Tiểu Thư Hoàn Hảo Và Công Tử Lạnh Lùng
Chương 73
- Anh bỏ thuốc ngủ cho cậu ta, làm sao có thể. Em chỉ cần nằm cạnh cậu ta, chụp ảnh là xong. Còn đoạn phim thì cứ để anh.
- Được rồi. Anh giúp em cởi đồ cho anh ấy.
- Sao em không tự làm? – Rick cười châm chọc.
- Không nói nhiều! Em đi chuẩn bị! Giao chỗ này cho anh. – Thanh Thúy nói xong thì cầm một túi gì đó ở chân bàn rồi bước vào phòng vệ sinh.
Một lúc sau, nhỏ quấn khăn tắm đi ra. Rick ngồi ở sofa nhàn nhã uống rượu.
Thanh Thúy đi đến trước mặt Rick, tự động rót một ly rượu. Uống qua loa một ngụm, nhỏ lại cầm cầm máy ảnh lên xem.
- Lên giường! – Rick nhìn nhỏ, hơi nôn nóng nói ra hai chữ.
- Ok! – Thanh Thúy đặt máy ảnh xuống, đi đến giường.
Nam Phong mình trần nằm ở đó. Khuôn ngực rắn chắc, bắp tay vạm vỡ, gương mặt như tượng tạc. Duy chỉ có đôi mày kiếm của anh như đang nhíu chặt. Anh nhìn thấy gì trong giấc ngủ hạ dược đó?
Soạt một cái, Thanh Thúy tháo khăn tắm rồi chui vào chăn. Nhỏ rúc đầu vào bắp tay anh, cảm nhận hương vị phái nam đầy từ tính của anh. Sau đêm nay thì Nam Phong là của nhỏ. Yến Nguyên thì là gì chứ? Chịu thua đi.
Tiếp theo sau đó, tiếng máy ảnh vang lên, rồi cánh cửa phòng cũng đóng lại. Căn phòng còn lại một nam một nữ ngủ chung giường.
[…]
Sáng hôm sau…
Nam Phong mở hờ đôi mắt nhìn trần nhà. Đập vào mắt anh là chùm đèn pha lê màu tím. Suy nghĩ đơn giản một chút: đây không phải phòng mình.
Trên đầu lại truyền đến một cơn đau như búa bổ, Nam Phong định vươn cánh tay ra xoa thái dương nhưng thôi rồi. Anh cảm thấy tay phải mình tê không còn cảm giác, lại như bị cái gì đè lên. Đưa mắt nhin sang, mắt anh như muốn trợn ngược. Là một cô gái.
Không nghĩ ngợi gì nhiều, Nam Phong rút cánh tay, bất dậy như cái lò xo. Lúc này anh mới phát hiện trên người không còn mảnh vải nào. Đầu anh lại ong lên như trời đánh.
Thanh Thúy vẫn say sưa gác đầu lên tay Nam Phong ngủ nhưng đột nhiên bị mất đi “ gối” thì liền như con mèo lười, uể oải mở mắt. Xuất hiện trước mắt nhỏ là gương mặt vừa nóng vừa lạnh của Nam Phong.
Lấy chăn che nửa thân trên, nhỏ ngồi dậy nói:
- Chào buổi sáng! Tối qua cậu ngủ ngon chứ?
- Cô nói cái gì? – Nam Phong nửa hoảng hốt nửa tức giận, giọng nói vô cùng lãnh lẽo nhưng đầy hoang mang.
- Nói cái gì? Tối qua xảy ra chuyên gì, cậu thật sự không nhớ? Có cần thử lại?
Tối qua? Tối qua… Nam Phong như bị giáng một búa vào đầu, nhớ lại chuyện tối qua. Nhưng nghĩ nát ốc cũng không nghĩ ra anh và nhỏ phát sinh quan hệ. Anh là bị hại. Cô ta đồng lõa với Rick.
