Tiểu Thiếp Lật Bàn, Đấu Lật Vương Gia Phúc Hắc
Chương 30: Đến đây bới móc
editor: preiya
Nàng tự cho là tiếng nói rất nhỏ, hẳn là sẽ không có người nghe được, ai ngờ nam nhân bên cạnh luyện võ nhiều năm, tai thính mắt tinh, đương nhiên nghe rất rõ ràng.
Nghe Yến Vũ Nhi mắng, hắn không những không tức giận, trên mặt không nhịn được còn hiện lên một chút vui vẻ, dựa sát gần vào chút nữa nói nhỏ: “A! Đa tạ khích lệ, nàng dứt khoát xóa luôn hai chữ không bằng đi!”
Dụ vương có lẽ có bản lãnh tức chết người không đền mạng, Yến Vũ Nhi rất quẫn bách, thì ra là nàng vậy mà lại nói ra, lập tức trên khuôn mặt hiện màu đỏ hồng, lại che đi vết sưng đỏ ban đầu. Yến Vũ Nhi quay đầu liếc mắt nhìn hắn, trợn mắt trừng trừng, lúc khóe môi chạm qua một cái mềm mại gì đó mới hậu tri hậu giác phát hiện ra, giờ phút này tư thế của hai người cực kì ái muội.
“Cầm! Thú!” Người nào đó được như nguyện nhận lấy hai chữ, ung dung ngưng mắt liếc nhìn khuôn mặt của nàng, ánh mắt thâm u*.
*thâm u: thâm trầm âm u
Cách đó không xa ánh mắt Hoàng đế đảo qua, vừa vặn xem một màn này ở trong mắt, ánh mắt cực kì khiếp sợ. Không nghĩ tới, không nhìn tới những nốt sưng đỏ này, trên khuôn mặt hẳn là vẻ thẹn thùng vô cùng động lòng người, thân mình nhu nhược của nàng gần như khảm vào trong lòng nam nhân, là chướng mắt như vậy!
Hoàng đế nhất thời nhìn đến ngây dại, quên mất Yến Tử Nhi đang dựa vào người mình.
“Hoàng thượng ~ ngài vẫn chưa uống xong ly rượu này đó!” Yến Tử Nhi yêu kiều đưa ly rượu tới bên môi Hoàng đế, mùi rượu thuần hậu hòa với mùi hương nữ tử bên cạnh, Hoàng đế vừa lòng hít một hơi thật sâu, mắt cười chăm chú nhìn Yến Tử Nhi.
“Tử Nhi thật sự là giải hoa ngữ của trẫm, trẫm phong nàng làm Tử Vân phu nhân thế nào?”
Yến Tử Nhi nghe vậy, vội vàng đứng dậy tạ ơn, cái cảm giác vui sướng mà không lời nào có thể diễn tả được.
Chúng thần phía dưới ồ lên, chưa tới một canh giờ, Yến Tử Nhi liền từ phẩm vị thứ hai mươi ba trực tiếp thăng thành Bát Phẩm phu nhân, đây là muốn bay lên đầu cành đó sao? Mặc dù phẩm vị phu nhân không phải là cực kì hiển quý, nhưng với Yến Tử Nhi thân mang tội mà lấy được vinh hạnh đặc biệt này, thật sự là một đóa kỳ hoa!
Thần sắc Yến Vũ Nhi phức tạp nhìn ánh mắt mừng rỡ như điên của Yến Tử Nhi, trên mặt nàng rất chân thành vui vẻ không nhìn ra một chút dấu vết làm bộ nào, nhớ ngày đó, nàng là một thế hệ tài nữ vừa là công chúa tôn quý, là thanh cao kiêu ngạo cỡ nào, đằng sau nụ cười ôn nhu đó, che giấu đi là nội tâm khuất nhục đau đớn bao nhiêu?
Không thể phủ nhận, nàng bước ra bước đầu tiên, nhưng là…
Tỷ tỷ, đây thật sự là tỷ muốn sao? Trong lòng Yến Vũ Nhi dâng lên một tia lạnh lẽo.
