Tiểu Sư Muội Xinh Đẹp
Chương 41: Đáy hồ có quỷ dị
"Người đâu, mau cứu tiểu thư!" Một đám hiệp khách không để ý đối phó Băng Nhi nữa, rối rít nhảy xuống nước.
Sau khi đám nữ quyến quý tộc rơi xuống hồ còn chưa có bao nhiêu thị vệ đến cứu, mắt thấy mặc hồ toàn là hiệp khách giống như sủi cảo.
Dưới mặt nước trong vắt, mơ hồ có bóng người bơi lội chạy trốn, rất nhanh mọi người đều bơi đi lên.
Nhưng mà nữ tử cùng con thú gỗ chìm vào trong hồ vẫn như cũ không thấy bóng dáng. Hồng y yêu nghiệt cũng không biết đến cùng đã bơi đi nơi nào.
Bỗng nhiên một hiệp khách từ dưới nước nhô đầu lên hô: “Không xong…. Mặc tiểu thư của chúng ta bị chìm xuống đáy hồ rồi. Phía dưới tối đen như mực cái gì cũng không thấy rõ. Chúng ta đều từ phương Bắc tới, chỉ có người có kỹ năng bơi tốt mới có thể cứu người. Thỉnh chư vị anh hùng thấy việc nghĩa hăng hái làm….. Mặc gia chúng ta nhất định hậu tạ.”
Giờ phút này, Băng Nhi vốn định thừa dịp hỗn loạn trốn, nhưng chợt nhíu màu, trong đầu bỗng nhiên xẹt qua một chủ ý, nữ nhân kia chẳng lẽ không biết bơi?
Hiệp khách đau khổ cầu xin, cố tình xung quanh không một cái muốn cứu người. Một vài quý tộc làm ngơ, một vài người bộ dáng xem trò hay nhìn dưới đáy hồ.
Ngay tại lúc sống còn, một người vô lại trên bờ châm chọc nói xen vào “Đến cùng có thể cho bao nhiêu tiền thưởng đây? Nhìn thấy các người cũng không giống như là kẻ có tiền, vạn nhất các người lật lọng thì làm sao bây giờ?”
"Chỉ cần có người có thể lặn xuống đáy hồ, chúng ta cho năm mươi lượng, không, một trăm lượng, tất cả mọi người đều có thể làm chứng.”
Một trăm lượng cũng không phải là một con số nhỏ. Đây chính là tiền mười năm của người bình thường, đối với người phương Bắc chưa từng trải việc đời thật sự là một con số khổng lồ.
Mọi người không khỏi chê cười ra tiếng, "Chỉ có một trăm lượng bạc. Vừa rồi chỉ bằng nàng ta đánh ngã đám nữ quyến quý tộc xuống nước, các ngươi liền không đủ bồi thường.”
Đám quý tộc rơi xuống nước ngoài cười nhưng trong lòng không cười, ánh mắt xoay chuyển gian tà châm chọc nói: “Phàm là hộ vệ của chúng ta, ai cũng không cho phép cứu người.”
"Các ngươi. . . . . . Các ngươi. . . . . ."
"Mọi người, không bằng chúng ta xuống nước đi xem một chút." Đột nhiên Băng Nhi nhìn về phía đám người Diệp công tử. Nàng nhớ tới một màn bản thân rơi xuống nước hai năm trước, những quý tộc đó cũng lãnh huyết vô tình như thế.
"Một trăm lượng bạc không phải số lượng nhỏ, đương nhiên nên nhanh chóng xuống nước xem.” Một vài thứ tử khác xoa tay nói.
"Đa tạ mấy vị công tử trợ giúp!" Hiệp khách kia có chút sững sờ, vẻ mặt cực kỳ phức tạp. Vốn đánh rơi tiểu thư vào trong nước chính là vị thiếu niên này, không nghĩ tới người ra tay cứu giúp cũng là vị thiếu niên này. Trong lòng mọi người thở dài một tiếng, chỉ thấy Băng Nhi nhếch môi, vẫy tay ra hiệu cho mọi người nhảy xuống nước.
