Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt
Quyển 4 - Chương 23: Vây chặn giết
Tình huống bên Hắc Tử và Thất Nguyệt cũng không khác là mấy, sau khi đánh nát bóng đen, chỉ chốc lát sau tập hợp lại với nhau.
"Đây là cái gì vậy?" Độc Cô Thiên Diệp không hề vội vã công kích, mà là gắt gao nhìn chằm chằm bóng đen.
"Kiệt kiệt, quỷ chủ vĩ đại sắp có cuộc sống mới, chúng ta sẽ có thái dương mới, ha ha!" Bóng đen quát to một tiếng, sau đó tán thành một đoàn khói đen rồi tiêu thất.
"Biến mất?" Thất Nguyệt kinh ngạc nhìn khói đen biến mất trong không khí, hiện tại chỉ còn lại ba cái thây khô.
Độc Cô Thiên Diệp cau mày đi tới bên cạnh thây khô, ngồi xổm xuống, cầm cây côn bên cạnh lên, chọc chọc vào thi thể. Nàng phát hiện ra toàn bộ hơi nước trong thi thể bị hút khô, sinh khí của cơ thể cũng không còn.
"Thật kỳ lạ, những người đó làm sao biến thi thể thành như vậy được?" Thất Nguyệt cũng đi tới bên cạnh thây khô.
"Thây khô lúc trước cũng hình thành như thế này sao? Rốt cuộc là dạng sinh vật gì vậy?" Hắc Tử nói.
Độc Cô Thiên Diệp đứng dậy, ném gậy trong tay đi, sau đó đánh ra một đạo hỏa diễm thiêu hủy ba cái thây khô. Nghe hai người Hắc Tử nói, hỏi: "Trước đây các ngươi đã từng nhìn thấy qua thây khô như vậy sao?"
Thất Nguyệt và Hắc Tử gật gật đầu, nói: "Chính là thây khô mà chúng ta phát hiện ra, cảm thấy bí cảnh chắc xảy ra chuyện gì đó, mới đi thăm dò."
"Tử Tiêu và Kỳ Lân vẫn còn ở trong sơn động, nếu mấy bóng đen này đi... Chúng ta đi về trước rồi nói sau." Độc Cô Thiên Diệp nói, sau đó kêu Lam Mân ra, mang Hắc Tử và Thất Nguyệt cùng nhau rời đi.
Tốc độ của Lam Mân là nhanh nhất, rất nhanh bọn họ liền về tới sơn động. Lúc đi vào thì nhìn thấy Tử Tiêu và Thứ Hồn mỗi người đang nằm ngủ trên một cái ghế quý phi. Nghĩ đến mình đã đập nát một cái ghế quý phi, hiện tại xuất hiện hai cái, rốt cuộc bọn họ chuẩn bị bao nhiêu đây?
Thứ Hồn mở mắt ra, nói: "Các ngươi đã trở lại rồi sao? Sao hả, làm tốt rồi chứ? Có chuyện mạo hiểm kích thích gì phát sinh không?"
Tử Tiêu cũng mở mắt ra, thấy Độc Cô Thiên Diệp, nói: "Nàng đi cũng không bảo ta, thật không có lương tâm."
Hắn đã nhận ra là không thể ép nàng thật chặt, bằng không nàng sẽ phản kháng. Hiện tại đành phải áp dụng chính sách vu hồi (vừa thực tế vừa mềm mỏng, uyển chuyển).
"Chúng ta phát hiện một loại sinh vật kỳ quái." Độc Cô Thiên Diệp không để ý tới Tử Tiêu oán trách, nói.
"Hả?" Tử Tiêu đứng dậy, hỏi, "Các ngươi phát hiện ra cái gì?"
Thất Nguyệt nói lại chuyện sau khi bọn họ rời khỏi đó, lúc nói tới ba con linh thú kia cưỡng bức những người đó, giống như lại nghĩ tới sự ghê tởm kia. Hắc Tử tiếp lời hắn, nói xong chuyện lúc sau.
"Bóng dáng màu đen sao?" Tử Tiêu vuốt cằm giống như đang trầm tư, lúc mọi người đang nghĩ tới hắn biết đó là cái gì thì hắn đột nhiên nói một câu, "Ta cũng không biết đó là cái gì."
Mọi người muốn ngất xỉu. Ngươi không biết, không cần làm ra dáng vẻ ngươi biết có được không hả? !
"Các ngươi nói thây khô kia hình thành như thế nào?" Thứ Hồn nói. Tuy rằng nó có vẻ háo sắc, có vẻ không đáng tin cậy, nhưng bản chất của hắn vẫn là thụy thú, đối với chuyện tà ác vẫn rất để ý.
"Chúng ta cách không gần lắm, không nhìn thấy rõ ràng chúng nó làm như thế nào." Độc Cô Thiên Diệp nói, "Ta đã kiểm tra qua thây khô này, chủ yếu là sinh khí trong cơ thể bị hút khô."
"Nghe thật đáng sợ." Tử Tiêu nói, đổi lấy sự xem thường của ba người một thú.
