Tiểu Quai Của Sơn Tặc
Chương 8-3: Hạ
Trường Không Long Tường cho bảo bối ăn hết hai cái bánh, đợi hắn bình tĩnh lại, mới ôm Bán Hạ đứng lên, đối Vương Liên An nói: “Hôm nay liền cáo từ trước.”
Vân Nguyệt Dung thấy Trường Không Long Tường muốn đi, vội vàng đi đến bên cạnh hắn, một đôi tay liền ôm lấy ở cánh tay của hắn, xinh đẹp nói: “Trường Không trang chủ không công bằng, cha ta cũng tặng thiệp mời cho ngươi, tại sao ngươi không đến? Bằng không, chúng ta đã sớm gặp nhau.”
Vừa nói lại vừa cố tình ép bộ ngực sữa của mình lên cánh tay nam nhân.
Trường Không Long Tường đang ôm Bán Hạ, không đẩy Vân Nguyệt Dung ra, thản nhiên nói: “Tránh ra.”
“Không tránh.” Vân Nguyệt Dung làm nũng, còn trộm muốn xem người trong lòng y.
Vân Đỉnh Thiên cũng đi tới, cười nói: “Trường Không trang chủ đừng để ý, muội tử của ta lúc nào cũng thẳng thắn như vậy, cho nên cha mẹ ta không dám tùy tiện lập gia đình cho nàng, phải gả cũng phải tìm một người giống Trường Không trang chủ ngài đây mới hợp.”
Vân Nguyệt Dung kiều mỵ cười rộ lên, không hài lòng mắng: “Đại ca thật đáng ghét.”
Cảm giác nhân nhi trong lòng càng run rẩy dữ dội, Trường Không Long Tường tức giận tới cực hạn, nhưng còn không đợi y phát tiết, đã có người đứng ra.
“Khuê nữ gia lần đầu tiên gặp mặt người ta đã ôm ôm ấp ấp còn ra cái thể thống gì nữa!” Vương Liên An cau mày nói: “Huống chi phu nhân của người ta vẫn còn ở đây! Muội tử không hiểu chuyện còn chưa tính, người làm đại ca không những không khuyên răn muội muội, lại không biết xấu hổ mà đem muội muội mình giao cho người ta làm thiếp — các ngươi mới lần đầu tiên gặp Trường Không trang chủ, tại sao lại có thể làm ra cái loại chuyện hoang đường này?”
“Đại ca của ta làm việc, nói chuyện, còn có người dám xen vào hả!” Vân Trình Di tiến lên, hung tợn trừng mắt Vương Liên An.
Vương Liên An tuy rằng thành thật, nhưng cũng là người đã lăn lộn trên thương trường vài chục năm, sao lại sợ Vân Trình Di được, ngược lại còn cười nhạt: “Trường Không trang chủ, nguời còn không bỏ Vân tứ tiểu thư ra? Có một vị phu nhân thanh tú như vậy, người còn chưa thấy thỏa mãn sao?”
Khi nói lời này đã chuẩn bị cho cơn giận của Trường Không Long Tường, không ngờ Trường Không Long Tường lại nói: “Vương lão bản giáo huấn phải.” Nói còn chưa xong, đã vươn một bàn tay bóp chặt cổ Vân Nguyệt Dung!
Vân Nguyệt Dung sợ tới mức hoa dung thất sắc, mặt trướng đến đỏ bừng, giãy dụa không ngớt.
“Trường Không Long Tường!” Vân Trình Di lửa giận ngút trời, muốn nhào lên; ai ngờ lại bị Vân Đỉnh Thiên ngăn trở, hắn nhìn chằm chằm Bán Hạ đang ở trong lòng Trường Không Long Tường, ngữ khí bất ổn: “Xin hỏi phương danh của Trường Không phu nhân?”
