Tiểu Thôn Cô Mang Theo Bánh Bao Tung Hoành Thiên Hạ
Chương 109: Sinh nhật (ba)
Thức ăn được lục tục bưng lên bàn, sau khi rửa tay sạch sẽ Nhược Vi liền đi an bài chuyện ngày hôm qua chuẩn bị.
Không thể để xảy ra sự cố, bằng không đến lúc đó có thể sẽ rất mất thể diện.
Trong phòng.
"Chuyện tối nay chuẩn bị thế nào rồi, không thể để tiểu thư ta đây mất mặt nha."
"Tiểu thư, đã chuẩn bị xong, sẽ không để tiểu thư mất mặt đâu." Giọng này là của Xuân Phân. "Ừ, vậy thì tốt." Nhược Vi cười quỷ dị.
"Đi thôi, đến phòng ăn, đoán chừng lúc này thức ăn cũng đã bưng lên bàn hết rồi."
"Dạ, tiểu thư." Xuân Phân vội đuổi theo bước chân của Nhược Vi, vốn hôm nay Xuân Phân không ở đây, nhưng bởi vì là sinh nhật của Quái lão đầu, Nhược Vi lặng lẽ gọi mấy người Xuân Phân xuống núi, hiện tại Hạ Chí cùng với Thu Phân cũng đang ở nơi nào đó để chuẩn bị quà tặng.
Khi Nhược Vi mang theo Xuân Phân đến phòng ăn, mọi người cũng đã tới đông đủ, Đông Chí thấy tiểu thư nhà mình tới, vội vàng tiến lên đáp lời: "Tiểu thư, hiện tại thức ăn cũng đã bày lên bàn hết một lượt rồi, có phải nên đi mời sư phụ tới đây dùng cơm rồi hay không? "
"Ừ, đi đi." Đông Chí vội vàng đi tìm người.
Nhược Vi nhìn những người khác đang đứng ở đó chờ mình phân phó. "Tốt lắm, người nào nên làm gì thì làm đi, chuyện buổi tối phải làm cho xong."
"Dạ, tiểu thư." Mọi người rối rít lui xuống.
"Xuân Phân, đi mời hai vị thiếu gia tới dùng cơm." "Dạ, tiểu thư."
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ, Đào Đào đã tới." Người chưa tới tiếng tới trước, cách rất xa đã có thể nghe được giọng nói tràn đầy sức sống của Đào Đào.
"Tỷ tỷ, Quái gia gia sao còn chưa tới, Đào Đào còn muốn chúc thọ Quái gia gia nữa mà."
"Tỷ tỷ." Thụy ca dáng vẻ rất già dặn hành lễ với Nhược Vi, Nhược Vi véo má Thụy ca, tên nhóc này thật là càng ngày càng không đáng yêu nữa rồi.
"Tỷ tỷ, Thụy ca đã là người lớn, không thể như vậy."
"Xì, cho dù đệ có lớn hơn nữa, trong mắt tỷ tỷ, Đào Đào cùng Thụy ca vĩnh viễn đều là đứa bé."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thụy ca bị Nhược Vi vừa kéo vừa ôm liền thẹn thùng đỏ bừng cả lên. "Tỷ tỷ…"
"Được rồi, được rồi, tỷ tỷ biết, Thụy ca nhà chúng ta bây giờ đã là người lớn rồi, biết xấu hổ, tỷ tỷ không nói nữa."
"Nha đầu Nhược Vi, nhanh lên một chút, đói chết ta rồi." Quái lão đầu từ bên ngoài vừa kêu la vừa đi vào, đúng chất của một lão ngoan đồng.
"Rửa tay chưa, không rửa tay thì cũng đừng nghĩ tới chuyện ăn cơm." Nhược Vi bất đắc dĩ nhìn Quái lão đầu không có hình tượng chút nào ngồi ở đó, bây giờ là càng ngày càng thích ăn vạ, lần nào Nhược Vi cũng phải thúc giục mới đi rửa tay ăn cơm.
"Hừ.” Quái lão đầu bất mãn hừ một tiếng. "Lần nào cũng bị ngươi bắt được.”
