi thấy dưới vạt áo cũng có dính một chút, tôi không muốn làm cho người khác nhìn thấy vết máu, liền mặc áo trái." Phía sau quần áo của cô toàn bộ đều là vết máu, nếu để cho Đàm Tân Kinh hay Mục Giai Thu nhìn thấy, sợ rằng cô sẽ phải gánh chịu một cuộc tai bay vạ gió.
Đàm Tân Kinh không có hoài nghi giải thích của Mục Giai Âm, lặp tức lôi kéo Mục Giai Âm, lại nhét Mục Giai Âm vào bên trong xe.
Anh đã làm trễ nhiều thời gian, mới vừa rồi, Mục Giai Thu còn hối anh.
Lên xe, Đàm Tân Kinh còn muốn trói Mục Giai Âm lại, vẻ mặt Mục Giai Âm đau khổ, mồ hôi chảy ròng ròng nhìn Đàm Tân Kinh nói: "Đàm Tân Kinh, anh đừng trói tôi có được hay không? Bây giờ tôi rất khó chịu, chỉ muốn tìm tư thế thoải mái ngồi, mới vừa rồi anh trói tôi rất khó chịu."
Mục Giai Âm nói xong liền đưa cổ tay của mình tiến tới trước mặt Đàm Tân Kinh nói: "Anh xem, xanh mét rồi."
Đó vốn dĩ là lúc Mục Giai Âm định giãy giụa làm bị thương, sau lại bởi vì Mục Giai Âm cố lấy tay cọ xát mà thành, sợi dây bị xé kéo càng buộc chặt hơn, vết thương trên cổ tay Mục Giai Âm cũng liền nặng hơn. Sau nhiều năm, Đàm Tân Kinh dĩ nhiên cũng học qua phương thức trói dây đặc biệt này, loại phương thức đó có thể để cho sợi dây càng trói càng chặt, làm cho người ta căn bản không thể tránh thoát.
Đàm Tân Kinh nhìn một vòng xanh xanh tím tím trên cổ tay Mục Giai Âm, vẻ áy náy và thương tiếc trên mặt sâu hơn, ngẫm lại trong xe xác thực không có công cụ công kích, hơn nữa, chút giá trị vũ lực của Mục Giai Âm ở trước mặt anh cơ hồ có thể gần bằng không, Đàm Tân Kinh liền yên lòng nói: "Giai Âm, anh không trói em... nếu em khó chịu, bên cạnh chỗ ngồi còn có nước nóng."
Mục Giai Âm không lên tiếng, nhưng lại lấy nước nóng ra uống một hớp.
Đàm Tân Kinh thoáng buông lỏng, Mục Giai Âm như bây giờ rất rõ ràng là thỏa hiệp với anh, Mục Giai Âm cũng không có bất kỳ lòng phản kháng nào, anh cũng không cần phòng bị chặt chẽ như thế.
Bên trong siêu thị nhỏ, ông chủ đang đứng ở phía sau giá hàng của mình, thận trọng nhìn xe Đàm Tân Kinh đi mất.
Bấm số điện thoại Mục Giai Âm mới vừa để lại, điện thoại nhanh chóng đổ chuông.
Bên kia điện thoại truyền đến một giọng trầm thấp mang theo chút uy nghiêm, "Ông là ai?"
"Tôi...... Tôi là Đường Đại." Ông chủ nói xong, mới lại tự cắn đầu lưỡi mình, trong nháy mắt liền tỉnh táo lại, người ta đâu có thật sự muốn hỏi ông là ai, người ta muốn hỏi mục đích ông gọi đến.
Bên kia điện thoại Quyền Thiệu Viêm nhíu mày một cái, cái số này là anh đặc biệt dành cho Mục Giai Âm.
Số điện thoại khác của anh có quá nhiều người liên lạc, hơn nữa, cái điện thoại di động đó phần lớn thời gian anh đều giao cho Lưu Duệ bảo quản. Anh lo lắng lúc Mục Giai Âm có việc gấp sẽ không tìm được anh, vì vậy, mới cố ý dành cái số này.
Số này chỉ có Mục Giai Âm biết.
Người này là bấm sai mã số sao?
"Có chuyện gì?" Quyền Thiệu Viêm lại hỏi.
Đường Đại xoa xoa mồ hôi vốn không hề có trên trán, lại nói, "Số này là một cô gái rất đẹp khi nãy bảo tôi gọi, hình như cô ấy bị bắt cóc, tôi thấy cô ấy dùng máu viết ở sau lưng mình cái số này, còn viết SOS, mới thử bấm cái số này."
"Ông nói cái gì?" Quyền Thiệu Viêm mặc kệ phần báo cáo điều tra về Tưởng Tự Hân trên tay mình.
