Tiểu Thư Siêu Quậy Băng Giá
Chương 13: Bị phạt
- Hả? Mày là con nào? - Chúng nó đổi đối tượng lườm sang Bảo Bảo, vẫn là con đầu đàn lúc nãy, cô ta làm bộ oai phong như “tao có võ, đụng vào thì liệu hồn”, bày đặc chống hai tay ngang hông như dân côn đồ. Mấy con đi bên cạnh cũng hùa theo chỉ trích. Bảo Bảo đảo mắt một vòng rồi tặc lưỡi, mấy đứa xung quanh như thể chó biết tìm chủ không bằng, chọn con nào chơi không chọn lại chọn ngay con tỏ vẻ ta đây mạnh nhất.- Mày bị ngu à? Tao là... con người! - Bảo Bảo cười nhếch môi, nhấn mạnh từ “con người” sau câu chửi vả khiến ai kia với sắc mặt dần chuyển đổi, cơn tức giận sắp phun trào. Nhưng cô ta vẫn cố giữ bình tĩnh, phản bác tới cùng.
- Có vẻ như mày không muốn sống rồi...
- Gì thế cưng! Mày bớt vô duyên vừa thôi nhé! Đời còn dài và xanh lắm, tao không sống để hưởng thụ cho phí cuộc đời à!
- Mày... - Cô ta đỏ mặt xì khói, đúng là lần đầu tiên cô ta gặp một người như nó, gan to bằng trời. vẫn cố kiềm chế cảm xúc, cô ta cười nửa miệng tiếp tục cuộc đấu khẩu - chắc... mày chưa biết tao là ai nhỉ?
- Tao tự hỏi biết mày làm cái quái gì? Bộ não đầy nếp nhăn của tao không chấp nhận và đồng ý ghi nhớ một người như mày đâu, mày thông cảm nhé!
- Con khốn! - Cô ta gằn từng chữ, máu sôi sùng sục, điên tiết hết cả lên - Hừ... chỉ là lũ lắm mồm lẻo mép.
- Hả? - Bảo Bảo há miệng to đùng, đôi mắt giật giật liên hồi.
- Tao là con gái, đại tiểu thư của tập đoàn họ Trương, Trương Phương Uyên! Chỉ có đứa mắt mũi mù tịt như mày mới không biết đến tao.
- Ồ ồ... sốc quá! Sốc quá đi! - Bảo Bảo vờ như mới nghe được tin động trời, Phương Uyên lại cứ tưởng thật nở nụ cười đắc ý. Cơ mà vẻ mặt Bảo Bảo lại thay đổi ngay tức khắc - Con xàm vừa tỏ vẻ ta đây, thiệt hết thuốc chữa.
Phương Uyên với nụ cười trên môi tắt lịm, thay vào đó là cái nghiến răng đầy lửa hận thù, mặt mũi cô ta tối sầm, xung quanh đã tỏa ra nồng nặc mùi sát khí, phải được thanh tẩy ngay lập tức. Cô bạn được cứu, Vũ Hạ Vân đứng nép mình một góc nãy giờ nghe cuộc đối thoại, quả là khâm phục Bảo Bảo, nó rất có khí chất và không sợ gì hết, sẵn sàng đối đầu với một đám đông thế này, đôi mắt Hạ Vân nay đã lấp lánh ánh sao, Hạ Vân đưa đôi mắt đầy vẻ thán phục và ngưỡng mộ ban tặng thẳng cho Bảo Bảo khiến nó có đôi chút chột dạ, tình cảm thái quá rồi.
Bọn bên phe Phương Uyên, thấy chủ mình đang ở thế bất lợi nên đã sẵn sàng ra trận bằng những lời nói đầy xăm xỉa, khinh bỉ.
- Cô ta thật quá quách.
- Còn dám nói thế với Trương Phương Uyên nữa chứ!
- Đúng là thể loại lắm lời.
