Tiểu Thư Sống Lại, Chồng Yêu Cưng Chiều
Chương 67: Video của Tả Trí Viễn với Ngô Oánh Oánh
Làm theo lời đã dặn.
Lúc Hoa Hồ Điệm nhắn tin cho Mục Giai Âm, cô đang bật ti vi, trên ti vi đang chiếu lại hiện trường trực tiếp.
Cô cũng không biết nên cảm ơn ai đây.
Đại khái lnên cảm ơn Tả Trí Viễn từ trước tới giờ đối với phụ nữ ai đến cũng không – cự tuyệt, khiến cho cô năm đó cảm thấy nguy cơ bốn phía, bởi vậy mà quấn lấy Chân Phó Dương bắt anh ấy mua toàn bộ thiết bị nghe lén.
Nhưng sau đó cô lại sợ bị Tả Trí Viễn phát hiện, sẽ tức giận, nên cô cũng không dám gài thiết bị nghe lén. Nếu năm đó cô không nhất thời mềm lòng, Mục Giai Âm ngồi trong một căn phòng nhỏ ngoài ngoại ô, thản nhiên xem tivi.
Ngô gia bây giờ chắc là rất náo nhiệt, ngay cả Đổng Triệu Lê ngày hôm qua cũng không nổi bật bằng Ngô gia. Lúc này, Tả Trí Viễn càng không thể cự tuyệt lời mời của Ngô Oánh Oánh, Mục Giai Âm thấy rõ ràng Ngô oánh Oánh mời Tả Trí Viễn một ly rượu vang bỏ xuân dược.
Tả Trí Viễn tất nhiên là một ngụm uống hết không nghi ngờ.
Một lát sau, Tả Trí Viễn cũng cảm nhận được biến hóa của cơ thể, sau đó Ngô Oánh Oánh ngượng ngùng cởi hết quần áo, Tả Trí Viễn một chút cũng không nhịn được đã nhào qua.
Mục Giai Âm nắm rất rõ lượng xuân dược mà cô cho vào, lượng thuốc kia tuyệt đối không thể làm Tả Trí Viễn mất tỉnh táo được.
Mục Giai Âm nhìn những vẻ mặt thay đổi liên tục kia, Ngô oánh Oánh nũng nịu kiều mị, cùng với Tả Trí Viễn đang nở nụ cười lạnh lùng châm biếm. Nhưng khi Ngô Oánh Oánh nhìn về phía hắn, Tả Trí Viễn lập tức biến thành biểu tình say mê loạn ý.
Tâm tình của Mục Giai Âm chìm xuống, sáu năm, một con người có được mấy lần yêu sáu năm, vậy mà sáu năm này Tả Trí Viễn đùa giỡn cô quây vòng.
Mục Giai Âm cảm nhận chính bản thân mình trên sô pha, quan hệ của cô với ông nội đã từng rất tồi tệ, cho dù là từ nước ngoài trở về thành phố A, phần lớn thời gian cô đều không về nhà.
Phần lớn thời gian khi đó, không phải ở đây uống rược đến mơ mơ màng màng, thì cũng ở chỗ của Đàm Kinh Tâm ngày đên ăn chơi trụy lạc.
Bởi vì trở về thành phố A, cô sẽ nghe được những tin tức ái muội của Tả Trí Viễn với những nư nhân khác, những tin tức đó trăm ngàn móng vuốt cào vào tim cô, hận không thể như vậy biến mất khỏi thành phố A.
Nếu không phải kiếp trước trải nghiệm qua 2 năm kết hôn kia, chắc chắn cô sẽ không tin bất cứ tin nào trên truyền hình này, cho dù những thứ này chính là chứng cứ xác thực nhất.
Mục Giai Âm hoảng hốt nhớ lại trước đây lúc nhỏ mẹ cô đã từng vuốt đầu cô mà nói, Giai Âm, quá cố chấp không phải là chuyện tốt.
Sau hai năm kết hôn cô đã hiểu, bây giờ cô càng hiểu rõ hơn, Mục Giai Âm im lặng một uống nước sôi để nguội, sau đó tắt tivi.
Tả Trí Viễn và Ngô Oánh Oánh hoàn toàn không biết một người khác đang xem màn kịch của bọn họ.
Ngô Oánh Oánh giải thích với Tả Trí Viễn rằng do dạo gần đây Ngô gia cây to đón gió, nên cô ta bị người khác hãm hại.
Tả Trí Viễn chẳng những không trách gì, ngược lại còn an ủi cô ta.
Chờ Tả Trí Viễn đi khỏi, Ngô Oánh Oánh mới đắc ý nói với Hoa Hồ Điệp: “Cô xác định giao đĩa này cho Mục Uẩn Ngạo quyết định này có tốt hay không? Ông ta có tiết lộ nội dung của cái video này ra ngoài không?”
“Này... tôi cũng không nắm rõ lắm.” Hoa Hồ Điệp do dự: “Nhưng mà có làm sao đâu, dù sao Mục Uẩn ngạo cũng là một lão già, đối với việc tiết lộ tin tức đó cũng không có hứng thú gì.”
Ai mà biết được chứ? Hoa Hồ Điệp ác ý nhớ lại, nếu Mục Uẩn Ngạo cũng chỉ là một lão già bình thường, có khả năng sẽ cảm thấy giới trẻ bây giờ càng ngày càng tệ hại, qua vài ngày nhất định sẽ bỏ quên. Nhưng Mục Uẩn Ngạo cả đời chính chiến ở quan trường. Ông ta có như vậy hay không, vậy thì khó nói.
Huống hồ, cũng không chỉ có một mình Ngô Oánh Oánh trong video đó, bên trong vẫn còn một người nữa.
Hoa Hồ Điệp nghĩ lại những con số không dài trong tài khoản của mình, cả người sung sướng như muốn bay lên. Không cần quan tâm được hay không được, chỉ cần cô ta có lợi là được.
“Mặc kệ, cứ che mặt tôi lại, sau đó đưa cái này kí gửi cho...” Ngô Oánh Oánh nghĩ chút rồi tiện thể nói: “Kí gửi cho Mục Giai Nhan đi.”
Trước tiên chọc tức Mục Giai Nhan, thấy Tả Trí Viễn lên giường với phụ nữ khác, trên mặt Mục Giai Nhan chắc chắn không giữ được nụ cười. Đáng tiếc, Ngô Oánh Oánh nghĩ lại, cô ta nghĩ không nên để gương mặt mình xuất hiện, để Mục Giai Nhan không biết được đến cùng là ai cướp người đàn ông tốt của cô ta, Để không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cô ta vẫn nên khiêm tốn một chút mới được. Ngô Oánh Oánh cảm thấy hơi tiếc nuối.
Bị ngu sao? Hoa Hồ Điệp không biết phải hình dung như thế nào về chỉ số thông minh của mấy người này, kí gửi cho Mục Uẩn Ngạo, để cho thế hệ trước lén lút thương lượng giải quyết chuyện này. Lại đi gửi cho Mục Giai Nhan? Ngô Oánh Oánh thật sự cảm thấy Mục Giai Nhan nhiều năm như vậy, đều áp cô ta một bậc đều nhờ may mắn sao.