"Hôm nay coi như chúng ta chính diện đụng phải chúng nó, mấy bóng đen kia chỉ là đám lâu la thấp nhất. Chỉ sợ nơi này còn tồn tại cấp bậc rất cao. Chúng ta lại không biết chúng nó, không biết nhược điểm của chúng nó, nếu đụng phải, khả năng thắng không lớn. Cho nên hiện tại chúng ta cố hết sức không được tách ra, không được hành động một mình." Độc Cô Thiên Diệp phân tích nói.
"Tiểu Diệp Nhi nói cái gì thì làm cái đó đi." Tử Tiêu là người thứ nhất đồng ý.
Thất Nguyệt và Hắc Tử cũng gật đầu. Thứ Hồn, khụ khụ, không có quyền lên tiếng, ai biểu chủ nhân nó đã đồng ý chứ!
"Nếu có thể, chúng ta tận lực thông tri những người khác đã vào đây." Độc Cô Thiên Diệp nói, "Các ngươi ở trong này có chuyện gì cần làm sao?"
"Ngươi vào đây làm cái gì?" Hắc Tử hỏi.
"Tìm một loại dược liệu. Ngát hương hoa, sinh trưởng ở chỗ khô ráo. Các ngươi biết nó ở đâu không?" Độc Cô Thiên Diệp nói.
"Không biết hình dáng của Ngát hương hoa, nhưng chúng ta biết chỗ khá khô ráo." Hắc Tử nói.
Hai năm nay, bọn họ thăm dò đại khái ảo cảnh nơi này rồi, chỗ nào là đầm lầy, chỗ nào bị cấm cái gì đều biết hết.
Nghe bọn hắn nói, Độc Cô Thiên Diệp hỏi: "Không phải tất cả địa phương đều cấm không sao?"
"Đương nhiên không phải. Chỉ có ở phía đông bí cảnh là cấm không. Chỗ khô ráo một chút là ở phía tây."
Độc Cô Thiên Diệp nghĩ chỉ còn thời gian hai mươi ngày, bọn họ có thể xuyên qua gần như toàn bộ Không Linh bí cảnh, nhưng vẫn không gặp được chuyện gì khác nữa. Xem ra phải nhanh chóng lên đường.
Sau đó Độc Cô Thiên Diệp làm một bữa ăn chiều đơn giản, mọi người ăn xong rồi tự giác nghỉ ngơi.
Ở một chỗ trong bí cảnh, ba bóng đen quỳ trên mặt đất, tuy rằng không thấy rõ bộ dáng của bọn họ, nhưng có thể cảm giác được không khí đang rất trầm trọng. Đột nhiên, một bóng dáng khác xuất hiện trước mặt bọn họ.
"Các ngươi bị người khác phát hiện." Một câu rất bình thản nhưng lại dọa ba người run sợ.
"Lĩnh chủ, chúng ta không phải cố ý, không ngờ tới nữ tử kia giảo hoạt như vậy, chúng ta nghĩ nàng ta đã rời khỏi cho nên mới..." Bóng đen đi trước, dập đầu giải thích nói.
"Nữ tử sao? Không phải nữ nhân đều là sinh vật ngu dốt sao, làm sao có thể ngay cả các ngươi cũng lừa được hả?" Vẫn là giọng điệu thản nhiên đó.
"Lĩnh chủ tha mạng!" Bóng đen kia không ngừng dập đầu nói, hai bóng đen phía sau vẫn dập đầu.
"Sát." Người nọ nói một câu vào không khí.
Một bóng dáng dần dần hiên lên ở trong không khí.
"Lĩnh chủ." Sát hành lễ với Lĩnh chủ.
"Mang theo mấy người đi giải quyết đám người kia. Bây giờ còn chưa tới lúc chúng ta hiện thế, người nhìn thấy chúng ta đều phải diệt trừ tận gốc." Lĩnh chủ nói.
"Dạ." Sát hồi đáp.
Thân ảnh Lĩnh chủ dần dần biến mất, trước khi biến mất nói: "Mang theo ba tên phế vật này đi cùng. Nếu lại làm không xong thì phế bọn họ đi."
"Dạ." Vẫn là một chữ đơn giản.
"Tạ Lĩnh chủ, chúng ta nhất định lập công chuộc tội." Bóng đen đằng trước nói.
Sát liếc mắt nhìn bọn họ một cái, nói: "Đi."
Ba người nhanh chóng đứng lên, nói: "Dạ, đại nhân." Sau đó dẫn hắn bay về phía của mấy người Độc Cô Thiên Diệp.
Sáng sớm hôm sau, Độc Cô Thiên Diệp tỉnh dậy. Cảm nhận một chút thương thế của mình, nhận ra đã gần tốt hẳn rồi. Vì thế chuẩn bị đi Ngát hương hoa.
Nàng đi tới bên cạnh Tử Tiêu, dùng tay kiểm tra thương thế của hắn một chút, cũng không có gì đáng ngại, thở phào nhẹ nhõm, sau đó xoay người đi ra ngoài, không thấy được hai mắt hoa đào đang nhắm chặt của Tử Tiêu mở ra, bên trong đầy ý cười.
