Tiểu Thiếu Gia Và Ma Thần
Chương 5
Mấy ngày sau, hở một chút là tiểu thiếu gia lại gọi tạp dịch qua ngủ một giấc. Thỉnh thoảng tạp dịch cũng sẽ phát hiện ra ở trong chăn tại phòng mình có một tiểu thiếu gia thơm mùi sữa.
Tuy ngoài mặt ma thần đại nhân là tên tạp dịch, thế nhưng vẫn có phòng riêng, trong nhà cũng không ai hỏi đến chuyện này, tựa như đó là điều hiển nhiên, ngược lại càng khiến cho tiểu thiếu gia thuận lợi đến đây hẹn hò vào buổi tối.
Y cưỡi trên hông Ma thần đại nhân, ánh trăng chiếu xuống thân thể trắng nõn, hiện lên chút đỏ ửng. Y cắn môi, ánh mắt mơ hồ rồi lại kìm lòng không đặng mà khàn giọng nức nở.
Ma thần siết chặt vòng eo nhỏ gầy của tiểu thiếu gia, nghĩ thầm chẳng trách có một số ma nhân lại thích song tu. Hắn lại gần hôn lên cổ của tiểu thiếu gia, trên người tiểu thiếu gia lấm tấm mồ hôi nhưng ngay cả nó cũng thơm vô cùng.
Ván giường trong phòng vang lên những tiếng cót két, rất lâu sau mới dần yên tĩnh lại. Toàn thân tiểu thiếu gia mềm nhũn, nằm nhoài lên người Ma thần, tay còn không thành thật mà sờ soạng cơ bụng của Ma thần, cảm giác cực kì tốt.
Ma thần cũng thuận theo y, như có như không mò ra sau gáy tiểu thiếu gia, tựa hồ coi y thành mèo con mà vuốt ve.
“Tháng sau là sinh nhật ta rồi đó.” Tiểu thiếu gia nói, y cố ý không ngẩng đầu lên nhìn tạp dịch, trong lòng âm thầm có phần mong đợi. Ngủ lâu như vậy kiểu gì cũng phải ngủ ra chút tình cảm chứ.
Kết quả tạp dịch chỉ đáp “Ồ”, chẳng biết có nên nói chúc mừng hay không.
Tiểu thiếu gia chờ thật lâu đều không thấy lời ngon tiếng ngọt nào xuất hiện: ví dụ như cái gì mà ta sẽ chuẩn bị lễ vật cho ngươi vân vân và mây mây, tức giận leo xuống khỏi người tạp dịch.
“Ta đã xin phụ thân mang các đệ đệ và muội muội đi bắt ma thú, chuẩn bị tới biệt trang nghỉ phép. ” Tiểu thiếu gia hừ lạnh một tiếng “Vốn là muốn dẫn ngươi đi mở rộng tầm mắt, hiện tại đổi ý rồi.”
Ma thần tỉnh táo nghĩ: thôn trang của các người chỉ có tiểu ma thú, có lẽ là đủ để làm điểm tâm đút cho tọa kỵ của ta ăn.
Nhưng hắn im lặng, không thể đả kích trái tim yếu đuối, ngạo kiều của tiểu thiếu gia được.
Mà tiểu thiếu gia cũng đang chờ tên tạp dịch ngoại trừ ưa nhìn ra thì vô cùng ngu xuẩn này tỉnh ngộ, ngoan ngoãn cầu xin mình dẫn hắn đi biệt trang.
Kết quả Ma thần chỉ nhìn y bằng đôi mắt khó hiểu.
Tên khốn này! Tiểu thiếu gia âm thầm mắng một câu thô tục vừa mới học được, bò dậy mặc quần áo, một cước đá văng cửa rồi rời khỏi. Trước khi đi còn không quên nói cho Ma thần biết rằng y muốn tới lầu xanh tìm tiểu tỷ tỷ đứng đầu bảng uống rượu.
—
Nửa giờ sau, tiểu thiếu gia khóc bám lấy người hoa khôi A Lan, hức hức hu hu mà nói tạp dịch không thích mình.
Tâm tình A Lan trở nên phức tạp mà xoa đầu tiểu thiếu gia. Rõ ràng nàng phải bồi người khác uống rượu, vậy tại sao bây giờ còn kiêm cả chức dỗ con nít nữa hả?
“Ây dà, chẳng phải nam nhân rất thích tranh giành sao.” A Lan che đôi môi anh đào nhỏ nhắn, cười duyên nói “Đệ đối xử với người khác thật tốt, không thèm để ý tới hắn, lạnh lùng thờ ơ với hắn thì hắn sẽ ngoan ngoãn đến tìm đệ thôi.”