Đã biết, Hoa Hồ Điệp rất vâng lời đáp một tiếng.
Ngô Oánh Oánh giờ phút này cũng cảm thấy Hoa Hồ Điệp thuận mắt hơn: “Cô yên tâm đi, đến lúc đó tôi sẽ ở trước mặt anh trai khen ngợi cô vài câu.”
“Cảm ơn.” Hoa Hồ Điệp có chút xoắn xuýt, cô ta là đang chọn giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang? Vẫn là bí quá hóa liều một lần? Dù sau toàn bộ chuyện này là Ngô Oánh Oánh tự nguyện, cô cùng lắm là chỉ ở bên cạnh kích thích vài câu mà thôi, xảy ra chuyện, cũng sẽ không ai nghi ngờ cô ta.
Ngô Oánh Oánh cũng không biết Hoa Hồ Điệp đang phiền muộn, đứng dậy vui vẻ đi về nhà.
Ngày hôm sau, Mục Giai Nhan liền nhận được băng ghi hình.
Mục Giai Nhan vốn cho rằng mình sẽ rất bình tĩnh, nhưng cô ta vẫn rất tức giận.
Cô ta cứ tưởng mình ít nhất trong lòng Tả Trí Viễn khác với bọn người kia, hơn nữa, bởi vì cô ta với Tả Trí Viễn đã chủn thủng tầng quan hệ mờ ám kia, trong lòng cô ta nghĩ, mình với Tả Trí Viễn quan hệ thật ra không giống với những người khác.
Ít nhất, đến bây giờ Mục Giai Nhan vẫn tin tưởng, mối quan hệ của mình với Tả Trí Viễn còn tốt hơn so với Tả Trí Viễn và Mục Giai Âm.
Mục Giai Nhan liền bấm số gọi điện cho Mục Giai Âm, có phúc không thể cùng hưởng, nhưng có hạn phải cùng chịu chứ.
Đây là muốn kích thích cô sao?
Mục Giai Âm níu mày, nhanh chóng về nhà.
Mấy ngày nay rốt cuộc cũng có một lúc cô ta được đặc ý.
“Chị ba.” Mục Giai Nhan nói: “Vừa nãy có người kí gửi cho em một băng ghi hình, bên trong là...”
Mục Giai Nhan căn môi nói: “Chị xem đi.”
Đoạn phim hình như đã xem được một nửa, đúng là đang chiếu đoạn kịch liệt nhất. Hơn nữa, vừa nãy còn chiếu gương mặt say mê của Tả Trí Viễn.
Mục Giai Nhan nở một nụ cười yếu ớt lén nhìn phản ứng của Mục Giai Âm.
Mục Giai Âm quay đầu nhìn Mục Giai Nhan, cô chưa từng nói cho Mục Giai Nhan biết quan hệ của mình với Tả Trí Viễn. Nhưng Mục Giai Nhan lại có thể khẳng định mối quan hệ của cô với Tả Trí Viễn như vậy, như thế, Mục Giai Nhan đã qua lại với Tả Trí Viễn từ trước.
Mục Giai Âm nhìn một lúc lâu mới nói: “Trách không được em không muốn gả cho Tả Trí Viễn, thì ra hắn lại là người như vậy, nhưng mà hôn sự của em chị không có quyền lên tiếng, chị nghĩ, cái này nên giao cho ông nội xử trí.”
Hình như chị ta quá mức bình tĩnh.
Mục Giai Nhan thăm dò hỏi: “Chị ba, chị không đau lòng sao?”
“Sao chị phải đau lòng chứ?” Mục Giai Âm quay đầu, con người đen láy tĩnh lặng, nhìn không ra bất cứ cảm xúc nào: “Giai Nhan, nhìn dáng vẻ của em, chắc em đang rất đau lòng? Vì loại cặn bã này, không đáng đâu.”
Mục Giai Nhan nghẹn họng, không biết nên nói cái gì.
Dựa vào hiểu biết của cô ta với Mục Giai Âm, Mục Giai Âm chắc chắn còn yêu Tả Trí Viễn, tới cùng là đã xảy ra chuyện gì? Là bởi vì Mục Giai Âm đã kết hôn với Quyền Thiệu Viêm sao? Mục Giai Nhan nghĩ mãi cũng không ra.
“Chị ba, sinh nhật của anh rể sắp đến rồi? Anh rể định tổ chức như thế nào vậy?” Mục Giai Nhan thay đổi chủ đề hỏi.
Trong mắt Mục Giai Âm một mảng mờ mịt: “Sinh nhật Quyền Thiệu Viêm? Khi nào?”
Mục Giai Âm đối với Quyền Thiệu Viêm là sao đối với một chút chuyện đó mà cũng không biết, Mục Giai Nhan lại nói: “Chị ba, chị có biết sinh nhật của Tả Trí Viễn là khi nào không?”
Mục Giai Âm không nói chuyện, nhíu nhíu mày nói: “Nếu em hỏi chị sinh nhật của em là ngày mấy, thì chị còn có khả năng trả lời được, nhưng em lại hỏi ngày sinh của Tả Trí Viễn, chị thật sự không biết, Giai Nhan không lẽ em nghi ngờ chị có quan hệ gì với Tả Trí Viễn sao? Em nghĩ nhiều rồi, bây giờ chị chỉ yêu Quyền Thiệu Viêm mà thôi.”
Vậy chị ba sao chị lại không biết sinh nhật của anh rể?” Mục Giai Nhan vẫn bám riết không tha nhỏ giọng nói, vẻ mặt khó hiểu hỏi.
Mục Giai Âm nghẹn lời.
Bởi vì...bởi vì Quyền Thiệu Viêm chưa nói.
Hình như cô quá không chú ý đến Quyền Thiệu Viêm rồi thì phải? Trên mặt Mục Giai Âm hiện lộ ra vẻ có lỗi: “Là chị sơ sót, lại quên mất sinh nhật của anh ấy.”
Mục Giai Nhan vẻ mặt đắc ý: “Chị ba, em nói cho chị biết, sinh nhật của anh rể còn bốn ngày nữa, món anh rể thích nhất là bò bít tết, anh rễ thích nhất là...”
Mục Giai Nhan liệt kê một đống lớn sở thích của Quyền Thiệu Viêm.
Mục Giai Âm đều không xen vào, thật sự, Mục Giai Âm có một chút buồn bực.
Cô ở bên Quyền Thiệu Viêm nhiều ngày như vậy còn không biết hết được sở thích của anh, lại nghe Mục Giai Nhan nói một mạch như vậy, khiến cô cũng choáng váng. Đến bây giờ, cô cũng chỉ mới biết được sinh nhật của Quyền Thiệu Viêm với món mà anh thích thôi.
Quyền Thiệu Viêm thích bò bít tết sao? Sao trước giờ cô đều chưa nghe Quyền Thiệu Viêm nói qua bao giờ.
Mục Giai Nhan rốt cuộc cũng dừng lại, Mục Giai Âm mới lẳng lặng hỏi: “Mấy chuyện này, em từ đâu mà biết được?”
