Tiểu Ôn Nhu
Chương 51: Không đùa nữa
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Anh muốn hôn em, đồng ý chứ?”
“Uống một ngụm, để anh hôn một cái.”
Hoắc Yên sửng sốt nửa ngày, nhìn khóe môi cười cười của anh, cuối cùng hiểu rõ kế hoạch thâm sâu của người nào đó, quay đầu nói khẽ: “Không uống nữa.”
“Có cốt khí như vậy sao.”
Phó Thời Hàn cười nhạt, đưa cốc nước tới trước mặt Hoắc Yên: “Uống đi, anh đùa thôi.”
Hoắc Yên nghi ngờ nhận cốc nước, Phó Thời Hàn thuận tay nhéo mũi cô một cái.
Mỗi căn phòng trong rạp chiếu phim tư nhân đều có chủ đề tương đối đặc biệt, Phó Thời Hàn mở phòng Long Miêu, khoảng chừng 10m2, một chiếc giường kiểu Tatami (*) màu xám được đặt giữa phòng, trước mặt là một cái bàn hình vuông, bên trên có bày đồ ăn và nước uống.
(*)
Nhân viên phục vụ giúp bọn họ mở một bộ phim kinh dị Hàn Quốc có tên là《Côn Trì Nham》, lúc đi ra còn đóng cửa tắt đèn cho họ.
Trong phòng nhanh chóng tối lại, chỉ có ánh sáng yếu ớt phát ra từ màn hình chiếu.
Hoắc Yên chân trần đứng bên cạnh mép giường Tatami, đột nhiên cảm thấy mất tự nhiên.
Chẳng lẽ đợi một lúc nữa, là muốn cùng anh ngồi trên giường xem phim sao?
Cái này… quá xấu hổ.
Phó Thời Hàn ngược lại không thấy có vấn đề gì, leo lên đầu giường, dùng gối đệm sau lưng, nhíu mày liếc Hoắc Yên: “Em định đứng ở đó xem hết phim à?”
Hoắc Yên “ừm” một tiếng, ngồi xếp bằng ở mép giường, giữ một khoảng cách an toàn với anh.
Ngẩng đầu ưỡn ngực, giống như xem phim giáo dục lòng yêu nước, khuôn mặt nhỏ nhắn hết sức nghiêm túc.
Trong không gian thu hẹp, ánh sáng lờ mờ ám muội, lúc yên lặng gần như có thể nghe thấy tiếng hít thở của hai người.
Hoắc Yên thật sự có cảm giác ngồi trên bàn chông, trái tim đập thịch thịch thịch không yên.
May mà rất nhanh sau đó phim bắt đầu chiếu, cô bắt mình dồn toàn bộ lực chú ý lên cái màn hình vuông vức đối diện.
“Hoắc Yên.” Giọng nói tràn đầy từ tính của Phó Thời Hàn vang lên sau lưng, hai chữ này, bị anh mân mê trên đầu lưỡi có chút ý vị mập mờ.
“Sao… sao vậy.”
Anh không lên tiếng, thế là Hoắc Yên quay đầu lại nhìn.
Ánh sáng từ màn chiếu hắt lên khuôn mặt tuấn tú của anh khiến đường nét trên mặt càng thêm rõ ràng, vầng trán cao, cặp mắt đào hoa hẹp dài như chứa đựng tất cả ánh sáng. Anh nghiêng người dựa vào gối, mang theo một loại cảm giác lười biếng nào đó.
Như đang cố tình quyến rũ Hoắc Yên!
“Sao thế?” Hoắc Yên đỏ mặt, hỏi thăm lần nữa.
Ngón tay thon dài trắng nõn của Phó Thời Hàn gõ gõ vào chiếc gối dựa màu hồng hình đầu heo bên cạnh.
Ý rất rõ ràng, bảo cô qua đây ngồi.
Nếu bò qua, Hoắc Yên thật sự cảm thấy xấu hổ, cô giả vờ không hiểu, nghiêng đầu sang chỗ khác tiếp tục xem phim.
Nhìn bóng dáng nho nhỏ ngồi bên mép ngường, tay nắm chặt ga trải giường, cố nén hơi thở, vừa hồi hội vừa sợ hãi.
Phó Thời Hàn cảm thấy trong lòng ngứa ngáy.
“Hoắc Yên, đến đây ngồi.”
Cuối cùng anh vẫn mở miệng, ngữ điệu nghiêm túc đúng đắn y như chủ tịch hội sinh viên đang thảo luận công việc.
Hoắc Yên nói: “Anh chú ý xem đi, đừng lộn xộn nữa.”
Phó Thời Hàn hơi nhướng mày.
Nhóc con này… thật sự cho rằng tới đây xem phim sao.
