Tiểu Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương
Chương 82: Giây phút sinh tử (một)
Editor: Mộc Du
"Ha ha, không hỗ là chủ nhân của xích kiếm và tử tiêu, thế nhưng lại có thể đi tới cuối cùng, chỉ là đáng tiếc, các ngươi có lợi hại hơn đi nữa thì cũng phải chết ở nơi này!"
Một con Cự Mãng lớn gấp hai lần con ma mãng lúc nãy đang nằm trên bãi cỏ phía trước cách hai người một khoảng không xa, trên người tỏa ra ngân quang, mà ở trên mặt cỏ có một vùng ánh sáng kì quái, mà toàn thân nó đều cuộn tròn nằm ở trong vùng ánh sáng kì quái đó.
"A, một con xà tầm thường mà cũng dám ở nơi này ồn ào, vừa rồi chúng ta có thể giết chết một con thì hiện tại không lẽ lại sợ ngươi?" Mộ Lương cười như không cười nhìn Cự Mãng này, lúc đầu khi chưa biết nam nhân này biến thành cái gì, hắn ít nhiều có chút lo sợ nhưng hiện tại đã nhìn thấy được bộ dạng của hắn, tâm tình đã ổn định rồi. Không biết kẻ địch của mình như thế nào mới là đáng sợ nhất, một khi đã biết, thì đối với Mộ Lương khí phách hơn người làm sao có thể e ngại nó?
"Hừ, tiểu tử phách lối, cái loại phàm vật như ngươi mà cũng dám lấy ra so cùng lão phu, vô tri!" Cự Mãng thè thè lưỡi, hừ lạnh nói.
Mộ Lương nhíu mày: "Phàm vật? Chẳng lẽ ngươi là thần?"
"Hừ, lão phu một ngày nào đó sẽ trở thành thần!" Dường như Cự Mãng bị lời này của Mộ Lương chọc cho nổi giận, liền có chút nóng nảy ngóc đầu lên, đuôi rắn vặn vẹo.
"Ngu xuẩn, chỉ bằng cái loại như ngươi mà có thể thành thần, ta nhổ vào!" Thiêu Hồng lóe hồng quang, miệng đầy khinh thường.
"Xích kiếm, ngươi đừng quá kiêu ngạo, một ngày nào đó chúng ta sẽ thu thập ngươi!" Cự Mãng nhìn về phía Thiêu Hồng trong tay Hoa Khấp Tuyết rống lên.
Hoa Khấp Tuyết thấy ánh mắt của Cự Mãng bí hiểm khó lường, hắn nói "Chúng ta", vậy tức là nam nhân này không phải chỉ có một mình, mà là có cả một nhóm người ở đằng sau, ở Vân Huyễn đại lục có một đám người cường đại như vậy tồn tại, vậy tại sao bọn họ lại không biết một chút gì cả, chẳng lẽ là những người mai danh ẩn tích, mà nếu đã mai danh ẩn tích thì lúc này bọn họ vì sao lại xuất hiện nữa?
“A Noãn, chớ suy nghĩ quá nhiều, đi một bước tính một bước”. Mộ Lương vẫn là như cũ tùy ý buông nụ cười, vận khởi lực lượng bí mật của Liệp Tử truyền âm cho Hoa Khấp Tuyết, nàng đang suy nghĩ cái gì hắn đều nghe được, những việc này hắn cũng đã nghĩ tới, nhưng chuyện cấp bách trước mắt là phải giải quyết cho xong tên này đi.
"Hừ! chủ tử của Thiêu Hồng ta há lại là cái loại người vô dụng như ngươi muốn giết cứ giết, thật sự nghĩ là chúng ta ngủ say vạn năm, sẽ không sinh khí?" Thiêu Hồng hừ lạnh nói.
Vạn năm? Mộ Lương cùng Hoa Khấp Tuyết nghe vậy, cùng nhau nhíu mày, hai bảo vật ngủ say vạn năm này làm sao lại đi theo mình? So với thân phận của Cự Mãng thì bọn họ lại càng tò mò về thân phận của mình hơn.
Cự Mãng nghe thấy vậy, một hồi lâu sau cũng không nói gì.
"Thức thời hãy thả chúng ta ra, chủ tử đã có lực lượng của chúng ta, ngươi còn muốn trông cậy vào cái gì." Liệp Tử so với Thiêu Hồng thì trầm ổn hơn nhiều, trên người chớp động tử quang.
"Hừ! Đừng hòng ở trước mặt ta mà ra vẻ, mặc dù bọn họ có lực lượng của các ngươi thì thế nào, bộ dạng hiện tại của bọn họ căn bản là vẫn chưa hấp thu và sử dụng được, nhiều lắm là chứa đựng ở trong người, vậy thì cùng với việc không có đâu có khác biệt gì!" Đột nhiên Cự Mãng âm lãnh cười lên, trong giọng điệu đều là tự tin.
"Ngươi thật rất thông minh nhưng chúng ta không cần lực lượng đó cũng có thể giết ngươi." Mộ Lương hừ lạnh một tiếng, khí phách vương giả hiển thị rõ, uy áp cường đại áp bách bốn phương, ánh sáng trong mắt lưu chuyển, ngạo khí thiên thành.
"Tuy tuổi còn nhỏ nhưng khí thế ngược lại không tệ, đúng là vội vàng muốn chết, ha ha ha ha!" Cự Mãng cười lớn, đột nhiên huy động cái đuôi hướng về hai người, lực lượng cường đại khiến bốn phía trong nháy mắt bị hủy diệt.
Mộ Lương và Hoa Khấp Tuyết liếc mắt nhìn nhau, vận đủ mười phần huyễn thuật nhảy lên thật cao, cùng nhau kết thành một phòng hộ tráo.
Thiêu Hồng cùng Liệp Tử lúc này cũng chớp động ánh sáng, gia cố thêm cho phòng hộ tráo, nếu chỉ với lực lượng của hai người thì Cự Mãng muốn đánh rách nó là chuyện rất dễ dàng, nhưng cộng thêm lực lượng thượng cổ của chúng, vậy thì không có dễ dàng như thế, nếu như không phải lực lượng của chủ tử còn chưa đủ mạnh làm hạn chế năng lượng của bọn nó, thì không cần lằng nhằng cùng với Cự Mãng này, chỉ hai người là có thể trực tiếp diệt hắn.
Quả nhiên, sức lực này đánh lên phòng hộ tráo, chỉ là làm cho thân hình hai người hơi chuyển động, chứ cũng không có tạo thành sát thương nhưng việc này cũng để cho bọn họ biết được thực lực của Cự Mãng, ma mãng lúc nãy so với Cự Mãng màu bạc này, quả thật chính là tiểu oa nhi!
Cự Mãng cũng không nói nhiều, vùng ánh sáng dưới thân chợt lóe, trên đầu nó lại mọc ra thêm một cái đầu rắn khổng lồ, mỗi cái đầu hướng về một phía công kích Mộ Lương và Hoa Khấp Tuyết.
Hoa Khấp Tuyết né tránh công kích của nó, đúng lúc huy động Thiêu Hồng trong tay ở khóe miệng của nó chém lên mấy kiếm, cũng có mấy lần chém rách da thịt của nó rồi lại thấy miệng vết thương nhanh chóng khỏi hẳn, thấy vậy, trong lòng Hoa Khấp Tuyết nặng nề, năng lực tự chữa khỏi của nó không khỏi quá mạnh mẽ đi, dù có đả thương nó như thế nào thì đều vô dụng.
