Tiểu Thư Cưới Vợ
Quyển 7 - Chương 276: Pn11:man thê bại nhi
Chớp mắt đã tới trung tuần tháng mười, hai người nọ rời khỏi đây cũng sắp được một tháng, Vân Khoảnh Dương cùng Tư Vũ Thánh gửi thư về nói phân đà có việc, phải qua một thời gian nữa mới có thể trở về.
Ngày hôm đó, sau giờ ngọ, ba người cùng nhau nghỉ ngơi trong thư phòng ấm cúng, Vân Phi Vũ nằm trên nhuyễn tháp vuốt ve thực đơn mà Vân Khoảnh Dương đặc biệt gửi về cho mình, mà hai người khác ngồi một bên chơi cờ, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn qua đây, vẻ mặt đầy sủng nị.
‘thùng thùng thùng’
Tiếng gõ cửa đánh tan không gian yên lặng cùng ấm cúng giữa ba người, Vân Khoảnh Dương khẽ nhíu mày, sau đó nhìn ra cửa: “Chuyện gì?’
Cảm nhận được ngữ khí trong câu hỏi kia có phần không kiên nhẫn, gã tiểu tư ngoài cửa cẩn thận trả lời: “Khởi bẩm thiếu gia, có người muốn gặp thất thiếu gia.”
“Ủa? Ta?” Vân Phi Vũ kinh ngạc buông sách trong tay, cũng nhìn về phía cửa: “Ai muốn gặp ta?”
“Là Mạnh gia lần trước đã lưu lại trong phủ chúng ta vài ngày ạ.”
“Ôi, là Mạnh thúc?” Vân Phi Vũ kinh ngạc, ngược lại nhìn về phía Vân Khoảnh Dương: “Chẳng phải hắn đã trở về Đông An thành rồi sao?”
Nam nhân gật đầu, sau đó còn nói: “Chỉ sợ là bọn họ dọn nhà tới Diên Kinh thôi. Ta nhớ rõ hắn có nói sẽ tới Diên Kinh phát triển sản nghiệp, không ngờ lại nhanh như vậy.”
“Thật là…”
Vân Phi Vũ vội vàng nhảy xuống khỏi nhuyễn tháp, xỏ giầy, khoác ngoại bào. Hai người nhìn y biến mất ngoài cửa, đành phải lắc đầu chẳng biết làm sao, tiếp tục chơi cờ.
Vén rèm tiến vào đại sảnh, Vân Phi Vũ thấy Mạnh Lệnh Phương ngồi trước bàn uống trà, mà một nam tử xa lạ khác lại không ngừng chuyển động trong phòng, chắc hẳn đó chính là Mạnh Văn Tuyên.
“Tiểu Vũ, ngươi đã tới rồi.” Mạnh Lệnh Phương buông chung trà, mỉm cười đứng lên.
Không hề che dấu hân hoan cùng cảm tình trên mặt, Vân Phi Vũ nhanh chóng tới gần: “Mạnh thúc, ngài tới đây lúc nào vây? Nghe nói ngài tới Diên Kinh phát triển?”
“Ha hả, không dám nói tới từ phát triển, chỉ là một gian trà phô, làm chút sinh ý nhỏ nhặt mà thôi. Đôn đáo nhiều năm như vậy cũng khiến ta mệt mỏi rồi, thật sự muốn an ổn một chỗ. Ta không nghĩ sẽ trông đợi gì ở Đông An thành nữa, nhớ tới việc ngươi ở Diên Kinh, cho nên Mạnh thúc mới tới nơi này. Sao nào, không chào đón ta?”
“Mạnh thúc nói những lời này là quá khách khí rồi, ngài cần gì xin cứ nói thẳng, có thể làm thì ta nhất định sẽ giúp đỡ, chỉ cần đó không phải việc giết người phóng hỏa là được.” Vân Phi Vũ nháy mắt với hắn mấy cái, sau đó nhếch miệng cười nói.
Mạnh Lệnh Phương cười lớn, sau đó kéo nam tử đứng sau mình tới: “Nào, giới thiệu cho các người quen biết một chút. Tiểu Vũ, đây là nhi tử của ta, Văn Tuyên. Văn Tuyên, đây là Tiểu Vũ mà ta luôn nhắc tới với ngươi đấy, nhỏ hơn ngươi một tuổi nhưng từ khi nhỏ hơn ngươi rất nhiều thì y đã có bản lĩnh hơn người rồi, còn nữa, sự tình lần nãy cũng nhờ y hỗ trợ nên mới giải quyết được, ngươi cần phải cảm tạ người ta cho tốt.”
Người vừa tới, Mạnh Văn Tuyên đã không ngừng ngắm nghía, theo những điều nghe được từ miệng phụ nhân, hắn vẫn tưởng y là một tên có gương mặt nhân hậu tới ngốc nghếch, không ngờ khi gặp mặt thì y lại xinh đẹp như vậy. Từ trước tới nay hắn vốn là người yêu thích mỹ nhân, nhìn người trước mắt kiều diễm như hoa, địch ý trong lòng đã biến mất hơn phân nửa.
“Mạnh thúc, ta đã nói với ngài bao lần là không cần khách khí như vậy mà.” Vân Phi Vũ kinh ngạc nhìn nam tử đột nhiên sấn tới trước mặt, bị hành động vô cùng thân thiết của hắn khiến cho sửng sốt.
“Ta gọi đệ là Tiểu Vũ nha, đệ không ngại chứ?” Quả nhiên là cực phẩm, Mạnh Văn Tuyên không ngừng suýt xoa trong đầu: “Tay mềm mại như thế này, vậy nhất định da thịt trên người…” hắn không tự chủ nổi liền nuốt một ngụm nước miếng, nhìn chằm chằm người trước mắt, ngắm nhìn da thịt nhẵn nhụi tự bạch ngọc.
“Văn Tuyên, ngươi làm cái gì vậy?” Mạnh Lệnh Phương quát chói tai, hắn đương nhiên hiểu nhi tử thân sinh của mình hơn người nào hết, không học thức, không nghề nghiệp, hết ăn lại nằm nhưng bản tính lại cực kỳ háo sắc, bằng không tại sao lần này lại dính vào tai họa lớn như vậy? Trước khi xuất môn đã căn dặn nhi tử của mình không được phép làm chuyện xấu mặt, thật không ngờ tên nghịch tử này lại mau quên như vậy. Mạnh Lệnh Phương tức giận giương tay định tát cho hắn một cái.
