Tiểu Thụ Mạnh Mẽ Nhất Trong Lịch Sử (Sử Thượng Tối Cường Tiểu Tiểu Thụ)
Chương 51
Vừa nghe tới từ ‘Cổ’, sắc mặt Tiểu Bảo biến đen, thân thể bất giác run rẩy, cắn chặt môi dưới, trong lòng hoảng loạn không biết làm sao.
“Đừng cắn… Sẽ đau…” Liễu Phong Liễm gắng sức mở miệng, cánh tay vô lực chậm rãi giơ lên, xoa nắn đôi môi bị Tiểu Bảo cắn chảy máu.
“Ừm…” Nước mắt lưng tròng trong mắt Tiểu Bảo đảo quanh, chặt chẽ cầm lấy tay Liễu Phong Liễm, “Ngươi nói là loại cổ gì?”
“Ha hả… Nó có một cái tên rất đáng yêu ── vong tình cổ.” Nam tử châm biếm nói, “Nó sẽ chậm rãi khiến cảm tình của y đối với ngươi cạn dần, thẳng đến khi tình nhân của ngươi hoàn toàn đem ngươi quên đi, đồng thời cuộc đời này của y vĩnh viễn không thể động tình nữa.”
“Vì cái gì?”
“Ta không có được tình yêu của phụ thân ngươi, ngươi cũng đừng mong sống vui vẻ, sư phụ ngươi khiến ta không thoải mái, vậy dùng ngươi tới gán nợ đi.”
“Ngươi không bình thường!” Quý Lăng Tiêu đỏ đậm hai mắt giận dữ hét.
“… Có lẽ… Từ thật lâu trước đây…” Đột nhiên biểu tình nam tử trở nên hư ảo mơ hồ, thông qua Tiểu Bảo nhìn về nơi xa, thì thào tự giễu, “Có lúc ta nghĩ chính mình rất nhanh điên rồi…”
“Ngươi…” Nhìn vẻ mặt nam tử khóc không ra nước mắt, trong lúc nhất thời Tiểu Bảo cũng không biết nên làm như thế nào mở miệng mới tốt, chỉ cảm thấy khó có thể mở miệng.
“Nói cho ta biết, bọn họ ở đâu, ta liền đem phương pháp giải cổ nói cho ngươi.” Nam tử không có biểu tình nhìn Tiểu Bảo, trên mặt gã không hề để lộ ra tà ý.
“…”
“Ta sẽ không hại bọn họ, chỉ là muốn mật lần nữa gặp lại, chỉ là muốn xác định lại một lần.”
“Chuyện tới hôm nay, làm như thế còn có ý nghĩa gì sao?”
“Đúng vậy, không có ý nghĩa.” Nam tử bi ai cười khổ, “Thế nhưng ta không cam lòng, ta muốn thấy, chính mắt nhìn thấy, muốn hỏi một câu, chỉ một câu, mặc kệ đáp án là gì.”
“Được, ta nói cho ngươi.”
“Tiểu Bảo…” Liễu Phong Liễm muốn nói lại thôi kêu Tiểu Bảo một tiếng.
“Yên tâm, gã dù có giết hết người trong thiên hạ, cũng sẽ không đả thương phụ thân ta, sẽ càng không làm phụ thân đau lòng. Gã chỉ là thiếu một đáp án, chỉ là cố chấp cái đáp án kia mà thôi.” Trong giọng nói Tiểu Bảo tràn ngập thương hại, hắn thở dài.
Người đáng thương cảm nhất trong thiên hạ chính là người si tình vì tình mà khổ sở, mà thiên hạ thương cảm nhất chính là người si tình nỗ lực lại không chiếm được hồi báo. Chuyện tình của phụ thân cùng sư phụ ra sao hắn cũng không muốn tìm hiểu, mà người trước mắt là trách nhiệm của bọn họ, đây là sự ràng buộc mà bọn họ phải cởi bỏ, bởi vì như vậy sư phụ mới có thể ở trước mặt hắn nhắc tới người này. Tuy rằng phụ thân lúc nhắc tới thì luôn luôn hùng hùng hổ hổ, thế nhưng hắn thấy được trong mắt phụ thân chợt lóe lên một tia áy náy.
“Bọn họ ở ngọc tuyền phong ẩn cư, hiện tại ngươi có thể nói cho ta biết phương pháp giải cổ rồi chứ?”
