Tiểu Thiếp Lật Bàn, Đấu Lật Vương Gia Phúc Hắc
Chương 73: Lại ngủ thiếp đi
Edit: Preiya
Một thân ăn mặc gọn gàng trang điểm đẹp đẽ, tinh thần Đỗ Nguyệt Nương phấn chấn đi tới, giống như là đã từng luyện qua một trận công phu.
Hồ Mi Nhi không thích kiểu ăn mặc thô tục bực này của nàng ta, vừa nhìn đã biết là không có xuất thân từ gia đình tu dưỡng, đang ở vương phủ, muốn cái gì mà không có, lại không cần thiết phải đi ra ngoài mãi nghệ, làm gì còn phải luyện võ?
"Ơ, Hồ phu nhân đây là xuân phong đắc ý nha, ngay cả Liễu phu nhân được nhiều sủng ái nhất của chúng ta cũng tới nịnh hót à?" Đỗ Nguyệt Nương đứng ở trước mặt hai người, trên mặt là một nụ cười trào phúng.
"Đỗ di nương, xin ngươi chú ý thân phận của mình!" Nàng ta cũng chỉ là một tiện thiếp nho nhỏ, có tư cách gì ngồi ngang hàng như vậy?
"Thế nào, ta nói sai sao?" Đỗ Nguyệt Nương bày ra một dáng vẻ u mê, "Nguyệt Nương chưa từng đọc sách, cái gì cũng không hiểu, xin nhị vị phu nhân đừng trách móc. Nguyệt Nương chỉ là thấy, Hồ di nương được sủng ái một lần, thăng phân vị, Liễu phu nhân liền một tấc cũng không rời hầu hạ bên cạnh, đây không phải là nịnh hót thì là cái gì? Chẳng lẽ ta nói sai sao?"
"Đỗ Nguyệt Nương ngươi!" Trong nháy mắt vẻ mặt của Liễu Tưởng Dung đen như đáy nồi.
Nghĩ tới, nàng đường đường là đích nữ Liễu gia, hiện giờ lại luân lạc tới mức làm thiếp thất cho người, thậm chí còn đến nước bị người không thừa nhận danh phận, lời này của Đỗ Nguyệt Nương quả thực là từng câu từng chữ đâm vào trong lòng của nàng.
Ngón tay chỉ vào Đỗ Nguyệt Nương không ngừng run rẩy, nhưng nàng không dám động tay, võ công của Đỗ Nguyệt Nương vốn là không kém, nàng cũng không muốn chịu thua thiệt.
"Ha ha, Đỗ di nương thật là hài hước, thân phận Liễu tỷ tỷ tôn quý, ta ngưỡng mộ nàng còn không kịp đây, tỷ muội chúng ta tâm đầu ý hợp, chỗ nào giống người nào nịnh hót người nào chứ?" Hồ Mi Nhi xử lý loại chuyện thế này rất là khéo léo, một câu nói thôi đã giải vây cho Liễu Tưởng Dung.
Đỗ Nguyệt Nương cũng không nói nhiều với các nàng, vòng qua bọn họ đi thẳng, trên mặt vẫn là nụ cười trào phúng như cũ kia.
Liễu Tưởng Dung hận không thể đi lên vả miệng nàng ta một cái, Hồ Mi Nhi kéo nàng lại: "Tỷ tỷ, nhất thời không gấp, chúng ta trù tính thật kỹ, xem ai có thể cười đến cuối cùng."
Liễu Tưởng Dung thế này mới phát giác chính mình luống cuống, ngày thường nàng là duy trì rất tốt, chẳng qua tâm bệnh của nàng chính là chỉa vào danh hiệu phu nhân, cũng không được người thừa nhận, trong vương phủ có không ít người đều đang ở trong lòng cười nàng, trước kia không ai nói ra, nàng còn có thể lừa mình dối người, Đỗ Nguyệt Nương này lại vạch trần vết sẹo của nàng ra, nàng liền không chịu được.
"Muội muội yên tâm, ta vẫn còn chưa vô dụng như vậy." Nàng rất nhanh trấn định lại tâm thần, "Nhất định là Yến Vũ Nhi sử dụng thủ đoạn gì đó, mới khiến cho Vương gia bị mê hoặc, điều này rất không bình thường!"
Hai người ở chung một chỗ, kề sát vào lỗ tai nhau một lúc lâu, chia nhau ra trở về viện của mình.
"Công chúa, vậy mà ngài to gan như thế?!" Liễu Nhứ nghe Yến Vũ Nhi nói đến chuyện đối nghịch với Dụ Vương, trợn to hai mắt.
"Phải gọi là phu nhân, ngươi chính là không nhớ được!" Yến Vũ Nhi lấy tay điểm điểm cái trán của nàng một cái.
"Dạ, phu nhân!" Liễu Nhứ le lưỡi một cái, loại cảm giác quen thuộc đó lại trở về rồi.
"Cái này còn chưa dừng lại đâu, còn có…" Yến Vũ Nhi kề sát vào lỗ tai nàng, nói ra hết tất cả mọi chuyện đã xảy ra mấy ngày nay cho Liễu Nhứ, chỉ bỏ bớt đi chuyện nàng bị hắn chiếm tiện nghi.
"Trời ạ, phu nhân, thế nhưng ngài lại dám vẽ Vương gia thành ô quy?" Liễu Nhứ càng thêm giật mình không thôi, kêu lên.
Ô quy là cái gì? Là vương bát đó! Mọi người gọi nam nhân bị lão bà cho đội nón xanh là vương bát, đây là chuyện ai ai cũng biết. Công chúa của nàng, thật sự là càng ngày càng cường hãn.
*ô quy ~ vương bát: con rùa bị cắm sừng
"Ngươi nhỏ giọng một chút, cẩn thận người khác nghe thấy!" Yến Vũ Nhi nhìn nhìn chung quanh, cũng không phát hiện có người đi qua, "Ai bảo hắn trêu cợt ta, chọc ta phải nóng nảy."
Nghĩ tới đây, tự mình thấy cũng thật sự là một hồi buồn cười.
Trong tâm tư của Liễu Tưởng Dung cũng không ngờ, một mình đi dạo ở trong vườn, chợt phát hiện ra hai người nói chuyện trong đình phía trước. Nàng không muốn đối mặt với nàng ta, tìm một nơi kín đáo để ẩn núp, hai người đó cũng không phát giác.
Không ngờ tới sẽ có thu hoạch như vậy! Liễu Tưởng Dung nghe được từng trận tiếng cười êm tai trong đình, cười lạnh một tiếng, Yến Vũ Nhi, ngươi cho rằng mình sẽ luôn may mắn như vậy sao?
"Lão phu nhân!" Liễu Tưởng Dung thướt tha mềm mại bước vào viện Thúy Lan, nũng nịu gọi.
"Ơ, Dung nha đầu, làm sao ngươi lại rãnh rỗi đến thăm Lão bà tử ta đây!" Ngô thị cười đến thấy răng không thấy mắt, chỉ có Liễu Tưởng Dung này được tâm ý của mình nhất.
