Tiểu Thiếp Vị Thành Niên
Chương 85: Nửa đêm lén gặp
Bên trong phòng tiếng thở gấp của Mai Cơ làm cho người nghe cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, thân hình kiều diễm của nàng thật động lòng người, hai tay không tự chủ vươn ra ôm lấy cổ Vương gia, hai chân trắng nõn thon dài kẹp lấy thân thể của hắn, động tác mờ ám đến cực điểm.
Mộ Dung Trần nhìn người trước mắt nhưng lại không có lấy một tia hứng thú, thậm chí còn có chút chán ghét. Trước mặt hắn lại hiện ra khuôn mặt ngây ngô của Mạnh Tâm Nghi, trong lòng vô cùng buồn bực, đột nhiên hắn đẩy Mai Cơ ra, rời đi.
“Vương gia….” Mai Cơ ở phía sau kêu lên, vẻ mặt sửng sốt trong nháy mắt biến thành màu trắng bệch. Vương gia không cần nàng nữa sao? Hay là nàng đã làm sai cái gì? Sao lại có thể như vậy được. Sau này bảo nàng làm sao sống yên ổn ở Vương phủ nữa.
Mộ Dung Trần ra khỏi phòng, bước chầm chậm ở trong hoa viên, từng cơn gió lạnh thổi trên mặt hắn, nhất thời khiến hắn thanh tỉnh không ít. Hắn làm sao vậy? Nữ nhân đối với hắn chẳng qua chỉ là công cụ tiết dục, từ khi nào hắn lại bị nữ nhân thao túng tâm tình. Hắn không thể cho phép chuyện như vậy xảy ra được, nhưng bước chân của hắn lại không tự chủ được đi về phía Tuyết uyển.
Cung Tuyết Thiến tựa nửa người vào bên giường, nước mắt chảy một cách lặng lẽ. Nàng rất nhớ cha mẹ, nhớ bạn bè. Năm năm rồi, mỗi một đêm khuya khi chỉ có một mình tĩnh lặng, nàng đều rất nhớ họ. Nàng biết mình rời đi cha mẹ nhất định rất thương tâm, rất khó sống. Không biết trong năm năm qua bọn họ sống ra sao? Có trở nên quá tiều tụy hay không? Nàng rất muốn đi vào trong giấc mộng của họ để nói cho họ biết nàng còn sống, còn sống rất tốt, khiến bọn họ yên tâm. Nhưng mà đó cũng chỉ có thể là giấc mộng mà thôi.
“Bảo bối, ai khiến cho nàng ủy khuất như vậy, nói cho ta biết đi.” Giọng nói tà mị đột nhiên vang lên bên tai nàng, tiếp theo đó thân mình liền rơi ngay vào trong lồng ngực của ai đó.
“Cơ Tinh Hồn, ngươi vào đây bằng cách nào?” Cung Tuyết Thiến lấy tay lau nước mắt, kinh ngạc hỏi. Thị vệ của Vương phủ sẽ không đến mức lơi lỏng như vậy chứ? Có người tiến vào cũng không biết sao.
“Đương nhiên là vụng trộm vào rồi, ta cũng không thể quang minh chính đại tiến vào.” Cơ Tinh Hồn liếc mắt nhìn nàng, nàng hỏi như thế không phải rất vô nghĩa sao.
“Ta đương nhiên biết là ngươi vụng trộm vào, ta chỉ cảm thấy kỳ quái là sao ngươi lại không bị phát hiện.” Cung Tuyết Thiến tức giận nhìn hắn, hắn cố tình xuyên tạc ý của nàng, liền nhân cơ hội này rời khỏi lồng ngực của hắn.
“Bảo bối, nàng thật nhẫn tâm, người ta hao hết tâm tư tới thăm nàng, mà nàng lại trông mong ta bị người khác phát hiện, tim ta đau quá.” Trên mặt Cơ Tinh Hồn hàm chứa vẻ thống khổ, lấy tay ôm ngực nói.
