Tiểu Thiếp Không Dễ Làm
Chương 144
Edit + Beta: Y Nhã a.k.a Ryuu-chan
P/s: chuyên mục đêm khuya:3
Đưa Đại Hoàng tử đã say tí bỉ đi, Tiêu Duệ cẩn thận đỡ Dư Lộ về hậu viện. Khí lạnh đến phương Bắc sớm hơn kinh thành, khi ra cửa, Tiêu Duệ tự nhiên khoác tấm áo lông cáo trắng lên người Dư Lộ.
Dọc đường đi, Dư Lộ rất im lặng. Khi về phòng, cô cũng không gọi hạ nhân đưa nước lên mà là để tất cả hạ nhân lui xuống trước, xong mới kéo tay Tiêu Duệ hỏi: "Gia, hôm nay Đại Điện hạ qua đây có phải vì việc gì không?"
Tiêu Duệ lắc đầu than thở: "Không có gì đâu, Tiêu Dật và Tiêu Du đã về kinh thành, chuyện ta chết đã được xác định xong rồi."
Vị trí Vương gia không có, dù sau này có tiền thì cũng không có thế. Sau này, bất kể là ai khi thấy hắn đều không cần quỳ xuống, ngược lại, một số người không biết thân phận thật của hắn có khi còn bắt hắn quỳ xuống.
Dư Lộ nghe được sự phiền muộn trong tiếng than của Tiêu Duệ, trong lòng cũng đột nhiên thấy chua xót, cũng không nhớ đến việc định hỏi sao Đại Hoàng tử cứ nhìn chằm chằm bụng của cô.
Tiêu Duệ vốn sợ cô sẽ hỏi. Giờ bụng cô đã bảy tháng rồi, nếu lúc này biết đứa nhỏ mình khó khăn lắm mới đẻ ra sau này sẽ bị đưa về kinh thành, Tiêu Duệ sợ cô không tiếp thu nổi.
Thật ra hắn cũng không chấp nhận được.
Đây là đứa con đầu lòng của hắn, là đứa con của hắn và Tiểu Lộ Nhi. Đầu tiên là phải chịu khổ cực ở bên ngoài với Tiểu Lộ Nhi, sau lại phải sinh ra ở nơi có thời tiết khắc nghiệt, khắp nơi toàn là bụi đất như thế này, chỉ vậy thôi, hắn đã cảm thấy rất có lỗi với đứa bé này, không nghĩ tới sau này, nó còn bị đưa đi kinh thành nữa.
Kinh thành là một nơi tốt sao?
Đúng, đi kinh thành, nó sẽ có vương vị Thành Vương, nhưng hắn và Tiểu Lộ Nhi không thể đi cùng nó. Một mình nó đến kinh thành, tuy bên cạnh có Tiêu Dật và mẫu phi, nhưng ngay cả hắn họ cũng không đối xử tốt, huống chi là con của hắn?
Dù Đại ca thực sự đoạt được ngôi vị Hoàng đế, đứa bé này cũng có thể được trọng dụng, nhưng đứa bé này, hắn vẫn không nỡ đưa nó đi.
Tiêu Duệ rũ mắt, ánh mắt rơi xuống cái bụng đã nhô lên của Dư Lộ. Hắn vươn tay sờ nhẹ. Tuy Tiểu Lộ Nhi đã mặc cái áo rất dày nhưng dường như hắn vẫn có thể tiếp xúc với đứa bé kia vậy.
"Tiểu Lộ Nhi, chúng ta sinh con gái đi."
Hả? Sinh con gái? Dư Lộ ngửa đầu nhìn Tiêu Duệ, "Chàng thích con gái à?"
Tiêu Duệ gật đầu thật mạnh, nói: "Ừ, ta thích con gái, thích một đứa con gái xinh đẹp như nàng, làm áo bông nhỏ của chúng ta."
Dư Lộ bật cười, "Làm gì có nam nhân nào muốn áo bông nhỏ chứ?"