“Chị cứ hỏi thử xem anh rể có phải thích mấy thứ này không?” Vẻ mặt Mục Giai Nhan có vài phần đắc ý: “Mấy cái này, chỉ cần quan tâm một chút thì biết được ngay.”
Trong lòng Mục Giai Âm lộp bộp một phen, chẳng lẽ ngay lúc cô không biết Quyền Thiệu Viêm với Mục Giai Nhan đã có qua lại tới mức này sao?
Chẳng qua tim Mục Giai Âm đập nhanh một nhịp thì bình thường trở lại, cô rất tin tưởng Quyền Thiệu Viêm đối với Mục giai Nhan không có bất cứ ý định gì, hừ, nếu Quyền Thiệu Viêm dám có một chút tâm tư bất chính, cô liền...
Ừm, trong đầu Mục Giai Âm tà ác hiện lên cảnh cô cầm roi quất mạnh, sau đó nhanh chóng ném suy nghĩ đó vào cõi thần tiên.
Ở trước mặt Mục Giai Nhan mà ngẩn người không phải là chuyện tốt.
“Chị ba, sao lúc nãy chị không nói lời nào?” Trong mắt Mục Giai Nhan mang theo ý xin lỗi: “Chị ba, chị trăm ngàn lần không cần nghi ngờ anh rể, em với anh ấy là trong sạch, hai người chúng em không hề có lén gặp nhau lần nào.”
“Chị biết.” Mục Giai Âm thông cảm nhìn Mục Giai Nhan.
Mục Giai Nhan bỗng nhiên cảm thấy thật vi diệu.
“Anh rể của em cũng từng nói với chị, anh ấy ghét nhất là dạng phụ nữ mềm yếu nhu nhược.” Mục Giai Âm nói xong như an ủi Mục Giai Nhan nói: “Em biết nhiều sở thích của Quyền thiệu Viêm như vậy, là muốn lấy lòng anh ấy phải không. Chị nói cho em biết, không cần đâu, Quyền Thiệu Viêm người này một khi đã xác định chuyện gì, sẽ rất khó có thể thay đổi được suy nghĩ của anh ấy.”
“Anh rể sao lại ghét em chứ?” Mục Giai Nhan không tin những lời nói của Mục Giai Âm.
Làm sao lại có người đàn ông nào ghét phụ nữ mềm yếu nhu nhược chứ? Dáng vẻ này của cô ta, mới có thể thỏa mãn được chủ nghĩa cao lớn của bọn đang ông chứ.
Vậy nên là do Quyền Thiệu Viêm ở trước mặt Mục Giai Âm nói lời nịnh nọt, hay là Mục Giai Âm cố tình nói như vậy.
Mục Giai Âm bình tĩnh nhìn Mục giai Nhan: “Ý của em là anh ấy nên ghét chị sao?”
Mục Giai Nhan nhanh chóng cúi thấp đầu, giọng nói ấp úng giống như muỗi kêu: “Làm gì có chuyện đó, chị ba, chị đừng nói như vậy, vừa nãy em thấy chị một chút cũng không biết gì về sở thích của anh rể, nên mới cô ý dặn dò chị, em cũng là muốn tốt cho chị với anh rể thôi.”
Chuyện cô tìm hiểu về Quyền Thiệu Viêm, cần một người ngoài như Mục Giai Nhan nói những thứ này với cô sao?
“Lần sau em không cần tốt như vậy, em hiểu chồng chị so với chị còn nhiều hơn, cho dù chị không nghi ngờ em, thì người khác nghe được cũng sẽ hiểu lầm em có ý định khác.” Mục Giai Âm thản nhiên nói: “Đừng để cho chị biết em ở sau lưng chị tìm hiểu thông tin về chồng chị.”
“Đã biết, chị ba, chi đừng tức giận.” Mặt Mục Giai Nhan thoáng qua một chút buồn bực, nhưng giọng điệu lại ngoan ngoãn, giống như nghe hiểu hết những gì Mục Giai Âm nói.
Trước đó lúc cô ta Tả Trí Viễn làm gì quá mức, cũng không thấy Mục Giai Âm nói những lời này. Bây giờ, Mục Giai Âm đề phòng cô ta như vậy, nhất định là Quyền Thiệu viêm ở trước mặt chị ta khen người mình, nhất định là như thế.
“Chị ba.”Mục Giai Nhan giống như nghi ngờ nói: “Anh rể có phải vì đứa bé trong bụng cho nên mới chăm sóc chị như vậy?”
“Anh ấy là yêu ai yêu cả đường đi, bởi vì yêu chị nên mới thích đứa bé trong bụng chị.” Mục Giai Âm nhìn khuôn mặt càng ngày càng vặn vẹo của Mục Giai Nhan, nháy mắt cảm thấy đúng thật có khả năng diễn xuất. Có thể đổi trắng thay đen tự nhiên như vậy, cô nghĩ mình nên tấn công vào ngành giải trí mới đúng, nói không chừng còn có thể nhận giải Oscar diễn viên xuất sắc nhất nữa ấy chứ.
Ít nhất vẻ mặt bình thản của cô đã cao tay hơn Mục Giai Nhan tám con đường.
Mục Giai Nhan cũng không tin.
“Yêu ai yêu cả đường đi sao? Thật là may mắn, nhưng mà chị ba, chị vẫn nên cẩn thận một chút....” Mục Giai Nhan ra vẻ yểu điệu: “Chị trước giờ luôn hành động lỗ mãn, khẳng định chọc không ít người hận. Bản thân anh rể ở thành phố A cũng không ít kẻ địch, không chừng sẽ có người muốn hại chị. Hơn nữa, có khi còn một xác hai mạng.”
“Em muốn nói chuyện trong sinh nhật lần trước sao?” Mục Giai Âm nhăn mi nói: “Quyền Thiệu Viêm nói anh ấy đã tra được chút dấu vết, Quyền Thiệu Viêm nói người bán dược kia với một người bạn của em rất giống, chị còn muốn hỏi em Giai Nhan, khi nào có thể dẫn chị đi gặp người bạn này của em được hay không?”
Mục Giai Âm kinh ngạc, tay không tự giác để sau lưng, nắm chặt như muốn kéo rách cả áo, sau đó hình thoát khỏi sự bối rối. Vì sao mọi chuyện lại đổ hết về người cô ta? Cô ta tưởng chuyện trong yến hội lần trước đã cho qua rồi mà, chẳng lẽ anh rể tra ra, cái này không được.
Tâm tư Mục Giai Nhan thay đổi thật nhanh khẩn trương nói: “Loại chuyện này, để hôm nào em chị hỏi người đó, cái kia còn dược ra còn tra được người có ý định hại chị không?”
“Không cần phiền toái em” Mục Giai ÂM cười cười: “quyền Thiệu Viêm, đang tra.”
“Em cũng muốn giúp đỡ cho chị.” Mục Giai Nhan ngây thơ cười nói: “Với lại , em chỉ hỏi một tiếng, chắc không có gì trở ngại chứ.”
Mục Giai Âm uống nước, im lặng không nói.
Một lúc sau Mục Uẩn Ngạo đã trở về.