"Lão phu nhân, hôm nay Tưởng Dung nghe được một chuyện rất buồn cười, muốn ngài cũng vui vẻ một chút nha!" Nàng kề sát vào lỗ tai Ngô thị, nhỏ giọng nói ra.
"Khốn kiếp!" Ngô thị vỗ bàn một cái thật mạnh, "Yến thị này cậy vào bản thân mình là do hoàng thượng ban thưởng xuống, muốn làm gì thì làm, không để ta ở trong mắt thì cũng thôi đi, ngay cả Vương gia cũng không tôn kính sao?"
"Lão phu nhân, xin ngài bớt giận, nói không chừng đây là tình thú của bọn họ đó." Liễu Tưởng Dung vừa vỗ nhẹ lưng Ngô thị, vừa an ủi.
"Tình thú? Nói ra chỉ cần một ngụm nước bọt của mọi người thôi cũng đã khiến người chết chìm rồi!" Ngô thị giận không kiềm được, "Người tới, đi mời Vương gia, Vu tổng quản dẫn người đi áp giải Yến thị tới đây, quỳ gối bên ngoài từ đường, hôm nay lão bà tử ta phải chấp hành gia pháp!"
"Vương gia, không xong rồi!" Lý Dịch chạy nhanh đến thư phòng ngoại viện, đập cửa "đông đông đông".
Lý Thư đang nói chuyện với khách trong thư phòng, nghe được tiếng nói liền có chút không vui, đứng dậy mở cửa.
Còn chưa kịp nổi giận, Lý Dịch đứng bên ngoài liền nói liến thoắng: "Vương gia, Yến phu nhân bị lão phu nhân áp giải tới từ đường, hình như là bởi vì chuyện bức tranh, lão phu nhân đã biết, đang nổi trận lôi đình, muốn động đến gia pháp đó!"
Lý Dịch vội vàng xoa xoa tay, hoàn toàn tựa như sắp sụp đổ vậy.
Sắc mặt Lý Thư khẽ biến thành đen, gia pháp? Hắn thật muốn nhìn một chút là ai có tư cách đó?
"Tam ca, xem ra ta tới không đúng lúc!" Nam tử trong thư phòng cũng đi ra, một thân mãng bào cầu kỳ màu đen, làm tôn lên khí chất toàn thân cực kỳ bất phàm.
Hắn với Lý Thư, một đen một trắng, cũng là tuấn dật khuếch trương như vậy, chẳng qua chỉ là trên mặt hắn có mấy phần ấm áp ôn hòa, không giống Lý Thư, lúc thì rét lạnh cứng nhắc, lúc thì tà mị ngông cuồng, lại càng làm cho người ta nhìn không thấu.
"Không sao, tuy là chuyện nhà, cũng chẳng có gì không thể để người thấy. Chẳng qua chỉ là có một nữ nhân cứng đầu cứng cổ, lại dám to gan lớn mật vẽ ô quy cho bổn vương thôi."
Nghĩ đến tiểu nữ nhân giương nanh múa vuốt đó, khóe môi Lý Thư câu lên một độ cong nhỏ. Nam tử có một tia kinh ngạc, nghiền ngẫm đùa cợt cười nói: "Nữ tử này có thể làm Tam ca cười thành như vậy, chắc hẳn không phải là người bình thường, huynh, đệ có thể may mắn đi bái kiến tẩu tử một cái không?"
"Ha ha, có gì không thể?" Tẩu tử? Xưng hô này, hắn thích.
"Mộ Dung công tử, mời!" Đương nhiên Lý Dịch nhận ra vị đại danh đỉnh đỉnh Mộ Dung Hoài này, vội vàng đi phía trước dẫn đường.
Yến Vũ Nhi bị áp giải đến bên ngoài từ đường, lão phu nhân Ngô thị đã đến, Liễu Tưởng Dung cùng Hồ Mi Nhi đứng phía sau bà ta, dưới mái hiên được sắp xếp một hàng chỗ ngồi, có lẽ là sẽ mở đại hội phê phán nàng. Nàng nghe được Vu tổng quản vui sướng khi người gặp họa nói cho nàng biết: "Yến phu nhân, lá gan ngài cũng quá lớn đi, lại dám nhục mạ Vương gia, hôm nay không chết cũng phải lột da!"
Yến Vũ Nhi bị đè ép quỳ trên mặt đất, bởi vì quỳ gối trong sân, trên mặt đất rải lên một tầng mảnh vụn than, đầu gối đập xuống rất đau, nhưng lại không thể đứng dậy.
Trong lòng của nàng có một tia tuyệt vọng, Dụ Vương, không nghĩ tới ngươi ác như vậy! Lúc đó không nói gì, đến thời điểm này mới tính sổ, nếu thật sự nàng đi vào khuôn khổ như thế, mặc cho bọn họ xử trí sao?
"Lão phu nhân, Tộc trưởng Hòa Trưởng lão đến!" Vu tổng quản dẫn theo mấy nam nhân trung niên lớn tuổi đến chỗ ngồi, mọi người làm lễ chào hỏi nhau, đều tự mình ngồi xuống vị trí, nghiêm túc nhìn Yến Vũ Nhi quỳ dưới ánh mặt trời bên ngoài.
Tộc trưởng hắng giọng một cái, lớn tiếng nói: "Yến thị, nghe nói ngươi to gan lớn mật, vẽ tranh bất nhã nhục mạ Vương gia, có chuyện này không?"
Tiếng nói của hắn như chuông lớn, trung quy trung củ bắt chước bộ dáng làm cho người ta có một cảm giác áp lực, Yến Vũ Nhi chợt có chút buồn cười, nàng cũng chỉ là vẽ một bức tranh ô quy đưa qua cho Lý Thư, lại không bày ra ở trước mặt mọi người, những thứ này cũng chỉ là trò đùa lén lút nho nhỏ, đến nỗi phải hưng sư động chúng* như vậy sao?
*hưng sư động chúng: phát động nhiều người làm một việc gì đó
Yến Vũ Nhi hiểu, hôm nay Ngô thị nhất định là muốn nhằm vào mình, liền ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Tộc trưởng, nói: "Ta không biết Tộc trưởng đang nói cái gì, ta chỉ vẽ một bức tranh, chẳng qua là vẽ một con rùa trường thọ thôi, ta không hiểu mình sai chỗ nào."
"Cưỡng từ đoạt lý!" Tộc trưởng giận dữ, "Ô quy tức là vương bát, dân gian gọi vương bát gì đó, ngươi chưa từng nghe nói qua sao?"
"Thật sự là khó hiểu, ta thật đúng là còn không biết vương bát cùng ô quy có gì khác nhau đấy. Ta từ nhỏ lớn lên ở cung đình, bên ngoài một vài lời nói bất nhã như vậy thì chưa từng nghe qua, thế nhưng lại nghe nói qua con rùa vương bát ngàn năm vạn năm, con rùa này có thể sống vạn năm trở lên, cũng được gọi là con rùa trường thọ, cho nên mới vẽ bức tranh này đưa cho Vương gia, mong ngài ấy trường thọ, chẳng lẽ cái này cũng sai sao?"