Tiêu Duệ cũng cười, "Có gì mà không được. Con gái có thể tri kỉ, gần gũi với mẫu thân là nàng thì cũng có thể gần gũi với phụ thân là ta chứ."
Dư Lộ sợ hắn khổ sở trong lòng, đương nhiên cái gì cũng đồng ý với hắn, "Được được được, vậy thì sinh con gái, làm áo bông nhỏ tri kỉ của chàng."
Tiêu Duệ sợ Dư Lộ lo lắng, lại nói: "Hôm nay, nàng có thấy Đại ca cứ nhìn bụng của nàng đi?" Chờ Dư Lộ gật đầu, hắn nói tiếp: "Đại ca có ý là, giờ ta không còn vương vị nữa, nhưng chờ hắn lên ngôi, hắn sẽ ban thưởng cho con trai của chúng ta một cái, cho nên chúng ta không cần thấy khó chịu. Tiền ta có, còn về quyền, sau này con chúng ta làm Vương gia, đương nhiên cha của Vương gia là ta cũng được gọi là lão Vương gia."
Dư Lộ là không để ý đến những thứ này, nhưng nếu con mình có vương vị này, ít nhất là có thêm được một phần bảo đảm, cho nên cô thấy rất vui.
"Thật sao?" Cô hỏi, tay cũng đặt lên bụng, "Con ơi, con nghe phụ thân con nói chưa? Đệ đệ con sau này sẽ là một Vương gia đấy."
Nếu như gả con gái ở nơi phương Bắc này, ít nhất cũng có thể che chở cho con gái.
Tiêu Duệ lại thấy không vui khi nghe xong lời này, "Nàng nói gì thế, con gái của ta đương nhiên là có ta bảo vệ, cần gì đến đệ đệ của nó chứ. Chẳng lẽ ta không bảo vệ nổi con của mình?"
Con gái của hắn, dù gả cho ai, hắn đều có thể bảo vệ thật tốt!
Dư Lộ trợn mắt, "Dù chàng có thể bảo vệ, chẳng lẽ chàng có thể bảo vệ nó cả đời? Dù chàng có sống lâu hơn đi chăng nữa thì cũng không sống quá một trăm tuổi được, vậy sau trăm tuổi thì sao? Ở thời này con gái vẫn không bằng con trai, vẫn phải để đệ đệ nó bảo vệ nó mới hợp lý."
Thì ra điều Tiểu Lộ Nhi nghĩ là cái này.
Tiêu Duệ thở phào, giọng cũng mềm xuống, "Được, để đệ đệ nó bảo vệ, sau đó chúng ta lại tìm cho nó một chàng rể tốt, một người thuộc kiểu không dám bắt nạt nó. Giống như ta đối với nàng vậy, con rể sẽ bảo vệ nó cả đời."
Cái người này, thời điểm này mà cũng có thể tự dát vàng lên mặt.
Dư Lộ thấy ngọt ngào trong lòng, cười híp mắt đồng ý.
Ở kinh thành, Huệ Phi đã bị bệnh rất nhiều ngày. Thật ra cũng không phải bệnh gì nghiêm trọng, chỉ là nhớ Tiêu Duệ, ăn không ngon ngủ không yên, trong lòng có tâm sự, người đương nhiên sẽ đổ bệnh.
Tiêu Dật vào cung, đầu tiên là đến chỗ Thừa Nguyên Đế với Tiêu Du trước, chẳng qua Thừa Nguyên Đế cũng không trò chuyện nhiều với gã, chỉ kêu gã mau đến thăm Huệ Phi.
Lần đi Tây Bắc này, Tiêu Dật thực sự không tìm thấy bất cứ dấu vết nào chứng minh Tiêu Duệ còn sống. Ngay cả khi Đại Hoàng tử Tiêu Viêm mang đi xem mộ, bởi vì có lệnh không được dời mộ phần của Thừa Nguyên Đế, không một ai biết bên trong rốt cuộc có Tiêu Duệ thật hay không.
Nhưng, nếu Thất ca chỉ giả chết, giờ phụ hoàng đã thừa nhận rằng hắn đã chết, dù hắn có còn sống thì cũng không trở về được nữa.