Thấy Mục Giai Âm qua, Mục Uẩn Ngạo sửng sốt mới nói: “Giai Âm, sao con lại qua đây? Có phải Quyền Thiệu Viêm bắt nạt con hay không?”
“Là Giai Nhan kêu con qua.” Mục Giai Âm cười cười: “Với lại, không có việc gì thì con không được qua thăm ông sao?”
Trong cảm nhận của ông nội, cô vẫn là cô gái nhỏ bị khi dễ thì chạy về nhà tìm người giúp đỡ hay sao chứ?
“Giai Nhan kêu con đến đây làm gì? Thay nó cầu tình.” Mục Uẩn Ngạo nhíu nhíu mày, trên mặt như nói rõ cho Mục Giai Âm biết, muốn ông nhắm mắt bỏ qua cho Mục Giai Nhan là không thể.
Mục Giai ÂM cười nói: “Ông nội, ông nghĩ đi đâu vậy, dạ dày Giai Nhan không thoải mái nên đi WC rồi, đợi lát nữa con bé quay lại chính miệng nó nói với ông thì tốt hơn.”
Cô chỉ mong Mục Uẩn Ngạo có thể bắt Mục Giai Nhan ở trong nhà cả đời.
“Thần bí như vậy.” Mục Uẩn Ngạo thấy Mục Giai Âm không đề cập tới chuyện giải trừ đính ước giúp Mục Giai Nhan, lúc này mới ôn hòa ngồi xuống bên cạnh Mục Giai Âm.
Mục Giai Âm thở dài nói: “Không phải chuyền gì tốt, ông nội người cũng đừng nghĩ nữa, người nên chuẩn bị tâm lí trước, là bê bối của Tả Trí Viễn.”
Sắc mặt Mục Uẩn Ngạo trở nên khó coi, lập tức nói: “Thôi, mấy ngày nay ông cũng quan sát Tả Trí Viễn đó, thực sự không phải người tốt lành gì. Tâm địa bất chính, côn ty mình xảy ra vấn đề, không suy xét giải quyết từ nội bộ, chỉ lo kiếm giúp đỡ từ bên ngoài, mặc dù có mấy phần thủ đoạn, nhưng cũng không phải người có năng lực gì. Giai Âm, con ngày sau ngàn vạn lần không thể học theo Tả Trí Viễn kia.”
“Dạ.” Mục Giai Âm gật đầu.
Mục Uẩn Ngạo nhìn về phía toilet, mới bí mật nói nhỏ vào tai Mục Giai Âm: “Giai Âm, sinh nhật của Thiệu Viêm nó có nói với con nó định làm gì không?”
Như thế nào cả thế giới đều biết sinh nhật của Quyền Thiệu Viêm, cô là vợ mà sao cái gì cũng không biết. Sâu trong thâm tâm Mục Giai Âm thấy mình thật vô trách nhiệm: “Anh ấy không nói cho con biết.”
“Người Quyền gia bên kia định làm một bữa tiệc lớn, con có biết Quyền Thiệu Viêm mới trở về, mấy tên đầu trâu mặt ngựa bên kia đều canh chừng thăm dò động tĩnh.” Mục Uẩn Ngạo động viên nói: “Lúc này làm lớn một trận, trấn áp hết mấy tên giặc cỏ kia. Làm cho bọn chúng biết Quyền Thiệu Viêm tám năm không có ở thành phố A đã trở lại, nhưng mà thế lực bên Quyền gia kia đúng là rắc rối phức tạp.”
Mục Giai Âm quay đầu về phía ông nội nói: “Quyền Thiệu Viêm không đồng ý có phải không?”
Mục Uẩn Ngạo nhìn Mục Giai Âm, cố ý trách ánh mắt của cô, vẻ mặt không tự nhiên nói: “Con đi khuyên nhủ để nó đồng ý đi có được không?”
“Ông nghĩ con nói là lời vàng ý bạc, nói gì Quyền Thiệu Viêm sẽ nghe đó sao?” Mục Giai Âm nói: “Quyền Thiệu Viêm vốn không thích tham gia yến hội, party,huống chi..., anh ấy không đi là do không muốn gặp mấy người bên Quyền gia đó.”
“Quyền Thiệu Viêm đã nói tình hình thật sự bên Quyền gia đó rồi sao?” Hai con mắt của Mục Uẩn Ngạo lóe sáng, Quyền Thiệu Viêm chủ động nói với người khác như vậy, có nghĩa đã mở được một ít khúc mắc trong lòng rồi.
Mục Giai Âm bất đắc dĩ liến nhìn ánh mắt hưng phấn của ông nội, lời nói vừa ra trực tiếp biến mặt Mục Uẩn Ngạo thành trái khổ qua: “anh ấy nói, bất luận trường hợp gì, trừ bỏ ông nội Quyền, thì gặp người Quyền gia bên ngoài cứ coi như không quen biết.”
Khó trách lâu như vậy không quay về Quyền gia, ngay cả Mục Giai ÂM cũng chưa gặp qua người Quyền gia lần nào.
Xem ra, Quyền Thiệu Viêm từ đầu đến đuôi đều không muốn Mục Giai Âm tiếp xúc với người bên Quyền gia.
Ông bạn già của ông vẫn tưởng tượng đến cảnh một nhà hòa thuận hạnh phúc sum vầy, tuy trong lòng ông ấy vẫn biết chuyện này sẽ không bao giờ có thể xảy ra.
“Giai Âm, con đi khuyên nhủ Thiệu Viêm đi.” Mục Uẩn Ngạo buồn bã vuốt đầu Mục Giai Âm: “Chỉ là một bữa tiệc sinh nhật mà thôi, con để cho Quyền Thiệu Viêm lộ mặt một chút là được, chuyện sau cứ giao cho ông nội Quyền đi, dù sao bữa tiệc này cũng chỉ để tạo thanh thế cho Quyền gia thôi.”
“Được rồi, để con thử xem.” Nếu chỉ lộ mặt thôi, chắc Quyền Thiệu Viêm sẽ đồng ý.
Nhưng mà, cô cảm thấy thời gian Quyền Thiệu Viêm lộ mặt nhất định là cực ngắn, dù cho Quyền Thiệu Viêm có đi, thì ông nội cũng không nên quá cao hứng.
“Chỉ được phép thành công.” Mục Uẩn Ngạo hếch mũi lên trời.
Mục Giai Âm trợn mắt nhìn, trong giọng nói mang theo chút tức giận: “Ông cảm thấy con trong lòng Quyền Thiệu Viêm có mấy phần quan trọng?”
Mục Giai Nhan vừa mới đi ra phòng khách thì nghe được mấy lời này của Mục Giai Âm.
Quả nhiên Mục Giai Âm ở trong lòng Quyền thiệu Viêm không có chút địa vị nào, Mục Giai Nhan liền vui vẻ, lúc nhìn thấy ông nội, mạnh mẽ áp chế vui sướng trong lòng, làm ra vẻ mặt bi sầu.
Mục Uẩn Ngạo bị vấn đề của Mục Giai Âm làm cho sửng sốt, sờ sờ mũi của chính mình: “Bây giờ con đang mang thai, chuyện lớn như thế nào cũng không lớn bằng con.”
