Tiểu Qua Tử
Chương 15
Editor: Calcium
Từ Tư Lễ làm màu không biết giới hạn, luôn tìm cơ hội để phô bày cơ bắp của hắn cho Diệp Hà Thanh xem, rất giống một tên chuyên môn bán thịt vịt (Câu này t k chắc khái niệm bán thịt vịt là gì nhưng đoán giống kiểu mấy vận động viên hay khoe cơ bắp theo kiểu hài hước ấy) Mấy tên bạn thân cười nhìn hắn, Diệp Hà Thanh ý thức được tất cả mọi người đang cười, tuy rằng không có ác ý nhưng không biết phải làm sao, da mặt cậu mỏng, không dám tới gần Từ Tư Lễ, liền nói: "Anh đi bơi đi, tôi ngồi đây nhìn xung quanh là tốt rồi."
Diệp Hà Thanh ngồi ở một nơi ngập tràn ánh nắng mặt trời, sắc màu ấm áp của nắng chiều chiếu lên khuôn mặt khiến khuôn mặt cậu đặc biệt dễ nhìn, mặt hồng răng trắng, vì còn bị mọi người xung quanh trêu chọc, đôi tai mỏng cũng lộ ra ngoài nắng, toát ra màu hồng nhạt.
Từ Tư Lễ trong bể bơi ngửa người si ngốc ngắm nhìn, bỗng nhiên có người hắt nước về phía hắn khiến hắn thức tỉnh, chật vật phì phì hai tiếng, quay người lại thi đấu hắt nước với người đó.
Thân hình những người trẻ tuổi phấn chấn đều là cơ bắp, mơ ước lớn nhất của Diệp Hà Thanh chính là hy vọng bản thân cậu và Tiểu Chiếu có thể có thân thể khỏe mạnh của người bình thường, không tàn tật, không sinh bệnh, muốn chạy thì chạy chứ không phải đi từng bước cũng phải lao lực.
Ánh mắt hâm mộ của cậu lưu luyến trên mỗi thân thể tuổi trẻ, mấy người đám Hoắc Kiệt đang bơi qua bơi lại mấy cái, ánh mắt cậu lại tập trung trở lại trên người Hoắc Kiệt. Cánh tay, bờ vai, eo lưng, chân của hắn, nhìn qua đều rất rắn chắc mạnh mẽ, tràn ngập sức mạnh, Diệp Hà Thanh nhìn một lát rồi không rời mắt nổi.
Từ Tư Lễ lướt qua một đường rồi bỗng nhiên bơi đến vị trí Diệp Hà Thanh đang ngồi bên bờ, dùng tay nắm lấy cẳng chân cậu đang ngâm dưới nước nói: "Cậu cũng xuống đây chơi với chúng tôi đi."
Diệp Hà Thanh giật mình, mồm miệng có chút ngập ngừng: "Tôi không bơi đâu..."
"Không sao đâu, tôi dạy cho cậu, hơn nữa còn có phao mà, nếu thật sự sợ thế cậu có thể xuống thử một lát, không cần ra giữa bể đâu."
Diệp Hà Thanh vẫn còn đang do dự, Từ Tư Lễ liền nói: "Trong nước mát lắm, bơi lội là hình thức vận động tốt nhất đó, xuống xem thử đi."
Bạn thân đụng một cái vào tay Hoắc Kiệt: "Nhìn đi, ra tay rồi kìa."
Hoắc Kiệt vục đầu xuống nước, rồi khi trồi lên thì bóng dáng thân thể của một người bên mép bể bơi lọt vào tầm mắt.
Nhóc què chỉ mặc độc một cái quần bơi, Từ Tư Lễ sớm đã ủ mưu, số đo vừa người, phác họa thân thể của cậu gầy gầy, tay chân dài nhỏ cân xứng, đặc biệt là màu da, trắng đến chói mắt.
Nhóc què quanh năm bốn mùa đi giao hàng phơi đầy nắng gió nhưng không hiểu làm sao có thể chăm sóc làn da trắng như vậy, cậu cũng không biết làm gì đành đứng ở trên bờ tiếp nhận ánh mắt của người khác lướt qua, sau đó dựa theo lời Từ Tư Lễ nói, trước tiên khởi động làm nóng. Do chân trái không tiện lắm nên tư thế nhìn rất đặc biệt, nhưng cậu tỏ ra vô cùng nghiêm túc chăm chú, chỉ có đúng hai lỗ tai là hồng hồng.
