Tiểu Thiếp Vị Thành Niên
Chương 37: Bị thương
Cung Tuyết Thiến sửng sốt, sao lại thế này? Đại khái ngồi đã lâu, lại là một cỗ nóng ấm, nàng lập tức hiểu ra, chính là đã đến chu kỳ hàng tháng, lại càng không dám chần chờ, lập tức muốn rời đi.
“Tâm Nghi, vài năm mới gặp lại một lần, ngồi thêm chút nữa đi, nói không chừng sau này không còn cơ hội gặp gỡ nữa đâu.” Mộ Dung Vũ mở miệng, tựa như không muốn buông tha.
Cung Tuyết Thiến thật không biết nên làm cái gì bây giờ? Muốn rời đi, nhìn thấy hắn thật tình giữ lại, có chút không đành lòng cự tuyệt, nhưng là nàng vẫn phải đi.
“Vương gia, thực xin lỗi, ta còn có chuyện, thất lễ rồi.” Cung Tuyết Thiến nói, nàng đã cảm giác được máu theo chân mình chảy xuống.
“Ta đưa nàng về.” Mộ Dung Vũ thấy nàng cố ý muốn rời khỏi, đứng dậy nói.
“Không cần… không cần.” Cung Tuyết Thiến khẩn cấp xoay người bỏ chạy, không còn kịp mất.
Mộ Dung Vũ lại liếc mắt, nhìn thấy quần áo phía sau nàng dính máu, quá sợ hãi, không kịp nghĩ ngợi gì, vội đuổi theo bắt lấy nàng: “Tâm Nghi, nàng bị thương ư? Sao lại chảy máu?”
Mặt Cung Tuyết Thiến đã hồng đến tận cổ, thật là mất mặt muốn chết đi, nàng phải nói thế nào?
“Ta sai người đi truyền thái y.” Mộ Dung Vũ lo lắng nói.
“Không cần, ta thực sự không cần, ta không sao.” Cung Tuyết Thiến xấu hổ, vội vàng giữ chặt hắn, hắn muốn nàng xấu hổ chết hay sao?
“Vậy nàng nói cho ta biết, sao nàng lại bị thương?” Mộ Dung Vũ thật sự quan tâm mà hỏi.
“Cái này… ta… ta…” Cung Tuyết Thiến ấp úng không biết nên nói thế nào?
“Ta cái gì? Có chuyện gì mau nói đi?” Mộ Dung Vân không kiên nhẫn nói.
“Liên quan gì đến ngươi?” Cung Tuyết Thiến tức giận lườm hắn.
“Thập nhị đệ, Thập tứ đệ, lúc này chắc Phụ hoàng cũng đã dùng xong bữa. Các đệ mau quay trở lại, cứ giao nàng cho huynh là được rồi.” Khóe môi Mộ Dung Phong khẽ cười, giải vây cho nàng.
“Thật sự không có việc gì sao?” Mộ Dung Vũ lo lắng lại hỏi.
“Không có chuyện gì.” Mộ Dung Phong gật đầu.
“Vậy hoàng huynh chăm sóc nàng cẩn thận, bọn đệ vào trước.” Mộ Dung Vũ đứng dậy, tựa như đối với hoàng huynh này vô cùng tin tưởng. Lại quay sang nàng nói: “Tâm Nghi, bảo trọng, rảnh ta sẽ đến thăm nàng.”
Cung Tuyết Thiến gật bừa, hắn rốt cuộc cũng chịu đi, tạ ơn trời đất.
Hoa viên lại trở nên an tĩnh, Mộ Dung Phong đi tới: “Đi, ta đưa ngươi trở về phòng.”
“Không cần, ta tự mình đi.” Cung Tuyết Thiến vẫn đỏ mặt như cũ nói, cảm tạ hắn đã thay nàng giải vây.
“Vẫn là nên để ta đưa ngươi về, bằng không chỉ sợ lại có người hỏi sao ngươi lại bị thương.” Mộ Dung Phong hài hước nói.
Mặt Cung Tuyết Thiến lại nhanh chóng hồng trở lại, đành phải gật đầu đồng ý.
Đưa nàng về tận Tuyết Uyển, Mộ Dung Phong mới xoay người rời đi.
“Tiểu thư, người làm sao vậy?” Nhìn thấy nàng cả người đầy máu, Tiểu Vân hoảng sợ.
“Tiểu Vân, mau đi chuẩn bị đồ cho ta, mắc cỡ chết mất.” Cung Tuyết Thiến phân phó, như thế nào lại xảy ra việc xấu hổ như vậy, bảo nàng về sau mặt mũi đâu mà gặp người khác.
