Tiểu Thần Tiên Hệ Liệt
Chương 2
Tô Cùng chạy về nhà, dựa vào trên cửa thở mạnh.
Cái người kia...
Tô Cùng lắc lắc đầu, ý tứ hàm xúc không rõ mà thở dài, đi tới bên cửa sổ nhìn ra phía ngoài. Từ nơi này vừa vặn có thể nhìn thấy nhánh đường cái hồi nãy.
Chiếc xe ô tô màu đen còn chưa đi, chủ nhân của xe đang đứng tại chỗ, cũng không biết đang làm gì, Tô Cùng cảm thấy hắn giống như đang nhìn về phía mình, vì vậy vội vàng kéo rèm cửa sổ.
Quần rách, không có cái khác đổi, chỉ có thể vá một chút, Tô Cùng mở ngăn kéo, lật qua lật lại bên trong, lấy ra một hộp kim khâu may quần áo nhỏ, nhưng lại hết chỉ rồi. Dù sao Tô Cùng cũng thường may vá đồ, chân trần mang đôi tất, cũng được vá quá nhiều lần.
Tô Cùng cười một cái tự giễu, dự định ngày mai trời sáng đi qua nhà hàng xóm mượn một cuộn chỉ. Trên đời này nghèo thành như vậy, cũng không có người nào.
Chạy bộ ra một thân nhiệt khí, Tô Cùng không dám trễ nải thời gian, cởi quần cùng áo khoác, vội vã tiến vào trong chăn đem mình bao chặt chẽ, ngủ.
--- ------ ----
Ngày thứ hai, Tô Cùng mặc cái quần rách, đi qua sát vách mượn chỉ vá quần. Dì Lý ở sát vách năm ngoái vừa ly hôn có đứa con trai học tiểu học, sinh hoạt cũng tương đối gian khổ, tuy nhiên so với Tô Cùng vẫn khá hơn nhiều.
Tô Cùng về nhà, cởi quần, khoác chăn bông, nghiêm túc vá cái lỗ lớn. Mới vừa may đến một nửa, cửa bị gõ vang.
Tô Cùng còn tưởng dì Lý muốn may quần áo, nên cầm chỉ còn dư lại, dùng chăn bông bao lên người mình, chạy đi mở cửa hở ra một cái khe, chỉ lộ khuôn mặt nhỏ nhắn.
"Xin chào." Một âm thanh trầm thấp từ tính vang lên trên đỉnh đầu Tô Cùng, Tô Cùng kinh hãi, ngẩng đầu nhìn lên. Đứng ngoài cửa lại là nam nhân ngày hôm qua không lái xe cẩn thận đụng phải mình.
"Xin lỗi, tôi biết tìm tới cửa như vậy là quá mức mạo muội." Nam nhân giơ tay trụ khung cửa, nhìn Tô Cùng mỉm cười xin lỗi, "Nhưng tôi có thể vào không? Chỉ cần một phút thôi."
Giơ tay nhấc chân đều tự nhiên mà thành quý khí, so với Tô Cùng hoàn toàn là người của hai thế giới. Hoặc là nói, hai người quả thực là từ trái nghĩa.
Tô Cùng ngây dại, nam nhân thấy hắn trầm mặc xem như ngầm đồng ý, bước vào trong nhà.
"Chờ một chút..." Tô Cùng lui hai bước, mặt đột nhiên đỏ đến mức không thở được, "Tôi không cho anh vào."
"Tôi tên Lâm Phùng." Nam nhân đưa ra một tấm danh thiếp, thành khẩn nói, "Chuyện ngày hôm qua rất xin lỗi, nếu như cậu thấy thân thể có chỗ nào không thoải mái có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào."
Tô Cùng chần chờ tiếp nhận danh thiếp, cường điệu nói: "Tôi thật sự không có chuyện gì..."
Lâm Phùng thở dài, chìa ra một phong thư dày đặc trong tay nói: "Tôi để cái này lại xong sẽ đi, tuy rằng cậu không muốn bồi thường, nhưng không cẩn thận đụng phải cậu, trong lòng tôi rất băn khoăn."
"Tôi không cần tiền." Tô Cùng cuồng xua tay.
Bởi vì ngược lại tiền nhiều hơn nữa mà đến tay hắn cũng vô dụng, tiền trong tay Tô Cùng một khi vượt qua mức độ nhất định sẽ bởi vì các loại nguyên nhân khó hiểu bỏ Tô Cùng mà đi, bị mất, bị cướp, bị gió thổi đi, bị bén lửa, tài khoản ngân hàng hỏng mất, thẻ ngân hàng bị trộm xoát... Nói chung là không giữ được.