“Cơ Tinh Hồn, ngươi đừng giả bộ nữa, trông không thật chút nào, hơn nữa, ngươi có tim sao?” Cung Tuyết Thiến lườm hắn một cái, nhưng hành động của hắn lại khiến tâm tình của nàng tốt hơn nhiều.
“Vẫn là bảo bối hiểu ta nhất, lại có thể biết ta không có tim.” Cơ Tinh Hồn cười yêu nghiệt, lấy tay ôm bả vai của nàng.
“Cơ Tinh Hồn, ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng gọi ta là bảo bối nữa, khiến ta thấy ớn lạnh quá.” Cung Tuyết Thiến lấy tay đẩy hắn ra.
“Lạnh sao? Vậy để ta ôm chặt thêm một chút.” Cơ Tinh Hồn cố ý làm bộ như không hiểu ý tứ của nàng, tiếp tục lấy tay ôm eo nàng.
“Cơ Tinh Hồn, ngươi buông ra.” Cung Tuyết Thiến không giãy khỏi hắn được nên gào lên.
“Không buông, ta cứ không buông, khi nào ta ôm đủ thì sẽ buông.” Cơ Tinh Hồn có chút vô lại trả lời nàng.
“Tùy ngươi.” Cung Tuyết Thiến không giãy dụa nữa, lúc bình thường nàng cũng khá thông minh nhưng vẫn không thể đấu lại hắn. Đột nhiên nghĩ rằng, thật ra Mộ Dung Trần còn dễ đối phó hơn một chút.
Khóe miệng khẽ nhếch lên, tại sao nàng lại nghĩ đến hắn chứ.
“Bảo bối, nàng sống ở Vương phủ không tốt sao? Ai dám ức hiếp nàng?” Giọng điệu của Cơ Tinh Hồn mang theo quan tâm.
“Không có, là ta nhớ đến cha mẹ thôi.” Cung Tuyết Thiến lắc đầu nói.
“Bảo bối, nàng cầm lấy vật này đi, có lẽ sẽ có lúc dùng đến.” Cơ Tinh Hồn lấy ra một gói nhỏ đặt vào trong ngực nàng.
“Cái gì vậy?” Cung Tuyết Thiến sửng sốt mở cái túi nhỏ ra, bên trong có mấy viên thuốc màu trắng.
“Đây là thuốc giải độc, nàng chớ xem thường nó, nó có thể giải được bách độc. Nếu nàng không phải bảo bối của ta, ta còn luyến tiếc không cho đâu. Nàng cất kỹ đi, nếu mất sẽ không còn nữa đâu.” Cơ Tinh Hồn nói.
“Cám ơn, rất cám ơn ngươi.” Một lần nữa Cung Tuyết Thiến cất thuốc vào trong ngực, chợt cảm thấy ấm áp. Tuy rằng hắn tà mị ngang ngạnh nhưng cũng không phải là một người hoàn toàn xấu.
“Bảo bối, sao lại khách khí như vậy, đừng quên sau này nàng có thể sẽ trở thành nữ nhân của ta, ta đương nhiên phải bảo vệ nàng thật tốt rồi.” Cơ Tinh Hồn lấy tay đỡ lấy nàng, vẻ mặt tà ác.
“Cơ Tinh Hồn, ngươi đứng đắn một chút có được không?” Cung Tuyết Thiến cố ý nghiêm mặt nói. Thật không biết lời nào của hắn mới là thật.
“Ta thực sự rất nghiêm túc, nếu không phải vì muốn nàng trở thành nữ nhân của ta, sao ta lại có thể hào phóng như vậy.” Cơ Tinh Hồn nói xong liền nhanh chóng hôn lên mặt nàng một cái.
“Cơ Tinh Hồn….” Cung Tuyết Thiến vừa thẹn vừa giận quát.