“Được, tiểu thư, người chờ chút.” Tiểu Vân lập tức hiểu ra, đi tìm đồ chuẩn bị cho tiểu thư, trong lòng có vài phần vui mừng, Tiểu thư rốt cuộc đã lớn rồi.
“Tâm Nghi, vài năm mới gặp lại một lần, ngồi thêm chút nữa đi, nói không chừng sau này không còn cơ hội gặp gỡ nữa đâu.” Mộ Dung Vũ mở miệng, tựa như không muốn buông tha.
Cung Tuyết Thiến thật không biết nên làm cái gì bây giờ? Muốn rời đi, nhìn thấy hắn thật tình giữ lại, có chút không đành lòng cự tuyệt, nhưng là nàng vẫn phải đi.
“Vương gia, thực xin lỗi, ta còn có chuyện, thất lễ rồi.” Cung Tuyết Thiến nói, nàng đã cảm giác được máu theo chân mình chảy xuống.
“Ta đưa nàng về.” Mộ Dung Vũ thấy nàng cố ý muốn rời khỏi, đứng dậy nói.
“Không cần… không cần.” Cung Tuyết Thiến khẩn cấp xoay người bỏ chạy, không còn kịp mất.
Mộ Dung Vũ lại liếc mắt, nhìn thấy quần áo phía sau nàng dính máu, quá sợ hãi, không kịp nghĩ ngợi gì, vội đuổi theo bắt lấy nàng: “Tâm Nghi, nàng bị thương ư? Sao lại chảy máu?”
Mặt Cung Tuyết Thiến đã hồng đến tận cổ, thật là mất mặt muốn chết đi, nàng phải nói thế nào?
“Ta sai người đi truyền thái y.” Mộ Dung Vũ lo lắng nói.
“Không cần, ta thực sự không cần, ta không sao.” Cung Tuyết Thiến xấu hổ, vội vàng giữ chặt hắn, hắn muốn nàng xấu hổ chết hay sao?
“Vậy nàng nói cho ta biết, sao nàng lại bị thương?” Mộ Dung Vũ thật sự quan tâm mà hỏi.
“Cái này… ta… ta…” Cung Tuyết Thiến ấp úng không biết nên nói thế nào?
“Ta cái gì? Có chuyện gì mau nói đi?” Mộ Dung Vân không kiên nhẫn nói.
“Liên quan gì đến ngươi?” Cung Tuyết Thiến tức giận lườm hắn.
“Thập nhị đệ, Thập tứ đệ, lúc này chắc Phụ hoàng cũng đã dùng xong bữa. Các đệ mau quay trở lại, cứ giao nàng cho huynh là được rồi.” Khóe môi Mộ Dung Phong khẽ cười, giải vây cho nàng.
“Thật sự không có việc gì sao?” Mộ Dung Vũ lo lắng lại hỏi.
“Không có chuyện gì.” Mộ Dung Phong gật đầu.
“Vậy hoàng huynh chăm sóc nàng cẩn thận, bọn đệ vào trước.” Mộ Dung Vũ đứng dậy, tựa như đối với hoàng huynh này vô cùng tin tưởng. Lại quay sang nàng nói: “Tâm Nghi, bảo trọng, rảnh ta sẽ đến thăm nàng.”
Cung Tuyết Thiến gật bừa, hắn rốt cuộc cũng chịu đi, tạ ơn trời đất.
Hoa viên lại trở nên an tĩnh, Mộ Dung Phong đi tới: “Đi, ta đưa ngươi trở về phòng.”
“Không cần, ta tự mình đi.” Cung Tuyết Thiến vẫn đỏ mặt như cũ nói, cảm tạ hắn đã thay nàng giải vây.
“Vẫn là nên để ta đưa ngươi về, bằng không chỉ sợ lại có người hỏi sao ngươi lại bị thương.” Mộ Dung Phong hài hước nói.
Mặt Cung Tuyết Thiến lại nhanh chóng hồng trở lại, đành phải gật đầu đồng ý.
Đưa nàng về tận Tuyết Uyển, Mộ Dung Phong mới xoay người rời đi.
“Tiểu thư, người làm sao vậy?” Nhìn thấy nàng cả người đầy máu, Tiểu Vân hoảng sợ.
“Tiểu Vân, mau đi chuẩn bị đồ cho ta, mắc cỡ chết mất.” Cung Tuyết Thiến phân phó, như thế nào lại xảy ra việc xấu hổ như vậy, bảo nàng về sau mặt mũi đâu mà gặp người khác.
“Được, tiểu thư, người chờ chút.” Tiểu Vân lập tức hiểu ra, đi tìm đồ chuẩn bị cho tiểu thư, trong lòng có vài phần vui mừng, Tiểu thư rốt cuộc đã lớn rồi.
Tác giả :
Ngạn Thiến