Tiểu Nương Tử Nhà Đồ Tể
Chương 61
Từ lúc Ninh Vương tọa trấn ở huyện học, tâm Thượng mỹ nhân lại xám như tro tàn, gần như không hề quấn quít lấy Vũ Tiểu Bối nữa, Hồ Kiều rốt cục có thể yên tâm cho bọn nhỏ chơi ở huyện học. Mỗi khi tới thời gian nghỉ ngơi của mấy đứa bé thì Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối liền vọt vào giáo xá cùng chơi đùa với nhóm học sinh.
Bọn chúng gần đây rất yêu thích nuôi dưỡng sủng vật. Trong huyện học có một học sinh ở trong nội thành, lúc về nhà lên đã bế theo hai chon chó con, hai đứa nhỏ mỗi đứa được chia cho một con, khỏi nói có bao nhiêu cao hứng. Hai tiểu tử này đi trong vườn, trong tay cầm lồng thỏ, phía sau là cún con, hệt như một đám chơi bời lêu lổng, Hứa Thanh Gia nhìn thấy mấy lần thì đều muốn giáo huấn hai tiểu tử này, lại bị Hồ Kiều ngăn cản.
“Đây…đây còn ra thể thống gì?” sao cứ cảm giác bộ dáng hai tiểu tử này mang theo điểm đắc ý bừa bãi.
Đây cũng không phải là hiện tượng tốt.
Huống hồ ản tử gần nhất mà hắn xử lý chính là con trai độc nhất chơi bời lêu lổng của phú thân bản địa. hắn ta nhìn trúng một nữ tử gia hộ bần hàn, dùng hết biện pháp để lôi kéo nàng, kết quả nàng kia cũng làmột người can trường, tên ăn chơi trác táng kia còn chưa đắc thủ đượcthì nàng đã thắt cổ tự sát. sự tình nháo đến huyện nha. Huyện lệnh đại nhân tuy rằng theo nếp phán án, nhưng khi trở lại hậu viện, nhìn thấy bộ dáng hai tiểu tử ở trong vườn huyện học mang theo cún con cầm theo lồng thỏ tiêu sái, tóm lại dễ dàng liên tưởng không tốt.
Hồ Kiều cố gắng lý sự với huyện lệnh đại nhân, cho rằng bọn nhỏ thân cận với động vật chính là thiên tính, có thể bồi dưỡng lòng yêu thương. Huống hồ chính nàng nuôi đứa nhỏ, dạy dỗ một chút cũng khôngthiếu, sao có thể biến thành hoàn khố chứ? Huyện lệnh đại nhân đây là có thành kiến với phương thức giáo dưỡng của nàng.
Hứa Thanh Gia: “…”
hắn đúng là nói bọn nhỏ, nhưng gần đây tính tình A Kiều tựa hồ hơi khác lạ, nói không được nói mấy câu sẽ bắt bẻ hắn, tóm lại muốn hắnphải chịu thua. Bất quá hắn trước giờ không hề có suy nghĩ sẽ tranh cao thấp với nàng nên khi nào A Kiều tức giận thì hắn đều nhường nàng, không sao cả.
Hứa huyện lệnh lúc này nhận sai, lại đối với phương thức giáo dưỡng của nàng khen nức nở, thẳng đến khi nàng chuyển giận thành cười thìmới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Đợi buổi tối ăn cơm, Lạp Nguyệt mới bưng vịt Bát Bảo lên bàn thì Hồ Kiều bỗng che miệng chạy tới tịnh phòng, tiểu nha đầu còn không biết nàng đây là làm sao, bưng lên mũi ngửi ngửi, rất là nghi hoặc: “Vịt này mới ra lò, không có vấn đề gì, sao phu nhân ngửi thấy lại buồn nôn?”
Làm một học phách đọc nhiều sách vở, Hứa Thanh Gia lập tức liền liên tưởng đến gì đó, phân phó Lạp Nguyệt đem vịt Bát Bảo xuống, hai tiểu tử trông mong nhìn theo con vịt, dùng ánh mắt khiển trách Huyện lệnh đại nhân tàn nhẫn, Hứa Thanh Gia thấy bộ dáng này của bọn chúng thìbảo Lạp Nguyệt đem vịt đến sương phòng, lại đem mấy món mặn cho Hứa Tiểu Bảo cùng Vũ Tiểu Bối, ở đây để lại thức ăn chay là được rồi.
Lạp Nguyệt đặt vịt Bát Bảo lên trên bàn ở sương phòng, để Tiểu Hàn hầu hạ Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối ăn cơm, nàng thì đi phòng bếp truyền lời huyện lệnh đại nhân, làm mấy món ăn chay thanh đạm đem lên.