Sau khi đi ra ngoài rửa mặt xong, Độc Cô Thiên Diệp trở về, thấy mọi người đều đã tỉnh thì làm bữa sáng cho mọi người, ăn xong, mọi người liền khởi hành. Độc Cô Thiên Diệp vốn định đi một mình nhưng Tử Tiêu nói gì cũng muốn đi theo nàng, còn dùng lời nói mọi người không thể tách ra hôm qua của nàng nói lại với nàng, làm nàng không nói lại được, cho nên đành phải đi cùng nhau.
Độc Cô Thiên Diệp gọi Lam Mân ra, vì đang vội nên bọn Tử Tiêu cũng cùng ngồi trên lưng Lam Mân.
"Thiên Diệp, linh thú của ngươi thực làm cho người ta hâm mộ." Thất Nguyệt nói.
"Nếu ngươi coi trọng linh thú nào thì nói với ta, ta thuần hóa giúp ngươi." Độc Cô Thiên Diệp cười nói.
"Được, ha ha, cảm ơn trước." Thất Nguyệt cao hứng nói.
"Ta cũng muốn." Tử Tiêu nói. Thứ Hồn ở trong không gian linh thú mắng to.
"Ta cũng muốn." Hắc Tử phe phẩy cây quạt nói.
Độc Cô Thiên Diệp thấy bọn họ nhìn mình bằng ánh mắt đáng thương, không biết nói gì chỉ có thể nói, "Được."
Nghĩ nghĩ, nàng lại lấy một bình ngọc trong giới chỉ ra một đưa cho Tử Tiêu, nói: "Ngươi nuốt vào đi."
Tử Tiêu nhận lấy, nói: "Có đắng không?"
"Ngọt." Độc Cô Thiên Diệp nói.
"Vậy thì tốt." Lúc này Tử Tiêu mới đổ ra một viên nuốt vào.
Bay một ngày, cuối cùng bọn Độc Cô Thiên Diệp cũng rời khỏi khu vực cấm không, nhưng vì tốc độ của Lam Mân rất nhanh nên nó vẫn mang theo mọi người bay đi.
Trên đường, nàng gặp vài đệ tử thế gia, nói cho bọn họ một chút tình huống hiện tại để bọn họ cẩn thận hơn một chút. Đối phương cảm tạ cũng tỏ vẻ chuẩn bị đi tìm những người khác.
Bọn Độc Cô Thiên Diệp tiếp tục bay về hướng tây, đi tới một đỉnh núi đột nhiên phát hiện có dị tượng, liền để Lam Mân đứng trên đỉnh núi.
"Chủ nhân, cảm giác đông nghìn nghịt." Lam Mân nói.
Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, nàng cũng có cảm giác này, giống như trong lòng bị mây đen bịt kín thật dày, áp lực, khó chịu.
Bọn Hắc Tử coi như là người kinh nghiệm chiến đấu, cũng không kinh ngạc đối với tình huống đột ngột phát sinh như thế này, chỉ đề phòng nhìn bốn phía.
"Kiệt kiệt, thật sự là bọn nhóc mẫn cảm." Một giọng nói vang lên, bọn họ nhìn nhìn chung quanh, không nhìn thấy bóng người nào nữa.
"Đáng tiếc hôm nay sẽ chết ở chỗ này." Giọng nói kia tiếp tục vang lên.
"Trốn trốn tránh tránh cái gì, có bản lĩnh thì ra đây đi!" Thất Nguyệt nói to vào không khí.
"Ha ha, tính tình tiểu tử ngươi rất lớn." Người nọ nói, "Ngươi đã muốn gặp ta như vậy, ta thỏa mãn cho ngươi, ai kêu ta thích nhất nam tử như ngươi chứ!"
Một bóng đen hiện lên ở không trung, nhìn bốn người phía dưới đang khẩn trương cười ha ha.
Độc Cô Thiên Diệp nhìn bóng người dần dần hiện lên ở trên không trung, nhíu mày. Cùng chủng loại với mấy người hôm qua!
"Xuy, giải quyết nhanh chút." Sát xuất hiện bên cạnh Xuy, nói.
"Dạ, đại nhân." Xuy hồi đáp. Sau đó nói với bọn Độc Cô Thiên Diệp, "Nữ tử xinh đẹp như vậy, mùi vị nhất định rất ngon. Ta rất khẩn cấp."
"Muốn ăn ta, vậy cũng phải xem ngươi có ăn được hay không!" Độc Cô Thiên Diệp nói.
"Phải không, hắc hắc, ta biết linh thú của ngươi nhiều." Xuy cười nói, "Ta sẽ không ngốc đến mức đơn đả độc đấu với ngươi đâu. Xuất hiện đi, nhóm bảo bối của ta."
Vô số bóng đen xuất hiện xung quanh bốn người Độc Cô Thiên Diệp, vây bọn họ chặt chẽ, ngay cả không trung cũng là một vùng đông nghìn nghịt.
"Xem ra đây là kình địch!" Tử Tiêu nói.
"Thật kinh khủng, nhìn bọn chúng, da gà đều nổi lên hết." Cây quạt trong tay Hắc Tử cũng không phe phẩy.