Đáng chết, lúc trước phớt lờ nữ nhân kia là muốn dùng hai tay che khuất bảo bối. Trường Không Long Tường đẩy Vân Nguyệt Dung ngã xuống mặt đất, lại vòng tay che cho Bán Hạ, “Hỏi tên của thê tử ta, Vân đại thiếu gia quả thật thông minh hơn người!”
Vân Đỉnh Thiên vội vàng nói: “Ngày đại hôn của trang chủ cũng không cho mời Vân gia, ta đây chưa từng gặp qua tôn phu nhân, xin phu nhân quay mặt lại để tại hạ xem một cái được chứ; phu nhân được ôm là do không thể đi lại đúng không? Ta cũng có quen một người què…”
Trường Không Long Tường vốn không muốn làm lớn chuyện, sợ dọa đến Bán Hạ đang bối rối, nhưng Vân Đỉnh Thiên hiển nhiên không biết y là người tàn nhẫn lãnh khốc thế nào.
Gã làm như mình không phải là người có lỗi, liền hướng về phía y muốn nhìn Bán Hạ, còn đề cập đến cái chân bị tật, Trường Không Long Tường quyết định không nhẫn nhịn nữa. Y giương tay lên, Vân Đỉnh Thiên cảnh giác muốn trốn, lại hoàn toàn trốn không được, một trận áp lực nháy mắt đánh thẳng vào mặt gã, chỉ nghe thấy ba một tiếng, khuôn mặt nhã nhặn dễ nhìn của Vân Đỉnh Thiên tựa như một một quả dưa hấu rơi vỡ trên mặt đất, trở nên huyết nhục mơ hồ!
“A — “
Vân Đỉnh Thiên gào thét kinh thiên động địa, Bán Hạ muốn quay đầu nhìn, lại bị Trường Không Long Tường ấn mặt như vào trong ngực,
Trường Không Long Tường lạnh lùng nói: “Tiểu quai không thích ta giết người, cho nên ngày hôm nay tha tội chết cho ngươi; nếu còn có lần sau, ta sẽ móc mắt cắt lưỡi ngươi, ép ngươi ăn hết!”
Tiếp theo, lại đổi thành ngữ khí thản nhiên, đối Vương Liên An nói: “Ngươi hôm nay có thể treo biển hành nghề, ta sẽ không đòi tiền lãi, cám ơn điểm tâm của ngươi, tiểu quai rất thích ăn.”
Nói dứt lời, y liền ôm Bán Hạ nghênh ngang rời đi như không có chuyện gì xảy ra, để lại mấy người sợ tới mức trợn mắt há mồm.
Bảo tùy tùng lui ra, cũng không cưỡi ngựa, Trường Không Long Tường cứ như vậy ôm Bán Hạ đi qua ngã tư đường, một thân khí chất quý tộc cùng thần thái nhàn nhã hoàn toàn không hợp với cảnh chợ búa.
“Long Tường” Bán Hạ nằm trên lồng ngực Trường Không Long Tường, một lúc lâu mới mở miệng nói chuyện: “Ngươi làm đại thiếu gia bị thương sao?”
Trường Không Long Tường cúi đầu nhìn nhìn bảo bối, nhẹ nhàng lên tiếng: “Ừ.”
Bán Hạ lại trầm mặc, sau một lúc lâu mới lại hỏi: “Rất nặng sao?”
“Thương da thịt thôi.” Trường Không Long Tường lạnh như băng trả lời: “Gã vốn đáng chết.”
Bán Hạ vội vàng túm lấy ống tay áo nam nhân: “Long Tường, quên đi, được không?”
Trường Không Long Tường nhíu mày nhìn Bán Hạ, trầm giọng nói: “Không nói đến gã đã từng khi dễ ngươi — chỉ bằng việc gã thông đồng làm bậy với Lữ Hưởng cũng đủ để ta giết gã rồi.”