Tiêu Dật không biết cảm giác trong lòng là thế nào. Nói trách thì cũng có trách, làm sao có thể vì một nữ nhân mà không cần vương vị, không cần phụ hoàng và mẫu phi chứ, quả là quá mức thật mà!
Nhưng mà, là do gã chọc thủng chuyện này trước mặt phụ hoàng trước, là do mẫu phi làm sai trước, cùng biểu tỷ Ngu Văn hại tiểu Thất tẩu bị bắt đi. Mà sau đó Thất ca còn tìm cách cho người đưa 300,000 ngân phiếu về cho gã, phần tình nghĩa này, gã lại không thể không nhận.
Cho nên, gã không có tư cách đi trách Thất ca, thậm chí mẫu phi cũng không có tư cách. Chỉ là nghe nói mẫu phi bị bệnh đã lâu, sợ rằng cũng vì trong lòng băn khoăn chuyện của Thất ca đi?
Mặc dù Tiêu Dật có không ít bất mãn với Huệ Phi nhưng trong lòng vẫn luôn kính yêu bà ấy, nên lúc này gã đến cung của Huệ Phi với tốc độ rất nhanh. Gã cũng không nghĩ rằng mình sẽ gặp Lâm phu nhân và Lâm Thục ở đây.
Lâm phu nhân, giờ đã không phải là Định Quốc Công phu nhân, thấy Tiêu Dật, nhất thời hận đến ngứa cả răng. Nếu không phải vẫn còn lý trí, chắc bà đã nhào lên cắn chết Tiêu Dật rồi.
Đương nhiên Tiêu Duệ không để bụng đến thái độ của bà. Thậm chí, khi thấy bà tức đến như vậy, gã còn cười đắc ý với bà, "Chu choa, thì ra là Lâm Đại phu nhân hả."
Mặt Lâm phu nhân lúc xanh lúc trắng, nhưng vẫn phải đi qua hành lễ với Tiêu Dật. Ngay cả Lâm Thục cũng đang tức đến đứng không vững cũng phải cúi người hành lễ với Tiêu Dật.
Thấy Lâm Thục, thần sắc trên mặt cũng thu liễm chút, "Thất tẩu, nén bi thương."
Lâm Thục vốn đang cố sức đứng, đây là vì lúc Tiêu Duệ rời đi có phân phó người không tiếp tục bỏ thuốc cho nàng, nàng mới có thể ra khỏi Thành Vương phủ. Lúc này, nghe Tiêu Dật nói như vậy, nàng lại cảm thấy dù nàng có giữ được vị trí Thành Vương phi này, nàng vẫn phải nghe người khác chế giễu. Nam nhân không còn, con lại không có, Thành Vương phi như nàng còn có chỗ nào hữu dụng chứ?
Lúc này, Huệ Phi được hai cung nữ thiếp thân đỡ ra. Bà không nhìn Lâm Thục và Lâm phu nhân, chỉ nhìn Tiêu Dật, nước mắt tuôn rơi.
Tiêu Dật tiến lên cầm tay bà, giọng cũng chậm lại, "Mẫu phi, đừng khóc, nhi tử đã về rồi."
Huệ Phi lắc đầu, nghẹn ngào: "Nhưng, nhưng Thất ca con... Thất ca con sẽ không trở về nữa, đúng không?"
Sớm biết hôm nay, sao lúc trước phải làm như vậy?
Tiêu Dật không trả lời, dùng sự trầm mặc làm lời đáp cho Huệ Phi.
Huệ Phi khóc không thành tiếng, chỉ im lặng rơi nước mắt, thả tay Tiêu Dật ra, cầm khăn tay lau khóe mắt. Bà quay đầu, hỏi Lâm Thục và Lâm phu nhân với vẻ chán ghét, "Các ngươi tới làm gì?"
Lâm phu nhân vội vàng tủi thân nói: "Nương nương..."
Hai mắt Huệ Phi trừng lên, Lâm phu nhân sợ đến lập tức ngậm miệng lại.