"Không có cách nào." Thất Nguyệt nhún nhún vai.
"Lên đi." Độc Cô Thiên Diệp nói.
Nếu không có đường ra, vậy mở ra một con đường!
Bốn người mỗi người một hướng, như vậy cũng không sợ bị đánh lén sau lưng, có thể chuyên tâm đối phó trước mặt.
Nhưng cho dù như thế, điểm đánh không chết của những người đó làm bọn họ lãng phí rất nhiều khí lực.
"Làm sao bây giờ, đánh không chết."
Rõ ràng linh lực công kích ngày càng mạnh nhưng sau khi bóng đen này tản ra, lại rất nhanh tập hợp lại. Bọn họ lãng phí rất nhiều linh lực, đối phương cũng không có tổn thất gì hết.
"Ha ha, không cần uổng phí khí lực." Xuy cười lớn tiếng, thấy Sát rất không hài lòng với tốc độ này, hai tay kết ấn, miệng lẩm bẩm gì đó.
Chỉ chốc lát sau, mấy người Độc Cô Thiên Diệp liền phát hiện ra đất ở dưới chân đang rục rịch giống như có cái gì đó muốn đi ra. Sau một lát nữa, một khô lâu chui lên mặt đất.
Lam Mân đang đối phó với bóng đen ở không trung, đột nhiên thấy khô lâu chui lên mặt đất, truyền âm nói với Độc Cô Thiên Diệp: "Chủ nhân, bọn họ lấy khô lâu làm binh."
Độc Cô Thiên Diệp ngưng tụ một hỏa long thiêu hủy sạch sẽ bóng đen trước mặt, phát hiện chỉ có hỏa diễm mới có thể hoàn toàn đánh tan bóng đen này. Đáng tiếc trừ nàng ra, những người khác đều không phải là hỏa hệ linh lực.
Biết hỏa diễm hữu hiệu, Độc Cô Thiên Diệp ngưng ra bốn hỏa long, công kích bóng đen ở bốn phía.
Cho dù bị thiêu hủy, bóng đen này cũng là hóa thành hắc vụ (sương đen), khác với linh thú hoặc nhân loại sẽ không có mùi bị thiêu đốt.
Những bóng đen chưa bị đốt vẫn phát ra sương mù công kích về phía bọn họ, mấy người Thất Nguyệt đành phải dùng linh lực hóa thành tấm chắn, miễn cưỡng ngăn cản được một chút.
Độc Cô Thiên Diệp kêu toàn bộ hỏa hệ linh thú của mình ra, sau khi Tiểu Hỏa, Liệt Hỏa ra, liên tiếp dùng hỏa diễm công kích bóng đen này, lập tức làm mấy người Thất Nguyệt thoải mái không ít.
"Đánh chúng quá khó khăn." Thất Nguyệt thở nhẹ nói.
"Phía sau là khô lâu." Vừa mới giải quyết hơn phân nửa bóng đen, Hắc Tử nhìn khô lâu bên ngoài khô nói.
"Ta lau!" Thất Nguyệt nhịn không được chửi tục.
Xuy nhìn khô lâu binh ở phía dưới, cười nói: "Đây chỉ là cấp thấp nhất mà thôi, chết rồi ta còn có thể tạo ra rất nhiều, hiện tại cho các ngươi lĩnh giáo một chút lợi hại của đại quân khô lâu của ta, ha ha!"
Đám khô lâu đứng bên ngoài như là nhận được mệnh lệnh, đi về phía mấy người Độc Cô Thiên Diệp.
Bọn Tiểu Hỏa vội vàng đối phó bóng đen không ngừng xuất hiện, Độc Cô Thiên Diệp lấy Mị ra, sau đó ngồi xếp bằng. Mấy người Tử Tiêu còn tưởng rằng nàng đã xảy ra chuyện gì, quay đầu lại nhìn, mới phát hiện nàng lại lấy đàn tranh ra!
"Tranh!" Độc Cô Thiên Diệp khảy dây đàn, một đạo âm ba truyền ra, đánh vào khô lâu, đánh khô lâu thành mảnh nhỏ.
"Dọa! Lợi hại như vậy!"
Vì Thất Nguyệt xoay người lại nhìn Độc Cô Thiên Diệp có phải gặp chuyện không may hay không, đằng sau một khô lâu muốn thừa cơ đánh lén, bị âm ba trực tiếp đánh bay. Thất Nguyệt lấy lại tinh thần, không khỏi cảm thán.
"Đó là công kích gì?" Sát nhìn Độc Cô Thiên Diệp đánh đàn đã đánh khô lâu binh của Xuy đến hoa rơi nước chảy, trong lòng có chút giật mình.
Rất nhanh, khô lâu được triệu hồi ra đã bị giải quyết bằng một khúc ma âm của Độc Cô Thiên Diệp. Xuy thấy khô lâu mình bồi dưỡng bị đánh bay, lập tức tản ra hơi thở âm lãnh, hai tay lại kết ấn.
Rất nhanh, Độc Cô Thiên Diệp cảm giác được lại bắt đầu rục rịch, động tĩnh khô lâu xuất hiện lần này còn lớn hơn lần trước, thời gian lâu..