Thấy Tô Cùng không nhận, Lâm Phùng nhìn xung quanh một vòng, muốn tìm chỗ để phong thư cầm trong tay liền đi, nhưng mà tay hắn trên không trung lơ lửng chốc lát, cư nhiên vẫn cứ không tìm được một chỗ có thể đặt đồ vật.
Bởi vì nhà Tô Cùng chỉ có bốn bức tường.
Cũng không thể để xuống đất...
Không có bàn.
Thả trên ghế?
Lâm Phùng xoắn xuýt một chút, nhìn thấy ghế tựa ở góc tường, vì vậy đi tới.
"Ai, anh đừng ngồi." Tô Cùng còn tưởng rằng hắn muốn ngồi xuống, cuống quít ngăn cản.
Lâm Phùng lông mày vừa kéo:...
Tô Cùng cũng ý thức được chính mình thất lễ, cấp tốc giải thích: "Cái ghế này chỉ có ba chân, anh không giữ cân bằng tốt sẽ bị té, hay là anh ngồi trên giường đi."
"..." Lâm Phùng không nói, xoay chuyển ánh mắt, nhìn thấy trên giường có một cái quần đang vá một nửa.
Quần...
Lâm Phùng lại tiếp tục chậm rãi quay đầu nhìn kỹ Tô Cùng một chút. Tô Cùng thân thể gầy nhỏ toàn bộ bị chăn bọc lại, chỉ lộ ra một đoạn cẳng chân mảnh khảnh, trên đùi trắng nõn, hiển nhiên là không có mặc quần.
Lâm Phùng:...
Ngoại trừ ăn mày rìa đường, Lâm Phùng đời này vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người nghèo như vậy.
... Mình cư nhiên làm hư cái quần duy nhất của hắn sao?
Lâm đại thiếu gia sinh ra ngậm lấy thìa vàng, từ nhỏ đến lớn cơ hồ không tiếp xúc với người nghèo, cảm giác tội ác nhân lên lũy thừa lần xung kích đến mê muội, đỡ cái trán hướng đến giường Tô Cùng ngồi xuống.
Ván giường run rẩy mà phát ra kháng nghị.
Tô Cùng vội hỏi: "Cái giường này không chắc lắm, anh nhẹ chút, nếu anh mà ngồi sụp tôi phải ngả ra đất nằm..."
"..." Lâm Phùng cả người cứng ở trên giường, đau xót mà nhìn Tô Cùng.
Tô Cùng cũng nhìn hắn, ánh mắt trong suốt.
--- ------ ---
Lâm Phùng nặng nề thở dài, lấy điện thoại di động ra gọi cho trợ lý: "Tiểu Trương, mua quần đưa đến chỗ vừa nãy tôi dừng xe, lập tức."
Tiểu Trương: "Được rồi, Lâm tổng."
Sách sách sách, Lâm tổng là dân chơi nha. 1
"Không phải mua cho tôi." Lâm Phục nhìn về hướng Tô Cùng, "Cậu mặc quần size mấy?"
Tô Cùng một mặt vô tội lắc lắc đầu: "Không biết."
Lâm Phùng: "... Cậu cao bao nhiêu?"
Tô Cùng sợ hãi đáp: "Một mét bảy mươi lăm."
Lâm Phùng đối điện thoại: "Nghe thấy chưa? Nhìn mua đi, mua nhiều cái."
Tiểu Trương: "Được rồi, Lâm tổng."
Sách sách sách, Lâm tổng xé hỏng hết quần của người ta nha. 2
Lâm Phùng cúp điện thoại.
"Anh đã mua cho tôi, vậy tiền lấy lại đi." Tô Cùng chỉ chỉ phong thư trên giường.
Lâm Phùng bất đắc dĩ đem phong thư cầm lại trong tay, suy tư chốc lát, nhẹ giọng nói: "Cậu không có công việc sao?"
"Tôi có a." Tô Cùng ngượng ngùng rũ mi mắt, "Đều là tạm thời, tôi phát tờ rơi, bồi bàn, đi bốc vác cho công trường."
Lâm Phùng ánh mắt dừng trên mặt Tô Cùng lưu luyến chốc lát. Lòng bàn tay khuôn mặt nhỏ, trắng nõn tuấn tú, sạch sẽ, như cánh hoa mảnh nho nhỏ.
Lâm Phùng thu hồi ánh mắt, nói: "Cậu có thể cân nhắc đến công ty của tôi làm việc, cậu học tới đâu?"
"Không có học..." Tô Cùng liên tục xua tay, "Tôi không đi, tôi mà ở lại lâu thì công ty anh sẽ đóng cửa."
Lâm Phùng nghe được huyệt thái dương nhảy lên: "Làm sao có khả năng?" +
Tô Cùng mím mím môi, kiên định nói: "Ngược lại tôi không đi."
"..." Ngày đó, Lâm Phùng lần đầu tiên trong đời bị từ chối.
