Tiểu Sư Muội Xinh Đẹp
Chương 47: Nàng cực kỳ tức giận
"Cô nương này thực là không tồi." Dung phu nhân toát ra ánh mắt tán thưởng.
"Đáng tiếc thứ nữ kia thật sự không xứng với thân phận của nhi tử ta. Thật ra nhà ta còn có hai thứ tử còn chưa có hôn phối, không bằng để Lạc Băng Nhi gả cho một người trong số đó.”
Bạch Lộc Hầu gật gật đầu, cảm thấy đề nghị cũng không quá phận, thậm chí còn cho Lạc gia thể diện thật lớn.
Nhưng hai thứ tử kia cùng lên tiếng cự tuyệt “Việc học của nhi tử còn chưa hoàn tất, chúng ta không muốn thành thân……”
Nào biết lời bọn họ còn chưa dứt, ánh mắt liền bị bóng dáng vừa xuất hiện thu hút, lời nói tức thì im bặt.
Trước mắt nam tử Sở gia nhất thời sáng ngời, đã bắt đầu xì xào bàn tán, ánh mắt đảo qua Lạc Mẫn, lại đảo ngược về phía Băng Nhi…..
Cách đó không xa, một thiếu nữ thanh xuân đang đi tới. Dung mạo xinh đẹp như tuyết, dù không đánh phấn trang điểm cũng sẽ thập phần xinh đẹp, huống chi nàng đã đánh qua một lớp phấn nhẹ. Bộ váy thủy lam che không được dáng người yểu điệu cùng đường cong thướt tha. Vẻ mặt của thiếu nữ cực kỳ bình tĩnh, giống như những chuyện xảy ra trước mắt đều không có quan hệ gì với nàng. Phất tay một cái, vẫy nhành hoa tử đinh hương chắn trước mắt, cánh hoa lả tả rơi đầy trời.
Tuy rằng y phục của nàng cùng Lạc Mẫn giống nhau, nhưng dáng vẻ của nàng không hề mang chút khói lửa nhân gian nào, giống như hoa tiên tử hạ trần, lại giống như tùy thời nhẹ nhàng biến mất.
Chợt nghe “xoảng” một tiếng, âm thanh chun trà bị đánh vỡ. Băng Nhi thuận thế nghiêng đầu, cảm thấy có một ánh mắt tìm tòi nghiên cứu dừng trên người mình, thế nhưng lại là Dung Chích.
Dung Chích lỡ tay đánh vỡ chun trà. Hắn tin tưởng bản thân không có nhìn lầm. Không ngờ thiếu nữ mà bản thân luôn cho là “tiểu tử” lại chính là thiếu nữ mỹ lệ tuyệt trần trước mắt, cũng chính là vị hôn thê của hắn. Tuy trong huyệt động bị nàng sắp xếp vào bẫy, nhưng nghĩ đến cự tuyệt của nàng, hắn liền không hiểu nguyên nhân có chút mất mác.
Huống chi, lần này thấy nàng, lại mang đến cảm giác mới mẻ, đã không thể dùng từ kinh diễm để hình dung, làm cho hắn cực kỳ rung động.
Ánh mắt Dung Chích đảo qua thiếu nữ trước mặt, cảm giác kỳ quái trong mắt nói không nên lời, theo thói quen nâng tay, lại nhớ tới hôm nay trong tay cũng không cầm ống thuốc.
Ánh mắt Băng Nhi nhìn về phía mọi người. Nàng chưa bao giờ bị người khác nhìn chăm chăm như vậy, nhưng vẻ mặt lại không hề có chút sợ hãi.
Bất luận là người ở Lạc gia, hay là Dung gia cùng Sở gia, đều mang vẻ không thể tin nhìn nàng.