Lúc Hoa Hồ Điệm nhắn tin cho Mục Giai Âm, cô đang bật ti vi, trên ti vi đang chiếu lại hiện trường trực tiếp.
Cô cũng không biết nên cảm ơn ai đây.
Đại khái lnên cảm ơn Tả Trí Viễn từ trước tới giờ đối với phụ nữ ai đến cũng không – cự tuyệt, khiến cho cô năm đó cảm thấy nguy cơ bốn phía, bởi vậy mà quấn lấy Chân Phó Dương bắt anh ấy mua toàn bộ thiết bị nghe lén.
Nhưng sau đó cô lại sợ bị Tả Trí Viễn phát hiện, sẽ tức giận, nên cô cũng không dám gài thiết bị nghe lén. Nếu năm đó cô không nhất thời mềm lòng, Mục Giai Âm ngồi trong một căn phòng nhỏ ngoài ngoại ô, thản nhiên xem tivi.
Ngô gia bây giờ chắc là rất náo nhiệt, ngay cả Đổng Triệu Lê ngày hôm qua cũng không nổi bật bằng Ngô gia. Lúc này, Tả Trí Viễn càng không thể cự tuyệt lời mời của Ngô Oánh Oánh, Mục Giai Âm thấy rõ ràng Ngô oánh Oánh mời Tả Trí Viễn một ly rượu vang bỏ xuân dược.
Tả Trí Viễn tất nhiên là một ngụm uống hết không nghi ngờ.
Một lát sau, Tả Trí Viễn cũng cảm nhận được biến hóa của cơ thể, sau đó Ngô Oánh Oánh ngượng ngùng cởi hết quần áo, Tả Trí Viễn một chút cũng không nhịn được đã nhào qua.
Mục Giai Âm nắm rất rõ lượng xuân dược mà cô cho vào, lượng thuốc kia tuyệt đối không thể làm Tả Trí Viễn mất tỉnh táo được.
Mục Giai Âm nhìn những vẻ mặt thay đổi liên tục kia, Ngô oánh Oánh nũng nịu kiều mị, cùng với Tả Trí Viễn đang nở nụ cười lạnh lùng châm biếm. Nhưng khi Ngô Oánh Oánh nhìn về phía hắn, Tả Trí Viễn lập tức biến thành biểu tình say mê loạn ý.
Tâm tình của Mục Giai Âm chìm xuống, sáu năm, một con người có được mấy lần yêu sáu năm, vậy mà sáu năm này Tả Trí Viễn đùa giỡn cô quây vòng.
Mục Giai Âm cảm nhận chính bản thân mình trên sô pha, quan hệ của cô với ông nội đã từng rất tồi tệ, cho dù là từ nước ngoài trở về thành phố A, phần lớn thời gian cô đều không về nhà.
Phần lớn thời gian khi đó, không phải ở đây uống rược đến mơ mơ màng màng, thì cũng ở chỗ của Đàm Kinh Tâm ngày đên ăn chơi trụy lạc.
Bởi vì trở về thành phố A, cô sẽ nghe được những tin tức ái muội của Tả Trí Viễn với những nư nhân khác, những tin tức đó trăm ngàn móng vuốt cào vào tim cô, hận không thể như vậy biến mất khỏi thành phố A.
Nếu không phải kiếp trước trải nghiệm qua 2 năm kết hôn kia, chắc chắn cô sẽ không tin bất cứ tin nào trên truyền hình này, cho dù những thứ này chính là chứng cứ xác thực nhất.
Mục Giai Âm hoảng hốt nhớ lại trước đây lúc nhỏ mẹ cô đã từng vuốt đầu cô mà nói, Giai Âm, quá cố chấp không phải là chuyện tốt.
Sau hai năm kết hôn cô đã hiểu, bây giờ cô càng hiểu rõ hơn, Mục Giai Âm im lặng một uống nước sôi để nguội, sau đó tắt tivi.
Tả Trí Viễn và Ngô Oánh Oánh hoàn toàn không biết một người khác đang xem màn kịch của bọn họ.
Ngô Oánh Oánh giải thích với Tả Trí Viễn rằng do dạo gần đây Ngô gia cây to đón gió, nên cô ta bị người khác hãm hại.
Tả Trí Viễn chẳng những không trách gì, ngược lại còn an ủi cô ta.
Chờ Tả Trí Viễn đi khỏi, Ngô Oánh Oánh mới đắc ý nói với Hoa Hồ Điệp: “Cô xác định giao đĩa này cho Mục Uẩn Ngạo quyết định này có tốt hay không? Ông ta có tiết lộ nội dung của cái video này ra ngoài không?”
“Này... tôi cũng không nắm rõ lắm.” Hoa Hồ Điệp do dự: “Nhưng mà có làm sao đâu, dù sao Mục Uẩn ngạo cũng là một lão già, đối với việc tiết lộ tin tức đó cũng không có hứng thú gì.”
Ai mà biết được chứ? Hoa Hồ Điệp ác ý nhớ lại, nếu Mục Uẩn Ngạo cũng chỉ là một lão già bình thường, có khả năng sẽ cảm thấy giới trẻ bây giờ càng ngày càng tệ hại, qua vài ngày nhất định sẽ bỏ quên. Nhưng Mục Uẩn Ngạo cả đời chính chiến ở quan trường. Ông ta có như vậy hay không, vậy thì khó nói.
Huống hồ, cũng không chỉ có một mình Ngô Oánh Oánh trong video đó, bên trong vẫn còn một người nữa.
Hoa Hồ Điệp nghĩ lại những con số không dài trong tài khoản của mình, cả người sung sướng như muốn bay lên. Không cần quan tâm được hay không được, chỉ cần cô ta có lợi là được.
“Mặc kệ, cứ che mặt tôi lại, sau đó đưa cái này kí gửi cho...” Ngô Oánh Oánh nghĩ chút rồi tiện thể nói: “Kí gửi cho Mục Giai Nhan đi.”
Trước tiên chọc tức Mục Giai Nhan, thấy Tả Trí Viễn lên giường với phụ nữ khác, trên mặt Mục Giai Nhan chắc chắn không giữ được nụ cười. Đáng tiếc, Ngô Oánh Oánh nghĩ lại, cô ta nghĩ không nên để gương mặt mình xuất hiện, để Mục Giai Nhan không biết được đến cùng là ai cướp người đàn ông tốt của cô ta, Để không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cô ta vẫn nên khiêm tốn một chút mới được. Ngô Oánh Oánh cảm thấy hơi tiếc nuối.
Bị ngu sao? Hoa Hồ Điệp không biết phải hình dung như thế nào về chỉ số thông minh của mấy người này, kí gửi cho Mục Uẩn Ngạo, để cho thế hệ trước lén lút thương lượng giải quyết chuyện này. Lại đi gửi cho Mục Giai Nhan? Ngô Oánh Oánh thật sự cảm thấy Mục Giai Nhan nhiều năm như vậy, đều áp cô ta một bậc đều nhờ may mắn sao.
Đã biết, Hoa Hồ Điệp rất vâng lời đáp một tiếng.