Giọng nói trong nháy mắt liền từ sóng nước chẳng xao biến thành sóng to gió lớn.
Ông chủ bị giọng nói nồng đậm nguy hiểm của Quyền Thiệu Viêm làm sợ hết hồn, ông chủ vội vàng kể lại chuyện mới vừa xảy ra, còn miêu tả bộ dáng của Đàm Tân Kinh và Mục Giai Âm.
"Nhớ bảng số của chiếc xe kia không?" Quyền Thiệu Viêm hỏi.
"Chiếc xe kia không có bảng hiệu.” Ông chủ rất khẳng định, chính vì vậy cho nên ông mới hoài nghi người đàn ông kia có vấn đề.
"Cám ơn." Sau tiếng cám ơn Quyền Thiệu Viêm liền vội vã cúp điện thoại.
Hết chuyện của ông rồi. Ông chủ lại xoa xoa mồ hôi trên đầu, cô gái mới vừa rồi và cậu trai kia nhìn qua đều là dáng vẻ khí độ bất phàm nên ông mới nói hai người kia xứng đôi, nhưng bây giờ vừa nghe giọng người đàn ông này qua điện thoại, ông chủ không thể không thừa nhận, có một ít người có khí thế, chỉ dựa vào nghe giọng nói cũng có thể biết một hai.
Đây tuyệt đối là thiên chi kiêu tử, cho nên tiểu thư này đã xảy ra chuyện gì? Bị người bắt cóc đòi tiền chuộc sao? Ông chủ nhớ tới sắc mặt tái nhợt của Mục Giai Âm, lại nghĩ tới chuỗi số xiêu xiêu vẹo vẹo sau lưng Mục Giai Âm, không khỏi cầu khẩn ở trong lòng, hi vọng cô gái xinh đẹp đó không có chuyện gì.
Quyền Thiệu Viêm mới vừa cúp điện thoại xong, Lưu Duệ liền cầm điện thoại của anh chạy vào nói. "Thủ trưởng, đội trưởng tiên phong gọi điện thoại tới."
Quyền Thiệu Viêm nhíu mày một cái mới nghe điện thoại, mới vừa nhận điện thoại, bên kia liền truyền đến giọng nói thẳng thắn của đội trưởng tiên phong, "Lão đại, buổi sáng Đàm Tân Kinh không có tới báo cáo, muốn chúng tôi lập tức đi bắt anh ta không?"
Giọng nói Quyền Thiệu Viêm hoàn toàn lạnh lẽo, "Khẩn cấp triệu tập người cho tôi, Đàm Tân Kinh có lẽ đã bắt cóc vợ tôi."
"Vâng...... Hả?" Đội trưởng tiên phong kinh ngạc, miệng cũng quên khép lại, vẻ mặt này đặt ở trên thân một người đàn ông giết người không nháy mắt trông rất quái dị và không hòa hài. Người bên cạnh đội trưởng tiên phong thấy cảnh này đều giống như là thấy quỷ.
Lại nói gần đây đội trưởng không phải lấy chuyện luyện thành mặt than như lão đại làm lý tưởng sao? Hiện tại bộ dạng ngạc nhiên này là muốn làm cái gì? Quả nhiên là đạo hạnh chưa đủ sâu đậm.
Đội trưởng tiên phong chưa nói mấy câu liền thật nhanh cúp điện thoại nói: "Khẩn cấp triệu tập toàn bộ tiểu đội tiên phong, vợ của lão đại bị bắt cóc!"
...... Người nào không muốn sống như vậy?
Cả tiểu đội tiên phong thật nhanh tập họp, triển khai.
Còn bên kia, quân đội càng thêm khẩn trương, khi Lưu Duệ biết tin này rất nhanh đã phân phó cho người định vị GPS tìm Đàm Tân Kinh và Mục Giai Âm.
Đồng thời, thám tử được phái ra ngoài cũng đã chứng minh Mục Giai Âm đích xác là đã rời khỏi nhà.
Căn cứ vào mùi thuốc hoá học lưu lại trong nhà, Mục Giai Âm hẳn là bị rót vào lượng lớn diethyl ether (*), sau khi hôn mê liền bị người mang đi.
(*):Diethyl ether, hoặc đơn giản là ete, là một hợp chất hữu cơ trong lớp ether với công thức (C2H5OC2H5).
Đây là một chất lỏng dễ bay hơi. Nó thường được sử dụng như một dung môi trong phòng thí nghiệm và như một chất lỏng bắt đầu cho một số động cơ. Trước đây nó được sử dụng như một thuốc gây mê nói chung, cho đến khi các thuốc không dễ cháy được phát triển, chẳng hạn như halothane. Nó đã được sử dụng như một loại thuốc giải trí gây ngộ độc.
