Tiểu Thiếp Vị Thành Niên
Chương 32: Ngẫu nhiên gặp ở ngoài đường
“Tiểu thư hôm nay thị vệ ngoài cửa đã rời khỏi.” Tiểu Vân đi tới nói, nửa năm tù cuối cùng cũng trôi qua.
“Thật không?” Cung Tuyết Thiến có chút không thích ứng, nàng đã có thói quen sống cuộc sống đơn điệu, muốn cuộc sống sau này cũng được trôi qua êm đềm như vậy .
Thời gian trôi qua nhanh, chỉ chớp mắt lần nữa lại nửa năm trôi qua.
Cung Tuyết Thiến mặc đồ ngủ, ngồi nhìn Tiểu Vân không ngừng lấy ra từng mớ quần áo, miệng nói: “Tiểu thư, người cũng nên thay quần áo mới, quần áo này đều nhỏ không thể mặc được nữa.”
Lúc này Cung Tuyết Thiến mới nhìn xem áo ngủ trên người mìnhhiện tại mới chú ý tới thật sự hơi nhỏ một chút. Sau đó lại cúi xem bộ ngực của mình, cũng bắt đầu căng mẩy lên như cái bánh bao nhỏ.
“Tiểu thư chúng ta ngày mai ra Vương phủ, đi sắm cho người mấy bộ quần áo đi.” Tiểu Vân xoay người lại đề nghị.
“Ừm, mai chúng ta đi.” Cung Tuyết Thiến gật gật đầu, quần áo luôn phải thay đổi.
Ngày hôm sau nàng ăn qua điểm tâm rồi cùng Tiểu Vân ra khỏi cửa.
Tiểu Vân nhìn tóc nàng thật dài đang che hơn nửa khuôn mặt vốn thanh tú động lòng người của tiểu thư. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn thực sự không nhận ra, nàng không hiểu tiểu thư vì sao không để nàng búi lại cho gọn.
Cung Tuyết Thiến thấy nàng nhìn chằm chằm vào tóc của mình, biết nàng đang nghĩ mãi mà không rõ. Kỳ thật Tiểu Vân làm sao biết được ý nghĩ của nàng, nàng không muốn ai biết nàng là Mạnh tiểu thư, nên mới cố ý che khuất khuôn mặt, không muốn để cho người khác biết, càng không muốn cho Mộ Dung Trần biết nàng sáng sớm đã rời khỏi Vương phủ.
Từ cửa hiệu quần áo đi ra, nàng nhìn phố xá náo nhiệt nói: “Tiểu Vân, chúng ta hãy đi dạo một lát.” Đến đây đã hơn một năm, nàng vẫn là lần đầu tiên được ra ngoài đi dạo.
“Được.” Tiểu Vân gật gật đầu, nàng cũng muốn ở bên ngoài đi dạo một chút.
Từ bên này chậm rãi đi về phía trước Cung Tuyết Thiến nhìn những đồ vật nhỏ này, so với những vở kịch trên tivi cũng không sai biệt lắm. Chỉ là, ở hiện đại chẳng qua là không có không khí màu sắc cổ xưa như vậy.
“Binh.” Lơ đãng một chút liền củng người đối diện đụng vào nhau.
“Thực xin lỗi.” Cung Tuyết Thiến vội vàng xin lỗi, ngẩng đầu đã nhìn thấy gương mặt xem ra quen thuộc. Thật đúng là trùng hợp, rõ ràng là hắn – Thập tứ Vương gia, tuy rằng một năm không gặp, hắn cao lớn và cũng chín chắn không ít, nhưng nàng vẫn nhận ra hắn ngay, và bên cạnh hắn là Thập nhị Vương gia, vội vàng cúi mặt thấp xuống.
“Thập tứ đệ thế nào? Đi đường không có mắt sao?” Thập nhị Vương gia Mộ Dung Vân ở bên cạnh lạnh lùng mắng.
“Đệ không sao, quên đi, nàng cũng không phải là cố ý. Không phải đã nói xin lỗi rồi sao?” Mộ Dung Vũ rộng lượng nói.
Chuyện này lại làm cho Cung Tuyết Thiến đối với hắn có thêm vài phần hảo cảm, cũng may là nàng cúi thấp mặt, nếu không hắn nhất định sẽ nhận ra mình, như vậy lại thêm phiền toái.
“Nô…” Tiểu Vân đứng kế bên vừa định bái kiến đã bị Cung Tuyết Thiến kéo lại,làm thế không phải tự báo thân phận sao?
“Được rồi, các ngươi đi đi.” Mộ Dung Vũ vẫy vẫy tay.
“Đa tạ công tử.” Cung Tuyết Thiến đè nặng thanh âm nói, lôi kéo Tiểu Vân bước đi, sợ bọn họ sẽ nhận ra mình.
Phía sau bọn họ nhìn bóng lưng các nàng rời đi.
“Thập tứ hoàng đệ, không hiểu tại sao huynh lại cảm thấy các nàng nhìn quen mắt như vậy nhỉ? Giống như đã gặp nhau ở nơi nào?” Thập nhị Vương gia Mộ Dung Vân nhíu mắt nói.
“Đệ cũng cảm thấy nhìn thật quen mắt.” Mộ Dung Vũ nhìn theo nàng, trong thoáng chốc liền cảm thấy nàng rất quen thuộc. Trong đầu liền suy ngẫm cẩn thận, đột nhiên trước mắt sáng ngời. Là nàng, nhất định là nàng lập tức liền đuổi theo gọi to.