Bán Hạ ngẩn người, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Ta không hy vọng Long Tường giết người vì ta, nhưng nếu đại thiếu gia không biết làm việc thiện, thật sự muốn đi theo người xấu đối địch với Long Tường, cho dù Long Tường không giết gã, ta… Cũng không hy vọng gã sống.”
Trường Không Long Tường khóe miệng lộ ra một nụ cười, bình thường ngay cả một con sâu nhỏ tiểu quai cũng không đành lòng giết chết, người khác làm gì hắn cũng không tức giận, duy chỉ có chuyện liên quan đến mình, tiểu đông tây ôn nhu này liền xù lông đối mặt.
Hôn hôn bảo bối, Trường Không Long Tường nghiêm túc nói với hắn: “Vô luận sau này phát sinh chuyện gì, ta cũng không muốn ngươi có cảm giác tội lỗi, ngươi phải nhớ, ngươi hiện tại là ‘Trường Không Bán Hạ’, không có chút quan hệ nào với Vân gia, hiểu không?”
Gật gật đầu, Bán Hạ nghe Trường Không Long Tường nói “Trường Không Bán Hạ” thì rốt cuộc cũng lộ ra khuôn mặt tươi cười.
Trở lại Hạ viên, Kha Nhiên ha hả cười đón chào: “Trường Không trang chủ, khuôn mặt giận dữ kia phải chăng là vì hồng nhan?”
Trường Không Long Tường cũng không thèm nhìn hắn một cái, muốn bước lên phía trước.
Kha Nhiên lại không dễ dàng buông tha y, nói tiếp: “Đánh nát cả mặt của người ta, đây là Thường Châu đệ nhất mỹ nam tử a, ngươi cũng quá đáng quá đi.”
“Ngươi có cái gì bất mãn?”
Kha Nhiên cười híp mắt nói: “Không, không có! Chỉ là nghe trinh thám báo lại thì ta thật sự hối hận tại sao ngày hôm nay không đi cùng các ngươi, có thể tận mắt thấy Long Tường phát hoả —— không uổng phí cuộc đời này a!”
Trường Không Long Tường âm trầm nói: “Ta hiện tại cũng có thể biểu diễn cho ngươi xem.”
Kha Nhiên lập tức thức thời thu hồi lại vẻ mặt hớn hở, nghiêm trang nói: “Khụ khụ, ngươi xem ta, lại luyên thuyên rồi, nói chính sự nào —— Thừa tướng có hồi âm.” Nói xong liền đưa lên một phong thư.
Trường Không Long Tường tiếp nhận lập tức mở ra xem, xem hết lại hỏi một câu chẳng liên quan: “Nhĩ Tuấn khi nào trở về?”
Kha Nhiên mỉm cười trả lời: “Đã truyền tin tới rồi —— đêm mai sẽ đến.”
Trường Không Long Tường gật gật đầu, nói: “Ngươi đi an bài, ngày mốt xuất phát.”
Ngày hôm sau, Hứa Nhĩ Tuấn quả nhiên đúng giờ trở lại, vừa vào cửa, không kịp rửa mặt liền chạy ào vào phòng Trường Không Long Tường.
Trường Không Long Tường ngồi trước bàn, đang uy Bán Hạ ăn khuya.
Hứa Nhĩ Tuấn kính cẩn trình lên lệnh bài, nói: “Trang chủ, Nhĩ Tuấn đã hoàn thành nhiệm vụ.”
Trường Không Long Tường tiếp nhận lệnh bài, hỏi: “Tìm được Vi Tuyệt chưa?”