Lâm Thục không còn cách nào, đành phải mở miệng, nhưng lúc này nàng lại không rơi được giọt nước mắt nào. Nàng không thích Tiêu Duệ. Không thích hắn, bởi vì vì hắn, sau này nàng phải chịu sự chê cười của người khác... Nghĩ đến đây, Lâm Thục lại phát hiện hai mắt mình cũng cay cay.
Nàng vội vàng thừa dịp nức nở nói: "Nương nương, Vương gia ngài ấy... Vương gia ngài ấy mất, chỉ để lại một mình thiếp, sau này thiếp phải sống ra sao..."
Huệ Phi nói: "Vậy ngươi không muốn sống, muốn đi cùng nó sao?"
Khuôn mặt đau khổ của Lâm Thục nhất thời cứng đờ, nhìn Huệ Phi với vẻ không dám tin, nhỏ giọng kêu: "Nương nương."
Huệ Phi không nhịn được nói: "Có lời gì, muốn làm gì thì cứ nói thẳng ra. Bây giờ bổn cung không có tâm trạng cong cong lượn lượn với ngươi."
Nếu đã vậy, nàng cứ nói thẳng vậy.
Lâm Thục nhìn lướt qua Tiêu Dật, rốt cuộc mở miệng nói: "Vương gia còn trẻ tuổi như vậy nhưng không có một đứa con nối dòng nào, con dâu nghe nói... nghe nói Minh Nguyệt của Cửu đệ có bầu, nếu có thể sinh ra con trai..."
"Ngươi nói cái mẹ gì vậy!" Không đợi Huệ Phi tỏ thái độ, Tiêu Dật đã nhảy dựng lên, chỉ vào mũi Lâm Thục mắng to: "Đó là con trai của lão tử, ngươi bỏ ngay cái ý nghĩ đấy đi ngay! Ngươi nói ngươi xem, ngươi và cha mẹ ngươi đều không phải thứ tốt! Cũng đúng, trúc xấu sao ra được măng tốt, ngươi và cha mẹ ngươi đều giống nhau, trái tim đều đầy đen tối!"
Huệ Phi lại không có bực như vậy.
Bà nhìn Lâm Thục, lẳng lặng suy nghĩ lời Lâm Thục còn chưa nói hết.
Lâm Thục bị chửi, sắc mặt đỏ bừng lên. Nhưng một nữ nhân không có con như nàng sau này phải sống thế nào? Bây giờ Tiêu Duệ đã chết, mặc kệ là chết thật hay chết giả, dù nàng muốn rời thì cũng không rời được.
Nàng nhìn thần sắc trên mặt Huệ Phi, đánh bạo nói: "Mẫu phi, Minh Nguyệt không phải Chính phi của Cửu đệ, sau này dù đứa bé kia được sinh ra thì cũng không thể kế thừa vị trí của Cửu đệ, nhưng nếu cho nó làm con thừa tự dưới gối của con, con nhất định sẽ đối xử với nó như con ruột, vương vị của Vương gia đương nhiên cũng là của đứa bé kia."
Đúng là Huệ Phi có ý này thật.
Tiêu Dật lại không nghĩ như vậy. Gã quát: "Ta không cưới Chính phi, đời này chỉ có mình Minh Nguyệt, chỉ có đứa nhỏ do nàng ấy sinh. Sau này ta được phong Vương, đương nhiên con của ta có thể kế thừa Vương vị của ta!"
"Dật Nhi!" Huệ Phi cao giọng gọi gã.
Tiêu Dật nhìn thần sắc trên mặt Huệ Phi, lửa giận càng lớn hơn nữa, "Mẫu phi, không phải là ngài có cùng ý nghĩ với nữ nhân này đi?"
Huệ Phi không lên tiếng.
Tiêu Dật biết bà thực sự có ý này, gã lập tức cười nhạt. Trong cơn tức giận, gã nói: "Mẫu phi, ngài thấy mất đi một đứa con chưa đủ, còn muốn mất thêm một đứa nữa sao?"