Quái lão đầu đi rửa tay, Nhược Vi sai Xuân Phân bưng nồi lẩu và ba món lên bàn, chuẩn bị một chén canh khai vị, bằng không Quái lão đầu mà uống rượu rồi thì sẽ không cảm nhận được vị ngon của món này nữa.
Nhược Vi tỉ mỉ chuẩn bị cho mỗi người một chén canh. "Quái lão đầu, trước tiên uống canh, không thì không được uống rượu đâu."
"Được, được, được, uống... cái nha đầu nhà ngươi, có biết kính lão đắc thọ không vậy!"
Nhược Vi hé miệng cười cười, cũng không trả lời.
"Đông Chí, tới phòng ta lấy bình rượu ngon mà ta đã bày sẵn tới đây." Vò rượu này là do Nhược Vi lấy từ trong không gian ra, là dùng Linh Tuyền Thủy và một ít dược liệu ở trong không gian mà đặc biệt chế ra.
"Dạ, tiểu thư."
"Đông Chí, nhanh lên một chút đi." Quái lão đầu đang uống canh vẫn không quên thúc giục Đông Chí.
"Tiểu thư, rượu đã lấy ra rồi." Đông Chí thở hổn hển chạy vào phòng, xem ra là chạy một mạch tới đây.
"Tốt lắm, ở đây không cần ngươi hỗ trợ nữa, đi xuống nghỉ ngơi đi, phòng bếp còn lại vài món ăn, đi xuống cùng ăn với Xuân Phân đi."
"Dạ, tiểu thư." Đông Chí cùng Xuân Phân vui mừng lui xuống, tiểu thư làm thức ăn ngon vô cùng, hai người vội vã chạy về phía phòng bếp.
"Nha đầu hư, nhanh rót rượu cho ta." Quái lão đầu thấy rượu bưng tới, liền uống một hớp sạch canh trong chén.
"Được, sẽ rót thật đầy cho ông." Nhược Vi rót rượu cho Quái lão đầu.
Cũng rót rượu cho mình và hai người đệ đệ, ba tỷ đệ đứng nghiêm ở đó, "Chúc ngài phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn, mỗi ngày đều sống thật vui vẻ."
"Đào Đào chúc Quái gia gia thân thể kiện khang."
"Thụy ca chúc Quái gia gia vạn sự như ý."
Không thể để xảy ra sự cố, bằng không đến lúc đó có thể sẽ rất mất thể diện.
Trong phòng.
"Chuyện tối nay chuẩn bị thế nào rồi, không thể để tiểu thư ta đây mất mặt nha."
"Tiểu thư, đã chuẩn bị xong, sẽ không để tiểu thư mất mặt đâu." Giọng này là của Xuân Phân. "Ừ, vậy thì tốt." Nhược Vi cười quỷ dị.
"Đi thôi, đến phòng ăn, đoán chừng lúc này thức ăn cũng đã bưng lên bàn hết rồi."
"Dạ, tiểu thư." Xuân Phân vội đuổi theo bước chân của Nhược Vi, vốn hôm nay Xuân Phân không ở đây, nhưng bởi vì là sinh nhật của Quái lão đầu, Nhược Vi lặng lẽ gọi mấy người Xuân Phân xuống núi, hiện tại Hạ Chí cùng với Thu Phân cũng đang ở nơi nào đó để chuẩn bị quà tặng.
Khi Nhược Vi mang theo Xuân Phân đến phòng ăn, mọi người cũng đã tới đông đủ, Đông Chí thấy tiểu thư nhà mình tới, vội vàng tiến lên đáp lời: "Tiểu thư, hiện tại thức ăn cũng đã bày lên bàn hết một lượt rồi, có phải nên đi mời sư phụ tới đây dùng cơm rồi hay không? "
"Ừ, đi đi." Đông Chí vội vàng đi tìm người.
Nhược Vi nhìn những người khác đang đứng ở đó chờ mình phân phó. "Tốt lắm, người nào nên làm gì thì làm đi, chuyện buổi tối phải làm cho xong."
"Dạ, tiểu thư." Mọi người rối rít lui xuống.
"Xuân Phân, đi mời hai vị thiếu gia tới dùng cơm." "Dạ, tiểu thư."