Mộ Lương cũng phát hiện điểm này, sắc mặt cũng bắt đầu ngưng trọng, lại ở hàm trên của nó lưu lại một đạo huyết ngân, chỉ thấy vùng ánh sáng trên đất chợt lóe, vết máu này lại biến mất không thấy đâu.
Vùng ánh sáng này? Mộ Lương hơi phân thần liếc nhìn ánh sáng bên dưới, ánh mắt chuyển động.
‘A Noãn, trước tiên chúng ta phải phá hủy trận thế đó, nếu không chúng ta không thể nào đánh chết nó’! Mộ Lương bí mật truyền âm, hắn phát hiện mỗi lần Cự Mãng bị thương thì vùng ánh sáng dưới chân nó sẽ chợt lóe, chữa khỏi miệng vết thương cho nó, cho nên, nếu muốn giết Cự Mãng này, thì trước hết phải phá bỏ cái trận thế đó.
Hoa Khấp Tuyết nghe vậy cúi đầu, khẽ nheo mắt lại, đây không phải là trận thế ở trong bữa tiệc chúc thọ của Mộ Lê sao, lúc Phong Vụ Niên đưa lễ vật?
‘Mộ Lương, chàng muốn ta phối hợp thế nào’? Hoa Khấp Tuyết biết Mộ Lương có thể phá được trận thế này, lập tức biết hắn là muốn mình cùng phối hợp.
‘Nàng phân tán lực chú ý của hai đầu rắn, ta lẻn vào bên dưới’. Mộ Lương hóa ra hơn mười đạo quang nhận, cùng nhau đánh về phía đầu con rắn kia, thấy nó tránh cũng không tránh, trực tiếp tiến lên, vết thương trong nháy mắt liền khỏi hẳn, nhưng ít nhiều nó cũng bị đau mà nghiêng đầu đi, ngay một khắc này, Mộ Lương chợt bay về phía dưới thân của nó.
Hoa Khấp Tuyết và Mộ Lương vô cùng ăn ý, thấy Mộ Lương hành động, động tác của nàng cũng không có chậm lại nửa phần, lập tức trên không trung không ngừng xoay người, múa ra mấy chục đạo quang nhận, tất cả nàng đều dùng mười thành sức lực, hướng cái đầu rắn đang nhìn Mộ Lương chằm chằm công kích, cái đầu rắn kia còn chưa kịp phát hiện Mộ Lương đã không còn ở đây, liền bị quang nhận kia đánh cho bị thương, không tự chủ được nghiêng đầu qua bên này, lần công kích này của Hoa Khấp Tuyết là liều cả mạng của nàng, làm sao sẽ giống như những vết thương trước kia nữa, trong nháy mắt là liền khỏi hẳn, lần này thời gian nó chữa thương có chút dài hơn.
Hoa Khấp Tuyết công kích đầu rắn bên kia cũng không có quên mất đầu rắn bên cạnh mình, bạch quang bao quanh toàn thân, Hoa Khấp Tuyết chấp tay thành chưởng ngưng tụ thành một quang cầu khổng lồ, càng làm nổi bật lên vẻ đẹp nàng thần thánh không thể xâm phạm của nàng.
Quang cầu khổng lồ ném vào trong miệng Cự Mãng, Cự Mãng bị đau ngậm miệng lại, bạch quang từ trong miệng nó tràn ra, chỉ nghe một tiếng kêu rên, trong miệng của nó đã tuôn ra máu tươi, năng lực tự chữa khỏi của hắn có mạnh hơn nữa, cũng không cách nào trong nháy mắt chữa khỏi, chỉ có thể không ngừng huy động đuôi rắn, hướng Hoa Khấp Tuyết công kích.
Hoa Khấp Tuyết cũng không đánh trả, nhìn bóng dáng của Mộ Lương xuyên qua trận thế, nàng không ngừng né tránh công kích của Cự Mãng, đem cái đuôi Cự Mãng tách ra, không để cho nó trở ngại Mộ Lương phá trận.
Mộ Lương trầm mặt xuyên qua bên dưới thân rắn khổng lồ, đã thần không biết quỷ không hay phá bỏ bảy chỗ cực kỳ trọng yếu trong trận pháp, chỉ còn sót lại một chỗ thì liền có thể hoàn toàn phá bỏ trận thế này.
Cũng ở thời điểm này, Cự Mãng phát hiện động tác của Mộ Lương, lập tức giận dữ huy động cái đuôi hướng Mộ Lương đánh tới.
Mộ Lương đang động thủ hủy trận, trong lúc nhất thời thân thể của hắn không cách nào di chuyển, mắt thấy đuôi rắn kia đánh tới mình, sắc mặt của hắn lạnh đến cực hạn, nhưng hắn biết ở một khắc phá hủy trận pháp kia, nếu như động tác của hắn đủ nhanh chóng, liền có thể né ra, mà hắn luôn luôn rất tự tin với tốc độ của bản thân, cho nên một kích này, không làm hắn chết được.
Nhưng Hoa Khấp Tuyết không có thấy rõ vẻ mặt biểu lộ tự tin của Mộ Lương, chỉ biết là nếu nàng không động thủ thì Mộ Lương sẽ bị cái đuôi của Cự Mãng đáng thành thịt vụn, lập tức lắc mình dời đến trước người Mộ Lương, bức ra toàn bộ lực lượng của nàng, chặn lại công kích của Cự Mãng.
Cái đuôi to bị lực lượng kia đánh lui, mà lực lượng kia hoàn toàn không có biến mất, mà là hướng đến một trong hai đầu Cự Mãng đánh tới, "Oành" một tiếng, đầu rắn bị đánh bay xuống đất.
Cự Mãng trong cơn giận dữ, lại bị Hoa Khấp Tuyết làm mất một cái đầu, lần này, nàng không kịp vận khởi lực lượng đủ mức bảo vệ mình, liền bị cái đuôi to này đánh bay.
"A Noãn!" Mộ Lương mắt đỏ lên gào thét, nhìn Hoa Khấp Tuyết như diều đứt dây bay ra ngoài, sức lực dưới thân chợt tăng thêm: "Oành!" một tiếng, vùng ánh sáng lưu chuyển trên trận thế trong khoảnh khắc bị phá hủy.
Trận thế kia bị hủy diệt hình như đối với Cự Mãng đã tạo thành ảnh hưởng rất lớn, nó rút cái đuôi về, thân thể co lại, không có trận thế đó chữa khỏi vết thương, vết thương nơi cái đầu bị Hoa Khấp Tuyết đánh bay giờ phút này càng không ngừng chảy máu.
Mà ngân quang ở trên người hắn, nhìn tình hình là đang dùng để chữa thương cho mình.
Hoa Khấp Tuyết bị cái đuôi này đánh cho cả người đau nhức, sắc mặt trắng bệch hơi hơi híp mắt, đột nhiên Thiêu Hồng trong tay nàng rời đi, hóa thành một hạt châu treo ở trước mặt nàng, một cỗ hồng quang vây quanh nàng.
Chủ tử, vết thương nhỏ mà thôi, Thiêu Hồng có thể trị! Thiêu Hồng lòng tin tràn đầy nói.
Hoa Khấp Tuyết nghe vậy, an tâm nhắm mắt lại, điều khí nội tức, mới vừa rồi vì cứu Mộ Lương đã hao hơn phân nửa lực lượng, một hồi vòng chiến, nàng sợ rằng đã cạn sức rồi.