- Cô ta sẽ phải hối hận cho coi, đồ kiêu ngạo.
“Hể? Hể? Hể? Gì chứ?” Bảo Bảo đứng đó nghe thấy hết rồi, nó méo mó mặt mày, khóe môi giật giật, thiệt tình chứ nó giống mĩ nhân cứu mĩ nhân lắm kia mà, cái bọn mắt để trên mây này là thế nào đây? Càng lúc những lời nói chỉ trích càng lớn và nhiều hơn, Bảo Bảo cắn môi, tay nắm chặt, nó nghiến răng lên tiếng đáng sợ.
- Các người... thôi thi được không? - Câu nói man rợ có tính sát thương cao của nó đã làm cho mọi người trong WC ngưng động tác nói, không gian im bặt, không khí căng thẳng pha chút âm khí tỏa ra từ người nó, nhìn về phía Bảo Bảo, thật là đáng sợ, giờ đầy nó chả khác nào mụ phù thủy độc ác trong huyền thoại.
- Hứ... gì chứ? Tao nghĩ mày nên cần được dạy dỗ tử tế rồi đấy - Giọng nói của Phương Uyên đã phá tan bầu không khí nặng nề này.
- Mày thích... tao chiều...
- Cứng miệng nhỉ? Tao nghĩ mày nên quỳ xuống xin lỗi tao trước khi quá muộn...
- Thôi thì tao đây cũng trịnh trọng tuyên bố... - khóe môi Bảo Bảo nhếch lên, đôi mắt nổi rõ sự tự tin - Tao... Lục Ân Bảo Bảo! Chị đại trong trường!
- Cái gì? - Phương Uyên nhíu mày, mấy đứa đứng nghe cũng bắt đầu xầm xì to nhỏ, nhưng có lẽ, câu nói giả dối “chị đại trong trường” đã bắt đầu có hiệu lực, chúng nó dần tỏ ra lo lắng, sợ hãi. Mặt dày cỡ nào, Phương Uyên không tin lời Bảo Bảo nói, vẫn chiến với nó tới cùng - Gì chứ mày nghĩ tao là con ngu à.
- Mày hiểu tao rồi đó...
- Chết tiệt... lời nói xàm xí đó, tao quách tin nổi.
- Tùy mày thôi.
- Con khốn nạn - Phương Uyên lao nhanh đến, giơ tay tát thẳng mặt nó. Bảo Bảo nhẹ nhàng mỉm cười, con ngươi khẽ khàng chuyển động.
“Phập!”
- Tao hỏi thẳng một câu nhé, mày có biết võ không? - Tay Bảo Bảo đã nắm chặt lấy tay Phương Uyên từ trên không... và cái tát của cô ta đã không thành công. Sức nắm của nó cũng khá mạnh làm cho cô ta nhăn mày đau đớn.
- Chẳng... liên quan tới mày!
- Thật là... nhàm chán! - Bảo Bảo hất thẳng tay Phương Uyên, cô ta bị bất ngờ lùi vài bước về phía sau, xoa xoa cổ tay đỏ hằn từng dấu vết, Phương Uyên lên cơn điên tiết, cô ta gào lên.
- TỤI BÂY ĐÂU!!! XỬ NÓ CHO TAO!!!!
Mặc dù có chút sợ hãi, nhưng những lời chủ nói tất nhiên phải nghe theo, cả bọn cuống cuồng nhào lên, hẳn là mười đứa con gái tép riu, chắc gãi ngứa cho nó. Bảo Bảo vô tình liếc qua cái vòi phun nước, nó khẽ cười thầm, đánh nhau bẩn tay.