Tộc trưởng thấy Yến Vũ Nhi nói thao thao bất tuyệt, nhưng lại tìm không ra lời phản bác, trước đó Ngô thị đã từng gợi ý cho hắn, vì vậy liền cứng rắn nâng cổ lên, quát lớn: "Ngụy biện, cho dù ngươi lấy lời đường mật mà làm cho người ta mê hoặc, cũng không thay đổi được chuyện ngươi đã làm. Ngươi cũng biết rằng, bởi vì ngươi, Vương gia đã bị người khác nói thành cái gì rồi. Vì vậy, mặc kệ ước nguyện ban đầu ngươi vẽ tranh thế nào, nhưng ngươi thiếu suy nghĩ cân nhắc, tạo thành cục diện như bây giờ, cũng là một tội lớn, trách phạt hôm nay đều không thể tránh được."
Ánh mặt trời vô cùng gay gắt, vạn đạo kim quang đều phát ra, một mình Yến Vũ Nhi quỳ gối dưới ánh mặt trời chói chang, cảm thấy làn da có một chút đau rát. Nàng làm sao không hiểu, hôm nay dù mình nói thế nào cũng sẽ bị phạt, dứt khoát không nói lời nào nữa, nhìn Tộc trưởng cùng Ngô thị, khinh miệt nói: "Được rồi, ta không còn lời nào để nói, các ngươi muốn xử phạt ta thế nào thì nói mau đi, ta mệt rồi."
Lý Thư cùng Mộ Dung Hoài song song đi về phía từ đường, một đoạn đường đi vội vã, hôm nay cũng đã náo đến từ đường, nữ nhân kia nhất định sẽ bị làm khó dễ.
"Vương gia, ngài mau cứu phu nhân đi! Phu nhân thuần khiết thiện lương, nàng không có ác ý, cầu xin ngài nhất định phải cứu nàng!"
Liễu Nhứ thấy hai người tới đây, nôn nóng nhào lên, quỳ trên mặt đất dập đầu thật mạnh, trong miệng lại liên tục nói, "Cầu xin ngài mau cứu nàng!"
Lý Thư rốt cuộc nhận ra đây là thiếp thân nha hoàn của Yến Vũ Nhi, gọi là Liễu Nhứ, nha đầu này thật đúng là trung tâm, ánh mắt của hắn liền nhu hòa một chút. Lạnh nhạt nói, "Ngươi đứng lên đi, bổn vương biết phải làm sao."
"Đa tạ Vương gia!" Liễu Nhứ mừng rỡ, chỉ cần Vương gia ra mặt bảo vệ phu nhân là tốt rồi. Nếu không, phu nhân đơn thuần của nàng sẽ không biết chịu bao nhiêu khổ sở đây.
Lý Thư đi tới bên ngoài từ đường, nữ tử đang quỳ trên mặt đất chính là Yến Vũ Nhi, nàng qùy thẳng lưng, trên gương mặt đỏ rực, giống như là bị ánh mặt trời phơi khô, trên trán rỉ ra mồ hôi hột, làm ướt nhẹp một túm tóc buông xuống, dính vào trên mặt.
Ánh mắt của hắn ngưng tụ lại, nhìn về phía mọi người đang ngồi ngang hàng trên chủ vị, liền nhiều hơn một tia lãnh ý.
"Bái kiến mẫu thân, các vị thân tộc, không biết đã xảy ra chuyện gì, lại đột nhiên mở từ đường?" Tiếng nói của hắn lạnh lẽo như băng, cho dù là mùa hè, cũng làm cho sau lưng mọi người bốc lên một cảm giác rét lạnh.
Lập tức liền có hạ nhân mời hai người vừa đến ngồi vào chủ vị, lão phu nhân nhìn thấy Lý Thư, một dáng vẻ đau lòng, nói: "Thư Nhi à, phụ nhân này không tôn trọng trưởng bối, không có đức hạnh, hôm nay mẫu thân đặc biệt mời tất cả Trưởng lão ở trong tộc, nhất định phải theo tộc quy xử phạt nàng."
Lý Thư liếc mắt nhìn Tộc trưởng đã hoa râm râu bạc một cái, quạt giấy trong tay ba một tiếng mở ra, không chút để ý phe phẩy hai cái, một lúc lâu sau mới mở miệng…
"Tộc quy?" Lý Thư buồn cười liếc lão ta một cái, "Xin hỏi ngươi họ gì? Bổn vương họ gì? Khi nào đến phiên tộc quy Hạ gia tới hoành hành trong phủ đệ của Bổn vương?"
Vẻ mặt Tộc trưởng lúng túng, Yến Vũ Nhi đang quỳ trên mặt đất nghe được cũng là rối tinh rối mù. Hắn đây là nói gì vậy? Tại sao lại là Hạ gia, hắn không phải họ Lý sao?
Trên mặt lão phu nhân Ngô thị có chút khó coi, những Trưởng lão trong tộc này đều là bà mời tới, hiện giờ nếu bà không đứng ra nói đôi câu, làm sao hạ đài được?
"Cái này… Thư Nhi à, mặc dù ngươi được phong Vương, được ban thưởng họ Hoàng gia, nhưng dầu gì ngươi cũng là con cháu Hạ gia, gia nghiệp Hạ thị đâu chỉ trăm năm, ngươi không thể vì một phụ nhân mà làm trái với tộc quy!" Ngô thị nơm nớp lo sợ, trên mặt lại là biểu tình nghiêm túc.
"Hạ gia? Mỗi người các ngươi, ăn mặc đều là nhất đẳng, chẳng lẽ đã quên Hạ gia sa sút thế nào rồi sao, là năng lực của ai mới làm cho cả Hạ gia đứng dậy lần nữa?" Lý Thư quét mắt nhìn mọi người trên đài, ánh mắt lạnh xuống: "Hôm nay lại muốn dùng tộc quy Hạ gia xử phạt nữ nhân của bổn vương, được, trước tiên lấy tiền bạc trợ cấp hàng năm của bổn vương ra, bổn vương mặc cho các ngươi xử trí!"
Từng Trưởng lão mặt xám mày tro, có một vài người da mặt mỏng đã đỏ lên, bọn họ đều biết, nhiều năm trước, Hạ gia gần như diệt vong, vốn là trăm năm thế gia gần như diệt sạch, là phụ thân của Lý Thư, dùng tính mạng cứu vãn Hạ gia, nhưng cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi vận mệnh bị giáng chức. Sau này, lại là sau khi Lý Thư trưởng thành đoàn kết mọi người Hạ gia lại, mới có Hạ gia phong phong quang quang bây giờ. Thật ra thì, nói cho cùng, Dụ Vương Lý Thư đã không còn là họ Hạ, mà tộc nhân Hạ thị lại phải dựa vào Dụ Vương.
Đến bây giờ, trong Tây viện Dụ vương phủ vẫn còn chi thứ hai cùng chi thứ ba Hạ gia ở, cũng chính là hai nhi tử của lão phu nhân Ngô thị, còn có Lão Tứ thứ xuất.
