Tiểu Qua Tử
Chương 12
Editor: Calcium
Từ Tư Lễ thành tâm muốn mời Diệp Hà Thanh ở lại dùng bữa sáng, hắn đang chuẩn bị nói thì Hoắc Kiệt đưa cho Diệp Hà Thanh một đồ vật màu đen, là điện thoại di động.
Điện thoại Diệp Hà Thanh tối qua hết pin nên sập nguồn, Hoắc Kiệt giúp cậu sạc suốt một đêm, chiếc điện thoại di động này phải thay đầu sạc mấy lần mới có cái thích hợp, Hoắc Kiệt nhìn chằm chằm chiếc điện thoại đen như nhìn quái vật, cảm thấy khó mà tin nổi.
Vừa khởi động máy, thông báo trên điện thoại liên tiếp nhảy ra đến mức tay Diệp Hà Thanh run lên, không để ý đến Từ Tư Lễ đang nói chuyện, cậu bận cúi đầu đọc từng thông báo một.
Diệp Hà Thanh sinh hoạt rất tiết kiệm, công cụ truyền tin mua từ cửa hàng second-hand giá rẻ, di động nắp gập kiểu cũ, loại này trên thị trường hiện tại dường như đã tuyệt chủng rồi, ngoại trừ một số người của thế hệ trước vẫn còn dùng, vì thế mà trình độ dùng di động của cậu cũng ngang với các ông lão.
Chiếc điện thoại nắp gập này lúc khởi động máy còn có chuỗi đèn sáng lên nhấp nháy, Từ Tư Lễ sau khi nhìn thấy điện thoại của Diệp Hà Thanh thì biểu tình trên mặt biến hóa y như chuỗi đèn sáng nhấp nháy năm màu kia, khóe miệng run rẩy, ánh mắt nhìn về phía Hoắc Kiệt thể hiện khó mà nói hết thành lời, giống như đang được chứng kiến đồ cổ vậy.
Diệp Hà Thanh nghiêm túc ấn bàn phím số kiểu cũ, phát ra âm thanh lộc cộc. Cậu có chút nóng nảy, giải thích với hai người: "Anh của tôi nhắn tin, tối qua không liên lạc được nên anh ấy rất lo lắng. Bữa sáng tôi không ăn đâu, đến bệnh viện trước đã, chuyện tối qua cảm ơn hai anh, tôi đi trước đây."
Diệp Hà Thanh chân thành nói lời cảm ơn lần lượt gật đầu với Từ Tư Lễ và Hoắc Kiệt, cậu vội vàng ra khỏi cửa, Hoắc Kiệt và Từ Tư Lễ ở bên cửa sổ có thể nhìn thấy rõ hình ảnh của cậu.
Quần áo trắng tinh vì tư thế chạy bộ mà gió thổi qua nhìn hơi nhô lên, tư thế không quá lịch sự, chạy không nhanh lắm, một người khập khiễng thế này thì sao có thể chạy nhanh và chạy trong tư thế đẹp được chứ.
Có thể là do tia nắng mặt trời chiếu lên người nhóc què, nhìn từ sau lưng cậu có cảm giác như cậu đang nghiêm túc đuổi theo ánh mặt trời, là hình ảnh thiếu niên vô cùng sạch sẽ thuần túy. Hai người trên lầu trầm mặc nhìn về hướng đó, hơi xuất thần, mãi đến tận khi cậu khuất bóng khỏi tầm nhìn của họ.
Từ Tư Lễ hắng giọng một cái, cuống họng có chút khàn: "Anh, cậu ấy thật sự rất tốt."
Ấn tượng của Hoắc Kiệt đối với nhóc què đã thăng tiến trở thành tiểu bách hợp nên hắn ừm một tiếng, Từ Tư Lễ lại nói: "Em muốn theo đuổi em ấy."
"Em,.." Hoắc Kiệt liếc mắt qua nhìn người em trai làm việc gì cũng nôn nóng, nhiệt tình chả duy trì được mấy phút nói: "Nếu ôm tâm thái chơi đùa thì bớt đi trêu chọc nhóc ấy đi."
Bình thường Từ Tư Lễ muốn theo đuổi thích ai hay chia tay ai hắn cũng lười quản nhưng Diệp Hà Thanh đi đứng khó khăn, Hoắc Kiệt không thể để cho em trai mình bắt nạt cả một người khuyết tật như vậy được.
