Tiểu Oan Gia
Chương 20
Trong một tháng, Tống Trạch thi xong trở về nhà. Lúc chạng vạng thì nhận được một tin nhắn, sau đó lập tức ra ngoài, lúc chạy qua một bụi cây nhỏ bên hồ, thình lình một cánh tay vươn ra kéo cậu vào, xuyên thấu qua bụi cây um tùm, có thể mơ hồ nhìn thấy hai bóng người đang quấn lấy nhau. Một người vừa đi ngang vừa lắc đầu: Sao mới về đã đánh nhau rồi, thật đúng là đôi oan gia!
Qua thật lâu hai người mới chui ra từ sau bụi cây. Trên tóc Tống Trạch còn vươn cọng cỏ, đôi mắt đen như mực long lanh, đôi môi củ ấu đỏ đỏ sưng sưng, thở hổn hển mắng Lâm Kính Tổ:
“Cậu là tên lưu manh!”
Lâm Kính Tổ lấy ra cọng cỏ trên tóc cậu, ngoan ngoãn mặc cậu mắng, trên mặt là nụ cười thỏa mãn.
Lão Lâm mời cả nhà giáo sư Tống sang ăn cơm, Lâm đại tẩu ngồi trong phòng khách nói với cô Vương:
“Lần này thật sự rất cảm ơn nhà chị, nếu không chúng tôi không biết phải làm sao.”
Cô Vương nói:
“Có gì đâu, chúng tôi đều nhìn Lâm Kính Tổ từ nhỏ đến lớn. Đứa nhỏ Kính Tổ này rất tốt, chị xem còn biết nấu ăn nữa, còn Tống Trạch nhà em ngay cả chiên trứng cũng không biết.”
Lão Lâm vừa đưa rượu cho giáo sư Tống vừa mắng:
“Thằng nhãi kia không có đầu óc, chỉ có chuyện này là nhờ được một chút.”
Lâm Kính Tổ đeo tạp dề bận rộn trong phòng bếp, Tống Trạch bên cạnh khinh thường bĩu môi:
“Thứ cậu làm ra có thể ăn sao?”
“Có bản lĩnh thì lát nữa cậu đừng ăn.” Lâm Kính Tổ vừa cãi lại vừa xúc xúc thức ăn trong nồi: “Gà xào hạt dẻ cậu muốn mặn một chút hay ngọt một chút?”
“Mặn một chút.”
Thìa trong tay Lâm Kính Tổ vút qua, bỏ thêm chút muối vào nồi, khóe môi nộn nộn của Tống Trạch nhếch lên, cười đến thật ngọt ngào.
Lâm Kính Tổ nấu chín canh, múc một muỗng nhỏ đưa lên miệng Tống Trạch: “Nếm thử chút, xem có đủ mùi vị chưa?”
Tống Trạch chép chép miệng, vươn đầu lưỡi phấn hồng ra liếm liếm: “Đủ rồi.”
Mắt Lâm Kính Tổ bốc lửa bùm bùm, ôm chặt eo Tống Trạch cúi đầu nói: “Tớ nếm thử.”
“Bang!” Tiếng cái muỗng bị rơi xuống mặt đất, nhóm người lớn bên ngoài ra vẻ như không có chuyện gì tiếp tục nói cười. Không phải đôi tiểu oan gia đang đánh nhau sao? Nhìn đến quen rồi.
Lâm Kính Tổ tỉ mỉ hôn lên đôi môi mềm mại như cánh hoa, đầu lưỡi luồn vào khoang miệng Tống Trạch, quấn lấy chiếc lưỡi mềm kia, ừm, đúng là đủ mùi vị rồi.
Lại bị chiếm tiện nghi. Hai chân Tống Trạch như nhũn ra dựa vào lòng Lâm Kính Tổ, hung hăng vươn tay nhéo eo hắn.
Lâm Kính Tổ thất tha thất thểu đi theo Tống Trạch đến thư viện tra tư liệu, lúc ôm chồng sách thật dày đi ra, thấy phía trước có một nữ sinh ôm cánh tay bạn trai mình, bộ dáng thân thân thiết thiết. Lâm Kính Tổ không được tự nhiên đụng đụng mu bàn tay Tống Trạch, Tống Trạch không tránh, Lâm Kính Tổ lập tức nắm bàn tay không cầm sách của cậu, mười ngón gắt gao luồn vào nhau, như đang chứng minh điều gì đó. Ngón tay Tống Trạch giật giật, Lâm Kính Tổ có chút hoảng hốt, lập tức nắm càng thêm chặt. Trên đường về nhà, Lâm Kính Tổ chạy xe đạp vù vù, vui vẻ lớn tiếng rống:
“Tớ nguyện vì cậu, biến thành Thiên Sứ trong câu chuyện đồng thoại mà cậu thích… Ai da, đừng nhéo!”