Bảo Bảo chạy nhanh đến chỗ vòi phun nước, nó kéo mạnh cái ống nước ra, do sức mạnh khá tốt nên ống nước tung ra một cách dễ dàng. Nước bắn tung tóe chĩa thẳng và tất nhiên... bia hứng đạn là lũ tép riu đang xông pha phía trước. Chúng nó la hét che tay, do sức nước phun ra rất mạnh nên chúng nó phải lấy tay che mặt, nhắm tịt mắt mà chạy lung tung. Nhân cơ hội, Bảo Bảo bẻ hét các ống nước còn lại, thế là giờ đây... cái WC chẳng khác não bãi chiến trường, như thể quân giặc đang bị bắn súng đại bác do chính Lục Ân Bảo Bảo chỉ huy. Nó đứng đó há miệng cười tự đắc, nghịch với lũ này cũng không tồi, vui thật!
Cô bạn Hạ Vân do nép vào tường phía trong nên không sao cả, cũng do Bảo Bảo toan tính cả rồi, nó chỉ bắn nước vào lũ bọn Phương Uyên thôi. Nhìn cô ta kìa, la toáng hoảng chạy như một con điên, Bảo Bảo thấy thế thôi đã cười đau cả bụng, chảy cả nước mắt.
- Hahahaha!!! Bọn ngu!!!
-----
- Em đã làm gì WC nữ thế? Lục Ân Bảo Bảo? - Thầy giám thị giận giữ với cây thước lăm le trước mặt nó, Bảo Bảo chớp chớp mắt, làm bộ dạng đáng thương, ngây thơ vô số tội nhìn ông thầy.
- Làm gì là làm gì ạ?
- Tất cả ống nước trong WC... - Nói đến đây, ông thầy có vẻ thương tiếc - Em đã làm gì để thành ra như thế hả?
Thật ra, WC giờ đây đã tràn lan, ngập nước y như nạn lũ lụt.
- Thầy ơi thầy ơi... nhìn cái Wc nữ ấy, như hồ bơi ấy nhỉ? Thầy thấy em giỏi không?
- Giỏi... giỏi cái đầu em ấy!! - Ông thầy đỏ mặt quát lên, vẫn còn ngây thơ như con nai tơ được như nó, ông thầy cũng phải bó tay - Em còn chưa biết tội của mình hả Bảo Bảo?
- Tại sao lại mình em ạ? Mấy con kia đâu hết rồi?
- Con nào? - Thầy giám thị gườm gườm hỏi ngược lại.
- À... mấy bạn bị bắt cùng em ấy ạ! Hề hề...
- Mấy trò đó đã được lên phòng hiệu trưởng rồi.
- Quào!! Đáng đời... ha ha... - Nghe đến thế, Bảo Bảo hài lòng nở nụ cười toe toét.
- Rốt cuộc em có biết lỗi của mình không thế? - Ông thầy hằn lên từng chữ, chuyển đổi thể loại sang bóng ma học đường, ổng nhéo mạnh tai Bảo Bảo đến đau điếng.
- Á á... đau... đau... - Đang kêu la oai oái, bỗng dưng mắt Bảo Bảo trợn lên, nó cười cười chỉ tay xuống dưới - Thầy... thầy chưa kéo khóa quần kìa...
“What?” Ông thầy đơ toàn tập, người hóa đá đứng im bặt như tượng. Ổng từ từ nhìn xuống đến xấu hổ “đúng thật! Chưa kéo khóa”, ổng đưa tay nhẹ nhàng kéo lại khóa quần “đóng cửa sổ” sau đó lẳng lặng quay gót bước đi cho bớt nhục. Bảo Bảo khẽ che miệng cười khúc khích, tưởng rằng đã thoát nạn, thế mà...
- Chủ tịch... giao... em... cho chủ tịch... xử lí... - Ông thầy vẫn đủ dũng khí để mở miệng nói cho được, nhưng mà chủ tịch! Bảo Bảo trợn ngược mắt, chẳng phải là hội trưởng hội học sinh sao? Nhưng mà... là Lâm Hạo Dương... cậu ta là hội trưởng hội học sinh mà. Thế tức là, giao nó cho Dương ư?