Thực ra Từ Tư Lễ cũng rất xoắn xuýt cái vấn đề này, hắn khổ não vò đầu bứt tai, ai cũng biết hắn là người hoa tâm, chính hắn cũng tự biết điều này, trước đây hẹn hò đều thế, mới ngày hôm trước vẫn còn thích đến chết đi sống lại, sang đến ngày thứ hai là có thể quay đầu chia tay ngay được.
"Anh, vậy để em suy nghĩ đi, nhưng trước đó kết bạn với em ấy được chứ?" Trong lòng Từ Tư Lễ đang suy nghĩ muốn tiếp xúc với Diệp Hà Thanh một thời gian, được khoảng thời gian dài mà hắn vẫn muốn theo đuổi người ta thì sẽ theo đuổi.
Diệp Tiểu Chiếu đang tức giận, khuôn mặt tái nhợt mảnh khảnh đang tỏ ra vô cùng lạnh nhạt, Diệp Hà Thanh rũ mắt thật thấp xin lỗi, nói cậu không nên tắt máy vào buổi tối, không xem tin nhắn cũng không trả lời tin nhắn của anh.
Diệp Tiểu Chiếu nói: "Tối qua anh lo lắng, nếu không phải có y tá ngăn cản thì anh đã chạy ra ngoài tìm em rồi."
"Thật xin lỗi, anh, em biết sai rồi."
Diệp Tiểu Chiếu nhìn cậu: "Tối hôm qua đi đâu?"
Diệp Hà Thanh ấp úng, Diệp Tiểu Chiếu chậm rãi cười: "Nghĩ kỹ lại rồi hãy nói chuyện, từ nhỏ đến giờ, có lời nói dối nào của em mà giấu được anh đâu?"
Diệp Hà Thanh không thể không giao sự thật ra: "Đi uống rượu, ngủ ở nhà bạn cả đêm, di động không có điện, sáng hôm sau mới đọc được tin nhắn."
Cậu cúi càng thấp, sau đó ngẩng đầu quan sát biểu tình của Diệp Tiểu Chiếu, tay ôm eo anh nhận sai: "tc, lần sau em không dám nữa đâu."
Diệp Hà Thanh lớn như bây giờ nhưng vẫn không sửa được thói quen hồi còn nhỏ. Cứ khi nào cậu làm sai bị phê bình thì sau đó sẽ dùng chiêu này để làm Diệp Tiểu Chiếu mềm lòng.
Diệp Tiểu Chiếu cúi đầu, nhìn đỉnh đầu tóc đen mềm mại của cậu, tâm tình như bay lên mây, được bông mềm bao xung quanh.
"Có bạn mới sao chưa từng nói với anh?"
Diệp Hà Thanh nói: "Gần đây mới quen bọn họ, là người tốt."
Diệp Tiểu Chiếu nhíu mày: "Mới vừa quen đã đi uống rượu với người ta, còn ngủ ở nhà họ? Em hiểu bọn họ sao?"
Diệp Hà Thanh kể cho anh nghe Từ Tư Lễ và Hoắc Kiệt là sinh viên của đại học S, Diệp Tiểu Chiếu vừa nghe không phải người bên ngoài xã hội thì tâm lý bình tĩnh hơn một chút.
Diệp Hà Thanh tiếp xúc với xã hội sớm, lòng người phức tạp, nói chuyện nửa thật nửa giả. So với những người đó, Diệp Tiểu Chiếu không phải là muốn mang thành kiến mà chỉ là anh mong Diệp Hà Thanh có thể tiếp xúc với nhiều sinh viên trong các trường học, sinh viên sẽ có sinh viên tốt, cũng có những người chưa bị xã hội nhuộm đen, tâm tư nhiễu loạn.
Nếu như không phải do tình huống của bọn họ đặc thù, Diệp Hà Thanh hiện tại hẳn đang lên lớp học chứ không phải hàng ngày phơi người dưới ánh nắng gay gắt đi giao cơm để kiếm tiền cho anh chữa bệnh.
"Thật sự có thể kết bạn với người xứng đáng, anh sẽ không trách em. Chỉ là về sau không được tùy ý ngủ lại nhà người khác, biết chưa?"
