Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt
Quyển 6 - Chương 41: Được đến Kim Linh Châu
Độc Cô Thiên Diệp nghe Tiểu Hôi Hôi miêu tả, đoán nhất định là Ngu Hành muốn dung nhập Kim Linh Châu vào luyện chế linh khí, như vậy có thể luyện chế ra vũ khí càng thêm lợi hại.
"Tiểu Hôi Hôi, ngươi xác định sao?" Tiểu Bạch Thử hỏi.
Tiểu Hôi Hôi cong cong cái đầu nhỏ của mình, nói: " Đây, ta chỉ là nhìn thoáng qua. Ở trong địa động thủ vệ rất nhiều, ta chỉ là lặng lẽ đi nhìn nhìn. Ta từ phía trên khoan thành động đi xuống, nhìn thấy bên trong không có gì đặc biệt, ta nhìn thoáng qua thì trở lại. Nhưng ta xác định hạt châu màu vàng tròn tròn đúng là ở trong cái đỉnh lô kia."
"Chủ nhân, giờ chúng ta làm sao?" Nếu đã xác định chỗ của Kim Linh Châu, hơn nữa tình cảnh của nó còn không lạc quan như vậy, bọn họ phải nhanh chóng mang nó ra.
"Mặc kệ dùng biện pháp gì, chúng ta cũng phải chờ Ngu Hành đi rồi mới có thể thực hiện." Độc Cô Thiên Diệp nói. Coi thực lực hiện tại của hắn, đối kháng trực tiếp với Ngu Hành căn bản không có phần thắng. Nàng chỉ có thể chờ Ngu Hành rời khỏi, mới có thể đoạt Kim Linh Châu lại."Đúng rồi, Tiểu Hôi Hôi, trừ cửa động bên ngoài, còn có thông đạo khác đi thông nơi đó sao?"
Tiểu Hôi Hôi lắc đầu, nói: "Nơi này và bên kia có ngăn cách, vì để hai bên không biết tồn tại của đối phương. Chúng ta có đào rất nhiều địa động, nhưng quá nhỏ, chắc chắn ngươi không qua được ."
"Xem ra chỉ có thể đợi." Độc Cô Thiên Diệp nói, "Chúng ta đi cửa động chờ trước..."
Nàng lập tức thu Tiểu Bạch Thử và Tiểu Hôi Hôi vào Luyện Yêu Hồ, sau đó làm cho Giáng Vực giúp mình ẩn thân, đi khỏi thạch lao ra ngoài. Để lại bốn thi thể và nhà giam trống trơn.
Mặt khác, Ngu Hành nhìn thân kiếm đã có hình dạng sơ nét còn có Kim Linh Châu vây quanh nó không ngừng xoay tròn, trong mắt ức chế không được vui sướng.
Hắn vẫn muốn đúc một thành linh kiếm siêu việt Hiên Viên kiếm, dung nhập Kim Linh Châu vào linh kiếm là ý tưởng to gan của Giản Phong Hành. Nếu thành công, nó nhất định lợi hại hơn Hiên Viên kiếm!
Đã trải qua mấy trăm năm tinh luyện, đúc, linh kiếm mới kham kham thành hình, có thể thấy đúc linh kiếm này khó khan thế nào. Nhưng cho dù giờ chỉ thân kiếm vừa mới thành hình đã có khí thế như thế, nếu chân chính thành công, nhất định nó có thể là siêu việt tất cả linh khí, trở thành linh kiếm vương trung vương! Đến lúc đó hắn có được nó, có thể siêu việt Tử Tiêu và Mộng Thiên Quân, trở thành người giỏi nhất thế giới!
" Kim Linh Châu này giống như ít đi một chút, màu sắc cũng nhạt một chút. Xem ra linh khí của nó đều bị linh kiếm hấp thu." Cung Sử nhìn Kim Linh Châu không ngừng xoay tròn dưới đỉnh lô nói.
Ngu Hành nhìn Kim Linh Châu, dặn dò Giản Phong Hành: "Ngươi bắt bọn họ đẩy nhanh tiến độ, mau chóng dung Kim Linh Châu đi vào. Biết không?"