Lão phu nhân khẽ nhíu mày, "Thư Nhi à, ngươi vì Hạ gia lập được công lao hiển hách, mọi người chúng ta đều biết, chỉ là chuyện hôm nay, không phải luận công ban thưởng, mà là xử lý phụ nhân này…"
"Phu nhân của bổn vương, mặc dù không phải là chính phi, nhưng nói thế nào sau này cũng có Cáo Mệnh, các ngươi là thân phận gì? Đến phiên các ngươi tới xử lý sao?" Lý Thư lạnh lùng nói, Tộc trưởng thấy hắn một bước cũng không nhượng bộ, chỉ cảm thấy đã gặp phải trắc trở, không vui liếc mắt nhìn Ngô thị một cái.
"Hôm nay chỉ là một hiểu lầm, hiểu lầm thôi! Ha ha!" Một Trưởng lão khác nhìn thấy tình thế không đúng, liền vội vàng tới hoà giải, không ngừng nháy mắt với các trưởng lão khác. Mọi người liền đứng lên, tới chào hỏi với Lý Thư, ảo não chán nản lui ra ngoài.
Trong chốc lát, trong từ đường chỉ còn lại Ngô thị cùng Lý Thư, còn có đám người Liễu Tưởng Dung và Hồ Mi Nhi hầu hạ Ngô thị.
Sắc mặt Ngô thị có chút khó coi, Tộc trưởng bọn họ đều là bà kêu người mời tới, hôm nay lập tức liền bị dỡ đài rồi, thể diện của bà đặt ở chỗ nào?
"Thư Nhi, ngươi cũng quá bao che rồi, Yến thị này không biết lớn nhỏ, làm sao ngươi còn che chở cho nàng? Như vậy ngươi sẽ làm nàng hư." Bà chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.
"Mẫu thân đừng tức giận, đều là chuyện nhỏ, hơn nữa, nhi tử cũng không để ý, ngài so đo với nàng làm gì?"
"Không được, hôm nay thật không dễ dàng mới hưng sư động chúng một lần, nếu là cứ tơi tả đi về như vậy, người khác chỉ coi quy củ vương phủ chúng ta đều là vật trang trí." Ngô thị cố gắng tìm về một chút thể diện.
"Vậy theo mẫu thân thấy, phải xử lý như thế nào đây?" Lý Thư có chút không kiên nhẫn, nhưng vẫn duy trì sự tôn kính trên mặt.
"Thư Nhi à, ta cũng là vì muốn tốt cho ngươi. Mặc dù ngươi không phải là ta sinh ra, hiện giờ lại phong Vương, thân phận tất nhiên là tôn quý, há có thể nhẫn nhịn một thiếp thất cưỡi đến trên đầu của ngươi. Cho nên, hôm nay ta muốn dạy dỗ nàng thật tốt một chút, cũng hi vọng nàng tiếp thu được giáo huấn, đừng tái phạm lần nữa."
"Vậy tất cả do mẫu thân phân phó." Lý Thư cũng muốn nhìn một chút nàng sẽ ứng đối thế nào. Tiểu dã miêu này, tính tình quá lợi hại, hẳn là nên trừng phạt nho nhỏ một chút để trả giá đại giới, nếu không hắn làm sao trấn áp được nàng?
Ngô thị thấy Lý Thư cũng không làm trái ý của bà nữa, tìm về được một chút tự tin, lại ngồi ngay ngắn trên chủ vị lần nữa, uy nghiêm phân phó nói: "Yến thị thân là thiếp thất, bất kính với phu quân, dùng phương thức không chính đáng để tiến hành nhục mạ, làm trò cười cho thiên hạ. Vì để sửa sai cải chính, biếm làm hạ nhân, từ nay về sau không còn là phu nhân vương phủ."
"Lão phu nhân, xử phạt này cũng quá mức đi!" Liễu Tưởng Dung nghe xong, cả kinh kêu lên.
"Hừ, ta không dùng gia pháp đã là tận tình tận nghĩa, về phần Yến thị, lúc nào hiểu rõ quy củ, thì lúc đó lại thăng phân vị."
Lý Thư khẽ nhíu mày, Mộ Dung Hoài ở một bên nhìn thấy một màn này, giễu cợt cười một tiếng: "Tam ca, đây chính là phu nhân huynh mới cưới à, trừ có chút xấu xí, cũng không có chỗ nào hơn người nha."
Hắn lắc đầu một cái.
"Yến thị, ngươi có dị nghị gì với xử phạt này không?" Lão phu nhân uy nghiêm liếc mắt nhìn Yến Vũ Nhi đang quỳ trên mặt đất, bà phạt nàng như vậy, nhưng nàng lại không nói lời nào, có chút kỳ lạ.
Đợi một lúc lâu sau, cũng chưa thấy Yến Vũ Nhi đáp lại, mọi người càng thêm giật mình, lão phu nhân nháy mắt ra hiệu, trong lòng bất an, nàng sẽ không phải là… Hà Diệp bên cạnh vội vàng đi lên nhìn nhìn, chợt kinh hãi thét lên một tiếng.
"Thế nào?" Trong lòng lão phu nhân có chút bất an, Yến Vũ Nhi sẽ không phải là bị bà phạt quỳ đến ngất xỉu đó chứ!
"Hồi bẩm lão phu nhân, Yến phu nhân đã ngủ thiếp đi rồi!"
Hả? Không phải là bất tỉnh, mà là ngủ thiếp đi?
Lý Thư khẽ nhíu mày, đứng lên đi tới trước mặt Yến Vũ Nhi, nàng không có một chút phản ứng nào, ngồi xổm người xuống muốn nhìn kỹ lại một chút, lại thấy nàng quỳ rất thẳng lưng, hai mắt nhắm chặt lại, mũi thì thở ra hít vào đều đều, rõ ràng thật sự là ngủ thiếp đi.
Ngô thị giận dữ, vỗ bàn một cái, "Mang Yến thị xuống!"
Tiếng rống to này rốt cuộc đánh thức du hồn của người nào đó, nàng cố gắng mở mắt ra, vuốt vuốt, một lúc lâu mới thích ứng được, thấy bên cạnh có người, có chút không kiên nhẫn nói: "Kết thúc rồi sao? Nếu như kết thúc rồi thì ta có thể đi được chưa?"
Mọi người trong nháy mắt hóa đá, nữ nhân này, thiệt là!
Con ngươi của lão phu nhân cùng Hồ Mi Nhi cả kinh đều sắp muốn rớt ra ngoài rồi, nữ nhân này, quỳ lâu như vậy, bị trách phạt nặng như vậy, thật không ngờ có phản ứng như thế?
Liễu Tưởng Dung ngưng mắt nhìn, nhìn Yến Vũ Nhi nhiều hơn một chút, chẳng qua là nàng tỉnh bơ không biến sắc, khóe miệng câu lên một nụ cười mỉm.
Lý Thư thấy nàng lảo đảo muốn ngã, vốn định vươn tay ra đỡ nàng, nghe được câu này, dứt khoát thu tay về, không vui trừng mắt nhìn nàng một cái.
Rốt cuộc là nàng không quan tâm hay là giả bộ ngu ngốc? Chẳng lẽ, nàng thà rằng làm một nha hoàn cũng không muốn làm nữ nhân của Dụ Vương hắn?