Diệp Hà Thanh hứa đi hứa lại rằng về sau sẽ không xúc động như vậy nữa, cậu hôm qua do bị Diệp Tiểu Chiếu khăng khăng không chịu tiếp nhận thận nên bị thương tâm.
Cậu khẽ nói: "tc, tối qua em xúc động là em không đúng, nhưng chuyện nào ra chuyện đó. Anh không cần thận của em thì không cần nữa, nhưng nếu về sau xuất hiện thận thích hợp, xin anh nhất định không được cự tuyệt, không được từ bỏ cơ hội đổi thận có được không?"
Diệp Tiểu Chiếu ôm lấy đầu cậu, than thở đáp ứng. Anh so với bất cứ ai cũng đều quý trọng cơ hội sống sót hơn cả, chỉ cần không phải đổi lấy quả thận của cậu, chỉ cần có cơ hội, anh phải sống, phải sống.
Anh nợ Diệp Hà Thanh quá nhiều rồi.
"Tiểu Hà,..." Diệp Tiểu Chiếu xoa xoa mái tóc mềm mại của Diệp Hà Thanh, "Em có hận người anh trai này không?"
Diệp Hà Thanh lắc đầu, không hiểu tại sao anh lại nói ra những lời này.
"Chân của em vốn có thể chữa khỏi hẳn." Diệp Tiểu Chiếu nhìn từ lúc Diệp Hà Thanh bước vào phòng liền biết ngay tối qua đứa nhỏ này bị đau, mỗi khi chân trái của cậu không thoải mái, tư thế bước đi đặc biệt cẩn thận, sợ bị nhìn ra chân tướng.
Thần sắc Diệp Hà Thanh hơi trầm lại, một giây sau nhẹ giọng nói: "Anh nói với em chuyện này để làm gì, đã qua lâu như vậy rồi, hơn nữa cũng không liên quan đến chuyện của tc, muốn trách thì trách mệnh em không tốt mà thôi."
Diệp Hà Thanh lo lắng đem lời nói không có cơ hội cứu vãn, nắm thật chặt bàn tay đang ôm trên eo Diệp Tiểu Chiếu, chăm chú nói với anh: "Mà mệnh của em như thế này là đã tốt lắm rồi, không bị vứt lại trong núi bỏ đói đến chết là tốt rồi, được Diệp gia nhận làm con nuôi, quen biết được tc tốt nhất."
Cậu chỉ nhớ việc tốt, không nhớ việc xấu, tâm địa thiện lương đều không sai, nhưng tính cách quá mức hàm hậu hiền lạnh này trong xã hội rất dễ dàng bị người khác lừa. Nếu không có Diệp Tiểu Chiếu dạy dỗ, cậu có khả năng đã bị bắt nạt đến mức không còn đường sống nữa.
Mấy ngày sau đó, gen kháng cự bệnh viện bên trong Diệp Tiểu Chiếu lại bắt đầu quấy phá. Hơn nữa ở bệnh viện thêm ngày nào là phải đóng thêm nhiều khoản phí ngày đó.
Gánh nặng sinh hoạt đã đè nặng lên người Diệp Hà Thanh rồi, Diệp Tiểu Chiếu không đành lòng tăng thêm gánh nặng cho em trai mình, nhân lúc cậu không chú ý âm thầm lách cách thanh toán, Diệp Tiểu Chiếu giải quyết thủ tục xuất viện.
"Anh, anh ở lại viện thêm một ngày đi." Diệp Hà Thanh nỗ lực giảng đạo lý với Diệp Tiểu Chiếu.
Diệp Tiểu Chiếu nhẹ nhàng lắc đầu, liệt kê ra mấy lý do để anh có thể xuất viện. Diệp Hà Thanh nghe xong sửng sốt một chút, cuối cùng cũng bị dao động đi hoàn thành thủ tục xuất viện.
Buổi trưa cậu ở nhà ăn cơm với anh, lão Chu nhân lúc nghỉ trưa gọi cho cậu một cuộc điện thoại, nói hai ngày nay cậu xin nghỉ khiến cửa hàng trưởng không vui.
Bản thân Diệp Hà Thanh cùng với tình huống đặc biệt trong nhà thì các nhân viên ở cửa hàng đều biết rõ, nhưng biết là một chuyện, bọn họ cũng là người làm công, nhà ai mà chẳng có nỗi khổ riêng kiếm sống.