“Đối phó vong tình đương nhiên cần vật tương sinh tương khắc với nó.” Nam tử lấy ra một bình bạch ngọc (bình ngọc trắng), lắc lắc, “Đây là si tình căn, chỉ có điều cũng là cổ độc, ăn si tình căn có thể có thể khắc chế vong tình cổ, nhưng lại có thể gây ra tác dụng phụ, có thể là sống không bằng chết, thống khổ vô cùng. Ăn hay không ăn còn phải nhìn xem tình nhân của ngươi có thực sự yêu ngươi sâu đậm hay không, cho dù là chết cũng không muốn quên ngươi. Nếu như không ăn, không tới nửa tháng, y đối với ngươi không còn một mảnh tình nào, đồng thời từ nay về sau sẽ không bao giờ động tình nữa, trở thành một người vô tình. Rốt cuộc là mệnh trọng yếu, hay là ngươi trọng yếu cứ nhìn sự lựa chọn của y là biết ngay.”
“Không!!!”
“Cho ta, ta ăn!”
Liễu Phong Liễm dùng hết khí lực còn sót lại, đẩy ra Tiểu Bảo đang ôm y, bước chân không vững nhưng bước đi kiên định hướng tới chỗ Lam Ảnh.
“Không nên!” Tiểu Bảo thét chói tai nghĩ muốn kéo y lại nhưng lại bị Quý Lăng Tiêu sống chết ngăn cản, không cho hắn đi tới trước nửa bước.
“Tiểu Bảo, đây là sự lựa chọn của y, vì sự lựa chọn của ngươi, ngươi phải tiếp nhận!” Quý Lăng Tiêu kêu to ngăn lại hắn.
“Ngươi không hiểu đâu… Sẽ chết đó, cổ độc chính là rất độc, cho dù Liễm bách độc bất xâm cũng giải không được cổ độc a…” Tiểu Bảo lệ tuôn trào chảy xuống.
“Nghĩ không ra có một người si tình như vậy a, tiểu tử ngươi cùng sư phụ ngươi giống nhau vận khí thật tốt a, đều tìm được loại người si tình như vậy.” Lam Ảnh đem cái chai đưa tới trước mặt Liễu Phong Liễm.
Liễu Phong Liễm tiếp nhận cái chai, một ngụm uống vào.
“Đừng cắn… Sẽ đau…” Liễu Phong Liễm gắng sức mở miệng, cánh tay vô lực chậm rãi giơ lên, xoa nắn đôi môi bị Tiểu Bảo cắn chảy máu.
“Ừm…” Nước mắt lưng tròng trong mắt Tiểu Bảo đảo quanh, chặt chẽ cầm lấy tay Liễu Phong Liễm, “Ngươi nói là loại cổ gì?”
“Ha hả… Nó có một cái tên rất đáng yêu ── vong tình cổ.” Nam tử châm biếm nói, “Nó sẽ chậm rãi khiến cảm tình của y đối với ngươi cạn dần, thẳng đến khi tình nhân của ngươi hoàn toàn đem ngươi quên đi, đồng thời cuộc đời này của y vĩnh viễn không thể động tình nữa.”
“Vì cái gì?”
“Ta không có được tình yêu của phụ thân ngươi, ngươi cũng đừng mong sống vui vẻ, sư phụ ngươi khiến ta không thoải mái, vậy dùng ngươi tới gán nợ đi.”
“Ngươi không bình thường!” Quý Lăng Tiêu đỏ đậm hai mắt giận dữ hét.
“… Có lẽ… Từ thật lâu trước đây…” Đột nhiên biểu tình nam tử trở nên hư ảo mơ hồ, thông qua Tiểu Bảo nhìn về nơi xa, thì thào tự giễu, “Có lúc ta nghĩ chính mình rất nhanh điên rồi…”
“Ngươi…” Nhìn vẻ mặt nam tử khóc không ra nước mắt, trong lúc nhất thời Tiểu Bảo cũng không biết nên làm như thế nào mở miệng mới tốt, chỉ cảm thấy khó có thể mở miệng.
“Nói cho ta biết, bọn họ ở đâu, ta liền đem phương pháp giải cổ nói cho ngươi.” Nam tử không có biểu tình nhìn Tiểu Bảo, trên mặt gã không hề để lộ ra tà ý.