Đuôi mắt nhìn thấy phụ thân giương tay lên, Mạnh Văn Tuyên lập tức lẻn ra phía sau Vân Phi Vũ, bất mãn bĩu môi: “Phụ thân, là người muốn ta nói nhiều lời cảm tạ với Tiểu Vũ, sau đó học tập ở y nhiều điều, không thân cận với y thì học tập sao được?”
“Ngươi… ngươi…” Mạnh Lệnh Phương tức tới phát run, nửa ngày nói không thành câu.
Vân Phi Vũ nhíu mày, theo những lời trước kia Mạnh Lệnh Phương kể lại, y chỉ nghĩ Mạnh Văn Tuyên là một lẻ thích ăn uống chơi bời, thật không dự liệu được hắn lại không có chí tiến thủ như vậy. Lần đầu tiên gặp y đã lộ ra ánh mắt tham lam thèm thuồng, thực khiến người ta không cách nào có cảm tình, uổng cho hắn có phụ thân tốt như vậy.
Rời khỏi hơi thở đáng ghét sau lưng, lười liếc hắn lấy một cái, Vân Phi Vũ đỡ Mạnh Lệnh Phương ngồi xuống, sau đó ngồi vào chỗ đối diện: “Mạnh thúc, sao không thấy Mạnh phu nhân tới vậy?”
Mạnh Lên Phương biết nam tử trẻ tuổi trước mắt đang cho mình bậc thang để bước xuống, hắn cười áy náy: “Nhiều ngày nay nàng mải mê chăm lo cho tân gia nên có chút mệt mỏi, không tới được.”
“Sao ngài lại tìm nơi khác chứ, chẳng phải cứ đến chỗ ta là được rồi sao? Tóm lại nơi này lớn như vậy, ta có thể an bài cho mọi người một viện tử.” Tuy rằng không thích mẫu tử Mạnh gia cho lắm, nhưng Mạnh Lệnh Phương lại như phụ thân của mình, y thực sự hy vọng có thể ở bên hắn nhiều một chút.
“Đúng vậy, phụ thân, chúng ta lập tức trả lại căn nhà kia, sau đó dọn…” Có thể ở bên cạnh mỹ nhân, Mạnh Văn Tuyên đương nhiên vui vẻ, vừa ngắt lời đã bị quát trở lại.
“Ngươi câm miệng lại cho ta, không nói câu nào chẳng ai bảo ngươi câm cả.” Mạnh Lệnh Phương hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó nhìn sang nam tử đối diện, khoát tay, cười nói: “Tiểu Vũ, không phải Mạnh thúc khách khí đâu, chỉ là mỗi gia đình có một thói quen khác nhau thôi. Hơn nữa, căn nhà ta tìm được cách cửa hàng gần hơn, mà ta cũng đã tới Diên Kinh này rồi, ngươi còn sợ sau này không có cơ hội gặp mặt sao. Mạnh thúc rất thích đồ ăn ở Phi Vũ Hiên của ngươi nha, sau này sẽ thường xuyên ghé qua quấy rầy, chỉ cần ngươi không ngại phiền phức là được, đúng không? Ha ha”
Ngẫm lại cũng đúng, Vân Phi Vũ cũng không tiếp tục yêu cầu, cười ha hả nói: “Mạnh thúc thích là được rồi, vậy mỗi ngày ngài đều tới chỗ ta dùng bữa, thế nào? Nếu không thì tới giờ ta sẽ sai người đưa tới.”
“Không cần không cần.” Mạnh Lệnh Phương vội vàng xua tay: “Ta muốn ăn sẽ tự động tới đây. Mạnh thúc này sẽ không khách khí với ngươi đâu.”
“Vậy thì tốt.” nghĩ một chút, Vân Phi Vũ còn nói: “Mạnh thúc, hay tối nay ngài lưu lại đây dùng bữa đi, ta làm bữa tiệc tẩy trần cho mọi người. Ngài nói cho ta biết nơi ngài ở, ta phái người tới tiếp Mạnh phu nhân tới đây.”
Vốn định cự tuyệt nhưng nhìn vẻ nhiệt tình trên gương mặt nam tử, Mạnh Lệnh Phương đành gật đầu: “Được rồi, nhưng hiện tại vẫn còn sớm, ta muốn trở về xem cửa hàng chuẩn bị ra sao, lát nữa chúng ta lại tới.”
“Ân, cũng tốt, chính sự quan trọng hơn.” Thấy hắn đứng lên, Vân Phi Vũ đứng lên theo: “Mạnh thúc cần gì cứ nói thẳng với ta, ngàn vạn lần đừng tỏ ra khách khí. Ta vẫn luôn coi ngài như người thân trong nhà vậy.”
“Ha ha, đã biết.” Mạnh Lệnh Phương vỗ vai y, nhìn nhi tử của mình, thở dài: “Nếu ta có một nhi tử giỏi giang như ngươi thì tốt biết bao.”
Vân Phi Vũ tươi cười: “Mạnh huynh vẫn chưa định tính, ta nghĩ qua vài năm nữa hắn sẽ tốt lên, Mạnh thúc đừng lo lắng.”
“Hắn a” Mạnh Lệnh Phương bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó túm tên Mạnh Văn Tuyên vẫn đang nhìn chòng chọc vào Vân Phi Vũ: “Không cần tiễn, lát nữa ta còn tới đây.”
“Được, chỉ đưa tới cửa.” Tiễn bước hai người, đang chuẩn bị đi vào phòng bếp xem còn những nguyên liệu gì lại thấy Vân Khoảnh Dương cùng Tích Vô Nhai bước tới đây. Một người toàn thân bạch y ôn nhuận như ngọc, một người khoác trên thân lam bào cẩm ngọc tuấn tú phi phàm, bao nhiêu thứ không vui khi nãy đều bị y vứt ra sau đầu.
Mỉm cười tiến lên phía trước, vươn hai tay ôm lấy hai người: “Các mỹ nhân của ta có nhớ tướng công không? Tới đón ta? Nào nào, để ta hôn một chút.”
‘Chụt chụt’ hai tiếng, thấy vẻ mặt dở khóc dở cười của hai người, Vân Phi Vũ cười hắc hắc: “Ngắm mỹ nhân quả nhiên khiến tâm tình vui vẻ.”