“Dạ.” Hứa Nhĩ Tuấn đáp: “Ta làm theo lời trang chủ, lấy danh nghĩa quyên góp để ổn định nạn dân gặp thiên tai đi bái kiến Trấn Viễn tướng quân Vi Tuyệt thống lĩnh bắc cương. Sau khi cho hắn xem qua lệnh bài đại hoàng tử của trang chủ, hắn lập tức tỏ rõ thái độ, Lữ Hưởng quả nhiên đã phái người đi tìm hắn, nhưng cái tên Tuyết tướng quân cũng chẳng phải chỉ để làm cảnh, Vi Tuyệt ngay từ đầu đã cự tuyệt Lữ Hưởng. Vốn hắn tính toán một mình chống lại Lữ Hưởng, hiện tại trang chủ chủ động liên hệ với hắn, hắn vui mừng quá đỗi, lập tức đồng ý tùy trang chủ sai phái.”
Trường Không Long Tường mỉm cười, nói: “Vi Tuyệt là họ hàng xa bên hoàng tổ mẫu (bà nội thôi, vì là vợ vua nên thêm chữ hoàng vào), trước đây còn đi học với các hoàng tử, là chỗ quen biết cũ của ta, chỉ cần hắn bây giờ vẫn còn là Vi Tuyệt trước kia, vậy thì khu vực phía bắc cũng có thể coi như vật nằm trong tay ta rồi. Lĩnh Nam Lĩnh Bắc là trung tâm kinh tế, hiện tại cũng đã bị ta nắm giữ. Giang Nam tuy là dưới chân hoàng thành, có quân đội hùng hậu canh gác, nhìn sắc mặt Lữ Hưởng có vẻ không tốt; chúng ta ngày mai xuất phát xuôi nam, thành bại sẽ sớm rõ ràng.”
Hứa Nhĩ Tuấn thấy chính sự đã bàn xong, lập tức lại quay về bộ dáng vô lại, tranh cãi ầm ĩ: “Trang chủ, ngươi không đợi Nhĩ Tuấn trở về đã vội thành thân! Ta ngay cả một ly rượu mừng cũng chưa được uống đâu nhé! Ngươi cũng quá mức không nghĩa khí đi!”
Trường Không Long Tường buông chén nhỏ trong tay ra, nhẹ nhàng thay Bán Hạ lau đi nước đọng ở khóe miệng, nhìn Hứa Nhĩ Tuấn một cái, thản nhiên nói: “Ta đã an bài tiệc đãi khách ở thiên sảnh, cũng đã mời Hồng Hạnh phu nhân qua. Cho nên, hiện tại, lăn đi lĩnh thưởng đi.”
Hứa Nhĩ Tuấn nhãn tình sáng lên, vội vàng kêu to: “Tạ tạ trang chủ!” Trong nháy mắt, người liền bặt vô âm tín.
Bán Hạ ngẩng đầu nhìn Trường Không Long Tường hỏi: “Long Tường, chúng ta phải tới kinh thành sao?”
“Ừ.” Trường Không Long Tường cầm lấy kim bài được chạm khắc khéo lèo trên bàn, đeo lên cổ Bán Hạ.
“Đây là cái gì?” Bán Hạ cầm lấy kim bài nhìn, bên phải có khắc hình một con rồng, bên trái chỉ vỏn vẹn một chữ “Tường”.
Trường Không Long Tường ôn nhu nói: “Đây là lệnh bài thái tử của ta, bất luận ở nơi nào, thấy lệnh bài tức là nhìn thấy ta; vốn nó chẳng có ý nghĩa cả, nhưng hiện giờ xem ra còn có người cần nó. Mang theo nó, có chuyện xảy ra hy vọng nó có thể bảo hộ ngươi.”
Kim bài thực tinh xảo, Bán Hạ xem trong chốc lát, lại ôm cổ Trường Không Long Tường nói: “Có kim bài hay không cũng không sao cả, đã có Long Tường bảo vệ ta rồi!”
Trường Không Long Tường yết hầu trơn nhẵn bỗng nhúc nhích, khàn giọng nói: “Tiểu yêu tinh, ngươi đang mê hoặc chết ta đấy!”
