Tiểu Thư Cưới Vợ
Quyển 1 - Chương 19: Ánh mặt trời tai họa
“Tiểu thư, tiểu thư…” Bích Nha nâng Vân Phi Vũ, lo lắng kêu gọi.
Tích Vô Nhai phát hiện tình trạng bên này, vội vàng đi tới, ngồi xuống bên cạnh bắt mạch cho y, một lát sau: “Không có việc gì, chỉ là thể lực có chút tiêu hao. Trở về nghỉ ngơi một chút là được.”
“…Ân.” Bích Nha gật gật đầu, cẩn thận lau đi dòng mồ hôi trên trán Vân Phi Vũ.
Tích Vô Nhai ngẩng đầu nhìn trời sau đó liếc mắt một cái, cuối cùng nhìn hai gò má đỏ hồng của Vân Phi Vũ, đứng sững tại chỗ, cũng không biết hắn nghĩ điều gì.
Tiếng bước chân ồn ào từ từ tiến lại gần, thấy Cung Trường Tuấn đưa quân tiếp viện tới, hắn nhẹ nhàng thở ra.
“Cung đội trưởng, ngươi tới vừa đúng lúc, ngươi xem….”
Hắn thoáng nhìn chung quanh. Cung Trường Tuấn cũng theo tầm mắt hắn nhìn một vòng, sáng tỏ gật đầu: “Xin công tử an tâm, tại hạ sẽ xử lý thỏa đáng.”
“Được! Vậy làm phiền.” Nói xong, quay đầu nhìn Vân Phi Vũ, sau đó khó xử nhìn sang Cung Trường Tuấn.
Cung Trường Tuấn gặp ánh mắt của hắn, không khỏi bắt đầu thấy buồn bực: “Tân lang này thực là kỳ quái. Cho dù trên đường không cho chúng ta gọi hắn là cô gia, chẳng lẽ đến nương tử của mình đang hôn mê cũng muốn bọn ta tới ôm có phải hay không?”
Nghĩ đến điều này, Cung Trường Tuấn xoay người… đi mất. Sau đó bắt đầu phân phó thuộc hạ don dẹp tàn cuộc.
Tích Vô Nhai thấy Cung Trường Tuấn thay đổi sắc mặt liền biết yêu cầu của mình thực quá đáng. Tuy rằng người ta là hộ vệ của Vân Vụ sơn trang, nhưng dù sao nam nữ thụ thụ bất thân, hơn nữa địa vị cách biệt, mình là tân lang lại yêu cầu nam nhân khác đến ôm tân nương… dường như không thể nào tưởng tượng nổi.
Không phải hắn chưa từng ghé qua chốn phong nguyệt, nhưng giờ phút này lại đối mặt với một vị thiên kim tiểu thư yểu điệu, cũng là thê tử mới cưới, tuy nói bản thân bị ép buộc thì đối phương vẫn là hoàng hoa khuê nữ. Tưởng tượng đến điều này, vẻ mặt “già nua” của Tích Vô Nhai bắt đầu ửng hồng, chần chờ một lúc lâu mới tiến lên, đưa tay ôm lấy Vân Phi Vũ, thầm nghĩ có nên thi triển khinh công để nhanh trở về? Thân thể trong vòng tay mềm mại không xương khiến hắn bắt đầu lo lắng: “Thân thể mảnh mai như vậy liệu có thể chịu được tốc độ của ta hay không.”
Đang lúc hắn còn do dự lại cảm thấy có người kéo kéo tay áo, cúi đầu nhìn người bên cạnh, chính là tiểu nha hoàn vừa nãy.
Không đợi hắn hỏi, Bích Nha đã bắt đầu nói: “Công tử, nô tỳ nghĩ người nên đi bộ về khách *** đi. Thân thể tiểu thư yếu ớt, vừa rồi lại ra nhiều mồ hôi như vậy, sẽ không chịu được gió.”
Tích Vô Nhai vừa nghe, cảm kích cười cười với tiểu nha đầu, thầm nghĩ bản thân sao lại vô ý như vậy. Nếu không có tiểu nha đầu này nhắc nhở, chỉ sợ chính mình đã khiến thân thể kiều diễm này nhiễm phong hàn, sợ rằng sáng mai nàng sẽ không thể rời giường, vậy càng mất nhiều thời gian hơn.