Phó Thời Hàn hít sâu, ý vị sâu xa nói: “Hoắc Yên, chúng ta là người yêu, có quan hệ thân mật hơn so với người bên ngoài, hiểu chưa?”
Hoắc Yên ngoan ngoãn gật đầu: “Em biết, em chính là… có chút không được tự nhiên, dù sao chúng ta cũng vừa mới bên nhau chưa lâu.”
Vừa mới bên nhau chưa lâu, cho nên cô còn muốn thận trọng với anh một chút?
“Khi còn bé em đến nhà anh, không dám ngủ một mình, buổi tối đều chui vào chăn của anh, quên rồi sao?”
“Ôi!” Hoắc Yên vội vàng nói: “Tai nạn xấu hổ đó đừng nhắc lại có được không!”
Hơn nữa cũng đâu có thật sự ngủ với nhau, Phó Thời Hàn dỗ cô ngủ xong liền ra ghế sô pha ngủ mà.
Phó Thời Hàn cười cười, chủ động đi qua kéo cô tới bên cạnh mình, nhét một cái gối ôm hình đầu heo vào lòng cô.
Hoắc Yên ngoan ngoãn ôm gối, dần dần bỏ phòng bị xuống, Phó Thời Hàn liền kéo cả cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn vào lồng ngực mình, từ phía sau ôm lấy cô, hai người cứ như vậy bên nhau xem phim.
Thế này mới có dáng vẻ của đôi tình nhân.
Phó Thời Hàn cảm thấy dường như cô gái trong ngực vừa hồi hộp vừa xấu hổ, cả người cứng ngắc không dám cử động, giả chết giống con chuột hamster.
Anh cầm bàn tay mềm mại của Hoắc Yên, lại phát hiện bàn tay cô đổ một tầng mồ hôi mỏng.
Phó Thời Hàn chậm rãi xích lại gần bên tai cô, thấp giọng thì thầm: “Vẫn sợ anh ăn em à?”
Hơi thở nóng bỏng khiến toàn thân Hoắc Yên run lên một cái, cô tỏ vẻ trấn định, quay đầu nhìn anh: “Em… mới không sợ đâu, anh lại không thể làm gì em.”
Phó Thời Hàn cười nhạt: “Em muốn anh làm gì em?”
Hoắc Yên vội vàng quay đầu, nói: “Xem phim đi, trước đó diễn cái gì em còn chưa xem được đâu.”
Thế là Phó Thời Hàn ôm chặt Hoắc Yên, hai người cùng nhau xem phiim.
Có một lần anh phát hiện, Hoắc Yên đúng là miễn dịch với phim kinh dị, bất kể loại phim kinh dị máu me đáng sợ thế nào, cô đều mở to mắt xem say xưa, một chút cũng không sợ hãi.
“Thật sự không sợ chút nào sao?” Phó Thời Hàn hỏi.
Hoắc Yên nghiêng đầu sang chỗ khác, nháy mắt tỏ vẻ đáng yêu: “Em rất sợ mà.”
Phó Thời Hàn có chút bất đắc dĩ, ngay cả giả vờ cũng giả vờ không có tâm chút nào, anh muốn cô bị dọa cho hét lớn, sau đó, hệ số khả năng không ngừng chui vào trong lồng ngực anh, rất cao.
Hoắc Yên tiếp tục xem phim, dựa vào ngực anh cũng không còn cảm giác căng thẳng như trước nữa, anh an phận thủ thường, không có bất cứ hành vi nào vượt quá giới hạn, điều này khiến Hoắc Yên cảm thấy rất an tâm.
Thế là cô đưa tay, sờ một lọn tóc của Phó Thời Hàn.
“Lại thế rồi.”
“Ha ha.”
“Xem ra cần lập quy định.” Phó Thời Hàn cụp mắt, dịu dàng nhìn Hoắc Yên.
“Quy định gì? Sẽ không phải lại là để anh hôn một cái chứ.”
Phó Thời Hàn cười cười: “Sờ mó anh, còn muốn anh hôn, sao cứ cảm thấy là anh bị chiếm tiện nghi nhỉ.”
Hoắc Yên: …
Vâng vâng vâng, anh đẹp trai anh có quyền, thế nào cũng là anh bị chiếm tiện nghi.
“Không đùa nữa.” Phó Thời Hàn kéo cổ áo mở mấy cúc ra, sau đó nghiêm túc nói: “Anh muốn hôn em, đồng ý chứ?”
Bàn tay đang nghịch tóc anh của Hoắc Yên nắm chặt lại, gương mặt đỏ bừng, cúi đầu suy nghĩ rất lâu, cuối cùng gật nhẹ.
Cô đưa gò má mình tới, nhỏ giọng nói: “Vậy… vậy hôn trên mặt đi.”