Diệp Hà Thanh thấp thỏm, nhưng nếu đã quyết định học bơi, cậu sẽ tỏ ra nghiêm túc, không lãng phí lòng tốt của Từ Tư Lễ. Cậu từ từ xuống nước, chống tay trên tay vịn của bể bơi nghe Từ Tư Lễ giải thích một số điều cần thiết chú ý khi bơi lội.
Từ Tư Lễ hỏi: "Căng thẳng hả?"
Ánh mắt Diệp Hà Thanh nghiêm cẩn gật đầu, Từ Tư Lễ cười nói: "Xuống nước kiêng kị nhất là căng thẳng, cậu mà căng thẳng thì sẽ quên mất bản thân cần làm gì, nên làm như thế nào, cậu xem có phải cậu đang theo bản năng nín thở đúng không?"
Diệp Hà Thanh hít vào một hơi thật dài, Từ Tư Lễ mà không nhắc nhở thì cậu cũng chẳng chú ý tới.
"Tôi, đúng là tôi căng thẳng hơi quá."
"Không sao, lần đầu xuống nước sao?". Hãy tìm đọc trang chính ở || TRUMtruyen. c om ||
Diệp Hà Thanh a một tiếng: "Hồi còn nhỏ có từng bơi rồi nhưng sau khi chân trái không tiện thì không tiếp xúc nữa."
Trong tâm lý Từ Tư Lễ cảm thấy đáng tiếc, nhưng không truy hỏi nhiều. hắn muốn nhân cơ hội dạy Diệp Hà Thanh bơi lội để tiếp xúc với cậu nhiều hơn, kết quả vừa rồi mấy tên bạn thân cười nhạo hắn gọi qua thi đấu, gọi đến mức khiến tâm tình hắn nhộn nhạo, quay đầu giơ ngón tay giữa về phía đó: "Đm! Thi đì thi!"
Từ Tư Lễ ngó trái ngó phải, anh trai hắn đang dựa lưng bên bờ nghỉ ngơi, nghĩ thầm trên đời này chỉ có anh trai mình là đáng tin nhất, vì thế hô to: "Canh, anh thay em dạy một chút đi ——"
Diệp Hà Thanh vốn đang thả lỏng tay chân lúc này lại trở nên khẩn trương thấp thỏm, Từ Tư Lễ thì đã theo đám người khác nhốn nháo lộn tùng phèo cả lên, Hoắc Kiệt tới thay ca, tóc hắn đang nhỏ nước, lồng ngực lấp lánh ánh nước, lồng ngực trần bằng phẳng, thời điểm mặt đối mặt khó tránh khỏi sinh ra suy nghĩ.
Diệp Hà Thanh tự biết mình không sánh bằng, cậu thấy tự ti, đơn độc ở chung với hắn khiến cậu thấy áp lực đặc biệt lớn.
Hoắc Kiệt cúi đầu, nhìn hầu kết cậu liên tục nuốt lên nuốt xuống, tỏ ra lơ đãng hỏi: "Căng thẳng sao?"
"...Có một chút."
"Không cần căng thẳng, tôi không ăn em. Thả lỏng một chút thì mới nổi trên mặt nước được."
Diệp Hà Thanh nha nha đáp ứng, Hoắc Kiệt nhìn tay chân cậu vụng về, thỉnh thoảng dùng tay sửa lại tư thế của cậu cho đúng.
"Bơi mà cứ cứng đờ như thế thì lấy phao mà bơi chơi một lát đi."
Diệp Hà Thanh không biểu tình nhưng tâm lý cậu bị đả kích.
Hoắc Kiệt ngoảnh mặt làm ngơ: "Muốn học bơi thì nghe lời."
Diệp Hà Thanh phiền muộn, ngẩng đầu nhìn, Hoắc Kiệt nói gì thì cậu sẽ chiếu theo đó mà làm.
"Tư thế tay không đúng, mông vểnh cao lên thế làm cái gì." Hoắc Kiệt nói xong liền nhẹ nhàng vỗ một cái vào phía sau cậu, Diệp Hà Thanh đột nhiên nghiêng mặt nhìn hắn, Hoắc Kiệt vẫn đang rất nghiêm túc dạy, sửa chữa tư thế sai của cậu.