Một thân ăn mặc gọn gàng trang điểm đẹp đẽ, tinh thần Đỗ Nguyệt Nương phấn chấn đi tới, giống như là đã từng luyện qua một trận công phu.
Hồ Mi Nhi không thích kiểu ăn mặc thô tục bực này của nàng ta, vừa nhìn đã biết là không có xuất thân từ gia đình tu dưỡng, đang ở vương phủ, muốn cái gì mà không có, lại không cần thiết phải đi ra ngoài mãi nghệ, làm gì còn phải luyện võ?
"Ơ, Hồ phu nhân đây là xuân phong đắc ý nha, ngay cả Liễu phu nhân được nhiều sủng ái nhất của chúng ta cũng tới nịnh hót à?" Đỗ Nguyệt Nương đứng ở trước mặt hai người, trên mặt là một nụ cười trào phúng.
"Đỗ di nương, xin ngươi chú ý thân phận của mình!" Nàng ta cũng chỉ là một tiện thiếp nho nhỏ, có tư cách gì ngồi ngang hàng như vậy?
"Thế nào, ta nói sai sao?" Đỗ Nguyệt Nương bày ra một dáng vẻ u mê, "Nguyệt Nương chưa từng đọc sách, cái gì cũng không hiểu, xin nhị vị phu nhân đừng trách móc. Nguyệt Nương chỉ là thấy, Hồ di nương được sủng ái một lần, thăng phân vị, Liễu phu nhân liền một tấc cũng không rời hầu hạ bên cạnh, đây không phải là nịnh hót thì là cái gì? Chẳng lẽ ta nói sai sao?"
"Đỗ Nguyệt Nương ngươi!" Trong nháy mắt vẻ mặt của Liễu Tưởng Dung đen như đáy nồi.
Nghĩ tới, nàng đường đường là đích nữ Liễu gia, hiện giờ lại luân lạc tới mức làm thiếp thất cho người, thậm chí còn đến nước bị người không thừa nhận danh phận, lời này của Đỗ Nguyệt Nương quả thực là từng câu từng chữ đâm vào trong lòng của nàng.
Ngón tay chỉ vào Đỗ Nguyệt Nương không ngừng run rẩy, nhưng nàng không dám động tay, võ công của Đỗ Nguyệt Nương vốn là không kém, nàng cũng không muốn chịu thua thiệt.
"Ha ha, Đỗ di nương thật là hài hước, thân phận Liễu tỷ tỷ tôn quý, ta ngưỡng mộ nàng còn không kịp đây, tỷ muội chúng ta tâm đầu ý hợp, chỗ nào giống người nào nịnh hót người nào chứ?" Hồ Mi Nhi xử lý loại chuyện thế này rất là khéo léo, một câu nói thôi đã giải vây cho Liễu Tưởng Dung.
Đỗ Nguyệt Nương cũng không nói nhiều với các nàng, vòng qua bọn họ đi thẳng, trên mặt vẫn là nụ cười trào phúng như cũ kia.
Liễu Tưởng Dung hận không thể đi lên vả miệng nàng ta một cái, Hồ Mi Nhi kéo nàng lại: "Tỷ tỷ, nhất thời không gấp, chúng ta trù tính thật kỹ, xem ai có thể cười đến cuối cùng."
Liễu Tưởng Dung thế này mới phát giác chính mình luống cuống, ngày thường nàng là duy trì rất tốt, chẳng qua tâm bệnh của nàng chính là chỉa vào danh hiệu phu nhân, cũng không được người thừa nhận, trong vương phủ có không ít người đều đang ở trong lòng cười nàng, trước kia không ai nói ra, nàng còn có thể lừa mình dối người, Đỗ Nguyệt Nương này lại vạch trần vết sẹo của nàng ra, nàng liền không chịu được.
"Muội muội yên tâm, ta vẫn còn chưa vô dụng như vậy." Nàng rất nhanh trấn định lại tâm thần, "Nhất định là Yến Vũ Nhi sử dụng thủ đoạn gì đó, mới khiến cho Vương gia bị mê hoặc, điều này rất không bình thường!"
Hai người ở chung một chỗ, kề sát vào lỗ tai nhau một lúc lâu, chia nhau ra trở về viện của mình.
"Công chúa, vậy mà ngài to gan như thế?!" Liễu Nhứ nghe Yến Vũ Nhi nói đến chuyện đối nghịch với Dụ Vương, trợn to hai mắt.
"Phải gọi là phu nhân, ngươi chính là không nhớ được!" Yến Vũ Nhi lấy tay điểm điểm cái trán của nàng một cái.
"Dạ, phu nhân!" Liễu Nhứ le lưỡi một cái, loại cảm giác quen thuộc đó lại trở về rồi.
"Cái này còn chưa dừng lại đâu, còn có…" Yến Vũ Nhi kề sát vào lỗ tai nàng, nói ra hết tất cả mọi chuyện đã xảy ra mấy ngày nay cho Liễu Nhứ, chỉ bỏ bớt đi chuyện nàng bị hắn chiếm tiện nghi.
"Trời ạ, phu nhân, thế nhưng ngài lại dám vẽ Vương gia thành ô quy?" Liễu Nhứ càng thêm giật mình không thôi, kêu lên.
Ô quy là cái gì? Là vương bát đó! Mọi người gọi nam nhân bị lão bà cho đội nón xanh là vương bát, đây là chuyện ai ai cũng biết. Công chúa của nàng, thật sự là càng ngày càng cường hãn.
*ô quy ~ vương bát: con rùa bị cắm sừng
"Ngươi nhỏ giọng một chút, cẩn thận người khác nghe thấy!" Yến Vũ Nhi nhìn nhìn chung quanh, cũng không phát hiện có người đi qua, "Ai bảo hắn trêu cợt ta, chọc ta phải nóng nảy."
Nghĩ tới đây, tự mình thấy cũng thật sự là một hồi buồn cười.
Trong tâm tư của Liễu Tưởng Dung cũng không ngờ, một mình đi dạo ở trong vườn, chợt phát hiện ra hai người nói chuyện trong đình phía trước. Nàng không muốn đối mặt với nàng ta, tìm một nơi kín đáo để ẩn núp, hai người đó cũng không phát giác.
Không ngờ tới sẽ có thu hoạch như vậy! Liễu Tưởng Dung nghe được từng trận tiếng cười êm tai trong đình, cười lạnh một tiếng, Yến Vũ Nhi, ngươi cho rằng mình sẽ luôn may mắn như vậy sao?
"Lão phu nhân!" Liễu Tưởng Dung thướt tha mềm mại bước vào viện Thúy Lan, nũng nịu gọi.
"Ơ, Dung nha đầu, làm sao ngươi lại rãnh rỗi đến thăm Lão bà tử ta đây!" Ngô thị cười đến thấy răng không thấy mắt, chỉ có Liễu Tưởng Dung này được tâm ý của mình nhất.
"Lão phu nhân, hôm nay Tưởng Dung nghe được một chuyện rất buồn cười, muốn ngài cũng vui vẻ một chút nha!" Nàng kề sát vào lỗ tai Ngô thị, nhỏ giọng nói ra.
