Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh
Chương 184 184 Hoa Sen Xanh Gây Nên Náo Động
Sau khi ngắt điện thoại, Triệu Đại Vĩ chuẩn bị việc của mình.
Anh nhớ đến hoa sen xanh trên xe mô tô ba bánh của mình.
Thứ này Triệu Đại Vĩ giữ lấy có tác dụng rất lớn!
Có điều, khi Lâm Đại Vĩ đi đến lấy hoa sen xanh trong mô tô ba bánh ra, chợt có một du khách thấy được, đột ngột ngạc nhiên tán thán: “Trời ơi, hoa sen màu xanh, đẹp quá!”
Nói xong, cô ấy còn điên cuồng chụp hoa sen xanh trong xe Triệu Đại Vĩ đăng lên mạng!
Triệu Đại Vĩ: “…”
Anh chuẩn bị lấy hoa sen xanh ra gây nên náo động, tạo tin tức mới, tăng thêm điểm sáng du lịch cho thôn Đại Long.
Kết quả, hoa chưa được lấy ra đã có du khách chú ý đến rồi.
“Đây là hoa người ta trông sao?” Du khách tiến lên phía trước, giơ tay muốn sờ.
Hành động này suýt nữa dọa Triệu Đại Vĩ nhảy dựng, anh vội lên tiếng: “Khoan đã! Thật ngại quá, đó là hoa sen xanh của tôi.
Nếu cô muốn xem, muốn chụp ảnh đều không sao, nhưng không thể hái hoa!”
Du khách ngượng ngùng: “Đây là hoa của anh à, tôi chỉ muốn sờ thử, chứ không định hái hoa.”
“Vậy thì được.
Nhưng thứ này vô cùng quý giá, cố gắng đừng chạm nó bằng tay.” Triệu Đại Vĩ thở phào nhẹ nhõm, tiến lên phía trước: “Nếu cô muốn chụp ảnh, tôi sẽ tìm chỗ đặt hoa này.”
Du khách gật đầu, lại chụp thêm mấy bức ảnh nữa rồi nói: “Cảm ơn anh cho tôi chụp ảnh, giờ tôi chụp xong rồi!”
Triệu Đại Vĩ lập tức lấy hoa sen xanh ra.
Vừa lấy ra, quả nhiên thu hút sự chú ý của không ít người.
Lương Thu Tĩnh ngạc nhiên hô lên: “Trời ạ, hoa sen màu xanh, đẹp quá đi mất! Trước giờ tôi chưa từng thấy hoa sen đẹp thế này!”
Tiền Mỹ Lâm nhìn thử, cũng ngạc nhiên đến sững sờ.
“Thật sự là hoa sen xanh, tôi cũng chừa thấy bao giờ, thật hiếm có!” Lúc đầu, Tiền Mỹ Lâm hơi ngạc nhiên, sau đó lại nghĩ đến chuyện khác, càng ngạc nhiên hơn: “Bây giờ đã sắp tháng chín rồi, phần lớn hoa sen đều đã tàn, nhưng bông hoa này lại vừa nở rộ, tươi thật!”
Tiếp sau đó, mọi người vây lại.
Triệu Đại Vĩ đặt hoa ở cửa, nhưng vì phòng có người hái hóa, Triệu Đại Vĩ một rào chắn phía trước, với lại còn để một biển cảnh báo: “Trồng hoa này rất khó, xin đừng tự tiện hái hoa!”
Rào rào rào!
Một tiếng sau, cửa nhà Triệu Đại Vĩ đã đông như trẩy hội.
Không phải Triệu Đại Vĩ chưa nghĩ đến việc rất ồn ào, nhưng nghĩ đến nếu đặt ở nơi khác, rất có thể sẽ bị người ta hái mất, anh vẫn lựa chọn tạm thời đặt hoa sen xanh này ở nơi không xa cổng nhà.
Như vậy, có người hái hoa hay không vừa nhìn là thấy ngay.
Ngoài ra, sự xuất hiện của hoa sen xanh cũng kéo khách đến quầy đậu hũ thối của Tiền Mỹ Lâm rất nhiều.
Mấy khách hàng này vây quanh cửa nhà Triệu Đại Vĩ, còn thi thoảng lên tiếng cảm thán.
