Tiểu Thư Nhà Ta Trọng Sinh
Chương 16
Chương 16 : Bánh Bao Rau
.
.
Tố Nhã được an bài vào một phòng khách trước đây ở lầu hai, sau khi tiến vào cô mới giật mình phát giác, hình như với thân phận hiện tại của cô ở chỗ này quá không thích hợp rồi.
"Bên cạnh em là phòng của Đường đội phó và Tào đội phó, Đàm Hải ở dưới lầu một, phòng của anh và đội trưởng ở lầu ba, có chuyện gì em có thể lên tìm anh." Trịnh Hạo Lâm bày ra bộ dáng anh em tốt mà vỗ vỗ vai của Tố Nhã, "Trước em cứ đi quan sát một chút đi, một lát nữa anh dẫn em đi ăn a."
"Vâng, cảm ơn Lâm ca!"
"Không có gì, mọi người đều là anh em cộng sự với nhau cả, nhân cơ hội hôm nay nghỉ ngơi cho thật tốt, sợ rằng ngày mai sẽ rất vội đó!"Từ khi nào thì thằng nhóc này lại nói chuyện dễ nghe như vậy chớ, tính tình nóng nảy lúc trước hệt như do chính mình tự ảo tưởng ra vậy, hay là nên nói rằng, kỳ thực trước đây nó chỉ nhắm vào mình mà thôi?
Quy Nguyên Quyết có thể giúp cô chậm rãi hấp thu linh khí bên người, chuyển hóa nó thành tinh thần lực, hơn nữa lại có linh căn hệ mộc thuần khiết giúp cô hấp thụ càng thêm hoàn mỹ hơn.
Cô muốn dùng hết khả năng để nâng cao năng lực của mình, cùng với dị năng tinh thần lực, chỉ có như vậy, cô mới có thể có một chỗ đứng trong đội ngũ này, mà không phải... Đi vào bằng cửa sau.
Nhắm mắt lại, cô thấy một sợi ánh sáng màu xanh lục mỏng manh xuất hiện trên bụng của cô, trong không khí phảng phất như đang kéo tơ bóc kén ra một tia sáng màu xanh lục, chậm rãi tiến nhập vào trong thân thể, dưới sự dẫn dắt của Quy Nguyên Quyết, ôn nhu quay tròn, hòa làm một với khí tức trong thân thể cô.
Tào Văn Hoan chỉ nói, nhất định là rốt cục Trịnh Hạo Lâm cũng tìm được một người nhỏ hơn mình trong đội ngũ này nên mới có thể kích động thành như vậy.
Ngày tiếp theo sau khi được thêm vào tiểu đội, Trịnh Tố Nhã nghênh đón nhiệm vụ thứ nhất của mình, nếu như muốn chiếm được sự công nhận của mọi người, thì đây là cuộc chiến then chốt nhất, là bước đầu tiên quan trọng để có được chỗ đứng vững chắc trong đội ngũ.
Đường Văn Triết nói mọi người ăn điểm tâm xong thì đến đại sảnh tập hợp, Tố Nhã phát hiện bữa sáng đặc biệt phong phú, vào mạt thế mà được đến mức độ như vầy, có thể thấy được thực lực của đội ngũ Trịnh Tuyết Như có bao nhiêu cường đại.
"Em không muốn!" Trịnh Tố Nhã lập tức xua tay, rất sợ nó sẽ tiện tay ném qua cho mình.
Mặc dù vào mạt thế còn kén ăn này nọ, rất không hợp lí, nhưng nếu đã có thể lựa chọn, cô cần gì phải ủy khuất cái bụng bé bỏng của mình chớ.
"Không hổ là em gái của anh, anh ghét nhất chính là bánh bao rau." Trịnh Hạo Lâm mang theo bộ dáng rất có nghĩa khí, "Không thích gừng."
"Còn có măng."
"Đúng vậy!"
"..."
"..."
"..."
Ba người bên cạnh không còn gì để nói với hai người này nữa rồi, ê ê, hai đứa nó tới đây là muốn chọc tức đầu bếp hả? Nếu hai cô cậu không thích ăn, thì nhanh cút đi a, bọn họ vẫn còn đang ngồi chờ điểm tâm đây này!
Cuối cùng, Tố Nhã chọn một cái bánh bao thịt, một chén cháo, một phần dưa muối và một cái trứng chiên.
Cô thỏa mãn bưng lấy phần điểm tâm, ngồi vào vị trí.
Đây là những ngày được ôm đùi bự a, đối lập với kinh nghiệm gian khổ mà Tạ Tử Diệp đã lăn lộn một mình trong mạt thế trước đây a, Trịnh Tố Nhã thật sự có loại xúc động đến mức lệ rơi đầy mặt a .