Hoắc Kiệt buông tay, nhìn đôi môi nhóc què mím chặt, như có chút suy nghĩ nói: "Em rất mẫn cảm trong việc tiếp xúc tay chân với người khác sao?"
"..."
"Không nói lời nào coi như em ngầm thừa nhận, tôi không động vào em nữa, ngoan ngoãn nghe lời là được."
Diệp Hà Thanh đương nhiên không phải mẫn cảm về vấn đề đó, cậu đã ôm Diệp Tiểu Chiếu rất nhiều lần. Chỉ là do nguyên nhân khi làm việc cậu gặp phải không ít khách hàng lợi dụng cậu nên trong lòng ít nhiều có sự phòng bị.
Hoắc Kiệt quan sát thần thái của nhóc què, cảm thấy rất thú vị.
"Em cảm thấy tôi cố ý sờ em à?"
Muốn sờ thì cũng phải chọn ai có vóc người đẹp mà sờ, Diệp Hà Thanh tự biết mình biết ta, đầu hơi lắc nói: "Không phải thế."
Hoắc Kiệt gật đầu: "Tôi không hứng thú lắm với việc sờ em, eo em quá nhỏ, thân thể quá gầy gò, tay chỉ cần hơi dùng sức một chút là có thể bẻ gãy, màu da lại trắng quá không hợp với con trai." vừa nói hắn vừa lén lén liếc nhìn cậu, sống lưng Diệp Hà Thanh cứng đờ, trước đề tài dễ dàng đả kích phương diện nam tính mà Hoắc Kiệt nhắc tới cậu lựa chọn ngậm miệng không đề cập tới nữa.
Hoắc Kiệt đơn giản thẳng thắn nói: "Vừa rồi em vẫn luôn nhìn tôi."
Cả người Diệp Hà Thanh lâm vào tình trạng nóng bừng, lần này Hoắc Kiệt không hỏi nữa mà nói thẳng luôn: "Em hâm mộ thân thể của tôi."
"Không cần phải tự ti về điều đó, thân thể có thể cải tạo thông qua nhiều cách vận động rèn luyện. Em xem, hiện tại có rất nhiều vận động viên thân thể có mang khuyết tật, bọn họ trên sân thi đấu đều rong ruổi khiến khán giá phấn chấn tự hào. Tuy rằng quá trình khổ cực nhưng bọn họ đều kiên trì đổ mồ hôi đạt được."
Đột nhiên chuyển phắt qua đề tài này khiến Diệp Hà Thanh kinh ngạc, sắc mặt Hoắc Kiệt hiếm khi lộ ra vẻ ôn hòa, không còn vẻ hờ hững lúc bình thường: "Lời tôi nói em cũng chỉ nên nghe một chút, chứ nếu muốn luyện tập thì thật thì vô cùng cực khổ. Em phải đi làm hàng ngày rồi mà còn cố gắng luyện tập nữa thì khác nào muốn cái mạng nhỏ của em, đạt tới hiệu quả tập thể hình phù hợp là được rồi."
Đôi môi Diệp Hà Thanh giật giật: "....Cảm ơn anh."
Sắc mặt Hoắc Kiệt khôi phục lại vẻ bình thản: "Tiếp tục luyện đi, bắt đầu từ việc bỏ cái phao bơi ấu trĩ này ra trước."
Diệp Hà Thanh đỏ mặt bỏ chiếc phao bơi màu vàng nhạt mà theo Hoắc Kiệt nói là ấu trĩ qua một bên, cậu thử cố gắng để thân thể mình nổi trên mặt nước, sau khi có thể giữ thăng bằng rồi tay chân mới bắt đầu thay đổi tư thế.
Từ Tư Lễ và đám bạn thân thi đấu vài vòng bơi lội trở về, nhìn thấy anh trai mình đang duỗi tay đỡ hờ trên bụng Diệp Hà Thanh để cậu tập bơi. Trước kia anh trai chưa từng dạy hắn bơi như thế bao giờ, quá trình đúng là không sai nhưng hắn lại cảm thấy có chút kỳ quái.
Hoắc Kiệt thấy nhóc què đã có thể tự mình bơi, liền thu hồi cánh tay đỡ hờ dưới bụng cậu, yên lặng đánh giá, mãi đến khi Diệp Hà Thanh phát hiện Hoắc Kiệt không đỡ cậu nữa thì mới cả kinh ho sặc sụa uống mấy ngụm nước.