Còn người của bộ phận kỹ thuật càng xác nhận Đàm Tân Kinh mấy ngày trước đặc biệt mua một chiếc xe, dung lượng hình dáng chiếc xe hẳn là đặc biệt dùng cho chạy trốn.
Người của bộ phận kỹ thuật đang tìm định vị chiếc xe này, Quyền Thiệu Viêm nhanh chóng lên xe dành riêng cho mình.
"Đi tra một chút tình huống bên kia của Mục Giai Thu cho tôi." Quyền Thiệu Viêm xoa lông mày, một đường điên cuồng lái đến địa điểm ông chủ đó cung cấp.
Không bao lâu sau, Lưu Duệ với vẻ mặt thấp thỏm mang đến tình huống bên kia của Mục Giai Thu.
Vốn dĩ ngoài người của Mục Uẩn Ngạo an bài đi giám thị Mục Giai Thu ra còn có đám người do Quyền Thiệu Viêm phái đi.
Nhưng sau đó Đàm Tân Kinh nói với bọn họ rằng Quyền Thiệu Viêm phân phó để cho bọn họ trước hết mang Mục Giai Thu chuyển đi, nói là Quyền Thiệu Viêm tính toán tự mình tra hỏi Mục Giai Thu.
Quyền Thiệu Viêm không về thành phố A những năm này nên thật sự có rất nhiều mệnh lệnh là từ trong miệng Đàm Tân Kinh truyền đi. Dù những người đó cảm thấy thủ tục của Đàm Tân Kinh không quá đầy đủ nhưng cũng chỉ cho là chuyện khẩn cấp, liền không có hỏi nhiều đã đưa Mục Giai Thu ra ngoài.
Cho đến lúc Quyền Thiệu Viêm gọi điện thoại, Mục Uẩn Ngạo cũng chưa biết Mục Giai Thu đã không còn ở nhà họ Mục rồi.
Quyền Thiệu Viêm lo lắng lái xe, vẻ mặt âm trầm giống như là tới từ địa ngục.
Đàm Tân Kinh cũng thuận lợi hội ngộ với Mục Giai Thu rồi.
Lúc Mục Giai Thu nhìn Mục Giai Âm thì trên mặt liền lộ ra một nụ cười đắc ý.
Mục Giai Âm khom người, làm bộ ôm bụng, bỏ lỡ vẻ mặt âm trầm của Mục Giai Thu.
Mục Giai Âm cố gắng khuyên Đàm Tân Kinh, nhưng Đàm Tân Kinh vẫn chẳng hé răng.
Mục Giai Âm không cố gắng nữa, Đàm Tân Kinh nhất định phải bắt cô làm con tin, mặc kệ cô cố gắng thế nào, Đàm Tân Kinh cũng sẽ không buông tha.
Xe liên tục chạy về phía trước, Mục Giai Âm càng ngày càng cảm thấy khó chịu.
"Đàm Tân Kinh, bụng của tôi khó chịu." Mục Giai Âm cau mày nói với Đàm Tân Kinh.
Đàm Tân Kinh quay đầu liếc nhìn Mục Giai Âm rồi nói, "Giai Âm, không cần giở trò, anh......"
"Tôi sẽ không giở trò với anh." Mục Giai Âm cúi đầu, nói lẩm bẩm, trên mặt hiện ra vẻ đỏ ửng, "Đàm Tân Kinh, tôi tới nghỉ lễ rồi."
"Cái gì?" Trên mặt Đàm Tân Kinh thoáng qua vẻ kinh ngạc, tại sao Mục Giai Âm lại ở ngay cái thời điểm này tới nghỉ lễ đây?
"Thật, anh cởi sợi dây trên tay tôi ra trước đi." Mục Giai Âm nói xong liền đưa tay ra với Đàm Tân Kinh. Đàm Tân Kinh nửa tin nửa ngờ tháo sợi dây trên người Mục Giai Âm, nhưng cả người Đàm Tân Kinh đều bảo trì cảnh giác, Mục Giai Âm căn bản không thể công kích được anh.
Chân mày Mục Giai Âm khẽ nhíu, dời thân thể.
Trên ghế sa lon lấm tấm vết máu, nhìn rất mới.
Mục Giai Âm cau mày, đỏ mặt, "Đàm Tân Kinh, tôi nói rồi tôi không có lừa anh. Nhất định quần của tôi cũng đã ướt, anh nhanh đi mua băng vệ sinh cho tôi, mang tôi đến nhà vệ sinh."