Nói xong, gã xoay người rời đi không chút do dự.
P/s: chuyên mục đêm khuya:3
Đưa Đại Hoàng tử đã say tí bỉ đi, Tiêu Duệ cẩn thận đỡ Dư Lộ về hậu viện. Khí lạnh đến phương Bắc sớm hơn kinh thành, khi ra cửa, Tiêu Duệ tự nhiên khoác tấm áo lông cáo trắng lên người Dư Lộ.
Dọc đường đi, Dư Lộ rất im lặng. Khi về phòng, cô cũng không gọi hạ nhân đưa nước lên mà là để tất cả hạ nhân lui xuống trước, xong mới kéo tay Tiêu Duệ hỏi: "Gia, hôm nay Đại Điện hạ qua đây có phải vì việc gì không?"
Tiêu Duệ lắc đầu than thở: "Không có gì đâu, Tiêu Dật và Tiêu Du đã về kinh thành, chuyện ta chết đã được xác định xong rồi."
Vị trí Vương gia không có, dù sau này có tiền thì cũng không có thế. Sau này, bất kể là ai khi thấy hắn đều không cần quỳ xuống, ngược lại, một số người không biết thân phận thật của hắn có khi còn bắt hắn quỳ xuống.
Dư Lộ nghe được sự phiền muộn trong tiếng than của Tiêu Duệ, trong lòng cũng đột nhiên thấy chua xót, cũng không nhớ đến việc định hỏi sao Đại Hoàng tử cứ nhìn chằm chằm bụng của cô.
Tiêu Duệ vốn sợ cô sẽ hỏi. Giờ bụng cô đã bảy tháng rồi, nếu lúc này biết đứa nhỏ mình khó khăn lắm mới đẻ ra sau này sẽ bị đưa về kinh thành, Tiêu Duệ sợ cô không tiếp thu nổi.
Thật ra hắn cũng không chấp nhận được.
Đây là đứa con đầu lòng của hắn, là đứa con của hắn và Tiểu Lộ Nhi. Đầu tiên là phải chịu khổ cực ở bên ngoài với Tiểu Lộ Nhi, sau lại phải sinh ra ở nơi có thời tiết khắc nghiệt, khắp nơi toàn là bụi đất như thế này, chỉ vậy thôi, hắn đã cảm thấy rất có lỗi với đứa bé này, không nghĩ tới sau này, nó còn bị đưa đi kinh thành nữa.
Kinh thành là một nơi tốt sao?
Đúng, đi kinh thành, nó sẽ có vương vị Thành Vương, nhưng hắn và Tiểu Lộ Nhi không thể đi cùng nó. Một mình nó đến kinh thành, tuy bên cạnh có Tiêu Dật và mẫu phi, nhưng ngay cả hắn họ cũng không đối xử tốt, huống chi là con của hắn?
Dù Đại ca thực sự đoạt được ngôi vị Hoàng đế, đứa bé này cũng có thể được trọng dụng, nhưng đứa bé này, hắn vẫn không nỡ đưa nó đi.
Tiêu Duệ rũ mắt, ánh mắt rơi xuống cái bụng đã nhô lên của Dư Lộ. Hắn vươn tay sờ nhẹ. Tuy Tiểu Lộ Nhi đã mặc cái áo rất dày nhưng dường như hắn vẫn có thể tiếp xúc với đứa bé kia vậy.
"Tiểu Lộ Nhi, chúng ta sinh con gái đi."
Hả? Sinh con gái? Dư Lộ ngửa đầu nhìn Tiêu Duệ, "Chàng thích con gái à?"
Tiêu Duệ gật đầu thật mạnh, nói: "Ừ, ta thích con gái, thích một đứa con gái xinh đẹp như nàng, làm áo bông nhỏ của chúng ta."
Dư Lộ bật cười, "Làm gì có nam nhân nào muốn áo bông nhỏ chứ?"
Tiêu Duệ cũng cười, "Có gì mà không được. Con gái có thể tri kỉ, gần gũi với mẫu thân là nàng thì cũng có thể gần gũi với phụ thân là ta chứ."