“Được! Vậy chúng ta đi thôi.”
Cánh tay vô ý ôm càng thêm chặt. Tuy rằng không cúi đầu nhìn người trong lòng một lần, nhưng hương thơm ngọt ngào trước ngực tự nhiên thoảng qua mũi, thân thể hai người chặt chẽ tiếp xúc, hơi ấm giao triền (quấn quít) cùng cảm giác mềm mại trên tay khiến hắn nhận thấy dưới bụng có một luồng nhiệt lưu bắt đầu dâng lên, không thể bước tiếp.
“Công tử, người làm sao vậy?” Bích Nha tò mò nhìn cô gia, thầm nghĩ, chính hắn vừa nói bước đi, tại sao bây giờ lại đứng bất động như vậy.
“A… Không có gì.” Cơ thể Tích Vô Nhai toát ra một tầng mồ hôi lạnh, thầm nghĩ: “Ta làm sao vậy? Cũng không phải tiểu tử chưa trải qua phong nguyệt. Thật là….”
Vận chân khí ép dục vọng xuống khiến đầu óc hoàn toàn thanh tỉnh, Tích Vô Nhai nhanh chóng bước đi, vừa bước vừa suy nghĩ: “Có phải đã lâu lắm ta chưa tới đó hay không? Trở lại Thanh Châu thành nhất định phải tới đó một chuyến.”
Về tới khách ***, Bích Nha chuẩn bị nước ấm, Tích Vô Nhai ôm Vân Phi Vũ trở lại phòng, thấy sắc mặt nàng đỏ ửng liền đưa tay đặt lên trán cùng hai gò má, lúc này mới biết cả người nàng nóng bừng, thầm nghĩ có phải đã nhiễm phong hàn rồi hay không? Nhìn y phục nàng kín bưng, khó trách vì sao lại ngất xỉu. Tích Vô Nhai thực tự nhiên, trong lòng không một tia dục niệm, định đưa tay giúp nàng mở vạt áo trước lại bị tiếng thét kinh hãi khiến cho giật mình.
“Công… công tử, người đang làm cái gì?” Bích Nha vội vàng mang bồn nước đặt trên bàn, đứng bên giường giương mắt hổ nhìn hắn.
“Ta…” Tích Vô Nhai vừa định giải thích nhưng lại như nhớ ra điều gì: “Vì sao ta phải giải thích chứ? Người trên giường là tân nương tử của ta cơ mà.”
Tích Vô Nhai mỉm cười: “Mặc kệ ngươi nghĩ ra sao, chỉ là muốn ngắm nhìn nương tử của ta một chút.”
“……” Bích Nha vừa nghe mấy lời này, không biết nên phản ứng thế nào, đứng im tại chỗ.
“Tên này… vừa nãy còn kêu tiểu thư này, tểu thư nọ, tại sao lại thay đổi cách xưng hô nhanh như vậy chứ? Hắn muốn làm gì thì ta cũng không thể ngăn cản được, dù sao bọn họ cũng là phu thê, còn tachỉ là một nha hoàn…”
Tiểu nha đầu trước mắt tuy không phản bác điều gì, nhưng vẻ mặt lại vô cùng khẩn trương nhìn mình chằm chằm, sợ mình gây bất lợi cho tiểu thư của nàng. Tích Vô Nhai không khỏi cười khổ, tại sao đột nhiên hắn có cảm giác mình là một tên Đăng Đồ Tử* đang đùa giỡn nữ tử nhà lành cơ chứ? Tự giễu lắc đầu, thầm nghĩ: “Từ lúc nào ta lại tính toán chi li như vậy? Lại cùng một tiểu nha đầu so đo. Aiz… Xem ra hôm nay ta quá hồ đồ rồi.”
(*Đăng Đồ Tử: Ý chỉ những kẻ háo sắc.)
Mang theo chút hối lỗi nhìn nàng, gương mặt vẽ lên nụ cười ôn hòa: “Tiểu thư nhà ngươi có thể là bị cảm nắng. Tuy hiện tại đã là mùa thu, nhưng nàng đứng dưới ánh nắng quá lâu nên không chịu nổi, hơn nữa thân thể lại yếu ớt, còn có… y phục của nàng bó quá chặt, như vậy sẽ không tốt cho hô hấp, ngươi… tốt nhất nên giúp nàng cởi bỏ một chút cho dễ thở. Cứ như vậy đi. Ta ra ngoài trước, cần gì liền kêu ta.”