Nhìn Nam Phong trầm mặt không lên tiếng, Thanh Thúy sát lại gần anh, muốn dựa vào khuôn ngực rắn chắc đó nhưng lập tức bị Nam Phong đẩy ra, chỉ còn một chút nữa là ngã xuống giường, chiếc chăn nhỏ cầm trên tay cũng tuột xuống dưới.
Ánh mắt của Nam Phong vốn dĩ màu huyết thì nay càng đỏ hơn, anh như phát điên, nói:
- Cô im miệng. Diễn đủ rồi! Đừng hòng lừa gạt tôi!
Bước xuống giường, nhặt quần áo dưới đất rồi mặc vào, Nam Phong cư nhiên phát hiện điện thoại của anh đã biến mất. Cái bẫy vô cùng chắc chắn chờ anh nhảy vào, vậy mà anh vẫn không nhận ra.
Rầm một cái, cửa phòng bị Nam Phong đóng lại vô cùng nặng nề.
Im lặng và im lặng, Thanh Thúy vẫn ngồi trên giường nhìn anh rời đi, nhưng tư thế có chút thay đổi. Mò lấy điện thoại của mình dưới gối, nhỏ gọi cho Rick:
- Bingo! Phần còn lại giao cho anh! – Thanh Thúy cười khẩy, đưa tay vuốt vuốt tóc, bộ dạng ngoài lẳng lơ ra thì chẳng còn gì.
Đầu dây bên kia, Rick ngồi trước màn hình máy tính, vừa uống rượu vang vừa nói:
- Tốt lắm! – Tay anh nhấp nhấp chuột, kết thúc công đoạn chỉnh sửa.
- Có gì cứ báo cho em. Bye!
- Bye!
Thanh Thúy nhìn điện thoại trong tay, cánh môi xinh đẹp kéo ra một nụ cười vô cùng tà ác. Nam Phong, lần này nhất định sẽ thuộc về nhỏ.
[…]
Chạy như bay ra khỏi quán bar, đầu ốc Nam Phong như không nghe lời anh nữa rồi, đau chết mất. Nhưng tại sao tối qua anh lại mù quán tới như vậy? Không nghĩ tới bọn chúng sẽ dùng cách này!
Không thể trách người khác được, cũng tại anh mà ra.
Chân nhấn ga một cách điên rồ, Nam Phong cho xe chạy thật nhanh về nhà. Đầu tiên phải bình tĩnh, chỉ có bình tĩnh mới giải quyết được vấn đề trước mắt.
Cho xe vào gara, Nam Phong mặt không tí cảm xúc đi lên nhà.
- Thiếu gia, cuối cùng cậu cũng về nhà! – Quản gia của anh đứng một bên, vừa thở phào vừa nói.
- Không có chuyện gì. Chuẩn bị nước nóng, tôi muốn đi tắm. Còn nữa, lão gia đâu? – Nam Phong đứng lại một chút rồi nói.
- Đang ở phòng sách ạ!
- Tôi đi gặp nội! Làm việc của ông đi! – Nam Phong nhanh chóng hướng phòng sách đi tới.
Nam Phong hít một hơi, sau đó mở cửa phòng sách. Thường thì những chuyện chưa có kinh nghiệm, anh cư nhiên sẽ tìm ông nội. Nhưng anh thật sự chưa biết là mình nên hỏi cái gì cho phải lẽ.
Ông của anh ngồi ở chiếc ghề bành, trên tay cầm một quyển lịch sử tiếng Pháp, nhìn có vẻ rất lâu năm.
- Tối qua làm nội lo rồi! – Nam Phong ngồi xuống chiếc ghế đơn bên cạnh.
- Cũng không có gì! Cháu lớn rồi, lại là đàn ông, ta đâu cần lo gì nhiều! – Ông nội nhìn anh rồi cười hiền.
- Cháu có chuyện này không biết có nên hỏi nội hay không! – Nam Phong mệt mỏi dựa người ra phía sau.
- Đi một đêm rồi lại nói có chuyện cần hỏi. Sao, nói ta nghe một chút!