Ngành nghề ăn uống phát đạt, mỗi ngày giao cơm gần như không được nghỉ lấy hơi. Diệp Hà Thanh xin nghỉ nghĩa là người khác phải thay cậu nhận thêm đơn, gánh chịu lượng công việc của cậu. Tuy rằng có trích phần trăm với bọn họ nhưng nghe qua lại người khác nói bậy, khí hậu lại nóng bức khô hanh, khó tránh khỏi không cân bằng trong tâm trạng, tỏ ý kiến riêng về cậu với cửa hàng trưởng.
Diệp Hà Thanh trầm mặc nghe xong, nói với lão Chu cậu đã hiểu rồi.
Diệp Tiểu Chiếu ngẩng đầu liền hỏi: "Điện thoại của đồng nghiệp à?"
"Dạ." Diệp Hà Thanh nhanh chóng thay đổi thần thái, đôi mắt híp cười dễ nhìn, "Anh, cửa hàng bận rộn, buổi chiều anh ở nhà nghỉ ngơi, em đến cửa hàng hỗ trợ đây."
Diệp Hà Thanh lúc xuống lầu không chú ý, trong hành lang hẹp dài thiếu chút nữa thì đụng vào hàng xóm mới đến.
"Đi cẩn thận." Đối phương cười ha ha, khóe mắt có vài vết chân chim, thời tiết nóng bức như vậy nhưng lại mặc một bộ âu phục nghiêm chỉnh.
Diệp Hà Thanh nói: "Xin lỗi, tôi có việc gấp."
"Đừng lo lắng, đi làm sao, tôi vừa mua một ít hoa quả mới, cầm hai quả ăn thử."
Diệp Hà Thanh ngại ngùng tiếp nhận rồi cúi đầu chạy xa. Trên đường đi cậu nhận được tin nhắn của Từ Tư Lễ, hỏi cậu có thời gian rảnh không.
Diệp Hà Thanh nhìn số lạ trong hộp thư, không nhớ ra bản thân cho đối phương số của mình lúc nào. Nhưng tối qua Từ Tư Lễ đã giúp đỡ cậu, về tình về lý cậu nên có thời gian tới gặp bọn họ, mang theo chút lễ vật hoặc mời họ đi ăn cơm.
"Sáng mai 11 giờ gặp mặt được không?" Cậu trả lời.
Ngày mai cậu đưa Diệp Tiểu Chiếu tới bệnh viện thẩm tách, có nửa ngày nghỉ, làm xong vẫn còn dư lại hai tiếng, mời Từ Tư Lễ và Hoắc Kiệt ăn cơm rồi chạy đi làm là được.
Từ Tư Lễ quay đầu qua nói cho Hoắc Kiệt: "Anh, em hẹn thành công rồi!"
Hoắc Kiệt mấy hôm nay phải xem tài liệu chồng chất của công ty, lít nha lít nhít mấy con số khiến cho hắn trở nên thấp thỏm phập phồng, nhìn Từ Tư Lễ thoải mái theo đuổi nhóc què như vậy, có hơi tức tức nói: "Nhãi con mặt dày."
Từ Tư Lễ nói: "Sao anh lại nói thế được, không qua hôm qua anh còn đồng ý cho em theo đuổi người ta sao."
Hoắc Kiệt nhíu mày, dưới con mắt của Từ Tư Lễ, có vẻ ý muốn kết bạn cũng giống như ý muốn theo đuổi rồi vậy.
Hoắc Kiệt châm chọc khiêu khích: "Trước tiên nhóc què phải coi trọng em đã rồi hãy nhắc tới vấn đề này."
Hôm qua sau khi Hoắc Kiệt thấy rõ ràng nhóc què là một quá hoa tiểu bách hợp xinh đẹp thì nhìn đi nhìn lại đều cảm thấy em trai mình không xứng với người ta.
Quá sạch sẽ.