Bảo Bảo nuốt nước bọt cái “ực”, Thằng cha này không biết... cậu ta có làm gì nó không đây?
...
...
- Cậu hết trò quậy phá rồi hả? - Lâu lắm rồi nó mới được ngắm nhìn lại căn phòng của hội trưởng hội học sinh đấy. Dương ngồi trên chiếc sofa nhàn rỗi uống trà, vừa nhâm nhi tách trà vừa hỏi tội Bảo Bảo. Nó ngồi chính diện, ngắm nhìn thằng bạn thân của mình, đầu thiết nghĩ chả hiểu thằng này làm cái quái gì để lên được chức chủ tịch của trường? Có lẽ do thành tích quá xuất sắc! Cậu ta còn đứng trên cả Vũ Hạ Vân kia mà.
- Này, trả lời đi - Bảo Bảo không hồi đáp, Dương nói lại lần nữa.
- Ơ hơ hơ... lâu rồi tôi mới gặp lại căn phòng thân quen này đấy! - Bảo Bảo híp mắt cười trừ, chuyển chủ đề.
- Cậu... làm gì thầy giám thị để bị đổi đối tượng trừng phạt thế?
- Tôi có làm gì đâu! Không có gì cả! - Nó xua xua tay liên hồi, chỉ mong thằng bạn đừng trừng phạt gì nó là được. Dương từ từ đứng lên đi về phía sau Bảo Bảo, nó nuốt nước bọt “thằng này đang nghĩ quái gì thế?“. Cậu ta khẽ cúi đầu bên vai nó, từng hơi thở ấm áp phả vào gáy khiến Bảo Bảo bỗng chốc đứng hình, sau đó cơn run nổi lên từng đợt. Môi Dương mấp máy, kề sát tai nó, giọng nói trầm nhỏ nhẹ của cậu vang lên nghe đến siêu lòng.
- Nghịch quá rồi đấy! Bảo Bảo...
- Thôi cái điệu bộ đó đi... - nó nhíu mày giận giữ, cái biểu cảm của nó giờ đây thật khó diễn tả nổi. Nhưng đôi môi đang mím chặt đó đã khiến Dương không rời đi được, cậu nhìn chằm chằm vào môi Bảo Bảo, bật tiếng khàn khàn.
- Sao thế?
- Cái hành động của cậu... hành động đó... dễ thương chết đi được!!! - Ra là Bảo Bảo thấy Dương dễ thương, nó mỉm cười tươi tỏa ánh sáng đến chói lóa. Khoảng cách có thể nói là gần, đây... chính vào lúc này, lòng Dương đã bị xao động bởi nó một lần nữa.
- Thiệt tình! - Tự nhiên Dương đưa tay lên áp vào trán mình mỉm cười nhẹ “thật điên rồ“.
- À... hình như tôi có hẹn thì phải. Tôi đi nhé! Bái bai! - Kiếm chuyện làm lơ đi, có vẻ như Dương gần quên chuyện trừng phạt nó rồi, “thiên thời địa lợi nhân hòa” đã đến, chạy là cách tốt nhất. Bảo Bảo rón rén đứng lên, bước từ từ ra ngoài. Dương vẫn không nói gì, thoát rồi!
- Đứng đó - Thế giới sụp đổ chỉ bằng một câu nói của Dương, Bảo Bảo đứng hình “Sao thằng bạn này lại cứ cho nó từ thiên đàng rơi xuống địa ngục thế nhở?” Bảo Bảo khẽ quay lại, nó cười trừ cất tiếng, trong câu nói có chút tà khí cộng thêm một chút tức giận nho nhỏ.
- Chuyện gì nữa thế? Thằng bạn yêu quý chết tiệt!
- Phạt!
- Hể? - câu nói đầy đau lòng của Dương đã chạm đến trái tim Bảo Bảo, nó méo mặt nhăn nhó.