“Bảo bối, ta ở đây, không cần kêu lớn tiếng như vậy, ta nghe được mà.” Vẻ mặt của Cơ Tinh Hồn vẫn như cũ, cười một cách quyến rũ.
“Buông.” Cung Tuyết Thiến thật sự không có biện pháp nào với hắn.
“Được. Ta buông.” Cơ Tinh Hồn hơi buông lỏng nàng ra, sau đó lại bất ngờ đặt nàng ở dưới thân.
“Cơ Tinh Hồn, ngươi làm gì vậy, mau thả ta ra.” Cung Tuyết Thiến hoảng hốt nhìn hắn, trong mắt chứ đựng sợ hãi.
“Bảo bối, nàng nghĩ ta sẽ làm gì?” Ánh mắt Cơ Tinh Hồn ám muội nhìn nàng, đôi môi nàng không tô son mà đỏ hồng khiến người ta nhịn không được muốn vuốt ve, hắn không tự chủ muốn hôn lên môi nàng.
“Không thể, không thể được.” Cung Tuyết Thiến dùng sức lắc đầu, nàng không phải nữ nhân tùy tiện như vậy.
“Bảo bối, nàng đang suy nghĩ gì? Cái gì không thể vậy?” Cơ Tinh Hồn đột nhiên buông nàng ra, giọng nói ẩn chứa khó hiểu. Nhưng trong lòng lại đang tự cười thầm bản thân mình, từ khi nào hắn lại không thể kiềm chế được với một nữ nhân? Mà còn là nữ nhân của kẻ khác.
“A….” Cung Tuyết Thiến sửng sốt, trong nháy mắt sắc mặt nàng trở nên đỏ ửng, chẳng lẽ là do nàng nghĩ nhiều quá sao? Thật là mắc cỡ chết đi được.
“Bảo bối, ta phải đi rồi, nàng phải tự bảo trọng đấy.” Cơ Tinh Hồn nhìn nàng, nói xong thì người cũng biến mất.
Cung Tuyết Thiến thở phào nhẹ nhõm, vừa muốn xoay người thì nghe thấy tiếng cửa mở, không quay đầu lại hỏi: “Ngươi không phải phi thân đi rồi sao? Tại sao lại trở lại.”
Mộ Dung Trần nhìn người trước mắt nhưng lại không có lấy một tia hứng thú, thậm chí còn có chút chán ghét. Trước mặt hắn lại hiện ra khuôn mặt ngây ngô của Mạnh Tâm Nghi, trong lòng vô cùng buồn bực, đột nhiên hắn đẩy Mai Cơ ra, rời đi.
“Vương gia….” Mai Cơ ở phía sau kêu lên, vẻ mặt sửng sốt trong nháy mắt biến thành màu trắng bệch. Vương gia không cần nàng nữa sao? Hay là nàng đã làm sai cái gì? Sao lại có thể như vậy được. Sau này bảo nàng làm sao sống yên ổn ở Vương phủ nữa.
Mộ Dung Trần ra khỏi phòng, bước chầm chậm ở trong hoa viên, từng cơn gió lạnh thổi trên mặt hắn, nhất thời khiến hắn thanh tỉnh không ít. Hắn làm sao vậy? Nữ nhân đối với hắn chẳng qua chỉ là công cụ tiết dục, từ khi nào hắn lại bị nữ nhân thao túng tâm tình. Hắn không thể cho phép chuyện như vậy xảy ra được, nhưng bước chân của hắn lại không tự chủ được đi về phía Tuyết uyển.
Cung Tuyết Thiến tựa nửa người vào bên giường, nước mắt chảy một cách lặng lẽ. Nàng rất nhớ cha mẹ, nhớ bạn bè. Năm năm rồi, mỗi một đêm khuya khi chỉ có một mình tĩnh lặng, nàng đều rất nhớ họ. Nàng biết mình rời đi cha mẹ nhất định rất thương tâm, rất khó sống. Không biết trong năm năm qua bọn họ sống ra sao? Có trở nên quá tiều tụy hay không? Nàng rất muốn đi vào trong giấc mộng của họ để nói cho họ biết nàng còn sống, còn sống rất tốt, khiến bọn họ yên tâm. Nhưng mà đó cũng chỉ có thể là giấc mộng mà thôi.