Nói xong Mục Giai Âm giống như thẹn thùng xoay đầu về phía cửa sổ nói: "Bụng của tôi rất khó chịu."
Mục Giai Âm nói xong liền khom người xuống, hai cái tay liều mạng ấn bụng của mình, trên mặt cũng từ từ có mồ hôi rơi xuống.
"Anh mau đi mua băng vệ sinh cho tôi." Giọng nói của Mục Giai Âm cũng mang mấy phần vội vàng."Dù anh muốn xem trong xe anh bị máu nhuộm lên, bản thân tôi cũng không vui lòng đâu."
"Tại sao lúc này lại tới nghỉ lễ rồi hả?" Đàm Tân Kinh nhíu mày nói, "Em chờ một chút, anh đi mua cho em."
"Tôi không thể dùng nhãn hiệu khác, tôi dùng nhãn hiệu khác sẽ bị dị ứng." Mục Giai Âm liền nói ra hàng loạt nhãn hiệu nước ngoài. Một nhóm lớn từ Tiếng Anh được Mục Giai Âm thốt ra. Đàm Tân Kinh nghe đến đầu cũng choáng váng.
Mục Giai Âm chính là nhắm ngay Đàm Tân Kinh căn bản không hiểu những vấn đề có liên quan đến băng vệ sinh này, cho nên mới nói ra hàng loạt nhãn hiệu.
Đàm Tân Kinh cố gắng nhớ nhưng không nhớ nổi, mấy cái chữ kia thật sự là quá mức khó đọc, "Em không thể dùng chút nhãn hiệu bình thường sao?"
"Tôi dùng những nhãn hiệu khác sẽ dị ứng." Mục Giai Âm suy nghĩ một chút lại nói, "Thôi, anh dẫn tôi đi mua đi, tôi nhớ Sophie có một loại nhãn hiệu tôi dùng rất tốt."
"Anh mua cho em là được." Đàm Tân Kinh rất cảnh giác nói, "Em muốn loại nào?"
Mục Giai Âm rất là mơ mơ hồ hồ nói cho Đàm Tân Kinh một loại băng vệ sinh.
Đàm Tân Kinh rất mơ hồ về phương diện này, khi đến cửa hàng hỏi, ông chủ đưa cho anh mấy chục loại băng vệ sinh.
Đàm Tân Kinh rất do dự nhìn đống băng vệ sinh trước mặt, anh không biết Mục Giai Âm đến tột cùng cần loại nào, hơn nữa anh lại không dám mua bậy bạ, Mục Giai Âm đã nói cô bị dị ứng.
Ông chủ thấy dáng vẻ do dự không quyết của Đàm Tân Kinh, cười nói, "Cậu đưa vợ của cậu tới, để cho cô ấy tự chọn, không phải xong rồi sao?"
"Cái này......" Nghe thấy ông chủ nói vợ, gương mặt đẹp trai của Đàm Tân Kinh thoáng đỏ ửng, một giây sau đó mới hơi lúng túng nói, "Ừ, được."
Nói xong, Đàm Tân Kinh liền đi tới xe, Mục Giai Âm đang dựa vào thành ghế nghỉ ngơi, thấy trên mặt Mục Giai Âm giống như là trong nháy mắt đã không có chút huyết sắc.
Đàm Tân Kinh vừa có chút đau lòng lại có chút áy náy, "Giai Âm, anh không biết em phải dùng loại nào, em cùng đi mua với anh thôi. Nhưng mà, Giai Âm, em không cần giở trò, bất luận như thế nào, hôm nay em không thể thoát khỏi tay anh được."
"Tôi biết rõ, anh chỉ muốn đưa tôi đi tìm chị hai để giải hoà mà thôi." Mục Giai Âm rất khéo hiểu lòng người cười cười nói, "Mới vừa rồi tôi cũng đã nghĩ kĩ, tôi và chị hai có rất nhiều mâu thuẫn, quả thật nên tìm cơ hội giải hòa."
“Em biết là được rồi." Đàm Tân Kinh nói xong liền mở cửa xe ra, muốn gọi Mục Giai Âm ra ngoài.
Nhưng Mục Giai Âm vô luận như thế nào cũng không chịu ra ngoài.
Mục Giai Âm đỏ mặt nói, "Đưa âu phục của anh cho tôi."
Đàm Tân Kinh ngẩn người.
Mục Giai Âm mới lại nói, "Nhất định trên quần tôi cũng dính máu, giờ tôi không muốn cứ đi ra ngoài như vậy, quá mất mặt rồi."
Lúc này Đàm Tân Kinh mới hơi xấu hổ lấy áo vest của mình cho Mục Giai Âm.
