Tiểu Thư Lá Cây Và Chàng Công Tử Ấm Áp
Chương 47: Mẹ đơn thân
Từ lúc tôi mở trường học ba lê mang tên Masu mọi người cứ thắc mắc tôi sao lại đặt tên như vậy??Đó là vì đấy là tên của con trai tôi.Lúc tôi chuyển tới khu chung cư được 3-4 hôm gì đó thì tôi có nôn và thèm ăn vài món ăn mà tôi ngày xưa không hề thích.Tôi nghi ngờ nên đã đi bệnh viện khám thử xem sao.Hoá ra,kết quả là tôi đã có thai được khoảng 2-3 tuần rồi.Vậy là khoảng vài tháng sau,tôi sinh con trai ra và đặt tên cho con là Masu,tôi thực sự rất vui khi có con trong cuộc sống này.Đó là con của tôi và Chasu nhưng chỉ có một mình tôi tự chăm sóc,nuôi dưỡng con của tôi mà không có sự giúp đỡ của người đàn ông.Bây giờ con tôi đã được 3t,đã biết đi,đã bập bẹ nói vài từ,thằng bé rất yêu mẹ,Masu luôn ôm tôi và hôn vào trán tôi những nụ hôn tình cảm.Tôi rất thương con trai của mình,tôi cảm thấy con bị thiệt thòi vì con không có cha như những bạn khác,con rất buồn...Tuy nó không nói nhưng tôi biết Massu đang buồn ra sao.Vì tôi đi làm sớm và chiều mới về không thể chăm sóc được Masu nên phải thuê cô bảo mẫu về trông chừng thằng bé.Tôi cũng không cho thằng bé đi mẫu giáo sớm vì sợ sẽ hơi nguy hiểm,tôi sẽ để lớn hơn mới cho con mình đi mẫu giáo.Hôm nay,sau một ngày làm việc căng thẳng,mệt mỏi,tôi về nhà.Về tới cửa nhà,Masu ra cửa đón tôi,thằng bé nhanh nhảu chào mẹ.Tôi rất vui mừng,xoa đầu con và hỏi nhiều chuyện hôm nay xem như thế nào.Cô bảo mẫu cũng đã nấu bữa tối,tôi tiện cũng đưa tiền lương nên hỏi luôn về sức khoẻ của Masu :
- Chị bảo mẫu,đây là lương của chị!Chị đã vất vả rồi...
- Tôi cảm ơn!!Cũng không vất vả lắm đâu...
- Mà tình trạng sức khoẻ của Masu sao rồi ạ?
- Thì...dạo này thằng bé có vẻ chạy nhảy nhiều nhưng thỉnh thoảng khó thở,mệt mỏi.Chasu ăn ít lắm ạ...Hầu như chỉ ăn mỗi rau xanh với uống nước hoa quả thôi :
- Vậy ạ?Dạ cảm ơn chị!
- Vậy bây giờ tôi về nhé?
- Chị ở lại ăn cơm đã!
- Dạ thôi!Chào cô,tôi về nhé?
- Vâng,cảm ơn chị,chào chị.
- Chào chị...*Đi về*
Haizz!!Thực sự tôi không hiểu sao Masu lại yếu như thế?Có khi nào là do ngày trước tôi có bệnh nên con cũng thế?Không đời nào!Sao có thể được?Nhưng tôi nghi ngờ về sức khoẻ của Masu lắm...Từ lúc sinh ra bé không khóc,lớn lên luôn trong tình trạng khó thở,hay bị phổi và ho.Đi khám thì bác sĩ bảo bé Masu vẫn còn nhỏ nên chưa xác định được rõ là bệnh gì cả.Từ lúc đó tới giờ tôi không đưa con đi khám nữa.Tuy rất bụ bẫm đáng yêu,trắng nhưng thằng bé ăn rất ít,uống nước nhiều,luôn phải uống thuốc ho,thuốc hạ sốt,thuốc phổi,...Vì vậy tôi nghĩ thằng bé bụ bẫm là do thuốc chứ không phải do thức ăn.Tôi rất buồn và lo lắng,tôi vào trong bếp thấy Masu đang ngồi nhìn mãi bát cơm với ánh mắt chán ghét,tôi lại gần thằng bé.Tôi ngồi xuống rồi hỏi Chasu:
- Masu à!!Con sao vậy?
- Con không muốn ăn đâu mẹ!!