“Bảo bối, ai khiến cho nàng ủy khuất như vậy, nói cho ta biết đi.” Giọng nói tà mị đột nhiên vang lên bên tai nàng, tiếp theo đó thân mình liền rơi ngay vào trong lồng ngực của ai đó.
“Cơ Tinh Hồn, ngươi vào đây bằng cách nào?” Cung Tuyết Thiến lấy tay lau nước mắt, kinh ngạc hỏi. Thị vệ của Vương phủ sẽ không đến mức lơi lỏng như vậy chứ? Có người tiến vào cũng không biết sao.
“Đương nhiên là vụng trộm vào rồi, ta cũng không thể quang minh chính đại tiến vào.” Cơ Tinh Hồn liếc mắt nhìn nàng, nàng hỏi như thế không phải rất vô nghĩa sao.
“Ta đương nhiên biết là ngươi vụng trộm vào, ta chỉ cảm thấy kỳ quái là sao ngươi lại không bị phát hiện.” Cung Tuyết Thiến tức giận nhìn hắn, hắn cố tình xuyên tạc ý của nàng, liền nhân cơ hội này rời khỏi lồng ngực của hắn.
“Bảo bối, nàng thật nhẫn tâm, người ta hao hết tâm tư tới thăm nàng, mà nàng lại trông mong ta bị người khác phát hiện, tim ta đau quá.” Trên mặt Cơ Tinh Hồn hàm chứa vẻ thống khổ, lấy tay ôm ngực nói.
“Cơ Tinh Hồn, ngươi đừng giả bộ nữa, trông không thật chút nào, hơn nữa, ngươi có tim sao?” Cung Tuyết Thiến lườm hắn một cái, nhưng hành động của hắn lại khiến tâm tình của nàng tốt hơn nhiều.
“Vẫn là bảo bối hiểu ta nhất, lại có thể biết ta không có tim.” Cơ Tinh Hồn cười yêu nghiệt, lấy tay ôm bả vai của nàng.
“Cơ Tinh Hồn, ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng gọi ta là bảo bối nữa, khiến ta thấy ớn lạnh quá.” Cung Tuyết Thiến lấy tay đẩy hắn ra.
“Lạnh sao? Vậy để ta ôm chặt thêm một chút.” Cơ Tinh Hồn cố ý làm bộ như không hiểu ý tứ của nàng, tiếp tục lấy tay ôm eo nàng.
“Cơ Tinh Hồn, ngươi buông ra.” Cung Tuyết Thiến không giãy khỏi hắn được nên gào lên.
“Không buông, ta cứ không buông, khi nào ta ôm đủ thì sẽ buông.” Cơ Tinh Hồn có chút vô lại trả lời nàng.
“Tùy ngươi.” Cung Tuyết Thiến không giãy dụa nữa, lúc bình thường nàng cũng khá thông minh nhưng vẫn không thể đấu lại hắn. Đột nhiên nghĩ rằng, thật ra Mộ Dung Trần còn dễ đối phó hơn một chút.
Khóe miệng khẽ nhếch lên, tại sao nàng lại nghĩ đến hắn chứ.
“Bảo bối, nàng sống ở Vương phủ không tốt sao? Ai dám ức hiếp nàng?” Giọng điệu của Cơ Tinh Hồn mang theo quan tâm.
“Không có, là ta nhớ đến cha mẹ thôi.” Cung Tuyết Thiến lắc đầu nói.
“Bảo bối, nàng cầm lấy vật này đi, có lẽ sẽ có lúc dùng đến.” Cơ Tinh Hồn lấy ra một gói nhỏ đặt vào trong ngực nàng.