"A Noãn!" Mộ Lương phi thân về phía trước tiếp được thân thể Hoa Khấp Tuyết trong không trung, để mặc Thiêu Hồng chữa thương cho nàng, vừa tức vừa đau lòng nhìn gương mặt tái nhợt của Hoa Khấp Tuyết: "Cái người đần độn này, ta có thể thật tốt tránh khỏi cái đuôi đó, nàng giúp ta ngăn cản làm gì!"
"Mộ Lương, ta đau......" Hoa Khấp Tuyết thấy hắn vừa vội vừa giận, trong lòng ấm áp, không khỏi khẽ nheo mắt lại, nâng lên nụ cười khẽ.
"Cái người này......" Trong lòng Mộ Lương mềm thành nước, nắm thật chặt tay Hoa Khấp Tuyết, ánh mắt phức tạp, có lo lắng, có đau lòng, có tức giận, có bất đắc dĩ, có cưng chiều...... Cuối cùng, nhẹ nhàng thở dài, hung hăng hôn lên cánh môi của nàng.
Hoa Khấp Tuyết thuận theo mặc hắn giày xéo môi của mình, đưa tay ôm hông của hắn.
Hai người trên không trung hôn nhau mãnh liệt cho đến khi đau đớn ở trên người Hoa Khấp Tuyết hoàn toàn biến mất, Mộ Lương mới buông nàng ra, nhắm hai mắt khuôn mặt đau đớn: "A Noãn, tại sao ta mỗi lần đều không thể bảo vệ cho nàng, mỗi lần đều là làm cho nàng bị thương."
"Mộ Lương." Hốc mắt của Hoa Khấp Tuyết ửng hồng, ôm chặt hắn, ở trên mặt hắn rơi xuống những cái hôn tinh tế, thấy vẻ mặt hắn chậm rãi buông lỏng, liền dừng lại.
"Hừ, tiểu tử, ta muốn giết chết ngươi!" Cự Xà đã chữa khỏi vết thương, nổi giận gầm lên một tiếng, hướng hai người trong không trung đánh tới, tốc độ kia, nhanh như tia chớp.
Mộ Lương nhanh chóng mang theo Hoa Khấp Tuyết tránh ra, lạnh lùng nhìn Cự Mãng, tiêu ngọc trong tay nhanh chóng chuyển động, lực lượng cường đại hướng cặp mắt của hắn đánh tới, tử huyệt của Cự Mãng này cùng ma mãng là một dạng, đều là mắt.
Thân hình Cự Mãng dừng lại, nhanh chóng nâng lên cái đuôi, ngăn lại công kích, mặc dù không có thương tổn được ánh mắt của nó, nhưng trên cái đuôi lại nhiều hơn một cái lỗ máu.
"A Noãn, nàng đánh vào mắt của nó, ta khống chế cái đuôi của nó." Mộ Lương nguy hiểm híp mắt lại, cõng Hoa Khấp Tuyết ở sau lưng, hai tay hội tụ tử quang cường đại, hai cỗ tử quang hướng cái đuôi Cự Mãng đẩy đi, làm cố định cái đuôi ở nơi đó.
Hoa Khấp Tuyết nhân cơ hội này dùng Thiêu Hồng trên tay và Liệp Tử cùng nhau ném về phía hai con mắt của Cự Mãng.
Đang lúc hai người cho là đã thành công, thì Cự Mãng phát ra một tiếng kinh thiên, nhìn chằm chằm Thiêu Hồng và Liệp Tử, một hớp nuốt bọn chúng vào trong miệng, mà giam cầm trên đuôi cũng bị nó dùng sức tránh thoát.
Mộ Lương trong lòng cả kinh, kéo Hoa Khấp Tuyết liền muốn chạy, nhưng Cự Mãng kia nơi nào cho bọn hắn cơ hội chạy trốn, nhanh chóng tiến lên, đem hai người từ trên không trung quất xuống mặt đất, một cỗ lực lượng làm hai ngã nhào trên đất không thể kháng cự, không để cho bọn họ lộn xộn.
Đầu rắn khổng lồ chậm rãi tiến đến hai người, răng nanh lóe hàn quang nhắm ngay hai người, chuẩn bị một hớp, liền giết chết hai người bằng nọc độc của răng.
Mùi hôi thối từ trong miệng nó phát ra, đánh về phía Mộ Lương cùng Hoa Khấp Tuyết, vô luận là hai người giãy giụa như thế nào, đều không thể tránh thoát khống chế của hắn, lúc này là mặc người ức hiếp, mặc người chém giết, mặc cho người khác quyết định sinh tử của mình. Cái loại cảm giác này hai người vẫn là chưa từng trải qua bao giờ.
Lạnh lùng nhìn Cự Mãng, trên mặt hai người hoàn toàn không có một chút sợ hãi, âm thầm vận khởi lực lượng chứa đựng ở trong người, dù là một tia hi vọng mong manh, bọn họ cũng không thể dễ dàng buông tha.
Răng nọc hướng hai người cắn tới, Mộ Lương mắt thấy răng độc kia sẽ ghim vào trong cơ thể Hoa Khấp Tuyết, trong lúc nhất thời tinh thần ngưng trệ, dốc toàn sức, tránh thoát giam cầm liền xoay người, ôm Hoa Khấp Tuyết vào trong ngực.
"Phốc!" Mộ Lương ôm Hoa Khấp Tuyết đỡ được nọc độc kia, nọc độc kia xuyên qua bờ vai của hắn, chảy ra một mảng máu tươi, chính hắn cũng phun ra một ngụm máu, nhưng thấy Hoa Khấp Tuyết hoàn hảo không chút tổn hại mà nằm ở dưới người mình, chậm rãi cong lên khóe miệng, chỉ cần A Noãn không có chuyện gì, hắn có đau hơn nữa cũng không sao......
"Mộ Lương......" Hoa Khấp Tuyết ngơ ngác nhìn khuôn mặt đầy máu của nam nhân trước mặt, nhìn hắn cười đến suy yếu như vậy, lại dịu dàng như vậy, sâu trong đáy lòng đột nhiên hiện ra một cỗ đau đớn sâu sắc, thân thể mỗi một tấc đều giống như bị lăng trì không phải đau đớn bình thường, linh hồn như bị rút đi.
"A!" Trong hai tròn mắt trong suốt của Hoa Khấp Tuyết nhiễm huyết sắc, khóe mắt chảy xuống huyết lệ, một tiếng bi thống đến mức tận cùng tiếng rống giận bật phát ra.
Không thể chết được, Mộ Lương chàng không thể chết không thể chết được, không thể chết được......
"Mộ Lương! A!" Hoa Khấp Tuyết chợt tránh thoát giam cầm, ôm lấy Mộ Lương thật chặt, cực kỳ bi thương.
"Ngốc..... Chẳng qua, chỉ là vết thương nhỏ...... Làm sao...... Làm sao mà...... Chết...... Phốc!" Mộ Lương mạnh mẽ chống đỡ an ủi nàng, nhưng nọc độc của Cự Mãng kia là thượng độc thân thể bách độc bất xâm của hắn cũng không có tác dụng với độc này, độc nhanh chóng lan tràn khắp toàn thân, sắc mặt của hắn đã xanh mét, cũng nhịn không được nữa, phun ra một ngụm máu đen đặc.
"Chàng cố chống đỡ!" Hoa Khấp Tuyết ôm lấy hắn thật chặt, nhìn hắn sắp nhắm hai mắt lại, huyết sắc trong mắt không ngừng chảy xuống, nàng muốn mang hắn đi, nhưng nàng mặc dù đã tránh thoát giam cầm thì toàn thân vẫn là vô lực, nàng thật rất vô dụng!