"Đây là cái gì vậy?" Độc Cô Thiên Diệp không hề vội vã công kích, mà là gắt gao nhìn chằm chằm bóng đen.
"Kiệt kiệt, quỷ chủ vĩ đại sắp có cuộc sống mới, chúng ta sẽ có thái dương mới, ha ha!" Bóng đen quát to một tiếng, sau đó tán thành một đoàn khói đen rồi tiêu thất.
"Biến mất?" Thất Nguyệt kinh ngạc nhìn khói đen biến mất trong không khí, hiện tại chỉ còn lại ba cái thây khô.
Độc Cô Thiên Diệp cau mày đi tới bên cạnh thây khô, ngồi xổm xuống, cầm cây côn bên cạnh lên, chọc chọc vào thi thể. Nàng phát hiện ra toàn bộ hơi nước trong thi thể bị hút khô, sinh khí của cơ thể cũng không còn.
"Thật kỳ lạ, những người đó làm sao biến thi thể thành như vậy được?" Thất Nguyệt cũng đi tới bên cạnh thây khô.
"Thây khô lúc trước cũng hình thành như thế này sao? Rốt cuộc là dạng sinh vật gì vậy?" Hắc Tử nói.
Độc Cô Thiên Diệp đứng dậy, ném gậy trong tay đi, sau đó đánh ra một đạo hỏa diễm thiêu hủy ba cái thây khô. Nghe hai người Hắc Tử nói, hỏi: "Trước đây các ngươi đã từng nhìn thấy qua thây khô như vậy sao?"
Thất Nguyệt và Hắc Tử gật gật đầu, nói: "Chính là thây khô mà chúng ta phát hiện ra, cảm thấy bí cảnh chắc xảy ra chuyện gì đó, mới đi thăm dò."
"Tử Tiêu và Kỳ Lân vẫn còn ở trong sơn động, nếu mấy bóng đen này đi... Chúng ta đi về trước rồi nói sau." Độc Cô Thiên Diệp nói, sau đó kêu Lam Mân ra, mang Hắc Tử và Thất Nguyệt cùng nhau rời đi.
Tốc độ của Lam Mân là nhanh nhất, rất nhanh bọn họ liền về tới sơn động. Lúc đi vào thì nhìn thấy Tử Tiêu và Thứ Hồn mỗi người đang nằm ngủ trên một cái ghế quý phi. Nghĩ đến mình đã đập nát một cái ghế quý phi, hiện tại xuất hiện hai cái, rốt cuộc bọn họ chuẩn bị bao nhiêu đây?
Thứ Hồn mở mắt ra, nói: "Các ngươi đã trở lại rồi sao? Sao hả, làm tốt rồi chứ? Có chuyện mạo hiểm kích thích gì phát sinh không?"
Tử Tiêu cũng mở mắt ra, thấy Độc Cô Thiên Diệp, nói: "Nàng đi cũng không bảo ta, thật không có lương tâm."
Hắn đã nhận ra là không thể ép nàng thật chặt, bằng không nàng sẽ phản kháng. Hiện tại đành phải áp dụng chính sách vu hồi (vừa thực tế vừa mềm mỏng, uyển chuyển).
"Chúng ta phát hiện một loại sinh vật kỳ quái." Độc Cô Thiên Diệp không để ý tới Tử Tiêu oán trách, nói.
"Hả?" Tử Tiêu đứng dậy, hỏi, "Các ngươi phát hiện ra cái gì?"
Thất Nguyệt nói lại chuyện sau khi bọn họ rời khỏi đó, lúc nói tới ba con linh thú kia cưỡng bức những người đó, giống như lại nghĩ tới sự ghê tởm kia. Hắc Tử tiếp lời hắn, nói xong chuyện lúc sau.
"Bóng dáng màu đen sao?" Tử Tiêu vuốt cằm giống như đang trầm tư, lúc mọi người đang nghĩ tới hắn biết đó là cái gì thì hắn đột nhiên nói một câu, "Ta cũng không biết đó là cái gì."
Mọi người muốn ngất xỉu. Ngươi không biết, không cần làm ra dáng vẻ ngươi biết có được không hả? !
"Các ngươi nói thây khô kia hình thành như thế nào?" Thứ Hồn nói. Tuy rằng nó có vẻ háo sắc, có vẻ không đáng tin cậy, nhưng bản chất của hắn vẫn là thụy thú, đối với chuyện tà ác vẫn rất để ý.
"Chúng ta cách không gần lắm, không nhìn thấy rõ ràng chúng nó làm như thế nào." Độc Cô Thiên Diệp nói, "Ta đã kiểm tra qua thây khô này, chủ yếu là sinh khí trong cơ thể bị hút khô."
"Nghe thật đáng sợ." Tử Tiêu nói, đổi lấy sự xem thường của ba người một thú.