“Đúng là kỳ lạ, phu nhân ngửi được mùi vịt liền ói ra, đại nhân cũngkhông bảo kêu đại phu, chỉ dặn đưa đồ mạn ra ngoài. Trương ma ma ngài xào thêm hai đĩa thức ăn chay, chủ yếu nhẹ nhàng thanh đạm, đừng dùng mỡ lợn, dùng dầu cải xào đi.”
Trương bà tử phòng bếp nghe vậy lập tức nở nụ cười, “Chẳng lẽ phu nhân lại có hỉ? Bằng không sao lại không thể ăn thức ăn mặn.” Vừa nhặt rau vừa cảm thán, “Vẫn là vị phu nhân này của chúng ta có phúc, đại nhân thật sự là săn sóc tỉ mỉ, bả gìa này sống hơn nửa đời người rồi, chưa từng thấy nam nhân nào săn sóc như vậy. Cũng không nạp thiếp, không có nhị tâm, vợ chồng hòa hợp, nhìn thôi cũng khiến người ta vui vẻ. Hẳn là sẽ sinh thêm vài đứa nhỏ đâu...”
Nàng lải nhải lẩm bẩm, lại có một Đỗ bà tử nữa cũng cùng nói, Lạp Nguyệt nghe được một hồi chuyện xưa, lúc này mới bỏ ba đĩa xào chay vào giỏ, xách tới nhà giữa.
Nhà giữa, Hồ Kiều dưới sự hầu hạ của huyện lệnh đại nhân đã rửa mặt xong, ngồi ở một bên uống hai ngụm trà nóng, nhịn cảm giác muốn nôn xuống. Thấy huyện lệnh đại nhân chạy trước chạy sau, cười vô cùng nịnh nọt, tiến đến bên người nàng đến lấy lòng cọ hai má nàng, bị nàng đẩy ra: “nói đi, chàng làm sai chuyện gì ròi hả?” Cười không có hảo ý như vậy, ngược lại cảm giác giống thực hiện được âm mưu.
“A Kiều còn nhớ được tháng này... đã tới chưa không?”
Hồ Kiều ngây người ngẩn ngơ, thế này mới hậu tri hậu giác nhớ tới tháng này tựa hồ là lâu rồi chưa tới kinh nguyệt. Nàng mỗi ngày đều phải trông nom bọn nhỏ, lại có chuyện Ninh Vương bị thương, còn phải đề phòng Thượng mỹ nhân vô cớ gây rối, còn có chuyện của huyện học, nhiều việc dồn cùng một chỗ, nàng vậy mà quên mất chuyện này.
Vĩnh Thọ đi thỉnh đại phu đến, quả nhiên chẩn ra đã có thai hai tháng.
Hồ Kiều vuốt ve cái bụng bằng phẳng, vẫn là có vài phần lo lắng: “Thai này trăm ngàn đừng có mà ra một thằng nhóc nữa nhé?” Trong nhàđã có hai bảo bối bướng bỉnh, đã là giới hạn của nàng rồi.
Ngụy thị vào mùa thu năm ngoái lại sinh một đứa nữa, Hồ Hậu Phúc luôn ngóng trông thai thứ hai là một khuê nữ, hắn vào Nam ra Bắc chuẩn bị đều là quần áo đồ chơi cho tiểu khuê nữ, thấy đồ tốt đều muốn lưu lại cho khuê nữ làm đồ cưới... Kết quả lại sinh hạ một tiểu tử, thất vọng không lời nào có thể diễn tả được.
Nhạc mẫu hắn - Ngụy lão thái thái ở bên cạnh cười không thôi, hoàn toàn không thể hiểu nổi sao con rể lại thích khuê nữ đến vậy, Ngụy thị ôm tiểu nhi tử cho bú, còn thuận tiện liếc trắng mắt: “Nương đừng để ý! hắn đây là mắc bệnh ngốc đó thôi, ước chừng là xa cách em chồng lâu quá nên nhớ nhung nàng.”
Sau lại thời điểm Hồ Hậu Phúc đến huyện Nam Hoa thì nói với nàng việc này, còn nói cảm thấy lúc trước lúc nuôi nàng nhà đang nghèo, nay gia cảnh đã khá giả, lại sinh được một khuê nữ để cưng chiều, rồi nhìn nàng bình bình an an lập gia đình, liền thỏa mãn.
Hồ Kiều lúc ấy nhìn Hồ Hậu Phúc sau một lúc lâu, mới cười nói: “Ca ca đây là lo lắng cho muội hay vẫn là lo lắng em rể ca vậy? Chẳng lẽ muội gả không tốt sao?!”