Cậu vội vàng ổn định thân thể và tư thế, cẩn thận cảm thụ khoái cảm phiêu lưu trong nước, dòng nước luân chuyển bao bọc thân thể cậu, tự do tự tại. Cậu dần dần hưng phấn, nâng gương mặt đỏ bừng hướng Hoắc Kiệt lộ vẻ vui sướng cười.
"Tôi biết bơi rồi, tôi biết bơi rồi!"
Cậu hưng phấn bơi qua bơi lại quanh Hoắc Kiệt, giống như một chú vịt con vừa lên cạn dùng sức bay nhảy, cũng vì vậy mà không thấy được tầm mắt Hoắc Kiệt luôn chuyển động quan sát cậu bơi lội.
Từ Tư Lễ nhanh chóng gia nhập, chua xót nói: "Vẫn là anh trai em dạy giỏi, nhanh như thế mà đã học được rồi."
Hoắc Kiệt cười nhạo, ánh mắt nhìn Từ Tư Lễ như nhìn đứa em ngốc.
Diệp Hà Thanh nín thở dưới nước một lát, thời điểm trồi lên vài sợi tóc ướt dán vào mặt. Sắc trời dần tối, ánh đèn ở sân trước chiếu xuống mặt hồ, tỏa ra ánh sáng lấp lánh mỗi khi dòng nước lay động, cậu nhìn Hoắc Kiệt rồi lại nhìn qua Từ Tư Lễ, cảm giác sung sướng lan tỏa khắp ngực khiến viền mắt cậu ê ẩm, ngoài miệng vẫn luôn tươi cười.
Hoắc Kiệt nói: "Trời tối rồi."
Từ Tư Lễ mừng rỡ mở lời mời với Diệp Hà Thanh: "Ở lại ăn bữa tối đi."
Diệp Hà Thanh lúc này mới lộ ra thần sắc áy náy: "Anh trai tôi vẫn ở nhà, thân thể anh ấy không khỏe cần có người chăm sóc."
Từ Tư Lễ tỏ ra tiếc nuối, không muốn cưỡng ép cậu ở lại: "Không sao, lần sau chúng ta lại hẹn vậy."
"Vậy tôi về trước đây." Thời điểm nói chuyện cậu theo bản năng nhìn về phía Hoắc Kiệt, hắn ừm một tiếng tỏ ý, vì thế cậu lên bờ thay quần áo, vượt qua bóng đêm dày đặc trở về nhà.
Sau khi rời khỏi căn nhà kiểu tây của Hoắc gia, Diệp Hà Thanh nhắn một tin cho Diệp Tiểu Chiếu. Trên đường cậu mơ hồ cảm thấy phía sau mình dường như có ánh mắt nhìn theo, quay đầu lại chăm chú nhìn mấy lần nhưng không tìm được ai khả nghi.
Tối cuối tuần này cậu còn có lớp, sau khi ăn cơm tối cùng Diệp Tiểu Chiếu xong thì mượn chiếc xe điện đi tới trường. Mới vừa vào lớp, Trương Dương từ trước đến giờ vẫn hay nằm ngủ hoặc chơi điện thoại lại trừng trừng mắt dõi theo cậu, Diệp Hà Thanh thấy lạnh cả sống lưng, chọn vị trí cách xa Trương Dương nhất ngồi xuống nghe giảng.
Thời điểm nghỉ giữa giờ, chiếc điện thoại cậu đặt trong cặp sách rung liên tục, Diệp Hà Thanh để chế độ im lặng, sau buổi học cậu mới mở ra xem, trong hòm thư đến ngập tràn một đống tin nhắn mới.
"Tao còn đang thấy lạ là sao tao cho tiền mà mày lại không cho tao ngủ thì ra là đã sớm bám lấy Hoắc gia. Người giàu có thượng có phải rất thoải mái không, sao hả, thiếu gia Hoắc gia có phải biết chơi hơn tao không hả?"
"Mày còn tỏ ra thanh cao cái nỗi gì, trước đó còn tỏ ra thuần khiết cho tao xem? Mày đúng là đồ gái điếm xấu xa không biết xấu hổ."
Diệp Hà Thanh mặt không đổi sắc xóa toàn bộ những tin nhắn này, ánh mắt thâm độc dính lấy sau lưng cậu không hề biến mất.
Cậu cảm thấy một cảm giác phẫn nộ và bất đắc dĩ không tên trỗi dậy, Trương Dương vậy mà lại theo dõi cậu.