Vân Khoảnh Dương nhéo mũi y, thuận miệng hỏi: “Sao nào, tâm trạng của đệ khi nãy không tốt?”
Nhớ tới việc khi nãy bị người nọ đụng chạm, Vân Phi Vũ lập tức khó chịu, chau mày phủi y phục theo bản năng: “Mạnh thúc là người tốt như vậy mà nhi tử của hắn thật chẳng ra gì, ta thấy tiếc cho hắn quá.”
Nghe thấy y buông lời oán giận, hai người kinh ngạc, Tích Vô Nhai đưa tay vuốt lên nếp uốn trên mi tâm của y, ôn nhu nói: “Làm sao vậy? Kẻ nào trêu chọc đệ?”
Vừa mở miệng định nói lại đột nhiên ngậm chặt lại, nhớ tới việc nết mình đem chuyện vừa rồi nói ra, chắc chắn tên tiểu tử đáng chết kia sẽ bị lột da, Mạnh thúc khẳng định sẽ đau lòng, y thở dài: “Thôi quên đi vậy.”
Vân Phi Vũ nhoẻn miệng cười: “Không có, chỉ là nhìn bộ dạng vô lại của hắn không vừa mắt. Hắn có phụ thân tốt như vậy cũng không biết đường học hành giỏi giang báo đáp. Ta chỉ hâm mộ cũng có chút ghen tị thôi.”
Thấy y không muốn nói, hai người không tiếp tục truy vấn, chỉ đem tất cả ánh mắt cùng thần thái của y vào đáy mắt, sau đo liếc nhau, trong lòng tự hiểu.
“A, ra vậy, nếu đệ muốn Mạnh thúc trở thành phụ thân mình, vậy ta sẽ cho người tới đoạt đến đây.” Vân Khoảnh Dương sờ sờ cằm, vẻ mặt đăm chiêu.
Biết hắn chọc mình vui, Vân Phi Vũ lườm hắn một cái: “Còn có chuyện cướp phụ thân nữa hả, đúng là chỉ có huynh mới nghĩ ra thôi. Không nói hươu nói vượn với huynh nữa, tối nay gia quyến Mạnh thúc sẽ tới dùng bữa, ta tới nhà bếp xem đồ ăn có đủ hay không.” Nói xong, y định đẩy hai người bước đi.
“Ta đến hỗ trợ nha?” Tích Vô Nhai nắm tay y khẽ vuốt, vẻ mặt tươi cười nhìn y.
“Ta cũng thế.” Vân Khoảnh Dương cũng tiến lên bắt lấy tay phải y, đưa lên miệng hôn nhẹ, khóe miệng câu chút tiếu ý tà mị.
Vân Phi Vũ liếc mắt, thầm nghĩ: “Ta tới phòng bếp chứ có phải về phòng ngủ đâu, cần gì phải ám muội như vậy.” Có điều y cũng chẳng nói ra, trở tay nắm lấy hai bàn tay to lớn của hai người, làm như đang nắm tay hai bạn nhỏ, vừa đi vừa nói: “Được rồi, Tích nhặt rau, Dương rửa đồ, ta nấu ăn.”
Giờ Dậu tứ khắc, gia đình Mạnh Lệnh Phương tới.
Không biết là do bị Mạnh Lệnh Phương giáo huấn hay do Tích Vô Nhai cùng Vân Khoảnh Dương có mặt ở đây, Mạnh Văn Tuyên ngoan ngoãn rất nhiều.
Giữa bữa cơm, mọi người vừa ăn vừa tán gẫu, đang lúc vui vẻ, Lưu Ngọc Hoa vốn vẫn ngồi im lặng bên cạnh lại đột nhiên ngắt lời: “Nghe nói Cửu thân vương năm nay ba mươi mốt, ngài vẫn chưa thú nương tử đúng không?”
Câu nói đột ngột này khiến mọi người ngẩn ra, toàn bộ ánh mắt đều đổ dồn lên người nàng.
Tích Vô Nhai còn chưa kịp mở miệng, nàng lập tức nói: “Kỳ thực là thế này, ta có một chất nữ là bà con xa, năm nay vừa tròn mười tám tuổi, xinh đẹp đáng yêu, cầm kỳ thư họa đủ thứ *** thông, chỉ là do ánh mắt quá cao nên vẫn kéo dài tới hôm nay chưa thành thần, không biết vương gia có…”
“Được rồi, nàng nói nhăng nói cuội gì chứ, vương gia có thành thân hay chưa thì can hệ gì tới nàng.” Mạnh Lệnh Phương tức giận quát lớn, lại quay sang nhìn Mạnh Văn Tuyên: “Văn Tuyên, ngươi đưa mẫu thân của ngươi về trước.”
“Sao? Bây giờ?” Mạnh Văn Tuyên lưu luyến nhìn bàn đồ ăn đầy ắp cùng Vân Phi Vũ: “Phụ thân, chúng ta vẫn chưa ăn no mà.”
“Ha ha ha, ngươi trừ bỏ sống phóng túng ra còn có thể quan tâm tới thứ gì?” Mạnh Lệnh Phương tức giận mắng.
Lưu Ngọc Hoa chậm rãi đứng lên: “Lão gia phát hỏa với nhi tử làm gì, hắn muốn ăn no cũng không được hả? Người trừ bỏ mắng hắn khen người khác ra còn làm được gì? Tên đó tốt như vậy thì người nhận hắn làm nhi tử đi.”
Nhìn bàn tay chỉ về phía mình, Vân Phi Vũ ngạc nhiên, ngượng ngùng cười: “Mạnh phu nhân, ta nghĩ ngài lầm…”
“Câm miệng” Lưu Ngọc Hoa quát chói tai: “Đều tại ngươi, không phải tại ngươi thì nhà của ta sẽ biến thành như thế này sao? Vân gia của các người đúng là chả có thứ gì tốt đẹp cả.”
“Ba” Tiếng tát cực kỳ mạnh vang lên, Lưu Ngọc Hoa bụm mặt run rẩy sợ hãi.
Bàn tay buông xuôi bên người nhẹ nhàng run rẩy, Mạnh Lệnh Phương vẫn tức giận đỏ mặt tía tai, mồ hôi lạnh sau lưng chảy từng dòng. Tuy hai người đối diện vẫn ngồi yên không phản ứng, nhưng ánh mắt sắc lạnh kia khiến người ta không rét mà run.
“Tạ lỗi, lập tức tạ lỗi với Tiểu Vũ, có nghe thấy không!”