Cự Mãng cũng không rãnh để ý tới bọn họ, thấy một kích không đánh được, tức giận giơ giơ cái đuôi, lập tức công kích lần hai.
Trong mắt Hoa Khấp Tuyết chỉ có Mộ Lương đang hấp hối, bất chấp răng độc bén nhọn đánh tới nhưng đột nhiên nàng thấy Mộ Lương mắt trợn to, thân thể vừa động, theo một tiếng lợi khí đâm vào ** âm thanh truyền đến, Mộ Lương lần nữa phun một búng máu, lưu luyến nhìn Hoa Khấp Tuyết một cái, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
"A!" Hoa Khấp Tuyết bi thương vang vọng đất trời, bi thương vô cùng sâu trong lồng ngực đột nhiên dâng lên một cỗ lực lượng cường đại, toàn thân của nàng tỏa sáng bạch quang, ngay lúc đó đuôi rắn đánh về phía hai người, bạch quang từ mi tâm nàng phát ra, một đạo ánh sáng như lưỡi dao thẳng tắp bay về phía đuôi rắn, chặt đứt cái đuôi.
"Làm sao có thể!" Cự Xà ngã nhào trên đất, đau rên ưỡn ẹo thân thể, không thể tin gầm nhẹ, người phàm nho nhỏ, tại sao có thể có được lực lượng mạnh mẽ như vậy, mà lực lượng này lại chính là cái lực lượng kia, là cái lực lượng mà bọn hắn khổ cực truy tìm nhiều năm như vậy, làm sao nhanh như vậy mà bọn người này đã có thể hấp thu được lực lượng đó rồi, làm sao có thể!
Trong lúc nhất thời, đáy lòng của hắn sinh ra tuyệt vọng, hắn nên sớm biết mới phải, xích kiếm không phải là người bình thường có thể khống chế được, tại sao hắn còn si tâm vọng tưởng, không nên đi khiêu chiến, kết thúc, tất cả đều đã kết thúc......
Hoa Khấp Tuyết ôm Mộ Lương vào trong ngực, chậm rãi đứng dậy, bi thương nhìn hai mắt nhắm chặt của hắn, giơ tay lên lau khô khóe mắt: "Mộ Lương, chàng sẽ không chết, ta nhất định có thể cứu chàng, chúng ta nhất định sẽ sống mà đi ra ngoài."
Dứt lời, ở trên trán Mộ Lương ấn xuống một cái hôn, lúc sau lạnh lùng nhìn về phía Cự Mãng tê liệt ngã trên đất, ánh mắt kia lạnh lẽo giống như từ địa ngục tu la truyền tới, mang theo nồng nặc hơi thở sát phạt, mi tâm lần nữa tản ra bạch quang, Hoa Khấp Tuyết giơ tay lên đặt nhẹ trên mi tâm của mình, tạo ra một chùm ánh sáng, hướng Cự Mãng đánh tới.
Bạch quang bao vây Cự Mãng, không lâu sau, ở bên trong vang lên tiếng gào thét tuyệt vọng của nam nhân đó, thân thể Cự Mãng vỡ nát thành từng khối, máu phun trào, rơi xuống tạo thành một cơn mưa máu thảm thiết nhất.
"Chủ tử thế nhưng có thể dùng một phần ba lực lượng, chúng ta có thể đi ra ngoài rồi!" Thiêu Hồng từ cơn huyết vũ này bay qua.
"Là hắn." Hoa Khấp Tuyết tái mặt ôm Mộ Lương không có hô hấp ngồi sững trên đất, nhìn kết giới phía trên xuất hiện lỗ thủng đen, không một chút phản ứng, ánh mắt chỉ là đờ đẫn nhìn phía trước.
"Cô nương, ta có thể cứu chủ tử, mau dẫn chủ tử ra ngoài!" Liệp Tử gấp gáp rống to, tử quang chợt lóe, dung nhập vào trong cơ thể Mộ Lương, toàn thân Mộ Lương tử quang quanh quẩn.
Hoa Khấp Tuyết cúi đầu sững sờ nhìn Mộ Lương, tay run run đưa tới dưới mũi hắn, cảm nhận được hơi thở như có như không, tuyệt vọng như muốn cùng chết và ánh nước trong mắt phát ra tia sáng rỡ, nước mắt chảy ra không ngừng, khóe miệng lại nâng lên nụ cười.
"Chủ tử, ta mang hai người trở về hoàng cung!" Thiêu Hồng nhìn thấy bộ dáng này của Hoa Khấp Tuyết, thở dài, bởi vì Hoa Khấp Tuyết mở ra được một phần ba lực lượng chứa đựng ở bên trong, cho nên hiện tại nó có đầy đủ lực lượng để đưa hai người ra ngoài rồi.
Hồng quang chợt lóe, hai người biến mất tại chỗ, cùng lúc đó, cả vùng đất run lên không ngừng, sau đó phía sau xông lên ngọn lửa đỏ ngầu: "Ầm!" một tiếng, kết giới hoàn toàn bị phá hủy.
Kết giới sụp đổ cũng đồng nghĩa với việc người tạo ra kết giới đã chết, trong một căn phòng ở Phong Quốc, một ông lão mặc áo đen đột nhiên mở to hai mắt, sau đó trong mắt không còn tia sáng, chỉ là trong nháy mắt, lão giả kia ngưng tụ thành một đoàn kim quang, bắn lên trời, ở trên đám mây cao, nở rộ ra một đóa hoa màu vàng, giống như khói lửa, ngắn ngủi mà đẹp đẽ.
"Lão Bát chết?"Ở một nơi nào đó trên Vân Huyễn đại lục, một Hắc y lão giả kinh ngạc nhìn đóa hoa nhiều màu sắc trên không trung.
"Làm sao có thể, ở Vân Huyễn đại lục này người nào lại có thể giết hắn?" Một Hắc y lão giả khác làm rơi bình trà trong tay xuống mặt đất, bộ mặt khiếp sợ.
"Xem ra, là lại xuất hiện thêm nhiều nhân tố không biết rồi, lão Nhị, chúng ta phải hàng động nhanh lên." Một ông lão mặc áo xanh đi ra, nheo mắt lại trong mắt vụt qua tinh quang.
Mọi người gật đầu, lắc mình biến mất ngay tại chỗ.
[email protected]&.q#y.d%n
Trong Linh Việt cung.
Mộ Lê và Hoa Trảm Lãng vẫn đang thương thảo mọi chuyện bỗng thấy trước mắt xuất hiện ánh sáng đỏ, Hoa Khấp Tuyết ôm Mộ Lương ngã ngồi trên mặt đất, trong lúc nhất thời, hốc mắt mọi người đều không khỏi đỏ lên. Hơn một tháng qua, mỗi ngày bọn họ đều phái người ở Phong Quốc đi tìm kiếm tung tích của hai người, nhưng mà một chút tin tức cũng không có, bọn họ cũng chưa từng nghĩ sẽ qua từ bỏ, mà hôm nay rốt cuộc họ cũng đã trở lại.
"Hoàng thúc!" Mọi người thấy hai người cả người nhếch nhác, trên người Mộ Lương nhuộm đầy máu tươi, hai lổ thủng lớn thật rất đáng sợ.
Khiếp sợ qua đi Mộ Lê nhanh chóng đỡ Mộ Lương nằm lên giường, Hoa Khấp Tuyết đi theo ngồi ở bên giường, sắc mặt mọi người nặng nề nhìn hai người.