“Muội gả rất tốt,” Hồ Hậu Phúc sờ sờ ót, cố ý thở dài: “Cũng mệt ta lúc trước chịu đánh cược cái đầu của mình, gõ đau sắp chết. Bằng khôngem rể này cũng không biết sẽ tiện nghi khuê nữ nhà ai!”
Hồ Kiều là một người bướng bỉnh, đêm đó trên bàn liền hơn một cái đầu heo muối, nghe nói... là vì đáp tạ huynh trưởng.
Hứa Thanh Gia nhìn thấy món ăn kỳ lạ này, không biết điển cố trong đó, còn quở trách nàng một câu: “Cũng là tạ cữu huynh, nên đặt mua món ngon hơn, cái đầu heo muối này thì tình là món ngon gì chứ?”
Hai huynh muội nhìn nhau cười.
Hứa Thanh Gia biết Hồ Hậu Phúc lại có thêm một đứa con trai thì liền phân phó Tiễn Chương đi bên ngoài chọn mua lễ vật cho đứa nhỏ. Sau đó cũng vuốt ve bụng Hồ Kiều, tựa hồ hận không thể xuyên thấu qua cái bụng coi trộm một chút giới tính đứa nhỏ: “Nếu như sinh một tiểu khuê nữ, ngoan ngoãn khéo léo, yên yên tĩnh tĩnh, còn có thể làm nũng, thật tốt!”
Phụ nữ có thai dễ dàng suy nghĩ miên man nhất, Hồ Kiều vừa nghe lời này lông mi đều dựng thẳng lên, trừng to hai mắt hỏi hắn: “Chàng đây là... chê tính tình ta không tốt?”
Huyện lệnh đại nhân phản ứng cực kỳ mau lẹ, lập tức liền ôm nàng khích lệ: “Sao có thể thế được? A Kiều đây là yêu ghét rõ ràng, mạnh mẽ như lửa, có tình có nghĩa, vi phu thích nhất chính là tính cách của nàng!”
Hồ Kiều được hắn nịnh bợ vô cùng vui vẻ, mới cười thành một đóa hoa lại nghe hắn nói: “Ta là đang lo, nếu như sinh một khuê nữ tính tình cũng giống A Kiều thì đi đâu tìm được một chàng rể phẩm tính tốt như ta chứ!”
“Chàng đây là... đang tâng bốc mình sao?” Hồ Kiều quả thực khôngthể tin nổi hành vi hắn uyển chuyển tự khen ngợi mình như vậy.
“Nào có! Nào có!” Huyện lệnh đại nhân vẫn rất là khiêm tốn.
- ----
Nghe nói sẽ có thêm một tiểu đệ đệ hoặc là một tiểu muội muội, Hứa Tiểu Bảo cùng Vũ Tiểu Bối vui điên rồi.
Trọng điểm hai tiểu tử này tranh chấp cũng không giống người thường.
Hứa Tiểu Bảo muốn một tiểu muội muội, “Muội muội thật tốt, xinh xinh xắn xắn, xoa bóp mặt sẽ khóc, còn không dám đánh lại...”
Lão cha hắn nghe được đứa nhỏ còn chưa sinh ra mà thằng nhãi nàyđã nghĩ khi dễ muội muội, trong lòng cười lạnh: Nếu như nương con sinh ra một tiểu khuê nữ giống như nàng thì ai khi dễ ai còn chưa chắc đâu tiểu tử thối! Đừng cao hứng quá sớm!
Bây giờ huyện lệnh đại nhân cảm thấy, kỳ thật lão bà nhà mình thật sựrất tốt, nếu như khuê nữ giống nàng, ít nhất tương lai sẽ không bị ai khi dễ, chỉ có khi dễ người khác mà thôi.
Lý do Vũ Tiểu Bối phản bác cũng là: “Liệt nhi là đệ đệ, chúng ta khi dễ còn không phải cũng sẽ khóc sao? Tuy rằng sẽ đánh lại, bất quá khẳng định đánh không lại hai ta.” Thằng bé đã thấy qua khuê nữ của Văn di nương nhà Cao Chính, được Cao nương tử nuôi bên người, thân thể yếu đuối không nói mà ngay cả khi dễ... Cũng không xuống tay được.
Nếu muội muội cũng giống bộ dáng Cao gia tiểu nương tử, chỉ im lặng ngồi ở chỗ kia, hệt như một cái cột gỗ thì thật là không tốt. Ít nhất Liệt nhi có thể khóc có thể nháo có thể khi dễ, dỗ một chút thì sẽ nín khóc mỉm cười, rất là thú vị.
Hai đứa nhóc này có tật xấu, đó là khi không có ai thì sẽ đánh nhau, mà lúc có người khác… thì sẽ đoàn kết đối ngoại.