Lần đầu bị đánh, lần đầu bị quát, Lưu Ngọc Hoa chưa bao giờ chịu ủy khuất như thế này, nước mắt bắt đầu không ngừng chảy xuống: “Lão gia… người… thế nhưng lại vì ngoại nhân mà đánh ta?”
Mạnh Văn Tuyên không thể ngồi yên bên cạnh, phụ thân cùng mẫu thân của hắn vẫn luôn tương kính như tân, trừ bỏ vì vấn đề của hắn có chút khác ý nhưng tuyệt chưa khi nào khắc khẩu kịch liệt như lúc này, việc này… rốt cuộc là làm sao vậy?
(Tương kính như tân: hòa hợp),
Không khí trên bàn ăn trầm trọng mà áp lực, hai người bên cạnh từ tốn nhấm rượu nhưng vẫn khiến Vân Phi Vũ hiểu rằng bọn họ đang rất giận dữ, hiện tại y mà mở miệng sẽ khiến mọi chuyện càng thêm rắc rối, chỉ biết ngóng chờ có người chạy vào đánh tan cục diện bế tắc.
Có lẽ lão thiên gia cũng nghe thấy lời thỉnh cầu của y, rèm cửa ‘xoát’ một tiếng liền bị nhấc lên, một thân ảnh lướt qua, chỉ cảm thấy trên đùi trầm xuống, cổ bị người ôm, sau đó lại nghe thanh âm non nớt vang lên: “Tiểu Vũ, ta rất nhớ ngươi, ngươi có nhớ ta không vậy?”
“Tiểu Thần? Đặc huấn xong rồi sao?” Nhìn tiểu gia hỏa quân lấy mình, y kinh ngạc.
“Chưa đâu, ta trở về nghỉ ngơi vài ngày, hơn nữa ta cũng nhớ ngươi.” Ỷ Thần ôm mặt y hôn ‘chụt’ một tiếng, sau đó đắc ý nhìn hai người bên cạnh, có điều, nhìn thấy bọn họ không có phản ứng mới phát hiện không khí chung quanh bất ổn, quay ra sau nhìn ngó, lập tức bĩu môi nói thầm: “Nữ nhân kia sao lại tới nữa, thực khiến người ta chán ghét mà.”
Đây là tới giải vây hay đổ thêm dầu vào lửa? Vân Phi Vũ lập tức lấy tay che miệng hắn, thấp giọng quát: “Không được phép nói hưu nói vượn, Mạnh bá bá cùng mọi người tới đây làm khách. Đúng rồi, con vẫn chưa chào hỏi mọi người đâu, nào, mau chào đi.”
Vân Phi Vũ biết hắn chưa bao giờ chú ý tới cấp bậc lễ nghĩa và mấy thứ linh *** kia, cho nên chưa bao giờ thúc ép hắn chào hỏi người khác, mà hiện tại…
Ỷ Thần nghi hoặc nhìn y, thuận mắt quét qua mấy người trên bàn tiệc, đại khái cũng hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Tuy rằng hắn ghét nữ nhân kia, nhưng lão đầu này coi như không có trở ngại, hơn nữa bộ dạng của Tiểu Vũ cũng khó xử, vậy nên hắn cố gắng nhịn cảm giác muốn ói kia xuống, ngọt ngào hô lên: “Mạnh bá bá, sao ngài không ăn? Đồ ăn phụ thân nấu ngon lắm đó, ở bên ngoài không có phước ăn như vậy đâu.”
Nhìn kiều thê rơi lệ không ngừng, Mạnh Lệnh Phương đau lòng nhưng cũng không còn cách nào khác, hiện tại được cho một đường lui, hắn biết Tiểu Vũ đang giúp mình, lập tức tiếp lời: “Đúng vậy, đồ ăn nhiều như vậy mà không ăn là lãng phí. Văn Tuyên, chẳng phải ngươi vẫn đói sao, nhanh ăn đi, múc cho mẫu thân của ngươi một bát canh nữa.”
Rót đầy chén rượu, hắn đứng lên, vẻ mặt áy náy xin lỗi nhìn về phía ba người: “Vô Nhai, Khoảnh Dương, Tiểu Vũ, chuyện vừa rồi ta thay nội tử tạ lỗi cùng mọi người, tự phạt ba chén.”
(Nội tử: vợ)
Vân Phi Vũ lập tức bưng chén rượu, Tích Vô Nhai do dự một lúc cũng nâng lên, chỉ có Vân Khoảnh Dương là nhẹ nhàng gõ mặt bàn, lời nói thốt ra không nhanh không chậm: “Mạnh thúc, ta gọi ngài một tiếng Mạnh thúc cũng chỉ vì nể mặt Vũ Nhi. Nếu không phải Vũ Nhi lên tiếng thì chuyện nhà các người ta cũng chẳng thèm quản, chứ chưa nhắc tới việc lần này chẳng can hệ gì tới Vân gia chúng ta. Vũ Nhi mềm lòng không so đo, nhưng còn ta đây vốn là kẻ lòng dạ hẹp hòi, huống chi Vũ Nhi là tâm can bảo bối của ta. Ta phải nhắc nhở các người một câu: Các người dựa vào cái gì mà dám hô to gọi nhỏ với y? Hả!”
Khí thế cường giả toàn bộ đều được khai hỏa, uy áp đánh mạnh về phía ba người, Mạnh Lệnh Phương vào nam ra bắc nhiều năm miễn cưỡng cũng chịu đựng được, mà Lưu Ngọc Hoa cùng Mạnh Văn Tuyên lại tái nhợt mặt mũi, ôm nhau run rẩy.
“Dương, đừng”
“Tiểu Vũ, nàng lại khi dễ ngươi?” Ỷ Thần đột nhiên ngắt lời, chỉ về phía Lưu Ngọc Hoa hỏi.
“Có ý gì? Lại?” Tích Vô Nhai nhẹ giọng hỏi, ngữ khí bình tĩnh không lộ ra chút cảm xúc nào.
Không để ý Vân Phi Vũ ngăn cản, Ỷ Thần nhảy xuống khỏi người y, lại gần Lưu Ngọc Hoa đang thất kinh run rẩy, hừ lạnh một tiếng: “Đã quên lần trước ta nói với ngươi thế nào rồi sao? Thôi vậy, loại người như ngươi không chịu chút giáo huấn sẽ không nhớ được lâu. Đúng lúc lắm, tính cả một bạt tai lần trước ngươi ‘tặng’ cho Tiểu Vũ, hôm nay ta tính cả vốn lẫn lời.”