Ngô Oánh Oánh giờ phút này cũng cảm thấy Hoa Hồ Điệp thuận mắt hơn: “Cô yên tâm đi, đến lúc đó tôi sẽ ở trước mặt anh trai khen ngợi cô vài câu.”
“Cảm ơn.” Hoa Hồ Điệp có chút xoắn xuýt, cô ta là đang chọn giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang? Vẫn là bí quá hóa liều một lần? Dù sau toàn bộ chuyện này là Ngô Oánh Oánh tự nguyện, cô cùng lắm là chỉ ở bên cạnh kích thích vài câu mà thôi, xảy ra chuyện, cũng sẽ không ai nghi ngờ cô ta.
Ngô Oánh Oánh cũng không biết Hoa Hồ Điệp đang phiền muộn, đứng dậy vui vẻ đi về nhà.
Ngày hôm sau, Mục Giai Nhan liền nhận được băng ghi hình.
Mục Giai Nhan vốn cho rằng mình sẽ rất bình tĩnh, nhưng cô ta vẫn rất tức giận.
Cô ta cứ tưởng mình ít nhất trong lòng Tả Trí Viễn khác với bọn người kia, hơn nữa, bởi vì cô ta với Tả Trí Viễn đã chủn thủng tầng quan hệ mờ ám kia, trong lòng cô ta nghĩ, mình với Tả Trí Viễn quan hệ thật ra không giống với những người khác.
Ít nhất, đến bây giờ Mục Giai Nhan vẫn tin tưởng, mối quan hệ của mình với Tả Trí Viễn còn tốt hơn so với Tả Trí Viễn và Mục Giai Âm.
Mục Giai Nhan liền bấm số gọi điện cho Mục Giai Âm, có phúc không thể cùng hưởng, nhưng có hạn phải cùng chịu chứ.
Đây là muốn kích thích cô sao?
Mục Giai Âm níu mày, nhanh chóng về nhà.
Mấy ngày nay rốt cuộc cũng có một lúc cô ta được đặc ý.
“Chị ba.” Mục Giai Nhan nói: “Vừa nãy có người kí gửi cho em một băng ghi hình, bên trong là...”
Mục Giai Nhan căn môi nói: “Chị xem đi.”
Đoạn phim hình như đã xem được một nửa, đúng là đang chiếu đoạn kịch liệt nhất. Hơn nữa, vừa nãy còn chiếu gương mặt say mê của Tả Trí Viễn.
Mục Giai Nhan nở một nụ cười yếu ớt lén nhìn phản ứng của Mục Giai Âm.
Mục Giai Âm quay đầu nhìn Mục Giai Nhan, cô chưa từng nói cho Mục Giai Nhan biết quan hệ của mình với Tả Trí Viễn. Nhưng Mục Giai Nhan lại có thể khẳng định mối quan hệ của cô với Tả Trí Viễn như vậy, như thế, Mục Giai Nhan đã qua lại với Tả Trí Viễn từ trước.
Mục Giai Âm nhìn một lúc lâu mới nói: “Trách không được em không muốn gả cho Tả Trí Viễn, thì ra hắn lại là người như vậy, nhưng mà hôn sự của em chị không có quyền lên tiếng, chị nghĩ, cái này nên giao cho ông nội xử trí.”
Hình như chị ta quá mức bình tĩnh.
Mục Giai Nhan thăm dò hỏi: “Chị ba, chị không đau lòng sao?”
“Sao chị phải đau lòng chứ?” Mục Giai Âm quay đầu, con người đen láy tĩnh lặng, nhìn không ra bất cứ cảm xúc nào: “Giai Nhan, nhìn dáng vẻ của em, chắc em đang rất đau lòng? Vì loại cặn bã này, không đáng đâu.”
Mục Giai Nhan nghẹn họng, không biết nên nói cái gì.
Dựa vào hiểu biết của cô ta với Mục Giai Âm, Mục Giai Âm chắc chắn còn yêu Tả Trí Viễn, tới cùng là đã xảy ra chuyện gì? Là bởi vì Mục Giai Âm đã kết hôn với Quyền Thiệu Viêm sao? Mục Giai Nhan nghĩ mãi cũng không ra.
“Chị ba, sinh nhật của anh rể sắp đến rồi? Anh rể định tổ chức như thế nào vậy?” Mục Giai Nhan thay đổi chủ đề hỏi.
Trong mắt Mục Giai Âm một mảng mờ mịt: “Sinh nhật Quyền Thiệu Viêm? Khi nào?”
Mục Giai Âm đối với Quyền Thiệu Viêm là sao đối với một chút chuyện đó mà cũng không biết, Mục Giai Nhan lại nói: “Chị ba, chị có biết sinh nhật của Tả Trí Viễn là khi nào không?”
Mục Giai Âm không nói chuyện, nhíu nhíu mày nói: “Nếu em hỏi chị sinh nhật của em là ngày mấy, thì chị còn có khả năng trả lời được, nhưng em lại hỏi ngày sinh của Tả Trí Viễn, chị thật sự không biết, Giai Nhan không lẽ em nghi ngờ chị có quan hệ gì với Tả Trí Viễn sao? Em nghĩ nhiều rồi, bây giờ chị chỉ yêu Quyền Thiệu Viêm mà thôi.”
Vậy chị ba sao chị lại không biết sinh nhật của anh rể?” Mục Giai Nhan vẫn bám riết không tha nhỏ giọng nói, vẻ mặt khó hiểu hỏi.
Mục Giai Âm nghẹn lời.
Bởi vì...bởi vì Quyền Thiệu Viêm chưa nói.
Hình như cô quá không chú ý đến Quyền Thiệu Viêm rồi thì phải? Trên mặt Mục Giai Âm hiện lộ ra vẻ có lỗi: “Là chị sơ sót, lại quên mất sinh nhật của anh ấy.”
Mục Giai Nhan vẻ mặt đắc ý: “Chị ba, em nói cho chị biết, sinh nhật của anh rể còn bốn ngày nữa, món anh rể thích nhất là bò bít tết, anh rễ thích nhất là...”
Mục Giai Nhan liệt kê một đống lớn sở thích của Quyền Thiệu Viêm.
Mục Giai Âm đều không xen vào, thật sự, Mục Giai Âm có một chút buồn bực.
Cô ở bên Quyền Thiệu Viêm nhiều ngày như vậy còn không biết hết được sở thích của anh, lại nghe Mục Giai Nhan nói một mạch như vậy, khiến cô cũng choáng váng. Đến bây giờ, cô cũng chỉ mới biết được sinh nhật của Quyền Thiệu Viêm với món mà anh thích thôi.
Quyền Thiệu Viêm thích bò bít tết sao? Sao trước giờ cô đều chưa nghe Quyền Thiệu Viêm nói qua bao giờ.
Mục Giai Nhan rốt cuộc cũng dừng lại, Mục Giai Âm mới lẳng lặng hỏi: “Mấy chuyện này, em từ đâu mà biết được?”
“Chị cứ hỏi thử xem anh rể có phải thích mấy thứ này không?” Vẻ mặt Mục Giai Nhan có vài phần đắc ý: “Mấy cái này, chỉ cần quan tâm một chút thì biết được ngay.”