Nói xong liền ôm bảo bối đứng lên, bước nhanh vào trong nội thất, quần áo cởi ra quăng đầy khắp sàn; trong phòng một đêm cảnh xuân nhộn nhạo.
Vân Nguyệt Dung thấy Trường Không Long Tường muốn đi, vội vàng đi đến bên cạnh hắn, một đôi tay liền ôm lấy ở cánh tay của hắn, xinh đẹp nói: “Trường Không trang chủ không công bằng, cha ta cũng tặng thiệp mời cho ngươi, tại sao ngươi không đến? Bằng không, chúng ta đã sớm gặp nhau.”
Vừa nói lại vừa cố tình ép bộ ngực sữa của mình lên cánh tay nam nhân.
Trường Không Long Tường đang ôm Bán Hạ, không đẩy Vân Nguyệt Dung ra, thản nhiên nói: “Tránh ra.”
“Không tránh.” Vân Nguyệt Dung làm nũng, còn trộm muốn xem người trong lòng y.
Vân Đỉnh Thiên cũng đi tới, cười nói: “Trường Không trang chủ đừng để ý, muội tử của ta lúc nào cũng thẳng thắn như vậy, cho nên cha mẹ ta không dám tùy tiện lập gia đình cho nàng, phải gả cũng phải tìm một người giống Trường Không trang chủ ngài đây mới hợp.”
Vân Nguyệt Dung kiều mỵ cười rộ lên, không hài lòng mắng: “Đại ca thật đáng ghét.”
Cảm giác nhân nhi trong lòng càng run rẩy dữ dội, Trường Không Long Tường tức giận tới cực hạn, nhưng còn không đợi y phát tiết, đã có người đứng ra.
“Khuê nữ gia lần đầu tiên gặp mặt người ta đã ôm ôm ấp ấp còn ra cái thể thống gì nữa!” Vương Liên An cau mày nói: “Huống chi phu nhân của người ta vẫn còn ở đây! Muội tử không hiểu chuyện còn chưa tính, người làm đại ca không những không khuyên răn muội muội, lại không biết xấu hổ mà đem muội muội mình giao cho người ta làm thiếp — các ngươi mới lần đầu tiên gặp Trường Không trang chủ, tại sao lại có thể làm ra cái loại chuyện hoang đường này?”
“Đại ca của ta làm việc, nói chuyện, còn có người dám xen vào hả!” Vân Trình Di tiến lên, hung tợn trừng mắt Vương Liên An.
Vương Liên An tuy rằng thành thật, nhưng cũng là người đã lăn lộn trên thương trường vài chục năm, sao lại sợ Vân Trình Di được, ngược lại còn cười nhạt: “Trường Không trang chủ, nguời còn không bỏ Vân tứ tiểu thư ra? Có một vị phu nhân thanh tú như vậy, người còn chưa thấy thỏa mãn sao?”
Khi nói lời này đã chuẩn bị cho cơn giận của Trường Không Long Tường, không ngờ Trường Không Long Tường lại nói: “Vương lão bản giáo huấn phải.” Nói còn chưa xong, đã vươn một bàn tay bóp chặt cổ Vân Nguyệt Dung!
Vân Nguyệt Dung sợ tới mức hoa dung thất sắc, mặt trướng đến đỏ bừng, giãy dụa không ngớt.
“Trường Không Long Tường!” Vân Trình Di lửa giận ngút trời, muốn nhào lên; ai ngờ lại bị Vân Đỉnh Thiên ngăn trở, hắn nhìn chằm chằm Bán Hạ đang ở trong lòng Trường Không Long Tường, ngữ khí bất ổn: “Xin hỏi phương danh của Trường Không phu nhân?”
Đáng chết, lúc trước phớt lờ nữ nhân kia là muốn dùng hai tay che khuất bảo bối. Trường Không Long Tường đẩy Vân Nguyệt Dung ngã xuống mặt đất, lại vòng tay che cho Bán Hạ, “Hỏi tên của thê tử ta, Vân đại thiếu gia quả thật thông minh hơn người!”