Khuôn mặt cô xấu hổ đỏ bừng, gần trong gang tấc, tươi non ướt át như cánh hoa anh đào.
Phó Thời Hàn nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, ngay khi sắp hôn lên má, đột nhiên quay mặt cô lại, trong nháy mắt ngậm lấy môi cô.
Hoắc Yên bất ngờ mở to hai mắt, nhìn khuôn mặt anh tuấn phóng đại, cảm giác cả thế giới đều trở lên yên tĩnh.
Hai cánh môi nhẹ nhàng dính lấy nhau, đều là lần đầu nếm thử, mặc dù không có kỹ thuật, đơn giản chỉ chạm vào nhau, trong đầu vẫn như có pháo hoa nổ tung, điên đảo thần hồn.
Loại cảm giác này trước nay chưa từng trải qua, Hoắc Yên choáng váng từng cơn, cô hồi hộp đến độ không dám cử động, nhưng cơ thể nhũn xuống không chịu nghe theo khống chế, giống như bị rút sạch ý thức và sức lực.
Phó Thời Hàn thử di chuyển, túc tắc ngậm lấy đôi môi mềm mại của Hoắc Yên, trên môi giống như được bôi mật khiến anh tham lam mút vào, không nỡ rời nửa tấc, cũng không nỡ dừng lại.
“Ưm.” Hoắc Yên phát ra một tiếng kêu mềm mại càng khiến Phó Thời Hàn sa vào điên cuồng, không ngừng mút lấy môi cô.
Hai tay Hoắc Yên không kìm được đặt lên trước ngực anh, nhắm mắt lại, cảm nhận cơ thể đang điên cuồng lên xuống, vui sướng muốn chết.
Theo bản năng cắn chặt hàm răng, Phó Thời Hàn không tiến vào được, cũng không miễn cưỡng Hoắc Yên, chỉ có thể thèm thuồng cắn cắn môi dưới của cô.
Ánh mắt cô gái nhỏ mê ly, bờ môi bị hôn sưng đỏ, khuôn mặt càng xấu hổ đỏ bừng, né tránh không dám nhìn anh.
“Anh… lừa đảo.” Cô mím chặt môi, phát ra tiếng lí nhí.
“Vừa rồi, thích không?” Anh cười hỏi.
Hoắc Yên hờn dỗi nói: “Không thích.”
“Không thích, phải đẩy anh ra.” Anh nhìn cô khẩu phật tâm xà: “Anh cảm thấy em có vẻ rất hưởng thụ đấy.”
“Nào… nào có.”
“Lại một lần nữa.” Anh ngậm môi dưới của cô, nhẹ nhàng mút vào một cái.
Có điều lần này liền có phản ứng, dường như Phó Thời Hàn cảm nhận được sự rung động của cô gái trong lòng.
Cơ thể cô cực kỳ mẫn cảm.
Trong đầu Phó Thời Hàn không thể không suy nghĩ linh tinh, hơi thở cũng trở lên dồn dập hơn rất nhiều, ẩn nhẫn kiềm chế bao nhiêu năm, anh có chút không khống chế được bản thân.
“Hoắc Yên…”
“Cái gì?” Hoắc Yên ngẩng đầu hỏi anh
“Anh rất muốn.” Giọng của anh tràn đầy tình tứ, mang theo một sự rung động nào đó.
Trong nháy mắt Hoắc Yên liền hiểu anh nói rất muốn… là chỉ cái gì.
Cơ thể cô không kìm được run rẩy, Phó Thời Hàn ôm chặt Hoắc Yên hơn, sống mũi cao thẳng dụi vào gáy cô, hơi thở ấm áp làm lay động mấy sợi tóc, khiến cô hơi ngứa.
“Phó… Phó Thời Hàn… bây giờ còn chưa được.”
“Ừm?”
“Em vẫn chưa chuẩn bị xong.”
Phó Thời Hàn in những chuỗi hôn dày đặc lên cần cổ trắng nõn của cô.
“Anh chờ em.”
**
“Cái đệt! Nếu vậy cũng quá nhanh đi!”
Buổi tối, trong phòng ký túc xá 409, Lâm Sơ Ngữ dùng sức lắc lắc hai vai Hoắc Yên, gào lên: “A a a a! Giai đoạn ba a a a a (*)!”
(*) Giai đoạn tiếp xúc đụng chạm cơ thể.
“Không có không có!” Hoắc Yên tránh thoát ma trảo của cô bạn, trốn sau lưng Lạc Dĩ Nam: “Không nhanh như vậy! Chỉ là….”
“Chỉ là thế nào?” Ngay cả Tô Hoàn cũng ném tạp chí Vogue xuống, tò mò hỏi: “Ngoại trừ hôn, còn làm gì khác à, mau ngoan ngoãn khai thật từng cái.”