"Khốn kiếp!" Ngô thị vỗ bàn một cái thật mạnh, "Yến thị này cậy vào bản thân mình là do hoàng thượng ban thưởng xuống, muốn làm gì thì làm, không để ta ở trong mắt thì cũng thôi đi, ngay cả Vương gia cũng không tôn kính sao?"
"Lão phu nhân, xin ngài bớt giận, nói không chừng đây là tình thú của bọn họ đó." Liễu Tưởng Dung vừa vỗ nhẹ lưng Ngô thị, vừa an ủi.
"Tình thú? Nói ra chỉ cần một ngụm nước bọt của mọi người thôi cũng đã khiến người chết chìm rồi!" Ngô thị giận không kiềm được, "Người tới, đi mời Vương gia, Vu tổng quản dẫn người đi áp giải Yến thị tới đây, quỳ gối bên ngoài từ đường, hôm nay lão bà tử ta phải chấp hành gia pháp!"
"Vương gia, không xong rồi!" Lý Dịch chạy nhanh đến thư phòng ngoại viện, đập cửa "đông đông đông".
Lý Thư đang nói chuyện với khách trong thư phòng, nghe được tiếng nói liền có chút không vui, đứng dậy mở cửa.
Còn chưa kịp nổi giận, Lý Dịch đứng bên ngoài liền nói liến thoắng: "Vương gia, Yến phu nhân bị lão phu nhân áp giải tới từ đường, hình như là bởi vì chuyện bức tranh, lão phu nhân đã biết, đang nổi trận lôi đình, muốn động đến gia pháp đó!"
Lý Dịch vội vàng xoa xoa tay, hoàn toàn tựa như sắp sụp đổ vậy.
Sắc mặt Lý Thư khẽ biến thành đen, gia pháp? Hắn thật muốn nhìn một chút là ai có tư cách đó?
"Tam ca, xem ra ta tới không đúng lúc!" Nam tử trong thư phòng cũng đi ra, một thân mãng bào cầu kỳ màu đen, làm tôn lên khí chất toàn thân cực kỳ bất phàm.
Hắn với Lý Thư, một đen một trắng, cũng là tuấn dật khuếch trương như vậy, chẳng qua chỉ là trên mặt hắn có mấy phần ấm áp ôn hòa, không giống Lý Thư, lúc thì rét lạnh cứng nhắc, lúc thì tà mị ngông cuồng, lại càng làm cho người ta nhìn không thấu.
"Không sao, tuy là chuyện nhà, cũng chẳng có gì không thể để người thấy. Chẳng qua chỉ là có một nữ nhân cứng đầu cứng cổ, lại dám to gan lớn mật vẽ ô quy cho bổn vương thôi."
Nghĩ đến tiểu nữ nhân giương nanh múa vuốt đó, khóe môi Lý Thư câu lên một độ cong nhỏ. Nam tử có một tia kinh ngạc, nghiền ngẫm đùa cợt cười nói: "Nữ tử này có thể làm Tam ca cười thành như vậy, chắc hẳn không phải là người bình thường, huynh, đệ có thể may mắn đi bái kiến tẩu tử một cái không?"
"Ha ha, có gì không thể?" Tẩu tử? Xưng hô này, hắn thích.
"Mộ Dung công tử, mời!" Đương nhiên Lý Dịch nhận ra vị đại danh đỉnh đỉnh Mộ Dung Hoài này, vội vàng đi phía trước dẫn đường.
Yến Vũ Nhi bị áp giải đến bên ngoài từ đường, lão phu nhân Ngô thị đã đến, Liễu Tưởng Dung cùng Hồ Mi Nhi đứng phía sau bà ta, dưới mái hiên được sắp xếp một hàng chỗ ngồi, có lẽ là sẽ mở đại hội phê phán nàng. Nàng nghe được Vu tổng quản vui sướng khi người gặp họa nói cho nàng biết: "Yến phu nhân, lá gan ngài cũng quá lớn đi, lại dám nhục mạ Vương gia, hôm nay không chết cũng phải lột da!"
Yến Vũ Nhi bị đè ép quỳ trên mặt đất, bởi vì quỳ gối trong sân, trên mặt đất rải lên một tầng mảnh vụn than, đầu gối đập xuống rất đau, nhưng lại không thể đứng dậy.
Trong lòng của nàng có một tia tuyệt vọng, Dụ Vương, không nghĩ tới ngươi ác như vậy! Lúc đó không nói gì, đến thời điểm này mới tính sổ, nếu thật sự nàng đi vào khuôn khổ như thế, mặc cho bọn họ xử trí sao?
"Lão phu nhân, Tộc trưởng Hòa Trưởng lão đến!" Vu tổng quản dẫn theo mấy nam nhân trung niên lớn tuổi đến chỗ ngồi, mọi người làm lễ chào hỏi nhau, đều tự mình ngồi xuống vị trí, nghiêm túc nhìn Yến Vũ Nhi quỳ dưới ánh mặt trời bên ngoài.
Tộc trưởng hắng giọng một cái, lớn tiếng nói: "Yến thị, nghe nói ngươi to gan lớn mật, vẽ tranh bất nhã nhục mạ Vương gia, có chuyện này không?"
Tiếng nói của hắn như chuông lớn, trung quy trung củ bắt chước bộ dáng làm cho người ta có một cảm giác áp lực, Yến Vũ Nhi chợt có chút buồn cười, nàng cũng chỉ là vẽ một bức tranh ô quy đưa qua cho Lý Thư, lại không bày ra ở trước mặt mọi người, những thứ này cũng chỉ là trò đùa lén lút nho nhỏ, đến nỗi phải hưng sư động chúng* như vậy sao?
*hưng sư động chúng: phát động nhiều người làm một việc gì đó
Yến Vũ Nhi hiểu, hôm nay Ngô thị nhất định là muốn nhằm vào mình, liền ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Tộc trưởng, nói: "Ta không biết Tộc trưởng đang nói cái gì, ta chỉ vẽ một bức tranh, chẳng qua là vẽ một con rùa trường thọ thôi, ta không hiểu mình sai chỗ nào."
"Cưỡng từ đoạt lý!" Tộc trưởng giận dữ, "Ô quy tức là vương bát, dân gian gọi vương bát gì đó, ngươi chưa từng nghe nói qua sao?"
"Thật sự là khó hiểu, ta thật đúng là còn không biết vương bát cùng ô quy có gì khác nhau đấy. Ta từ nhỏ lớn lên ở cung đình, bên ngoài một vài lời nói bất nhã như vậy thì chưa từng nghe qua, thế nhưng lại nghe nói qua con rùa vương bát ngàn năm vạn năm, con rùa này có thể sống vạn năm trở lên, cũng được gọi là con rùa trường thọ, cho nên mới vẽ bức tranh này đưa cho Vương gia, mong ngài ấy trường thọ, chẳng lẽ cái này cũng sai sao?"