Vân Đỉnh Thiên vội vàng nói: “Ngày đại hôn của trang chủ cũng không cho mời Vân gia, ta đây chưa từng gặp qua tôn phu nhân, xin phu nhân quay mặt lại để tại hạ xem một cái được chứ; phu nhân được ôm là do không thể đi lại đúng không? Ta cũng có quen một người què…”
Trường Không Long Tường vốn không muốn làm lớn chuyện, sợ dọa đến Bán Hạ đang bối rối, nhưng Vân Đỉnh Thiên hiển nhiên không biết y là người tàn nhẫn lãnh khốc thế nào.
Gã làm như mình không phải là người có lỗi, liền hướng về phía y muốn nhìn Bán Hạ, còn đề cập đến cái chân bị tật, Trường Không Long Tường quyết định không nhẫn nhịn nữa. Y giương tay lên, Vân Đỉnh Thiên cảnh giác muốn trốn, lại hoàn toàn trốn không được, một trận áp lực nháy mắt đánh thẳng vào mặt gã, chỉ nghe thấy ba một tiếng, khuôn mặt nhã nhặn dễ nhìn của Vân Đỉnh Thiên tựa như một một quả dưa hấu rơi vỡ trên mặt đất, trở nên huyết nhục mơ hồ!
“A — “
Vân Đỉnh Thiên gào thét kinh thiên động địa, Bán Hạ muốn quay đầu nhìn, lại bị Trường Không Long Tường ấn mặt như vào trong ngực,
Trường Không Long Tường lạnh lùng nói: “Tiểu quai không thích ta giết người, cho nên ngày hôm nay tha tội chết cho ngươi; nếu còn có lần sau, ta sẽ móc mắt cắt lưỡi ngươi, ép ngươi ăn hết!”
Tiếp theo, lại đổi thành ngữ khí thản nhiên, đối Vương Liên An nói: “Ngươi hôm nay có thể treo biển hành nghề, ta sẽ không đòi tiền lãi, cám ơn điểm tâm của ngươi, tiểu quai rất thích ăn.”
Nói dứt lời, y liền ôm Bán Hạ nghênh ngang rời đi như không có chuyện gì xảy ra, để lại mấy người sợ tới mức trợn mắt há mồm.
Bảo tùy tùng lui ra, cũng không cưỡi ngựa, Trường Không Long Tường cứ như vậy ôm Bán Hạ đi qua ngã tư đường, một thân khí chất quý tộc cùng thần thái nhàn nhã hoàn toàn không hợp với cảnh chợ búa.
“Long Tường” Bán Hạ nằm trên lồng ngực Trường Không Long Tường, một lúc lâu mới mở miệng nói chuyện: “Ngươi làm đại thiếu gia bị thương sao?”
Trường Không Long Tường cúi đầu nhìn nhìn bảo bối, nhẹ nhàng lên tiếng: “Ừ.”
Bán Hạ lại trầm mặc, sau một lúc lâu mới lại hỏi: “Rất nặng sao?”
“Thương da thịt thôi.” Trường Không Long Tường lạnh như băng trả lời: “Gã vốn đáng chết.”
Bán Hạ vội vàng túm lấy ống tay áo nam nhân: “Long Tường, quên đi, được không?”
Trường Không Long Tường nhíu mày nhìn Bán Hạ, trầm giọng nói: “Không nói đến gã đã từng khi dễ ngươi — chỉ bằng việc gã thông đồng làm bậy với Lữ Hưởng cũng đủ để ta giết gã rồi.”
Bán Hạ ngẩn người, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Ta không hy vọng Long Tường giết người vì ta, nhưng nếu đại thiếu gia không biết làm việc thiện, thật sự muốn đi theo người xấu đối địch với Long Tường, cho dù Long Tường không giết gã, ta… Cũng không hy vọng gã sống.”