"Hôm nay coi như chúng ta chính diện đụng phải chúng nó, mấy bóng đen kia chỉ là đám lâu la thấp nhất. Chỉ sợ nơi này còn tồn tại cấp bậc rất cao. Chúng ta lại không biết chúng nó, không biết nhược điểm của chúng nó, nếu đụng phải, khả năng thắng không lớn. Cho nên hiện tại chúng ta cố hết sức không được tách ra, không được hành động một mình." Độc Cô Thiên Diệp phân tích nói.
"Tiểu Diệp Nhi nói cái gì thì làm cái đó đi." Tử Tiêu là người thứ nhất đồng ý.
Thất Nguyệt và Hắc Tử cũng gật đầu. Thứ Hồn, khụ khụ, không có quyền lên tiếng, ai biểu chủ nhân nó đã đồng ý chứ!
"Nếu có thể, chúng ta tận lực thông tri những người khác đã vào đây." Độc Cô Thiên Diệp nói, "Các ngươi ở trong này có chuyện gì cần làm sao?"
"Ngươi vào đây làm cái gì?" Hắc Tử hỏi.
"Tìm một loại dược liệu. Ngát hương hoa, sinh trưởng ở chỗ khô ráo. Các ngươi biết nó ở đâu không?" Độc Cô Thiên Diệp nói.
"Không biết hình dáng của Ngát hương hoa, nhưng chúng ta biết chỗ khá khô ráo." Hắc Tử nói.
Hai năm nay, bọn họ thăm dò đại khái ảo cảnh nơi này rồi, chỗ nào là đầm lầy, chỗ nào bị cấm cái gì đều biết hết.
Nghe bọn hắn nói, Độc Cô Thiên Diệp hỏi: "Không phải tất cả địa phương đều cấm không sao?"
"Đương nhiên không phải. Chỉ có ở phía đông bí cảnh là cấm không. Chỗ khô ráo một chút là ở phía tây."
Độc Cô Thiên Diệp nghĩ chỉ còn thời gian hai mươi ngày, bọn họ có thể xuyên qua gần như toàn bộ Không Linh bí cảnh, nhưng vẫn không gặp được chuyện gì khác nữa. Xem ra phải nhanh chóng lên đường.
Sau đó Độc Cô Thiên Diệp làm một bữa ăn chiều đơn giản, mọi người ăn xong rồi tự giác nghỉ ngơi.
Ở một chỗ trong bí cảnh, ba bóng đen quỳ trên mặt đất, tuy rằng không thấy rõ bộ dáng của bọn họ, nhưng có thể cảm giác được không khí đang rất trầm trọng. Đột nhiên, một bóng dáng khác xuất hiện trước mặt bọn họ.
"Các ngươi bị người khác phát hiện." Một câu rất bình thản nhưng lại dọa ba người run sợ.
"Lĩnh chủ, chúng ta không phải cố ý, không ngờ tới nữ tử kia giảo hoạt như vậy, chúng ta nghĩ nàng ta đã rời khỏi cho nên mới..." Bóng đen đi trước, dập đầu giải thích nói.
"Nữ tử sao? Không phải nữ nhân đều là sinh vật ngu dốt sao, làm sao có thể ngay cả các ngươi cũng lừa được hả?" Vẫn là giọng điệu thản nhiên đó.
"Lĩnh chủ tha mạng!" Bóng đen kia không ngừng dập đầu nói, hai bóng đen phía sau vẫn dập đầu.
"Sát." Người nọ nói một câu vào không khí.
Một bóng dáng dần dần hiên lên ở trong không khí.
"Lĩnh chủ." Sát hành lễ với Lĩnh chủ.
"Mang theo mấy người đi giải quyết đám người kia. Bây giờ còn chưa tới lúc chúng ta hiện thế, người nhìn thấy chúng ta đều phải diệt trừ tận gốc." Lĩnh chủ nói.
"Dạ." Sát hồi đáp.
Thân ảnh Lĩnh chủ dần dần biến mất, trước khi biến mất nói: "Mang theo ba tên phế vật này đi cùng. Nếu lại làm không xong thì phế bọn họ đi."
"Dạ." Vẫn là một chữ đơn giản.
"Tạ Lĩnh chủ, chúng ta nhất định lập công chuộc tội." Bóng đen đằng trước nói.
Sát liếc mắt nhìn bọn họ một cái, nói: "Đi."
Ba người nhanh chóng đứng lên, nói: "Dạ, đại nhân." Sau đó dẫn hắn bay về phía của mấy người Độc Cô Thiên Diệp.
Sáng sớm hôm sau, Độc Cô Thiên Diệp tỉnh dậy. Cảm nhận một chút thương thế của mình, nhận ra đã gần tốt hẳn rồi. Vì thế chuẩn bị đi Ngát hương hoa.
Nàng đi tới bên cạnh Tử Tiêu, dùng tay kiểm tra thương thế của hắn một chút, cũng không có gì đáng ngại, thở phào nhẹ nhõm, sau đó xoay người đi ra ngoài, không thấy được hai mắt hoa đào đang nhắm chặt của Tử Tiêu mở ra, bên trong đầy ý cười.