Ngày thường ăn cơm còn tốt, tật xấu giành đồ ăn đã bị Huyện lệnh đại nhân sửa lại, ai giành đồ ăn của đối phương thì hai huynh đệ đều bị phạt đứng ở góc tường, suy nghĩ lỗi lầm, cùng nhau đói bụng. Đói hai hồi liền ngoan, tựa hồ còn gián tiếp bồi dưỡng tình huynh đệ. Nhưng tắm rửa thì... chẳng thể quản lý nổi.
Ném hai con khỉ trần trụi vào trong bồn nước, lúc đầu người phụ trách tắm cho bọn chúng-Tiểu Hàn cả người đều ước mem, sau này mỗi lần Tiểu Hàn tắm cho chúng thì đều phải chuẩn bị cho mình một bộ xiêm y sạch sẽ trước, đỡ phải cho tắm rửa cho hai đứa xong chính mình cũng ướt sũng.
Hồ Kiều lúc đó đã muốn quản, miệng đã cảnh cáo các thứ, hai tiểu tử này mới tắm xong liền bộ dáng đã biết sai, nhưng chỉ cần mới chạm vào nước thì lại lập tức đem cảnh báo của nàng ném ra sau đầu.
Dần dà Hồ Kiều cũng không để ý nữa, mặc kệ bọn chúng nháo đi.
Ba tháng sau, bụng Hồ Kiều hơi hơi to lên, vết thương của Ninh Vương điện hạ cũng đã sắp khỏi, chuẩn bị trở lại Định Biên Quân doanh. hắnlần này rời đi, Thượng mỹ nhân cũng mang đi, loạn binh đã giải, khôngcó đạo lý nội quyến của hắn vẫn để lại huyện nha Nam Hoa.
Trong mấy tháng này, Ninh Vương điện hạ cùng Vũ Tiểu Bối và Hứa Tiểu Bảo từ từ quen thuộc, một ngày luôn có một hai canh giờ chơi cùng bọn nhỏ. Vườn Huyện học rất lớn, việc vui cũng nhiều, Hồ Kiều thấy không chỉ một lần, Ninh Vương điện hạ chân dài, ngồi xổm cùng Hứa Tiểu Bảo Vũ Tiểu Bối chơi kiến.
nói là chơi, vậy thật là chơi.
Ninh Vương điện hạ đem tri thức quân sự của mình vận dụng vào trong trò chơi kiến, xây dựng địa hình thay đổi hoàn cảnh chung quanh của lũ kiến, đồng thời chọn dùng phương thức thủy công hỏa công, khi con kiến xuất ngoại kiếm ăn liền vô nhân đạo tiêu diệt hoàn toàn. Theo điểm này là có thể nhìn ra, hắn thật sự là cha ruột của bạn nhỏ Vũ Tiểu Bối, thái độ đối đãi kiến đều giống nhau.
Xuân về hoa nở, con cá bơi qua bơi lại, Ninh Vương điện hạ lại bảo Thôi ngũ lang ra bên ngoài mua sọt cần câu dạy hai tiểu tử câu cá.
Hứa Tiểu Bảo mỗi lần đều lấy chiến tích áp đảo Vũ Tiểu Bối thua khôngcòn gì, hơn nữa còn cười nhạo đệ đệ là mông khỉ, không một khắc yên tĩnh.
Về chuyện này, Ninh vương điện hạ cũng lực bất tòng tâm với con ruột mình. Đứa nhỏ này tính tình hoạt bát, không thể ngồi yên câu cá được.
đã vậy còn một lần sau lưng Hứa Tiểu Bảo vụng trộm thả cá vào sọt cho Vũ Tiểu Bối bị Hứa Tiểu Bảo bắt được. Tiểu tử này thiết diện vô tư hệt như cha hắn, dùng từ ngữ lý lẽ đã từng bị cha ruột giáo dục vô số lần ra nói Ninh Vương điện hạ không lưu tình chút nào. Cuối cùng còn bắt Hồ Kiều đi ngang qua phải phân xử.
“Nương mau tới xem, vương gia vụng trộm cho cá Tiểu Bối này, đâykhông phải là đang hại Tiểu Bối sao? Cha nói nếu yêu thương thìkhông thể cưng chiều đứa nhỏ! Đúng, chính là cưng chiều!” hắn rốt cục nắm được từ ngữ mấu chốt, huống hồ vừa lúc có thể đem tất cả lời nói ngày thường mình bị giáo huấn ra nói Ninh vương điện hạ, quả thực là vui vẻ nói không nên lời.