"Đợi chút, nếu là công tử cứu tiểu thư nhà chúng ta, tuy rằng không thể lấy công bù tội, nhưng ta sẽ nói tốt vài câu trước mặt công tử nhà ta.” Hiệp khách cầm đầu cảm kích nói.
"Cứu người là cứu người, chỗ công tử nhà ngươi ta không có hứng thú.” Băng Nhi vẫn đạm nhạt mỉm cười, chỗ sâu trong con ngươi lóa ra tia sáng làm cho người ta băng hàn.
Tiếp theo khóe môi Băng Nhi hơi hơi nhếch ên, lộ ra lúm đồng tiền không hề sợ hãi, hít sâu một hơi, thân thể liền nhào vào trong nước.
Nước hồ lạnh như băng lập tức bao vây thân thể nàng, ánh mắt xa xa nhìn lại, chỉ thấy khoảng mười lăm trượng dưới nước, ánh sáng biến mắt hầu như không còn. Hắc ám biến hóa kỳ lạ, giống như trong hồ phân chia ra giới hạn âm cùng dương.
Càng làm cho người ta ngạc chính là dưới đáy hồ thế mà có sương mù mờ mờ ảo ảo bao phủ, bên trong còn có vài con cá lớn bơi lội.
Nước hồ ở đây khẳng định có chỗ thông ra hướng nào đó. Trong lòng Băng Nhi âm thầm suy nghĩ.
Chỗ nước sâu càng ngày càng mờ, xem ra cũng chỉ có người giang hồ có nội lực thâm hậu cùng thị giác tinh tường mới có thể kéo dài thời gian ở trong nước. May mắn nàng biết một số phù chú, có thể miễn cưỡng khống chế thủy trong ngũ hành.
Nước hồ cũng không rét lạnh, nhĩ lực cùng thị lực của Băng Nhi gần như khá tốt ở dưới nước, thời gian bế tức cũng rất dài. Tuy rằng nội lực nàng không thâm hậu, không thể giống tuyệt thế cao thủ có nội công kỳ lạ, cũng không đủ để sử dụng Quy Tức Thuật, nhưng mà nàng dựa vào thân pháp tinh xảo, cũng có thể thành thạo duy trì dưới nước.
Rất nhanh, nàng liền nhìn thấy đám người vào trong nước trước nàng toàn bộ đều ngoi lên mặt nước, mặt mũi đỏ bừng, hiển nhiên là lặn quá sâu, không khí không đủ dùng.
Trong nước không thể nói chuyện, nhưng mọi người dùng ánh mắt bảo nàng mau chóng rời khỏi. Khanh Tuấn càng tiến lên kéo nàng, nam tử đã nín thở đến cực hạn.
Băng Nhi suy tư trong chốc lát, hai tay kết ấn, Ngự Thủy Thuật, làm tốc độ nhanh hơn.
Vừa mới đến gần đám sương mù u ám dày đặc, Băng Nhi vẫn như cũ cảm thấy bản thân ó thể lặn xuống. Cảm thấy phía dưới hàn khí như lưỡi đao, đột nhiên dâng lên, có chút tia sáng tràn ra. Áp lực dưới đáy nước cũng giảm đi rất nhiều, trong tầm mắt không còn chỉ có một mảnh tối đen. Trong nước có tảng đá ngũ sắc kỳ lạ, giống như là một thế giới xa lạ dị thường. Loại cảnh tượng kỳ dị dưới đáy hồ làm cho người ta không thể tưởng tượng được.
Đám người Diệp công tử quay đầu nhìn về phía Băng Nhi, không ngờ một thiếu nữ lại có thể lặn sâu như vậy, thậm chí dám một mình tiến vào đám sương mù âm u quỷ dị, trong lòng có chút rung động.
