Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh
Chương 135 135 Bảo Quán Chủ Của Các Người Đến Gặp Tôi
Lương Thu Võ bị ghì chặt dưới đất, mặc dù không nhìn thấy Triệu Đại Vĩ, nhưng nghe thấy giọng nói cũng biết được ai đến.
Người kinh hãi nhất vẫn là Lương Thu Tĩnh, cô ấy tận mắt nhìn Triệu Đại Vĩ, từng bước từng bước đi vào từ cửa của Kinh Võ đạo quán.
“Anh là ai?”
Diệp Anh Kiệt được đỡ dậy, nhìn thấy có người đứng ra ra mặt cho anh em nhà họ Lương, sau đó lại còn một mình xông vào Kinh Võ đạo quán, trong lòng không khỏi nghi ngờ, lại có chút khinh thường.
Triệu Đại Vĩ nói: “Tôi tên là Triệu Đại Vĩ, hôm nay đến đây là để đưa Lương Thu Võ và Lương Thu Tĩnh đi.”
“Nhân tiện đây, hành vi của anh rất bỉ ổi, tôi đề nghị anh xin lỗi Lương Thu Võ.”
Giọng của Triệu Đại Vĩ rất bình thản, cũng không cảm thấy tức giận vì sự gian xảo của Diệp Anh Kiệt, cảm thấy tức giận nhiều vì anh ta cho một đám người đánh Lương Thu Võ.
Anh đến chỉ để đưa người đi.
Hôm nay Lương Thu Võ đã khiến anh hơi thất vọng.
Hơn nữa chuyện của Diệp Anh Kiệt chung quy vẫn thuộc về việc Lương Thu Võ tranh chấp với người khác, anh hy vọng Lương Thu Võ sẽ tự mình tìm ra cách giải quyết Diệp Anh Kiệt, chứ anh không phải đứng ra giải quyết Diệp Anh Kiệt.
Vì vậy.
Triệu Đại Vĩ yêu cầu Diệp Anh Kiệt xin lỗi, chứ không hề có ý dạy dỗ Diệp Anh Kiệt.
Tuy nhiên, ngay cả khi đó là một lời xin lỗi, Diệp Anh Kiệt vẫn thấy nó thật buồn cười.
Diệp Anh Kiệt kiêu ngạo nói: “Hôm nay, tôi sẽ không xin lỗi.
Còn người, anh cũng không được dẫn đi!”
“Đánh tiếp cho tao!” Diệp Anh Kiệt nói.
Triệu Đại Vĩ thở dài bất lực, nói: “Tôi là ông chủ của khách sạn Trường Ca Thái Vi, cũng có mối quan hệ tương đối tốt với Lương Lực Hùng của Phong Lâm.
Nể tình, thể diện của mọi người đều tốt.”
“Hửm?”
Diệp Anh Kiệt nói: “Đợi chút đã rồi hãy ra tay.”
Anh ta phải cân nhắc xem anh ta có thực sự muốn đắc tội với ông chủ khách sạn Trường Ca Thái Vi trước mặt anh ta vì Lương Thu Võ và Lương Thu Tĩnh hay không.
Khách sạn Trường Ca Thái Vi là khách sạn năm sao ở Phong Lâm, gần đây đang cực kì phát triển, nổi như cồn.
Người như vậy, Diệp Anh Kiệt cũng ước tính được trong tay đối phương cũng có một lá bài khá tốt.
Diệp Anh Kiệt nói: “Nể mặt anh, người thì anh có thể đưa đi, nhưng tôi sẽ không xin lỗi.”
“Tôi muốn anh phải xin lỗi”
Giọng Triệu Đại Vĩ hơi trầm xuống, dường như uy lực của giọng nói là vô cùng quan trọng!
Diệp Anh Kiệt buột miệng nói: “Anh ta xứng sao?”