Dường như bất kể là ai theo đuổi nhóc què đều sẽ đạp hỏng cậu ấy mất vậy. (Na ná như câu Bông hoa nhài cắm bãi phân trâu ấy)
————————————-
Anh bảo em zai không xứng thế anh có xứng không:v
Từ Tư Lễ thành tâm muốn mời Diệp Hà Thanh ở lại dùng bữa sáng, hắn đang chuẩn bị nói thì Hoắc Kiệt đưa cho Diệp Hà Thanh một đồ vật màu đen, là điện thoại di động.
Điện thoại Diệp Hà Thanh tối qua hết pin nên sập nguồn, Hoắc Kiệt giúp cậu sạc suốt một đêm, chiếc điện thoại di động này phải thay đầu sạc mấy lần mới có cái thích hợp, Hoắc Kiệt nhìn chằm chằm chiếc điện thoại đen như nhìn quái vật, cảm thấy khó mà tin nổi.
Vừa khởi động máy, thông báo trên điện thoại liên tiếp nhảy ra đến mức tay Diệp Hà Thanh run lên, không để ý đến Từ Tư Lễ đang nói chuyện, cậu bận cúi đầu đọc từng thông báo một.
Diệp Hà Thanh sinh hoạt rất tiết kiệm, công cụ truyền tin mua từ cửa hàng second-hand giá rẻ, di động nắp gập kiểu cũ, loại này trên thị trường hiện tại dường như đã tuyệt chủng rồi, ngoại trừ một số người của thế hệ trước vẫn còn dùng, vì thế mà trình độ dùng di động của cậu cũng ngang với các ông lão.
Chiếc điện thoại nắp gập này lúc khởi động máy còn có chuỗi đèn sáng lên nhấp nháy, Từ Tư Lễ sau khi nhìn thấy điện thoại của Diệp Hà Thanh thì biểu tình trên mặt biến hóa y như chuỗi đèn sáng nhấp nháy năm màu kia, khóe miệng run rẩy, ánh mắt nhìn về phía Hoắc Kiệt thể hiện khó mà nói hết thành lời, giống như đang được chứng kiến đồ cổ vậy.
Diệp Hà Thanh nghiêm túc ấn bàn phím số kiểu cũ, phát ra âm thanh lộc cộc. Cậu có chút nóng nảy, giải thích với hai người: "Anh của tôi nhắn tin, tối qua không liên lạc được nên anh ấy rất lo lắng. Bữa sáng tôi không ăn đâu, đến bệnh viện trước đã, chuyện tối qua cảm ơn hai anh, tôi đi trước đây."
Diệp Hà Thanh chân thành nói lời cảm ơn lần lượt gật đầu với Từ Tư Lễ và Hoắc Kiệt, cậu vội vàng ra khỏi cửa, Hoắc Kiệt và Từ Tư Lễ ở bên cửa sổ có thể nhìn thấy rõ hình ảnh của cậu.
Quần áo trắng tinh vì tư thế chạy bộ mà gió thổi qua nhìn hơi nhô lên, tư thế không quá lịch sự, chạy không nhanh lắm, một người khập khiễng thế này thì sao có thể chạy nhanh và chạy trong tư thế đẹp được chứ.
Có thể là do tia nắng mặt trời chiếu lên người nhóc què, nhìn từ sau lưng cậu có cảm giác như cậu đang nghiêm túc đuổi theo ánh mặt trời, là hình ảnh thiếu niên vô cùng sạch sẽ thuần túy. Hai người trên lầu trầm mặc nhìn về hướng đó, hơi xuất thần, mãi đến tận khi cậu khuất bóng khỏi tầm nhìn của họ.
Từ Tư Lễ hắng giọng một cái, cuống họng có chút khàn: "Anh, cậu ấy thật sự rất tốt."
Ấn tượng của Hoắc Kiệt đối với nhóc què đã thăng tiến trở thành tiểu bách hợp nên hắn ừm một tiếng, Từ Tư Lễ lại nói: "Em muốn theo đuổi em ấy."
"Em,.." Hoắc Kiệt liếc mắt qua nhìn người em trai làm việc gì cũng nôn nóng, nhiệt tình chả duy trì được mấy phút nói: "Nếu ôm tâm thái chơi đùa thì bớt đi trêu chọc nhóc ấy đi."
Bình thường Từ Tư Lễ muốn theo đuổi thích ai hay chia tay ai hắn cũng lười quản nhưng Diệp Hà Thanh đi đứng khó khăn, Hoắc Kiệt không thể để cho em trai mình bắt nạt cả một người khuyết tật như vậy được.