Cùng lúc đó, ánh mắt Lạc Mẫn lập tức chuyển về phía sau lưng. Khi nàng nhìn đến dung mạo thanh lệ thoát tục của Băng Nhi, lập tức nghẹn họng nhìn trân trối, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Lạc Mẫn cùng Băng Nhi mặc y phục giống nhau, ý tứ hàm xúc càng đối lập rõ ràng, đã bị rơi xuống thế hạ phong. Lạc Mẫn tức giận đến hai tay trong tay áo run run. Sớm biết như thế này, không bằng cắt sạch bộ y phục này, quả thật là tự rước lấy nhục. Giữa đại sảnh càng không nhiều người liếc nhìn nàng một cái, chẳng sợ nhìn đến cùng là mang theo ý chê cười.
Lạc phu nhân nhất thời cảm thấy bẽ mặt, nghiến răng nghiến lợi, rất là không cam lòng, lại chỉ có thể an ủi nữ nhi mình, nói: “Mẫn nhi không cần để ý, bộ dáng nàng xinh đẹp thì thế nào? Còn không phải chỉ là thân phận thứ nữ đê tiện?”
Dung phu nhân nhìn thấy nhi tử luống cuống, nhíu mày nói: “Ngươi chính là Lạc Băng Nhi? Bộ dáng cũng không phải khuynh quốc khuynh thành, thế nhưng lại bày ra tư thái cao ngạo như thế, gặp chúng ta cũng không hành lễ?”
"Dung mạo của ta bình thường, không dám trèo cao với đại thiếu gia Dung gia, cho nên không có hành lễ.” Ánh mắt Băng Nhi bình tĩnh nói.
"Ngươi. . . . . ." Dung phu nhân hơi nhếch cằm, từ trên cao nhìn xuống Băng Nhi, phát hiện bản thân không biết nên nói cái gì. Biểu hiện của thiếu nữ này cùng với tưởng tượng của bà hoàn toàn khác nhau. Cứ tưởng là đối phương sẽ khóc lóc, sẽ không cam lòng, sẽ xấu hổ và giận dữ, sẽ cố tình gây sự. Nói như thế nào bị người từ hôn là chuyện rất đáng sợ. Không ngờ nàng lại lạnh nhạt như thế, làm cho bà không biết nói tiếp như thế nào.
Bạch Lộc Hầu lại nhăn mày thật sâu, nói tiếp đề tài này “Băng Nhi, lần này chuyện hai nhà từ hôn đã quyết định, con có thể lui xuống.”
Hắn chỉ nghĩ tới sau này như thế nào lấy được càng nhiều lợi ích, căn bản không muốn cùng Băng Nhi nhiều lời.
Dung Chích lại ho khan nói: “Đến cùng đầu đuôi câu chuyện là như thế nào? Dù sao cũng phải cho đương sự chúng ta một cái công đạo đúng không?”
Bạch Lộc Hầu trầm mặt nói: “Thứ nữ này thân phận rất thấp, căn bản không xứng với trưởng tử của Dung gia cùng Sở gia. Mẫu thân nàng năm đó không hiểu quy củ, định ra hôn ước, nhưng mà Lạc gia chúng ta không thể cũng không biết quy củ.”
"Cho nên, ông ý đồ muốn cho dòng chính nữ cướp đi vị hôn phu của thứ nữ là ta đây. Vì đạt tới mục đích không thể cho người khác biết của bản thân, có đúng hay không?” Giọng nói êm tai giống như ngọc châu rơi vào trong tai người khác, cũng mang theo nồng đậm trào phúng của Băng Nhi vang lên.
Bạch Lộc Hầu bị nói trúng tim đen, thẹn quá thành giận quát: “Nha đầu cuồng vọng vô tri! Ngươi cũng biết là khác nhau một trời một vực? Ngươi cũng biết là ma tước sẽ không thể biến thành phượng hoàng?”
Băng Nhi cười như không cười nói: “Ma tước thì thế nào? Phượng hoàng thì làm sao? Ông làm sao biết ta là ma tước? Mà dòng chính nữ của ông lại là phượng hoàng?”