“Là hoa sen xanh thật, sống lâu mới thấy!”
“Lần đầu thấy hoa sen xanh, tôi rất thích, phải chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè!”
Thế là, trên Weibo, trong vòng bạn bè!
Có thể thấy tin tức thôn Đại Long thành phố Phong Lâm xuất hiện hoa sen xanh ở rất nhiều nơi.
Vả lại có người chú ý đến thời gian còn đặc biệt ghi chú: “Sắp đến tháng chín rồi, chúng ta cùng nhau thưởng thức hoa sen thôi! Màu xanh đấy!”
Ghi chú này càng khiến người ta quan tâm hơn.
Vì rất nhiều người biết mùa hái hoa sen bình thường đến tháng tám dường như kết thúc rồi, cực ít hoa sẽ nở đến tháng chín.
Mà rất rõ ràng, hoa sen này của Triệu Đại Thụ mới nở rộ, với lại có búp hoa nhỏ bên cạnh, thâm chí kỳ hoa sẽ kéo dài đến cuối tháng chín hoặc tháng mười!
Mà như vậy tương đối tươi mới và hiếm có.
Triệu Đại Vĩ ước lượng bằng mắt, hoa sen này có thể giữ được đến tháng mười.
Mà nếu mỗi ngày anh vẩy một ít linh dịch lên hoa, hẳn có thể giữ đến cuối tháng mười!
Cũng chính vì vậy Triệu Đại Vĩ mới nói, quà Di Vân gửi cho anh rất lớn! Vì cái này sẽ thu hút rất nhiều du khách đến thôn Đại Long!
……
Sau khi rất nhiều người đến du lịch, họ còn đăng tin tức lên mạng, tin tức này cũng dẫn đến sự quan tâm của truyền thông thành phố Phong Lâm.
Buổi tối, đài truyền hình Phong Lâm nhắc đến chuyện này trong chương trình tin mới Phong Lâm.
Thậm chí đến sáng ngày thứ hai trên báo của Phong Lâm cũng đăng tin tức này.
Chuyện này rất hot trên mạng.
Nhân viên ủy ban thôn thôn Đại Long thấy thôn Đại Long hot trên mạng như vậy chợt phấn khởi đến nỗi muốn nhảy cẫng lên!
Vì chuyện du lịch, thu nhập của thôn dân thôn Đại Long tăng lên nhiều!
Đương nhiên, ủy ban thôn cũng không nghĩ thôn Đại Long phát triển là công lao của bọn họ.
Trong lòng bọn họ rất rõ ràng.
Không có Triệu Đại Vĩ thì không có thôn Đại Long ngày hôm nay!
“Đứa nhỏ Đại Vĩ này, thôn Đại Long chúng ta trước đó đối xử tệ với cậu ấy.
Trước đó, lúc nhà cậu ấy nghèo, mọi người đều chẳng ai quan tâm người ta, vả lại trưởng thôn còn ngấp nghé chị dâu của Đại Vỹ.”
“Bây giờ Đại Vĩ không tính toán chuyện trước kia, còn hao tâm tổn sức phát triển thôn Đại Long.
Đạo đức thế này, có mấy ai trong thôn Đại Long chúng ta sánh được?”
Khi phó thôn Lý của thôn nói mấy câu này, những người khác đều cúi đầu.
Sau khi cơ thể trưởng thôn Ngô Lương Đông tốt hơn chút, ông ta thường xuyên đi ra ngoài.
Lúc này mới qua một tháng, thôn Đại Long có thay đổi nghiêng trời lệch đất dưới sự dẫn dắt của Triệu Đại Vĩ, lòng ông ta chợt có cảm xúc lẫn lộn.
“Triệu Đại Vĩ, tôi thua rồi!” Ánh mắt Ngô Lương Đông lóe lên.
Quả thật trong lòng ông ta hơi hối hận.
Ban đầu, nếu ông ta không tính kế hãm hại Triệu Đại Vĩ, nếu trước đây đối xử tốt với Triệu Đại Vĩ, dù là giả bộ hay thật lòng, thì Triệu Đại Vĩ cũng sẽ cảm ơn sự giúp đỡ của ông ta.
Nhà họ Ngô, tuyệt không phải dáng vẻ như bây giờ, mà như mặt trời ban trưa.