Ngày hôm đó, sau giờ ngọ, ba người cùng nhau nghỉ ngơi trong thư phòng ấm cúng, Vân Phi Vũ nằm trên nhuyễn tháp vuốt ve thực đơn mà Vân Khoảnh Dương đặc biệt gửi về cho mình, mà hai người khác ngồi một bên chơi cờ, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn qua đây, vẻ mặt đầy sủng nị.
‘thùng thùng thùng’
Tiếng gõ cửa đánh tan không gian yên lặng cùng ấm cúng giữa ba người, Vân Khoảnh Dương khẽ nhíu mày, sau đó nhìn ra cửa: “Chuyện gì?’
Cảm nhận được ngữ khí trong câu hỏi kia có phần không kiên nhẫn, gã tiểu tư ngoài cửa cẩn thận trả lời: “Khởi bẩm thiếu gia, có người muốn gặp thất thiếu gia.”
“Ủa? Ta?” Vân Phi Vũ kinh ngạc buông sách trong tay, cũng nhìn về phía cửa: “Ai muốn gặp ta?”
“Là Mạnh gia lần trước đã lưu lại trong phủ chúng ta vài ngày ạ.”
“Ôi, là Mạnh thúc?” Vân Phi Vũ kinh ngạc, ngược lại nhìn về phía Vân Khoảnh Dương: “Chẳng phải hắn đã trở về Đông An thành rồi sao?”
Nam nhân gật đầu, sau đó còn nói: “Chỉ sợ là bọn họ dọn nhà tới Diên Kinh thôi. Ta nhớ rõ hắn có nói sẽ tới Diên Kinh phát triển sản nghiệp, không ngờ lại nhanh như vậy.”
“Thật là…”
Vân Phi Vũ vội vàng nhảy xuống khỏi nhuyễn tháp, xỏ giầy, khoác ngoại bào. Hai người nhìn y biến mất ngoài cửa, đành phải lắc đầu chẳng biết làm sao, tiếp tục chơi cờ.
Vén rèm tiến vào đại sảnh, Vân Phi Vũ thấy Mạnh Lệnh Phương ngồi trước bàn uống trà, mà một nam tử xa lạ khác lại không ngừng chuyển động trong phòng, chắc hẳn đó chính là Mạnh Văn Tuyên.
“Tiểu Vũ, ngươi đã tới rồi.” Mạnh Lệnh Phương buông chung trà, mỉm cười đứng lên.
Không hề che dấu hân hoan cùng cảm tình trên mặt, Vân Phi Vũ nhanh chóng tới gần: “Mạnh thúc, ngài tới đây lúc nào vây? Nghe nói ngài tới Diên Kinh phát triển?”
“Ha hả, không dám nói tới từ phát triển, chỉ là một gian trà phô, làm chút sinh ý nhỏ nhặt mà thôi. Đôn đáo nhiều năm như vậy cũng khiến ta mệt mỏi rồi, thật sự muốn an ổn một chỗ. Ta không nghĩ sẽ trông đợi gì ở Đông An thành nữa, nhớ tới việc ngươi ở Diên Kinh, cho nên Mạnh thúc mới tới nơi này. Sao nào, không chào đón ta?”
“Mạnh thúc nói những lời này là quá khách khí rồi, ngài cần gì xin cứ nói thẳng, có thể làm thì ta nhất định sẽ giúp đỡ, chỉ cần đó không phải việc giết người phóng hỏa là được.” Vân Phi Vũ nháy mắt với hắn mấy cái, sau đó nhếch miệng cười nói.
Mạnh Lệnh Phương cười lớn, sau đó kéo nam tử đứng sau mình tới: “Nào, giới thiệu cho các người quen biết một chút. Tiểu Vũ, đây là nhi tử của ta, Văn Tuyên. Văn Tuyên, đây là Tiểu Vũ mà ta luôn nhắc tới với ngươi đấy, nhỏ hơn ngươi một tuổi nhưng từ khi nhỏ hơn ngươi rất nhiều thì y đã có bản lĩnh hơn người rồi, còn nữa, sự tình lần nãy cũng nhờ y hỗ trợ nên mới giải quyết được, ngươi cần phải cảm tạ người ta cho tốt.”
Người vừa tới, Mạnh Văn Tuyên đã không ngừng ngắm nghía, theo những điều nghe được từ miệng phụ nhân, hắn vẫn tưởng y là một tên có gương mặt nhân hậu tới ngốc nghếch, không ngờ khi gặp mặt thì y lại xinh đẹp như vậy. Từ trước tới nay hắn vốn là người yêu thích mỹ nhân, nhìn người trước mắt kiều diễm như hoa, địch ý trong lòng đã biến mất hơn phân nửa.
“Mạnh thúc, ta đã nói với ngài bao lần là không cần khách khí như vậy mà.” Vân Phi Vũ kinh ngạc nhìn nam tử đột nhiên sấn tới trước mặt, bị hành động vô cùng thân thiết của hắn khiến cho sửng sốt.
“Ta gọi đệ là Tiểu Vũ nha, đệ không ngại chứ?” Quả nhiên là cực phẩm, Mạnh Văn Tuyên không ngừng suýt xoa trong đầu: “Tay mềm mại như thế này, vậy nhất định da thịt trên người…” hắn không tự chủ nổi liền nuốt một ngụm nước miếng, nhìn chằm chằm người trước mắt, ngắm nhìn da thịt nhẵn nhụi tự bạch ngọc.
“Văn Tuyên, ngươi làm cái gì vậy?” Mạnh Lệnh Phương quát chói tai, hắn đương nhiên hiểu nhi tử thân sinh của mình hơn người nào hết, không học thức, không nghề nghiệp, hết ăn lại nằm nhưng bản tính lại cực kỳ háo sắc, bằng không tại sao lần này lại dính vào tai họa lớn như vậy? Trước khi xuất môn đã căn dặn nhi tử của mình không được phép làm chuyện xấu mặt, thật không ngờ tên nghịch tử này lại mau quên như vậy. Mạnh Lệnh Phương tức giận giương tay định tát cho hắn một cái.