" Dạ, đại nhân." Giản Phong Hành lĩnh mệnh." Lúc trước bọn họ nói, chỉ có lúc bắt đầu Kim Linh Châu mối mâu thuẫn, một khi nó bắt đầu hòa tan, thì sẽ rất nhanh. Sau này không dùng bao lâu thời gian là có thể hoàn thành ."
"Làm không tệ." Ngu Hành tán dương, "Tiếp tục cố gắng, quay lại ta cho Thao Thiết nhanh nhanh đưa vài mỹ nhân đến."
Giản Phong Hành thích mỹ nữ, thích ngược đãi mỹ nữ, đây là bí mật công khai của Thiên Linh giới. Đối với Ngu Hành lo lắng bất luận kẻ nào, nhất định là tra rành mạch chuyện của hắn, ngay cả chuyện của hắn và Đinh Như cũng biết! Bất quá chỉ cần không ảnh hưởng hắn, bọn họ nháo thế nào là chuyện của bọn họ, hắn mặc kệ.
Ngu Hành vốn định ở lại chứng kiến một khắc Kim Linh Châu hoàn toàn dung nhập vào thân kiếm lý kia, nhưng chỉ nhìn một lát, Ngu Hành đột nhiên thu được tin tức Cùng Kỳ truyền đến, nhịn không được sắc mặt trầm xuống.
"Chủ thượng, xảy ra chuyện gì?" Cung Sử thấy sắc mặt Ngu Hành đột biến, hỏi.
" Tử Tiêu chết tiệt! Hắn dẫn người tập kích căn cứ hủ thi ta dưỡng ở Mê Linh đại lục!" Ngu Hành nhìn nhìn Kim Linh Châu trong đỉnh lô, nói: "Nơi đó có một phần ba thế lực của chúng ta, nếu để hắn phá hủy... Cung Sử, ngươi đi cùng ta trước, Giản Phong Hành, ngươi thủ trong này, cần phải luyện chế ra thần kiếm cho ta. Nếu xảy ra chuyện gì, ngươi dùng mạng của ngươi đến đền!"
Ngu Hành nói xong mang theo Cung Sử rời khỏi, Giản Phong Hành tiễn bọn họ ra khỏi cấm địa, sau đó xoay người về căn cứ dưới đất của cấm địa.
Độc Cô Thiên Diệp đi đến cửa động thì vào Luyện Yêu Hồ, thông qua Đô Đô nhìn Giản Phong Hành đưa Ngu Hành đi khỏi. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Ngu Hành, nhưng lại có cảm giác rất quen thuộc, giống như lúc trước lần đầu tiên nhìn thấy Tử Tiêu và Mộng Thiên Quân vậy. Có điều khác nhau là nhìn thấy hai người bọn họ thì có cảm giác thân thiết, nhìn thấy Ngu Hành, trừ cảm giác quen thuộc ra còn có cảm giác kỳ lạ nàng không thể nói rõ.
Nàng nhìn cửa lớn cấm địa mở ra, nhìn Giản Ước Chi mang theo tất cả trưởng lão ở cung đưa hắn ra ngoài, nhìn Ngu Hành bay đến không trung sau đó biến mất không thấy. Nàng vuốt vòng ngọc màu tím trên cổ tay, trong lòng có một dòng nước ấm chảy qua.
Ngay sau khi nàng vừa rời khỏi thạch thất không lâu, vòng ngọc trên tay phát ra một trận ánh sáng, rồi bóng dáng Tử Tiêu xuất hiện trước mặt nàng.
"Tiểu Diệp nhi." Tử Tiêu sủng nịch nhìn Độc Cô Thiên Diệp.
"Tiêu, sao chàng lại tới đây?" Độc Cô Thiên Diệp nhìn thấy Tử Tiêu, vui sướng hỏi.
Tử Tiêu muốn ôm ôm Độc Cô Thiên Diệp, tay đưa ra lại buông xuống.