- Con phải ăn chứ?Không ăn là yếu đó!Không ăn là sẽ xấu trai đó!!
- Nhưng...con no!
- Con ăn gì mà no?
- Nước hoa quả ạ!!
- Sao lúc nào con cũng uống nước đó vậy?
- Tại con thích...mà...
- Masu!Con yêu mẹ không?
- Dạ có!!
- Vậy con phải nghe mẹ,ăn cơm đi,ăn cả cá đi,thịt nè,...Đừng ăn mỗi rau với uống nước hoa quả nha con?Không tốt gì đâu!!
- Dạ!!
- Nào ngoan ăn đi!!! *Xoa đầu Masu*
- Mẹ hứa đi....*Giơ tay định móc nghoéo*
- H...Hứa gì Masu?
- Sẽ mua nhiều nước quả cho con!
- Thôi được rồi!! *Móc nghéo*
- Con yêu mẹ!! *Thơm má Sowo*
- Ôi trời ơi,bé con của mẹ...Ăn đi...*Cười*
Cuối cùng thì thằng bé Masu cũng ăn được một miếng cơm cẩn thận.May mà Masu không khóc nhiều như hồi còn 1-2 tuổi nữa,như thế thì khổ lắm!!Có khi thằng bé còn chẳng thèm ăn gì cả chứ??Đã thế tôi còn phải nuôi con một mình mà không có sự trợ giúp của người chồng.Tôi không bao giờ nhận mình vất vả,mình chăm chỉ hay là một người mẹ tốt...Nhưng tôi thật mệt mỏi,tôi chưa phải là một người mẹ tốt.Tôi là người mẹ tồi,người mẹ tồi vì không giữ được cha cho con trai của tôi,chưa cho con tôi được vui vẻ với gia đình hạnh phúc.Nhưng không sao!!Tôi nghĩ rằng Masu không thấy nhớ cha của nó.Thậm chí Masu còn chả hỏi xem ba nó là ai nữa.Dạo này tôi luôn luôn hỏi Masu về nhiều chuyện kỳ cục,tôi hỏi về Chasu tôi hỏi:
- Masu!!!Con...có nhớ cha không?
- Cha???Cha là ai?Sao con phải nhớ?
- -_- Ý con là sao?Cha là bố...
- -_- con biết nhưng con không nhớ đâu thưa mẹ yêu Sowo!!
- T...Tại sao vậy con??
- Con có mẹ là đủ rồi!!
- Woa!!!Masu à!!Mẹ yêu con!! *Ôm chầm lấy Masu*
- Mà mẹ này...mẹ là mẹ đơn thân à??
- Hả?Sao con...??
- Tại mấy bạn con cứ trêu...Chúng nó nói con không có cha,con chỉ có mẹ......
- Sao con không nói cho mẹ...????
- Con chỉ có mẹ!Con không cần cha!!Còn kệ bọn bạn
- Mà bọn bạn nào???Con đã đi học đâu???
- Bạn chơi cùng xóm đó mẹ...
- Vậy hả?? *Ôm chặt Masu và khóc*
- Sao mẹ khóc?
- Mẹ không sao??Mẹ xin lỗi con...Thôi ta đi ngủ thôi con,mai mẹ sẽ phải đi làm sớm,mai mẹ mua nước quả cho...Ngủ thôi!!!*Lau nước mắt*
- D...Dạ vâng!! *Cười*
- Chị bảo mẫu,đây là lương của chị!Chị đã vất vả rồi...
- Tôi cảm ơn!!Cũng không vất vả lắm đâu...
- Mà tình trạng sức khoẻ của Masu sao rồi ạ?
- Thì...dạo này thằng bé có vẻ chạy nhảy nhiều nhưng thỉnh thoảng khó thở,mệt mỏi.Chasu ăn ít lắm ạ...Hầu như chỉ ăn mỗi rau xanh với uống nước hoa quả thôi :
- Vậy ạ?Dạ cảm ơn chị!
- Vậy bây giờ tôi về nhé?
- Chị ở lại ăn cơm đã!
- Dạ thôi!Chào cô,tôi về nhé?
- Vâng,cảm ơn chị,chào chị.