Mọi người từng người một ngoi lên mặt nước, hiệp khách nhanh chóng bước lên hỏi: “Như thế nào? Phía dưới ra sao?”
Diệp công tử thở dốc nói: "Quá sâu, chúng ta căn bản là không lặn sâu được, phía dưới cũng không nhìn thấy rõ ràng.”
Hiệp khách khẩn cầu: "Các ngươi lại xuống lần nữa xem một chút đi!"
"Không được, không được, nói gì ta cũng không xuống được nữa!" Mấy người Khanh Tuấn liên tục xua tay “Kỹ năng bơi lội của chúng ta không được tốt lắm, thật sự không thể lặn sâu hơn nữa, đã hoàn toàn đuối sức.”
"Cái gì. . . . . ." Sắc mặt hiệp khách trắng bệch, nói: “Chẳng lẽ một người cũng không có sao?”
"Có điều đã có người lặn xuống dưới đáy hồ, hy vọng nàng có thể cứu được người.”
"Chẳng lẽ chính là vị thiếu niên vừa rồi?” Mọi người trong Mặc gia ẩn ẩn cảm thấy có một tia hy vọng.
Đáy hồ rất sâu, Băng Nhi ước chừng đi xuống mười trượng nữa mới tới đáy. Từ xa, nàng đã nhìn thấy hai bóng người ở trong nước đã hoàn toàn bất động, trong đó có một người là yêu nghiệt Dung gia. Không ngờ hắn thế mà không có chạy trốn. Trên người hắn bị một cọng rong biển màu xanh lá cây đậm vừa thô vừa dài quấn quanh một vòng. Con thú gỗ đã chìm nghỉm ở chỗ cách hắn không xa, yên lặng như cọc gỗ điêu khắc không nhúc nhích.
Thế mà có thể tìm thấy bọn họ! Thật tốt, trái tim Băng Nhi nhảy lên, có thể nghe thấy nhịp tim rõ ràng.
Bỗng nhiên “bốp” một tiếng, cánh tay Băng Nhi đụng phải một cái đuôi của con cá bạc thật dài.
Nháy mắt tiếp theo, nàng phát hiện chung quanh ngoại trừ cá bạc còn có hơn mười cái đầu rắn nước màu trắng, có to có nhỏ, uốn lượn bơi lội.
Băng Nhi cũng không sợ rắn. Nàng cũng không thích loại động vật máu lạnh này. Không nghĩ tới tìm một lúc lâu, đám rắ này đều trốn dưới đáy hồ.
Rất nhanh, vài đối sách lập tức xẹt qua trong đầu Băng Nhi. Nàng vội vàng sờ vào trong ngực, rút ra một cái trâm cài.
Đáng tiếc trên người nàng cũng không có vũ khí lợi hại nào khác, tiếp theo phải dựa vào nó rồi!
Băng Nhi cẩn thận vòng qua đám rắn nước, đến gần hai người. Mấy cọng rong biển linh động chung quanh giống như sợi tóc, vặn vẹo, lay động, phiêu đãng, giống như sinh trưởng nhằm về phía nàng. Chỉ nghe “phốc” một tiếng, cọng rong biển đột nhiên buộc chặt dưới chân nàng, giống như dây thừng trói lấy mắt cá chân của Băng Nhi. Một cọng rong biển khác lại hướng về phía eo nàng quấn chặt.
Băng Nhi biến sắc, vội vã thi triển Tiêu Dao Vũ, vòng eo xoay một cái, cực kỳ linh hoạt tránh đi tập kích của cọng rong biển.
Dưới đáy hồ, kỹ thuật múa của Băng Nhi nhanh nhẹn, càng giống như một người cá mỹ lệ linh hoạt.
Chỗ này thật sự là cực kỳ cổ, quái ẩn chứa sát khí. Nếu không phải dưới đáy hồ, chỉ sợ Băng Nhi đã sớ mồ hôi lạnh đầm đìa.