Lạc Mẫn lập tức ghen tỵ lại khinh thường nói: “Muội muội, ta biết trong lòng muội cực kỳ không cam lòng, đồng thời cũng cảm thấy hổ thẹn. Nhưng mà đại thiếu gia Dung gia cùng công tử Sở gia, thê tử tương lai của bọn họ đương nhiên phải là dòng chính nữ của đại gia tộc, mà không phải là một tiểu nhân vật như muội. Tiểu nhân vật phải biết thân phận của tiểu nhân vật, quan trọng nhất là phải tự biết bản thân.”
Bạch Lộc Hầu phất phất tay, nói tiếp: “Đạo lí nên nói đều đã nói, ngươi không cần tự rước lấy nhục, đóng dấu vào thư giải trừ hôn ước rồi chứ?”
"Ký, đương nhiên là muốn ký." Ánh mắt Băng Nhi giống như mang theo giễu cợt cùng khinh thường, lập tức đóng dấu tên mình lên trên giấy.
"Như vậy, hai người các ngươi ai nguyện ý cưới nàng?" Dung phu nhân nhìn về phía hai vị thứ tử của Dung gia, cũng không nói sẽ để nàng làm chính thê.
"Ta nguyện ý." Hai người lập tức sửa miệng tỏ vẻ đồng ý, thậm chí lạnh lùng liếc mắt nhìn đối phương một cái.
"Dung phu nhân là đang nhụ nhã ta hay sao?” Băng Nhi lập tức cự tuyệt. Chê cười, lão thái bà này là đang bố thí cho nàng hay sao?
Lạc phu nhân lập tức quát lớn “Dung phu nhân là vì muốn tốt cho ngươi. Lấy tư cách của ngươi, có thể xứng với dạng nam nhân gì chứ?”
Băng Nhi cười lạnh nói: “Ta muốn gả cho người nào không cần thiết Lạc phu nhân quan tâm. Bà cũng không phải là mẫu thân thân sinh của ta, càng không cần mượn Dung phu nhân quan tâm. Ngay cả trưởng tử của bà ta còn không xem vào mắt, huống chi là thứ tử?”
Một câu đắc tội mấy người, nhất thời trên mặt Lạc phu nhân cùng Dung phu nhân không nhịn được, chỉ có một mình Dung Chích cười khẽ.
Bạch Lộc Hầu nhịn không được cả giận nói: “Im miệng, ngươi đúng là đồ không có giáo dưỡng, như thế nào có thể nói chuyện với mẫu thân cùng Dung phu nhân như thế?”
"Phụ thân đây là muốn dùng lễ nghĩa liêm sỉ đến dọa ta sao? Ta đại khái chính là “thượng bất chính hạ tắc loạn” thôi. Giống như phụ thân đại nhân ông chỉ biết muốn nữ nhân, thậm chí ngay cả muội muội của mẫu thân ta đều nhìn trúng, cùng nhau tằng tịu, làm cho bà ta “tu hú chiếm tổ chim khách” cướp đoạt tài vật sở hữu của mẫu thân ta. Lại không chút quan tâm tới nữ nhi thân sinh của bà, tùy ý ta tự sinh tự diệt. Ta ở trong mắt ông giống như không tồn tại, cho nên….. Trong lòng ta, tuy phụ thân còn sống như cũng như đã chết. Chúng ta cũng vậy thôi.”
Mọi người không khỏi chê cười, loại bí mật đại gia tộc bị nói ra trước mặt mọi người, rõ là….
"Nghiệt súc, ngươi quỳ xuống cho ta!” Lửa giận của Bạch Lộc Hầu xông cao vạn trượng, trong mắt nhanh muốn phun ra lửa “Người tới, kéo nàng ra ngoài, đánh bốn mươi đại bản cho ta!”
"Này. . . . . . Bốn mươi đại bản sẽ xảy ra án mạng đó!" Đám nam tử phía dưới không khỏi sinh ra ý niệm thương hương tiếc ngọc.