Tộc trưởng thấy Yến Vũ Nhi nói thao thao bất tuyệt, nhưng lại tìm không ra lời phản bác, trước đó Ngô thị đã từng gợi ý cho hắn, vì vậy liền cứng rắn nâng cổ lên, quát lớn: "Ngụy biện, cho dù ngươi lấy lời đường mật mà làm cho người ta mê hoặc, cũng không thay đổi được chuyện ngươi đã làm. Ngươi cũng biết rằng, bởi vì ngươi, Vương gia đã bị người khác nói thành cái gì rồi. Vì vậy, mặc kệ ước nguyện ban đầu ngươi vẽ tranh thế nào, nhưng ngươi thiếu suy nghĩ cân nhắc, tạo thành cục diện như bây giờ, cũng là một tội lớn, trách phạt hôm nay đều không thể tránh được."
Ánh mặt trời vô cùng gay gắt, vạn đạo kim quang đều phát ra, một mình Yến Vũ Nhi quỳ gối dưới ánh mặt trời chói chang, cảm thấy làn da có một chút đau rát. Nàng làm sao không hiểu, hôm nay dù mình nói thế nào cũng sẽ bị phạt, dứt khoát không nói lời nào nữa, nhìn Tộc trưởng cùng Ngô thị, khinh miệt nói: "Được rồi, ta không còn lời nào để nói, các ngươi muốn xử phạt ta thế nào thì nói mau đi, ta mệt rồi."
Lý Thư cùng Mộ Dung Hoài song song đi về phía từ đường, một đoạn đường đi vội vã, hôm nay cũng đã náo đến từ đường, nữ nhân kia nhất định sẽ bị làm khó dễ.
"Vương gia, ngài mau cứu phu nhân đi! Phu nhân thuần khiết thiện lương, nàng không có ác ý, cầu xin ngài nhất định phải cứu nàng!"
Liễu Nhứ thấy hai người tới đây, nôn nóng nhào lên, quỳ trên mặt đất dập đầu thật mạnh, trong miệng lại liên tục nói, "Cầu xin ngài mau cứu nàng!"
Lý Thư rốt cuộc nhận ra đây là thiếp thân nha hoàn của Yến Vũ Nhi, gọi là Liễu Nhứ, nha đầu này thật đúng là trung tâm, ánh mắt của hắn liền nhu hòa một chút. Lạnh nhạt nói, "Ngươi đứng lên đi, bổn vương biết phải làm sao."
"Đa tạ Vương gia!" Liễu Nhứ mừng rỡ, chỉ cần Vương gia ra mặt bảo vệ phu nhân là tốt rồi. Nếu không, phu nhân đơn thuần của nàng sẽ không biết chịu bao nhiêu khổ sở đây.
Lý Thư đi tới bên ngoài từ đường, nữ tử đang quỳ trên mặt đất chính là Yến Vũ Nhi, nàng qùy thẳng lưng, trên gương mặt đỏ rực, giống như là bị ánh mặt trời phơi khô, trên trán rỉ ra mồ hôi hột, làm ướt nhẹp một túm tóc buông xuống, dính vào trên mặt.
Ánh mắt của hắn ngưng tụ lại, nhìn về phía mọi người đang ngồi ngang hàng trên chủ vị, liền nhiều hơn một tia lãnh ý.
"Bái kiến mẫu thân, các vị thân tộc, không biết đã xảy ra chuyện gì, lại đột nhiên mở từ đường?" Tiếng nói của hắn lạnh lẽo như băng, cho dù là mùa hè, cũng làm cho sau lưng mọi người bốc lên một cảm giác rét lạnh.
Lập tức liền có hạ nhân mời hai người vừa đến ngồi vào chủ vị, lão phu nhân nhìn thấy Lý Thư, một dáng vẻ đau lòng, nói: "Thư Nhi à, phụ nhân này không tôn trọng trưởng bối, không có đức hạnh, hôm nay mẫu thân đặc biệt mời tất cả Trưởng lão ở trong tộc, nhất định phải theo tộc quy xử phạt nàng."
Lý Thư liếc mắt nhìn Tộc trưởng đã hoa râm râu bạc một cái, quạt giấy trong tay ba một tiếng mở ra, không chút để ý phe phẩy hai cái, một lúc lâu sau mới mở miệng…
"Tộc quy?" Lý Thư buồn cười liếc lão ta một cái, "Xin hỏi ngươi họ gì? Bổn vương họ gì? Khi nào đến phiên tộc quy Hạ gia tới hoành hành trong phủ đệ của Bổn vương?"
Vẻ mặt Tộc trưởng lúng túng, Yến Vũ Nhi đang quỳ trên mặt đất nghe được cũng là rối tinh rối mù. Hắn đây là nói gì vậy? Tại sao lại là Hạ gia, hắn không phải họ Lý sao?
Trên mặt lão phu nhân Ngô thị có chút khó coi, những Trưởng lão trong tộc này đều là bà mời tới, hiện giờ nếu bà không đứng ra nói đôi câu, làm sao hạ đài được?
"Cái này… Thư Nhi à, mặc dù ngươi được phong Vương, được ban thưởng họ Hoàng gia, nhưng dầu gì ngươi cũng là con cháu Hạ gia, gia nghiệp Hạ thị đâu chỉ trăm năm, ngươi không thể vì một phụ nhân mà làm trái với tộc quy!" Ngô thị nơm nớp lo sợ, trên mặt lại là biểu tình nghiêm túc.
"Hạ gia? Mỗi người các ngươi, ăn mặc đều là nhất đẳng, chẳng lẽ đã quên Hạ gia sa sút thế nào rồi sao, là năng lực của ai mới làm cho cả Hạ gia đứng dậy lần nữa?" Lý Thư quét mắt nhìn mọi người trên đài, ánh mắt lạnh xuống: "Hôm nay lại muốn dùng tộc quy Hạ gia xử phạt nữ nhân của bổn vương, được, trước tiên lấy tiền bạc trợ cấp hàng năm của bổn vương ra, bổn vương mặc cho các ngươi xử trí!"
Từng Trưởng lão mặt xám mày tro, có một vài người da mặt mỏng đã đỏ lên, bọn họ đều biết, nhiều năm trước, Hạ gia gần như diệt vong, vốn là trăm năm thế gia gần như diệt sạch, là phụ thân của Lý Thư, dùng tính mạng cứu vãn Hạ gia, nhưng cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi vận mệnh bị giáng chức. Sau này, lại là sau khi Lý Thư trưởng thành đoàn kết mọi người Hạ gia lại, mới có Hạ gia phong phong quang quang bây giờ. Thật ra thì, nói cho cùng, Dụ Vương Lý Thư đã không còn là họ Hạ, mà tộc nhân Hạ thị lại phải dựa vào Dụ Vương.
Đến bây giờ, trong Tây viện Dụ vương phủ vẫn còn chi thứ hai cùng chi thứ ba Hạ gia ở, cũng chính là hai nhi tử của lão phu nhân Ngô thị, còn có Lão Tứ thứ xuất.
