Tiểu Thanh Mai
Chương 24
Editor: Thùy Linh
Cửa mở, mấy người chật vật đi ra, trong đó có Lạc Già với đôi mắt sưng đỏ. Lý An Nhiên hơi nghiêng đầu hướng Hoắc Cảnh, Nguyễn Thư ý bảo: “Đi thôi.”
Nói xong không hề để ý tới ánh mắt của mấy người kia mà cất bước đi mất, đôi tay để trong túi quần, tư thế thanh thản không hề có chút áy náy hay chột dạ
Hoắc Cảnh cùng Nguyễn Thư liếc mắt nhìn nhau rồi vội đuổi kịp. Hình bóng ba người biến mất ở cầu thang, một người trong đám đó mới do dự mở miệng: “Lạc..Lạc Già…”
Lạc Già đứng đó, tư thế thẳng tắp, nắm chặt tay lại, mắt nhìn về thẳng phía Lý An Nhiên, nghiến răng nghiến lợi lầu bầu nói
“Tao sẽ không thích cậu ta nữa.”
“Sẽ không bao giờ”
Hôm nay là lần đầu tiên Lý An Nhiên tìm Lạc Già, dù nơi gặp mặt có hơi bất thường nhưng trong lòng vẫn vui sướng. Nhưng mà, người mà Lạc Già thích, người mà mặt mày thanh tuấn đến mê người, trước nay đều ôn hòa, giờ lại giật lấy điện thoại còn đẩy cô vào nhà vệ sinh nữ
Một lát sau, mọi bạn bè của cô bị cũng đưa vào cho đến khi đủ người mới biết được Lý An Nhiên đã lấy di động của cô nhắn tin cho họ
Đúng là gậy ông đập lưng ông
Lạc Già không hề biết Lý An Nhiên mà mình quen trước đây lại có khi tàn nhẫn như vậy.
Niệm Sơ sắp đi ngủ thì nhận được tin nhắn của Lý An Nhiên. Lúc này ba mẹ cô đều đã ngủ, căn nhà hoàn toàn im ắng chỉ có ánh đèn màu cam ấm áp tỏa ra từ căn phòng của cô
“Ngủ rồi sao?”
Niệm Sơ nằm nghiêng ở trên giường, chậm rì nhắn tin lại: “Em chưa có ngủ, sao vậy?”
“Không có gì.” Anh nhanh tay nhắn lại một tin. Niệm Sơ đang do dự muốn hỏi thì anh lại nhắn: “Chỉ là muốn gặp em.”
“Em qua đó liền nha~” Niệm Sơ nhanh chóng ngồi dậy, mặc áo khoác xuống giường, ra ban công liền thấy phòng đối diện đang bật đèn sáng
Lý An Nhiên đang cầm điện thoại đứng ở ban công nhìn cô cười cười
“Có chuyện gì sao?”
Niệm Sơ nhìn anh nhẹ nhàng hỏi, dưới ánh trăng sáng, hai cái ban công chỉ cách nhau 1m nên có thể nhìn rõ khuôn mặt. Ngay lúc này, gương mặt kia đang cười, đáy mắt có chút dịu dàng
Quen nhau từ nhỏ đến lớn, Niệm Sơ chỉ cần liếc mắt là đã biết Lý An Nhiên có khác thường
“Lại đây”, anh không có trả lời, chỉ vươn tay ra phía cô
Niệm Sơ do dự hai giây, nhấc váy ngủ bò lên ban công, tiếp theo nhảy một bước qua. Lý An Nhiên vững vàng mà ôm được cô, ôm eo để cô tiếp xuống đất
“Như thế nào vậy?” Hai người gần nhau trong gang tấc, Niệm Sơ ngửa đầu nhìn anh
Cô bé gương mặt ngây ngô trắng nõn mềm mại, còn tính trẻ con trưởng thành chưa hết, váy ngủ trắng cùng với áo len khoác bên ngoài, tóc mềm mại buông xuống trên vai
Cô tròn mắt nhìn anh, con ngươi đen nhánh dưới ánh trăng tỏ động lòng người
Lý An Nhiên duỗi tay phủ lên đỉnh đầu cô, xoa mái tóc mềm mại ở dưới, giọng nói nhẹ nhàng như dòng nước chảy: “Niệm Niệm…”
“Dạ?”
“Em mau lớn lên đi.”