Thực ra Từ Tư Lễ cũng rất xoắn xuýt cái vấn đề này, hắn khổ não vò đầu bứt tai, ai cũng biết hắn là người hoa tâm, chính hắn cũng tự biết điều này, trước đây hẹn hò đều thế, mới ngày hôm trước vẫn còn thích đến chết đi sống lại, sang đến ngày thứ hai là có thể quay đầu chia tay ngay được.
"Anh, vậy để em suy nghĩ đi, nhưng trước đó kết bạn với em ấy được chứ?" Trong lòng Từ Tư Lễ đang suy nghĩ muốn tiếp xúc với Diệp Hà Thanh một thời gian, được khoảng thời gian dài mà hắn vẫn muốn theo đuổi người ta thì sẽ theo đuổi.
Diệp Tiểu Chiếu đang tức giận, khuôn mặt tái nhợt mảnh khảnh đang tỏ ra vô cùng lạnh nhạt, Diệp Hà Thanh rũ mắt thật thấp xin lỗi, nói cậu không nên tắt máy vào buổi tối, không xem tin nhắn cũng không trả lời tin nhắn của anh.
Diệp Tiểu Chiếu nói: "Tối qua anh lo lắng, nếu không phải có y tá ngăn cản thì anh đã chạy ra ngoài tìm em rồi."
"Thật xin lỗi, anh, em biết sai rồi."
Diệp Tiểu Chiếu nhìn cậu: "Tối hôm qua đi đâu?"
Diệp Hà Thanh ấp úng, Diệp Tiểu Chiếu chậm rãi cười: "Nghĩ kỹ lại rồi hãy nói chuyện, từ nhỏ đến giờ, có lời nói dối nào của em mà giấu được anh đâu?"
Diệp Hà Thanh không thể không giao sự thật ra: "Đi uống rượu, ngủ ở nhà bạn cả đêm, di động không có điện, sáng hôm sau mới đọc được tin nhắn."
Cậu cúi càng thấp, sau đó ngẩng đầu quan sát biểu tình của Diệp Tiểu Chiếu, tay ôm eo anh nhận sai: "tc, lần sau em không dám nữa đâu."
Diệp Hà Thanh lớn như bây giờ nhưng vẫn không sửa được thói quen hồi còn nhỏ. Cứ khi nào cậu làm sai bị phê bình thì sau đó sẽ dùng chiêu này để làm Diệp Tiểu Chiếu mềm lòng.
Diệp Tiểu Chiếu cúi đầu, nhìn đỉnh đầu tóc đen mềm mại của cậu, tâm tình như bay lên mây, được bông mềm bao xung quanh.
"Có bạn mới sao chưa từng nói với anh?"
Diệp Hà Thanh nói: "Gần đây mới quen bọn họ, là người tốt."
Diệp Tiểu Chiếu nhíu mày: "Mới vừa quen đã đi uống rượu với người ta, còn ngủ ở nhà họ? Em hiểu bọn họ sao?"
Diệp Hà Thanh kể cho anh nghe Từ Tư Lễ và Hoắc Kiệt là sinh viên của đại học S, Diệp Tiểu Chiếu vừa nghe không phải người bên ngoài xã hội thì tâm lý bình tĩnh hơn một chút.
Diệp Hà Thanh tiếp xúc với xã hội sớm, lòng người phức tạp, nói chuyện nửa thật nửa giả. So với những người đó, Diệp Tiểu Chiếu không phải là muốn mang thành kiến mà chỉ là anh mong Diệp Hà Thanh có thể tiếp xúc với nhiều sinh viên trong các trường học, sinh viên sẽ có sinh viên tốt, cũng có những người chưa bị xã hội nhuộm đen, tâm tư nhiễu loạn.
Nếu như không phải do tình huống của bọn họ đặc thù, Diệp Hà Thanh hiện tại hẳn đang lên lớp học chứ không phải hàng ngày phơi người dưới ánh nắng gay gắt đi giao cơm để kiếm tiền cho anh chữa bệnh.
"Thật sự có thể kết bạn với người xứng đáng, anh sẽ không trách em. Chỉ là về sau không được tùy ý ngủ lại nhà người khác, biết chưa?"