"Ha ha, không hỗ là chủ nhân của xích kiếm và tử tiêu, thế nhưng lại có thể đi tới cuối cùng, chỉ là đáng tiếc, các ngươi có lợi hại hơn đi nữa thì cũng phải chết ở nơi này!"
Một con Cự Mãng lớn gấp hai lần con ma mãng lúc nãy đang nằm trên bãi cỏ phía trước cách hai người một khoảng không xa, trên người tỏa ra ngân quang, mà ở trên mặt cỏ có một vùng ánh sáng kì quái, mà toàn thân nó đều cuộn tròn nằm ở trong vùng ánh sáng kì quái đó.
"A, một con xà tầm thường mà cũng dám ở nơi này ồn ào, vừa rồi chúng ta có thể giết chết một con thì hiện tại không lẽ lại sợ ngươi?" Mộ Lương cười như không cười nhìn Cự Mãng này, lúc đầu khi chưa biết nam nhân này biến thành cái gì, hắn ít nhiều có chút lo sợ nhưng hiện tại đã nhìn thấy được bộ dạng của hắn, tâm tình đã ổn định rồi. Không biết kẻ địch của mình như thế nào mới là đáng sợ nhất, một khi đã biết, thì đối với Mộ Lương khí phách hơn người làm sao có thể e ngại nó?
"Hừ, tiểu tử phách lối, cái loại phàm vật như ngươi mà cũng dám lấy ra so cùng lão phu, vô tri!" Cự Mãng thè thè lưỡi, hừ lạnh nói.
Mộ Lương nhíu mày: "Phàm vật? Chẳng lẽ ngươi là thần?"
"Hừ, lão phu một ngày nào đó sẽ trở thành thần!" Dường như Cự Mãng bị lời này của Mộ Lương chọc cho nổi giận, liền có chút nóng nảy ngóc đầu lên, đuôi rắn vặn vẹo.
"Ngu xuẩn, chỉ bằng cái loại như ngươi mà có thể thành thần, ta nhổ vào!" Thiêu Hồng lóe hồng quang, miệng đầy khinh thường.
"Xích kiếm, ngươi đừng quá kiêu ngạo, một ngày nào đó chúng ta sẽ thu thập ngươi!" Cự Mãng nhìn về phía Thiêu Hồng trong tay Hoa Khấp Tuyết rống lên.
Hoa Khấp Tuyết thấy ánh mắt của Cự Mãng bí hiểm khó lường, hắn nói "Chúng ta", vậy tức là nam nhân này không phải chỉ có một mình, mà là có cả một nhóm người ở đằng sau, ở Vân Huyễn đại lục có một đám người cường đại như vậy tồn tại, vậy tại sao bọn họ lại không biết một chút gì cả, chẳng lẽ là những người mai danh ẩn tích, mà nếu đã mai danh ẩn tích thì lúc này bọn họ vì sao lại xuất hiện nữa?
“A Noãn, chớ suy nghĩ quá nhiều, đi một bước tính một bước”. Mộ Lương vẫn là như cũ tùy ý buông nụ cười, vận khởi lực lượng bí mật của Liệp Tử truyền âm cho Hoa Khấp Tuyết, nàng đang suy nghĩ cái gì hắn đều nghe được, những việc này hắn cũng đã nghĩ tới, nhưng chuyện cấp bách trước mắt là phải giải quyết cho xong tên này đi.
"Hừ! chủ tử của Thiêu Hồng ta há lại là cái loại người vô dụng như ngươi muốn giết cứ giết, thật sự nghĩ là chúng ta ngủ say vạn năm, sẽ không sinh khí?" Thiêu Hồng hừ lạnh nói.
Vạn năm? Mộ Lương cùng Hoa Khấp Tuyết nghe vậy, cùng nhau nhíu mày, hai bảo vật ngủ say vạn năm này làm sao lại đi theo mình? So với thân phận của Cự Mãng thì bọn họ lại càng tò mò về thân phận của mình hơn.
Cự Mãng nghe thấy vậy, một hồi lâu sau cũng không nói gì.
"Thức thời hãy thả chúng ta ra, chủ tử đã có lực lượng của chúng ta, ngươi còn muốn trông cậy vào cái gì." Liệp Tử so với Thiêu Hồng thì trầm ổn hơn nhiều, trên người chớp động tử quang.
"Hừ! Đừng hòng ở trước mặt ta mà ra vẻ, mặc dù bọn họ có lực lượng của các ngươi thì thế nào, bộ dạng hiện tại của bọn họ căn bản là vẫn chưa hấp thu và sử dụng được, nhiều lắm là chứa đựng ở trong người, vậy thì cùng với việc không có đâu có khác biệt gì!" Đột nhiên Cự Mãng âm lãnh cười lên, trong giọng điệu đều là tự tin.
"Ngươi thật rất thông minh nhưng chúng ta không cần lực lượng đó cũng có thể giết ngươi." Mộ Lương hừ lạnh một tiếng, khí phách vương giả hiển thị rõ, uy áp cường đại áp bách bốn phương, ánh sáng trong mắt lưu chuyển, ngạo khí thiên thành.
"Tuy tuổi còn nhỏ nhưng khí thế ngược lại không tệ, đúng là vội vàng muốn chết, ha ha ha ha!" Cự Mãng cười lớn, đột nhiên huy động cái đuôi hướng về hai người, lực lượng cường đại khiến bốn phía trong nháy mắt bị hủy diệt.
Mộ Lương và Hoa Khấp Tuyết liếc mắt nhìn nhau, vận đủ mười phần huyễn thuật nhảy lên thật cao, cùng nhau kết thành một phòng hộ tráo.
Thiêu Hồng cùng Liệp Tử lúc này cũng chớp động ánh sáng, gia cố thêm cho phòng hộ tráo, nếu chỉ với lực lượng của hai người thì Cự Mãng muốn đánh rách nó là chuyện rất dễ dàng, nhưng cộng thêm lực lượng thượng cổ của chúng, vậy thì không có dễ dàng như thế, nếu như không phải lực lượng của chủ tử còn chưa đủ mạnh làm hạn chế năng lượng của bọn nó, thì không cần lằng nhằng cùng với Cự Mãng này, chỉ hai người là có thể trực tiếp diệt hắn.
Quả nhiên, sức lực này đánh lên phòng hộ tráo, chỉ là làm cho thân hình hai người hơi chuyển động, chứ cũng không có tạo thành sát thương nhưng việc này cũng để cho bọn họ biết được thực lực của Cự Mãng, ma mãng lúc nãy so với Cự Mãng màu bạc này, quả thật chính là tiểu oa nhi!
Cự Mãng cũng không nói nhiều, vùng ánh sáng dưới thân chợt lóe, trên đầu nó lại mọc ra thêm một cái đầu rắn khổng lồ, mỗi cái đầu hướng về một phía công kích Mộ Lương và Hoa Khấp Tuyết.
Hoa Khấp Tuyết né tránh công kích của nó, đúng lúc huy động Thiêu Hồng trong tay ở khóe miệng của nó chém lên mấy kiếm, cũng có mấy lần chém rách da thịt của nó rồi lại thấy miệng vết thương nhanh chóng khỏi hẳn, thấy vậy, trong lòng Hoa Khấp Tuyết nặng nề, năng lực tự chữa khỏi của nó không khỏi quá mạnh mẽ đi, dù có đả thương nó như thế nào thì đều vô dụng.