- Cháu cũng không biết giải thích thế nào nữa là khác! – Nam Phong vẫn là tư thế lười biếng mệt mỏi mà nói.
- Được rồi. Anh giúp em cởi đồ cho anh ấy.
- Sao em không tự làm? – Rick cười châm chọc.
- Không nói nhiều! Em đi chuẩn bị! Giao chỗ này cho anh. – Thanh Thúy nói xong thì cầm một túi gì đó ở chân bàn rồi bước vào phòng vệ sinh.
Một lúc sau, nhỏ quấn khăn tắm đi ra. Rick ngồi ở sofa nhàn nhã uống rượu.
Thanh Thúy đi đến trước mặt Rick, tự động rót một ly rượu. Uống qua loa một ngụm, nhỏ lại cầm cầm máy ảnh lên xem.
- Lên giường! – Rick nhìn nhỏ, hơi nôn nóng nói ra hai chữ.
- Ok! – Thanh Thúy đặt máy ảnh xuống, đi đến giường.
Nam Phong mình trần nằm ở đó. Khuôn ngực rắn chắc, bắp tay vạm vỡ, gương mặt như tượng tạc. Duy chỉ có đôi mày kiếm của anh như đang nhíu chặt. Anh nhìn thấy gì trong giấc ngủ hạ dược đó?
Soạt một cái, Thanh Thúy tháo khăn tắm rồi chui vào chăn. Nhỏ rúc đầu vào bắp tay anh, cảm nhận hương vị phái nam đầy từ tính của anh. Sau đêm nay thì Nam Phong là của nhỏ. Yến Nguyên thì là gì chứ? Chịu thua đi.
Tiếp theo sau đó, tiếng máy ảnh vang lên, rồi cánh cửa phòng cũng đóng lại. Căn phòng còn lại một nam một nữ ngủ chung giường.
[…]
Sáng hôm sau…
Nam Phong mở hờ đôi mắt nhìn trần nhà. Đập vào mắt anh là chùm đèn pha lê màu tím. Suy nghĩ đơn giản một chút: đây không phải phòng mình.
Trên đầu lại truyền đến một cơn đau như búa bổ, Nam Phong định vươn cánh tay ra xoa thái dương nhưng thôi rồi. Anh cảm thấy tay phải mình tê không còn cảm giác, lại như bị cái gì đè lên. Đưa mắt nhin sang, mắt anh như muốn trợn ngược. Là một cô gái.
Không nghĩ ngợi gì nhiều, Nam Phong rút cánh tay, bất dậy như cái lò xo. Lúc này anh mới phát hiện trên người không còn mảnh vải nào. Đầu anh lại ong lên như trời đánh.
Thanh Thúy vẫn say sưa gác đầu lên tay Nam Phong ngủ nhưng đột nhiên bị mất đi “ gối” thì liền như con mèo lười, uể oải mở mắt. Xuất hiện trước mắt nhỏ là gương mặt vừa nóng vừa lạnh của Nam Phong.
Lấy chăn che nửa thân trên, nhỏ ngồi dậy nói:
- Chào buổi sáng! Tối qua cậu ngủ ngon chứ?
- Cô nói cái gì? – Nam Phong nửa hoảng hốt nửa tức giận, giọng nói vô cùng lãnh lẽo nhưng đầy hoang mang.
- Nói cái gì? Tối qua xảy ra chuyên gì, cậu thật sự không nhớ? Có cần thử lại?
Tối qua? Tối qua… Nam Phong như bị giáng một búa vào đầu, nhớ lại chuyện tối qua. Nhưng nghĩ nát ốc cũng không nghĩ ra anh và nhỏ phát sinh quan hệ. Anh là bị hại. Cô ta đồng lõa với Rick.
Nhìn Nam Phong trầm mặt không lên tiếng, Thanh Thúy sát lại gần anh, muốn dựa vào khuôn ngực rắn chắc đó nhưng lập tức bị Nam Phong đẩy ra, chỉ còn một chút nữa là ngã xuống giường, chiếc chăn nhỏ cầm trên tay cũng tuột xuống dưới.