Diệp Hà Thanh hứa đi hứa lại rằng về sau sẽ không xúc động như vậy nữa, cậu hôm qua do bị Diệp Tiểu Chiếu khăng khăng không chịu tiếp nhận thận nên bị thương tâm.
Cậu khẽ nói: "tc, tối qua em xúc động là em không đúng, nhưng chuyện nào ra chuyện đó. Anh không cần thận của em thì không cần nữa, nhưng nếu về sau xuất hiện thận thích hợp, xin anh nhất định không được cự tuyệt, không được từ bỏ cơ hội đổi thận có được không?"
Diệp Tiểu Chiếu ôm lấy đầu cậu, than thở đáp ứng. Anh so với bất cứ ai cũng đều quý trọng cơ hội sống sót hơn cả, chỉ cần không phải đổi lấy quả thận của cậu, chỉ cần có cơ hội, anh phải sống, phải sống.
Anh nợ Diệp Hà Thanh quá nhiều rồi.
"Tiểu Hà,..." Diệp Tiểu Chiếu xoa xoa mái tóc mềm mại của Diệp Hà Thanh, "Em có hận người anh trai này không?"
Diệp Hà Thanh lắc đầu, không hiểu tại sao anh lại nói ra những lời này.
"Chân của em vốn có thể chữa khỏi hẳn." Diệp Tiểu Chiếu nhìn từ lúc Diệp Hà Thanh bước vào phòng liền biết ngay tối qua đứa nhỏ này bị đau, mỗi khi chân trái của cậu không thoải mái, tư thế bước đi đặc biệt cẩn thận, sợ bị nhìn ra chân tướng.
Thần sắc Diệp Hà Thanh hơi trầm lại, một giây sau nhẹ giọng nói: "Anh nói với em chuyện này để làm gì, đã qua lâu như vậy rồi, hơn nữa cũng không liên quan đến chuyện của tc, muốn trách thì trách mệnh em không tốt mà thôi."
Diệp Hà Thanh lo lắng đem lời nói không có cơ hội cứu vãn, nắm thật chặt bàn tay đang ôm trên eo Diệp Tiểu Chiếu, chăm chú nói với anh: "Mà mệnh của em như thế này là đã tốt lắm rồi, không bị vứt lại trong núi bỏ đói đến chết là tốt rồi, được Diệp gia nhận làm con nuôi, quen biết được tc tốt nhất."
Cậu chỉ nhớ việc tốt, không nhớ việc xấu, tâm địa thiện lương đều không sai, nhưng tính cách quá mức hàm hậu hiền lạnh này trong xã hội rất dễ dàng bị người khác lừa. Nếu không có Diệp Tiểu Chiếu dạy dỗ, cậu có khả năng đã bị bắt nạt đến mức không còn đường sống nữa.
Mấy ngày sau đó, gen kháng cự bệnh viện bên trong Diệp Tiểu Chiếu lại bắt đầu quấy phá. Hơn nữa ở bệnh viện thêm ngày nào là phải đóng thêm nhiều khoản phí ngày đó.
Gánh nặng sinh hoạt đã đè nặng lên người Diệp Hà Thanh rồi, Diệp Tiểu Chiếu không đành lòng tăng thêm gánh nặng cho em trai mình, nhân lúc cậu không chú ý âm thầm lách cách thanh toán, Diệp Tiểu Chiếu giải quyết thủ tục xuất viện.
"Anh, anh ở lại viện thêm một ngày đi." Diệp Hà Thanh nỗ lực giảng đạo lý với Diệp Tiểu Chiếu.
Diệp Tiểu Chiếu nhẹ nhàng lắc đầu, liệt kê ra mấy lý do để anh có thể xuất viện. Diệp Hà Thanh nghe xong sửng sốt một chút, cuối cùng cũng bị dao động đi hoàn thành thủ tục xuất viện.
Buổi trưa cậu ở nhà ăn cơm với anh, lão Chu nhân lúc nghỉ trưa gọi cho cậu một cuộc điện thoại, nói hai ngày nay cậu xin nghỉ khiến cửa hàng trưởng không vui.
Bản thân Diệp Hà Thanh cùng với tình huống đặc biệt trong nhà thì các nhân viên ở cửa hàng đều biết rõ, nhưng biết là một chuyện, bọn họ cũng là người làm công, nhà ai mà chẳng có nỗi khổ riêng kiếm sống.