“…”
“Ta sẽ không hại bọn họ, chỉ là muốn mật lần nữa gặp lại, chỉ là muốn xác định lại một lần.”
“Chuyện tới hôm nay, làm như thế còn có ý nghĩa gì sao?”
“Đúng vậy, không có ý nghĩa.” Nam tử bi ai cười khổ, “Thế nhưng ta không cam lòng, ta muốn thấy, chính mắt nhìn thấy, muốn hỏi một câu, chỉ một câu, mặc kệ đáp án là gì.”
“Được, ta nói cho ngươi.”
“Tiểu Bảo…” Liễu Phong Liễm muốn nói lại thôi kêu Tiểu Bảo một tiếng.
“Yên tâm, gã dù có giết hết người trong thiên hạ, cũng sẽ không đả thương phụ thân ta, sẽ càng không làm phụ thân đau lòng. Gã chỉ là thiếu một đáp án, chỉ là cố chấp cái đáp án kia mà thôi.” Trong giọng nói Tiểu Bảo tràn ngập thương hại, hắn thở dài.
Người đáng thương cảm nhất trong thiên hạ chính là người si tình vì tình mà khổ sở, mà thiên hạ thương cảm nhất chính là người si tình nỗ lực lại không chiếm được hồi báo. Chuyện tình của phụ thân cùng sư phụ ra sao hắn cũng không muốn tìm hiểu, mà người trước mắt là trách nhiệm của bọn họ, đây là sự ràng buộc mà bọn họ phải cởi bỏ, bởi vì như vậy sư phụ mới có thể ở trước mặt hắn nhắc tới người này. Tuy rằng phụ thân lúc nhắc tới thì luôn luôn hùng hùng hổ hổ, thế nhưng hắn thấy được trong mắt phụ thân chợt lóe lên một tia áy náy.
“Bọn họ ở ngọc tuyền phong ẩn cư, hiện tại ngươi có thể nói cho ta biết phương pháp giải cổ rồi chứ?”
“Đối phó vong tình đương nhiên cần vật tương sinh tương khắc với nó.” Nam tử lấy ra một bình bạch ngọc (bình ngọc trắng), lắc lắc, “Đây là si tình căn, chỉ có điều cũng là cổ độc, ăn si tình căn có thể có thể khắc chế vong tình cổ, nhưng lại có thể gây ra tác dụng phụ, có thể là sống không bằng chết, thống khổ vô cùng. Ăn hay không ăn còn phải nhìn xem tình nhân của ngươi có thực sự yêu ngươi sâu đậm hay không, cho dù là chết cũng không muốn quên ngươi. Nếu như không ăn, không tới nửa tháng, y đối với ngươi không còn một mảnh tình nào, đồng thời từ nay về sau sẽ không bao giờ động tình nữa, trở thành một người vô tình. Rốt cuộc là mệnh trọng yếu, hay là ngươi trọng yếu cứ nhìn sự lựa chọn của y là biết ngay.”
“Không!!!”
“Cho ta, ta ăn!”
Liễu Phong Liễm dùng hết khí lực còn sót lại, đẩy ra Tiểu Bảo đang ôm y, bước chân không vững nhưng bước đi kiên định hướng tới chỗ Lam Ảnh.
“Không nên!” Tiểu Bảo thét chói tai nghĩ muốn kéo y lại nhưng lại bị Quý Lăng Tiêu sống chết ngăn cản, không cho hắn đi tới trước nửa bước.
“Tiểu Bảo, đây là sự lựa chọn của y, vì sự lựa chọn của ngươi, ngươi phải tiếp nhận!” Quý Lăng Tiêu kêu to ngăn lại hắn.
“Ngươi không hiểu đâu… Sẽ chết đó, cổ độc chính là rất độc, cho dù Liễm bách độc bất xâm cũng giải không được cổ độc a…” Tiểu Bảo lệ tuôn trào chảy xuống.
“Nghĩ không ra có một người si tình như vậy a, tiểu tử ngươi cùng sư phụ ngươi giống nhau vận khí thật tốt a, đều tìm được loại người si tình như vậy.” Lam Ảnh đem cái chai đưa tới trước mặt Liễu Phong Liễm.
Liễu Phong Liễm tiếp nhận cái chai, một ngụm uống vào.
Tác giả :
Ám Dục