Nhưng lúc Mục Giai Âm mặc quần áo, Đàm Tân Kinh loáng thoáng cảm thấy hình như sau lưng Mục Giai Âm có thứ gì đó. Nhưng Đàm Tân Kinh lại phân biệt không rõ đến tột cùng là cái gì, hình như là một mảng màu đỏ...... Nhưng Mục Giai Âm mặc quần áo màu trắng mà.
Chẳng lẽ anh nhìn lầm vết máu trên ghế? Đàm Tân Kinh vừa nghĩ vừa đỡ Mục Giai Âm xuống xe.
Lúc đi tới siêu thị, ông chủ nhìn Mục Giai Âm và Đàm Tân Kinh cười cười nói, "Chàng trai, vợ của cậu xinh đẹp như vậy, hai người thật đúng là trời sinh một đôi."
Hai người này đều là người đẹp đó, về sau nếu sinh con không biết sẽ làm điên đảo biết bao thiếu niên thiếu nữ.
Sắc mặt Mục Giai Âm dường như càng trắng hơn.
Đàm Tân Kinh bức rức cười cười, nếu là bình thường anh nhất định sẽ thật vui mừng, nhưng tình hình hôm nay thật sự làm anh không thể vui nổi.
"Cô xem coi muốn loại nào." Ông chủ nhiệt tình giới thiệu, "Tôi đã lấy ra toàn bộ những gì cậu ấy vừa nói khi nãy."
Mục Giai Âm chăm chú nhìn băng vệ sinh ông chủ để ở trên bàn, sau đó lại đi tới cái giá.
Đàm Tân Kinh cũng đuổi theo sát, Mục Giai Âm đi thẳng đến chỗ cái giá, chỉ vào cái băng vệ sinh ở chỗ cao nhất nói: "Tôi muốn cái nhãn hiệu kia."
"À?" Ông chủ chỉ chỉ cái bàn nói: "Không phải tôi đã để lên bàn rồi sao?"
"Tôi không muốn trên bàn." Trên mặt Mục Giai Âm loáng thoáng vẻ cáu giận, "Tôi muốn anh ta lấy xuống cho tôi."
"Cậu đây là cãi nhau với vợ sao?" Ông chủ cẩn thận nhìn thái độ Mục Giai Âm, mới to gan cho ra cái kết luận này.
Đàm Tân Kinh ngẩn người, trên mặt mới lộ ra một nụ cười nói, "A...... Cũng không phải vậy. Không có việc gì, tôi đi lấy băng vệ sinh trên cái giá đó."
Đàm Tân Kinh vừa nói vừa chú ý động tác của Mục Giai Âm.
Mục Giai Âm chỉ khoác áo của anh, vẻ mặt lạnh lùng đứng tại chỗ.
Trên mặt Mục Giai Âm vẫn mang theo một tia oán giận.
Mục Giai Âm nhất định là tức giận, cô đây là đang giày vò anh rồi, Đàm Tân Kinh có chút khổ sở nghĩ tới. Nhưng lúc lấy băng vệ sinh, trong lòng Đàm Tân Kinh lại có mấy phần vui mừng, anh có thể thay Mục Giai Âm làm một vài việc rồi!
Mục Giai Âm thừa dịp Đàm Tân Kinh với lấy bịch băng vệ sinh gần nhất vội vàng cởi áo khoác trên người cô xuống.
Ông chủ đang nhìn Đàm Tân Kinh, bỗng chốc con mắt liền trừng lớn.
Ông chủ nhìn chằm chằm vết máu sau lưng Mục Giai Âm, sau hai giây kinh ngạc, mới vội vàng lấy ra điện thoại di động, nhanh chóng ấn một chuỗi số điện thoại. Mục Giai Âm nhìn thấy ông chủ cầm điện thoại di động, lúc này mới khoác lại áo vest, làm như không có chuyện gì xảy ra.
"Ông chủ, nhà vệ sinh ở chỗ nào?" Đàm Tân Kinh cầm băng vệ sinh hỏi ông chủ.
"Nơi đó có căn lầu, mỗi tầng bên trên đều có nhà vệ sinh." Trên mặt ông chủ vẫn là nụ cười hiền lành, còn cười híp mắt quan sát Mục Giai Âm và Đàm Tân Kinh như là đang quan sát một đôi vợ chồng mới cưới.
Đàm Tân Kinh bị ánh mắt của ông chủ nhìn chằm chằm, nhưng trong nội tâm lại có chút vui mừng.
Mục Giai Âm không phản đối lời của ông chủ, có lẽ Mục Giai Âm căn bản đã lười phải phản đối. Nhưng trước khi đi có thể được người khác hiểu lầm quan hệ giữa anh và Mục Giai Âm như vậy, anh đã rất vui mừng.