Từ Tư Lễ làm màu không biết giới hạn, luôn tìm cơ hội để phô bày cơ bắp của hắn cho Diệp Hà Thanh xem, rất giống một tên chuyên môn bán thịt vịt (Câu này t k chắc khái niệm bán thịt vịt là gì nhưng đoán giống kiểu mấy vận động viên hay khoe cơ bắp theo kiểu hài hước ấy) Mấy tên bạn thân cười nhìn hắn, Diệp Hà Thanh ý thức được tất cả mọi người đang cười, tuy rằng không có ác ý nhưng không biết phải làm sao, da mặt cậu mỏng, không dám tới gần Từ Tư Lễ, liền nói: "Anh đi bơi đi, tôi ngồi đây nhìn xung quanh là tốt rồi."
Diệp Hà Thanh ngồi ở một nơi ngập tràn ánh nắng mặt trời, sắc màu ấm áp của nắng chiều chiếu lên khuôn mặt khiến khuôn mặt cậu đặc biệt dễ nhìn, mặt hồng răng trắng, vì còn bị mọi người xung quanh trêu chọc, đôi tai mỏng cũng lộ ra ngoài nắng, toát ra màu hồng nhạt.
Từ Tư Lễ trong bể bơi ngửa người si ngốc ngắm nhìn, bỗng nhiên có người hắt nước về phía hắn khiến hắn thức tỉnh, chật vật phì phì hai tiếng, quay người lại thi đấu hắt nước với người đó.
Thân hình những người trẻ tuổi phấn chấn đều là cơ bắp, mơ ước lớn nhất của Diệp Hà Thanh chính là hy vọng bản thân cậu và Tiểu Chiếu có thể có thân thể khỏe mạnh của người bình thường, không tàn tật, không sinh bệnh, muốn chạy thì chạy chứ không phải đi từng bước cũng phải lao lực.
Ánh mắt hâm mộ của cậu lưu luyến trên mỗi thân thể tuổi trẻ, mấy người đám Hoắc Kiệt đang bơi qua bơi lại mấy cái, ánh mắt cậu lại tập trung trở lại trên người Hoắc Kiệt. Cánh tay, bờ vai, eo lưng, chân của hắn, nhìn qua đều rất rắn chắc mạnh mẽ, tràn ngập sức mạnh, Diệp Hà Thanh nhìn một lát rồi không rời mắt nổi.
Từ Tư Lễ lướt qua một đường rồi bỗng nhiên bơi đến vị trí Diệp Hà Thanh đang ngồi bên bờ, dùng tay nắm lấy cẳng chân cậu đang ngâm dưới nước nói: "Cậu cũng xuống đây chơi với chúng tôi đi."
Diệp Hà Thanh giật mình, mồm miệng có chút ngập ngừng: "Tôi không bơi đâu..."
"Không sao đâu, tôi dạy cho cậu, hơn nữa còn có phao mà, nếu thật sự sợ thế cậu có thể xuống thử một lát, không cần ra giữa bể đâu."
Diệp Hà Thanh vẫn còn đang do dự, Từ Tư Lễ liền nói: "Trong nước mát lắm, bơi lội là hình thức vận động tốt nhất đó, xuống xem thử đi."
Bạn thân đụng một cái vào tay Hoắc Kiệt: "Nhìn đi, ra tay rồi kìa."
Hoắc Kiệt vục đầu xuống nước, rồi khi trồi lên thì bóng dáng thân thể của một người bên mép bể bơi lọt vào tầm mắt.
Nhóc què chỉ mặc độc một cái quần bơi, Từ Tư Lễ sớm đã ủ mưu, số đo vừa người, phác họa thân thể của cậu gầy gầy, tay chân dài nhỏ cân xứng, đặc biệt là màu da, trắng đến chói mắt.
Nhóc què quanh năm bốn mùa đi giao hàng phơi đầy nắng gió nhưng không hiểu làm sao có thể chăm sóc làn da trắng như vậy, cậu cũng không biết làm gì đành đứng ở trên bờ tiếp nhận ánh mắt của người khác lướt qua, sau đó dựa theo lời Từ Tư Lễ nói, trước tiên khởi động làm nóng. Do chân trái không tiện lắm nên tư thế nhìn rất đặc biệt, nhưng cậu tỏ ra vô cùng nghiêm túc chăm chú, chỉ có đúng hai lỗ tai là hồng hồng.