Nói xong, không chút do dự xoay người rời khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa.
Lúc này Bích Nha mới nhẹ nhàng thở ra. Nghe xong những lời hắn nói, nàng hiểu được cảnh tượng ban nãy cũng không phải như mình suy nghĩ, trong lòng không khỏi tự trách. Có điều, nghĩ lại một chút, nếu y phục của tiểu thư thực sự bị hắn cởi bỏ… vậy thì gay go. Xem ra từ này về sau cần phải cẩn thận vị cô gia này mới được.
Thoáng nhìn chủ tử nằm trên giường, nàng thở dài, cởi bỏ y phục của Vân Phi Vũ, đến bên bồn nước, vắt khăn, cẩn thận giúp y lau sạch cơ thể.
Cảm giác đói bụng khiến Vân Phi Vũ tỉnh lại, cơn nóng bức dần tản đi, thoải mái vặn vẹo thắt lưng, đưa mắt nhìn khắp nơi, y phát hiện mình đã trở lại khách ***.
‘Chi nha’ Âm thanh của cánh cửa thu hút tầm mắt y, vừa quay đầu đã thấy Bích Nha tiến vào, thuận miệng hỏi: “Làm gì vậy?”
Nghe thấy câu hỏi, Bích Nha ngẩn người, kinh hỷ chạy đến bên giường: “Tiểu thư, rốt cuộc người cũng tỉnh lại rồi! Có đói bụng không vậy?”
Còn không chờ y trả lời, bụng liền kêu ‘ùng ục’. Chủ tớ hai người nhìn nhau cười.
“Tiểu thư, người nằm xuống tiếp tục nghỉ ngơi đi. Ta đi lấy chút đồ ăn tới.”
“Ân.” Vân Phi Vũ gật đầu, cả người mệt mỏi khiến y không muốn cử động. Nhìn Bích Nha ra khỏi phòng, y khép lại hai mắt, tiếp tục nghỉ ngơi, nhưng trong đầu vẫn không ngừng nhớ tới cảnh tượng trước khi mất đi ý thức. “Người kia rốt cuộc là ai?”
Tích Vô Nhai ngồi xếp bằng trên giường, trong đầu rối loạn khiến hắn không sao tĩnh tâm, đi tới cạnh bàn rót chung trà lạnh, nhấp một ngụm. Gương mặt xinh đẹp kia không ngừng lướt qua tâm trí, cả hương thơm xử nữ luôn quẩn quanh bên người, cảm xúc mềm mại còn lưu lại trên đôi tay. Điều này khiến hắn vô cùng ảo não, tức giận giơ ấm trà lên dội thẳng xuống đầu. Nước trà lành lạnh từ từ chảy xuống ướt đẫm mái tóc, nhưng dục hỏa trong lòng vẫn không sao dập tắt.
Thở dài một tiếng, hắn chán ghét cái cảm giác nôn nóng chưa bao giờ xuất hiện này: “Rõ ràng biết thú nàng về cũng chỉ là kế sách tạm thời, tại sao lại đem hình ảnh của nàng khắc sâu vào tâm trí? Không được! Nàng là người của Vân Gia, có lẽ cũng là gian tế mà lão cáo già kia phái tới cạnh mình. Từ nay về sau nên tránh cùng nàng tiếp xúc.”
Ân thầm hạ quyết tâm, hít sâu một hơi, cố gắng chuyển suy nghĩ sang việc khác. Tích Vô Nhai hồi tưởng lại việc đối mặt với năm gã hắc y nhân lúc sáng. “Rõ ràng bọn chúng nhắm tới nàng. Rốt cuộc là kẻ nào muốn dồn nàng tới chỗ chết? Nàng vẫn luôn sống trong sơn trang, nếu không vì mình cũng sẽ không rời khỏi nơi đó, cho nên cũng sẽ không có kẻ thù, trừ phi… là kẻ địch của Vân Vụ sơn trang. Người bình thường sẽ không có can đảm cùng Vân Vụ sơ trang đối đầu, mà người có gan hành động như vậy cũng chỉ có một. Có điều… thực sự là hắn sao?”