Đuôi mắt nhìn thấy phụ thân giương tay lên, Mạnh Văn Tuyên lập tức lẻn ra phía sau Vân Phi Vũ, bất mãn bĩu môi: “Phụ thân, là người muốn ta nói nhiều lời cảm tạ với Tiểu Vũ, sau đó học tập ở y nhiều điều, không thân cận với y thì học tập sao được?”
“Ngươi… ngươi…” Mạnh Lệnh Phương tức tới phát run, nửa ngày nói không thành câu.
Vân Phi Vũ nhíu mày, theo những lời trước kia Mạnh Lệnh Phương kể lại, y chỉ nghĩ Mạnh Văn Tuyên là một lẻ thích ăn uống chơi bời, thật không dự liệu được hắn lại không có chí tiến thủ như vậy. Lần đầu tiên gặp y đã lộ ra ánh mắt tham lam thèm thuồng, thực khiến người ta không cách nào có cảm tình, uổng cho hắn có phụ thân tốt như vậy.
Rời khỏi hơi thở đáng ghét sau lưng, lười liếc hắn lấy một cái, Vân Phi Vũ đỡ Mạnh Lệnh Phương ngồi xuống, sau đó ngồi vào chỗ đối diện: “Mạnh thúc, sao không thấy Mạnh phu nhân tới vậy?”
Mạnh Lên Phương biết nam tử trẻ tuổi trước mắt đang cho mình bậc thang để bước xuống, hắn cười áy náy: “Nhiều ngày nay nàng mải mê chăm lo cho tân gia nên có chút mệt mỏi, không tới được.”
“Sao ngài lại tìm nơi khác chứ, chẳng phải cứ đến chỗ ta là được rồi sao? Tóm lại nơi này lớn như vậy, ta có thể an bài cho mọi người một viện tử.” Tuy rằng không thích mẫu tử Mạnh gia cho lắm, nhưng Mạnh Lệnh Phương lại như phụ thân của mình, y thực sự hy vọng có thể ở bên hắn nhiều một chút.
“Đúng vậy, phụ thân, chúng ta lập tức trả lại căn nhà kia, sau đó dọn…” Có thể ở bên cạnh mỹ nhân, Mạnh Văn Tuyên đương nhiên vui vẻ, vừa ngắt lời đã bị quát trở lại.
“Ngươi câm miệng lại cho ta, không nói câu nào chẳng ai bảo ngươi câm cả.” Mạnh Lệnh Phương hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó nhìn sang nam tử đối diện, khoát tay, cười nói: “Tiểu Vũ, không phải Mạnh thúc khách khí đâu, chỉ là mỗi gia đình có một thói quen khác nhau thôi. Hơn nữa, căn nhà ta tìm được cách cửa hàng gần hơn, mà ta cũng đã tới Diên Kinh này rồi, ngươi còn sợ sau này không có cơ hội gặp mặt sao. Mạnh thúc rất thích đồ ăn ở Phi Vũ Hiên của ngươi nha, sau này sẽ thường xuyên ghé qua quấy rầy, chỉ cần ngươi không ngại phiền phức là được, đúng không? Ha ha”
Ngẫm lại cũng đúng, Vân Phi Vũ cũng không tiếp tục yêu cầu, cười ha hả nói: “Mạnh thúc thích là được rồi, vậy mỗi ngày ngài đều tới chỗ ta dùng bữa, thế nào? Nếu không thì tới giờ ta sẽ sai người đưa tới.”
“Không cần không cần.” Mạnh Lệnh Phương vội vàng xua tay: “Ta muốn ăn sẽ tự động tới đây. Mạnh thúc này sẽ không khách khí với ngươi đâu.”
“Vậy thì tốt.” nghĩ một chút, Vân Phi Vũ còn nói: “Mạnh thúc, hay tối nay ngài lưu lại đây dùng bữa đi, ta làm bữa tiệc tẩy trần cho mọi người. Ngài nói cho ta biết nơi ngài ở, ta phái người tới tiếp Mạnh phu nhân tới đây.”
Vốn định cự tuyệt nhưng nhìn vẻ nhiệt tình trên gương mặt nam tử, Mạnh Lệnh Phương đành gật đầu: “Được rồi, nhưng hiện tại vẫn còn sớm, ta muốn trở về xem cửa hàng chuẩn bị ra sao, lát nữa chúng ta lại tới.”
“Ân, cũng tốt, chính sự quan trọng hơn.” Thấy hắn đứng lên, Vân Phi Vũ đứng lên theo: “Mạnh thúc cần gì cứ nói thẳng với ta, ngàn vạn lần đừng tỏ ra khách khí. Ta vẫn luôn coi ngài như người thân trong nhà vậy.”
“Ha ha, đã biết.” Mạnh Lệnh Phương vỗ vai y, nhìn nhi tử của mình, thở dài: “Nếu ta có một nhi tử giỏi giang như ngươi thì tốt biết bao.”
Vân Phi Vũ tươi cười: “Mạnh huynh vẫn chưa định tính, ta nghĩ qua vài năm nữa hắn sẽ tốt lên, Mạnh thúc đừng lo lắng.”
“Hắn a” Mạnh Lệnh Phương bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó túm tên Mạnh Văn Tuyên vẫn đang nhìn chòng chọc vào Vân Phi Vũ: “Không cần tiễn, lát nữa ta còn tới đây.”
“Được, chỉ đưa tới cửa.” Tiễn bước hai người, đang chuẩn bị đi vào phòng bếp xem còn những nguyên liệu gì lại thấy Vân Khoảnh Dương cùng Tích Vô Nhai bước tới đây. Một người toàn thân bạch y ôn nhuận như ngọc, một người khoác trên thân lam bào cẩm ngọc tuấn tú phi phàm, bao nhiêu thứ không vui khi nãy đều bị y vứt ra sau đầu.
Mỉm cười tiến lên phía trước, vươn hai tay ôm lấy hai người: “Các mỹ nhân của ta có nhớ tướng công không? Tới đón ta? Nào nào, để ta hôn một chút.”
‘Chụt chụt’ hai tiếng, thấy vẻ mặt dở khóc dở cười của hai người, Vân Phi Vũ cười hắc hắc: “Ngắm mỹ nhân quả nhiên khiến tâm tình vui vẻ.”
Vân Khoảnh Dương nhéo mũi y, thuận miệng hỏi: “Sao nào, tâm trạng của đệ khi nãy không tốt?”