Không để ý suy nghĩ nhiều, Băng Nhi vội vàng dùng trâm cài chặt đứa rong biển quấn trên người nữ tử. Nữ tử đã mất đi ý thức, Băng Nhi lôi kéo vạt áo của nàng, kéo nàng hướng về chỗ cao. Rốt cục, thân thể tiểu thư Mặc gia chậm rãi nổi lên trên.
Băng Nhi lại xoay người đi đến bên cạnh yêu nghiệt, phát hiện yêu nghiệt đang trợn tròn mắt, hai má phình lên nghẹn một hơi, ý thức vẫn như cũ duy trì thanh tỉnh, nhìn thấy Băng Nhi, ánh mắt giật mình. Băng Nhi nhanh nhẹn chặt đứt trong biển trói buộc bên hông của đối phương, yêu nghiệt lập tức như người cá thoát khỏi xúc tua của rong biển, thân thủ linh hoạt, kỹ năng bơi cũng rất tốt.
Nào biết yêu nghiệt cũng không có bơi lên mặt nước, mà là xoay người bơi về phía con thú gỗ.
Người này! Thật sự là không hiểu nổi suy nghĩ của hắn. Nhưng Băng Nhi tin tưởng hắn đã có biện pháp tự bảo vệ bản thân.
Nàng vội vã bơi đến bên cạnh nữ tử, lại đột nhiên cảm giác được dòng nước chung quanh trở nên mãnh liệt, lưng phát lạnh, giống như có cái gì đó đang đến gần. Trâm cài hình bươm bướm trong tay nhanh chóng chấn động, trong lòng Băng Nhi lập tức dâng lên một dự cảm cực kỳ không tốt.
Trong đám rong biển rậm rạp dày đặc, nàng mơ hồ nhìn thấy một bóng người xẹt qua trong đám rong biển, bóng sáng trắng nhàn nhạt, làm cho người ta sợ hãi.
Băng Nhi nhất thời sợ hết hồn hết vía, đó là thứ gì?
Sau khi đám nữ quyến quý tộc rơi xuống hồ còn chưa có bao nhiêu thị vệ đến cứu, mắt thấy mặc hồ toàn là hiệp khách giống như sủi cảo.
Dưới mặt nước trong vắt, mơ hồ có bóng người bơi lội chạy trốn, rất nhanh mọi người đều bơi đi lên.
Nhưng mà nữ tử cùng con thú gỗ chìm vào trong hồ vẫn như cũ không thấy bóng dáng. Hồng y yêu nghiệt cũng không biết đến cùng đã bơi đi nơi nào.
Bỗng nhiên một hiệp khách từ dưới nước nhô đầu lên hô: “Không xong…. Mặc tiểu thư của chúng ta bị chìm xuống đáy hồ rồi. Phía dưới tối đen như mực cái gì cũng không thấy rõ. Chúng ta đều từ phương Bắc tới, chỉ có người có kỹ năng bơi tốt mới có thể cứu người. Thỉnh chư vị anh hùng thấy việc nghĩa hăng hái làm….. Mặc gia chúng ta nhất định hậu tạ.”
Giờ phút này, Băng Nhi vốn định thừa dịp hỗn loạn trốn, nhưng chợt nhíu màu, trong đầu bỗng nhiên xẹt qua một chủ ý, nữ nhân kia chẳng lẽ không biết bơi?
Hiệp khách đau khổ cầu xin, cố tình xung quanh không một cái muốn cứu người. Một vài quý tộc làm ngơ, một vài người bộ dáng xem trò hay nhìn dưới đáy hồ.
Ngay tại lúc sống còn, một người vô lại trên bờ châm chọc nói xen vào “Đến cùng có thể cho bao nhiêu tiền thưởng đây? Nhìn thấy các người cũng không giống như là kẻ có tiền, vạn nhất các người lật lọng thì làm sao bây giờ?”