“Chờ một chút.”
“Thật không?” Cung Tuyết Thiến có chút không thích ứng, nàng đã có thói quen sống cuộc sống đơn điệu, muốn cuộc sống sau này cũng được trôi qua êm đềm như vậy .
Thời gian trôi qua nhanh, chỉ chớp mắt lần nữa lại nửa năm trôi qua.
Cung Tuyết Thiến mặc đồ ngủ, ngồi nhìn Tiểu Vân không ngừng lấy ra từng mớ quần áo, miệng nói: “Tiểu thư, người cũng nên thay quần áo mới, quần áo này đều nhỏ không thể mặc được nữa.”
Lúc này Cung Tuyết Thiến mới nhìn xem áo ngủ trên người mìnhhiện tại mới chú ý tới thật sự hơi nhỏ một chút. Sau đó lại cúi xem bộ ngực của mình, cũng bắt đầu căng mẩy lên như cái bánh bao nhỏ.
“Tiểu thư chúng ta ngày mai ra Vương phủ, đi sắm cho người mấy bộ quần áo đi.” Tiểu Vân xoay người lại đề nghị.
“Ừm, mai chúng ta đi.” Cung Tuyết Thiến gật gật đầu, quần áo luôn phải thay đổi.
Ngày hôm sau nàng ăn qua điểm tâm rồi cùng Tiểu Vân ra khỏi cửa.
Tiểu Vân nhìn tóc nàng thật dài đang che hơn nửa khuôn mặt vốn thanh tú động lòng người của tiểu thư. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn thực sự không nhận ra, nàng không hiểu tiểu thư vì sao không để nàng búi lại cho gọn.
Cung Tuyết Thiến thấy nàng nhìn chằm chằm vào tóc của mình, biết nàng đang nghĩ mãi mà không rõ. Kỳ thật Tiểu Vân làm sao biết được ý nghĩ của nàng, nàng không muốn ai biết nàng là Mạnh tiểu thư, nên mới cố ý che khuất khuôn mặt, không muốn để cho người khác biết, càng không muốn cho Mộ Dung Trần biết nàng sáng sớm đã rời khỏi Vương phủ.
Từ cửa hiệu quần áo đi ra, nàng nhìn phố xá náo nhiệt nói: “Tiểu Vân, chúng ta hãy đi dạo một lát.” Đến đây đã hơn một năm, nàng vẫn là lần đầu tiên được ra ngoài đi dạo.
“Được.” Tiểu Vân gật gật đầu, nàng cũng muốn ở bên ngoài đi dạo một chút.
Từ bên này chậm rãi đi về phía trước Cung Tuyết Thiến nhìn những đồ vật nhỏ này, so với những vở kịch trên tivi cũng không sai biệt lắm. Chỉ là, ở hiện đại chẳng qua là không có không khí màu sắc cổ xưa như vậy.
“Binh.” Lơ đãng một chút liền củng người đối diện đụng vào nhau.
“Thực xin lỗi.” Cung Tuyết Thiến vội vàng xin lỗi, ngẩng đầu đã nhìn thấy gương mặt xem ra quen thuộc. Thật đúng là trùng hợp, rõ ràng là hắn – Thập tứ Vương gia, tuy rằng một năm không gặp, hắn cao lớn và cũng chín chắn không ít, nhưng nàng vẫn nhận ra hắn ngay, và bên cạnh hắn là Thập nhị Vương gia, vội vàng cúi mặt thấp xuống.
“Thập tứ đệ thế nào? Đi đường không có mắt sao?” Thập nhị Vương gia Mộ Dung Vân ở bên cạnh lạnh lùng mắng.
“Đệ không sao, quên đi, nàng cũng không phải là cố ý. Không phải đã nói xin lỗi rồi sao?” Mộ Dung Vũ rộng lượng nói.
Chuyện này lại làm cho Cung Tuyết Thiến đối với hắn có thêm vài phần hảo cảm, cũng may là nàng cúi thấp mặt, nếu không hắn nhất định sẽ nhận ra mình, như vậy lại thêm phiền toái.
“Nô…” Tiểu Vân đứng kế bên vừa định bái kiến đã bị Cung Tuyết Thiến kéo lại,làm thế không phải tự báo thân phận sao?
“Được rồi, các ngươi đi đi.” Mộ Dung Vũ vẫy vẫy tay.
“Đa tạ công tử.” Cung Tuyết Thiến đè nặng thanh âm nói, lôi kéo Tiểu Vân bước đi, sợ bọn họ sẽ nhận ra mình.
Phía sau bọn họ nhìn bóng lưng các nàng rời đi.
“Thập tứ hoàng đệ, không hiểu tại sao huynh lại cảm thấy các nàng nhìn quen mắt như vậy nhỉ? Giống như đã gặp nhau ở nơi nào?” Thập nhị Vương gia Mộ Dung Vân nhíu mắt nói.
“Đệ cũng cảm thấy nhìn thật quen mắt.” Mộ Dung Vũ nhìn theo nàng, trong thoáng chốc liền cảm thấy nàng rất quen thuộc. Trong đầu liền suy ngẫm cẩn thận, đột nhiên trước mắt sáng ngời. Là nàng, nhất định là nàng lập tức liền đuổi theo gọi to.
“Chờ một chút.”
Tác giả :
Ngạn Thiến