Qua thật lâu hai người mới chui ra từ sau bụi cây. Trên tóc Tống Trạch còn vươn cọng cỏ, đôi mắt đen như mực long lanh, đôi môi củ ấu đỏ đỏ sưng sưng, thở hổn hển mắng Lâm Kính Tổ:
“Cậu là tên lưu manh!”
Lâm Kính Tổ lấy ra cọng cỏ trên tóc cậu, ngoan ngoãn mặc cậu mắng, trên mặt là nụ cười thỏa mãn.
Lão Lâm mời cả nhà giáo sư Tống sang ăn cơm, Lâm đại tẩu ngồi trong phòng khách nói với cô Vương:
“Lần này thật sự rất cảm ơn nhà chị, nếu không chúng tôi không biết phải làm sao.”
Cô Vương nói:
“Có gì đâu, chúng tôi đều nhìn Lâm Kính Tổ từ nhỏ đến lớn. Đứa nhỏ Kính Tổ này rất tốt, chị xem còn biết nấu ăn nữa, còn Tống Trạch nhà em ngay cả chiên trứng cũng không biết.”
Lão Lâm vừa đưa rượu cho giáo sư Tống vừa mắng:
“Thằng nhãi kia không có đầu óc, chỉ có chuyện này là nhờ được một chút.”
Lâm Kính Tổ đeo tạp dề bận rộn trong phòng bếp, Tống Trạch bên cạnh khinh thường bĩu môi:
“Thứ cậu làm ra có thể ăn sao?”
“Có bản lĩnh thì lát nữa cậu đừng ăn.” Lâm Kính Tổ vừa cãi lại vừa xúc xúc thức ăn trong nồi: “Gà xào hạt dẻ cậu muốn mặn một chút hay ngọt một chút?”
“Mặn một chút.”
Thìa trong tay Lâm Kính Tổ vút qua, bỏ thêm chút muối vào nồi, khóe môi nộn nộn của Tống Trạch nhếch lên, cười đến thật ngọt ngào.
Lâm Kính Tổ nấu chín canh, múc một muỗng nhỏ đưa lên miệng Tống Trạch: “Nếm thử chút, xem có đủ mùi vị chưa?”
Tống Trạch chép chép miệng, vươn đầu lưỡi phấn hồng ra liếm liếm: “Đủ rồi.”
Mắt Lâm Kính Tổ bốc lửa bùm bùm, ôm chặt eo Tống Trạch cúi đầu nói: “Tớ nếm thử.”
“Bang!” Tiếng cái muỗng bị rơi xuống mặt đất, nhóm người lớn bên ngoài ra vẻ như không có chuyện gì tiếp tục nói cười. Không phải đôi tiểu oan gia đang đánh nhau sao? Nhìn đến quen rồi.
Lâm Kính Tổ tỉ mỉ hôn lên đôi môi mềm mại như cánh hoa, đầu lưỡi luồn vào khoang miệng Tống Trạch, quấn lấy chiếc lưỡi mềm kia, ừm, đúng là đủ mùi vị rồi.
Lại bị chiếm tiện nghi. Hai chân Tống Trạch như nhũn ra dựa vào lòng Lâm Kính Tổ, hung hăng vươn tay nhéo eo hắn.
Lâm Kính Tổ thất tha thất thểu đi theo Tống Trạch đến thư viện tra tư liệu, lúc ôm chồng sách thật dày đi ra, thấy phía trước có một nữ sinh ôm cánh tay bạn trai mình, bộ dáng thân thân thiết thiết. Lâm Kính Tổ không được tự nhiên đụng đụng mu bàn tay Tống Trạch, Tống Trạch không tránh, Lâm Kính Tổ lập tức nắm bàn tay không cầm sách của cậu, mười ngón gắt gao luồn vào nhau, như đang chứng minh điều gì đó. Ngón tay Tống Trạch giật giật, Lâm Kính Tổ có chút hoảng hốt, lập tức nắm càng thêm chặt. Trên đường về nhà, Lâm Kính Tổ chạy xe đạp vù vù, vui vẻ lớn tiếng rống:
“Tớ nguyện vì cậu, biến thành Thiên Sứ trong câu chuyện đồng thoại mà cậu thích… Ai da, đừng nhéo!”
Tác giả :
Thu Trì Vũ