Diệp Hà Thanh thấp thỏm, nhưng nếu đã quyết định học bơi, cậu sẽ tỏ ra nghiêm túc, không lãng phí lòng tốt của Từ Tư Lễ. Cậu từ từ xuống nước, chống tay trên tay vịn của bể bơi nghe Từ Tư Lễ giải thích một số điều cần thiết chú ý khi bơi lội.
Từ Tư Lễ hỏi: "Căng thẳng hả?"
Ánh mắt Diệp Hà Thanh nghiêm cẩn gật đầu, Từ Tư Lễ cười nói: "Xuống nước kiêng kị nhất là căng thẳng, cậu mà căng thẳng thì sẽ quên mất bản thân cần làm gì, nên làm như thế nào, cậu xem có phải cậu đang theo bản năng nín thở đúng không?"
Diệp Hà Thanh hít vào một hơi thật dài, Từ Tư Lễ mà không nhắc nhở thì cậu cũng chẳng chú ý tới.
"Tôi, đúng là tôi căng thẳng hơi quá."
"Không sao, lần đầu xuống nước sao?". Hãy tìm đọc trang chính ở || TRUMtruyen. c om ||
Diệp Hà Thanh a một tiếng: "Hồi còn nhỏ có từng bơi rồi nhưng sau khi chân trái không tiện thì không tiếp xúc nữa."
Trong tâm lý Từ Tư Lễ cảm thấy đáng tiếc, nhưng không truy hỏi nhiều. hắn muốn nhân cơ hội dạy Diệp Hà Thanh bơi lội để tiếp xúc với cậu nhiều hơn, kết quả vừa rồi mấy tên bạn thân cười nhạo hắn gọi qua thi đấu, gọi đến mức khiến tâm tình hắn nhộn nhạo, quay đầu giơ ngón tay giữa về phía đó: "Đm! Thi đì thi!"
Từ Tư Lễ ngó trái ngó phải, anh trai hắn đang dựa lưng bên bờ nghỉ ngơi, nghĩ thầm trên đời này chỉ có anh trai mình là đáng tin nhất, vì thế hô to: "Canh, anh thay em dạy một chút đi ——"
Diệp Hà Thanh vốn đang thả lỏng tay chân lúc này lại trở nên khẩn trương thấp thỏm, Từ Tư Lễ thì đã theo đám người khác nhốn nháo lộn tùng phèo cả lên, Hoắc Kiệt tới thay ca, tóc hắn đang nhỏ nước, lồng ngực lấp lánh ánh nước, lồng ngực trần bằng phẳng, thời điểm mặt đối mặt khó tránh khỏi sinh ra suy nghĩ.
Diệp Hà Thanh tự biết mình không sánh bằng, cậu thấy tự ti, đơn độc ở chung với hắn khiến cậu thấy áp lực đặc biệt lớn.
Hoắc Kiệt cúi đầu, nhìn hầu kết cậu liên tục nuốt lên nuốt xuống, tỏ ra lơ đãng hỏi: "Căng thẳng sao?"
"...Có một chút."
"Không cần căng thẳng, tôi không ăn em. Thả lỏng một chút thì mới nổi trên mặt nước được."
Diệp Hà Thanh nha nha đáp ứng, Hoắc Kiệt nhìn tay chân cậu vụng về, thỉnh thoảng dùng tay sửa lại tư thế của cậu cho đúng.
"Bơi mà cứ cứng đờ như thế thì lấy phao mà bơi chơi một lát đi."
Diệp Hà Thanh không biểu tình nhưng tâm lý cậu bị đả kích.
Hoắc Kiệt ngoảnh mặt làm ngơ: "Muốn học bơi thì nghe lời."
Diệp Hà Thanh phiền muộn, ngẩng đầu nhìn, Hoắc Kiệt nói gì thì cậu sẽ chiếu theo đó mà làm.
"Tư thế tay không đúng, mông vểnh cao lên thế làm cái gì." Hoắc Kiệt nói xong liền nhẹ nhàng vỗ một cái vào phía sau cậu, Diệp Hà Thanh đột nhiên nghiêng mặt nhìn hắn, Hoắc Kiệt vẫn đang rất nghiêm túc dạy, sửa chữa tư thế sai của cậu.
Hoắc Kiệt buông tay, nhìn đôi môi nhóc què mím chặt, như có chút suy nghĩ nói: "Em rất mẫn cảm trong việc tiếp xúc tay chân với người khác sao?"