Ngành nghề ăn uống phát đạt, mỗi ngày giao cơm gần như không được nghỉ lấy hơi. Diệp Hà Thanh xin nghỉ nghĩa là người khác phải thay cậu nhận thêm đơn, gánh chịu lượng công việc của cậu. Tuy rằng có trích phần trăm với bọn họ nhưng nghe qua lại người khác nói bậy, khí hậu lại nóng bức khô hanh, khó tránh khỏi không cân bằng trong tâm trạng, tỏ ý kiến riêng về cậu với cửa hàng trưởng.
Diệp Hà Thanh trầm mặc nghe xong, nói với lão Chu cậu đã hiểu rồi.
Diệp Tiểu Chiếu ngẩng đầu liền hỏi: "Điện thoại của đồng nghiệp à?"
"Dạ." Diệp Hà Thanh nhanh chóng thay đổi thần thái, đôi mắt híp cười dễ nhìn, "Anh, cửa hàng bận rộn, buổi chiều anh ở nhà nghỉ ngơi, em đến cửa hàng hỗ trợ đây."
Diệp Hà Thanh lúc xuống lầu không chú ý, trong hành lang hẹp dài thiếu chút nữa thì đụng vào hàng xóm mới đến.
"Đi cẩn thận." Đối phương cười ha ha, khóe mắt có vài vết chân chim, thời tiết nóng bức như vậy nhưng lại mặc một bộ âu phục nghiêm chỉnh.
Diệp Hà Thanh nói: "Xin lỗi, tôi có việc gấp."
"Đừng lo lắng, đi làm sao, tôi vừa mua một ít hoa quả mới, cầm hai quả ăn thử."
Diệp Hà Thanh ngại ngùng tiếp nhận rồi cúi đầu chạy xa. Trên đường đi cậu nhận được tin nhắn của Từ Tư Lễ, hỏi cậu có thời gian rảnh không.
Diệp Hà Thanh nhìn số lạ trong hộp thư, không nhớ ra bản thân cho đối phương số của mình lúc nào. Nhưng tối qua Từ Tư Lễ đã giúp đỡ cậu, về tình về lý cậu nên có thời gian tới gặp bọn họ, mang theo chút lễ vật hoặc mời họ đi ăn cơm.
"Sáng mai 11 giờ gặp mặt được không?" Cậu trả lời.
Ngày mai cậu đưa Diệp Tiểu Chiếu tới bệnh viện thẩm tách, có nửa ngày nghỉ, làm xong vẫn còn dư lại hai tiếng, mời Từ Tư Lễ và Hoắc Kiệt ăn cơm rồi chạy đi làm là được.
Từ Tư Lễ quay đầu qua nói cho Hoắc Kiệt: "Anh, em hẹn thành công rồi!"
Hoắc Kiệt mấy hôm nay phải xem tài liệu chồng chất của công ty, lít nha lít nhít mấy con số khiến cho hắn trở nên thấp thỏm phập phồng, nhìn Từ Tư Lễ thoải mái theo đuổi nhóc què như vậy, có hơi tức tức nói: "Nhãi con mặt dày."
Từ Tư Lễ nói: "Sao anh lại nói thế được, không qua hôm qua anh còn đồng ý cho em theo đuổi người ta sao."
Hoắc Kiệt nhíu mày, dưới con mắt của Từ Tư Lễ, có vẻ ý muốn kết bạn cũng giống như ý muốn theo đuổi rồi vậy.
Hoắc Kiệt châm chọc khiêu khích: "Trước tiên nhóc què phải coi trọng em đã rồi hãy nhắc tới vấn đề này."
Hôm qua sau khi Hoắc Kiệt thấy rõ ràng nhóc què là một quá hoa tiểu bách hợp xinh đẹp thì nhìn đi nhìn lại đều cảm thấy em trai mình không xứng với người ta.
Quá sạch sẽ.
Dường như bất kể là ai theo đuổi nhóc què đều sẽ đạp hỏng cậu ấy mất vậy. (Na ná như câu Bông hoa nhài cắm bãi phân trâu ấy)
————————————-
Anh bảo em zai không xứng thế anh có xứng không:v
Tác giả :
Vô Biên Khách