Bỏ qua phiền não trong lòng, Yến Vũ Nhi rõ ràng cảm giác được bên cạnh một đạo hàn quang lạnh lùng phóng tới, không cần quay đầu lại, nàng liền có thể tưởng tượng ra hàn mâu lạnh như băng đến từ người nào đó.
Đáng ghét, nàng không cẩn thận thả tâm suy nghĩ một chút, đầu lợn giống này sao lại khó chịu rồi? Ngày mai, bản cô nương sẽ làm ngươi chịu không nổi!
Nhưng là, cho dù trong lòng Yến Vũ Nhi oán thầm như thế nào, chẳng qua tay luôn véo đùi, nàng vẫn bị mang về Dụ Vương phủ.
Dưới cửa hiên cao cao được treo một tấm biển thiếp vàng, ba chữ “Dụ Vương phủ” thật lớn như rồng bay phượng múa, đại khí nghiêm nghị, viền chung quanh cũng nạm vàng, còn có hoa văn nhỏ nhắn tinh tế, nếu nhìn kỹ, còn có thể phát hiện ra ngọc ấn Hoàng đế trên đó.
Dụ vương này chắc chắn rất được thánh sủng, ngay cả tấm biển cũng là vật ngự tứ, chỉ sợ là một chủ nhân khó hầu hạ.
“Hu ~” xe ngựa dừng lại, bên ngoài màn xe, một nam tử nô bộc trung niên đi về phía bên này.
Yến Vũ Nhi đang muốn xuống xe, chợt nghe bên ngoài nổi lên tranh luận.
“Tiểu Mã, sao ngươi lại không có quy củ như thế? Một thiếp thất, tại sao có thể đi vào từ cửa chính?”
“Vu tổng quản, tiểu nhân cũng không rõ ràng, là Vương gia phân phó...”
“Hồ đồ, ngươi còn không hiểu rõ tính tình Vương gia sao? Chúng ta không thể để cho người ta nói ra nói vào, nói Dụ Vương phủ chúng ta há có thể không có quy củ?”
Yến Vũ Nhi nghe xong, lập tức minh bạch, đây là có người cố ý đến đây bới móc!
Nàng tự cho là tiếng nói rất nhỏ, hẳn là sẽ không có người nghe được, ai ngờ nam nhân bên cạnh luyện võ nhiều năm, tai thính mắt tinh, đương nhiên nghe rất rõ ràng.
Nghe Yến Vũ Nhi mắng, hắn không những không tức giận, trên mặt không nhịn được còn hiện lên một chút vui vẻ, dựa sát gần vào chút nữa nói nhỏ: “A! Đa tạ khích lệ, nàng dứt khoát xóa luôn hai chữ không bằng đi!”
Dụ vương có lẽ có bản lãnh tức chết người không đền mạng, Yến Vũ Nhi rất quẫn bách, thì ra là nàng vậy mà lại nói ra, lập tức trên khuôn mặt hiện màu đỏ hồng, lại che đi vết sưng đỏ ban đầu. Yến Vũ Nhi quay đầu liếc mắt nhìn hắn, trợn mắt trừng trừng, lúc khóe môi chạm qua một cái mềm mại gì đó mới hậu tri hậu giác phát hiện ra, giờ phút này tư thế của hai người cực kì ái muội.
“Cầm! Thú!” Người nào đó được như nguyện nhận lấy hai chữ, ung dung ngưng mắt liếc nhìn khuôn mặt của nàng, ánh mắt thâm u*.
*thâm u: thâm trầm âm u
Cách đó không xa ánh mắt Hoàng đế đảo qua, vừa vặn xem một màn này ở trong mắt, ánh mắt cực kì khiếp sợ. Không nghĩ tới, không nhìn tới những nốt sưng đỏ này, trên khuôn mặt hẳn là vẻ thẹn thùng vô cùng động lòng người, thân mình nhu nhược của nàng gần như khảm vào trong lòng nam nhân, là chướng mắt như vậy!
Hoàng đế nhất thời nhìn đến ngây dại, quên mất Yến Tử Nhi đang dựa vào người mình.