Lão phu nhân khẽ nhíu mày, "Thư Nhi à, ngươi vì Hạ gia lập được công lao hiển hách, mọi người chúng ta đều biết, chỉ là chuyện hôm nay, không phải luận công ban thưởng, mà là xử lý phụ nhân này…"
"Phu nhân của bổn vương, mặc dù không phải là chính phi, nhưng nói thế nào sau này cũng có Cáo Mệnh, các ngươi là thân phận gì? Đến phiên các ngươi tới xử lý sao?" Lý Thư lạnh lùng nói, Tộc trưởng thấy hắn một bước cũng không nhượng bộ, chỉ cảm thấy đã gặp phải trắc trở, không vui liếc mắt nhìn Ngô thị một cái.
"Hôm nay chỉ là một hiểu lầm, hiểu lầm thôi! Ha ha!" Một Trưởng lão khác nhìn thấy tình thế không đúng, liền vội vàng tới hoà giải, không ngừng nháy mắt với các trưởng lão khác. Mọi người liền đứng lên, tới chào hỏi với Lý Thư, ảo não chán nản lui ra ngoài.
Trong chốc lát, trong từ đường chỉ còn lại Ngô thị cùng Lý Thư, còn có đám người Liễu Tưởng Dung và Hồ Mi Nhi hầu hạ Ngô thị.
Sắc mặt Ngô thị có chút khó coi, Tộc trưởng bọn họ đều là bà kêu người mời tới, hôm nay lập tức liền bị dỡ đài rồi, thể diện của bà đặt ở chỗ nào?
"Thư Nhi, ngươi cũng quá bao che rồi, Yến thị này không biết lớn nhỏ, làm sao ngươi còn che chở cho nàng? Như vậy ngươi sẽ làm nàng hư." Bà chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.
"Mẫu thân đừng tức giận, đều là chuyện nhỏ, hơn nữa, nhi tử cũng không để ý, ngài so đo với nàng làm gì?"
"Không được, hôm nay thật không dễ dàng mới hưng sư động chúng một lần, nếu là cứ tơi tả đi về như vậy, người khác chỉ coi quy củ vương phủ chúng ta đều là vật trang trí." Ngô thị cố gắng tìm về một chút thể diện.
"Vậy theo mẫu thân thấy, phải xử lý như thế nào đây?" Lý Thư có chút không kiên nhẫn, nhưng vẫn duy trì sự tôn kính trên mặt.
"Thư Nhi à, ta cũng là vì muốn tốt cho ngươi. Mặc dù ngươi không phải là ta sinh ra, hiện giờ lại phong Vương, thân phận tất nhiên là tôn quý, há có thể nhẫn nhịn một thiếp thất cưỡi đến trên đầu của ngươi. Cho nên, hôm nay ta muốn dạy dỗ nàng thật tốt một chút, cũng hi vọng nàng tiếp thu được giáo huấn, đừng tái phạm lần nữa."
"Vậy tất cả do mẫu thân phân phó." Lý Thư cũng muốn nhìn một chút nàng sẽ ứng đối thế nào. Tiểu dã miêu này, tính tình quá lợi hại, hẳn là nên trừng phạt nho nhỏ một chút để trả giá đại giới, nếu không hắn làm sao trấn áp được nàng?
Ngô thị thấy Lý Thư cũng không làm trái ý của bà nữa, tìm về được một chút tự tin, lại ngồi ngay ngắn trên chủ vị lần nữa, uy nghiêm phân phó nói: "Yến thị thân là thiếp thất, bất kính với phu quân, dùng phương thức không chính đáng để tiến hành nhục mạ, làm trò cười cho thiên hạ. Vì để sửa sai cải chính, biếm làm hạ nhân, từ nay về sau không còn là phu nhân vương phủ."
"Lão phu nhân, xử phạt này cũng quá mức đi!" Liễu Tưởng Dung nghe xong, cả kinh kêu lên.
"Hừ, ta không dùng gia pháp đã là tận tình tận nghĩa, về phần Yến thị, lúc nào hiểu rõ quy củ, thì lúc đó lại thăng phân vị."
Lý Thư khẽ nhíu mày, Mộ Dung Hoài ở một bên nhìn thấy một màn này, giễu cợt cười một tiếng: "Tam ca, đây chính là phu nhân huynh mới cưới à, trừ có chút xấu xí, cũng không có chỗ nào hơn người nha."
Hắn lắc đầu một cái.
"Yến thị, ngươi có dị nghị gì với xử phạt này không?" Lão phu nhân uy nghiêm liếc mắt nhìn Yến Vũ Nhi đang quỳ trên mặt đất, bà phạt nàng như vậy, nhưng nàng lại không nói lời nào, có chút kỳ lạ.
Đợi một lúc lâu sau, cũng chưa thấy Yến Vũ Nhi đáp lại, mọi người càng thêm giật mình, lão phu nhân nháy mắt ra hiệu, trong lòng bất an, nàng sẽ không phải là… Hà Diệp bên cạnh vội vàng đi lên nhìn nhìn, chợt kinh hãi thét lên một tiếng.
"Thế nào?" Trong lòng lão phu nhân có chút bất an, Yến Vũ Nhi sẽ không phải là bị bà phạt quỳ đến ngất xỉu đó chứ!
"Hồi bẩm lão phu nhân, Yến phu nhân đã ngủ thiếp đi rồi!"
Hả? Không phải là bất tỉnh, mà là ngủ thiếp đi?
Lý Thư khẽ nhíu mày, đứng lên đi tới trước mặt Yến Vũ Nhi, nàng không có một chút phản ứng nào, ngồi xổm người xuống muốn nhìn kỹ lại một chút, lại thấy nàng quỳ rất thẳng lưng, hai mắt nhắm chặt lại, mũi thì thở ra hít vào đều đều, rõ ràng thật sự là ngủ thiếp đi.
Ngô thị giận dữ, vỗ bàn một cái, "Mang Yến thị xuống!"
Tiếng rống to này rốt cuộc đánh thức du hồn của người nào đó, nàng cố gắng mở mắt ra, vuốt vuốt, một lúc lâu mới thích ứng được, thấy bên cạnh có người, có chút không kiên nhẫn nói: "Kết thúc rồi sao? Nếu như kết thúc rồi thì ta có thể đi được chưa?"
Mọi người trong nháy mắt hóa đá, nữ nhân này, thiệt là!
Con ngươi của lão phu nhân cùng Hồ Mi Nhi cả kinh đều sắp muốn rớt ra ngoài rồi, nữ nhân này, quỳ lâu như vậy, bị trách phạt nặng như vậy, thật không ngờ có phản ứng như thế?
Liễu Tưởng Dung ngưng mắt nhìn, nhìn Yến Vũ Nhi nhiều hơn một chút, chẳng qua là nàng tỉnh bơ không biến sắc, khóe miệng câu lên một nụ cười mỉm.
Lý Thư thấy nàng lảo đảo muốn ngã, vốn định vươn tay ra đỡ nàng, nghe được câu này, dứt khoát thu tay về, không vui trừng mắt nhìn nàng một cái.
Rốt cuộc là nàng không quan tâm hay là giả bộ ngu ngốc? Chẳng lẽ, nàng thà rằng làm một nha hoàn cũng không muốn làm nữ nhân của Dụ Vương hắn?
Tác giả :
Mai Hoa Tam Lộng