Sau khi đi ra ngoài rửa mặt xong, Độc Cô Thiên Diệp trở về, thấy mọi người đều đã tỉnh thì làm bữa sáng cho mọi người, ăn xong, mọi người liền khởi hành. Độc Cô Thiên Diệp vốn định đi một mình nhưng Tử Tiêu nói gì cũng muốn đi theo nàng, còn dùng lời nói mọi người không thể tách ra hôm qua của nàng nói lại với nàng, làm nàng không nói lại được, cho nên đành phải đi cùng nhau.
Độc Cô Thiên Diệp gọi Lam Mân ra, vì đang vội nên bọn Tử Tiêu cũng cùng ngồi trên lưng Lam Mân.
"Thiên Diệp, linh thú của ngươi thực làm cho người ta hâm mộ." Thất Nguyệt nói.
"Nếu ngươi coi trọng linh thú nào thì nói với ta, ta thuần hóa giúp ngươi." Độc Cô Thiên Diệp cười nói.
"Được, ha ha, cảm ơn trước." Thất Nguyệt cao hứng nói.
"Ta cũng muốn." Tử Tiêu nói. Thứ Hồn ở trong không gian linh thú mắng to.
"Ta cũng muốn." Hắc Tử phe phẩy cây quạt nói.
Độc Cô Thiên Diệp thấy bọn họ nhìn mình bằng ánh mắt đáng thương, không biết nói gì chỉ có thể nói, "Được."
Nghĩ nghĩ, nàng lại lấy một bình ngọc trong giới chỉ ra một đưa cho Tử Tiêu, nói: "Ngươi nuốt vào đi."
Tử Tiêu nhận lấy, nói: "Có đắng không?"
"Ngọt." Độc Cô Thiên Diệp nói.
"Vậy thì tốt." Lúc này Tử Tiêu mới đổ ra một viên nuốt vào.
Bay một ngày, cuối cùng bọn Độc Cô Thiên Diệp cũng rời khỏi khu vực cấm không, nhưng vì tốc độ của Lam Mân rất nhanh nên nó vẫn mang theo mọi người bay đi.
Trên đường, nàng gặp vài đệ tử thế gia, nói cho bọn họ một chút tình huống hiện tại để bọn họ cẩn thận hơn một chút. Đối phương cảm tạ cũng tỏ vẻ chuẩn bị đi tìm những người khác.
Bọn Độc Cô Thiên Diệp tiếp tục bay về hướng tây, đi tới một đỉnh núi đột nhiên phát hiện có dị tượng, liền để Lam Mân đứng trên đỉnh núi.
"Chủ nhân, cảm giác đông nghìn nghịt." Lam Mân nói.
Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, nàng cũng có cảm giác này, giống như trong lòng bị mây đen bịt kín thật dày, áp lực, khó chịu.
Bọn Hắc Tử coi như là người kinh nghiệm chiến đấu, cũng không kinh ngạc đối với tình huống đột ngột phát sinh như thế này, chỉ đề phòng nhìn bốn phía.
"Kiệt kiệt, thật sự là bọn nhóc mẫn cảm." Một giọng nói vang lên, bọn họ nhìn nhìn chung quanh, không nhìn thấy bóng người nào nữa.
"Đáng tiếc hôm nay sẽ chết ở chỗ này." Giọng nói kia tiếp tục vang lên.
"Trốn trốn tránh tránh cái gì, có bản lĩnh thì ra đây đi!" Thất Nguyệt nói to vào không khí.
"Ha ha, tính tình tiểu tử ngươi rất lớn." Người nọ nói, "Ngươi đã muốn gặp ta như vậy, ta thỏa mãn cho ngươi, ai kêu ta thích nhất nam tử như ngươi chứ!"
Một bóng đen hiện lên ở không trung, nhìn bốn người phía dưới đang khẩn trương cười ha ha.
Độc Cô Thiên Diệp nhìn bóng người dần dần hiện lên ở trên không trung, nhíu mày. Cùng chủng loại với mấy người hôm qua!
"Xuy, giải quyết nhanh chút." Sát xuất hiện bên cạnh Xuy, nói.
"Dạ, đại nhân." Xuy hồi đáp. Sau đó nói với bọn Độc Cô Thiên Diệp, "Nữ tử xinh đẹp như vậy, mùi vị nhất định rất ngon. Ta rất khẩn cấp."
"Muốn ăn ta, vậy cũng phải xem ngươi có ăn được hay không!" Độc Cô Thiên Diệp nói.
"Phải không, hắc hắc, ta biết linh thú của ngươi nhiều." Xuy cười nói, "Ta sẽ không ngốc đến mức đơn đả độc đấu với ngươi đâu. Xuất hiện đi, nhóm bảo bối của ta."
Vô số bóng đen xuất hiện xung quanh bốn người Độc Cô Thiên Diệp, vây bọn họ chặt chẽ, ngay cả không trung cũng là một vùng đông nghìn nghịt.
"Xem ra đây là kình địch!" Tử Tiêu nói.
"Thật kinh khủng, nhìn bọn chúng, da gà đều nổi lên hết." Cây quạt trong tay Hắc Tử cũng không phe phẩy.
"Không có cách nào." Thất Nguyệt nhún nhún vai.
"Lên đi." Độc Cô Thiên Diệp nói.