Trong lòng Mục Giai Âm lộp bộp một phen, chẳng lẽ ngay lúc cô không biết Quyền Thiệu Viêm với Mục Giai Nhan đã có qua lại tới mức này sao?
Chẳng qua tim Mục Giai Âm đập nhanh một nhịp thì bình thường trở lại, cô rất tin tưởng Quyền Thiệu Viêm đối với Mục giai Nhan không có bất cứ ý định gì, hừ, nếu Quyền Thiệu Viêm dám có một chút tâm tư bất chính, cô liền...
Ừm, trong đầu Mục Giai Âm tà ác hiện lên cảnh cô cầm roi quất mạnh, sau đó nhanh chóng ném suy nghĩ đó vào cõi thần tiên.
Ở trước mặt Mục Giai Nhan mà ngẩn người không phải là chuyện tốt.
“Chị ba, sao lúc nãy chị không nói lời nào?” Trong mắt Mục Giai Nhan mang theo ý xin lỗi: “Chị ba, chị trăm ngàn lần không cần nghi ngờ anh rể, em với anh ấy là trong sạch, hai người chúng em không hề có lén gặp nhau lần nào.”
“Chị biết.” Mục Giai Âm thông cảm nhìn Mục Giai Nhan.
Mục Giai Nhan bỗng nhiên cảm thấy thật vi diệu.
“Anh rể của em cũng từng nói với chị, anh ấy ghét nhất là dạng phụ nữ mềm yếu nhu nhược.” Mục Giai Âm nói xong như an ủi Mục Giai Nhan nói: “Em biết nhiều sở thích của Quyền thiệu Viêm như vậy, là muốn lấy lòng anh ấy phải không. Chị nói cho em biết, không cần đâu, Quyền Thiệu Viêm người này một khi đã xác định chuyện gì, sẽ rất khó có thể thay đổi được suy nghĩ của anh ấy.”
“Anh rể sao lại ghét em chứ?” Mục Giai Nhan không tin những lời nói của Mục Giai Âm.
Làm sao lại có người đàn ông nào ghét phụ nữ mềm yếu nhu nhược chứ? Dáng vẻ này của cô ta, mới có thể thỏa mãn được chủ nghĩa cao lớn của bọn đang ông chứ.
Vậy nên là do Quyền Thiệu Viêm ở trước mặt Mục Giai Âm nói lời nịnh nọt, hay là Mục Giai Âm cố tình nói như vậy.
Mục Giai Âm bình tĩnh nhìn Mục giai Nhan: “Ý của em là anh ấy nên ghét chị sao?”
Mục Giai Nhan nhanh chóng cúi thấp đầu, giọng nói ấp úng giống như muỗi kêu: “Làm gì có chuyện đó, chị ba, chị đừng nói như vậy, vừa nãy em thấy chị một chút cũng không biết gì về sở thích của anh rể, nên mới cô ý dặn dò chị, em cũng là muốn tốt cho chị với anh rể thôi.”
Chuyện cô tìm hiểu về Quyền Thiệu Viêm, cần một người ngoài như Mục Giai Nhan nói những thứ này với cô sao?
“Lần sau em không cần tốt như vậy, em hiểu chồng chị so với chị còn nhiều hơn, cho dù chị không nghi ngờ em, thì người khác nghe được cũng sẽ hiểu lầm em có ý định khác.” Mục Giai Âm thản nhiên nói: “Đừng để cho chị biết em ở sau lưng chị tìm hiểu thông tin về chồng chị.”
“Đã biết, chị ba, chi đừng tức giận.” Mặt Mục Giai Nhan thoáng qua một chút buồn bực, nhưng giọng điệu lại ngoan ngoãn, giống như nghe hiểu hết những gì Mục Giai Âm nói.
Trước đó lúc cô ta Tả Trí Viễn làm gì quá mức, cũng không thấy Mục Giai Âm nói những lời này. Bây giờ, Mục Giai Âm đề phòng cô ta như vậy, nhất định là Quyền Thiệu viêm ở trước mặt chị ta khen người mình, nhất định là như thế.
“Chị ba.”Mục Giai Nhan giống như nghi ngờ nói: “Anh rể có phải vì đứa bé trong bụng cho nên mới chăm sóc chị như vậy?”
“Anh ấy là yêu ai yêu cả đường đi, bởi vì yêu chị nên mới thích đứa bé trong bụng chị.” Mục Giai Âm nhìn khuôn mặt càng ngày càng vặn vẹo của Mục Giai Nhan, nháy mắt cảm thấy đúng thật có khả năng diễn xuất. Có thể đổi trắng thay đen tự nhiên như vậy, cô nghĩ mình nên tấn công vào ngành giải trí mới đúng, nói không chừng còn có thể nhận giải Oscar diễn viên xuất sắc nhất nữa ấy chứ.
Ít nhất vẻ mặt bình thản của cô đã cao tay hơn Mục Giai Nhan tám con đường.
Mục Giai Nhan cũng không tin.
“Yêu ai yêu cả đường đi sao? Thật là may mắn, nhưng mà chị ba, chị vẫn nên cẩn thận một chút....” Mục Giai Nhan ra vẻ yểu điệu: “Chị trước giờ luôn hành động lỗ mãn, khẳng định chọc không ít người hận. Bản thân anh rể ở thành phố A cũng không ít kẻ địch, không chừng sẽ có người muốn hại chị. Hơn nữa, có khi còn một xác hai mạng.”
“Em muốn nói chuyện trong sinh nhật lần trước sao?” Mục Giai Âm nhăn mi nói: “Quyền Thiệu Viêm nói anh ấy đã tra được chút dấu vết, Quyền Thiệu Viêm nói người bán dược kia với một người bạn của em rất giống, chị còn muốn hỏi em Giai Nhan, khi nào có thể dẫn chị đi gặp người bạn này của em được hay không?”
Mục Giai Âm kinh ngạc, tay không tự giác để sau lưng, nắm chặt như muốn kéo rách cả áo, sau đó hình thoát khỏi sự bối rối. Vì sao mọi chuyện lại đổ hết về người cô ta? Cô ta tưởng chuyện trong yến hội lần trước đã cho qua rồi mà, chẳng lẽ anh rể tra ra, cái này không được.
Tâm tư Mục Giai Nhan thay đổi thật nhanh khẩn trương nói: “Loại chuyện này, để hôm nào em chị hỏi người đó, cái kia còn dược ra còn tra được người có ý định hại chị không?”
“Không cần phiền toái em” Mục Giai ÂM cười cười: “quyền Thiệu Viêm, đang tra.”
“Em cũng muốn giúp đỡ cho chị.” Mục Giai Nhan ngây thơ cười nói: “Với lại , em chỉ hỏi một tiếng, chắc không có gì trở ngại chứ.”
Mục Giai Âm uống nước, im lặng không nói.
Một lúc sau Mục Uẩn Ngạo đã trở về.
Thấy Mục Giai Âm qua, Mục Uẩn Ngạo sửng sốt mới nói: “Giai Âm, sao con lại qua đây? Có phải Quyền Thiệu Viêm bắt nạt con hay không?”