“Thì… hôn một chút.”
“Hôn một cái hay là hôn nhiều cái?” Lâm Sơ Ngữ hưng phấn hỏi: “Có động đầu lưỡi không, có phải rất high không!”
Tô Hoàn chọc đầu Lâm Sơ Ngữ: “Cậu nhi đồng cẩu độc thân, hiểu biết cũng nhiều nhỉ.” Sau đó chuyển hướng sang Hoắc Yên: “Có phải rất ướt át không, có sờ sờ không?”
Hoắc Yên đỏ mặt: “Không có không có, chỉ hôn bình thường thôi.”
“Bình thường, rất là bình thường, hay như thế nào?” Lâm Sơ Ngữ mân mê miệng muốn hôn Lạc Dĩ Nam, lại bị Lạc Dĩ Nam dùng năm ngón tay đè xuống: “Cô nương, thỉnh tự trọng.”
Tô Hoàn hỏi Hoắc Yên: “Kỹ thuật hôn của Phó Thời Hàn thế nào?”
“Tớ… tớ làm sao biết, thì như thế thôi.”
“Cậu có rất muốn rất muốn hay không?”
Hoắc Yên sắp khóc: “Các cậu có thể đừng SQ như vậy không!!”
(*) SQ (Social Quotient – Thông minh xã hội): khả năng biết dựa vào EQ kết hợp với sự nhạy bén trong nhận thức những cái mới nảy sinh trong xã hội để chủ động điều tiết cách ứng xử của mình trong cộng đồng. Nguồn
Lạc Dĩ Nam: “Theo quan sát của tớ, Phó Thời Hàn thuộc về kiểu muộn tao, trên lưng có thể gánh vác rất nhiều trách nhiệm, lấy năng lực học tập siêu cường của anh ta, phương diện kia hẳn là cũng không kém.”
Hoắc Yên suy sụp ôm đầu: “Các cậu quá không thuần khiết.”
Tô Hoàn nói: “Xấu hổ cái gì, mọi người đều là người trưởng thành.”
Hoắc Yên: “Cái gì mà trưởng thành, rõ ràng đều là bảo bảo (trẻ con), trong đầu các cậu suốt ngày nghĩ mấy thứ đen tối.”
Lạc Dĩ Nam mạn bất kinh tâm giơ tay: “Trừ tớ.”
Hoắc Yên tiếp tục nghĩa chính ngôn từ giáo dục: “Các cậu cần trong sáng một chút, đừng cả ngày nghĩ đến chuyện kia có được hay…”
Cô còn chưa dứt lời, dường như ý thức được cái gì, ba người trong phòng ngủ đồng thời mở to mắt nhìn về phía Lạc Dĩ Nam!
Dường như nghe được bí mật cực kỳ kinh hoàng, như ong vỡ tổ ù tới.
“Trừ cậu nghĩa là ý gì!”
“Dĩ Nam, chẳng lẽ cậu đã từng!”
“A a a a cậu không phải bảo bảo!”
Lạc Dĩ Nam hơi nhíu mày, chẳng thèm đoái hoài đến sự kinh ngạc của mấy cô bạn.
“Từng.” Cô nàng bình tĩnh nói, có vẻ như không có gì cần phải che dấu.
“Cùng ai!”
“Đại học không phải cậu không qua lại với con trai sao?”
“Hay là giấu chúng tớ sau lưng len lén…”
Lạc Dĩ Nam cụp mắt, đáy mắt thoáng hiện một tia buồn phiền.
“Trước kia từng có bạn trai, là vào năm tốt nghiệp cấp ba, không có gì khác để nói.”
Mấy người biết đây là ** (*) của bạn mình, cho nên cũng không hỏi thêm nữa.
(*) **: Chữ gì đó bị Tấn Giang đổi, chắc thuộc list từ CẤM của trang này.
Sau khi tắt đèn, mấy cô nàng bị tin tức này làm hưng phấn, kiểu gì cũng không ngủ được, cuối cùng Tô Hoàn yếu ớt mở miệng hỏi Lạc Dĩ Nam: “Một câu hỏi cuối cùng, cảm giác đó, sướng không???”
Lạc Dĩ Nam nhìn trần nhà đen như mực, bình tĩnh nói: “Rất đau.”
“Ừm.” Cả đám thất vọng thở dài.
“Nhưng là…”
Giọng cô khàn khàn, thản nhiên nói: “Nếu như rất yêu rất yêu một người, loại đau đớn đó cũng sẽ biến thành một sự vui vẻ, giống như chim ưng rơi xuống vách núi, khi gần chạm đáy lại bay trở về phía đường ranh giới vô tận của bầu trời.”
Editor: Mới yêu đương có mấy hôm mà anh Hàn đã định đè con nhà người ta xuống -.-
“Anh muốn hôn em, đồng ý chứ?”