–
Hôm sau Tôn Lị đi học né tránh ánh mắt của Niệm Sơ, không dám đối diện cô. Một lúc sau Hứa Tường lôi kéo Tôn Lị tới trước bàn
“Niệm Sơ, hôm trước mình có nghe kể lại rồi. Tôn Lị…cậu ấy cũng bị Lạc Già uy hiếp, mình thay mặt cậu ấy xin lỗi cậu.”, Hứa Tường biểu tình áy náy lo lắng. Niệm Sơ còn chưa kịp mở miệng, Tôn Lị bên cạnh Hứa Tường đã lập tức lên tiếng
“Thật xin lỗi, Niệm Sơ.”, giọng nói của cô chân thành tha thiết thành khẩn. Niệm Sơ mím môi, chỉ nhìn Tôn Lị xác nhận lại một lần: “Thật là Lạc Già làm sao?”
“Đúng vậy.”, Tôn Lị nói thẳng: “Hôm qua các chị ấy đã bị Lý An Nhiên nhốt lại trong nhà vệ sinh rồi, cho nên Niệm Sơ..”
Tôn Lị thay đổi bộ dáng, ra vẻ đáng thương: “Bảo anh ấy đừng tìm tôi nữa được không, tôi thật là bị ép buộc…”
Giọng nói vừa dứt, Niệm Sơ trợn tròn mắt giật mình
Hồi lâu mới phản ứng lại ngơ ngác gật đầu. Tôn Lị như trút được gánh nặng, thở dài một hơi. Niệm Sơ lại hoàn hồn, phát hiện Hứa Tường đang nhìn chằm chằm cô, thấy Niệm Sơ nhìn qua, Hứa Tường không e dè cười
“Anh ấy đối với cậu thật tốt.”
Niệm Sơ nghẹn cả một buổi sáng. Lúc giữa trưa ăn cơm cùng Lý An Nhiên, cô cắn miếng khoai tây, suy tư nên như thế nào mở miệng thì anh kinh ngạc nhìn lại cô
“Niệm Niệm…”
“Dạ?” Niệm Sơ như chim sợ cành cong mà giật mình, ngây ngốc nhìn anh
“Đừng chỉ ăn mỗi khoai tây.”
“A…” Niệm sơ kêu nhỏ một tiếng, lập tức bỏ miếng khoai tây ra
Lý An Nhiên lắc đầu cười, mặc kệ cô
Kể từ lúc cao lên mấy xăng ti mét, Niệm Sơ lời thề son sắt sẽ chăm sóc bản thân đầy đủ
Sắp ăn xong, Niệm Sơ lại nho nhỏ lên tiếng
“Anh An nhiên..”
Lý An Nhiên nghiêng đầu lại nhìn cô. Niệm Sơ cắn môi: “Có phải hôm qua anh khóa Lạc Già trong nhà vệ sinh không?”
Lý An Nhiên như cũ nghiêm túc gắp đồ ăn, sườn mặt lạnh lùng. Giây lát, anh lên tiếng: “Ừ.”
Niệm Sơ trầm mặc một hồi, lấy chiếc đũa chọc chọc thức ăn trên mâm, thanh âm nho nhỏ mở miệng: “Nhưng chị ấy thích anh mà…”
Lý An Nhiên nghe vậy rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt thâm thúy u ám. Niệm Sơ nín rồi lại hô hấp
“Niệm Niệm.”
“Dạ”
“Chăm chỉ học tập, mỗi ngày đều hướng về phía trước, đừng có ở đó mà yêu với đương”
“….”
Niệm Sơ cảm thấy chính mình không nên cảm thông với Lạc Già, nhưng lúc này vẫn không nhịn được cảm xúc, một cô gái bị người mình thích đối xử như vậy, chắc chắn là tủi thân muốn chết. Niệm Sơ rũ con ngươi, buồn bực không vui, giây lát lại mở miệng
“Em nghĩ anh không nên làm vậy”
“Chị ấy chỉ cảm thấy chúng ta quá thân mật, nếu anh giải thích rõ ràng là được rồi.”