“Là Giai Nhan kêu con qua.” Mục Giai Âm cười cười: “Với lại, không có việc gì thì con không được qua thăm ông sao?”
Trong cảm nhận của ông nội, cô vẫn là cô gái nhỏ bị khi dễ thì chạy về nhà tìm người giúp đỡ hay sao chứ?
“Giai Nhan kêu con đến đây làm gì? Thay nó cầu tình.” Mục Uẩn Ngạo nhíu nhíu mày, trên mặt như nói rõ cho Mục Giai Âm biết, muốn ông nhắm mắt bỏ qua cho Mục Giai Nhan là không thể.
Mục Giai ÂM cười nói: “Ông nội, ông nghĩ đi đâu vậy, dạ dày Giai Nhan không thoải mái nên đi WC rồi, đợi lát nữa con bé quay lại chính miệng nó nói với ông thì tốt hơn.”
Cô chỉ mong Mục Uẩn Ngạo có thể bắt Mục Giai Nhan ở trong nhà cả đời.
“Thần bí như vậy.” Mục Uẩn Ngạo thấy Mục Giai Âm không đề cập tới chuyện giải trừ đính ước giúp Mục Giai Nhan, lúc này mới ôn hòa ngồi xuống bên cạnh Mục Giai Âm.
Mục Giai Âm thở dài nói: “Không phải chuyền gì tốt, ông nội người cũng đừng nghĩ nữa, người nên chuẩn bị tâm lí trước, là bê bối của Tả Trí Viễn.”
Sắc mặt Mục Uẩn Ngạo trở nên khó coi, lập tức nói: “Thôi, mấy ngày nay ông cũng quan sát Tả Trí Viễn đó, thực sự không phải người tốt lành gì. Tâm địa bất chính, côn ty mình xảy ra vấn đề, không suy xét giải quyết từ nội bộ, chỉ lo kiếm giúp đỡ từ bên ngoài, mặc dù có mấy phần thủ đoạn, nhưng cũng không phải người có năng lực gì. Giai Âm, con ngày sau ngàn vạn lần không thể học theo Tả Trí Viễn kia.”
“Dạ.” Mục Giai Âm gật đầu.
Mục Uẩn Ngạo nhìn về phía toilet, mới bí mật nói nhỏ vào tai Mục Giai Âm: “Giai Âm, sinh nhật của Thiệu Viêm nó có nói với con nó định làm gì không?”
Như thế nào cả thế giới đều biết sinh nhật của Quyền Thiệu Viêm, cô là vợ mà sao cái gì cũng không biết. Sâu trong thâm tâm Mục Giai Âm thấy mình thật vô trách nhiệm: “Anh ấy không nói cho con biết.”
“Người Quyền gia bên kia định làm một bữa tiệc lớn, con có biết Quyền Thiệu Viêm mới trở về, mấy tên đầu trâu mặt ngựa bên kia đều canh chừng thăm dò động tĩnh.” Mục Uẩn Ngạo động viên nói: “Lúc này làm lớn một trận, trấn áp hết mấy tên giặc cỏ kia. Làm cho bọn chúng biết Quyền Thiệu Viêm tám năm không có ở thành phố A đã trở lại, nhưng mà thế lực bên Quyền gia kia đúng là rắc rối phức tạp.”
Mục Giai Âm quay đầu về phía ông nội nói: “Quyền Thiệu Viêm không đồng ý có phải không?”
Mục Uẩn Ngạo nhìn Mục Giai Âm, cố ý trách ánh mắt của cô, vẻ mặt không tự nhiên nói: “Con đi khuyên nhủ để nó đồng ý đi có được không?”
“Ông nghĩ con nói là lời vàng ý bạc, nói gì Quyền Thiệu Viêm sẽ nghe đó sao?” Mục Giai Âm nói: “Quyền Thiệu Viêm vốn không thích tham gia yến hội, party,huống chi..., anh ấy không đi là do không muốn gặp mấy người bên Quyền gia đó.”
“Quyền Thiệu Viêm đã nói tình hình thật sự bên Quyền gia đó rồi sao?” Hai con mắt của Mục Uẩn Ngạo lóe sáng, Quyền Thiệu Viêm chủ động nói với người khác như vậy, có nghĩa đã mở được một ít khúc mắc trong lòng rồi.
Mục Giai Âm bất đắc dĩ liến nhìn ánh mắt hưng phấn của ông nội, lời nói vừa ra trực tiếp biến mặt Mục Uẩn Ngạo thành trái khổ qua: “anh ấy nói, bất luận trường hợp gì, trừ bỏ ông nội Quyền, thì gặp người Quyền gia bên ngoài cứ coi như không quen biết.”
Khó trách lâu như vậy không quay về Quyền gia, ngay cả Mục Giai ÂM cũng chưa gặp qua người Quyền gia lần nào.
Xem ra, Quyền Thiệu Viêm từ đầu đến đuôi đều không muốn Mục Giai Âm tiếp xúc với người bên Quyền gia.
Ông bạn già của ông vẫn tưởng tượng đến cảnh một nhà hòa thuận hạnh phúc sum vầy, tuy trong lòng ông ấy vẫn biết chuyện này sẽ không bao giờ có thể xảy ra.
“Giai Âm, con đi khuyên nhủ Thiệu Viêm đi.” Mục Uẩn Ngạo buồn bã vuốt đầu Mục Giai Âm: “Chỉ là một bữa tiệc sinh nhật mà thôi, con để cho Quyền Thiệu Viêm lộ mặt một chút là được, chuyện sau cứ giao cho ông nội Quyền đi, dù sao bữa tiệc này cũng chỉ để tạo thanh thế cho Quyền gia thôi.”
“Được rồi, để con thử xem.” Nếu chỉ lộ mặt thôi, chắc Quyền Thiệu Viêm sẽ đồng ý.
Nhưng mà, cô cảm thấy thời gian Quyền Thiệu Viêm lộ mặt nhất định là cực ngắn, dù cho Quyền Thiệu Viêm có đi, thì ông nội cũng không nên quá cao hứng.
“Chỉ được phép thành công.” Mục Uẩn Ngạo hếch mũi lên trời.
Mục Giai Âm trợn mắt nhìn, trong giọng nói mang theo chút tức giận: “Ông cảm thấy con trong lòng Quyền Thiệu Viêm có mấy phần quan trọng?”
Mục Giai Nhan vừa mới đi ra phòng khách thì nghe được mấy lời này của Mục Giai Âm.
Quả nhiên Mục Giai Âm ở trong lòng Quyền thiệu Viêm không có chút địa vị nào, Mục Giai Nhan liền vui vẻ, lúc nhìn thấy ông nội, mạnh mẽ áp chế vui sướng trong lòng, làm ra vẻ mặt bi sầu.
Mục Uẩn Ngạo bị vấn đề của Mục Giai Âm làm cho sửng sốt, sờ sờ mũi của chính mình: “Bây giờ con đang mang thai, chuyện lớn như thế nào cũng không lớn bằng con.”
Tác giả :
Loan Chúc Diêu Duệ