Tiểu thiếu gia khóc nấc, tỉnh tỉnh mê mê hỏi “Có thật không?”
“Đệ cứ thử xem, dẫu sao cũng chẳng thiệt thòi gì mà.” A Lan rất không có đạo đức nghề nghiệp.
Tiểu thiếu gia ngẫm lại cũng thấy đúng.
Vì vậy đợi đến ngày sinh nhật của tiểu thiếu gia, y mang theo một đám người trùng trùng điệp điệp xuất phát tới biệt trang, cố tình không cần tạp dịch nhưng vẫn muốn tạp dịch đi theo làm tùy tùng chuẩn bị hành lý cho mình.
Mà vị đang cưỡi một con ngựa lớn đi cạnh tiểu thiếu gia kia là biểu ca họ hàng xa nào đó của y, nổi danh quân tử như ngọc, nhờ vào khuôn mặt tuấn tú ấy mà hàng năm đều đoạt được ba vị trí đầu ở danh sách tình lang trong mộng của thiếu nữ.
Tiểu thiếu gia nhấc tay nhét một viên đường vào miệng biểu thiếu gia, trực tiếp đút thì cứ làm đi, còn muốn trừng mắt nhìn tạp dịch tận mấy lần làm gì.
Biểu thiếu gia khổ vô cùng, ôi ta ghét nhất là ăn đường, biểu đệ à ngươi có thể tha cho ta không.
Tạp dịch mặt không đổi sắc cất hành lý cho tiểu thiếu gia, nghĩ thầm thật quá ngây thơ. Hắn đường đường là Ma thần đại nhân, làm sao có khả năng bị cái trò mèo này quấy nhiễu được.
Còn vọng tưởng sẽ làm hắn kích động nữa chứ. Ma thần đại nhân có sóng to gió lớn gì mà chưa từng thấy đâu.
Nhưng ba phút sau, trời không sóng cũng không gió, đột nhiên biểu thiếu gia ngã từ trên ngựa xuống, khuôn mặt trầy xước hết cả. Tuy rằng chỉ là vết thương nhẹ nhưng vẫn đau đến nhe răng trợn mắt.
“Biểu huynh à… là do ngươi quá kích động sao?” Tiểu thiếu gia ngờ vực hỏi.
Biểu thiếu gia: “…” Nếu ta nói ta có cảm giác mình bị đẩy xuống thì có người sẽ tin ư?
Ma thần đại nhân phất tay áo rời đi, làm việc nghĩa không để lại tên.
Tuy ngoài mặt ma thần đại nhân là tên tạp dịch, thế nhưng vẫn có phòng riêng, trong nhà cũng không ai hỏi đến chuyện này, tựa như đó là điều hiển nhiên, ngược lại càng khiến cho tiểu thiếu gia thuận lợi đến đây hẹn hò vào buổi tối.
Y cưỡi trên hông Ma thần đại nhân, ánh trăng chiếu xuống thân thể trắng nõn, hiện lên chút đỏ ửng. Y cắn môi, ánh mắt mơ hồ rồi lại kìm lòng không đặng mà khàn giọng nức nở.
Ma thần siết chặt vòng eo nhỏ gầy của tiểu thiếu gia, nghĩ thầm chẳng trách có một số ma nhân lại thích song tu. Hắn lại gần hôn lên cổ của tiểu thiếu gia, trên người tiểu thiếu gia lấm tấm mồ hôi nhưng ngay cả nó cũng thơm vô cùng.
Ván giường trong phòng vang lên những tiếng cót két, rất lâu sau mới dần yên tĩnh lại. Toàn thân tiểu thiếu gia mềm nhũn, nằm nhoài lên người Ma thần, tay còn không thành thật mà sờ soạng cơ bụng của Ma thần, cảm giác cực kì tốt.
Ma thần cũng thuận theo y, như có như không mò ra sau gáy tiểu thiếu gia, tựa hồ coi y thành mèo con mà vuốt ve.
“Tháng sau là sinh nhật ta rồi đó.” Tiểu thiếu gia nói, y cố ý không ngẩng đầu lên nhìn tạp dịch, trong lòng âm thầm có phần mong đợi. Ngủ lâu như vậy kiểu gì cũng phải ngủ ra chút tình cảm chứ.
Kết quả tạp dịch chỉ đáp “Ồ”, chẳng biết có nên nói chúc mừng hay không.
Tiểu thiếu gia chờ thật lâu đều không thấy lời ngon tiếng ngọt nào xuất hiện: ví dụ như cái gì mà ta sẽ chuẩn bị lễ vật cho ngươi vân vân và mây mây, tức giận leo xuống khỏi người tạp dịch.