- Chào chị...*Đi về*
Haizz!!Thực sự tôi không hiểu sao Masu lại yếu như thế?Có khi nào là do ngày trước tôi có bệnh nên con cũng thế?Không đời nào!Sao có thể được?Nhưng tôi nghi ngờ về sức khoẻ của Masu lắm...Từ lúc sinh ra bé không khóc,lớn lên luôn trong tình trạng khó thở,hay bị phổi và ho.Đi khám thì bác sĩ bảo bé Masu vẫn còn nhỏ nên chưa xác định được rõ là bệnh gì cả.Từ lúc đó tới giờ tôi không đưa con đi khám nữa.Tuy rất bụ bẫm đáng yêu,trắng nhưng thằng bé ăn rất ít,uống nước nhiều,luôn phải uống thuốc ho,thuốc hạ sốt,thuốc phổi,...Vì vậy tôi nghĩ thằng bé bụ bẫm là do thuốc chứ không phải do thức ăn.Tôi rất buồn và lo lắng,tôi vào trong bếp thấy Masu đang ngồi nhìn mãi bát cơm với ánh mắt chán ghét,tôi lại gần thằng bé.Tôi ngồi xuống rồi hỏi Chasu:
- Masu à!!Con sao vậy?
- Con không muốn ăn đâu mẹ!!
- Con phải ăn chứ?Không ăn là yếu đó!Không ăn là sẽ xấu trai đó!!
- Nhưng...con no!
- Con ăn gì mà no?
- Nước hoa quả ạ!!
- Sao lúc nào con cũng uống nước đó vậy?
- Tại con thích...mà...
- Masu!Con yêu mẹ không?
- Dạ có!!
- Vậy con phải nghe mẹ,ăn cơm đi,ăn cả cá đi,thịt nè,...Đừng ăn mỗi rau với uống nước hoa quả nha con?Không tốt gì đâu!!
- Dạ!!
- Nào ngoan ăn đi!!! *Xoa đầu Masu*
- Mẹ hứa đi....*Giơ tay định móc nghoéo*
- H...Hứa gì Masu?
- Sẽ mua nhiều nước quả cho con!
- Thôi được rồi!! *Móc nghéo*
- Con yêu mẹ!! *Thơm má Sowo*
- Ôi trời ơi,bé con của mẹ...Ăn đi...*Cười*
Cuối cùng thì thằng bé Masu cũng ăn được một miếng cơm cẩn thận.May mà Masu không khóc nhiều như hồi còn 1-2 tuổi nữa,như thế thì khổ lắm!!Có khi thằng bé còn chẳng thèm ăn gì cả chứ??Đã thế tôi còn phải nuôi con một mình mà không có sự trợ giúp của người chồng.Tôi không bao giờ nhận mình vất vả,mình chăm chỉ hay là một người mẹ tốt...Nhưng tôi thật mệt mỏi,tôi chưa phải là một người mẹ tốt.Tôi là người mẹ tồi,người mẹ tồi vì không giữ được cha cho con trai của tôi,chưa cho con tôi được vui vẻ với gia đình hạnh phúc.Nhưng không sao!!Tôi nghĩ rằng Masu không thấy nhớ cha của nó.Thậm chí Masu còn chả hỏi xem ba nó là ai nữa.Dạo này tôi luôn luôn hỏi Masu về nhiều chuyện kỳ cục,tôi hỏi về Chasu tôi hỏi:
- Masu!!!Con...có nhớ cha không?
- Cha???Cha là ai?Sao con phải nhớ?
- -_- Ý con là sao?Cha là bố...
- -_- con biết nhưng con không nhớ đâu thưa mẹ yêu Sowo!!
- T...Tại sao vậy con??
- Con có mẹ là đủ rồi!!
- Woa!!!Masu à!!Mẹ yêu con!! *Ôm chầm lấy Masu*
- Mà mẹ này...mẹ là mẹ đơn thân à??
- Hả?Sao con...??
- Tại mấy bạn con cứ trêu...Chúng nó nói con không có cha,con chỉ có mẹ......
- Sao con không nói cho mẹ...????
- Con chỉ có mẹ!Con không cần cha!!Còn kệ bọn bạn
- Mà bọn bạn nào???Con đã đi học đâu???
- Bạn chơi cùng xóm đó mẹ...
- Vậy hả?? *Ôm chặt Masu và khóc*
- Sao mẹ khóc?
- Mẹ không sao??Mẹ xin lỗi con...Thôi ta đi ngủ thôi con,mai mẹ sẽ phải đi làm sớm,mai mẹ mua nước quả cho...Ngủ thôi!!!*Lau nước mắt*
- D...Dạ vâng!! *Cười*
Tác giả :
Bắp Ngô