“Uống một ngụm, để anh hôn một cái.”
Hoắc Yên sửng sốt nửa ngày, nhìn khóe môi cười cười của anh, cuối cùng hiểu rõ kế hoạch thâm sâu của người nào đó, quay đầu nói khẽ: “Không uống nữa.”
“Có cốt khí như vậy sao.”
Phó Thời Hàn cười nhạt, đưa cốc nước tới trước mặt Hoắc Yên: “Uống đi, anh đùa thôi.”
Hoắc Yên nghi ngờ nhận cốc nước, Phó Thời Hàn thuận tay nhéo mũi cô một cái.
Mỗi căn phòng trong rạp chiếu phim tư nhân đều có chủ đề tương đối đặc biệt, Phó Thời Hàn mở phòng Long Miêu, khoảng chừng 10m2, một chiếc giường kiểu Tatami (*) màu xám được đặt giữa phòng, trước mặt là một cái bàn hình vuông, bên trên có bày đồ ăn và nước uống.
(*)
Nhân viên phục vụ giúp bọn họ mở một bộ phim kinh dị Hàn Quốc có tên là《Côn Trì Nham》, lúc đi ra còn đóng cửa tắt đèn cho họ.
Trong phòng nhanh chóng tối lại, chỉ có ánh sáng yếu ớt phát ra từ màn hình chiếu.
Hoắc Yên chân trần đứng bên cạnh mép giường Tatami, đột nhiên cảm thấy mất tự nhiên.
Chẳng lẽ đợi một lúc nữa, là muốn cùng anh ngồi trên giường xem phim sao?
Cái này… quá xấu hổ.
Phó Thời Hàn ngược lại không thấy có vấn đề gì, leo lên đầu giường, dùng gối đệm sau lưng, nhíu mày liếc Hoắc Yên: “Em định đứng ở đó xem hết phim à?”
Hoắc Yên “ừm” một tiếng, ngồi xếp bằng ở mép giường, giữ một khoảng cách an toàn với anh.
Ngẩng đầu ưỡn ngực, giống như xem phim giáo dục lòng yêu nước, khuôn mặt nhỏ nhắn hết sức nghiêm túc.
Trong không gian thu hẹp, ánh sáng lờ mờ ám muội, lúc yên lặng gần như có thể nghe thấy tiếng hít thở của hai người.
Hoắc Yên thật sự có cảm giác ngồi trên bàn chông, trái tim đập thịch thịch thịch không yên.
May mà rất nhanh sau đó phim bắt đầu chiếu, cô bắt mình dồn toàn bộ lực chú ý lên cái màn hình vuông vức đối diện.
“Hoắc Yên.” Giọng nói tràn đầy từ tính của Phó Thời Hàn vang lên sau lưng, hai chữ này, bị anh mân mê trên đầu lưỡi có chút ý vị mập mờ.
“Sao… sao vậy.”
Anh không lên tiếng, thế là Hoắc Yên quay đầu lại nhìn.
Ánh sáng từ màn chiếu hắt lên khuôn mặt tuấn tú của anh khiến đường nét trên mặt càng thêm rõ ràng, vầng trán cao, cặp mắt đào hoa hẹp dài như chứa đựng tất cả ánh sáng. Anh nghiêng người dựa vào gối, mang theo một loại cảm giác lười biếng nào đó.
Như đang cố tình quyến rũ Hoắc Yên!
“Sao thế?” Hoắc Yên đỏ mặt, hỏi thăm lần nữa.
Ngón tay thon dài trắng nõn của Phó Thời Hàn gõ gõ vào chiếc gối dựa màu hồng hình đầu heo bên cạnh.
Ý rất rõ ràng, bảo cô qua đây ngồi.
Nếu bò qua, Hoắc Yên thật sự cảm thấy xấu hổ, cô giả vờ không hiểu, nghiêng đầu sang chỗ khác tiếp tục xem phim.
Nhìn bóng dáng nho nhỏ ngồi bên mép ngường, tay nắm chặt ga trải giường, cố nén hơi thở, vừa hồi hội vừa sợ hãi.
Phó Thời Hàn cảm thấy trong lòng ngứa ngáy.
“Hoắc Yên, đến đây ngồi.”
Cuối cùng anh vẫn mở miệng, ngữ điệu nghiêm túc đúng đắn y như chủ tịch hội sinh viên đang thảo luận công việc.
Hoắc Yên nói: “Anh chú ý xem đi, đừng lộn xộn nữa.”
Phó Thời Hàn hơi nhướng mày.
Nhóc con này… thật sự cho rằng tới đây xem phim sao.
Phó Thời Hàn hít sâu, ý vị sâu xa nói: “Hoắc Yên, chúng ta là người yêu, có quan hệ thân mật hơn so với người bên ngoài, hiểu chưa?”