_________________
Cái người kia...
Tô Cùng lắc lắc đầu, ý tứ hàm xúc không rõ mà thở dài, đi tới bên cửa sổ nhìn ra phía ngoài. Từ nơi này vừa vặn có thể nhìn thấy nhánh đường cái hồi nãy.
Chiếc xe ô tô màu đen còn chưa đi, chủ nhân của xe đang đứng tại chỗ, cũng không biết đang làm gì, Tô Cùng cảm thấy hắn giống như đang nhìn về phía mình, vì vậy vội vàng kéo rèm cửa sổ.
Quần rách, không có cái khác đổi, chỉ có thể vá một chút, Tô Cùng mở ngăn kéo, lật qua lật lại bên trong, lấy ra một hộp kim khâu may quần áo nhỏ, nhưng lại hết chỉ rồi. Dù sao Tô Cùng cũng thường may vá đồ, chân trần mang đôi tất, cũng được vá quá nhiều lần.
Tô Cùng cười một cái tự giễu, dự định ngày mai trời sáng đi qua nhà hàng xóm mượn một cuộn chỉ. Trên đời này nghèo thành như vậy, cũng không có người nào.
Chạy bộ ra một thân nhiệt khí, Tô Cùng không dám trễ nải thời gian, cởi quần cùng áo khoác, vội vã tiến vào trong chăn đem mình bao chặt chẽ, ngủ.
--- ------ ----
Ngày thứ hai, Tô Cùng mặc cái quần rách, đi qua sát vách mượn chỉ vá quần. Dì Lý ở sát vách năm ngoái vừa ly hôn có đứa con trai học tiểu học, sinh hoạt cũng tương đối gian khổ, tuy nhiên so với Tô Cùng vẫn khá hơn nhiều.
Tô Cùng về nhà, cởi quần, khoác chăn bông, nghiêm túc vá cái lỗ lớn. Mới vừa may đến một nửa, cửa bị gõ vang.
Tô Cùng còn tưởng dì Lý muốn may quần áo, nên cầm chỉ còn dư lại, dùng chăn bông bao lên người mình, chạy đi mở cửa hở ra một cái khe, chỉ lộ khuôn mặt nhỏ nhắn.
"Xin chào." Một âm thanh trầm thấp từ tính vang lên trên đỉnh đầu Tô Cùng, Tô Cùng kinh hãi, ngẩng đầu nhìn lên. Đứng ngoài cửa lại là nam nhân ngày hôm qua không lái xe cẩn thận đụng phải mình.
"Xin lỗi, tôi biết tìm tới cửa như vậy là quá mức mạo muội." Nam nhân giơ tay trụ khung cửa, nhìn Tô Cùng mỉm cười xin lỗi, "Nhưng tôi có thể vào không? Chỉ cần một phút thôi."
Giơ tay nhấc chân đều tự nhiên mà thành quý khí, so với Tô Cùng hoàn toàn là người của hai thế giới. Hoặc là nói, hai người quả thực là từ trái nghĩa.
Tô Cùng ngây dại, nam nhân thấy hắn trầm mặc xem như ngầm đồng ý, bước vào trong nhà.
"Chờ một chút..." Tô Cùng lui hai bước, mặt đột nhiên đỏ đến mức không thở được, "Tôi không cho anh vào."
"Tôi tên Lâm Phùng." Nam nhân đưa ra một tấm danh thiếp, thành khẩn nói, "Chuyện ngày hôm qua rất xin lỗi, nếu như cậu thấy thân thể có chỗ nào không thoải mái có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào."
Tô Cùng chần chờ tiếp nhận danh thiếp, cường điệu nói: "Tôi thật sự không có chuyện gì..."
Lâm Phùng thở dài, chìa ra một phong thư dày đặc trong tay nói: "Tôi để cái này lại xong sẽ đi, tuy rằng cậu không muốn bồi thường, nhưng không cẩn thận đụng phải cậu, trong lòng tôi rất băn khoăn."
"Tôi không cần tiền." Tô Cùng cuồng xua tay.
Bởi vì ngược lại tiền nhiều hơn nữa mà đến tay hắn cũng vô dụng, tiền trong tay Tô Cùng một khi vượt qua mức độ nhất định sẽ bởi vì các loại nguyên nhân khó hiểu bỏ Tô Cùng mà đi, bị mất, bị cướp, bị gió thổi đi, bị bén lửa, tài khoản ngân hàng hỏng mất, thẻ ngân hàng bị trộm xoát... Nói chung là không giữ được.
Thấy Tô Cùng không nhận, Lâm Phùng nhìn xung quanh một vòng, muốn tìm chỗ để phong thư cầm trong tay liền đi, nhưng mà tay hắn trên không trung lơ lửng chốc lát, cư nhiên vẫn cứ không tìm được một chỗ có thể đặt đồ vật.