Tích Vô Nhai phát hiện tình trạng bên này, vội vàng đi tới, ngồi xuống bên cạnh bắt mạch cho y, một lát sau: “Không có việc gì, chỉ là thể lực có chút tiêu hao. Trở về nghỉ ngơi một chút là được.”
“…Ân.” Bích Nha gật gật đầu, cẩn thận lau đi dòng mồ hôi trên trán Vân Phi Vũ.
Tích Vô Nhai ngẩng đầu nhìn trời sau đó liếc mắt một cái, cuối cùng nhìn hai gò má đỏ hồng của Vân Phi Vũ, đứng sững tại chỗ, cũng không biết hắn nghĩ điều gì.
Tiếng bước chân ồn ào từ từ tiến lại gần, thấy Cung Trường Tuấn đưa quân tiếp viện tới, hắn nhẹ nhàng thở ra.
“Cung đội trưởng, ngươi tới vừa đúng lúc, ngươi xem….”
Hắn thoáng nhìn chung quanh. Cung Trường Tuấn cũng theo tầm mắt hắn nhìn một vòng, sáng tỏ gật đầu: “Xin công tử an tâm, tại hạ sẽ xử lý thỏa đáng.”
“Được! Vậy làm phiền.” Nói xong, quay đầu nhìn Vân Phi Vũ, sau đó khó xử nhìn sang Cung Trường Tuấn.
Cung Trường Tuấn gặp ánh mắt của hắn, không khỏi bắt đầu thấy buồn bực: “Tân lang này thực là kỳ quái. Cho dù trên đường không cho chúng ta gọi hắn là cô gia, chẳng lẽ đến nương tử của mình đang hôn mê cũng muốn bọn ta tới ôm có phải hay không?”
Nghĩ đến điều này, Cung Trường Tuấn xoay người… đi mất. Sau đó bắt đầu phân phó thuộc hạ don dẹp tàn cuộc.
Tích Vô Nhai thấy Cung Trường Tuấn thay đổi sắc mặt liền biết yêu cầu của mình thực quá đáng. Tuy rằng người ta là hộ vệ của Vân Vụ sơn trang, nhưng dù sao nam nữ thụ thụ bất thân, hơn nữa địa vị cách biệt, mình là tân lang lại yêu cầu nam nhân khác đến ôm tân nương… dường như không thể nào tưởng tượng nổi.
Không phải hắn chưa từng ghé qua chốn phong nguyệt, nhưng giờ phút này lại đối mặt với một vị thiên kim tiểu thư yểu điệu, cũng là thê tử mới cưới, tuy nói bản thân bị ép buộc thì đối phương vẫn là hoàng hoa khuê nữ. Tưởng tượng đến điều này, vẻ mặt “già nua” của Tích Vô Nhai bắt đầu ửng hồng, chần chờ một lúc lâu mới tiến lên, đưa tay ôm lấy Vân Phi Vũ, thầm nghĩ có nên thi triển khinh công để nhanh trở về? Thân thể trong vòng tay mềm mại không xương khiến hắn bắt đầu lo lắng: “Thân thể mảnh mai như vậy liệu có thể chịu được tốc độ của ta hay không.”
Đang lúc hắn còn do dự lại cảm thấy có người kéo kéo tay áo, cúi đầu nhìn người bên cạnh, chính là tiểu nha hoàn vừa nãy.
Không đợi hắn hỏi, Bích Nha đã bắt đầu nói: “Công tử, nô tỳ nghĩ người nên đi bộ về khách *** đi. Thân thể tiểu thư yếu ớt, vừa rồi lại ra nhiều mồ hôi như vậy, sẽ không chịu được gió.”
Tích Vô Nhai vừa nghe, cảm kích cười cười với tiểu nha đầu, thầm nghĩ bản thân sao lại vô ý như vậy. Nếu không có tiểu nha đầu này nhắc nhở, chỉ sợ chính mình đã khiến thân thể kiều diễm này nhiễm phong hàn, sợ rằng sáng mai nàng sẽ không thể rời giường, vậy càng mất nhiều thời gian hơn.
“Được! Vậy chúng ta đi thôi.”