"Chỉ cần có người có thể lặn xuống đáy hồ, chúng ta cho năm mươi lượng, không, một trăm lượng, tất cả mọi người đều có thể làm chứng.”
Một trăm lượng cũng không phải là một con số nhỏ. Đây chính là tiền mười năm của người bình thường, đối với người phương Bắc chưa từng trải việc đời thật sự là một con số khổng lồ.
Mọi người không khỏi chê cười ra tiếng, "Chỉ có một trăm lượng bạc. Vừa rồi chỉ bằng nàng ta đánh ngã đám nữ quyến quý tộc xuống nước, các ngươi liền không đủ bồi thường.”
Đám quý tộc rơi xuống nước ngoài cười nhưng trong lòng không cười, ánh mắt xoay chuyển gian tà châm chọc nói: “Phàm là hộ vệ của chúng ta, ai cũng không cho phép cứu người.”
"Các ngươi. . . . . . Các ngươi. . . . . ."
"Mọi người, không bằng chúng ta xuống nước đi xem một chút." Đột nhiên Băng Nhi nhìn về phía đám người Diệp công tử. Nàng nhớ tới một màn bản thân rơi xuống nước hai năm trước, những quý tộc đó cũng lãnh huyết vô tình như thế.
"Một trăm lượng bạc không phải số lượng nhỏ, đương nhiên nên nhanh chóng xuống nước xem.” Một vài thứ tử khác xoa tay nói.
"Đa tạ mấy vị công tử trợ giúp!" Hiệp khách kia có chút sững sờ, vẻ mặt cực kỳ phức tạp. Vốn đánh rơi tiểu thư vào trong nước chính là vị thiếu niên này, không nghĩ tới người ra tay cứu giúp cũng là vị thiếu niên này. Trong lòng mọi người thở dài một tiếng, chỉ thấy Băng Nhi nhếch môi, vẫy tay ra hiệu cho mọi người nhảy xuống nước.
"Đợi chút, nếu là công tử cứu tiểu thư nhà chúng ta, tuy rằng không thể lấy công bù tội, nhưng ta sẽ nói tốt vài câu trước mặt công tử nhà ta.” Hiệp khách cầm đầu cảm kích nói.
"Cứu người là cứu người, chỗ công tử nhà ngươi ta không có hứng thú.” Băng Nhi vẫn đạm nhạt mỉm cười, chỗ sâu trong con ngươi lóa ra tia sáng làm cho người ta băng hàn.
Tiếp theo khóe môi Băng Nhi hơi hơi nhếch ên, lộ ra lúm đồng tiền không hề sợ hãi, hít sâu một hơi, thân thể liền nhào vào trong nước.
Nước hồ lạnh như băng lập tức bao vây thân thể nàng, ánh mắt xa xa nhìn lại, chỉ thấy khoảng mười lăm trượng dưới nước, ánh sáng biến mắt hầu như không còn. Hắc ám biến hóa kỳ lạ, giống như trong hồ phân chia ra giới hạn âm cùng dương.
Càng làm cho người ta ngạc chính là dưới đáy hồ thế mà có sương mù mờ mờ ảo ảo bao phủ, bên trong còn có vài con cá lớn bơi lội.
Nước hồ ở đây khẳng định có chỗ thông ra hướng nào đó. Trong lòng Băng Nhi âm thầm suy nghĩ.
Chỗ nước sâu càng ngày càng mờ, xem ra cũng chỉ có người giang hồ có nội lực thâm hậu cùng thị giác tinh tường mới có thể kéo dài thời gian ở trong nước. May mắn nàng biết một số phù chú, có thể miễn cưỡng khống chế thủy trong ngũ hành.