Mộ Lương cũng phát hiện điểm này, sắc mặt cũng bắt đầu ngưng trọng, lại ở hàm trên của nó lưu lại một đạo huyết ngân, chỉ thấy vùng ánh sáng trên đất chợt lóe, vết máu này lại biến mất không thấy đâu.
Vùng ánh sáng này? Mộ Lương hơi phân thần liếc nhìn ánh sáng bên dưới, ánh mắt chuyển động.
‘A Noãn, trước tiên chúng ta phải phá hủy trận thế đó, nếu không chúng ta không thể nào đánh chết nó’! Mộ Lương bí mật truyền âm, hắn phát hiện mỗi lần Cự Mãng bị thương thì vùng ánh sáng dưới chân nó sẽ chợt lóe, chữa khỏi miệng vết thương cho nó, cho nên, nếu muốn giết Cự Mãng này, thì trước hết phải phá bỏ cái trận thế đó.
Hoa Khấp Tuyết nghe vậy cúi đầu, khẽ nheo mắt lại, đây không phải là trận thế ở trong bữa tiệc chúc thọ của Mộ Lê sao, lúc Phong Vụ Niên đưa lễ vật?
‘Mộ Lương, chàng muốn ta phối hợp thế nào’? Hoa Khấp Tuyết biết Mộ Lương có thể phá được trận thế này, lập tức biết hắn là muốn mình cùng phối hợp.
‘Nàng phân tán lực chú ý của hai đầu rắn, ta lẻn vào bên dưới’. Mộ Lương hóa ra hơn mười đạo quang nhận, cùng nhau đánh về phía đầu con rắn kia, thấy nó tránh cũng không tránh, trực tiếp tiến lên, vết thương trong nháy mắt liền khỏi hẳn, nhưng ít nhiều nó cũng bị đau mà nghiêng đầu đi, ngay một khắc này, Mộ Lương chợt bay về phía dưới thân của nó.
Hoa Khấp Tuyết và Mộ Lương vô cùng ăn ý, thấy Mộ Lương hành động, động tác của nàng cũng không có chậm lại nửa phần, lập tức trên không trung không ngừng xoay người, múa ra mấy chục đạo quang nhận, tất cả nàng đều dùng mười thành sức lực, hướng cái đầu rắn đang nhìn Mộ Lương chằm chằm công kích, cái đầu rắn kia còn chưa kịp phát hiện Mộ Lương đã không còn ở đây, liền bị quang nhận kia đánh cho bị thương, không tự chủ được nghiêng đầu qua bên này, lần công kích này của Hoa Khấp Tuyết là liều cả mạng của nàng, làm sao sẽ giống như những vết thương trước kia nữa, trong nháy mắt là liền khỏi hẳn, lần này thời gian nó chữa thương có chút dài hơn.
Hoa Khấp Tuyết công kích đầu rắn bên kia cũng không có quên mất đầu rắn bên cạnh mình, bạch quang bao quanh toàn thân, Hoa Khấp Tuyết chấp tay thành chưởng ngưng tụ thành một quang cầu khổng lồ, càng làm nổi bật lên vẻ đẹp nàng thần thánh không thể xâm phạm của nàng.
Quang cầu khổng lồ ném vào trong miệng Cự Mãng, Cự Mãng bị đau ngậm miệng lại, bạch quang từ trong miệng nó tràn ra, chỉ nghe một tiếng kêu rên, trong miệng của nó đã tuôn ra máu tươi, năng lực tự chữa khỏi của hắn có mạnh hơn nữa, cũng không cách nào trong nháy mắt chữa khỏi, chỉ có thể không ngừng huy động đuôi rắn, hướng Hoa Khấp Tuyết công kích.
Hoa Khấp Tuyết cũng không đánh trả, nhìn bóng dáng của Mộ Lương xuyên qua trận thế, nàng không ngừng né tránh công kích của Cự Mãng, đem cái đuôi Cự Mãng tách ra, không để cho nó trở ngại Mộ Lương phá trận.
Mộ Lương trầm mặt xuyên qua bên dưới thân rắn khổng lồ, đã thần không biết quỷ không hay phá bỏ bảy chỗ cực kỳ trọng yếu trong trận pháp, chỉ còn sót lại một chỗ thì liền có thể hoàn toàn phá bỏ trận thế này.
Cũng ở thời điểm này, Cự Mãng phát hiện động tác của Mộ Lương, lập tức giận dữ huy động cái đuôi hướng Mộ Lương đánh tới.
Mộ Lương đang động thủ hủy trận, trong lúc nhất thời thân thể của hắn không cách nào di chuyển, mắt thấy đuôi rắn kia đánh tới mình, sắc mặt của hắn lạnh đến cực hạn, nhưng hắn biết ở một khắc phá hủy trận pháp kia, nếu như động tác của hắn đủ nhanh chóng, liền có thể né ra, mà hắn luôn luôn rất tự tin với tốc độ của bản thân, cho nên một kích này, không làm hắn chết được.
Nhưng Hoa Khấp Tuyết không có thấy rõ vẻ mặt biểu lộ tự tin của Mộ Lương, chỉ biết là nếu nàng không động thủ thì Mộ Lương sẽ bị cái đuôi của Cự Mãng đáng thành thịt vụn, lập tức lắc mình dời đến trước người Mộ Lương, bức ra toàn bộ lực lượng của nàng, chặn lại công kích của Cự Mãng.
Cái đuôi to bị lực lượng kia đánh lui, mà lực lượng kia hoàn toàn không có biến mất, mà là hướng đến một trong hai đầu Cự Mãng đánh tới, "Oành" một tiếng, đầu rắn bị đánh bay xuống đất.
Cự Mãng trong cơn giận dữ, lại bị Hoa Khấp Tuyết làm mất một cái đầu, lần này, nàng không kịp vận khởi lực lượng đủ mức bảo vệ mình, liền bị cái đuôi to này đánh bay.
"A Noãn!" Mộ Lương mắt đỏ lên gào thét, nhìn Hoa Khấp Tuyết như diều đứt dây bay ra ngoài, sức lực dưới thân chợt tăng thêm: "Oành!" một tiếng, vùng ánh sáng lưu chuyển trên trận thế trong khoảnh khắc bị phá hủy.
Trận thế kia bị hủy diệt hình như đối với Cự Mãng đã tạo thành ảnh hưởng rất lớn, nó rút cái đuôi về, thân thể co lại, không có trận thế đó chữa khỏi vết thương, vết thương nơi cái đầu bị Hoa Khấp Tuyết đánh bay giờ phút này càng không ngừng chảy máu.
Mà ngân quang ở trên người hắn, nhìn tình hình là đang dùng để chữa thương cho mình.
Hoa Khấp Tuyết bị cái đuôi này đánh cho cả người đau nhức, sắc mặt trắng bệch hơi hơi híp mắt, đột nhiên Thiêu Hồng trong tay nàng rời đi, hóa thành một hạt châu treo ở trước mặt nàng, một cỗ hồng quang vây quanh nàng.
Chủ tử, vết thương nhỏ mà thôi, Thiêu Hồng có thể trị! Thiêu Hồng lòng tin tràn đầy nói.
Hoa Khấp Tuyết nghe vậy, an tâm nhắm mắt lại, điều khí nội tức, mới vừa rồi vì cứu Mộ Lương đã hao hơn phân nửa lực lượng, một hồi vòng chiến, nàng sợ rằng đã cạn sức rồi.