Bởi vì nhà Tô Cùng chỉ có bốn bức tường.
Cũng không thể để xuống đất...
Không có bàn.
Thả trên ghế?
Lâm Phùng xoắn xuýt một chút, nhìn thấy ghế tựa ở góc tường, vì vậy đi tới.
"Ai, anh đừng ngồi." Tô Cùng còn tưởng rằng hắn muốn ngồi xuống, cuống quít ngăn cản.
Lâm Phùng lông mày vừa kéo:...
Tô Cùng cũng ý thức được chính mình thất lễ, cấp tốc giải thích: "Cái ghế này chỉ có ba chân, anh không giữ cân bằng tốt sẽ bị té, hay là anh ngồi trên giường đi."
"..." Lâm Phùng không nói, xoay chuyển ánh mắt, nhìn thấy trên giường có một cái quần đang vá một nửa.
Quần...
Lâm Phùng lại tiếp tục chậm rãi quay đầu nhìn kỹ Tô Cùng một chút. Tô Cùng thân thể gầy nhỏ toàn bộ bị chăn bọc lại, chỉ lộ ra một đoạn cẳng chân mảnh khảnh, trên đùi trắng nõn, hiển nhiên là không có mặc quần.
Lâm Phùng:...
Ngoại trừ ăn mày rìa đường, Lâm Phùng đời này vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người nghèo như vậy.
... Mình cư nhiên làm hư cái quần duy nhất của hắn sao?
Lâm đại thiếu gia sinh ra ngậm lấy thìa vàng, từ nhỏ đến lớn cơ hồ không tiếp xúc với người nghèo, cảm giác tội ác nhân lên lũy thừa lần xung kích đến mê muội, đỡ cái trán hướng đến giường Tô Cùng ngồi xuống.
Ván giường run rẩy mà phát ra kháng nghị.
Tô Cùng vội hỏi: "Cái giường này không chắc lắm, anh nhẹ chút, nếu anh mà ngồi sụp tôi phải ngả ra đất nằm..."
"..." Lâm Phùng cả người cứng ở trên giường, đau xót mà nhìn Tô Cùng.
Tô Cùng cũng nhìn hắn, ánh mắt trong suốt.
--- ------ ---
Lâm Phùng nặng nề thở dài, lấy điện thoại di động ra gọi cho trợ lý: "Tiểu Trương, mua quần đưa đến chỗ vừa nãy tôi dừng xe, lập tức."
Tiểu Trương: "Được rồi, Lâm tổng."
Sách sách sách, Lâm tổng là dân chơi nha. 1
"Không phải mua cho tôi." Lâm Phục nhìn về hướng Tô Cùng, "Cậu mặc quần size mấy?"
Tô Cùng một mặt vô tội lắc lắc đầu: "Không biết."
Lâm Phùng: "... Cậu cao bao nhiêu?"
Tô Cùng sợ hãi đáp: "Một mét bảy mươi lăm."
Lâm Phùng đối điện thoại: "Nghe thấy chưa? Nhìn mua đi, mua nhiều cái."
Tiểu Trương: "Được rồi, Lâm tổng."
Sách sách sách, Lâm tổng xé hỏng hết quần của người ta nha. 2
Lâm Phùng cúp điện thoại.
"Anh đã mua cho tôi, vậy tiền lấy lại đi." Tô Cùng chỉ chỉ phong thư trên giường.
Lâm Phùng bất đắc dĩ đem phong thư cầm lại trong tay, suy tư chốc lát, nhẹ giọng nói: "Cậu không có công việc sao?"
"Tôi có a." Tô Cùng ngượng ngùng rũ mi mắt, "Đều là tạm thời, tôi phát tờ rơi, bồi bàn, đi bốc vác cho công trường."
Lâm Phùng ánh mắt dừng trên mặt Tô Cùng lưu luyến chốc lát. Lòng bàn tay khuôn mặt nhỏ, trắng nõn tuấn tú, sạch sẽ, như cánh hoa mảnh nho nhỏ.
Lâm Phùng thu hồi ánh mắt, nói: "Cậu có thể cân nhắc đến công ty của tôi làm việc, cậu học tới đâu?"
"Không có học..." Tô Cùng liên tục xua tay, "Tôi không đi, tôi mà ở lại lâu thì công ty anh sẽ đóng cửa."
Lâm Phùng nghe được huyệt thái dương nhảy lên: "Làm sao có khả năng?" +
Tô Cùng mím mím môi, kiên định nói: "Ngược lại tôi không đi."
"..." Ngày đó, Lâm Phùng lần đầu tiên trong đời bị từ chối.
_________________
Tác giả :
Lữ Thiên Dật