"Các ngươi còn không ra tay?" Lạc Mẫn lập tức cười lạnh, ra lệnh một tiếng, mấy gia đinh vọt tới. Bọn họ nhìn đến thiên hạ tuyệt mỹ, trong lòng không khỏi sinh ra dâm dục. Trước kia bọn họ đánh nha hoàn bằng roi, đã có một loại ăn ý ngầm. Những nha hoàn bị đánh chết lúc trước không ít người đã bị làm bẩn trong sạch. Nhưng mà nhìn Bạch Lộc Hầu đã có sát ý, lập tức chuẩn bị vài phần lực, chuẩn bị đánh xong liền tha thiếu nữ đi hưởng dụng.
Giờ phút này Băng Nhi nhìn đến Bạch Lộc Hầu vô tình, nghiễm nhiên không để sống chết của nàng vào mắt. Nếu đối phương đã bất nhân, nàng cũng đành bất nghĩa.
Trên mặt thiếu nữ chậm rãi tràn ra tươi cười, trong nháy mắt nổi lên rét lạnh.
Đáy mắt mấy tên gia đinh càng thêm kinh diễm, bụng đầy lửa nóng, trong lòng càng đói khát khó nhịn, liếm liếm môi khô. Mở bàn tay to ra chộp về phía Băng Nhi, liền chỉ cảm thấy cổ tay thiếu nữ xoay một vòng, cánh tay xẹt qua một đường cong vi diệu, tiếp theo bàn tay lật lại, nháy mắt phát ra vài tiếng “răng rắc.”
Sau đó gia đinh phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, té ngã trên mặt đất, cánh tay bị bẻ thành hình dạng quỷ dị.
Giờ phút này, ánh mắt Băng Nhi nhìn chằm chằm Bạch Lộc Hầu, vẻ mặt lạnh lùng, mang theo một vẻ đẹp rét lạnh.
"Ta, Lạc Băng Nhi, ở tại đây thề. Từ nay về sau không còn bất cứ quan hệ nào cùng với người của Lạc gia. Lạc gia đối với ta bất nghĩa, ngày sau ta sẽ hoàn trả lại gấp trăm lần.”
"Đáng tiếc thứ nữ kia thật sự không xứng với thân phận của nhi tử ta. Thật ra nhà ta còn có hai thứ tử còn chưa có hôn phối, không bằng để Lạc Băng Nhi gả cho một người trong số đó.”
Bạch Lộc Hầu gật gật đầu, cảm thấy đề nghị cũng không quá phận, thậm chí còn cho Lạc gia thể diện thật lớn.
Nhưng hai thứ tử kia cùng lên tiếng cự tuyệt “Việc học của nhi tử còn chưa hoàn tất, chúng ta không muốn thành thân……”
Nào biết lời bọn họ còn chưa dứt, ánh mắt liền bị bóng dáng vừa xuất hiện thu hút, lời nói tức thì im bặt.
Trước mắt nam tử Sở gia nhất thời sáng ngời, đã bắt đầu xì xào bàn tán, ánh mắt đảo qua Lạc Mẫn, lại đảo ngược về phía Băng Nhi…..
Cách đó không xa, một thiếu nữ thanh xuân đang đi tới. Dung mạo xinh đẹp như tuyết, dù không đánh phấn trang điểm cũng sẽ thập phần xinh đẹp, huống chi nàng đã đánh qua một lớp phấn nhẹ. Bộ váy thủy lam che không được dáng người yểu điệu cùng đường cong thướt tha. Vẻ mặt của thiếu nữ cực kỳ bình tĩnh, giống như những chuyện xảy ra trước mắt đều không có quan hệ gì với nàng. Phất tay một cái, vẫy nhành hoa tử đinh hương chắn trước mắt, cánh hoa lả tả rơi đầy trời.
Tuy rằng y phục của nàng cùng Lạc Mẫn giống nhau, nhưng dáng vẻ của nàng không hề mang chút khói lửa nhân gian nào, giống như hoa tiên tử hạ trần, lại giống như tùy thời nhẹ nhàng biến mất.