“Giải thích cái gì?” Lý An Nhiên ngưng mắt hỏi cô
“Giải thích em chỉ là em gái của anh thôi!” Niệm Sơ tròn mắt kêu lên
Lý An Nhiên không nói gì, chỉ hít thật sâu một hơi rồi thở ra
Đôi mắt sáng quắc kia vẫn đang nhìn chằm chằm anh, Lý An Nhiên vươn tay, đè đầu đem mặt Niệm Sơ xoay đi, lãnh đạm nói: “Im lặng ăn cơm đi”
Chuyện này qua đi, Niệm Sơ sinh hoạt cũng bình thường trở lại. Thời gian trôi cực nhanh, nháy mắt là tới kỳ nghỉ đông, năm nay trời đặc biệt lạnh, bên ngoài gió lạnh gào thét
Niệm Sơ cả ngày ở trong phòng ấm áp không muốn ra cửa, còn Lý An Nhiên bôn ba ở các lớp học bổ túc
Cho đến Tết Âm Lịch ngày đó hai nhà có tiệc, Niệm Sơ mới phát hiện ra anh đã trắng lên rất nhiều, trắng như người tuyết
Tóc đen nhánh, môi hồng nhạt, so với các minh tinh trên màn ảnh còn đẹp hơn. Niệm Sơ ở cửa nhìn Lý An Nhiên liền cực kỳ hưng phấn
“Anh An Nhiên!”
“Anh đẹp trai quá rồi!”
Lý An nhiên cởi áo khoác bên ngoài ra, ngẩng đầu nhéo eo cô một cái
Cơm nước xong, Niệm Sơ đắc ý đem mấy bức tranh mà cô vẽ gần đây khoe với Lý An Nhiên. Trong phòng máy sưởi đủ ấm, Lý AN nhiên mặc áo lông màu xanh biển ngồi ở thảm nghiêm túc xem, sườn mặt cực kỳ chuyên chú
Niệm Sơ nâng má, cô mặc áo lông màu hồng, cũng đang ngồi ở thảm nghiêm túc nhìn anh
Đột nhiên cô nghĩ tới cái gì, lấy máy ảnh bên cạnh giá sách, điều chỉnh rồi ấn chụp. Tách một tiếng, một bức ảnh vuông vức từ phía dưới đi ra
Niệm Sơ cầm ở trong tay, mỹ mãn trong lòng
Thật là đẹp mắt nha
Kỳ nghỉ đông qua đi, thời tiết dần dần ấm lên, Lý An Nhiên cũng bắt đầu chuẩn bị thi đại học. Niệm Sơ cũng rất ít khi gặp mặt anh, trừ những ngày đi học cùng nhau đôi lúc sẽ ở bên nhau nói chuyện phiếm
Sau này Niệm sơ cũng đã quen với việc này
Lý An Nhiên chuẩn bị thi Đại học, Thư Giai cùng Đàm Nhã đều có chút khẩn trương, cả ngày ở trong phòng lải nhải, Niệm Sơ càng là không dám quấy rầy anh
Mùa hè nắng chói chang, con đường ngày xưa ầm ĩ giờ cũng yên tĩnh. Tiếng còi xe hơi làm cho người ta càng thêm lo lắng, mọi người đưa Lý An Nhiên đến cổng trường, từng người dặn dò
Đợi người lớn đều nói xong, Niệm Sơ mới tiến lên túm lấy tay Lý An Nhiên nhẹ nhàng lắc lắc, ngửa đầu mềm mại mở miệng: “Anh cố lên nha~”
Lý An Nhiên sờ đầu cô nhẹ giọng nói: “Ừ, anh sẽ cố gắng.”
Ngày hôm sau kết thúc kỳ thi đại học, mưa to một hồi, tí tách tách làm cho ngày hè không còn nóng nực nữa, không khí trở nên thoải mái sạch sẽ. Lý An Nhiên ngủ suốt một ngày, lúc sau mở mắt ra nghe thấy tiếng cười ở dưới lầu
Hôm nay trời trong xanh, ánh nắng xuyên thấu qua sàn nhà, bên ngoài cây xanh hoa hồng ánh nắng chiều mê người. Anh ngồi thẳng dậy, xuống giường mang dép đi tới cửa sổ
Dưới nhà Niệm Sơ đang được ba tập cho đi xe đạp, thân mình nghiêng lệch, sau đó kinh hoảng thất thố chân chạm xuống đất, tay còn bấm cái chuông kêu
Lý An Nhiên mỉm cười, cao giọng kêu lên: “Niệm Niệm!”
“A!” Niệm Sơ vui vẻ ngẩng đầu, nhìn thấy anh trong mắt tỏa ra ánh sáng: “Anh tỉnh dậy rồi!”
“Ừ”, Lý An Nhiên lên tiếng, theo sau mở miệng: “Em chờ một chút, anh tắm rửa xong rồi xuống đó dạy em đạp xe.”