“Nể tình anh là ông chủ của khách sạn Trường Ca Thái Vi, tôi mới nể mặt anh, đừng có được nước làm tới!” Anh ta nói: “Đưa Lương Thu Võ và Lương Thu Tĩnh đi.”
“Xin lỗi!” Triệu Đại Vĩ ngẩng đầu lên, giọng điệu trịch thượng nói.
“Nếu tôi không xin lỗi thì sao?” Diệp Anh Kiệt nheo mắt hỏi.
Thật ra trong lòng anh ta có chút sợ sệt, dù sao Triệu Đại Vĩ cũng không phải là nhân vật đơn giản, nhưng người trong giang hồ chính là cần thể diện, đặc biệt là thân là con trai của ông chủ Kinh Võ đạo quán, anh ta đương nhiên càng cần thể diện hơn.
Thế nên, xin lỗi thì tuyệt đối không thể!
“Xem ra anh sẽ không xin lỗi.” Triệu Đại Vĩ xoay người bước ra khỏi Kinh Võ đạo quán.
“Cứ vậy mà đi à? Tôi còn tưởng lợi hại thế nào…”
Diệp Anh Kiệt còn chưa dứt lời, rầm một tiếng, tấm biển ở cửa của Kinh Võ đạo quán đã bị Triệu Đại Vĩ đá thành hai mảnh!
Triệu Đại Vĩ nói: “Quy tắc giang hồ, phá quán!”
“Mẹ kiếp! Anh dám đạp tấm biển của Kinh Võ đạo quán!” Diệp Anh Kiệt tức giận suýt hộc máu, nếu như để cha anh ta biết chỉ vì anh ta mà biển hiệu của Kinh Võ đạo quán bị đạp gãy, anh ta chắc chắn sẽ bị đánh cho nhừ tử!
Anh ta nổi giận lôi đình, đồng thời cũng không nhịn được nói: “Giết anh ta! Đánh chết anh ta! Dám khiêu khích Kinh Võ đạo quán, xem ra hôm nay tôi phải lấy mạng của anh ta!”
“Anh Triệu!” Lương Thu Tĩnh vẫn còn sức chiến đấu và muốn giúp đỡ.
Nhưng sức lực một mình cô ấy, mà chỗ Kinh Võ đạo quán này có ít nhất bảy mươi hoặc tám mươi người!
Bảy mươi tám người lao về phía Triệu Đại Vĩ!
Triệu Đại Vĩ nhờ vào Long Vương Điển, ngạc nhiên là sức mạnh của một người mà đánh cho bảy tám người đều ngã la liệt trên mặt đất!
“Bảo anh xin lỗi, anh cứ không chịu nghe.
Chuyện hôm nay sẽ không kết thúc ở đây đâu, bảo chủ của Kinh Võ đạo quán tới khách sạn Trường Ca Thái Vi tìm tôi, nếu không, chức ông chủ này của anh ta sẽ thân bại danh liệt!”
Triệu Đại Vĩ liếc nhìn Diệp Anh Kiệt, sau đó quay đầu nhìn về phía anh em nhà họ Lương há hốc mồm đến mức có thể nhét một quả quýt to vào miệng, nói: “Còn ngây ra đấy làm gì, đi về với tôi!”
“Vâng!”
Nhìn thấy Triệu Đại Vĩ thật sự vô cùng oai phong, Lương Thu Võ và Lương Thu Tĩnh đều rất kinh ngạc!
Lương Thu Tĩnh cũng chưa từng nhìn thấy cảnh tượng trấn động như vậy trước đây, nhất thời sự sung bái Triệu Đại Vĩ đã cao đến mức chưa từng có!
Triệu Đại Vĩ đưa Lương Thu Võ và Lương Thu Tĩnh đi.
Đi được nửa đường, đột nhiên anh dừng lại.
“Mà này, Diệp Anh Kiệt, anh còn chưa xin lỗi đâu đấy!” Triệu Đại Vĩ quay đầu nhìn Diệp Anh Kiệt, cả người đang run rẩy.