Ánh mắt của Nam Phong vốn dĩ màu huyết thì nay càng đỏ hơn, anh như phát điên, nói:
- Cô im miệng. Diễn đủ rồi! Đừng hòng lừa gạt tôi!
Bước xuống giường, nhặt quần áo dưới đất rồi mặc vào, Nam Phong cư nhiên phát hiện điện thoại của anh đã biến mất. Cái bẫy vô cùng chắc chắn chờ anh nhảy vào, vậy mà anh vẫn không nhận ra.
Rầm một cái, cửa phòng bị Nam Phong đóng lại vô cùng nặng nề.
Im lặng và im lặng, Thanh Thúy vẫn ngồi trên giường nhìn anh rời đi, nhưng tư thế có chút thay đổi. Mò lấy điện thoại của mình dưới gối, nhỏ gọi cho Rick:
- Bingo! Phần còn lại giao cho anh! – Thanh Thúy cười khẩy, đưa tay vuốt vuốt tóc, bộ dạng ngoài lẳng lơ ra thì chẳng còn gì.
Đầu dây bên kia, Rick ngồi trước màn hình máy tính, vừa uống rượu vang vừa nói:
- Tốt lắm! – Tay anh nhấp nhấp chuột, kết thúc công đoạn chỉnh sửa.
- Có gì cứ báo cho em. Bye!
- Bye!
Thanh Thúy nhìn điện thoại trong tay, cánh môi xinh đẹp kéo ra một nụ cười vô cùng tà ác. Nam Phong, lần này nhất định sẽ thuộc về nhỏ.
[…]
Chạy như bay ra khỏi quán bar, đầu ốc Nam Phong như không nghe lời anh nữa rồi, đau chết mất. Nhưng tại sao tối qua anh lại mù quán tới như vậy? Không nghĩ tới bọn chúng sẽ dùng cách này!
Không thể trách người khác được, cũng tại anh mà ra.
Chân nhấn ga một cách điên rồ, Nam Phong cho xe chạy thật nhanh về nhà. Đầu tiên phải bình tĩnh, chỉ có bình tĩnh mới giải quyết được vấn đề trước mắt.
Cho xe vào gara, Nam Phong mặt không tí cảm xúc đi lên nhà.
- Thiếu gia, cuối cùng cậu cũng về nhà! – Quản gia của anh đứng một bên, vừa thở phào vừa nói.
- Không có chuyện gì. Chuẩn bị nước nóng, tôi muốn đi tắm. Còn nữa, lão gia đâu? – Nam Phong đứng lại một chút rồi nói.
- Đang ở phòng sách ạ!
- Tôi đi gặp nội! Làm việc của ông đi! – Nam Phong nhanh chóng hướng phòng sách đi tới.
Nam Phong hít một hơi, sau đó mở cửa phòng sách. Thường thì những chuyện chưa có kinh nghiệm, anh cư nhiên sẽ tìm ông nội. Nhưng anh thật sự chưa biết là mình nên hỏi cái gì cho phải lẽ.
Ông của anh ngồi ở chiếc ghề bành, trên tay cầm một quyển lịch sử tiếng Pháp, nhìn có vẻ rất lâu năm.
- Tối qua làm nội lo rồi! – Nam Phong ngồi xuống chiếc ghế đơn bên cạnh.
- Cũng không có gì! Cháu lớn rồi, lại là đàn ông, ta đâu cần lo gì nhiều! – Ông nội nhìn anh rồi cười hiền.
- Cháu có chuyện này không biết có nên hỏi nội hay không! – Nam Phong mệt mỏi dựa người ra phía sau.
- Đi một đêm rồi lại nói có chuyện cần hỏi. Sao, nói ta nghe một chút!
- Cháu cũng không biết giải thích thế nào nữa là khác! – Nam Phong vẫn là tư thế lười biếng mệt mỏi mà nói.
Tác giả :
Ngân Ken