Hoắc Yên ngoan ngoãn gật đầu: “Em biết, em chính là… có chút không được tự nhiên, dù sao chúng ta cũng vừa mới bên nhau chưa lâu.”
Vừa mới bên nhau chưa lâu, cho nên cô còn muốn thận trọng với anh một chút?
“Khi còn bé em đến nhà anh, không dám ngủ một mình, buổi tối đều chui vào chăn của anh, quên rồi sao?”
“Ôi!” Hoắc Yên vội vàng nói: “Tai nạn xấu hổ đó đừng nhắc lại có được không!”
Hơn nữa cũng đâu có thật sự ngủ với nhau, Phó Thời Hàn dỗ cô ngủ xong liền ra ghế sô pha ngủ mà.
Phó Thời Hàn cười cười, chủ động đi qua kéo cô tới bên cạnh mình, nhét một cái gối ôm hình đầu heo vào lòng cô.
Hoắc Yên ngoan ngoãn ôm gối, dần dần bỏ phòng bị xuống, Phó Thời Hàn liền kéo cả cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn vào lồng ngực mình, từ phía sau ôm lấy cô, hai người cứ như vậy bên nhau xem phim.
Thế này mới có dáng vẻ của đôi tình nhân.
Phó Thời Hàn cảm thấy dường như cô gái trong ngực vừa hồi hộp vừa xấu hổ, cả người cứng ngắc không dám cử động, giả chết giống con chuột hamster.
Anh cầm bàn tay mềm mại của Hoắc Yên, lại phát hiện bàn tay cô đổ một tầng mồ hôi mỏng.
Phó Thời Hàn chậm rãi xích lại gần bên tai cô, thấp giọng thì thầm: “Vẫn sợ anh ăn em à?”
Hơi thở nóng bỏng khiến toàn thân Hoắc Yên run lên một cái, cô tỏ vẻ trấn định, quay đầu nhìn anh: “Em… mới không sợ đâu, anh lại không thể làm gì em.”
Phó Thời Hàn cười nhạt: “Em muốn anh làm gì em?”
Hoắc Yên vội vàng quay đầu, nói: “Xem phim đi, trước đó diễn cái gì em còn chưa xem được đâu.”
Thế là Phó Thời Hàn ôm chặt Hoắc Yên, hai người cùng nhau xem phiim.
Có một lần anh phát hiện, Hoắc Yên đúng là miễn dịch với phim kinh dị, bất kể loại phim kinh dị máu me đáng sợ thế nào, cô đều mở to mắt xem say xưa, một chút cũng không sợ hãi.
“Thật sự không sợ chút nào sao?” Phó Thời Hàn hỏi.
Hoắc Yên nghiêng đầu sang chỗ khác, nháy mắt tỏ vẻ đáng yêu: “Em rất sợ mà.”
Phó Thời Hàn có chút bất đắc dĩ, ngay cả giả vờ cũng giả vờ không có tâm chút nào, anh muốn cô bị dọa cho hét lớn, sau đó, hệ số khả năng không ngừng chui vào trong lồng ngực anh, rất cao.
Hoắc Yên tiếp tục xem phim, dựa vào ngực anh cũng không còn cảm giác căng thẳng như trước nữa, anh an phận thủ thường, không có bất cứ hành vi nào vượt quá giới hạn, điều này khiến Hoắc Yên cảm thấy rất an tâm.
Thế là cô đưa tay, sờ một lọn tóc của Phó Thời Hàn.
“Lại thế rồi.”
“Ha ha.”
“Xem ra cần lập quy định.” Phó Thời Hàn cụp mắt, dịu dàng nhìn Hoắc Yên.
“Quy định gì? Sẽ không phải lại là để anh hôn một cái chứ.”
Phó Thời Hàn cười cười: “Sờ mó anh, còn muốn anh hôn, sao cứ cảm thấy là anh bị chiếm tiện nghi nhỉ.”
Hoắc Yên: …
Vâng vâng vâng, anh đẹp trai anh có quyền, thế nào cũng là anh bị chiếm tiện nghi.
“Không đùa nữa.” Phó Thời Hàn kéo cổ áo mở mấy cúc ra, sau đó nghiêm túc nói: “Anh muốn hôn em, đồng ý chứ?”
Bàn tay đang nghịch tóc anh của Hoắc Yên nắm chặt lại, gương mặt đỏ bừng, cúi đầu suy nghĩ rất lâu, cuối cùng gật nhẹ.
Cô đưa gò má mình tới, nhỏ giọng nói: “Vậy… vậy hôn trên mặt đi.”
Khuôn mặt cô xấu hổ đỏ bừng, gần trong gang tấc, tươi non ướt át như cánh hoa anh đào.