- Osin không công miễn phí!
_____
“Đôi khi, đừng quan tâm một điều gì đó sẽ khiến cuộc đời thanh thản hơn. Nhưng lạ thật, tại sao tôi không thể ngừng quan tâm cậu? Không thể ngừng chú ý đến cậu? Không thể ngừng ngắm nhìn mỗi khi cậu cười. Có lẽ, cậu ngày càng bước vào sâu trong trái tim tôi rồi... Bảo Bảo!”
- Có vẻ như mày không muốn sống rồi...
- Gì thế cưng! Mày bớt vô duyên vừa thôi nhé! Đời còn dài và xanh lắm, tao không sống để hưởng thụ cho phí cuộc đời à!
- Mày... - Cô ta đỏ mặt xì khói, đúng là lần đầu tiên cô ta gặp một người như nó, gan to bằng trời. vẫn cố kiềm chế cảm xúc, cô ta cười nửa miệng tiếp tục cuộc đấu khẩu - chắc... mày chưa biết tao là ai nhỉ?
- Tao tự hỏi biết mày làm cái quái gì? Bộ não đầy nếp nhăn của tao không chấp nhận và đồng ý ghi nhớ một người như mày đâu, mày thông cảm nhé!
- Con khốn! - Cô ta gằn từng chữ, máu sôi sùng sục, điên tiết hết cả lên - Hừ... chỉ là lũ lắm mồm lẻo mép.
- Hả? - Bảo Bảo há miệng to đùng, đôi mắt giật giật liên hồi.
- Tao là con gái, đại tiểu thư của tập đoàn họ Trương, Trương Phương Uyên! Chỉ có đứa mắt mũi mù tịt như mày mới không biết đến tao.
- Ồ ồ... sốc quá! Sốc quá đi! - Bảo Bảo vờ như mới nghe được tin động trời, Phương Uyên lại cứ tưởng thật nở nụ cười đắc ý. Cơ mà vẻ mặt Bảo Bảo lại thay đổi ngay tức khắc - Con xàm vừa tỏ vẻ ta đây, thiệt hết thuốc chữa.
Phương Uyên với nụ cười trên môi tắt lịm, thay vào đó là cái nghiến răng đầy lửa hận thù, mặt mũi cô ta tối sầm, xung quanh đã tỏa ra nồng nặc mùi sát khí, phải được thanh tẩy ngay lập tức. Cô bạn được cứu, Vũ Hạ Vân đứng nép mình một góc nãy giờ nghe cuộc đối thoại, quả là khâm phục Bảo Bảo, nó rất có khí chất và không sợ gì hết, sẵn sàng đối đầu với một đám đông thế này, đôi mắt Hạ Vân nay đã lấp lánh ánh sao, Hạ Vân đưa đôi mắt đầy vẻ thán phục và ngưỡng mộ ban tặng thẳng cho Bảo Bảo khiến nó có đôi chút chột dạ, tình cảm thái quá rồi.
Bọn bên phe Phương Uyên, thấy chủ mình đang ở thế bất lợi nên đã sẵn sàng ra trận bằng những lời nói đầy xăm xỉa, khinh bỉ.
- Cô ta thật quá quách.
- Còn dám nói thế với Trương Phương Uyên nữa chứ!
- Đúng là thể loại lắm lời.
- Cô ta sẽ phải hối hận cho coi, đồ kiêu ngạo.
“Hể? Hể? Hể? Gì chứ?” Bảo Bảo đứng đó nghe thấy hết rồi, nó méo mó mặt mày, khóe môi giật giật, thiệt tình chứ nó giống mĩ nhân cứu mĩ nhân lắm kia mà, cái bọn mắt để trên mây này là thế nào đây? Càng lúc những lời nói chỉ trích càng lớn và nhiều hơn, Bảo Bảo cắn môi, tay nắm chặt, nó nghiến răng lên tiếng đáng sợ.