Hồ Kiều đứng ở trên bờ, nhìn người đang ngồi ở ven bờ, đang ngửa đầu như cười như không xem nàng sẽ phân xử như thế nào - Ninh Vương điện hạ, tuy rằng rất muốn vỗ tay tán thưởng hành vi nghé conkhông sợ hổ với con mình, nhưng là ở trước mắt Ninh vương điện hạthì vẫn là không dám hành động, chỉ gật gật đầu, “Đúng, là không thể cưng chiều, mọi việc quan trọng công bằng!”
Hứa Tiểu Bảo được mẹ mình tán đồng thì nhất thời càng cao hứng, đứng kiễng mũi chân lên vỗ vỗ vai Ninh vương điện hạ: “Mẹ con nóibiết sai mà sửa chính là đứa trẻ ngoan, Vương gia ngoan!”
Hồ Kiều lấy tay áo che mắt, tỏ vẻ không thể nhìn thẳng.
Người chưởng mười vạn binh - Ninh Vương điện hạ... loại sự tình được hài tử khen ngoan này, nàng phải mau chóng quên đi!
Ninh vương điện hạ tựa hồ tuyệt không để ý. Thái độ nhận sai còn cực kỳ tốt hướng Hứa Tiểu Bảo tỏ vẻ, từ nay về sau không bao giờ giúp Vũ Tiểu Bối như vậy nữa, hết thảy đều phải dựa vào thực lực hắn để thắng. Vũ Tiểu Bối cùng Hứa Tiểu Bảo ở cùng nhau từ nhỏ đến lớn, thua thua thắng thắng vài lần tâm tính so với Ninh vương người làm phụ thân này bình tĩnh hơn rất nhiều, hắn ước chừng là thật sự khôngthích câu cá, nếu thua thì nghỉ ngơi thôi, lập tức ném cần câu giơ tay về phía Hồ Kiều: “Nương con đói --” rõ ràng là không muốn câu cá nữa, vừa lúc mượn cơ hội chạy trốn.
Hồ Kiều vẫy tay với thằng bé,“Tiểu Bối tự mình lại đây, nương dẫn conđi ăn.”
Vũ Tiểu Bối quay đầu lè lưỡi với Hứa Tiểu Bảo, cười hì hì chạy, con chó con Hoa Miêu (mèo hoa) chạy theo phía sau. Con cún con toàn thân trắng điểm vài đốt đen, hắn liền muốn đặt tên cho nó là Hoa Miêu.
Ngay chuyện đặt tên cho chó con này mà hai tên nhóc cũng đặt theo bản năng, từ lúc Vũ Tiểu Bối đặt cho con chó của mình tên Hoa Miêuthì Hứa Tiểu Bảo lập tức đặt cho con chó của mình tên là Tiểu Ngưu, ý là con chó của mình tương lai sẽ lớn hơn Hoa Miêu, phát triển như con nghé con.
Ninh vương điện hạ nhìn con mình đi theo huyện lệnh phu nhân đi xa mới hồi thần, quay đầu nhìn thấy Hứa Tiểu Bảo hai mắt mở to thì liền búng trán thằng bé một cái: “Nhìn cái gì hả?”
Hứa Tiểu Bảo vuốt con chó nhỏ Tiểu Ngưu của mình, cười ngây ngô: “Nhìn nương con.” Lại lặp lại: “Vương gia vừa nhìn nương con!”
Ninh Vương điện hạ: “...”
“Ta đang nhìn Tiểu Bối!”
Vũ Tiểu Bối câu cá thành tích rất tệ, Ninh vương điện hạ vì bồi dưỡng lòng tự tin cho con, lúc đầu để cho Thôi ngũ lang dạy hai đứa nhỏđánh quyền, đợi sau khi hai thằng bé không khoa tay múa chân nữathì đơn giản tự mình dạy hai đứa nhỏ đánh quyền. Đến ngày hắn đi ấy, hai đứa nhỏ đã học được một bộ quyền pháp giống khuông giống dạng, chỉ là đứa nhỏ khí lực nhỏ, năng lực bắt chước cũng rất mạnh, bất quá đối với mục tiêu công kích vẫn là không có nhận thức chuẩn xác.
Vì thế Hồ Kiều đã mấy lần tìm hắn nói qua, cho rằng hai đứa nhỏ chỉ học đơn giản là được, đề cao sức chiến đấu của bọn chúng, nếu học hơn nữa, về sau sẽ càng không quản nổi.
Ninh vương điện hạ đối với huyện lệnh phu nhân tựa hồ đối hắn đãkhông còn quá khách khí, hậu tri hậu giác phát hiện, khi nào thì hắnkhông còn uy nghiêm như vậy nữa nhỉ?
Liền ngay cả Thôi ngũ lang cũng nói, trong mấy tháng dưỡng thương này, trên mặt Ninh vương điện hạ lúc nào cũng mang theo ý cười, so với bao nhiêu năm qua đều nhiều hơn, tựa hồ rất là thích ý nhàn nhã.