Phó Thời Hàn nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, ngay khi sắp hôn lên má, đột nhiên quay mặt cô lại, trong nháy mắt ngậm lấy môi cô.
Hoắc Yên bất ngờ mở to hai mắt, nhìn khuôn mặt anh tuấn phóng đại, cảm giác cả thế giới đều trở lên yên tĩnh.
Hai cánh môi nhẹ nhàng dính lấy nhau, đều là lần đầu nếm thử, mặc dù không có kỹ thuật, đơn giản chỉ chạm vào nhau, trong đầu vẫn như có pháo hoa nổ tung, điên đảo thần hồn.
Loại cảm giác này trước nay chưa từng trải qua, Hoắc Yên choáng váng từng cơn, cô hồi hộp đến độ không dám cử động, nhưng cơ thể nhũn xuống không chịu nghe theo khống chế, giống như bị rút sạch ý thức và sức lực.
Phó Thời Hàn thử di chuyển, túc tắc ngậm lấy đôi môi mềm mại của Hoắc Yên, trên môi giống như được bôi mật khiến anh tham lam mút vào, không nỡ rời nửa tấc, cũng không nỡ dừng lại.
“Ưm.” Hoắc Yên phát ra một tiếng kêu mềm mại càng khiến Phó Thời Hàn sa vào điên cuồng, không ngừng mút lấy môi cô.
Hai tay Hoắc Yên không kìm được đặt lên trước ngực anh, nhắm mắt lại, cảm nhận cơ thể đang điên cuồng lên xuống, vui sướng muốn chết.
Theo bản năng cắn chặt hàm răng, Phó Thời Hàn không tiến vào được, cũng không miễn cưỡng Hoắc Yên, chỉ có thể thèm thuồng cắn cắn môi dưới của cô.
Ánh mắt cô gái nhỏ mê ly, bờ môi bị hôn sưng đỏ, khuôn mặt càng xấu hổ đỏ bừng, né tránh không dám nhìn anh.
“Anh… lừa đảo.” Cô mím chặt môi, phát ra tiếng lí nhí.
“Vừa rồi, thích không?” Anh cười hỏi.
Hoắc Yên hờn dỗi nói: “Không thích.”
“Không thích, phải đẩy anh ra.” Anh nhìn cô khẩu phật tâm xà: “Anh cảm thấy em có vẻ rất hưởng thụ đấy.”
“Nào… nào có.”
“Lại một lần nữa.” Anh ngậm môi dưới của cô, nhẹ nhàng mút vào một cái.
Có điều lần này liền có phản ứng, dường như Phó Thời Hàn cảm nhận được sự rung động của cô gái trong lòng.
Cơ thể cô cực kỳ mẫn cảm.
Trong đầu Phó Thời Hàn không thể không suy nghĩ linh tinh, hơi thở cũng trở lên dồn dập hơn rất nhiều, ẩn nhẫn kiềm chế bao nhiêu năm, anh có chút không khống chế được bản thân.
“Hoắc Yên…”
“Cái gì?” Hoắc Yên ngẩng đầu hỏi anh
“Anh rất muốn.” Giọng của anh tràn đầy tình tứ, mang theo một sự rung động nào đó.
Trong nháy mắt Hoắc Yên liền hiểu anh nói rất muốn… là chỉ cái gì.
Cơ thể cô không kìm được run rẩy, Phó Thời Hàn ôm chặt Hoắc Yên hơn, sống mũi cao thẳng dụi vào gáy cô, hơi thở ấm áp làm lay động mấy sợi tóc, khiến cô hơi ngứa.
“Phó… Phó Thời Hàn… bây giờ còn chưa được.”
“Ừm?”
“Em vẫn chưa chuẩn bị xong.”
Phó Thời Hàn in những chuỗi hôn dày đặc lên cần cổ trắng nõn của cô.
“Anh chờ em.”
**
“Cái đệt! Nếu vậy cũng quá nhanh đi!”
Buổi tối, trong phòng ký túc xá 409, Lâm Sơ Ngữ dùng sức lắc lắc hai vai Hoắc Yên, gào lên: “A a a a! Giai đoạn ba a a a a (*)!”
(*) Giai đoạn tiếp xúc đụng chạm cơ thể.
“Không có không có!” Hoắc Yên tránh thoát ma trảo của cô bạn, trốn sau lưng Lạc Dĩ Nam: “Không nhanh như vậy! Chỉ là….”
“Chỉ là thế nào?” Ngay cả Tô Hoàn cũng ném tạp chí Vogue xuống, tò mò hỏi: “Ngoại trừ hôn, còn làm gì khác à, mau ngoan ngoãn khai thật từng cái.”
“Thì… hôn một chút.”