Trường Không Long Tường khóe miệng lộ ra một nụ cười, bình thường ngay cả một con sâu nhỏ tiểu quai cũng không đành lòng giết chết, người khác làm gì hắn cũng không tức giận, duy chỉ có chuyện liên quan đến mình, tiểu đông tây ôn nhu này liền xù lông đối mặt.
Hôn hôn bảo bối, Trường Không Long Tường nghiêm túc nói với hắn: “Vô luận sau này phát sinh chuyện gì, ta cũng không muốn ngươi có cảm giác tội lỗi, ngươi phải nhớ, ngươi hiện tại là ‘Trường Không Bán Hạ’, không có chút quan hệ nào với Vân gia, hiểu không?”
Gật gật đầu, Bán Hạ nghe Trường Không Long Tường nói “Trường Không Bán Hạ” thì rốt cuộc cũng lộ ra khuôn mặt tươi cười.
Trở lại Hạ viên, Kha Nhiên ha hả cười đón chào: “Trường Không trang chủ, khuôn mặt giận dữ kia phải chăng là vì hồng nhan?”
Trường Không Long Tường cũng không thèm nhìn hắn một cái, muốn bước lên phía trước.
Kha Nhiên lại không dễ dàng buông tha y, nói tiếp: “Đánh nát cả mặt của người ta, đây là Thường Châu đệ nhất mỹ nam tử a, ngươi cũng quá đáng quá đi.”
“Ngươi có cái gì bất mãn?”
Kha Nhiên cười híp mắt nói: “Không, không có! Chỉ là nghe trinh thám báo lại thì ta thật sự hối hận tại sao ngày hôm nay không đi cùng các ngươi, có thể tận mắt thấy Long Tường phát hoả —— không uổng phí cuộc đời này a!”
Trường Không Long Tường âm trầm nói: “Ta hiện tại cũng có thể biểu diễn cho ngươi xem.”
Kha Nhiên lập tức thức thời thu hồi lại vẻ mặt hớn hở, nghiêm trang nói: “Khụ khụ, ngươi xem ta, lại luyên thuyên rồi, nói chính sự nào —— Thừa tướng có hồi âm.” Nói xong liền đưa lên một phong thư.
Trường Không Long Tường tiếp nhận lập tức mở ra xem, xem hết lại hỏi một câu chẳng liên quan: “Nhĩ Tuấn khi nào trở về?”
Kha Nhiên mỉm cười trả lời: “Đã truyền tin tới rồi —— đêm mai sẽ đến.”
Trường Không Long Tường gật gật đầu, nói: “Ngươi đi an bài, ngày mốt xuất phát.”
Ngày hôm sau, Hứa Nhĩ Tuấn quả nhiên đúng giờ trở lại, vừa vào cửa, không kịp rửa mặt liền chạy ào vào phòng Trường Không Long Tường.
Trường Không Long Tường ngồi trước bàn, đang uy Bán Hạ ăn khuya.
Hứa Nhĩ Tuấn kính cẩn trình lên lệnh bài, nói: “Trang chủ, Nhĩ Tuấn đã hoàn thành nhiệm vụ.”
Trường Không Long Tường tiếp nhận lệnh bài, hỏi: “Tìm được Vi Tuyệt chưa?”
“Dạ.” Hứa Nhĩ Tuấn đáp: “Ta làm theo lời trang chủ, lấy danh nghĩa quyên góp để ổn định nạn dân gặp thiên tai đi bái kiến Trấn Viễn tướng quân Vi Tuyệt thống lĩnh bắc cương. Sau khi cho hắn xem qua lệnh bài đại hoàng tử của trang chủ, hắn lập tức tỏ rõ thái độ, Lữ Hưởng quả nhiên đã phái người đi tìm hắn, nhưng cái tên Tuyết tướng quân cũng chẳng phải chỉ để làm cảnh, Vi Tuyệt ngay từ đầu đã cự tuyệt Lữ Hưởng. Vốn hắn tính toán một mình chống lại Lữ Hưởng, hiện tại trang chủ chủ động liên hệ với hắn, hắn vui mừng quá đỗi, lập tức đồng ý tùy trang chủ sai phái.”