Đáng tiếc.
Trên thế giới này không có hối hận.
Bây giờ không ai trong thôn đặt nhà họ Ngô vào trong mắt.
Khi người trong thôn nhắc đến người nhà họ Ngô đều nói trưởng thôn Ngô Lương Đông và con trai Ngô Lương Đông là Ngô Tùng Quế đều chẳng là gì cả.
Chỉ có chút ấn tượng con dâu nhà họ Ngô là Lý Vũ Trân.
Thật sự Ngô Lương Đông cũng tận tai nghe được đánh giá về ông ta, dù da mặt ông ta dày cũng cảm thấy xấu hổ đến nỗi không thể ngẩng đầu lên được.
……
Đêm đó, đến bảy giờ tối vẫn còn du khách ở lại thôn Đại Long.
Vốn dĩ trước đây đến sáu giờ, thôn Đại Long không còn khách du lịch, nhưng hôm nay là ngoại lệ.
Mà có thể sau ngoại lệ này sẽ biến thành chuyện ngày thường.
Triệu Đại Vĩ thấy cảnh này, lập tức nói: “Xem ra phải bắt đầu khởi công khách sạn rồi.”
Gần đây anh lại nhận được một khoản từ khách sạn Trường Ca Thái Vi, tiền bán túi thơm, thêm tiền Tôn Hồng Hồng bán túi thơm trên mạng, với cả tiền Triệu Tuệ Lan mở nhà hàng, thậm chí có tiền bán cá.
Trừ nấm được rót vào vốn khách sạn Trường Ca Thái Vi, nên trước mắt không có thu nhập từ nấm, cộng những thu nhập khác lại, trong tài khoản của Triệu Đại Vĩ có tổng cộng hơn ba trăm sáu mươi vạn!
Khoản tiền này đủ để làm một khách sạn tốt!
Nhân lúc đội trưởng đội xây dựng Hàn Vũ Chân đang hóng mát ở nhà anh, thế là Triệu Đại Vĩ đến trước mặt Hàn Vũ Chân, nói: “Chị Vũ Chân, chị muốn đơn đặt hàng lớn không?”
“Đơn đặt hàng gì?”
“Tôi muốn là một khách sạn, khoảng sáu bảy tầng, cỡ hai nghìn mét vuông, bao sửa chữa, tốt một chút.”
Hàn Vũ Chân động lòng rồi!
Đây quả thật là đơn đặt hàng lớn!
Hàn Vũ Chân nói: “Tổng giám đốc Triệu, tôi cảm thấy cậu làm khách sạn, chi bằng xây nhà hàng.
Tôi đã thấy rồi, bây giờ người đến thôn Đại Long du lịch rất nhiều, tiệm ăn Trang Trại Nhỏ trước đó cậu đầu tư xem như ổn rồi, cũng không chứa được quá nhiều khách hàng.”
“Chi bằng xây nhà hàng, đến lúc đó có thể lãi nhiều hơn.
Với lại tôi cảm thấy, người đến thôn Đại Long ở qua đêm chắc chắn không đến đây ăn nhiều!”
“Khách sạn…”
Triệu Đại Vĩ nói: “Được, vậy thì khách sạn, hai tầng dưới làm nhà hàng, mấy tầng trên làm phòng khách sạn.”
“Chị ước lượng thử xem khoảng bao nhiêu tiền?” Triệu Đại Vĩ hỏi.
Hàn Vũ Chân nói: “E là tổng đầu từ phải đến tầm tám trăm vạn, nếu yêu cầu trang trí chỉnh sửa khách sạn của cậu tương đối cao.”
“Tám trăm vạn…” Tạm thời Triệu Đại Vĩ không có nhiều tiền như thế, nếu thật sự muốn kiếm, trong thời gian ngắn anh cũng không có cách kiếm được.
Triệu Đại Vĩ nói: “Thanh toán lần đầu khoảng bao nhiêu?”
Hàn Vũ Chân nói: “Ba trăm vạn, cậu thấy thế nào?”
Bao nhiêu đây Triệu Đại Vĩ kham được, vội gật đầu: “Được.
Vậy tôi giao cho chị làm công trình này!”
Triệu Đại Vĩ rất tín nhiệm Hàn Vũ Chân..