"A Noãn!" Mộ Lương phi thân về phía trước tiếp được thân thể Hoa Khấp Tuyết trong không trung, để mặc Thiêu Hồng chữa thương cho nàng, vừa tức vừa đau lòng nhìn gương mặt tái nhợt của Hoa Khấp Tuyết: "Cái người đần độn này, ta có thể thật tốt tránh khỏi cái đuôi đó, nàng giúp ta ngăn cản làm gì!"
"Mộ Lương, ta đau......" Hoa Khấp Tuyết thấy hắn vừa vội vừa giận, trong lòng ấm áp, không khỏi khẽ nheo mắt lại, nâng lên nụ cười khẽ.
"Cái người này......" Trong lòng Mộ Lương mềm thành nước, nắm thật chặt tay Hoa Khấp Tuyết, ánh mắt phức tạp, có lo lắng, có đau lòng, có tức giận, có bất đắc dĩ, có cưng chiều...... Cuối cùng, nhẹ nhàng thở dài, hung hăng hôn lên cánh môi của nàng.
Hoa Khấp Tuyết thuận theo mặc hắn giày xéo môi của mình, đưa tay ôm hông của hắn.
Hai người trên không trung hôn nhau mãnh liệt cho đến khi đau đớn ở trên người Hoa Khấp Tuyết hoàn toàn biến mất, Mộ Lương mới buông nàng ra, nhắm hai mắt khuôn mặt đau đớn: "A Noãn, tại sao ta mỗi lần đều không thể bảo vệ cho nàng, mỗi lần đều là làm cho nàng bị thương."
"Mộ Lương." Hốc mắt của Hoa Khấp Tuyết ửng hồng, ôm chặt hắn, ở trên mặt hắn rơi xuống những cái hôn tinh tế, thấy vẻ mặt hắn chậm rãi buông lỏng, liền dừng lại.
"Hừ, tiểu tử, ta muốn giết chết ngươi!" Cự Xà đã chữa khỏi vết thương, nổi giận gầm lên một tiếng, hướng hai người trong không trung đánh tới, tốc độ kia, nhanh như tia chớp.
Mộ Lương nhanh chóng mang theo Hoa Khấp Tuyết tránh ra, lạnh lùng nhìn Cự Mãng, tiêu ngọc trong tay nhanh chóng chuyển động, lực lượng cường đại hướng cặp mắt của hắn đánh tới, tử huyệt của Cự Mãng này cùng ma mãng là một dạng, đều là mắt.
Thân hình Cự Mãng dừng lại, nhanh chóng nâng lên cái đuôi, ngăn lại công kích, mặc dù không có thương tổn được ánh mắt của nó, nhưng trên cái đuôi lại nhiều hơn một cái lỗ máu.
"A Noãn, nàng đánh vào mắt của nó, ta khống chế cái đuôi của nó." Mộ Lương nguy hiểm híp mắt lại, cõng Hoa Khấp Tuyết ở sau lưng, hai tay hội tụ tử quang cường đại, hai cỗ tử quang hướng cái đuôi Cự Mãng đẩy đi, làm cố định cái đuôi ở nơi đó.
Hoa Khấp Tuyết nhân cơ hội này dùng Thiêu Hồng trên tay và Liệp Tử cùng nhau ném về phía hai con mắt của Cự Mãng.
Đang lúc hai người cho là đã thành công, thì Cự Mãng phát ra một tiếng kinh thiên, nhìn chằm chằm Thiêu Hồng và Liệp Tử, một hớp nuốt bọn chúng vào trong miệng, mà giam cầm trên đuôi cũng bị nó dùng sức tránh thoát.
Mộ Lương trong lòng cả kinh, kéo Hoa Khấp Tuyết liền muốn chạy, nhưng Cự Mãng kia nơi nào cho bọn hắn cơ hội chạy trốn, nhanh chóng tiến lên, đem hai người từ trên không trung quất xuống mặt đất, một cỗ lực lượng làm hai ngã nhào trên đất không thể kháng cự, không để cho bọn họ lộn xộn.
Đầu rắn khổng lồ chậm rãi tiến đến hai người, răng nanh lóe hàn quang nhắm ngay hai người, chuẩn bị một hớp, liền giết chết hai người bằng nọc độc của răng.
Mùi hôi thối từ trong miệng nó phát ra, đánh về phía Mộ Lương cùng Hoa Khấp Tuyết, vô luận là hai người giãy giụa như thế nào, đều không thể tránh thoát khống chế của hắn, lúc này là mặc người ức hiếp, mặc người chém giết, mặc cho người khác quyết định sinh tử của mình. Cái loại cảm giác này hai người vẫn là chưa từng trải qua bao giờ.
Lạnh lùng nhìn Cự Mãng, trên mặt hai người hoàn toàn không có một chút sợ hãi, âm thầm vận khởi lực lượng chứa đựng ở trong người, dù là một tia hi vọng mong manh, bọn họ cũng không thể dễ dàng buông tha.
Răng nọc hướng hai người cắn tới, Mộ Lương mắt thấy răng độc kia sẽ ghim vào trong cơ thể Hoa Khấp Tuyết, trong lúc nhất thời tinh thần ngưng trệ, dốc toàn sức, tránh thoát giam cầm liền xoay người, ôm Hoa Khấp Tuyết vào trong ngực.
"Phốc!" Mộ Lương ôm Hoa Khấp Tuyết đỡ được nọc độc kia, nọc độc kia xuyên qua bờ vai của hắn, chảy ra một mảng máu tươi, chính hắn cũng phun ra một ngụm máu, nhưng thấy Hoa Khấp Tuyết hoàn hảo không chút tổn hại mà nằm ở dưới người mình, chậm rãi cong lên khóe miệng, chỉ cần A Noãn không có chuyện gì, hắn có đau hơn nữa cũng không sao......
"Mộ Lương......" Hoa Khấp Tuyết ngơ ngác nhìn khuôn mặt đầy máu của nam nhân trước mặt, nhìn hắn cười đến suy yếu như vậy, lại dịu dàng như vậy, sâu trong đáy lòng đột nhiên hiện ra một cỗ đau đớn sâu sắc, thân thể mỗi một tấc đều giống như bị lăng trì không phải đau đớn bình thường, linh hồn như bị rút đi.
"A!" Trong hai tròn mắt trong suốt của Hoa Khấp Tuyết nhiễm huyết sắc, khóe mắt chảy xuống huyết lệ, một tiếng bi thống đến mức tận cùng tiếng rống giận bật phát ra.
Không thể chết được, Mộ Lương chàng không thể chết không thể chết được, không thể chết được......
"Mộ Lương! A!" Hoa Khấp Tuyết chợt tránh thoát giam cầm, ôm lấy Mộ Lương thật chặt, cực kỳ bi thương.
"Ngốc..... Chẳng qua, chỉ là vết thương nhỏ...... Làm sao...... Làm sao mà...... Chết...... Phốc!" Mộ Lương mạnh mẽ chống đỡ an ủi nàng, nhưng nọc độc của Cự Mãng kia là thượng độc thân thể bách độc bất xâm của hắn cũng không có tác dụng với độc này, độc nhanh chóng lan tràn khắp toàn thân, sắc mặt của hắn đã xanh mét, cũng nhịn không được nữa, phun ra một ngụm máu đen đặc.
"Chàng cố chống đỡ!" Hoa Khấp Tuyết ôm lấy hắn thật chặt, nhìn hắn sắp nhắm hai mắt lại, huyết sắc trong mắt không ngừng chảy xuống, nàng muốn mang hắn đi, nhưng nàng mặc dù đã tránh thoát giam cầm thì toàn thân vẫn là vô lực, nàng thật rất vô dụng!