" Đây là bóng dáng ta dùng tử ngọc phát ra, ngay cả hình chiếu cũng không tính." Tử Tiêu nói, "Có phải tên Ngu Hành kia đến Tông môn Luyện khí sư đi không?"
"Sao chàng biết?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
"Diễm tự quân đã về." Tử Tiêu nói đến Diễm tự quân, trừng mắt nhìn Độc Cô Thiên Diệp một cái, "Sao nàng lại cho bọn họ về ? Cho dù không dò hỏi tình báo, giữ ở bên người làm đả thủ cũng được."
Diễm Nhất trong Luyện Yêu Hồ nghe Tử Tiêu nói vậy, ai oán nhìn hắn một cái. Hắn rất muốn nói: "Chủ thượng, Diễm tự quân chúng ta tốt xấu cũng đứng thứ nhất thứ hai trong quân đội được không, từ đả thủ này..."
Độc Cô Thiên Diệp cười cười, nói: "Chàng cũng cần nhân thủ mà, bọn họ ở đây ngược lại làm cho ta không thể buông tay làm việc."
"Mọi người bị nàng đuổi về , ta còn có thể nói cái gì. Giờ nàng cách tên Ngu Hành kia có xa lắm không?" Tử Tiêu hỏi.
"Ta và hắn ở cùng một ngọn núi." Độc Cô Thiên Diệp nói chuyện của Kim Linh Châu và cấm địa cho Tử Tiêu.
“Gần như vậy?" Tử Tiêu lặng lẽ, nói: "Không được, khoảng cách của nàng và hắn gần quá, rất dễ bị hắn phát hiện. Nếu tên kia mang bọn cùng Kỳ, nhất định sẽ đoán được nàng. Tiểu Diệp nhi, ta giúp nàng dẫn hắn đi, nàng nhân cơ hội cầm Kim Linh Châu, sau đó nhanh chóng rời khỏi Thiên Linh giới. Nàng ở đó ta thật sự lo lắng."
" Được." Độc Cô Thiên Diệp ngoan ngoãng gật gật đầu. Nàng cũng biết, nếu nàng lấy Kim Linh Châu đến tay, chắc chắn Ngu Hành sẽ phát hiện tung tích của nàng.
" Ừ, để ta nghĩ xem làm thế nào mới có thể dẫn tên kia đi? Nếu không đi đạp hang ổ hủ thi của hắn đi." Tử Tiêu nghĩ nghĩ, nói: "Tiểu Diệp nhi, ta đi, nàng chú ý an toàn, lúc an toàn phải nhớ ta biết không?"
Độc Cô Thiên Diệp nhìn bóng dáng càng lúc càng mờ nhạt, vẻ mặt hắc tuyến.
Vì thế, có một màn Ngu Hành rời khỏi.
Chờ Giản Phong Hành vào sơn động, Độc Cô Thiên Diệp đi ra từ Luyện Yêu Hồ, cho Giáng Vực giúp mình ẩn thân, nàng đi tới cửa động. Cửa động này cũng có kết giới, nhưng có phải rất lợi hại không, đối với Giáng Vực mà nói, không có gì là vấn đề, nàng thoải mái đi vào.
Tuy rằng Giản Phong Hành là thuộc hạ có vẻ quan trọng của Ngu Hành, nhưng vì là luyện khí sư, hắn bỏ càng nhiều thời giờ trên mặt luyện khí, cho nên linh lực cấp bậc của hắn cũng không cao, cũng chỉ vừa mới vừa đột phá tôn cấp, so với Độc Cô Thiên Diệp còn thấp hơn chút. Hơn nữa nàng ẩn thân, cho nên một đường theo đuôi, hắn cũng không phát hiện.
Độc Cô Thiên Diệp đi theo Giản Phong Hành đi tới chỗ luyện chế thần kiếm, nàng phát hiện dọc theo đường đi thị vệ mười bước một người, hơn nữa thực lực cũng không thấp, nếu có người xâm nhập, nhất định không thể toàn thân trở ra!