Ninh vương điện hạ sờ sờ mặt mình, không tự giác khóe môi liền cong lên.
hắn đi ngày ấy, vợ chồng Hứa Thanh Gia cùng Hồ Kiều tiễn đưa, đối với huyện lệnh phu nhân như trút được gánh nặng, hắn bỗng nhiên nổi lên ý xấu, “Chờ ta đi rồi sẽ đưa một võ sư đến cho Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối, hai đứa nhỏ này thích luyện võ như vậy, rèn luyện nhiều đối với thân thể mới có lợi.”
Sau đó, Ninh vương điện hạ như nguyện thấy sắc mặt huyện lệnh phu nhân thay đổi.
Nhưng thật ra Hứa huyện lệnh tựa hồ đối bọn nhỏ học võ cũng khôngphản đối, lập tức hướng hắn tỏ vẻ cảm tạ, “Hạ quan mấy năm này cảm thấy, mặc kệ là làm cái gì vẫn là phải có thân thể tốt. Mượn phong quang của vương gia, chờ võ sư đến đây hạ quan cũng đi theo học mấy chiêu, tốt xấu cường thân kiện thể.”
Thôi ngũ lang đưa một hộp gỗ vào tay Ninh vương, Ninh vương điện hạ mở ra, bên trong có hai thanh chủy thủ tinh xảo, mặt trên đều được khảm bảo thạch, “Đây là chủy thủ thời điểm bổn vương đánh giặc Thổ Phiên đoạt được, đều là lợi khí, đưa Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối phòng thân.”
hắn cầm chủy thủ từ trong hộp ra, mỗi đứa cho một cái, lại sờ sờ đầu bọn chúng: “Huynh đệ các con nhất định phải hảo hảo chơi đùa, chủy thủ là hung khí, không thể lấy thứ này để đánh nhau, biết không?!”
Hứa Tiểu Bảo cùng Vũ Tiểu Bối đã hưng phấn đến nỗi chỉ biết gật đầu liên tục, ánh mắt nhìn Ninh Vương điện hạ đều toát ra ánh sao sùng bái.
Trước mặt Ninh vương điện hạ, Hồ Kiều trực tiếp đoạt hai chủy thủ này lại, “Ta trước giữ hộ cho các con, chờ các con lớn một chút lại cho các con tự mình giữ!”
Hai đứa nhỏ liền mếu máo sắp khóc. Bất quá nhìn thấy Ninh vương điện hạ cùng với Hứa Thanh Gia đều tỏ vẻ đồng ý, liền chỉ có thể yên lặng khuất phục cường quyền, tùy ý Hồ Kiều cầm chủy thủ đi.
Thượng mỹ nhân ngồi xe, Vân di nương cùng nha hoàn cùng đi, Ninh vương cùng Thôi ngũ lang cưỡi ngựa, thị vệ đi theo phía sau.
đi đến khi không thấy được huyện Nam Hoa nữa, Ninh vương kẹp vào bụng ngựa, con ngựa liền lao đi, Thôi ngũ lang theo sát phía sau, liên tục hô: “Điện hạ, ngươi còn bị thương đó?!” Tuy rằng đại phu đã nóiqua, thương thế Ninh vương lúc trước tổn thương tới phế phủ vô cùng sâu, cần tĩnh dưỡng nửa năm nhưng trong doanh cũng không thể nửa năm không thấy chủ soái. hắn nay xem như tĩnh dưỡng không sai biệt lắm, chính là còn không thể lên ngựa đánh giặc.
Ninh vương cưỡi đoạn đường mới cho chậm lại, chóp mũi đều là khôngkhí tươi mát, mới có mưa không bao lâu, con ngựa chạy ở trên đường, ngay cả bụi bặm cũng không có.
“Ngũ Lang, ngươi có thể không biết, ta lúc trước tự thỉnh rời thành Trường An đến biên cảnh, thời điểm đi trên đường kỳ thật tâm tình vô cùng buồn khổ, nhưng là sau khi đi vào Nam Chiếu, tâm tình liền dần dần tốt lên. Nơi đây khí hậu ướt át, trừ bỏ di nhân ngôn ngữ khôngthông, mông muội thì đều tốt.” không có trong thành Trường An ngươi lừa ta gạt, không có thận trọng tính kế, chỉ cần một lòng một dạ bảo vệ tốt biên cảnh là được.