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ, Đào Đào đã tới." Người chưa tới tiếng tới trước, cách rất xa đã có thể nghe được giọng nói tràn đầy sức sống của Đào Đào.
"Tỷ tỷ, Quái gia gia sao còn chưa tới, Đào Đào còn muốn chúc thọ Quái gia gia nữa mà."
"Tỷ tỷ." Thụy ca dáng vẻ rất già dặn hành lễ với Nhược Vi, Nhược Vi véo má Thụy ca, tên nhóc này thật là càng ngày càng không đáng yêu nữa rồi.
"Tỷ tỷ, Thụy ca đã là người lớn, không thể như vậy."
"Xì, cho dù đệ có lớn hơn nữa, trong mắt tỷ tỷ, Đào Đào cùng Thụy ca vĩnh viễn đều là đứa bé."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thụy ca bị Nhược Vi vừa kéo vừa ôm liền thẹn thùng đỏ bừng cả lên. "Tỷ tỷ…"
"Được rồi, được rồi, tỷ tỷ biết, Thụy ca nhà chúng ta bây giờ đã là người lớn rồi, biết xấu hổ, tỷ tỷ không nói nữa."
"Nha đầu Nhược Vi, nhanh lên một chút, đói chết ta rồi." Quái lão đầu từ bên ngoài vừa kêu la vừa đi vào, đúng chất của một lão ngoan đồng.
"Rửa tay chưa, không rửa tay thì cũng đừng nghĩ tới chuyện ăn cơm." Nhược Vi bất đắc dĩ nhìn Quái lão đầu không có hình tượng chút nào ngồi ở đó, bây giờ là càng ngày càng thích ăn vạ, lần nào Nhược Vi cũng phải thúc giục mới đi rửa tay ăn cơm.
"Hừ.” Quái lão đầu bất mãn hừ một tiếng. "Lần nào cũng bị ngươi bắt được.”
Quái lão đầu đi rửa tay, Nhược Vi sai Xuân Phân bưng nồi lẩu và ba món lên bàn, chuẩn bị một chén canh khai vị, bằng không Quái lão đầu mà uống rượu rồi thì sẽ không cảm nhận được vị ngon của món này nữa.
Nhược Vi tỉ mỉ chuẩn bị cho mỗi người một chén canh. "Quái lão đầu, trước tiên uống canh, không thì không được uống rượu đâu."
"Được, được, được, uống... cái nha đầu nhà ngươi, có biết kính lão đắc thọ không vậy!"
Nhược Vi hé miệng cười cười, cũng không trả lời.
"Đông Chí, tới phòng ta lấy bình rượu ngon mà ta đã bày sẵn tới đây." Vò rượu này là do Nhược Vi lấy từ trong không gian ra, là dùng Linh Tuyền Thủy và một ít dược liệu ở trong không gian mà đặc biệt chế ra.
"Dạ, tiểu thư."
"Đông Chí, nhanh lên một chút đi." Quái lão đầu đang uống canh vẫn không quên thúc giục Đông Chí.
"Tiểu thư, rượu đã lấy ra rồi." Đông Chí thở hổn hển chạy vào phòng, xem ra là chạy một mạch tới đây.
"Tốt lắm, ở đây không cần ngươi hỗ trợ nữa, đi xuống nghỉ ngơi đi, phòng bếp còn lại vài món ăn, đi xuống cùng ăn với Xuân Phân đi."
"Dạ, tiểu thư." Đông Chí cùng Xuân Phân vui mừng lui xuống, tiểu thư làm thức ăn ngon vô cùng, hai người vội vã chạy về phía phòng bếp.
"Nha đầu hư, nhanh rót rượu cho ta." Quái lão đầu thấy rượu bưng tới, liền uống một hớp sạch canh trong chén.
"Được, sẽ rót thật đầy cho ông." Nhược Vi rót rượu cho Quái lão đầu.
Cũng rót rượu cho mình và hai người đệ đệ, ba tỷ đệ đứng nghiêm ở đó, "Chúc ngài phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn, mỗi ngày đều sống thật vui vẻ."
"Đào Đào chúc Quái gia gia thân thể kiện khang."
"Thụy ca chúc Quái gia gia vạn sự như ý."
Tác giả :
Thượng Quan Hinh