Độc Cô Thiên Diệp nhìn thấy hạt châu màu vàng xoay tròn quanh thân kiếm trong đỉnh lô, trong lòng vui sướng một trận, quả nhiên là Kim Linh Châu! Chẳng qua tình huống hiện tại của nó vô cùng không tốt.
Hỏa Linh Châu nói Kim Linh Châu đang bị luyện hóa, nếu tiếp tục như vậy, nó sẽ không thể khôi phục .
Nếu không phải hứa hẹn với Giản Ước Chi sẽ không thương tổn tánh mạng Giản Phong Hành, Độc Cô Thiên Diệp sẽ trực tiếp giết hắn, sau đó đoạt Kim Linh Châu rời khỏi. Hiện tại nàng cũng chỉ có thể chờ Giản Phong Hành rời khỏi, sau đó lại đoạt Kim Linh Châu.
Đợi hết một ngày, Độc Cô Thiên Diệp vẫn chờ Giản Phong Hành rời khỏi, nhưng là hắn hình như một chút ý tứ rời khỏi cũng không có. Độc Cô Thiên Diệp nhìn Kim Linh Châu trong đỉnh lô, trong lòng âm thầm sốt ruột. Đang lúc nàng tính nghĩ biện pháp dẫn Giản Phong Hành đi, thị vệ bên ngoài đi vào, hành lễ với Giản Phong Hành.
"Sao vậy?" Giản Phong Hành nhìn thị vệ hỏi.
"Bên ngoài cấm địa truyền đến tin tức, Độc Cô Thiên Diệp xông vào cấm địa, đại sư tỷ nói muốn tử hình nàng ngay tại chỗ, thiếu tông chủ không đồng ý, hai người ở đánh lên bên ngoài." Thị vệ trả lời nói.
Giản Phong Hành nhíu mày, nghiêm mặt nói: " Sao Độc Cô Thiên Diệp có thể chạy đến cấm địa?"
"Thiếu tông chủ nói là đại sư tỷ hãm hại nàng. Nhưng thị vệ bên ngoài phát hiện nàng quả thực đã chạy tới cấm địa. Cho nên..." Câu nói kế tiếp thị vệ cũng không nói ra, nhưng mọi người đều biết nói ——người xông vào cấm địa, giết không tha!
Giản Phong Hành không cần nghĩ cũng biết nhất định là Đinh Như làm ra, hắn đã mệnh lệnh rõ ràng cấm Đinh Như động thủ với Độc Cô Thiên Diệp, không nghĩ tới nàng cư nhiên xem lời nói của mình thành gió bên tai, xem ra gần đây hắn rất phóng túng nàng! Nghĩ đến cá tính Giản Ước Chi, Giản Phong Hành hơi đau đầu.
"Các ngươi cẩn thận một chút!" Dặn dò luyện khí sư phía dưới một câu, Giản Phong Hành mang theo thị vệ đi ra ngoài.
Độc Cô Thiên Diệp luôn luôn đứng đối diện Giản Phong Hành, nhìn Giản Phong Hành rời khỏi, trong mắt có nghi hoặc thản nhiên. Nàng chỉ bảo thế thân của mình nói thật với Giản Ước Chi, nhưng vì sao nàng có cảm giác Giản Ước Chi chẳng những không tức giận, ngược lại còn giúp mình?
Nhưng mặc kệ có phải Giản Ước Chi cố ý giúp nàng không, giờ có thể dẫn Giản Phong Hành đi, coi như là giúp nàng một đại ân. Nói đến còn phải cảm tạ Đinh Như kia, nếu không nhờ nàng ta, một loạt chuyện này cũng không sẽ xảy ra!
Đánh giá Giản Phong Hành hẳn là rời khỏi cấm địa , Độc Cô Thiên Diệp nhìn Kim Linh Châu trong đỉnh lô, hít sâu một hơi, dùng linh lực bao tay phải của mình lại, phi thân xuống, lướt qua đỉnh lô, cầm Kim Linh Châu ngâm trong dung nham.