“Hôn một cái hay là hôn nhiều cái?” Lâm Sơ Ngữ hưng phấn hỏi: “Có động đầu lưỡi không, có phải rất high không!”
Tô Hoàn chọc đầu Lâm Sơ Ngữ: “Cậu nhi đồng cẩu độc thân, hiểu biết cũng nhiều nhỉ.” Sau đó chuyển hướng sang Hoắc Yên: “Có phải rất ướt át không, có sờ sờ không?”
Hoắc Yên đỏ mặt: “Không có không có, chỉ hôn bình thường thôi.”
“Bình thường, rất là bình thường, hay như thế nào?” Lâm Sơ Ngữ mân mê miệng muốn hôn Lạc Dĩ Nam, lại bị Lạc Dĩ Nam dùng năm ngón tay đè xuống: “Cô nương, thỉnh tự trọng.”
Tô Hoàn hỏi Hoắc Yên: “Kỹ thuật hôn của Phó Thời Hàn thế nào?”
“Tớ… tớ làm sao biết, thì như thế thôi.”
“Cậu có rất muốn rất muốn hay không?”
Hoắc Yên sắp khóc: “Các cậu có thể đừng SQ như vậy không!!”
(*) SQ (Social Quotient – Thông minh xã hội): khả năng biết dựa vào EQ kết hợp với sự nhạy bén trong nhận thức những cái mới nảy sinh trong xã hội để chủ động điều tiết cách ứng xử của mình trong cộng đồng. Nguồn
Lạc Dĩ Nam: “Theo quan sát của tớ, Phó Thời Hàn thuộc về kiểu muộn tao, trên lưng có thể gánh vác rất nhiều trách nhiệm, lấy năng lực học tập siêu cường của anh ta, phương diện kia hẳn là cũng không kém.”
Hoắc Yên suy sụp ôm đầu: “Các cậu quá không thuần khiết.”
Tô Hoàn nói: “Xấu hổ cái gì, mọi người đều là người trưởng thành.”
Hoắc Yên: “Cái gì mà trưởng thành, rõ ràng đều là bảo bảo (trẻ con), trong đầu các cậu suốt ngày nghĩ mấy thứ đen tối.”
Lạc Dĩ Nam mạn bất kinh tâm giơ tay: “Trừ tớ.”
Hoắc Yên tiếp tục nghĩa chính ngôn từ giáo dục: “Các cậu cần trong sáng một chút, đừng cả ngày nghĩ đến chuyện kia có được hay…”
Cô còn chưa dứt lời, dường như ý thức được cái gì, ba người trong phòng ngủ đồng thời mở to mắt nhìn về phía Lạc Dĩ Nam!
Dường như nghe được bí mật cực kỳ kinh hoàng, như ong vỡ tổ ù tới.
“Trừ cậu nghĩa là ý gì!”
“Dĩ Nam, chẳng lẽ cậu đã từng!”
“A a a a cậu không phải bảo bảo!”
Lạc Dĩ Nam hơi nhíu mày, chẳng thèm đoái hoài đến sự kinh ngạc của mấy cô bạn.
“Từng.” Cô nàng bình tĩnh nói, có vẻ như không có gì cần phải che dấu.
“Cùng ai!”
“Đại học không phải cậu không qua lại với con trai sao?”
“Hay là giấu chúng tớ sau lưng len lén…”
Lạc Dĩ Nam cụp mắt, đáy mắt thoáng hiện một tia buồn phiền.
“Trước kia từng có bạn trai, là vào năm tốt nghiệp cấp ba, không có gì khác để nói.”
Mấy người biết đây là ** (*) của bạn mình, cho nên cũng không hỏi thêm nữa.
(*) **: Chữ gì đó bị Tấn Giang đổi, chắc thuộc list từ CẤM của trang này.
Sau khi tắt đèn, mấy cô nàng bị tin tức này làm hưng phấn, kiểu gì cũng không ngủ được, cuối cùng Tô Hoàn yếu ớt mở miệng hỏi Lạc Dĩ Nam: “Một câu hỏi cuối cùng, cảm giác đó, sướng không???”
Lạc Dĩ Nam nhìn trần nhà đen như mực, bình tĩnh nói: “Rất đau.”
“Ừm.” Cả đám thất vọng thở dài.
“Nhưng là…”
Giọng cô khàn khàn, thản nhiên nói: “Nếu như rất yêu rất yêu một người, loại đau đớn đó cũng sẽ biến thành một sự vui vẻ, giống như chim ưng rơi xuống vách núi, khi gần chạm đáy lại bay trở về phía đường ranh giới vô tận của bầu trời.”
Editor: Mới yêu đương có mấy hôm mà anh Hàn đã định đè con nhà người ta xuống -.-
Tác giả :
Xuân Phong Lựu Hỏa