Nếu không có đường ra, vậy mở ra một con đường!
Bốn người mỗi người một hướng, như vậy cũng không sợ bị đánh lén sau lưng, có thể chuyên tâm đối phó trước mặt.
Nhưng cho dù như thế, điểm đánh không chết của những người đó làm bọn họ lãng phí rất nhiều khí lực.
"Làm sao bây giờ, đánh không chết."
Rõ ràng linh lực công kích ngày càng mạnh nhưng sau khi bóng đen này tản ra, lại rất nhanh tập hợp lại. Bọn họ lãng phí rất nhiều linh lực, đối phương cũng không có tổn thất gì hết.
"Ha ha, không cần uổng phí khí lực." Xuy cười lớn tiếng, thấy Sát rất không hài lòng với tốc độ này, hai tay kết ấn, miệng lẩm bẩm gì đó.
Chỉ chốc lát sau, mấy người Độc Cô Thiên Diệp liền phát hiện ra đất ở dưới chân đang rục rịch giống như có cái gì đó muốn đi ra. Sau một lát nữa, một khô lâu chui lên mặt đất.
Lam Mân đang đối phó với bóng đen ở không trung, đột nhiên thấy khô lâu chui lên mặt đất, truyền âm nói với Độc Cô Thiên Diệp: "Chủ nhân, bọn họ lấy khô lâu làm binh."
Độc Cô Thiên Diệp ngưng tụ một hỏa long thiêu hủy sạch sẽ bóng đen trước mặt, phát hiện chỉ có hỏa diễm mới có thể hoàn toàn đánh tan bóng đen này. Đáng tiếc trừ nàng ra, những người khác đều không phải là hỏa hệ linh lực.
Biết hỏa diễm hữu hiệu, Độc Cô Thiên Diệp ngưng ra bốn hỏa long, công kích bóng đen ở bốn phía.
Cho dù bị thiêu hủy, bóng đen này cũng là hóa thành hắc vụ (sương đen), khác với linh thú hoặc nhân loại sẽ không có mùi bị thiêu đốt.
Những bóng đen chưa bị đốt vẫn phát ra sương mù công kích về phía bọn họ, mấy người Thất Nguyệt đành phải dùng linh lực hóa thành tấm chắn, miễn cưỡng ngăn cản được một chút.
Độc Cô Thiên Diệp kêu toàn bộ hỏa hệ linh thú của mình ra, sau khi Tiểu Hỏa, Liệt Hỏa ra, liên tiếp dùng hỏa diễm công kích bóng đen này, lập tức làm mấy người Thất Nguyệt thoải mái không ít.
"Đánh chúng quá khó khăn." Thất Nguyệt thở nhẹ nói.
"Phía sau là khô lâu." Vừa mới giải quyết hơn phân nửa bóng đen, Hắc Tử nhìn khô lâu bên ngoài khô nói.
"Ta lau!" Thất Nguyệt nhịn không được chửi tục.
Xuy nhìn khô lâu binh ở phía dưới, cười nói: "Đây chỉ là cấp thấp nhất mà thôi, chết rồi ta còn có thể tạo ra rất nhiều, hiện tại cho các ngươi lĩnh giáo một chút lợi hại của đại quân khô lâu của ta, ha ha!"
Đám khô lâu đứng bên ngoài như là nhận được mệnh lệnh, đi về phía mấy người Độc Cô Thiên Diệp.
Bọn Tiểu Hỏa vội vàng đối phó bóng đen không ngừng xuất hiện, Độc Cô Thiên Diệp lấy Mị ra, sau đó ngồi xếp bằng. Mấy người Tử Tiêu còn tưởng rằng nàng đã xảy ra chuyện gì, quay đầu lại nhìn, mới phát hiện nàng lại lấy đàn tranh ra!
"Tranh!" Độc Cô Thiên Diệp khảy dây đàn, một đạo âm ba truyền ra, đánh vào khô lâu, đánh khô lâu thành mảnh nhỏ.
"Dọa! Lợi hại như vậy!"
Vì Thất Nguyệt xoay người lại nhìn Độc Cô Thiên Diệp có phải gặp chuyện không may hay không, đằng sau một khô lâu muốn thừa cơ đánh lén, bị âm ba trực tiếp đánh bay. Thất Nguyệt lấy lại tinh thần, không khỏi cảm thán.
"Đó là công kích gì?" Sát nhìn Độc Cô Thiên Diệp đánh đàn đã đánh khô lâu binh của Xuy đến hoa rơi nước chảy, trong lòng có chút giật mình.
Rất nhanh, khô lâu được triệu hồi ra đã bị giải quyết bằng một khúc ma âm của Độc Cô Thiên Diệp. Xuy thấy khô lâu mình bồi dưỡng bị đánh bay, lập tức tản ra hơi thở âm lãnh, hai tay lại kết ấn.
Rất nhanh, Độc Cô Thiên Diệp cảm giác được lại bắt đầu rục rịch, động tĩnh khô lâu xuất hiện lần này còn lớn hơn lần trước, thời gian lâu..
Tác giả :
Bồ Đề Khổ Tâm