Chợt nghe “xoảng” một tiếng, âm thanh chun trà bị đánh vỡ. Băng Nhi thuận thế nghiêng đầu, cảm thấy có một ánh mắt tìm tòi nghiên cứu dừng trên người mình, thế nhưng lại là Dung Chích.
Dung Chích lỡ tay đánh vỡ chun trà. Hắn tin tưởng bản thân không có nhìn lầm. Không ngờ thiếu nữ mà bản thân luôn cho là “tiểu tử” lại chính là thiếu nữ mỹ lệ tuyệt trần trước mắt, cũng chính là vị hôn thê của hắn. Tuy trong huyệt động bị nàng sắp xếp vào bẫy, nhưng nghĩ đến cự tuyệt của nàng, hắn liền không hiểu nguyên nhân có chút mất mác.
Huống chi, lần này thấy nàng, lại mang đến cảm giác mới mẻ, đã không thể dùng từ kinh diễm để hình dung, làm cho hắn cực kỳ rung động.
Ánh mắt Dung Chích đảo qua thiếu nữ trước mặt, cảm giác kỳ quái trong mắt nói không nên lời, theo thói quen nâng tay, lại nhớ tới hôm nay trong tay cũng không cầm ống thuốc.
Ánh mắt Băng Nhi nhìn về phía mọi người. Nàng chưa bao giờ bị người khác nhìn chăm chăm như vậy, nhưng vẻ mặt lại không hề có chút sợ hãi.
Bất luận là người ở Lạc gia, hay là Dung gia cùng Sở gia, đều mang vẻ không thể tin nhìn nàng.
Cùng lúc đó, ánh mắt Lạc Mẫn lập tức chuyển về phía sau lưng. Khi nàng nhìn đến dung mạo thanh lệ thoát tục của Băng Nhi, lập tức nghẹn họng nhìn trân trối, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Lạc Mẫn cùng Băng Nhi mặc y phục giống nhau, ý tứ hàm xúc càng đối lập rõ ràng, đã bị rơi xuống thế hạ phong. Lạc Mẫn tức giận đến hai tay trong tay áo run run. Sớm biết như thế này, không bằng cắt sạch bộ y phục này, quả thật là tự rước lấy nhục. Giữa đại sảnh càng không nhiều người liếc nhìn nàng một cái, chẳng sợ nhìn đến cùng là mang theo ý chê cười.
Lạc phu nhân nhất thời cảm thấy bẽ mặt, nghiến răng nghiến lợi, rất là không cam lòng, lại chỉ có thể an ủi nữ nhi mình, nói: “Mẫn nhi không cần để ý, bộ dáng nàng xinh đẹp thì thế nào? Còn không phải chỉ là thân phận thứ nữ đê tiện?”
Dung phu nhân nhìn thấy nhi tử luống cuống, nhíu mày nói: “Ngươi chính là Lạc Băng Nhi? Bộ dáng cũng không phải khuynh quốc khuynh thành, thế nhưng lại bày ra tư thái cao ngạo như thế, gặp chúng ta cũng không hành lễ?”
"Dung mạo của ta bình thường, không dám trèo cao với đại thiếu gia Dung gia, cho nên không có hành lễ.” Ánh mắt Băng Nhi bình tĩnh nói.
"Ngươi. . . . . ." Dung phu nhân hơi nhếch cằm, từ trên cao nhìn xuống Băng Nhi, phát hiện bản thân không biết nên nói cái gì. Biểu hiện của thiếu nữ này cùng với tưởng tượng của bà hoàn toàn khác nhau. Cứ tưởng là đối phương sẽ khóc lóc, sẽ không cam lòng, sẽ xấu hổ và giận dữ, sẽ cố tình gây sự. Nói như thế nào bị người từ hôn là chuyện rất đáng sợ. Không ngờ nàng lại lạnh nhạt như thế, làm cho bà không biết nói tiếp như thế nào.