Dư Lộ sợ hắn khổ sở trong lòng, đương nhiên cái gì cũng đồng ý với hắn, "Được được được, vậy thì sinh con gái, làm áo bông nhỏ tri kỉ của chàng."
Tiêu Duệ sợ Dư Lộ lo lắng, lại nói: "Hôm nay, nàng có thấy Đại ca cứ nhìn bụng của nàng đi?" Chờ Dư Lộ gật đầu, hắn nói tiếp: "Đại ca có ý là, giờ ta không còn vương vị nữa, nhưng chờ hắn lên ngôi, hắn sẽ ban thưởng cho con trai của chúng ta một cái, cho nên chúng ta không cần thấy khó chịu. Tiền ta có, còn về quyền, sau này con chúng ta làm Vương gia, đương nhiên cha của Vương gia là ta cũng được gọi là lão Vương gia."
Dư Lộ là không để ý đến những thứ này, nhưng nếu con mình có vương vị này, ít nhất là có thêm được một phần bảo đảm, cho nên cô thấy rất vui.
"Thật sao?" Cô hỏi, tay cũng đặt lên bụng, "Con ơi, con nghe phụ thân con nói chưa? Đệ đệ con sau này sẽ là một Vương gia đấy."
Nếu như gả con gái ở nơi phương Bắc này, ít nhất cũng có thể che chở cho con gái.
Tiêu Duệ lại thấy không vui khi nghe xong lời này, "Nàng nói gì thế, con gái của ta đương nhiên là có ta bảo vệ, cần gì đến đệ đệ của nó chứ. Chẳng lẽ ta không bảo vệ nổi con của mình?"
Con gái của hắn, dù gả cho ai, hắn đều có thể bảo vệ thật tốt!
Dư Lộ trợn mắt, "Dù chàng có thể bảo vệ, chẳng lẽ chàng có thể bảo vệ nó cả đời? Dù chàng có sống lâu hơn đi chăng nữa thì cũng không sống quá một trăm tuổi được, vậy sau trăm tuổi thì sao? Ở thời này con gái vẫn không bằng con trai, vẫn phải để đệ đệ nó bảo vệ nó mới hợp lý."
Thì ra điều Tiểu Lộ Nhi nghĩ là cái này.
Tiêu Duệ thở phào, giọng cũng mềm xuống, "Được, để đệ đệ nó bảo vệ, sau đó chúng ta lại tìm cho nó một chàng rể tốt, một người thuộc kiểu không dám bắt nạt nó. Giống như ta đối với nàng vậy, con rể sẽ bảo vệ nó cả đời."
Cái người này, thời điểm này mà cũng có thể tự dát vàng lên mặt.
Dư Lộ thấy ngọt ngào trong lòng, cười híp mắt đồng ý.
Ở kinh thành, Huệ Phi đã bị bệnh rất nhiều ngày. Thật ra cũng không phải bệnh gì nghiêm trọng, chỉ là nhớ Tiêu Duệ, ăn không ngon ngủ không yên, trong lòng có tâm sự, người đương nhiên sẽ đổ bệnh.
Tiêu Dật vào cung, đầu tiên là đến chỗ Thừa Nguyên Đế với Tiêu Du trước, chẳng qua Thừa Nguyên Đế cũng không trò chuyện nhiều với gã, chỉ kêu gã mau đến thăm Huệ Phi.
Lần đi Tây Bắc này, Tiêu Dật thực sự không tìm thấy bất cứ dấu vết nào chứng minh Tiêu Duệ còn sống. Ngay cả khi Đại Hoàng tử Tiêu Viêm mang đi xem mộ, bởi vì có lệnh không được dời mộ phần của Thừa Nguyên Đế, không một ai biết bên trong rốt cuộc có Tiêu Duệ thật hay không.
Nhưng, nếu Thất ca chỉ giả chết, giờ phụ hoàng đã thừa nhận rằng hắn đã chết, dù hắn có còn sống thì cũng không trở về được nữa.