Trong nháy mắt nàng bắt lấy Kim Linh Châu, đột nhiên hiệu quả ẩn thân biến mất, bóng dáng của nàng xuất hiện trên đỉnh lô...
"Tiểu Hôi Hôi, ngươi xác định sao?" Tiểu Bạch Thử hỏi.
Tiểu Hôi Hôi cong cong cái đầu nhỏ của mình, nói: " Đây, ta chỉ là nhìn thoáng qua. Ở trong địa động thủ vệ rất nhiều, ta chỉ là lặng lẽ đi nhìn nhìn. Ta từ phía trên khoan thành động đi xuống, nhìn thấy bên trong không có gì đặc biệt, ta nhìn thoáng qua thì trở lại. Nhưng ta xác định hạt châu màu vàng tròn tròn đúng là ở trong cái đỉnh lô kia."
"Chủ nhân, giờ chúng ta làm sao?" Nếu đã xác định chỗ của Kim Linh Châu, hơn nữa tình cảnh của nó còn không lạc quan như vậy, bọn họ phải nhanh chóng mang nó ra.
"Mặc kệ dùng biện pháp gì, chúng ta cũng phải chờ Ngu Hành đi rồi mới có thể thực hiện." Độc Cô Thiên Diệp nói. Coi thực lực hiện tại của hắn, đối kháng trực tiếp với Ngu Hành căn bản không có phần thắng. Nàng chỉ có thể chờ Ngu Hành rời khỏi, mới có thể đoạt Kim Linh Châu lại."Đúng rồi, Tiểu Hôi Hôi, trừ cửa động bên ngoài, còn có thông đạo khác đi thông nơi đó sao?"
Tiểu Hôi Hôi lắc đầu, nói: "Nơi này và bên kia có ngăn cách, vì để hai bên không biết tồn tại của đối phương. Chúng ta có đào rất nhiều địa động, nhưng quá nhỏ, chắc chắn ngươi không qua được ."
"Xem ra chỉ có thể đợi." Độc Cô Thiên Diệp nói, "Chúng ta đi cửa động chờ trước..."
Nàng lập tức thu Tiểu Bạch Thử và Tiểu Hôi Hôi vào Luyện Yêu Hồ, sau đó làm cho Giáng Vực giúp mình ẩn thân, đi khỏi thạch lao ra ngoài. Để lại bốn thi thể và nhà giam trống trơn.
Mặt khác, Ngu Hành nhìn thân kiếm đã có hình dạng sơ nét còn có Kim Linh Châu vây quanh nó không ngừng xoay tròn, trong mắt ức chế không được vui sướng.
Hắn vẫn muốn đúc một thành linh kiếm siêu việt Hiên Viên kiếm, dung nhập Kim Linh Châu vào linh kiếm là ý tưởng to gan của Giản Phong Hành. Nếu thành công, nó nhất định lợi hại hơn Hiên Viên kiếm!
Đã trải qua mấy trăm năm tinh luyện, đúc, linh kiếm mới kham kham thành hình, có thể thấy đúc linh kiếm này khó khan thế nào. Nhưng cho dù giờ chỉ thân kiếm vừa mới thành hình đã có khí thế như thế, nếu chân chính thành công, nhất định nó có thể là siêu việt tất cả linh khí, trở thành linh kiếm vương trung vương! Đến lúc đó hắn có được nó, có thể siêu việt Tử Tiêu và Mộng Thiên Quân, trở thành người giỏi nhất thế giới!
" Kim Linh Châu này giống như ít đi một chút, màu sắc cũng nhạt một chút. Xem ra linh khí của nó đều bị linh kiếm hấp thu." Cung Sử nhìn Kim Linh Châu không ngừng xoay tròn dưới đỉnh lô nói.
Ngu Hành nhìn Kim Linh Châu, dặn dò Giản Phong Hành: "Ngươi bắt bọn họ đẩy nhanh tiến độ, mau chóng dung Kim Linh Châu đi vào. Biết không?"