Nước hồ cũng không rét lạnh, nhĩ lực cùng thị lực của Băng Nhi gần như khá tốt ở dưới nước, thời gian bế tức cũng rất dài. Tuy rằng nội lực nàng không thâm hậu, không thể giống tuyệt thế cao thủ có nội công kỳ lạ, cũng không đủ để sử dụng Quy Tức Thuật, nhưng mà nàng dựa vào thân pháp tinh xảo, cũng có thể thành thạo duy trì dưới nước.
Rất nhanh, nàng liền nhìn thấy đám người vào trong nước trước nàng toàn bộ đều ngoi lên mặt nước, mặt mũi đỏ bừng, hiển nhiên là lặn quá sâu, không khí không đủ dùng.
Trong nước không thể nói chuyện, nhưng mọi người dùng ánh mắt bảo nàng mau chóng rời khỏi. Khanh Tuấn càng tiến lên kéo nàng, nam tử đã nín thở đến cực hạn.
Băng Nhi suy tư trong chốc lát, hai tay kết ấn, Ngự Thủy Thuật, làm tốc độ nhanh hơn.
Vừa mới đến gần đám sương mù u ám dày đặc, Băng Nhi vẫn như cũ cảm thấy bản thân ó thể lặn xuống. Cảm thấy phía dưới hàn khí như lưỡi đao, đột nhiên dâng lên, có chút tia sáng tràn ra. Áp lực dưới đáy nước cũng giảm đi rất nhiều, trong tầm mắt không còn chỉ có một mảnh tối đen. Trong nước có tảng đá ngũ sắc kỳ lạ, giống như là một thế giới xa lạ dị thường. Loại cảnh tượng kỳ dị dưới đáy hồ làm cho người ta không thể tưởng tượng được.
Đám người Diệp công tử quay đầu nhìn về phía Băng Nhi, không ngờ một thiếu nữ lại có thể lặn sâu như vậy, thậm chí dám một mình tiến vào đám sương mù âm u quỷ dị, trong lòng có chút rung động.
Mọi người từng người một ngoi lên mặt nước, hiệp khách nhanh chóng bước lên hỏi: “Như thế nào? Phía dưới ra sao?”
Diệp công tử thở dốc nói: "Quá sâu, chúng ta căn bản là không lặn sâu được, phía dưới cũng không nhìn thấy rõ ràng.”
Hiệp khách khẩn cầu: "Các ngươi lại xuống lần nữa xem một chút đi!"
"Không được, không được, nói gì ta cũng không xuống được nữa!" Mấy người Khanh Tuấn liên tục xua tay “Kỹ năng bơi lội của chúng ta không được tốt lắm, thật sự không thể lặn sâu hơn nữa, đã hoàn toàn đuối sức.”
"Cái gì. . . . . ." Sắc mặt hiệp khách trắng bệch, nói: “Chẳng lẽ một người cũng không có sao?”
"Có điều đã có người lặn xuống dưới đáy hồ, hy vọng nàng có thể cứu được người.”
"Chẳng lẽ chính là vị thiếu niên vừa rồi?” Mọi người trong Mặc gia ẩn ẩn cảm thấy có một tia hy vọng.
Đáy hồ rất sâu, Băng Nhi ước chừng đi xuống mười trượng nữa mới tới đáy. Từ xa, nàng đã nhìn thấy hai bóng người ở trong nước đã hoàn toàn bất động, trong đó có một người là yêu nghiệt Dung gia. Không ngờ hắn thế mà không có chạy trốn. Trên người hắn bị một cọng rong biển màu xanh lá cây đậm vừa thô vừa dài quấn quanh một vòng. Con thú gỗ đã chìm nghỉm ở chỗ cách hắn không xa, yên lặng như cọc gỗ điêu khắc không nhúc nhích.
Thế mà có thể tìm thấy bọn họ! Thật tốt, trái tim Băng Nhi nhảy lên, có thể nghe thấy nhịp tim rõ ràng.
Bỗng nhiên “bốp” một tiếng, cánh tay Băng Nhi đụng phải một cái đuôi của con cá bạc thật dài.