"..."
"Không nói lời nào coi như em ngầm thừa nhận, tôi không động vào em nữa, ngoan ngoãn nghe lời là được."
Diệp Hà Thanh đương nhiên không phải mẫn cảm về vấn đề đó, cậu đã ôm Diệp Tiểu Chiếu rất nhiều lần. Chỉ là do nguyên nhân khi làm việc cậu gặp phải không ít khách hàng lợi dụng cậu nên trong lòng ít nhiều có sự phòng bị.
Hoắc Kiệt quan sát thần thái của nhóc què, cảm thấy rất thú vị.
"Em cảm thấy tôi cố ý sờ em à?"
Muốn sờ thì cũng phải chọn ai có vóc người đẹp mà sờ, Diệp Hà Thanh tự biết mình biết ta, đầu hơi lắc nói: "Không phải thế."
Hoắc Kiệt gật đầu: "Tôi không hứng thú lắm với việc sờ em, eo em quá nhỏ, thân thể quá gầy gò, tay chỉ cần hơi dùng sức một chút là có thể bẻ gãy, màu da lại trắng quá không hợp với con trai." vừa nói hắn vừa lén lén liếc nhìn cậu, sống lưng Diệp Hà Thanh cứng đờ, trước đề tài dễ dàng đả kích phương diện nam tính mà Hoắc Kiệt nhắc tới cậu lựa chọn ngậm miệng không đề cập tới nữa.
Hoắc Kiệt đơn giản thẳng thắn nói: "Vừa rồi em vẫn luôn nhìn tôi."
Cả người Diệp Hà Thanh lâm vào tình trạng nóng bừng, lần này Hoắc Kiệt không hỏi nữa mà nói thẳng luôn: "Em hâm mộ thân thể của tôi."
"Không cần phải tự ti về điều đó, thân thể có thể cải tạo thông qua nhiều cách vận động rèn luyện. Em xem, hiện tại có rất nhiều vận động viên thân thể có mang khuyết tật, bọn họ trên sân thi đấu đều rong ruổi khiến khán giá phấn chấn tự hào. Tuy rằng quá trình khổ cực nhưng bọn họ đều kiên trì đổ mồ hôi đạt được."
Đột nhiên chuyển phắt qua đề tài này khiến Diệp Hà Thanh kinh ngạc, sắc mặt Hoắc Kiệt hiếm khi lộ ra vẻ ôn hòa, không còn vẻ hờ hững lúc bình thường: "Lời tôi nói em cũng chỉ nên nghe một chút, chứ nếu muốn luyện tập thì thật thì vô cùng cực khổ. Em phải đi làm hàng ngày rồi mà còn cố gắng luyện tập nữa thì khác nào muốn cái mạng nhỏ của em, đạt tới hiệu quả tập thể hình phù hợp là được rồi."
Đôi môi Diệp Hà Thanh giật giật: "....Cảm ơn anh."
Sắc mặt Hoắc Kiệt khôi phục lại vẻ bình thản: "Tiếp tục luyện đi, bắt đầu từ việc bỏ cái phao bơi ấu trĩ này ra trước."
Diệp Hà Thanh đỏ mặt bỏ chiếc phao bơi màu vàng nhạt mà theo Hoắc Kiệt nói là ấu trĩ qua một bên, cậu thử cố gắng để thân thể mình nổi trên mặt nước, sau khi có thể giữ thăng bằng rồi tay chân mới bắt đầu thay đổi tư thế.
Từ Tư Lễ và đám bạn thân thi đấu vài vòng bơi lội trở về, nhìn thấy anh trai mình đang duỗi tay đỡ hờ trên bụng Diệp Hà Thanh để cậu tập bơi. Trước kia anh trai chưa từng dạy hắn bơi như thế bao giờ, quá trình đúng là không sai nhưng hắn lại cảm thấy có chút kỳ quái.
Hoắc Kiệt thấy nhóc què đã có thể tự mình bơi, liền thu hồi cánh tay đỡ hờ dưới bụng cậu, yên lặng đánh giá, mãi đến khi Diệp Hà Thanh phát hiện Hoắc Kiệt không đỡ cậu nữa thì mới cả kinh ho sặc sụa uống mấy ngụm nước.