" Dạ, đại nhân." Giản Phong Hành lĩnh mệnh." Lúc trước bọn họ nói, chỉ có lúc bắt đầu Kim Linh Châu mối mâu thuẫn, một khi nó bắt đầu hòa tan, thì sẽ rất nhanh. Sau này không dùng bao lâu thời gian là có thể hoàn thành ."
"Làm không tệ." Ngu Hành tán dương, "Tiếp tục cố gắng, quay lại ta cho Thao Thiết nhanh nhanh đưa vài mỹ nhân đến."
Giản Phong Hành thích mỹ nữ, thích ngược đãi mỹ nữ, đây là bí mật công khai của Thiên Linh giới. Đối với Ngu Hành lo lắng bất luận kẻ nào, nhất định là tra rành mạch chuyện của hắn, ngay cả chuyện của hắn và Đinh Như cũng biết! Bất quá chỉ cần không ảnh hưởng hắn, bọn họ nháo thế nào là chuyện của bọn họ, hắn mặc kệ.
Ngu Hành vốn định ở lại chứng kiến một khắc Kim Linh Châu hoàn toàn dung nhập vào thân kiếm lý kia, nhưng chỉ nhìn một lát, Ngu Hành đột nhiên thu được tin tức Cùng Kỳ truyền đến, nhịn không được sắc mặt trầm xuống.
"Chủ thượng, xảy ra chuyện gì?" Cung Sử thấy sắc mặt Ngu Hành đột biến, hỏi.
" Tử Tiêu chết tiệt! Hắn dẫn người tập kích căn cứ hủ thi ta dưỡng ở Mê Linh đại lục!" Ngu Hành nhìn nhìn Kim Linh Châu trong đỉnh lô, nói: "Nơi đó có một phần ba thế lực của chúng ta, nếu để hắn phá hủy... Cung Sử, ngươi đi cùng ta trước, Giản Phong Hành, ngươi thủ trong này, cần phải luyện chế ra thần kiếm cho ta. Nếu xảy ra chuyện gì, ngươi dùng mạng của ngươi đến đền!"
Ngu Hành nói xong mang theo Cung Sử rời khỏi, Giản Phong Hành tiễn bọn họ ra khỏi cấm địa, sau đó xoay người về căn cứ dưới đất của cấm địa.
Độc Cô Thiên Diệp đi đến cửa động thì vào Luyện Yêu Hồ, thông qua Đô Đô nhìn Giản Phong Hành đưa Ngu Hành đi khỏi. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Ngu Hành, nhưng lại có cảm giác rất quen thuộc, giống như lúc trước lần đầu tiên nhìn thấy Tử Tiêu và Mộng Thiên Quân vậy. Có điều khác nhau là nhìn thấy hai người bọn họ thì có cảm giác thân thiết, nhìn thấy Ngu Hành, trừ cảm giác quen thuộc ra còn có cảm giác kỳ lạ nàng không thể nói rõ.
Nàng nhìn cửa lớn cấm địa mở ra, nhìn Giản Ước Chi mang theo tất cả trưởng lão ở cung đưa hắn ra ngoài, nhìn Ngu Hành bay đến không trung sau đó biến mất không thấy. Nàng vuốt vòng ngọc màu tím trên cổ tay, trong lòng có một dòng nước ấm chảy qua.
Ngay sau khi nàng vừa rời khỏi thạch thất không lâu, vòng ngọc trên tay phát ra một trận ánh sáng, rồi bóng dáng Tử Tiêu xuất hiện trước mặt nàng.
"Tiểu Diệp nhi." Tử Tiêu sủng nịch nhìn Độc Cô Thiên Diệp.
"Tiêu, sao chàng lại tới đây?" Độc Cô Thiên Diệp nhìn thấy Tử Tiêu, vui sướng hỏi.
Tử Tiêu muốn ôm ôm Độc Cô Thiên Diệp, tay đưa ra lại buông xuống.
" Đây là bóng dáng ta dùng tử ngọc phát ra, ngay cả hình chiếu cũng không tính." Tử Tiêu nói, "Có phải tên Ngu Hành kia đến Tông môn Luyện khí sư đi không?"