Tiêu Dật không biết cảm giác trong lòng là thế nào. Nói trách thì cũng có trách, làm sao có thể vì một nữ nhân mà không cần vương vị, không cần phụ hoàng và mẫu phi chứ, quả là quá mức thật mà!
Nhưng mà, là do gã chọc thủng chuyện này trước mặt phụ hoàng trước, là do mẫu phi làm sai trước, cùng biểu tỷ Ngu Văn hại tiểu Thất tẩu bị bắt đi. Mà sau đó Thất ca còn tìm cách cho người đưa 300,000 ngân phiếu về cho gã, phần tình nghĩa này, gã lại không thể không nhận.
Cho nên, gã không có tư cách đi trách Thất ca, thậm chí mẫu phi cũng không có tư cách. Chỉ là nghe nói mẫu phi bị bệnh đã lâu, sợ rằng cũng vì trong lòng băn khoăn chuyện của Thất ca đi?
Mặc dù Tiêu Dật có không ít bất mãn với Huệ Phi nhưng trong lòng vẫn luôn kính yêu bà ấy, nên lúc này gã đến cung của Huệ Phi với tốc độ rất nhanh. Gã cũng không nghĩ rằng mình sẽ gặp Lâm phu nhân và Lâm Thục ở đây.
Lâm phu nhân, giờ đã không phải là Định Quốc Công phu nhân, thấy Tiêu Dật, nhất thời hận đến ngứa cả răng. Nếu không phải vẫn còn lý trí, chắc bà đã nhào lên cắn chết Tiêu Dật rồi.
Đương nhiên Tiêu Duệ không để bụng đến thái độ của bà. Thậm chí, khi thấy bà tức đến như vậy, gã còn cười đắc ý với bà, "Chu choa, thì ra là Lâm Đại phu nhân hả."
Mặt Lâm phu nhân lúc xanh lúc trắng, nhưng vẫn phải đi qua hành lễ với Tiêu Dật. Ngay cả Lâm Thục cũng đang tức đến đứng không vững cũng phải cúi người hành lễ với Tiêu Dật.
Thấy Lâm Thục, thần sắc trên mặt cũng thu liễm chút, "Thất tẩu, nén bi thương."
Lâm Thục vốn đang cố sức đứng, đây là vì lúc Tiêu Duệ rời đi có phân phó người không tiếp tục bỏ thuốc cho nàng, nàng mới có thể ra khỏi Thành Vương phủ. Lúc này, nghe Tiêu Dật nói như vậy, nàng lại cảm thấy dù nàng có giữ được vị trí Thành Vương phi này, nàng vẫn phải nghe người khác chế giễu. Nam nhân không còn, con lại không có, Thành Vương phi như nàng còn có chỗ nào hữu dụng chứ?
Lúc này, Huệ Phi được hai cung nữ thiếp thân đỡ ra. Bà không nhìn Lâm Thục và Lâm phu nhân, chỉ nhìn Tiêu Dật, nước mắt tuôn rơi.
Tiêu Dật tiến lên cầm tay bà, giọng cũng chậm lại, "Mẫu phi, đừng khóc, nhi tử đã về rồi."
Huệ Phi lắc đầu, nghẹn ngào: "Nhưng, nhưng Thất ca con... Thất ca con sẽ không trở về nữa, đúng không?"
Sớm biết hôm nay, sao lúc trước phải làm như vậy?
Tiêu Dật không trả lời, dùng sự trầm mặc làm lời đáp cho Huệ Phi.
Huệ Phi khóc không thành tiếng, chỉ im lặng rơi nước mắt, thả tay Tiêu Dật ra, cầm khăn tay lau khóe mắt. Bà quay đầu, hỏi Lâm Thục và Lâm phu nhân với vẻ chán ghét, "Các ngươi tới làm gì?"
Lâm phu nhân vội vàng tủi thân nói: "Nương nương..."
Hai mắt Huệ Phi trừng lên, Lâm phu nhân sợ đến lập tức ngậm miệng lại.