Thôi ngũ lang làm sao không hiểu, “Ta năm đó từ Thanh Hà rời đitrong tộc, trước khi nhập quân, cha mẹ hận không thể về sau cũngkhông nhận đứa con này là ta. Trong tộc không biết bao nhiêu huynh đệ cười ta, cũng may sau lại có nhị ca cùng lục lang cũng đi cùng con đường, thế này mới bớt bị người cười chê. Bất quá có đôi khi trở về thăm người thân, cha mẹ vẫn là không quá vui vẻ, nhóm đường huynh đệ trong tộc ở sau lưng cũng bàn tán không ít. Ở biên cảnh Nam Chiếu lâu, cảm thấy vẫn là nơi này thư thái.”
Ninh vương cười: “Ngươi nói đúng. Dưỡng thương mấy tháng, mọi người dưỡng thành lười biếng luôn, vợ chồng Hứa huyện lệnh nhưngthật ra cuộc sống nhàn nhã... Bổn vương cho tới bây giờ chưa từng nhàn nhã như vậy.” Cũng không biết hắn nhớ tới cái gì, ý cười trênmặt dần dần đậm thêm.
“Tính tình Hứa phu nhân nhưng thật ra...” nửa câu sau, hắn lại trực tiếp nuốt lại trong bụng, chỉ lắc đầu cười cười.
Thôi ngũ lang đoán là Ninh vương điện hạ cảm thấy lấy mình là hoàng tử, nghị luận phu nhân của hạ thần hình như không ổn nên không nóitiếp. Bất quá hắn cũng không có cố kỵ phương diện này, lập tức mở miệng cười: “Con hổ son kia, cũng chỉ có Hứa huyện lệnh mới có thể chế phục được!”
“Cũng không hẳn!” ý cười trên mặt Ninh vương điện hạ phai nhạt, kẹp bụng ngựa lại lao đi.
Thôi ngũ lang không hiểu được ý tứ lời này của hắn, chẳng lẽ Hứa phu nhân trừ bỏ Hứa huyện lệnh, còn có ai có thể hàng phục nàng sao? Bất quá lời này không tiện nói ra, hắn lại nghĩ, chỉ cần lần sau gặp mặt đừng bị Hồ Kiều - người đàn bà đanh đá kia đánh bại thì sẽ không tệ. Sau đó liền ném lời này đến sau đầu, kẹp bụng ngựa cũng đuổi theo Ninh vương điện hạ.
trên đường, một chiếc xe ngựa ở phía sau, chỉ có hai gã hộ vệ vẫn đitheo xe, không nhanh không chậm tiêu sái.
Trong xe ngựa, Vân di nương cùng nha hoàn đang khuyên Thượng mỹ nhân phải giữ vững ý chí chiến đấu, tranh thủ chiếm được Ninh vương điện hạ ân sủng, nếu không thì phải đem tiểu quận vương đến nuôi bên cạnh mình, đơn giản tự mình sinh con trai thì càng tốt.
Thượng mỹ nhân không nói một lời nào, ngã đầu liền ngủ.
Ngày ấy nàng cùng Ninh vương điện hạ đối thoại, không có người thứ ba biết.
Sau khi Ninh vương hồi doanh, Trường An thành ban thưởng cũng đến đây, trừ bỏ khao thưởng trong quân, cùng với thánh chỉ thăng quan các võ quan, quan viên truyền chỉ hộ tống đưa tới còn có hai tiểu mỹ nhân. Nghe nói là bệ hạ ở đêm trừ tịch nhớ tới hoàng trưởng tử ở biên cương xa xôi vất vả không người hầu hạ, liền để hoàng hậu ở trong cung chọn hai mỹ nhân đưa cho Ninh vương.
Hoàng hậu qua tuyển chọn kỹ lưỡng mới chọn hai mỹ nhân, lại gia tăng huấn luyện một hồi hai vị mỹ nhân mới tới biên cương.
Trong huyện nha Nam Hoa, tiễn bước Ninh vương điện hạ vợ chồng Hứa Thanh Gia lập tức nhàn hạ. Hứa Thanh Gia không cần mỗi ngày hạ nha lại đến Thính Phong Viện thỉnh an, Hồ Kiều cũng không phải thường xuyên chạy tới huyện học, trông nom cơm canh Ninh vương điện hạ, cùng với ăn uống bọn thị vệ hắn mang đến. Cho dù Ninh vương điện hạ có đưa phí ăn uống, còn mang theo mấy bà tử nấu ăn, còn mướn từ bên ngoài bốn người nấu cơm cho bọn thị vệ.
Ninh Vương điện hạ vừa đi, từ chủ đến nô đều cảm thấy cực kỳ nhẹnhõm.
Duy độc Hứa Tiểu Bảo cùng Vũ Tiểu Bối cảm thấy, thiếu đi một người chơi, tịch mịch rất nhiều.