Nhớ tới việc khi nãy bị người nọ đụng chạm, Vân Phi Vũ lập tức khó chịu, chau mày phủi y phục theo bản năng: “Mạnh thúc là người tốt như vậy mà nhi tử của hắn thật chẳng ra gì, ta thấy tiếc cho hắn quá.”
Nghe thấy y buông lời oán giận, hai người kinh ngạc, Tích Vô Nhai đưa tay vuốt lên nếp uốn trên mi tâm của y, ôn nhu nói: “Làm sao vậy? Kẻ nào trêu chọc đệ?”
Vừa mở miệng định nói lại đột nhiên ngậm chặt lại, nhớ tới việc nết mình đem chuyện vừa rồi nói ra, chắc chắn tên tiểu tử đáng chết kia sẽ bị lột da, Mạnh thúc khẳng định sẽ đau lòng, y thở dài: “Thôi quên đi vậy.”
Vân Phi Vũ nhoẻn miệng cười: “Không có, chỉ là nhìn bộ dạng vô lại của hắn không vừa mắt. Hắn có phụ thân tốt như vậy cũng không biết đường học hành giỏi giang báo đáp. Ta chỉ hâm mộ cũng có chút ghen tị thôi.”
Thấy y không muốn nói, hai người không tiếp tục truy vấn, chỉ đem tất cả ánh mắt cùng thần thái của y vào đáy mắt, sau đo liếc nhau, trong lòng tự hiểu.
“A, ra vậy, nếu đệ muốn Mạnh thúc trở thành phụ thân mình, vậy ta sẽ cho người tới đoạt đến đây.” Vân Khoảnh Dương sờ sờ cằm, vẻ mặt đăm chiêu.
Biết hắn chọc mình vui, Vân Phi Vũ lườm hắn một cái: “Còn có chuyện cướp phụ thân nữa hả, đúng là chỉ có huynh mới nghĩ ra thôi. Không nói hươu nói vượn với huynh nữa, tối nay gia quyến Mạnh thúc sẽ tới dùng bữa, ta tới nhà bếp xem đồ ăn có đủ hay không.” Nói xong, y định đẩy hai người bước đi.
“Ta đến hỗ trợ nha?” Tích Vô Nhai nắm tay y khẽ vuốt, vẻ mặt tươi cười nhìn y.
“Ta cũng thế.” Vân Khoảnh Dương cũng tiến lên bắt lấy tay phải y, đưa lên miệng hôn nhẹ, khóe miệng câu chút tiếu ý tà mị.
Vân Phi Vũ liếc mắt, thầm nghĩ: “Ta tới phòng bếp chứ có phải về phòng ngủ đâu, cần gì phải ám muội như vậy.” Có điều y cũng chẳng nói ra, trở tay nắm lấy hai bàn tay to lớn của hai người, làm như đang nắm tay hai bạn nhỏ, vừa đi vừa nói: “Được rồi, Tích nhặt rau, Dương rửa đồ, ta nấu ăn.”
Giờ Dậu tứ khắc, gia đình Mạnh Lệnh Phương tới.
Không biết là do bị Mạnh Lệnh Phương giáo huấn hay do Tích Vô Nhai cùng Vân Khoảnh Dương có mặt ở đây, Mạnh Văn Tuyên ngoan ngoãn rất nhiều.
Giữa bữa cơm, mọi người vừa ăn vừa tán gẫu, đang lúc vui vẻ, Lưu Ngọc Hoa vốn vẫn ngồi im lặng bên cạnh lại đột nhiên ngắt lời: “Nghe nói Cửu thân vương năm nay ba mươi mốt, ngài vẫn chưa thú nương tử đúng không?”
Câu nói đột ngột này khiến mọi người ngẩn ra, toàn bộ ánh mắt đều đổ dồn lên người nàng.
Tích Vô Nhai còn chưa kịp mở miệng, nàng lập tức nói: “Kỳ thực là thế này, ta có một chất nữ là bà con xa, năm nay vừa tròn mười tám tuổi, xinh đẹp đáng yêu, cầm kỳ thư họa đủ thứ *** thông, chỉ là do ánh mắt quá cao nên vẫn kéo dài tới hôm nay chưa thành thần, không biết vương gia có…”
“Được rồi, nàng nói nhăng nói cuội gì chứ, vương gia có thành thân hay chưa thì can hệ gì tới nàng.” Mạnh Lệnh Phương tức giận quát lớn, lại quay sang nhìn Mạnh Văn Tuyên: “Văn Tuyên, ngươi đưa mẫu thân của ngươi về trước.”
“Sao? Bây giờ?” Mạnh Văn Tuyên lưu luyến nhìn bàn đồ ăn đầy ắp cùng Vân Phi Vũ: “Phụ thân, chúng ta vẫn chưa ăn no mà.”
“Ha ha ha, ngươi trừ bỏ sống phóng túng ra còn có thể quan tâm tới thứ gì?” Mạnh Lệnh Phương tức giận mắng.
Lưu Ngọc Hoa chậm rãi đứng lên: “Lão gia phát hỏa với nhi tử làm gì, hắn muốn ăn no cũng không được hả? Người trừ bỏ mắng hắn khen người khác ra còn làm được gì? Tên đó tốt như vậy thì người nhận hắn làm nhi tử đi.”
Nhìn bàn tay chỉ về phía mình, Vân Phi Vũ ngạc nhiên, ngượng ngùng cười: “Mạnh phu nhân, ta nghĩ ngài lầm…”
“Câm miệng” Lưu Ngọc Hoa quát chói tai: “Đều tại ngươi, không phải tại ngươi thì nhà của ta sẽ biến thành như thế này sao? Vân gia của các người đúng là chả có thứ gì tốt đẹp cả.”
“Ba” Tiếng tát cực kỳ mạnh vang lên, Lưu Ngọc Hoa bụm mặt run rẩy sợ hãi.
Bàn tay buông xuôi bên người nhẹ nhàng run rẩy, Mạnh Lệnh Phương vẫn tức giận đỏ mặt tía tai, mồ hôi lạnh sau lưng chảy từng dòng. Tuy hai người đối diện vẫn ngồi yên không phản ứng, nhưng ánh mắt sắc lạnh kia khiến người ta không rét mà run.
“Tạ lỗi, lập tức tạ lỗi với Tiểu Vũ, có nghe thấy không!”
Lần đầu bị đánh, lần đầu bị quát, Lưu Ngọc Hoa chưa bao giờ chịu ủy khuất như thế này, nước mắt bắt đầu không ngừng chảy xuống: “Lão gia… người… thế nhưng lại vì ngoại nhân mà đánh ta?”