“Ta đã xin phụ thân mang các đệ đệ và muội muội đi bắt ma thú, chuẩn bị tới biệt trang nghỉ phép. ” Tiểu thiếu gia hừ lạnh một tiếng “Vốn là muốn dẫn ngươi đi mở rộng tầm mắt, hiện tại đổi ý rồi.”
Ma thần tỉnh táo nghĩ: thôn trang của các người chỉ có tiểu ma thú, có lẽ là đủ để làm điểm tâm đút cho tọa kỵ của ta ăn.
Nhưng hắn im lặng, không thể đả kích trái tim yếu đuối, ngạo kiều của tiểu thiếu gia được.
Mà tiểu thiếu gia cũng đang chờ tên tạp dịch ngoại trừ ưa nhìn ra thì vô cùng ngu xuẩn này tỉnh ngộ, ngoan ngoãn cầu xin mình dẫn hắn đi biệt trang.
Kết quả Ma thần chỉ nhìn y bằng đôi mắt khó hiểu.
Tên khốn này! Tiểu thiếu gia âm thầm mắng một câu thô tục vừa mới học được, bò dậy mặc quần áo, một cước đá văng cửa rồi rời khỏi. Trước khi đi còn không quên nói cho Ma thần biết rằng y muốn tới lầu xanh tìm tiểu tỷ tỷ đứng đầu bảng uống rượu.
—
Nửa giờ sau, tiểu thiếu gia khóc bám lấy người hoa khôi A Lan, hức hức hu hu mà nói tạp dịch không thích mình.
Tâm tình A Lan trở nên phức tạp mà xoa đầu tiểu thiếu gia. Rõ ràng nàng phải bồi người khác uống rượu, vậy tại sao bây giờ còn kiêm cả chức dỗ con nít nữa hả?
“Ây dà, chẳng phải nam nhân rất thích tranh giành sao.” A Lan che đôi môi anh đào nhỏ nhắn, cười duyên nói “Đệ đối xử với người khác thật tốt, không thèm để ý tới hắn, lạnh lùng thờ ơ với hắn thì hắn sẽ ngoan ngoãn đến tìm đệ thôi.”
Tiểu thiếu gia khóc nấc, tỉnh tỉnh mê mê hỏi “Có thật không?”
“Đệ cứ thử xem, dẫu sao cũng chẳng thiệt thòi gì mà.” A Lan rất không có đạo đức nghề nghiệp.
Tiểu thiếu gia ngẫm lại cũng thấy đúng.
Vì vậy đợi đến ngày sinh nhật của tiểu thiếu gia, y mang theo một đám người trùng trùng điệp điệp xuất phát tới biệt trang, cố tình không cần tạp dịch nhưng vẫn muốn tạp dịch đi theo làm tùy tùng chuẩn bị hành lý cho mình.
Mà vị đang cưỡi một con ngựa lớn đi cạnh tiểu thiếu gia kia là biểu ca họ hàng xa nào đó của y, nổi danh quân tử như ngọc, nhờ vào khuôn mặt tuấn tú ấy mà hàng năm đều đoạt được ba vị trí đầu ở danh sách tình lang trong mộng của thiếu nữ.
Tiểu thiếu gia nhấc tay nhét một viên đường vào miệng biểu thiếu gia, trực tiếp đút thì cứ làm đi, còn muốn trừng mắt nhìn tạp dịch tận mấy lần làm gì.
Biểu thiếu gia khổ vô cùng, ôi ta ghét nhất là ăn đường, biểu đệ à ngươi có thể tha cho ta không.
Tạp dịch mặt không đổi sắc cất hành lý cho tiểu thiếu gia, nghĩ thầm thật quá ngây thơ. Hắn đường đường là Ma thần đại nhân, làm sao có khả năng bị cái trò mèo này quấy nhiễu được.
Còn vọng tưởng sẽ làm hắn kích động nữa chứ. Ma thần đại nhân có sóng to gió lớn gì mà chưa từng thấy đâu.
Nhưng ba phút sau, trời không sóng cũng không gió, đột nhiên biểu thiếu gia ngã từ trên ngựa xuống, khuôn mặt trầy xước hết cả. Tuy rằng chỉ là vết thương nhẹ nhưng vẫn đau đến nhe răng trợn mắt.
“Biểu huynh à… là do ngươi quá kích động sao?” Tiểu thiếu gia ngờ vực hỏi.
Biểu thiếu gia: “…” Nếu ta nói ta có cảm giác mình bị đẩy xuống thì có người sẽ tin ư?
Ma thần đại nhân phất tay áo rời đi, làm việc nghĩa không để lại tên.
Tác giả :
Hoa Ngộ Nha