Lúc đi, Mục Giai Âm thâm sâu nhìn vào mắt ông chủ.
Thấy ông chủ gật đầu một cái, quơ quơ điện thoại di động trong tay, trên mặt Mục Giai Âm mới lộ ra nụ cười buông lỏng.
Đàm Tân Kinh trực tiếp dẫn Mục Giai Âm tới nhà vệ sinh tầng cao nhất.
Dĩ nhiên là Đàm Tân Kinh ngại đến nhà vệ sinh nữ, ở lầu một, lầu hai anh sợ Mục Giai Âm nhảy lầu chạy, chỉ có ở tầng thứ sáu Đàm Tân Kinh mới có thể yên tâm một chút.
Thấy Mục Giai Âm muốn vào nhà vệ sinh, Đàm Tân Kinh do dự vài giây mới nói, "Giai Âm, thời gian em vào nhà vệ sinh không được vượt qua hai phút, nếu không anh nhất định sẽ đi vào."
"Biết." Trong giọng nói Mục Giai Âm mang theo vài phần tức giận, cầm băng vệ sinh tiến vào nhà vệ sinh.
Dĩ nhiên là cô không có tới nghỉ lễ, dì cả của cô mới qua một tuần, làm sao có thể trở lại đây? Vết máu khi nãy đều do cô từng chút từng chút cọ xát với vật cứng ở chỗ ngồi sau xe.
Mà ngón tay của cô đã sớm tím bầm một mảnh.
Mục Giai Âm liếc nhìn ngón tay của mình, nắm chặt đầu ngón tay, Quyền Thiệu Viêm, anh mau đến đây, nếu còn không tới thì cô thật sự hết hy vọng.
Mục Giai Âm biết Đàm Tân Kinh nói hai phút thì thật là hai phút, vì vậy, Mục Giai Âm cũng không dám ngồi quá lâu trong nhà vệ sinh nữa, rất nhanh, Mục Giai Âm liền đi ra ngoài.
"Tại sao lại mặc áo trái?" Đàm Tân Kinh kỳ quái hỏi.
Mục Giai Âm đỏ mặt nói, "Mới vừa rồi thấy dưới vạt áo cũng có dính một chút, tôi không muốn làm cho người khác nhìn thấy vết máu, liền mặc áo trái." Phía sau quần áo của cô toàn bộ đều là vết máu, nếu để cho Đàm Tân Kinh hay Mục Giai Thu nhìn thấy, sợ rằng cô sẽ phải gánh chịu một cuộc tai bay vạ gió.
Đàm Tân Kinh không có hoài nghi giải thích của Mục Giai Âm, lặp tức lôi kéo Mục Giai Âm, lại nhét Mục Giai Âm vào bên trong xe.
Anh đã làm trễ nhiều thời gian, mới vừa rồi, Mục Giai Thu còn hối anh.
Lên xe, Đàm Tân Kinh còn muốn trói Mục Giai Âm lại, vẻ mặt Mục Giai Âm đau khổ, mồ hôi chảy ròng ròng nhìn Đàm Tân Kinh nói: "Đàm Tân Kinh, anh đừng trói tôi có được hay không? Bây giờ tôi rất khó chịu, chỉ muốn tìm tư thế thoải mái ngồi, mới vừa rồi anh trói tôi rất khó chịu."
Mục Giai Âm nói xong liền đưa cổ tay của mình tiến tới trước mặt Đàm Tân Kinh nói: "Anh xem, xanh mét rồi."
Đó vốn dĩ là lúc Mục Giai Âm định giãy giụa làm bị thương, sau lại bởi vì Mục Giai Âm cố lấy tay cọ xát mà thành, sợi dây bị xé kéo càng buộc chặt hơn, vết thương trên cổ tay Mục Giai Âm cũng liền nặng hơn. Sau nhiều năm, Đàm Tân Kinh dĩ nhiên cũng học qua phương thức trói dây đặc biệt này, loại phương thức đó có thể để cho sợi dây càng trói càng chặt, làm cho người ta căn bản không thể tránh thoát.
Đàm Tân Kinh nhìn một vòng xanh xanh tím tím trên cổ tay Mục Giai Âm, vẻ áy náy và thương tiếc trên mặt sâu hơn, ngẫm lại trong xe xác thực không có công cụ công kích, hơn nữa, chút giá trị vũ lực của Mục Giai Âm ở trước mặt anh cơ hồ có thể gần bằng không, Đàm Tân Kinh liền yên lòng nói: "Giai Âm, anh không trói em... nếu em khó chịu, bên cạnh chỗ ngồi còn có nước nóng."
Mục Giai Âm không lên tiếng, nhưng lại lấy nước nóng ra uống một hớp.