Cự Mãng cũng không rãnh để ý tới bọn họ, thấy một kích không đánh được, tức giận giơ giơ cái đuôi, lập tức công kích lần hai.
Trong mắt Hoa Khấp Tuyết chỉ có Mộ Lương đang hấp hối, bất chấp răng độc bén nhọn đánh tới nhưng đột nhiên nàng thấy Mộ Lương mắt trợn to, thân thể vừa động, theo một tiếng lợi khí đâm vào ** âm thanh truyền đến, Mộ Lương lần nữa phun một búng máu, lưu luyến nhìn Hoa Khấp Tuyết một cái, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
"A!" Hoa Khấp Tuyết bi thương vang vọng đất trời, bi thương vô cùng sâu trong lồng ngực đột nhiên dâng lên một cỗ lực lượng cường đại, toàn thân của nàng tỏa sáng bạch quang, ngay lúc đó đuôi rắn đánh về phía hai người, bạch quang từ mi tâm nàng phát ra, một đạo ánh sáng như lưỡi dao thẳng tắp bay về phía đuôi rắn, chặt đứt cái đuôi.
"Làm sao có thể!" Cự Xà ngã nhào trên đất, đau rên ưỡn ẹo thân thể, không thể tin gầm nhẹ, người phàm nho nhỏ, tại sao có thể có được lực lượng mạnh mẽ như vậy, mà lực lượng này lại chính là cái lực lượng kia, là cái lực lượng mà bọn hắn khổ cực truy tìm nhiều năm như vậy, làm sao nhanh như vậy mà bọn người này đã có thể hấp thu được lực lượng đó rồi, làm sao có thể!
Trong lúc nhất thời, đáy lòng của hắn sinh ra tuyệt vọng, hắn nên sớm biết mới phải, xích kiếm không phải là người bình thường có thể khống chế được, tại sao hắn còn si tâm vọng tưởng, không nên đi khiêu chiến, kết thúc, tất cả đều đã kết thúc......
Hoa Khấp Tuyết ôm Mộ Lương vào trong ngực, chậm rãi đứng dậy, bi thương nhìn hai mắt nhắm chặt của hắn, giơ tay lên lau khô khóe mắt: "Mộ Lương, chàng sẽ không chết, ta nhất định có thể cứu chàng, chúng ta nhất định sẽ sống mà đi ra ngoài."
Dứt lời, ở trên trán Mộ Lương ấn xuống một cái hôn, lúc sau lạnh lùng nhìn về phía Cự Mãng tê liệt ngã trên đất, ánh mắt kia lạnh lẽo giống như từ địa ngục tu la truyền tới, mang theo nồng nặc hơi thở sát phạt, mi tâm lần nữa tản ra bạch quang, Hoa Khấp Tuyết giơ tay lên đặt nhẹ trên mi tâm của mình, tạo ra một chùm ánh sáng, hướng Cự Mãng đánh tới.
Bạch quang bao vây Cự Mãng, không lâu sau, ở bên trong vang lên tiếng gào thét tuyệt vọng của nam nhân đó, thân thể Cự Mãng vỡ nát thành từng khối, máu phun trào, rơi xuống tạo thành một cơn mưa máu thảm thiết nhất.
"Chủ tử thế nhưng có thể dùng một phần ba lực lượng, chúng ta có thể đi ra ngoài rồi!" Thiêu Hồng từ cơn huyết vũ này bay qua.
"Là hắn." Hoa Khấp Tuyết tái mặt ôm Mộ Lương không có hô hấp ngồi sững trên đất, nhìn kết giới phía trên xuất hiện lỗ thủng đen, không một chút phản ứng, ánh mắt chỉ là đờ đẫn nhìn phía trước.
"Cô nương, ta có thể cứu chủ tử, mau dẫn chủ tử ra ngoài!" Liệp Tử gấp gáp rống to, tử quang chợt lóe, dung nhập vào trong cơ thể Mộ Lương, toàn thân Mộ Lương tử quang quanh quẩn.
Hoa Khấp Tuyết cúi đầu sững sờ nhìn Mộ Lương, tay run run đưa tới dưới mũi hắn, cảm nhận được hơi thở như có như không, tuyệt vọng như muốn cùng chết và ánh nước trong mắt phát ra tia sáng rỡ, nước mắt chảy ra không ngừng, khóe miệng lại nâng lên nụ cười.
"Chủ tử, ta mang hai người trở về hoàng cung!" Thiêu Hồng nhìn thấy bộ dáng này của Hoa Khấp Tuyết, thở dài, bởi vì Hoa Khấp Tuyết mở ra được một phần ba lực lượng chứa đựng ở bên trong, cho nên hiện tại nó có đầy đủ lực lượng để đưa hai người ra ngoài rồi.
Hồng quang chợt lóe, hai người biến mất tại chỗ, cùng lúc đó, cả vùng đất run lên không ngừng, sau đó phía sau xông lên ngọn lửa đỏ ngầu: "Ầm!" một tiếng, kết giới hoàn toàn bị phá hủy.
Kết giới sụp đổ cũng đồng nghĩa với việc người tạo ra kết giới đã chết, trong một căn phòng ở Phong Quốc, một ông lão mặc áo đen đột nhiên mở to hai mắt, sau đó trong mắt không còn tia sáng, chỉ là trong nháy mắt, lão giả kia ngưng tụ thành một đoàn kim quang, bắn lên trời, ở trên đám mây cao, nở rộ ra một đóa hoa màu vàng, giống như khói lửa, ngắn ngủi mà đẹp đẽ.
"Lão Bát chết?"Ở một nơi nào đó trên Vân Huyễn đại lục, một Hắc y lão giả kinh ngạc nhìn đóa hoa nhiều màu sắc trên không trung.
"Làm sao có thể, ở Vân Huyễn đại lục này người nào lại có thể giết hắn?" Một Hắc y lão giả khác làm rơi bình trà trong tay xuống mặt đất, bộ mặt khiếp sợ.
"Xem ra, là lại xuất hiện thêm nhiều nhân tố không biết rồi, lão Nhị, chúng ta phải hàng động nhanh lên." Một ông lão mặc áo xanh đi ra, nheo mắt lại trong mắt vụt qua tinh quang.
Mọi người gật đầu, lắc mình biến mất ngay tại chỗ.
[email protected]&.q#y.d%n
Trong Linh Việt cung.
Mộ Lê và Hoa Trảm Lãng vẫn đang thương thảo mọi chuyện bỗng thấy trước mắt xuất hiện ánh sáng đỏ, Hoa Khấp Tuyết ôm Mộ Lương ngã ngồi trên mặt đất, trong lúc nhất thời, hốc mắt mọi người đều không khỏi đỏ lên. Hơn một tháng qua, mỗi ngày bọn họ đều phái người ở Phong Quốc đi tìm kiếm tung tích của hai người, nhưng mà một chút tin tức cũng không có, bọn họ cũng chưa từng nghĩ sẽ qua từ bỏ, mà hôm nay rốt cuộc họ cũng đã trở lại.
"Hoàng thúc!" Mọi người thấy hai người cả người nhếch nhác, trên người Mộ Lương nhuộm đầy máu tươi, hai lổ thủng lớn thật rất đáng sợ.
Khiếp sợ qua đi Mộ Lê nhanh chóng đỡ Mộ Lương nằm lên giường, Hoa Khấp Tuyết đi theo ngồi ở bên giường, sắc mặt mọi người nặng nề nhìn hai người.
Tác giả :
Thụy Tiểu Ngốc