Cửa mở, mấy người chật vật đi ra, trong đó có Lạc Già với đôi mắt sưng đỏ. Lý An Nhiên hơi nghiêng đầu hướng Hoắc Cảnh, Nguyễn Thư ý bảo: “Đi thôi.”
Nói xong không hề để ý tới ánh mắt của mấy người kia mà cất bước đi mất, đôi tay để trong túi quần, tư thế thanh thản không hề có chút áy náy hay chột dạ
Hoắc Cảnh cùng Nguyễn Thư liếc mắt nhìn nhau rồi vội đuổi kịp. Hình bóng ba người biến mất ở cầu thang, một người trong đám đó mới do dự mở miệng: “Lạc..Lạc Già…”
Lạc Già đứng đó, tư thế thẳng tắp, nắm chặt tay lại, mắt nhìn về thẳng phía Lý An Nhiên, nghiến răng nghiến lợi lầu bầu nói
“Tao sẽ không thích cậu ta nữa.”
“Sẽ không bao giờ”
Hôm nay là lần đầu tiên Lý An Nhiên tìm Lạc Già, dù nơi gặp mặt có hơi bất thường nhưng trong lòng vẫn vui sướng. Nhưng mà, người mà Lạc Già thích, người mà mặt mày thanh tuấn đến mê người, trước nay đều ôn hòa, giờ lại giật lấy điện thoại còn đẩy cô vào nhà vệ sinh nữ
Một lát sau, mọi bạn bè của cô bị cũng đưa vào cho đến khi đủ người mới biết được Lý An Nhiên đã lấy di động của cô nhắn tin cho họ
Đúng là gậy ông đập lưng ông
Lạc Già không hề biết Lý An Nhiên mà mình quen trước đây lại có khi tàn nhẫn như vậy.
Niệm Sơ sắp đi ngủ thì nhận được tin nhắn của Lý An Nhiên. Lúc này ba mẹ cô đều đã ngủ, căn nhà hoàn toàn im ắng chỉ có ánh đèn màu cam ấm áp tỏa ra từ căn phòng của cô
“Ngủ rồi sao?”
Niệm Sơ nằm nghiêng ở trên giường, chậm rì nhắn tin lại: “Em chưa có ngủ, sao vậy?”
“Không có gì.” Anh nhanh tay nhắn lại một tin. Niệm Sơ đang do dự muốn hỏi thì anh lại nhắn: “Chỉ là muốn gặp em.”
“Em qua đó liền nha~” Niệm Sơ nhanh chóng ngồi dậy, mặc áo khoác xuống giường, ra ban công liền thấy phòng đối diện đang bật đèn sáng
Lý An Nhiên đang cầm điện thoại đứng ở ban công nhìn cô cười cười
“Có chuyện gì sao?”
Niệm Sơ nhìn anh nhẹ nhàng hỏi, dưới ánh trăng sáng, hai cái ban công chỉ cách nhau 1m nên có thể nhìn rõ khuôn mặt. Ngay lúc này, gương mặt kia đang cười, đáy mắt có chút dịu dàng
Quen nhau từ nhỏ đến lớn, Niệm Sơ chỉ cần liếc mắt là đã biết Lý An Nhiên có khác thường
“Lại đây”, anh không có trả lời, chỉ vươn tay ra phía cô
Niệm Sơ do dự hai giây, nhấc váy ngủ bò lên ban công, tiếp theo nhảy một bước qua. Lý An Nhiên vững vàng mà ôm được cô, ôm eo để cô tiếp xuống đất
“Như thế nào vậy?” Hai người gần nhau trong gang tấc, Niệm Sơ ngửa đầu nhìn anh
Cô bé gương mặt ngây ngô trắng nõn mềm mại, còn tính trẻ con trưởng thành chưa hết, váy ngủ trắng cùng với áo len khoác bên ngoài, tóc mềm mại buông xuống trên vai
Cô tròn mắt nhìn anh, con ngươi đen nhánh dưới ánh trăng tỏ động lòng người
Lý An Nhiên duỗi tay phủ lên đỉnh đầu cô, xoa mái tóc mềm mại ở dưới, giọng nói nhẹ nhàng như dòng nước chảy: “Niệm Niệm…”
“Dạ?”
“Em mau lớn lên đi.”