“Hoàng thượng ~ ngài vẫn chưa uống xong ly rượu này đó!” Yến Tử Nhi yêu kiều đưa ly rượu tới bên môi Hoàng đế, mùi rượu thuần hậu hòa với mùi hương nữ tử bên cạnh, Hoàng đế vừa lòng hít một hơi thật sâu, mắt cười chăm chú nhìn Yến Tử Nhi.
“Tử Nhi thật sự là giải hoa ngữ của trẫm, trẫm phong nàng làm Tử Vân phu nhân thế nào?”
Yến Tử Nhi nghe vậy, vội vàng đứng dậy tạ ơn, cái cảm giác vui sướng mà không lời nào có thể diễn tả được.
Chúng thần phía dưới ồ lên, chưa tới một canh giờ, Yến Tử Nhi liền từ phẩm vị thứ hai mươi ba trực tiếp thăng thành Bát Phẩm phu nhân, đây là muốn bay lên đầu cành đó sao? Mặc dù phẩm vị phu nhân không phải là cực kì hiển quý, nhưng với Yến Tử Nhi thân mang tội mà lấy được vinh hạnh đặc biệt này, thật sự là một đóa kỳ hoa!
Thần sắc Yến Vũ Nhi phức tạp nhìn ánh mắt mừng rỡ như điên của Yến Tử Nhi, trên mặt nàng rất chân thành vui vẻ không nhìn ra một chút dấu vết làm bộ nào, nhớ ngày đó, nàng là một thế hệ tài nữ vừa là công chúa tôn quý, là thanh cao kiêu ngạo cỡ nào, đằng sau nụ cười ôn nhu đó, che giấu đi là nội tâm khuất nhục đau đớn bao nhiêu?
Không thể phủ nhận, nàng bước ra bước đầu tiên, nhưng là…
Tỷ tỷ, đây thật sự là tỷ muốn sao? Trong lòng Yến Vũ Nhi dâng lên một tia lạnh lẽo.
Bỏ qua phiền não trong lòng, Yến Vũ Nhi rõ ràng cảm giác được bên cạnh một đạo hàn quang lạnh lùng phóng tới, không cần quay đầu lại, nàng liền có thể tưởng tượng ra hàn mâu lạnh như băng đến từ người nào đó.
Đáng ghét, nàng không cẩn thận thả tâm suy nghĩ một chút, đầu lợn giống này sao lại khó chịu rồi? Ngày mai, bản cô nương sẽ làm ngươi chịu không nổi!
Nhưng là, cho dù trong lòng Yến Vũ Nhi oán thầm như thế nào, chẳng qua tay luôn véo đùi, nàng vẫn bị mang về Dụ Vương phủ.
Dưới cửa hiên cao cao được treo một tấm biển thiếp vàng, ba chữ “Dụ Vương phủ” thật lớn như rồng bay phượng múa, đại khí nghiêm nghị, viền chung quanh cũng nạm vàng, còn có hoa văn nhỏ nhắn tinh tế, nếu nhìn kỹ, còn có thể phát hiện ra ngọc ấn Hoàng đế trên đó.
Dụ vương này chắc chắn rất được thánh sủng, ngay cả tấm biển cũng là vật ngự tứ, chỉ sợ là một chủ nhân khó hầu hạ.
“Hu ~” xe ngựa dừng lại, bên ngoài màn xe, một nam tử nô bộc trung niên đi về phía bên này.
Yến Vũ Nhi đang muốn xuống xe, chợt nghe bên ngoài nổi lên tranh luận.
“Tiểu Mã, sao ngươi lại không có quy củ như thế? Một thiếp thất, tại sao có thể đi vào từ cửa chính?”
“Vu tổng quản, tiểu nhân cũng không rõ ràng, là Vương gia phân phó...”
“Hồ đồ, ngươi còn không hiểu rõ tính tình Vương gia sao? Chúng ta không thể để cho người ta nói ra nói vào, nói Dụ Vương phủ chúng ta há có thể không có quy củ?”
Yến Vũ Nhi nghe xong, lập tức minh bạch, đây là có người cố ý đến đây bới móc!
Tác giả :
Mai Hoa Tam Lộng