- Các người... thôi thi được không? - Câu nói man rợ có tính sát thương cao của nó đã làm cho mọi người trong WC ngưng động tác nói, không gian im bặt, không khí căng thẳng pha chút âm khí tỏa ra từ người nó, nhìn về phía Bảo Bảo, thật là đáng sợ, giờ đầy nó chả khác nào mụ phù thủy độc ác trong huyền thoại.
- Hứ... gì chứ? Tao nghĩ mày nên cần được dạy dỗ tử tế rồi đấy - Giọng nói của Phương Uyên đã phá tan bầu không khí nặng nề này.
- Mày thích... tao chiều...
- Cứng miệng nhỉ? Tao nghĩ mày nên quỳ xuống xin lỗi tao trước khi quá muộn...
- Thôi thì tao đây cũng trịnh trọng tuyên bố... - khóe môi Bảo Bảo nhếch lên, đôi mắt nổi rõ sự tự tin - Tao... Lục Ân Bảo Bảo! Chị đại trong trường!
- Cái gì? - Phương Uyên nhíu mày, mấy đứa đứng nghe cũng bắt đầu xầm xì to nhỏ, nhưng có lẽ, câu nói giả dối “chị đại trong trường” đã bắt đầu có hiệu lực, chúng nó dần tỏ ra lo lắng, sợ hãi. Mặt dày cỡ nào, Phương Uyên không tin lời Bảo Bảo nói, vẫn chiến với nó tới cùng - Gì chứ mày nghĩ tao là con ngu à.
- Mày hiểu tao rồi đó...
- Chết tiệt... lời nói xàm xí đó, tao quách tin nổi.
- Tùy mày thôi.
- Con khốn nạn - Phương Uyên lao nhanh đến, giơ tay tát thẳng mặt nó. Bảo Bảo nhẹ nhàng mỉm cười, con ngươi khẽ khàng chuyển động.
“Phập!”
- Tao hỏi thẳng một câu nhé, mày có biết võ không? - Tay Bảo Bảo đã nắm chặt lấy tay Phương Uyên từ trên không... và cái tát của cô ta đã không thành công. Sức nắm của nó cũng khá mạnh làm cho cô ta nhăn mày đau đớn.
- Chẳng... liên quan tới mày!
- Thật là... nhàm chán! - Bảo Bảo hất thẳng tay Phương Uyên, cô ta bị bất ngờ lùi vài bước về phía sau, xoa xoa cổ tay đỏ hằn từng dấu vết, Phương Uyên lên cơn điên tiết, cô ta gào lên.
- TỤI BÂY ĐÂU!!! XỬ NÓ CHO TAO!!!!
Mặc dù có chút sợ hãi, nhưng những lời chủ nói tất nhiên phải nghe theo, cả bọn cuống cuồng nhào lên, hẳn là mười đứa con gái tép riu, chắc gãi ngứa cho nó. Bảo Bảo vô tình liếc qua cái vòi phun nước, nó khẽ cười thầm, đánh nhau bẩn tay.
Bảo Bảo chạy nhanh đến chỗ vòi phun nước, nó kéo mạnh cái ống nước ra, do sức mạnh khá tốt nên ống nước tung ra một cách dễ dàng. Nước bắn tung tóe chĩa thẳng và tất nhiên... bia hứng đạn là lũ tép riu đang xông pha phía trước. Chúng nó la hét che tay, do sức nước phun ra rất mạnh nên chúng nó phải lấy tay che mặt, nhắm tịt mắt mà chạy lung tung. Nhân cơ hội, Bảo Bảo bẻ hét các ống nước còn lại, thế là giờ đây... cái WC chẳng khác não bãi chiến trường, như thể quân giặc đang bị bắn súng đại bác do chính Lục Ân Bảo Bảo chỉ huy. Nó đứng đó há miệng cười tự đắc, nghịch với lũ này cũng không tồi, vui thật!