Đàm Tân Kinh thoáng buông lỏng, Mục Giai Âm như bây giờ rất rõ ràng là thỏa hiệp với anh, Mục Giai Âm cũng không có bất kỳ lòng phản kháng nào, anh cũng không cần phòng bị chặt chẽ như thế.
Bên trong siêu thị nhỏ, ông chủ đang đứng ở phía sau giá hàng của mình, thận trọng nhìn xe Đàm Tân Kinh đi mất.
Bấm số điện thoại Mục Giai Âm mới vừa để lại, điện thoại nhanh chóng đổ chuông.
Bên kia điện thoại truyền đến một giọng trầm thấp mang theo chút uy nghiêm, "Ông là ai?"
"Tôi...... Tôi là Đường Đại." Ông chủ nói xong, mới lại tự cắn đầu lưỡi mình, trong nháy mắt liền tỉnh táo lại, người ta đâu có thật sự muốn hỏi ông là ai, người ta muốn hỏi mục đích ông gọi đến.
Bên kia điện thoại Quyền Thiệu Viêm nhíu mày một cái, cái số này là anh đặc biệt dành cho Mục Giai Âm.
Số điện thoại khác của anh có quá nhiều người liên lạc, hơn nữa, cái điện thoại di động đó phần lớn thời gian anh đều giao cho Lưu Duệ bảo quản. Anh lo lắng lúc Mục Giai Âm có việc gấp sẽ không tìm được anh, vì vậy, mới cố ý dành cái số này.
Số này chỉ có Mục Giai Âm biết.
Người này là bấm sai mã số sao?
"Có chuyện gì?" Quyền Thiệu Viêm lại hỏi.
Đường Đại xoa xoa mồ hôi vốn không hề có trên trán, lại nói, "Số này là một cô gái rất đẹp khi nãy bảo tôi gọi, hình như cô ấy bị bắt cóc, tôi thấy cô ấy dùng máu viết ở sau lưng mình cái số này, còn viết SOS, mới thử bấm cái số này."
"Ông nói cái gì?" Quyền Thiệu Viêm mặc kệ phần báo cáo điều tra về Tưởng Tự Hân trên tay mình.
Giọng nói trong nháy mắt liền từ sóng nước chẳng xao biến thành sóng to gió lớn.
Ông chủ bị giọng nói nồng đậm nguy hiểm của Quyền Thiệu Viêm làm sợ hết hồn, ông chủ vội vàng kể lại chuyện mới vừa xảy ra, còn miêu tả bộ dáng của Đàm Tân Kinh và Mục Giai Âm.
"Nhớ bảng số của chiếc xe kia không?" Quyền Thiệu Viêm hỏi.
"Chiếc xe kia không có bảng hiệu.” Ông chủ rất khẳng định, chính vì vậy cho nên ông mới hoài nghi người đàn ông kia có vấn đề.
"Cám ơn." Sau tiếng cám ơn Quyền Thiệu Viêm liền vội vã cúp điện thoại.
Hết chuyện của ông rồi. Ông chủ lại xoa xoa mồ hôi trên đầu, cô gái mới vừa rồi và cậu trai kia nhìn qua đều là dáng vẻ khí độ bất phàm nên ông mới nói hai người kia xứng đôi, nhưng bây giờ vừa nghe giọng người đàn ông này qua điện thoại, ông chủ không thể không thừa nhận, có một ít người có khí thế, chỉ dựa vào nghe giọng nói cũng có thể biết một hai.
Đây tuyệt đối là thiên chi kiêu tử, cho nên tiểu thư này đã xảy ra chuyện gì? Bị người bắt cóc đòi tiền chuộc sao? Ông chủ nhớ tới sắc mặt tái nhợt của Mục Giai Âm, lại nghĩ tới chuỗi số xiêu xiêu vẹo vẹo sau lưng Mục Giai Âm, không khỏi cầu khẩn ở trong lòng, hi vọng cô gái xinh đẹp đó không có chuyện gì.
Quyền Thiệu Viêm mới vừa cúp điện thoại xong, Lưu Duệ liền cầm điện thoại của anh chạy vào nói. "Thủ trưởng, đội trưởng tiên phong gọi điện thoại tới."
Quyền Thiệu Viêm nhíu mày một cái mới nghe điện thoại, mới vừa nhận điện thoại, bên kia liền truyền đến giọng nói thẳng thắn của đội trưởng tiên phong, "Lão đại, buổi sáng Đàm Tân Kinh không có tới báo cáo, muốn chúng tôi lập tức đi bắt anh ta không?"
Giọng nói Quyền Thiệu Viêm hoàn toàn lạnh lẽo, "Khẩn cấp triệu tập người cho tôi, Đàm Tân Kinh có lẽ đã bắt cóc vợ tôi."