Bạch Lộc Hầu lại nhăn mày thật sâu, nói tiếp đề tài này “Băng Nhi, lần này chuyện hai nhà từ hôn đã quyết định, con có thể lui xuống.”
Hắn chỉ nghĩ tới sau này như thế nào lấy được càng nhiều lợi ích, căn bản không muốn cùng Băng Nhi nhiều lời.
Dung Chích lại ho khan nói: “Đến cùng đầu đuôi câu chuyện là như thế nào? Dù sao cũng phải cho đương sự chúng ta một cái công đạo đúng không?”
Bạch Lộc Hầu trầm mặt nói: “Thứ nữ này thân phận rất thấp, căn bản không xứng với trưởng tử của Dung gia cùng Sở gia. Mẫu thân nàng năm đó không hiểu quy củ, định ra hôn ước, nhưng mà Lạc gia chúng ta không thể cũng không biết quy củ.”
"Cho nên, ông ý đồ muốn cho dòng chính nữ cướp đi vị hôn phu của thứ nữ là ta đây. Vì đạt tới mục đích không thể cho người khác biết của bản thân, có đúng hay không?” Giọng nói êm tai giống như ngọc châu rơi vào trong tai người khác, cũng mang theo nồng đậm trào phúng của Băng Nhi vang lên.
Bạch Lộc Hầu bị nói trúng tim đen, thẹn quá thành giận quát: “Nha đầu cuồng vọng vô tri! Ngươi cũng biết là khác nhau một trời một vực? Ngươi cũng biết là ma tước sẽ không thể biến thành phượng hoàng?”
Băng Nhi cười như không cười nói: “Ma tước thì thế nào? Phượng hoàng thì làm sao? Ông làm sao biết ta là ma tước? Mà dòng chính nữ của ông lại là phượng hoàng?”
Lạc Mẫn lập tức ghen tỵ lại khinh thường nói: “Muội muội, ta biết trong lòng muội cực kỳ không cam lòng, đồng thời cũng cảm thấy hổ thẹn. Nhưng mà đại thiếu gia Dung gia cùng công tử Sở gia, thê tử tương lai của bọn họ đương nhiên phải là dòng chính nữ của đại gia tộc, mà không phải là một tiểu nhân vật như muội. Tiểu nhân vật phải biết thân phận của tiểu nhân vật, quan trọng nhất là phải tự biết bản thân.”
Bạch Lộc Hầu phất phất tay, nói tiếp: “Đạo lí nên nói đều đã nói, ngươi không cần tự rước lấy nhục, đóng dấu vào thư giải trừ hôn ước rồi chứ?”
"Ký, đương nhiên là muốn ký." Ánh mắt Băng Nhi giống như mang theo giễu cợt cùng khinh thường, lập tức đóng dấu tên mình lên trên giấy.
"Như vậy, hai người các ngươi ai nguyện ý cưới nàng?" Dung phu nhân nhìn về phía hai vị thứ tử của Dung gia, cũng không nói sẽ để nàng làm chính thê.
"Ta nguyện ý." Hai người lập tức sửa miệng tỏ vẻ đồng ý, thậm chí lạnh lùng liếc mắt nhìn đối phương một cái.
"Dung phu nhân là đang nhụ nhã ta hay sao?” Băng Nhi lập tức cự tuyệt. Chê cười, lão thái bà này là đang bố thí cho nàng hay sao?
Lạc phu nhân lập tức quát lớn “Dung phu nhân là vì muốn tốt cho ngươi. Lấy tư cách của ngươi, có thể xứng với dạng nam nhân gì chứ?”
Băng Nhi cười lạnh nói: “Ta muốn gả cho người nào không cần thiết Lạc phu nhân quan tâm. Bà cũng không phải là mẫu thân thân sinh của ta, càng không cần mượn Dung phu nhân quan tâm. Ngay cả trưởng tử của bà ta còn không xem vào mắt, huống chi là thứ tử?”