Chỉ chốc lát sau, Trịnh Hạo Lâm ngồi xuống bên cạnh cô, đồng dạng là một chén cháo, một phần dưa muối và một cái trứng chiên, cùng với... Hai cái bánh bao? Hơn nữa trong đó còn có một cái là bánh bao rau?!
"Không phải anh đã nói là mình không thích ăn bánh bao rau sao?" Cô tò mò hỏi, nghênh đón cô chính là ánh mắt khóc không ra nước mắt cầu xin giúp đỡ của Trịnh tam thiếu.
"Tiểu Diệp, em phải cứu cứu anh!"
"... Cái vụ gì vậy?" Với năng lực của Trịnh Hạo Lâm đều không thể giải quyết chuyện này, cô không quá chắc mình có thể xử lý được đâu...
"Không được kén ăn!" Kèm theo một tiếng hừ lạnh, Trịnh Tuyết Như xuất hiện ở phía sau Tố Nhã.
Cả người Trịnh Tố Nhã cứng đờ, theo bản năng nhớ tới một việc trước đây, nhất thời cả một câu cô cũng đều nói không ra tiếng, thế là, cô lặng lẽ cúi đầu ăn cháo.
Thật xin lỗi nha Hạo Lâm, không phải chị không muốn cứu cưng, sự thật là tại vì BOSS quá cường đại, vì bảo trì cuộc sống tươi đẹp của nhân loại trong tương lai, cưng hãy an tâm yên nghỉ đi! A men.
Không đợi Trịnh Tố Nhã làm ra bao nhiêu phản ứng, từ lúc Trịnh Tuyết Như ngồi xuống một bên còn lại của cô, trong bát cô cũng nhiều thêm một cái bánh bao trắng trắng tròn tròn, còn tản ra hương thơm nhàn nhạt của rau xanh.
Chỉ trong chớp mắt, Trịnh Tố Nhã liền an tĩnh lại, lại trong chớp mắt, cô thấy cực kì không xong.
Trịnh Tố Nhã : =="
Loại tình tiết nằm không cũng trúng đạn này là cái quái gì vậy?!
"Không được lãng phí thức ăn!"
"..."
"..."
Hai mỗ xuẩn manh lặng lẽ ăn cháo, những ngày tháng bị cưỡng bức thế này thiệt là chịu không nổi a, bất quá sống trong nhà người ta, lời lão đại nói chính là thánh chỉ, cho dù không thích cũng phải ăn cho bằng hết, bất chấp!
Lại nói sao cô có loại lỗi giác bản thân mình được trở về thời điểm trước đây vậy kìa, tuy rằng không phải cậu lớn lên từ nhỏ cùng với Trịnh Hạo Lâm, nhưng thói quen cùng khẩu vị ăn uống của hai người lại đặc biệt tương tự, đại tỷ cũng sẽ như thế này, luôn luôn diện lý do là không được kén ăn, ép buộc bọn họ ăn thứ mình không thích.
Bữa sáng trên bàn cơm trầm mặc ngoài dự đoán, thậm chí ngay cả Trịnh Hạo Lâm cũng chỉ lặng lẽ gặm bánh bao.
Tố Nhã kỳ quái liếc trái liếc phải, phát hiện không ai để ý đến cô, thế là, cô âm thầm quyết định, nhét cái bánh bao rau kia vào không gian để dự trữ lương thực.
Sau khi ăn xong cũng không nhàn rỗi, sáu người trực tiếp tiến vào phòng khách.
Đường Văn Triết ngẩng đầu nhìn mọi người, tuyên bố: "Hôm nay, chúng ta phải đến chợ bán sỉ dược phẩm, giành mua vài loại dược vật."
Anh chỉ chỉ vào lộ tuyến trên bản đồ, nói: "Chúng ta sẽ phải đi qua mấy cái bệnh viện, nếu như có thể..." Anh dừng một chút, tang thi trong bệnh viện tương đối nhiều, thông thường sẽ không phải là lựa chọn hàng đầu, nhưng thực lực của tiểu đội bọn họ quả thực cũng đủ mạnh.
Dù đội phó chưa nói hết, nhưng mọi người đều đã hiểu rõ ý tứ của anh.
"Hy vọng có thể tìm thêm vài đội viên." Đàm Hải nói ra câu cảm thán dưới đáy lòng.
"Đội ngũ chỉ coi trọng chất không coi trọng lượng, không thể gấp." Đường Văn Triết đẩy kính mắt một cái, cười nói.
Sau khi giải tán, Tào Văn Hoan đi ở phía sau, bỗng nhiên nắm lấy vai của Trịnh Hạo Lâm, Trịnh Hạo Lâm liếc mắt nhìn cậu ta, khẽ hừ một tiếng, phủi tay của cậu ta xuống.
"Hạo Lâm, không ai có khả năng thay thế được vị trí của em ấy."
"Em biết." Trịnh Hạo Lâm buồn buồn trả lời.