“Cái gì vậy?” Cung Tuyết Thiến sửng sốt mở cái túi nhỏ ra, bên trong có mấy viên thuốc màu trắng.
“Đây là thuốc giải độc, nàng chớ xem thường nó, nó có thể giải được bách độc. Nếu nàng không phải bảo bối của ta, ta còn luyến tiếc không cho đâu. Nàng cất kỹ đi, nếu mất sẽ không còn nữa đâu.” Cơ Tinh Hồn nói.
“Cám ơn, rất cám ơn ngươi.” Một lần nữa Cung Tuyết Thiến cất thuốc vào trong ngực, chợt cảm thấy ấm áp. Tuy rằng hắn tà mị ngang ngạnh nhưng cũng không phải là một người hoàn toàn xấu.
“Bảo bối, sao lại khách khí như vậy, đừng quên sau này nàng có thể sẽ trở thành nữ nhân của ta, ta đương nhiên phải bảo vệ nàng thật tốt rồi.” Cơ Tinh Hồn lấy tay đỡ lấy nàng, vẻ mặt tà ác.
“Cơ Tinh Hồn, ngươi đứng đắn một chút có được không?” Cung Tuyết Thiến cố ý nghiêm mặt nói. Thật không biết lời nào của hắn mới là thật.
“Ta thực sự rất nghiêm túc, nếu không phải vì muốn nàng trở thành nữ nhân của ta, sao ta lại có thể hào phóng như vậy.” Cơ Tinh Hồn nói xong liền nhanh chóng hôn lên mặt nàng một cái.
“Cơ Tinh Hồn….” Cung Tuyết Thiến vừa thẹn vừa giận quát.
“Bảo bối, ta ở đây, không cần kêu lớn tiếng như vậy, ta nghe được mà.” Vẻ mặt của Cơ Tinh Hồn vẫn như cũ, cười một cách quyến rũ.
“Buông.” Cung Tuyết Thiến thật sự không có biện pháp nào với hắn.
“Được. Ta buông.” Cơ Tinh Hồn hơi buông lỏng nàng ra, sau đó lại bất ngờ đặt nàng ở dưới thân.
“Cơ Tinh Hồn, ngươi làm gì vậy, mau thả ta ra.” Cung Tuyết Thiến hoảng hốt nhìn hắn, trong mắt chứ đựng sợ hãi.
“Bảo bối, nàng nghĩ ta sẽ làm gì?” Ánh mắt Cơ Tinh Hồn ám muội nhìn nàng, đôi môi nàng không tô son mà đỏ hồng khiến người ta nhịn không được muốn vuốt ve, hắn không tự chủ muốn hôn lên môi nàng.
“Không thể, không thể được.” Cung Tuyết Thiến dùng sức lắc đầu, nàng không phải nữ nhân tùy tiện như vậy.
“Bảo bối, nàng đang suy nghĩ gì? Cái gì không thể vậy?” Cơ Tinh Hồn đột nhiên buông nàng ra, giọng nói ẩn chứa khó hiểu. Nhưng trong lòng lại đang tự cười thầm bản thân mình, từ khi nào hắn lại không thể kiềm chế được với một nữ nhân? Mà còn là nữ nhân của kẻ khác.
“A….” Cung Tuyết Thiến sửng sốt, trong nháy mắt sắc mặt nàng trở nên đỏ ửng, chẳng lẽ là do nàng nghĩ nhiều quá sao? Thật là mắc cỡ chết đi được.
“Bảo bối, ta phải đi rồi, nàng phải tự bảo trọng đấy.” Cơ Tinh Hồn nhìn nàng, nói xong thì người cũng biến mất.
Cung Tuyết Thiến thở phào nhẹ nhõm, vừa muốn xoay người thì nghe thấy tiếng cửa mở, không quay đầu lại hỏi: “Ngươi không phải phi thân đi rồi sao? Tại sao lại trở lại.”
Tác giả :
Ngạn Thiến