–
Hôm sau Tôn Lị đi học né tránh ánh mắt của Niệm Sơ, không dám đối diện cô. Một lúc sau Hứa Tường lôi kéo Tôn Lị tới trước bàn
“Niệm Sơ, hôm trước mình có nghe kể lại rồi. Tôn Lị…cậu ấy cũng bị Lạc Già uy hiếp, mình thay mặt cậu ấy xin lỗi cậu.”, Hứa Tường biểu tình áy náy lo lắng. Niệm Sơ còn chưa kịp mở miệng, Tôn Lị bên cạnh Hứa Tường đã lập tức lên tiếng
“Thật xin lỗi, Niệm Sơ.”, giọng nói của cô chân thành tha thiết thành khẩn. Niệm Sơ mím môi, chỉ nhìn Tôn Lị xác nhận lại một lần: “Thật là Lạc Già làm sao?”
“Đúng vậy.”, Tôn Lị nói thẳng: “Hôm qua các chị ấy đã bị Lý An Nhiên nhốt lại trong nhà vệ sinh rồi, cho nên Niệm Sơ..”
Tôn Lị thay đổi bộ dáng, ra vẻ đáng thương: “Bảo anh ấy đừng tìm tôi nữa được không, tôi thật là bị ép buộc…”
Giọng nói vừa dứt, Niệm Sơ trợn tròn mắt giật mình
Hồi lâu mới phản ứng lại ngơ ngác gật đầu. Tôn Lị như trút được gánh nặng, thở dài một hơi. Niệm Sơ lại hoàn hồn, phát hiện Hứa Tường đang nhìn chằm chằm cô, thấy Niệm Sơ nhìn qua, Hứa Tường không e dè cười
“Anh ấy đối với cậu thật tốt.”
Niệm Sơ nghẹn cả một buổi sáng. Lúc giữa trưa ăn cơm cùng Lý An Nhiên, cô cắn miếng khoai tây, suy tư nên như thế nào mở miệng thì anh kinh ngạc nhìn lại cô
“Niệm Niệm…”
“Dạ?” Niệm Sơ như chim sợ cành cong mà giật mình, ngây ngốc nhìn anh
“Đừng chỉ ăn mỗi khoai tây.”
“A…” Niệm sơ kêu nhỏ một tiếng, lập tức bỏ miếng khoai tây ra
Lý An Nhiên lắc đầu cười, mặc kệ cô
Kể từ lúc cao lên mấy xăng ti mét, Niệm Sơ lời thề son sắt sẽ chăm sóc bản thân đầy đủ
Sắp ăn xong, Niệm Sơ lại nho nhỏ lên tiếng
“Anh An nhiên..”
Lý An Nhiên nghiêng đầu lại nhìn cô. Niệm Sơ cắn môi: “Có phải hôm qua anh khóa Lạc Già trong nhà vệ sinh không?”
Lý An Nhiên như cũ nghiêm túc gắp đồ ăn, sườn mặt lạnh lùng. Giây lát, anh lên tiếng: “Ừ.”
Niệm Sơ trầm mặc một hồi, lấy chiếc đũa chọc chọc thức ăn trên mâm, thanh âm nho nhỏ mở miệng: “Nhưng chị ấy thích anh mà…”
Lý An Nhiên nghe vậy rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt thâm thúy u ám. Niệm Sơ nín rồi lại hô hấp
“Niệm Niệm.”
“Dạ”
“Chăm chỉ học tập, mỗi ngày đều hướng về phía trước, đừng có ở đó mà yêu với đương”
“….”
Niệm Sơ cảm thấy chính mình không nên cảm thông với Lạc Già, nhưng lúc này vẫn không nhịn được cảm xúc, một cô gái bị người mình thích đối xử như vậy, chắc chắn là tủi thân muốn chết. Niệm Sơ rũ con ngươi, buồn bực không vui, giây lát lại mở miệng
“Em nghĩ anh không nên làm vậy”
“Chị ấy chỉ cảm thấy chúng ta quá thân mật, nếu anh giải thích rõ ràng là được rồi.”