"Sao chàng biết?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
"Diễm tự quân đã về." Tử Tiêu nói đến Diễm tự quân, trừng mắt nhìn Độc Cô Thiên Diệp một cái, "Sao nàng lại cho bọn họ về ? Cho dù không dò hỏi tình báo, giữ ở bên người làm đả thủ cũng được."
Diễm Nhất trong Luyện Yêu Hồ nghe Tử Tiêu nói vậy, ai oán nhìn hắn một cái. Hắn rất muốn nói: "Chủ thượng, Diễm tự quân chúng ta tốt xấu cũng đứng thứ nhất thứ hai trong quân đội được không, từ đả thủ này..."
Độc Cô Thiên Diệp cười cười, nói: "Chàng cũng cần nhân thủ mà, bọn họ ở đây ngược lại làm cho ta không thể buông tay làm việc."
"Mọi người bị nàng đuổi về , ta còn có thể nói cái gì. Giờ nàng cách tên Ngu Hành kia có xa lắm không?" Tử Tiêu hỏi.
"Ta và hắn ở cùng một ngọn núi." Độc Cô Thiên Diệp nói chuyện của Kim Linh Châu và cấm địa cho Tử Tiêu.
“Gần như vậy?" Tử Tiêu lặng lẽ, nói: "Không được, khoảng cách của nàng và hắn gần quá, rất dễ bị hắn phát hiện. Nếu tên kia mang bọn cùng Kỳ, nhất định sẽ đoán được nàng. Tiểu Diệp nhi, ta giúp nàng dẫn hắn đi, nàng nhân cơ hội cầm Kim Linh Châu, sau đó nhanh chóng rời khỏi Thiên Linh giới. Nàng ở đó ta thật sự lo lắng."
" Được." Độc Cô Thiên Diệp ngoan ngoãng gật gật đầu. Nàng cũng biết, nếu nàng lấy Kim Linh Châu đến tay, chắc chắn Ngu Hành sẽ phát hiện tung tích của nàng.
" Ừ, để ta nghĩ xem làm thế nào mới có thể dẫn tên kia đi? Nếu không đi đạp hang ổ hủ thi của hắn đi." Tử Tiêu nghĩ nghĩ, nói: "Tiểu Diệp nhi, ta đi, nàng chú ý an toàn, lúc an toàn phải nhớ ta biết không?"
Độc Cô Thiên Diệp nhìn bóng dáng càng lúc càng mờ nhạt, vẻ mặt hắc tuyến.
Vì thế, có một màn Ngu Hành rời khỏi.
Chờ Giản Phong Hành vào sơn động, Độc Cô Thiên Diệp đi ra từ Luyện Yêu Hồ, cho Giáng Vực giúp mình ẩn thân, nàng đi tới cửa động. Cửa động này cũng có kết giới, nhưng có phải rất lợi hại không, đối với Giáng Vực mà nói, không có gì là vấn đề, nàng thoải mái đi vào.
Tuy rằng Giản Phong Hành là thuộc hạ có vẻ quan trọng của Ngu Hành, nhưng vì là luyện khí sư, hắn bỏ càng nhiều thời giờ trên mặt luyện khí, cho nên linh lực cấp bậc của hắn cũng không cao, cũng chỉ vừa mới vừa đột phá tôn cấp, so với Độc Cô Thiên Diệp còn thấp hơn chút. Hơn nữa nàng ẩn thân, cho nên một đường theo đuôi, hắn cũng không phát hiện.
Độc Cô Thiên Diệp đi theo Giản Phong Hành đi tới chỗ luyện chế thần kiếm, nàng phát hiện dọc theo đường đi thị vệ mười bước một người, hơn nữa thực lực cũng không thấp, nếu có người xâm nhập, nhất định không thể toàn thân trở ra!
Độc Cô Thiên Diệp nhìn thấy hạt châu màu vàng xoay tròn quanh thân kiếm trong đỉnh lô, trong lòng vui sướng một trận, quả nhiên là Kim Linh Châu! Chẳng qua tình huống hiện tại của nó vô cùng không tốt.