Cánh tay vô ý ôm càng thêm chặt. Tuy rằng không cúi đầu nhìn người trong lòng một lần, nhưng hương thơm ngọt ngào trước ngực tự nhiên thoảng qua mũi, thân thể hai người chặt chẽ tiếp xúc, hơi ấm giao triền (quấn quít) cùng cảm giác mềm mại trên tay khiến hắn nhận thấy dưới bụng có một luồng nhiệt lưu bắt đầu dâng lên, không thể bước tiếp.
“Công tử, người làm sao vậy?” Bích Nha tò mò nhìn cô gia, thầm nghĩ, chính hắn vừa nói bước đi, tại sao bây giờ lại đứng bất động như vậy.
“A… Không có gì.” Cơ thể Tích Vô Nhai toát ra một tầng mồ hôi lạnh, thầm nghĩ: “Ta làm sao vậy? Cũng không phải tiểu tử chưa trải qua phong nguyệt. Thật là….”
Vận chân khí ép dục vọng xuống khiến đầu óc hoàn toàn thanh tỉnh, Tích Vô Nhai nhanh chóng bước đi, vừa bước vừa suy nghĩ: “Có phải đã lâu lắm ta chưa tới đó hay không? Trở lại Thanh Châu thành nhất định phải tới đó một chuyến.”
Về tới khách ***, Bích Nha chuẩn bị nước ấm, Tích Vô Nhai ôm Vân Phi Vũ trở lại phòng, thấy sắc mặt nàng đỏ ửng liền đưa tay đặt lên trán cùng hai gò má, lúc này mới biết cả người nàng nóng bừng, thầm nghĩ có phải đã nhiễm phong hàn rồi hay không? Nhìn y phục nàng kín bưng, khó trách vì sao lại ngất xỉu. Tích Vô Nhai thực tự nhiên, trong lòng không một tia dục niệm, định đưa tay giúp nàng mở vạt áo trước lại bị tiếng thét kinh hãi khiến cho giật mình.
“Công… công tử, người đang làm cái gì?” Bích Nha vội vàng mang bồn nước đặt trên bàn, đứng bên giường giương mắt hổ nhìn hắn.
“Ta…” Tích Vô Nhai vừa định giải thích nhưng lại như nhớ ra điều gì: “Vì sao ta phải giải thích chứ? Người trên giường là tân nương tử của ta cơ mà.”
Tích Vô Nhai mỉm cười: “Mặc kệ ngươi nghĩ ra sao, chỉ là muốn ngắm nhìn nương tử của ta một chút.”
“……” Bích Nha vừa nghe mấy lời này, không biết nên phản ứng thế nào, đứng im tại chỗ.
“Tên này… vừa nãy còn kêu tiểu thư này, tểu thư nọ, tại sao lại thay đổi cách xưng hô nhanh như vậy chứ? Hắn muốn làm gì thì ta cũng không thể ngăn cản được, dù sao bọn họ cũng là phu thê, còn tachỉ là một nha hoàn…”
Tiểu nha đầu trước mắt tuy không phản bác điều gì, nhưng vẻ mặt lại vô cùng khẩn trương nhìn mình chằm chằm, sợ mình gây bất lợi cho tiểu thư của nàng. Tích Vô Nhai không khỏi cười khổ, tại sao đột nhiên hắn có cảm giác mình là một tên Đăng Đồ Tử* đang đùa giỡn nữ tử nhà lành cơ chứ? Tự giễu lắc đầu, thầm nghĩ: “Từ lúc nào ta lại tính toán chi li như vậy? Lại cùng một tiểu nha đầu so đo. Aiz… Xem ra hôm nay ta quá hồ đồ rồi.”
(*Đăng Đồ Tử: Ý chỉ những kẻ háo sắc.)
Mang theo chút hối lỗi nhìn nàng, gương mặt vẽ lên nụ cười ôn hòa: “Tiểu thư nhà ngươi có thể là bị cảm nắng. Tuy hiện tại đã là mùa thu, nhưng nàng đứng dưới ánh nắng quá lâu nên không chịu nổi, hơn nữa thân thể lại yếu ớt, còn có… y phục của nàng bó quá chặt, như vậy sẽ không tốt cho hô hấp, ngươi… tốt nhất nên giúp nàng cởi bỏ một chút cho dễ thở. Cứ như vậy đi. Ta ra ngoài trước, cần gì liền kêu ta.”