"Vâng...... Hả?" Đội trưởng tiên phong kinh ngạc, miệng cũng quên khép lại, vẻ mặt này đặt ở trên thân một người đàn ông giết người không nháy mắt trông rất quái dị và không hòa hài. Người bên cạnh đội trưởng tiên phong thấy cảnh này đều giống như là thấy quỷ.
Lại nói gần đây đội trưởng không phải lấy chuyện luyện thành mặt than như lão đại làm lý tưởng sao? Hiện tại bộ dạng ngạc nhiên này là muốn làm cái gì? Quả nhiên là đạo hạnh chưa đủ sâu đậm.
Đội trưởng tiên phong chưa nói mấy câu liền thật nhanh cúp điện thoại nói: "Khẩn cấp triệu tập toàn bộ tiểu đội tiên phong, vợ của lão đại bị bắt cóc!"
...... Người nào không muốn sống như vậy?
Cả tiểu đội tiên phong thật nhanh tập họp, triển khai.
Còn bên kia, quân đội càng thêm khẩn trương, khi Lưu Duệ biết tin này rất nhanh đã phân phó cho người định vị GPS tìm Đàm Tân Kinh và Mục Giai Âm.
Đồng thời, thám tử được phái ra ngoài cũng đã chứng minh Mục Giai Âm đích xác là đã rời khỏi nhà.
Căn cứ vào mùi thuốc hoá học lưu lại trong nhà, Mục Giai Âm hẳn là bị rót vào lượng lớn diethyl ether (*), sau khi hôn mê liền bị người mang đi.
(*):Diethyl ether, hoặc đơn giản là ete, là một hợp chất hữu cơ trong lớp ether với công thức (C2H5OC2H5).
Đây là một chất lỏng dễ bay hơi. Nó thường được sử dụng như một dung môi trong phòng thí nghiệm và như một chất lỏng bắt đầu cho một số động cơ. Trước đây nó được sử dụng như một thuốc gây mê nói chung, cho đến khi các thuốc không dễ cháy được phát triển, chẳng hạn như halothane. Nó đã được sử dụng như một loại thuốc giải trí gây ngộ độc.
Còn người của bộ phận kỹ thuật càng xác nhận Đàm Tân Kinh mấy ngày trước đặc biệt mua một chiếc xe, dung lượng hình dáng chiếc xe hẳn là đặc biệt dùng cho chạy trốn.
Người của bộ phận kỹ thuật đang tìm định vị chiếc xe này, Quyền Thiệu Viêm nhanh chóng lên xe dành riêng cho mình.
"Đi tra một chút tình huống bên kia của Mục Giai Thu cho tôi." Quyền Thiệu Viêm xoa lông mày, một đường điên cuồng lái đến địa điểm ông chủ đó cung cấp.
Không bao lâu sau, Lưu Duệ với vẻ mặt thấp thỏm mang đến tình huống bên kia của Mục Giai Thu.
Vốn dĩ ngoài người của Mục Uẩn Ngạo an bài đi giám thị Mục Giai Thu ra còn có đám người do Quyền Thiệu Viêm phái đi.
Nhưng sau đó Đàm Tân Kinh nói với bọn họ rằng Quyền Thiệu Viêm phân phó để cho bọn họ trước hết mang Mục Giai Thu chuyển đi, nói là Quyền Thiệu Viêm tính toán tự mình tra hỏi Mục Giai Thu.
Quyền Thiệu Viêm không về thành phố A những năm này nên thật sự có rất nhiều mệnh lệnh là từ trong miệng Đàm Tân Kinh truyền đi. Dù những người đó cảm thấy thủ tục của Đàm Tân Kinh không quá đầy đủ nhưng cũng chỉ cho là chuyện khẩn cấp, liền không có hỏi nhiều đã đưa Mục Giai Thu ra ngoài.
Cho đến lúc Quyền Thiệu Viêm gọi điện thoại, Mục Uẩn Ngạo cũng chưa biết Mục Giai Thu đã không còn ở nhà họ Mục rồi.
Quyền Thiệu Viêm lo lắng lái xe, vẻ mặt âm trầm giống như là tới từ địa ngục.
Đàm Tân Kinh cũng thuận lợi hội ngộ với Mục Giai Thu rồi.
Lúc Mục Giai Thu nhìn Mục Giai Âm thì trên mặt liền lộ ra một nụ cười đắc ý.
Mục Giai Âm khom người, làm bộ ôm bụng, bỏ lỡ vẻ mặt âm trầm của Mục Giai Thu.
Tác giả :
Loan Chúc Diêu Duệ