Bộp!
Diệp Anh Kiệt sợ đến mức quỳ trên mặt đất.
“Đi thôi.”
Triệu Đại Vĩ cũng không muốn nghe những lời tiếp theo, nhưng với việc quỳ gối này, cũng coi như là được rồi, thế là anh cùng Lương Thu Võ, Lương Thu Tĩnh rời đi.
...!
Triệu Đại Vĩ đưa anh em nhà họ Lương quay về khách sạn Trường Ca Thái Vi.
Trên đường, Lương Thu Võ và Lương Thu Tĩnh giống như hai con chim cút đang run rẩy, cúi đầu, cũng không dám nhìn vào mắt Triệu Đại Vĩ, càng không dám nói một lời.
Về đến khách sạn.
Triệu Đại Vĩ mới lên tiếng: “Đã biết sai hay chưa?”
“Biết sai rồi!”
Cuối cùng nghe thấy Triệu Đại Vĩ lên tiếng, tảng đá trong lòng của Lương Thu Võ cũng có thể trôi xuống, tự trách nói: “Tổng giám đốc Triệu, tôi xin lỗi, nếu không phải tôi, anh sẽ không xảy ra xung đột như vậy với Kinh Võ đạo quán!”
Triệu Đại Vĩ nhìn chằm chằm Lương Thu Võ, thậm chí trong mắt nổi lên lửa giận, tức giận nói: “Suy ngẫm cả nửa ngày, cậu mới nói với tôi thế này à?”
Lương Thu Tĩnh vội vàng nói: “Chúng tôi không nên giấu diếm anh chuyện chúng tôi muốn tìm Diệp Anh Kiệt để trả thù!”
Phù
Triệu Đại Vĩ lần này yên lặng không nói lời nào, điều này khiến cho bầu không khí trở nên lạnh lẽo.
Một giây tiếp theo, Triệu Đại Vĩ gật đầu: “Đúng! Các người sai rồi, không nên giấu tôi tự hành động!”
Triệu Đại Vĩ nói với Lương Thu Võ: “Tôi đã cứu mạng của cậu, cho nên cậu không thể coi nhẹ tính mạng của mình! Sau này có chuyện gì, có thể nói với tôi, đừng liều lĩnh như vậy nữa.”
“Vâng! Tổng giám đốc Triệu!”
“Chẳng phải đã chuyển sang gọi thành anh Triệu rồi hay sao?” Triệu Đại Vĩ cảm thấy nếu như mình không nghe nhầm, thì vừa nãy có người gọi anh là anh Triệu.
“Anh Triệu!”
Mặc dù Triệu Đại Vĩ nhỏ tuổi hơn Lương Thu Tĩnh và Lương Thu Võ, nhưng điều này không cản trở được anh trở thành anh!
Triệu Đại Vĩ nói: “Vào đi, đợi ông chủ của Kinh Vũ đạo quán tới xin lỗi.”
...!
Ở một bên khác, Diệp Anh Kiệt đã gây ra tổn thất nặng nề và làm mất uy tín của Kinh Võ đạo quán, điều này khiến anh ta cũng phải thông báo cho cha mình, Diệp Sùng Đạo, ông chủ của Kinh Võ đạo quán!
“Cái gì?” Diệp Sùng Đạo nghe được mọi chuyện, lại vô cùng tức giận và kinh hãi!
Một người có thể đánh bại bảy mươi tám mươi người, đây là mức độ nào...!
Diệp Sùng Đạo nghĩ thầm, bảy mươi tám người này đều là đệ tử của ông ta trong Kinh Võ đạo quán, những người này ai ai cũng có thân thủ tốt!
“Diệp Anh Kiệt, lần này mày thật sự hại chết cha của mày rồi!” Diệp Sùng Đạo tức giận đến mức muốn tắt thở: “Bây giờ đi theo tao đến khách sạn Trường Ca Thái Vi, đến tận nơi xin lỗi!”.