Cậu vội vàng ổn định thân thể và tư thế, cẩn thận cảm thụ khoái cảm phiêu lưu trong nước, dòng nước luân chuyển bao bọc thân thể cậu, tự do tự tại. Cậu dần dần hưng phấn, nâng gương mặt đỏ bừng hướng Hoắc Kiệt lộ vẻ vui sướng cười.
"Tôi biết bơi rồi, tôi biết bơi rồi!"
Cậu hưng phấn bơi qua bơi lại quanh Hoắc Kiệt, giống như một chú vịt con vừa lên cạn dùng sức bay nhảy, cũng vì vậy mà không thấy được tầm mắt Hoắc Kiệt luôn chuyển động quan sát cậu bơi lội.
Từ Tư Lễ nhanh chóng gia nhập, chua xót nói: "Vẫn là anh trai em dạy giỏi, nhanh như thế mà đã học được rồi."
Hoắc Kiệt cười nhạo, ánh mắt nhìn Từ Tư Lễ như nhìn đứa em ngốc.
Diệp Hà Thanh nín thở dưới nước một lát, thời điểm trồi lên vài sợi tóc ướt dán vào mặt. Sắc trời dần tối, ánh đèn ở sân trước chiếu xuống mặt hồ, tỏa ra ánh sáng lấp lánh mỗi khi dòng nước lay động, cậu nhìn Hoắc Kiệt rồi lại nhìn qua Từ Tư Lễ, cảm giác sung sướng lan tỏa khắp ngực khiến viền mắt cậu ê ẩm, ngoài miệng vẫn luôn tươi cười.
Hoắc Kiệt nói: "Trời tối rồi."
Từ Tư Lễ mừng rỡ mở lời mời với Diệp Hà Thanh: "Ở lại ăn bữa tối đi."
Diệp Hà Thanh lúc này mới lộ ra thần sắc áy náy: "Anh trai tôi vẫn ở nhà, thân thể anh ấy không khỏe cần có người chăm sóc."
Từ Tư Lễ tỏ ra tiếc nuối, không muốn cưỡng ép cậu ở lại: "Không sao, lần sau chúng ta lại hẹn vậy."
"Vậy tôi về trước đây." Thời điểm nói chuyện cậu theo bản năng nhìn về phía Hoắc Kiệt, hắn ừm một tiếng tỏ ý, vì thế cậu lên bờ thay quần áo, vượt qua bóng đêm dày đặc trở về nhà.
Sau khi rời khỏi căn nhà kiểu tây của Hoắc gia, Diệp Hà Thanh nhắn một tin cho Diệp Tiểu Chiếu. Trên đường cậu mơ hồ cảm thấy phía sau mình dường như có ánh mắt nhìn theo, quay đầu lại chăm chú nhìn mấy lần nhưng không tìm được ai khả nghi.
Tối cuối tuần này cậu còn có lớp, sau khi ăn cơm tối cùng Diệp Tiểu Chiếu xong thì mượn chiếc xe điện đi tới trường. Mới vừa vào lớp, Trương Dương từ trước đến giờ vẫn hay nằm ngủ hoặc chơi điện thoại lại trừng trừng mắt dõi theo cậu, Diệp Hà Thanh thấy lạnh cả sống lưng, chọn vị trí cách xa Trương Dương nhất ngồi xuống nghe giảng.
Thời điểm nghỉ giữa giờ, chiếc điện thoại cậu đặt trong cặp sách rung liên tục, Diệp Hà Thanh để chế độ im lặng, sau buổi học cậu mới mở ra xem, trong hòm thư đến ngập tràn một đống tin nhắn mới.
"Tao còn đang thấy lạ là sao tao cho tiền mà mày lại không cho tao ngủ thì ra là đã sớm bám lấy Hoắc gia. Người giàu có thượng có phải rất thoải mái không, sao hả, thiếu gia Hoắc gia có phải biết chơi hơn tao không hả?"
"Mày còn tỏ ra thanh cao cái nỗi gì, trước đó còn tỏ ra thuần khiết cho tao xem? Mày đúng là đồ gái điếm xấu xa không biết xấu hổ."
Diệp Hà Thanh mặt không đổi sắc xóa toàn bộ những tin nhắn này, ánh mắt thâm độc dính lấy sau lưng cậu không hề biến mất.
Cậu cảm thấy một cảm giác phẫn nộ và bất đắc dĩ không tên trỗi dậy, Trương Dương vậy mà lại theo dõi cậu.
Tác giả :
Vô Biên Khách