Hỏa Linh Châu nói Kim Linh Châu đang bị luyện hóa, nếu tiếp tục như vậy, nó sẽ không thể khôi phục .
Nếu không phải hứa hẹn với Giản Ước Chi sẽ không thương tổn tánh mạng Giản Phong Hành, Độc Cô Thiên Diệp sẽ trực tiếp giết hắn, sau đó đoạt Kim Linh Châu rời khỏi. Hiện tại nàng cũng chỉ có thể chờ Giản Phong Hành rời khỏi, sau đó lại đoạt Kim Linh Châu.
Đợi hết một ngày, Độc Cô Thiên Diệp vẫn chờ Giản Phong Hành rời khỏi, nhưng là hắn hình như một chút ý tứ rời khỏi cũng không có. Độc Cô Thiên Diệp nhìn Kim Linh Châu trong đỉnh lô, trong lòng âm thầm sốt ruột. Đang lúc nàng tính nghĩ biện pháp dẫn Giản Phong Hành đi, thị vệ bên ngoài đi vào, hành lễ với Giản Phong Hành.
"Sao vậy?" Giản Phong Hành nhìn thị vệ hỏi.
"Bên ngoài cấm địa truyền đến tin tức, Độc Cô Thiên Diệp xông vào cấm địa, đại sư tỷ nói muốn tử hình nàng ngay tại chỗ, thiếu tông chủ không đồng ý, hai người ở đánh lên bên ngoài." Thị vệ trả lời nói.
Giản Phong Hành nhíu mày, nghiêm mặt nói: " Sao Độc Cô Thiên Diệp có thể chạy đến cấm địa?"
"Thiếu tông chủ nói là đại sư tỷ hãm hại nàng. Nhưng thị vệ bên ngoài phát hiện nàng quả thực đã chạy tới cấm địa. Cho nên..." Câu nói kế tiếp thị vệ cũng không nói ra, nhưng mọi người đều biết nói ——người xông vào cấm địa, giết không tha!
Giản Phong Hành không cần nghĩ cũng biết nhất định là Đinh Như làm ra, hắn đã mệnh lệnh rõ ràng cấm Đinh Như động thủ với Độc Cô Thiên Diệp, không nghĩ tới nàng cư nhiên xem lời nói của mình thành gió bên tai, xem ra gần đây hắn rất phóng túng nàng! Nghĩ đến cá tính Giản Ước Chi, Giản Phong Hành hơi đau đầu.
"Các ngươi cẩn thận một chút!" Dặn dò luyện khí sư phía dưới một câu, Giản Phong Hành mang theo thị vệ đi ra ngoài.
Độc Cô Thiên Diệp luôn luôn đứng đối diện Giản Phong Hành, nhìn Giản Phong Hành rời khỏi, trong mắt có nghi hoặc thản nhiên. Nàng chỉ bảo thế thân của mình nói thật với Giản Ước Chi, nhưng vì sao nàng có cảm giác Giản Ước Chi chẳng những không tức giận, ngược lại còn giúp mình?
Nhưng mặc kệ có phải Giản Ước Chi cố ý giúp nàng không, giờ có thể dẫn Giản Phong Hành đi, coi như là giúp nàng một đại ân. Nói đến còn phải cảm tạ Đinh Như kia, nếu không nhờ nàng ta, một loạt chuyện này cũng không sẽ xảy ra!
Đánh giá Giản Phong Hành hẳn là rời khỏi cấm địa , Độc Cô Thiên Diệp nhìn Kim Linh Châu trong đỉnh lô, hít sâu một hơi, dùng linh lực bao tay phải của mình lại, phi thân xuống, lướt qua đỉnh lô, cầm Kim Linh Châu ngâm trong dung nham.
Trong nháy mắt nàng bắt lấy Kim Linh Châu, đột nhiên hiệu quả ẩn thân biến mất, bóng dáng của nàng xuất hiện trên đỉnh lô...
Tác giả :
Bồ Đề Khổ Tâm