“Giải thích cái gì?” Lý An Nhiên ngưng mắt hỏi cô
“Giải thích em chỉ là em gái của anh thôi!” Niệm Sơ tròn mắt kêu lên
Lý An Nhiên không nói gì, chỉ hít thật sâu một hơi rồi thở ra
Đôi mắt sáng quắc kia vẫn đang nhìn chằm chằm anh, Lý An Nhiên vươn tay, đè đầu đem mặt Niệm Sơ xoay đi, lãnh đạm nói: “Im lặng ăn cơm đi”
Chuyện này qua đi, Niệm Sơ sinh hoạt cũng bình thường trở lại. Thời gian trôi cực nhanh, nháy mắt là tới kỳ nghỉ đông, năm nay trời đặc biệt lạnh, bên ngoài gió lạnh gào thét
Niệm Sơ cả ngày ở trong phòng ấm áp không muốn ra cửa, còn Lý An Nhiên bôn ba ở các lớp học bổ túc
Cho đến Tết Âm Lịch ngày đó hai nhà có tiệc, Niệm Sơ mới phát hiện ra anh đã trắng lên rất nhiều, trắng như người tuyết
Tóc đen nhánh, môi hồng nhạt, so với các minh tinh trên màn ảnh còn đẹp hơn. Niệm Sơ ở cửa nhìn Lý An Nhiên liền cực kỳ hưng phấn
“Anh An Nhiên!”
“Anh đẹp trai quá rồi!”
Lý An nhiên cởi áo khoác bên ngoài ra, ngẩng đầu nhéo eo cô một cái
Cơm nước xong, Niệm Sơ đắc ý đem mấy bức tranh mà cô vẽ gần đây khoe với Lý An Nhiên. Trong phòng máy sưởi đủ ấm, Lý AN nhiên mặc áo lông màu xanh biển ngồi ở thảm nghiêm túc xem, sườn mặt cực kỳ chuyên chú
Niệm Sơ nâng má, cô mặc áo lông màu hồng, cũng đang ngồi ở thảm nghiêm túc nhìn anh
Đột nhiên cô nghĩ tới cái gì, lấy máy ảnh bên cạnh giá sách, điều chỉnh rồi ấn chụp. Tách một tiếng, một bức ảnh vuông vức từ phía dưới đi ra
Niệm Sơ cầm ở trong tay, mỹ mãn trong lòng
Thật là đẹp mắt nha
Kỳ nghỉ đông qua đi, thời tiết dần dần ấm lên, Lý An Nhiên cũng bắt đầu chuẩn bị thi đại học. Niệm Sơ cũng rất ít khi gặp mặt anh, trừ những ngày đi học cùng nhau đôi lúc sẽ ở bên nhau nói chuyện phiếm
Sau này Niệm sơ cũng đã quen với việc này
Lý An Nhiên chuẩn bị thi Đại học, Thư Giai cùng Đàm Nhã đều có chút khẩn trương, cả ngày ở trong phòng lải nhải, Niệm Sơ càng là không dám quấy rầy anh
Mùa hè nắng chói chang, con đường ngày xưa ầm ĩ giờ cũng yên tĩnh. Tiếng còi xe hơi làm cho người ta càng thêm lo lắng, mọi người đưa Lý An Nhiên đến cổng trường, từng người dặn dò
Đợi người lớn đều nói xong, Niệm Sơ mới tiến lên túm lấy tay Lý An Nhiên nhẹ nhàng lắc lắc, ngửa đầu mềm mại mở miệng: “Anh cố lên nha~”
Lý An Nhiên sờ đầu cô nhẹ giọng nói: “Ừ, anh sẽ cố gắng.”
Ngày hôm sau kết thúc kỳ thi đại học, mưa to một hồi, tí tách tách làm cho ngày hè không còn nóng nực nữa, không khí trở nên thoải mái sạch sẽ. Lý An Nhiên ngủ suốt một ngày, lúc sau mở mắt ra nghe thấy tiếng cười ở dưới lầu
Hôm nay trời trong xanh, ánh nắng xuyên thấu qua sàn nhà, bên ngoài cây xanh hoa hồng ánh nắng chiều mê người. Anh ngồi thẳng dậy, xuống giường mang dép đi tới cửa sổ
Dưới nhà Niệm Sơ đang được ba tập cho đi xe đạp, thân mình nghiêng lệch, sau đó kinh hoảng thất thố chân chạm xuống đất, tay còn bấm cái chuông kêu
Lý An Nhiên mỉm cười, cao giọng kêu lên: “Niệm Niệm!”
“A!” Niệm Sơ vui vẻ ngẩng đầu, nhìn thấy anh trong mắt tỏa ra ánh sáng: “Anh tỉnh dậy rồi!”
“Ừ”, Lý An Nhiên lên tiếng, theo sau mở miệng: “Em chờ một chút, anh tắm rửa xong rồi xuống đó dạy em đạp xe.”
Tác giả :
Giang Tiểu Lục