Một câu đắc tội mấy người, nhất thời trên mặt Lạc phu nhân cùng Dung phu nhân không nhịn được, chỉ có một mình Dung Chích cười khẽ.
Bạch Lộc Hầu nhịn không được cả giận nói: “Im miệng, ngươi đúng là đồ không có giáo dưỡng, như thế nào có thể nói chuyện với mẫu thân cùng Dung phu nhân như thế?”
"Phụ thân đây là muốn dùng lễ nghĩa liêm sỉ đến dọa ta sao? Ta đại khái chính là “thượng bất chính hạ tắc loạn” thôi. Giống như phụ thân đại nhân ông chỉ biết muốn nữ nhân, thậm chí ngay cả muội muội của mẫu thân ta đều nhìn trúng, cùng nhau tằng tịu, làm cho bà ta “tu hú chiếm tổ chim khách” cướp đoạt tài vật sở hữu của mẫu thân ta. Lại không chút quan tâm tới nữ nhi thân sinh của bà, tùy ý ta tự sinh tự diệt. Ta ở trong mắt ông giống như không tồn tại, cho nên….. Trong lòng ta, tuy phụ thân còn sống như cũng như đã chết. Chúng ta cũng vậy thôi.”
Mọi người không khỏi chê cười, loại bí mật đại gia tộc bị nói ra trước mặt mọi người, rõ là….
"Nghiệt súc, ngươi quỳ xuống cho ta!” Lửa giận của Bạch Lộc Hầu xông cao vạn trượng, trong mắt nhanh muốn phun ra lửa “Người tới, kéo nàng ra ngoài, đánh bốn mươi đại bản cho ta!”
"Này. . . . . . Bốn mươi đại bản sẽ xảy ra án mạng đó!" Đám nam tử phía dưới không khỏi sinh ra ý niệm thương hương tiếc ngọc.
"Các ngươi còn không ra tay?" Lạc Mẫn lập tức cười lạnh, ra lệnh một tiếng, mấy gia đinh vọt tới. Bọn họ nhìn đến thiên hạ tuyệt mỹ, trong lòng không khỏi sinh ra dâm dục. Trước kia bọn họ đánh nha hoàn bằng roi, đã có một loại ăn ý ngầm. Những nha hoàn bị đánh chết lúc trước không ít người đã bị làm bẩn trong sạch. Nhưng mà nhìn Bạch Lộc Hầu đã có sát ý, lập tức chuẩn bị vài phần lực, chuẩn bị đánh xong liền tha thiếu nữ đi hưởng dụng.
Giờ phút này Băng Nhi nhìn đến Bạch Lộc Hầu vô tình, nghiễm nhiên không để sống chết của nàng vào mắt. Nếu đối phương đã bất nhân, nàng cũng đành bất nghĩa.
Trên mặt thiếu nữ chậm rãi tràn ra tươi cười, trong nháy mắt nổi lên rét lạnh.
Đáy mắt mấy tên gia đinh càng thêm kinh diễm, bụng đầy lửa nóng, trong lòng càng đói khát khó nhịn, liếm liếm môi khô. Mở bàn tay to ra chộp về phía Băng Nhi, liền chỉ cảm thấy cổ tay thiếu nữ xoay một vòng, cánh tay xẹt qua một đường cong vi diệu, tiếp theo bàn tay lật lại, nháy mắt phát ra vài tiếng “răng rắc.”
Sau đó gia đinh phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, té ngã trên mặt đất, cánh tay bị bẻ thành hình dạng quỷ dị.
Giờ phút này, ánh mắt Băng Nhi nhìn chằm chằm Bạch Lộc Hầu, vẻ mặt lạnh lùng, mang theo một vẻ đẹp rét lạnh.
"Ta, Lạc Băng Nhi, ở tại đây thề. Từ nay về sau không còn bất cứ quan hệ nào cùng với người của Lạc gia. Lạc gia đối với ta bất nghĩa, ngày sau ta sẽ hoàn trả lại gấp trăm lần.”
Tác giả :
Hồng Trần Huyễn