Trường Không Long Tường mỉm cười, nói: “Vi Tuyệt là họ hàng xa bên hoàng tổ mẫu (bà nội thôi, vì là vợ vua nên thêm chữ hoàng vào), trước đây còn đi học với các hoàng tử, là chỗ quen biết cũ của ta, chỉ cần hắn bây giờ vẫn còn là Vi Tuyệt trước kia, vậy thì khu vực phía bắc cũng có thể coi như vật nằm trong tay ta rồi. Lĩnh Nam Lĩnh Bắc là trung tâm kinh tế, hiện tại cũng đã bị ta nắm giữ. Giang Nam tuy là dưới chân hoàng thành, có quân đội hùng hậu canh gác, nhìn sắc mặt Lữ Hưởng có vẻ không tốt; chúng ta ngày mai xuất phát xuôi nam, thành bại sẽ sớm rõ ràng.”
Hứa Nhĩ Tuấn thấy chính sự đã bàn xong, lập tức lại quay về bộ dáng vô lại, tranh cãi ầm ĩ: “Trang chủ, ngươi không đợi Nhĩ Tuấn trở về đã vội thành thân! Ta ngay cả một ly rượu mừng cũng chưa được uống đâu nhé! Ngươi cũng quá mức không nghĩa khí đi!”
Trường Không Long Tường buông chén nhỏ trong tay ra, nhẹ nhàng thay Bán Hạ lau đi nước đọng ở khóe miệng, nhìn Hứa Nhĩ Tuấn một cái, thản nhiên nói: “Ta đã an bài tiệc đãi khách ở thiên sảnh, cũng đã mời Hồng Hạnh phu nhân qua. Cho nên, hiện tại, lăn đi lĩnh thưởng đi.”
Hứa Nhĩ Tuấn nhãn tình sáng lên, vội vàng kêu to: “Tạ tạ trang chủ!” Trong nháy mắt, người liền bặt vô âm tín.
Bán Hạ ngẩng đầu nhìn Trường Không Long Tường hỏi: “Long Tường, chúng ta phải tới kinh thành sao?”
“Ừ.” Trường Không Long Tường cầm lấy kim bài được chạm khắc khéo lèo trên bàn, đeo lên cổ Bán Hạ.
“Đây là cái gì?” Bán Hạ cầm lấy kim bài nhìn, bên phải có khắc hình một con rồng, bên trái chỉ vỏn vẹn một chữ “Tường”.
Trường Không Long Tường ôn nhu nói: “Đây là lệnh bài thái tử của ta, bất luận ở nơi nào, thấy lệnh bài tức là nhìn thấy ta; vốn nó chẳng có ý nghĩa cả, nhưng hiện giờ xem ra còn có người cần nó. Mang theo nó, có chuyện xảy ra hy vọng nó có thể bảo hộ ngươi.”
Kim bài thực tinh xảo, Bán Hạ xem trong chốc lát, lại ôm cổ Trường Không Long Tường nói: “Có kim bài hay không cũng không sao cả, đã có Long Tường bảo vệ ta rồi!”
Trường Không Long Tường yết hầu trơn nhẵn bỗng nhúc nhích, khàn giọng nói: “Tiểu yêu tinh, ngươi đang mê hoặc chết ta đấy!”
Nói xong liền ôm bảo bối đứng lên, bước nhanh vào trong nội thất, quần áo cởi ra quăng đầy khắp sàn; trong phòng một đêm cảnh xuân nhộn nhạo.
Tác giả :
Thần Nông Bản Thảo Kinh