Nói xong, không chút do dự xoay người rời khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa.
Lúc này Bích Nha mới nhẹ nhàng thở ra. Nghe xong những lời hắn nói, nàng hiểu được cảnh tượng ban nãy cũng không phải như mình suy nghĩ, trong lòng không khỏi tự trách. Có điều, nghĩ lại một chút, nếu y phục của tiểu thư thực sự bị hắn cởi bỏ… vậy thì gay go. Xem ra từ này về sau cần phải cẩn thận vị cô gia này mới được.
Thoáng nhìn chủ tử nằm trên giường, nàng thở dài, cởi bỏ y phục của Vân Phi Vũ, đến bên bồn nước, vắt khăn, cẩn thận giúp y lau sạch cơ thể.
Cảm giác đói bụng khiến Vân Phi Vũ tỉnh lại, cơn nóng bức dần tản đi, thoải mái vặn vẹo thắt lưng, đưa mắt nhìn khắp nơi, y phát hiện mình đã trở lại khách ***.
‘Chi nha’ Âm thanh của cánh cửa thu hút tầm mắt y, vừa quay đầu đã thấy Bích Nha tiến vào, thuận miệng hỏi: “Làm gì vậy?”
Nghe thấy câu hỏi, Bích Nha ngẩn người, kinh hỷ chạy đến bên giường: “Tiểu thư, rốt cuộc người cũng tỉnh lại rồi! Có đói bụng không vậy?”
Còn không chờ y trả lời, bụng liền kêu ‘ùng ục’. Chủ tớ hai người nhìn nhau cười.
“Tiểu thư, người nằm xuống tiếp tục nghỉ ngơi đi. Ta đi lấy chút đồ ăn tới.”
“Ân.” Vân Phi Vũ gật đầu, cả người mệt mỏi khiến y không muốn cử động. Nhìn Bích Nha ra khỏi phòng, y khép lại hai mắt, tiếp tục nghỉ ngơi, nhưng trong đầu vẫn không ngừng nhớ tới cảnh tượng trước khi mất đi ý thức. “Người kia rốt cuộc là ai?”
Tích Vô Nhai ngồi xếp bằng trên giường, trong đầu rối loạn khiến hắn không sao tĩnh tâm, đi tới cạnh bàn rót chung trà lạnh, nhấp một ngụm. Gương mặt xinh đẹp kia không ngừng lướt qua tâm trí, cả hương thơm xử nữ luôn quẩn quanh bên người, cảm xúc mềm mại còn lưu lại trên đôi tay. Điều này khiến hắn vô cùng ảo não, tức giận giơ ấm trà lên dội thẳng xuống đầu. Nước trà lành lạnh từ từ chảy xuống ướt đẫm mái tóc, nhưng dục hỏa trong lòng vẫn không sao dập tắt.
Thở dài một tiếng, hắn chán ghét cái cảm giác nôn nóng chưa bao giờ xuất hiện này: “Rõ ràng biết thú nàng về cũng chỉ là kế sách tạm thời, tại sao lại đem hình ảnh của nàng khắc sâu vào tâm trí? Không được! Nàng là người của Vân Gia, có lẽ cũng là gian tế mà lão cáo già kia phái tới cạnh mình. Từ nay về sau nên tránh cùng nàng tiếp xúc.”
Ân thầm hạ quyết tâm, hít sâu một hơi, cố gắng chuyển suy nghĩ sang việc khác. Tích Vô Nhai hồi tưởng lại việc đối mặt với năm gã hắc y nhân lúc sáng. “Rõ ràng bọn chúng nhắm tới nàng. Rốt cuộc là kẻ nào muốn dồn nàng tới chỗ chết? Nàng vẫn luôn sống trong sơn trang, nếu không vì mình cũng sẽ không rời khỏi nơi đó, cho nên cũng sẽ không có kẻ thù, trừ phi… là kẻ địch của Vân Vụ sơn trang. Người bình thường sẽ không có can đảm cùng Vân Vụ sơ trang đối đầu, mà người có gan hành động như vậy cũng chỉ có một. Có điều… thực sự là hắn sao?”
Tác giả :
Cửu Viên