Lâm Thục không còn cách nào, đành phải mở miệng, nhưng lúc này nàng lại không rơi được giọt nước mắt nào. Nàng không thích Tiêu Duệ. Không thích hắn, bởi vì vì hắn, sau này nàng phải chịu sự chê cười của người khác... Nghĩ đến đây, Lâm Thục lại phát hiện hai mắt mình cũng cay cay.
Nàng vội vàng thừa dịp nức nở nói: "Nương nương, Vương gia ngài ấy... Vương gia ngài ấy mất, chỉ để lại một mình thiếp, sau này thiếp phải sống ra sao..."
Huệ Phi nói: "Vậy ngươi không muốn sống, muốn đi cùng nó sao?"
Khuôn mặt đau khổ của Lâm Thục nhất thời cứng đờ, nhìn Huệ Phi với vẻ không dám tin, nhỏ giọng kêu: "Nương nương."
Huệ Phi không nhịn được nói: "Có lời gì, muốn làm gì thì cứ nói thẳng ra. Bây giờ bổn cung không có tâm trạng cong cong lượn lượn với ngươi."
Nếu đã vậy, nàng cứ nói thẳng vậy.
Lâm Thục nhìn lướt qua Tiêu Dật, rốt cuộc mở miệng nói: "Vương gia còn trẻ tuổi như vậy nhưng không có một đứa con nối dòng nào, con dâu nghe nói... nghe nói Minh Nguyệt của Cửu đệ có bầu, nếu có thể sinh ra con trai..."
"Ngươi nói cái mẹ gì vậy!" Không đợi Huệ Phi tỏ thái độ, Tiêu Dật đã nhảy dựng lên, chỉ vào mũi Lâm Thục mắng to: "Đó là con trai của lão tử, ngươi bỏ ngay cái ý nghĩ đấy đi ngay! Ngươi nói ngươi xem, ngươi và cha mẹ ngươi đều không phải thứ tốt! Cũng đúng, trúc xấu sao ra được măng tốt, ngươi và cha mẹ ngươi đều giống nhau, trái tim đều đầy đen tối!"
Huệ Phi lại không có bực như vậy.
Bà nhìn Lâm Thục, lẳng lặng suy nghĩ lời Lâm Thục còn chưa nói hết.
Lâm Thục bị chửi, sắc mặt đỏ bừng lên. Nhưng một nữ nhân không có con như nàng sau này phải sống thế nào? Bây giờ Tiêu Duệ đã chết, mặc kệ là chết thật hay chết giả, dù nàng muốn rời thì cũng không rời được.
Nàng nhìn thần sắc trên mặt Huệ Phi, đánh bạo nói: "Mẫu phi, Minh Nguyệt không phải Chính phi của Cửu đệ, sau này dù đứa bé kia được sinh ra thì cũng không thể kế thừa vị trí của Cửu đệ, nhưng nếu cho nó làm con thừa tự dưới gối của con, con nhất định sẽ đối xử với nó như con ruột, vương vị của Vương gia đương nhiên cũng là của đứa bé kia."
Đúng là Huệ Phi có ý này thật.
Tiêu Dật lại không nghĩ như vậy. Gã quát: "Ta không cưới Chính phi, đời này chỉ có mình Minh Nguyệt, chỉ có đứa nhỏ do nàng ấy sinh. Sau này ta được phong Vương, đương nhiên con của ta có thể kế thừa Vương vị của ta!"
"Dật Nhi!" Huệ Phi cao giọng gọi gã.
Tiêu Dật nhìn thần sắc trên mặt Huệ Phi, lửa giận càng lớn hơn nữa, "Mẫu phi, không phải là ngài có cùng ý nghĩ với nữ nhân này đi?"
Huệ Phi không lên tiếng.
Tiêu Dật biết bà thực sự có ý này, gã lập tức cười nhạt. Trong cơn tức giận, gã nói: "Mẫu phi, ngài thấy mất đi một đứa con chưa đủ, còn muốn mất thêm một đứa nữa sao?"
Nói xong, gã xoay người rời đi không chút do dự.
Tác giả :
Đào Giai Nhân