Cô bạn Hạ Vân do nép vào tường phía trong nên không sao cả, cũng do Bảo Bảo toan tính cả rồi, nó chỉ bắn nước vào lũ bọn Phương Uyên thôi. Nhìn cô ta kìa, la toáng hoảng chạy như một con điên, Bảo Bảo thấy thế thôi đã cười đau cả bụng, chảy cả nước mắt.
- Hahahaha!!! Bọn ngu!!!
-----
- Em đã làm gì WC nữ thế? Lục Ân Bảo Bảo? - Thầy giám thị giận giữ với cây thước lăm le trước mặt nó, Bảo Bảo chớp chớp mắt, làm bộ dạng đáng thương, ngây thơ vô số tội nhìn ông thầy.
- Làm gì là làm gì ạ?
- Tất cả ống nước trong WC... - Nói đến đây, ông thầy có vẻ thương tiếc - Em đã làm gì để thành ra như thế hả?
Thật ra, WC giờ đây đã tràn lan, ngập nước y như nạn lũ lụt.
- Thầy ơi thầy ơi... nhìn cái Wc nữ ấy, như hồ bơi ấy nhỉ? Thầy thấy em giỏi không?
- Giỏi... giỏi cái đầu em ấy!! - Ông thầy đỏ mặt quát lên, vẫn còn ngây thơ như con nai tơ được như nó, ông thầy cũng phải bó tay - Em còn chưa biết tội của mình hả Bảo Bảo?
- Tại sao lại mình em ạ? Mấy con kia đâu hết rồi?
- Con nào? - Thầy giám thị gườm gườm hỏi ngược lại.
- À... mấy bạn bị bắt cùng em ấy ạ! Hề hề...
- Mấy trò đó đã được lên phòng hiệu trưởng rồi.
- Quào!! Đáng đời... ha ha... - Nghe đến thế, Bảo Bảo hài lòng nở nụ cười toe toét.
- Rốt cuộc em có biết lỗi của mình không thế? - Ông thầy hằn lên từng chữ, chuyển đổi thể loại sang bóng ma học đường, ổng nhéo mạnh tai Bảo Bảo đến đau điếng.
- Á á... đau... đau... - Đang kêu la oai oái, bỗng dưng mắt Bảo Bảo trợn lên, nó cười cười chỉ tay xuống dưới - Thầy... thầy chưa kéo khóa quần kìa...
“What?” Ông thầy đơ toàn tập, người hóa đá đứng im bặt như tượng. Ổng từ từ nhìn xuống đến xấu hổ “đúng thật! Chưa kéo khóa”, ổng đưa tay nhẹ nhàng kéo lại khóa quần “đóng cửa sổ” sau đó lẳng lặng quay gót bước đi cho bớt nhục. Bảo Bảo khẽ che miệng cười khúc khích, tưởng rằng đã thoát nạn, thế mà...
- Chủ tịch... giao... em... cho chủ tịch... xử lí... - Ông thầy vẫn đủ dũng khí để mở miệng nói cho được, nhưng mà chủ tịch! Bảo Bảo trợn ngược mắt, chẳng phải là hội trưởng hội học sinh sao? Nhưng mà... là Lâm Hạo Dương... cậu ta là hội trưởng hội học sinh mà. Thế tức là, giao nó cho Dương ư?
Bảo Bảo nuốt nước bọt cái “ực”, Thằng cha này không biết... cậu ta có làm gì nó không đây?
...
...
- Cậu hết trò quậy phá rồi hả? - Lâu lắm rồi nó mới được ngắm nhìn lại căn phòng của hội trưởng hội học sinh đấy. Dương ngồi trên chiếc sofa nhàn rỗi uống trà, vừa nhâm nhi tách trà vừa hỏi tội Bảo Bảo. Nó ngồi chính diện, ngắm nhìn thằng bạn thân của mình, đầu thiết nghĩ chả hiểu thằng này làm cái quái gì để lên được chức chủ tịch của trường? Có lẽ do thành tích quá xuất sắc! Cậu ta còn đứng trên cả Vũ Hạ Vân kia mà.