Nháy mắt tiếp theo, nàng phát hiện chung quanh ngoại trừ cá bạc còn có hơn mười cái đầu rắn nước màu trắng, có to có nhỏ, uốn lượn bơi lội.
Băng Nhi cũng không sợ rắn. Nàng cũng không thích loại động vật máu lạnh này. Không nghĩ tới tìm một lúc lâu, đám rắ này đều trốn dưới đáy hồ.
Rất nhanh, vài đối sách lập tức xẹt qua trong đầu Băng Nhi. Nàng vội vàng sờ vào trong ngực, rút ra một cái trâm cài.
Đáng tiếc trên người nàng cũng không có vũ khí lợi hại nào khác, tiếp theo phải dựa vào nó rồi!
Băng Nhi cẩn thận vòng qua đám rắn nước, đến gần hai người. Mấy cọng rong biển linh động chung quanh giống như sợi tóc, vặn vẹo, lay động, phiêu đãng, giống như sinh trưởng nhằm về phía nàng. Chỉ nghe “phốc” một tiếng, cọng rong biển đột nhiên buộc chặt dưới chân nàng, giống như dây thừng trói lấy mắt cá chân của Băng Nhi. Một cọng rong biển khác lại hướng về phía eo nàng quấn chặt.
Băng Nhi biến sắc, vội vã thi triển Tiêu Dao Vũ, vòng eo xoay một cái, cực kỳ linh hoạt tránh đi tập kích của cọng rong biển.
Dưới đáy hồ, kỹ thuật múa của Băng Nhi nhanh nhẹn, càng giống như một người cá mỹ lệ linh hoạt.
Chỗ này thật sự là cực kỳ cổ, quái ẩn chứa sát khí. Nếu không phải dưới đáy hồ, chỉ sợ Băng Nhi đã sớ mồ hôi lạnh đầm đìa.
Không để ý suy nghĩ nhiều, Băng Nhi vội vàng dùng trâm cài chặt đứa rong biển quấn trên người nữ tử. Nữ tử đã mất đi ý thức, Băng Nhi lôi kéo vạt áo của nàng, kéo nàng hướng về chỗ cao. Rốt cục, thân thể tiểu thư Mặc gia chậm rãi nổi lên trên.
Băng Nhi lại xoay người đi đến bên cạnh yêu nghiệt, phát hiện yêu nghiệt đang trợn tròn mắt, hai má phình lên nghẹn một hơi, ý thức vẫn như cũ duy trì thanh tỉnh, nhìn thấy Băng Nhi, ánh mắt giật mình. Băng Nhi nhanh nhẹn chặt đứt trong biển trói buộc bên hông của đối phương, yêu nghiệt lập tức như người cá thoát khỏi xúc tua của rong biển, thân thủ linh hoạt, kỹ năng bơi cũng rất tốt.
Nào biết yêu nghiệt cũng không có bơi lên mặt nước, mà là xoay người bơi về phía con thú gỗ.
Người này! Thật sự là không hiểu nổi suy nghĩ của hắn. Nhưng Băng Nhi tin tưởng hắn đã có biện pháp tự bảo vệ bản thân.
Nàng vội vã bơi đến bên cạnh nữ tử, lại đột nhiên cảm giác được dòng nước chung quanh trở nên mãnh liệt, lưng phát lạnh, giống như có cái gì đó đang đến gần. Trâm cài hình bươm bướm trong tay nhanh chóng chấn động, trong lòng Băng Nhi lập tức dâng lên một dự cảm cực kỳ không tốt.
Trong đám rong biển rậm rạp dày đặc, nàng mơ hồ nhìn thấy một bóng người xẹt qua trong đám rong biển, bóng sáng trắng nhàn nhạt, làm cho người ta sợ hãi.
Băng Nhi nhất thời sợ hết hồn hết vía, đó là thứ gì?
Tác giả :
Hồng Trần Huyễn