Mạnh Văn Tuyên không thể ngồi yên bên cạnh, phụ thân cùng mẫu thân của hắn vẫn luôn tương kính như tân, trừ bỏ vì vấn đề của hắn có chút khác ý nhưng tuyệt chưa khi nào khắc khẩu kịch liệt như lúc này, việc này… rốt cuộc là làm sao vậy?
(Tương kính như tân: hòa hợp),
Không khí trên bàn ăn trầm trọng mà áp lực, hai người bên cạnh từ tốn nhấm rượu nhưng vẫn khiến Vân Phi Vũ hiểu rằng bọn họ đang rất giận dữ, hiện tại y mà mở miệng sẽ khiến mọi chuyện càng thêm rắc rối, chỉ biết ngóng chờ có người chạy vào đánh tan cục diện bế tắc.
Có lẽ lão thiên gia cũng nghe thấy lời thỉnh cầu của y, rèm cửa ‘xoát’ một tiếng liền bị nhấc lên, một thân ảnh lướt qua, chỉ cảm thấy trên đùi trầm xuống, cổ bị người ôm, sau đó lại nghe thanh âm non nớt vang lên: “Tiểu Vũ, ta rất nhớ ngươi, ngươi có nhớ ta không vậy?”
“Tiểu Thần? Đặc huấn xong rồi sao?” Nhìn tiểu gia hỏa quân lấy mình, y kinh ngạc.
“Chưa đâu, ta trở về nghỉ ngơi vài ngày, hơn nữa ta cũng nhớ ngươi.” Ỷ Thần ôm mặt y hôn ‘chụt’ một tiếng, sau đó đắc ý nhìn hai người bên cạnh, có điều, nhìn thấy bọn họ không có phản ứng mới phát hiện không khí chung quanh bất ổn, quay ra sau nhìn ngó, lập tức bĩu môi nói thầm: “Nữ nhân kia sao lại tới nữa, thực khiến người ta chán ghét mà.”
Đây là tới giải vây hay đổ thêm dầu vào lửa? Vân Phi Vũ lập tức lấy tay che miệng hắn, thấp giọng quát: “Không được phép nói hưu nói vượn, Mạnh bá bá cùng mọi người tới đây làm khách. Đúng rồi, con vẫn chưa chào hỏi mọi người đâu, nào, mau chào đi.”
Vân Phi Vũ biết hắn chưa bao giờ chú ý tới cấp bậc lễ nghĩa và mấy thứ linh *** kia, cho nên chưa bao giờ thúc ép hắn chào hỏi người khác, mà hiện tại…
Ỷ Thần nghi hoặc nhìn y, thuận mắt quét qua mấy người trên bàn tiệc, đại khái cũng hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Tuy rằng hắn ghét nữ nhân kia, nhưng lão đầu này coi như không có trở ngại, hơn nữa bộ dạng của Tiểu Vũ cũng khó xử, vậy nên hắn cố gắng nhịn cảm giác muốn ói kia xuống, ngọt ngào hô lên: “Mạnh bá bá, sao ngài không ăn? Đồ ăn phụ thân nấu ngon lắm đó, ở bên ngoài không có phước ăn như vậy đâu.”
Nhìn kiều thê rơi lệ không ngừng, Mạnh Lệnh Phương đau lòng nhưng cũng không còn cách nào khác, hiện tại được cho một đường lui, hắn biết Tiểu Vũ đang giúp mình, lập tức tiếp lời: “Đúng vậy, đồ ăn nhiều như vậy mà không ăn là lãng phí. Văn Tuyên, chẳng phải ngươi vẫn đói sao, nhanh ăn đi, múc cho mẫu thân của ngươi một bát canh nữa.”
Rót đầy chén rượu, hắn đứng lên, vẻ mặt áy náy xin lỗi nhìn về phía ba người: “Vô Nhai, Khoảnh Dương, Tiểu Vũ, chuyện vừa rồi ta thay nội tử tạ lỗi cùng mọi người, tự phạt ba chén.”
(Nội tử: vợ)
Vân Phi Vũ lập tức bưng chén rượu, Tích Vô Nhai do dự một lúc cũng nâng lên, chỉ có Vân Khoảnh Dương là nhẹ nhàng gõ mặt bàn, lời nói thốt ra không nhanh không chậm: “Mạnh thúc, ta gọi ngài một tiếng Mạnh thúc cũng chỉ vì nể mặt Vũ Nhi. Nếu không phải Vũ Nhi lên tiếng thì chuyện nhà các người ta cũng chẳng thèm quản, chứ chưa nhắc tới việc lần này chẳng can hệ gì tới Vân gia chúng ta. Vũ Nhi mềm lòng không so đo, nhưng còn ta đây vốn là kẻ lòng dạ hẹp hòi, huống chi Vũ Nhi là tâm can bảo bối của ta. Ta phải nhắc nhở các người một câu: Các người dựa vào cái gì mà dám hô to gọi nhỏ với y? Hả!”
Khí thế cường giả toàn bộ đều được khai hỏa, uy áp đánh mạnh về phía ba người, Mạnh Lệnh Phương vào nam ra bắc nhiều năm miễn cưỡng cũng chịu đựng được, mà Lưu Ngọc Hoa cùng Mạnh Văn Tuyên lại tái nhợt mặt mũi, ôm nhau run rẩy.
“Dương, đừng”
“Tiểu Vũ, nàng lại khi dễ ngươi?” Ỷ Thần đột nhiên ngắt lời, chỉ về phía Lưu Ngọc Hoa hỏi.
“Có ý gì? Lại?” Tích Vô Nhai nhẹ giọng hỏi, ngữ khí bình tĩnh không lộ ra chút cảm xúc nào.
Không để ý Vân Phi Vũ ngăn cản, Ỷ Thần nhảy xuống khỏi người y, lại gần Lưu Ngọc Hoa đang thất kinh run rẩy, hừ lạnh một tiếng: “Đã quên lần trước ta nói với ngươi thế nào rồi sao? Thôi vậy, loại người như ngươi không chịu chút giáo huấn sẽ không nhớ được lâu. Đúng lúc lắm, tính cả một bạt tai lần trước ngươi ‘tặng’ cho Tiểu Vũ, hôm nay ta tính cả vốn lẫn lời.”
Tác giả :
Cửu Viên