- Này, trả lời đi - Bảo Bảo không hồi đáp, Dương nói lại lần nữa.
- Ơ hơ hơ... lâu rồi tôi mới gặp lại căn phòng thân quen này đấy! - Bảo Bảo híp mắt cười trừ, chuyển chủ đề.
- Cậu... làm gì thầy giám thị để bị đổi đối tượng trừng phạt thế?
- Tôi có làm gì đâu! Không có gì cả! - Nó xua xua tay liên hồi, chỉ mong thằng bạn đừng trừng phạt gì nó là được. Dương từ từ đứng lên đi về phía sau Bảo Bảo, nó nuốt nước bọt “thằng này đang nghĩ quái gì thế?“. Cậu ta khẽ cúi đầu bên vai nó, từng hơi thở ấm áp phả vào gáy khiến Bảo Bảo bỗng chốc đứng hình, sau đó cơn run nổi lên từng đợt. Môi Dương mấp máy, kề sát tai nó, giọng nói trầm nhỏ nhẹ của cậu vang lên nghe đến siêu lòng.
- Nghịch quá rồi đấy! Bảo Bảo...
- Thôi cái điệu bộ đó đi... - nó nhíu mày giận giữ, cái biểu cảm của nó giờ đây thật khó diễn tả nổi. Nhưng đôi môi đang mím chặt đó đã khiến Dương không rời đi được, cậu nhìn chằm chằm vào môi Bảo Bảo, bật tiếng khàn khàn.
- Sao thế?
- Cái hành động của cậu... hành động đó... dễ thương chết đi được!!! - Ra là Bảo Bảo thấy Dương dễ thương, nó mỉm cười tươi tỏa ánh sáng đến chói lóa. Khoảng cách có thể nói là gần, đây... chính vào lúc này, lòng Dương đã bị xao động bởi nó một lần nữa.
- Thiệt tình! - Tự nhiên Dương đưa tay lên áp vào trán mình mỉm cười nhẹ “thật điên rồ“.
- À... hình như tôi có hẹn thì phải. Tôi đi nhé! Bái bai! - Kiếm chuyện làm lơ đi, có vẻ như Dương gần quên chuyện trừng phạt nó rồi, “thiên thời địa lợi nhân hòa” đã đến, chạy là cách tốt nhất. Bảo Bảo rón rén đứng lên, bước từ từ ra ngoài. Dương vẫn không nói gì, thoát rồi!
- Đứng đó - Thế giới sụp đổ chỉ bằng một câu nói của Dương, Bảo Bảo đứng hình “Sao thằng bạn này lại cứ cho nó từ thiên đàng rơi xuống địa ngục thế nhở?” Bảo Bảo khẽ quay lại, nó cười trừ cất tiếng, trong câu nói có chút tà khí cộng thêm một chút tức giận nho nhỏ.
- Chuyện gì nữa thế? Thằng bạn yêu quý chết tiệt!
- Phạt!
- Hể? - câu nói đầy đau lòng của Dương đã chạm đến trái tim Bảo Bảo, nó méo mặt nhăn nhó.
- Osin không công miễn phí!
_____
“Đôi khi, đừng quan tâm một điều gì đó sẽ khiến cuộc đời thanh thản hơn. Nhưng lạ thật, tại sao tôi không thể ngừng quan tâm cậu? Không thể ngừng chú ý đến cậu? Không thể ngừng ngắm nhìn mỗi khi cậu cười. Có lẽ, cậu ngày càng bước vào sâu trong trái tim tôi rồi... Bảo Bảo!”
Tác giả :
Win