Cao nương tử mang theo Cao Liệt đến chơi, hai tiểu tử liền nhịn khôngđược khoe ra quyền thuật của mình với Cao Liệt, vừa muốn khoe chủy thủ, chạy tới nói với Hồ Kiều, nàng liền gõ mỗi đứa một cái: “Cái đó làm sao là có thể tùy tiện đùa? Vạn nhất làm bị thương làm sao bây giờ?”
Cao nương tử vừa nghe bọn chúng có chủy thủ, lập tức liền lo lắng, cũng may Huyện lệnh phu nhân cự tuyệt, nhất thời thở dài nhẹ nhõmmột hơi, lại nói chút việc nhà.
Hai tiểu tử không làm sao được, chỉ có thể mang theo Cao Liệt nhìn con thỏ, lại cho phép Cao Liệt theo chân bọn chúng chơi với chó con.
Con thỏ lớn rất nhanh, ăn lại khỏe, nay đặt ở trong lồng sắt, hai tiểu tửđã sắp không nhấc lên nổi. Hồ Kiều đã sớm bảo Vĩnh Thọ mang theo Vĩnh Lộc ở bên cạnh vườn rau làm một cái chuồng cho thỏ để nuôi cố định. Hai đứa nhỏ mang theo Cao Liệt, phía sau là Hoa Miêu của Vũ Tiểu Bối, Tiểu Ngưu của Hứa Tiểu Bảo, phía sau bà vú nha hoàn đitheo cả một đoàn.
Bọn chúng gần đây rất yêu thích nuôi dưỡng sủng vật. Trong huyện học có một học sinh ở trong nội thành, lúc về nhà lên đã bế theo hai chon chó con, hai đứa nhỏ mỗi đứa được chia cho một con, khỏi nói có bao nhiêu cao hứng. Hai tiểu tử này đi trong vườn, trong tay cầm lồng thỏ, phía sau là cún con, hệt như một đám chơi bời lêu lổng, Hứa Thanh Gia nhìn thấy mấy lần thì đều muốn giáo huấn hai tiểu tử này, lại bị Hồ Kiều ngăn cản.
“Đây…đây còn ra thể thống gì?” sao cứ cảm giác bộ dáng hai tiểu tử này mang theo điểm đắc ý bừa bãi.
Đây cũng không phải là hiện tượng tốt.
Huống hồ ản tử gần nhất mà hắn xử lý chính là con trai độc nhất chơi bời lêu lổng của phú thân bản địa. hắn ta nhìn trúng một nữ tử gia hộ bần hàn, dùng hết biện pháp để lôi kéo nàng, kết quả nàng kia cũng làmột người can trường, tên ăn chơi trác táng kia còn chưa đắc thủ đượcthì nàng đã thắt cổ tự sát. sự tình nháo đến huyện nha. Huyện lệnh đại nhân tuy rằng theo nếp phán án, nhưng khi trở lại hậu viện, nhìn thấy bộ dáng hai tiểu tử ở trong vườn huyện học mang theo cún con cầm theo lồng thỏ tiêu sái, tóm lại dễ dàng liên tưởng không tốt.
Hồ Kiều cố gắng lý sự với huyện lệnh đại nhân, cho rằng bọn nhỏ thân cận với động vật chính là thiên tính, có thể bồi dưỡng lòng yêu thương. Huống hồ chính nàng nuôi đứa nhỏ, dạy dỗ một chút cũng khôngthiếu, sao có thể biến thành hoàn khố chứ? Huyện lệnh đại nhân đây là có thành kiến với phương thức giáo dưỡng của nàng.
Hứa Thanh Gia: “…”
hắn đúng là nói bọn nhỏ, nhưng gần đây tính tình A Kiều tựa hồ hơi khác lạ, nói không được nói mấy câu sẽ bắt bẻ hắn, tóm lại muốn hắnphải chịu thua. Bất quá hắn trước giờ không hề có suy nghĩ sẽ tranh cao thấp với nàng nên khi nào A Kiều tức giận thì hắn đều nhường nàng, không sao cả.
Hứa huyện lệnh lúc này nhận sai, lại đối với phương thức giáo dưỡng của nàng khen nức nở, thẳng đến khi nàng chuyển giận thành cười thìmới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Đợi buổi tối ăn cơm, Lạp Nguyệt mới bưng vịt Bát Bảo lên bàn thì Hồ Kiều bỗng che miệng chạy tới tịnh phòng, tiểu nha đầu còn không biết nàng đây là làm sao, bưng lên mũi ngửi ngửi, rất là nghi hoặc: “Vịt này mới ra lò, không có vấn đề gì, sao phu nhân ngửi thấy lại buồn nôn?”
Làm một học phách đọc nhiều sách vở, Hứa Thanh Gia lập tức liền liên tưởng đến gì đó, phân phó Lạp Nguyệt đem vịt Bát Bảo xuống, hai tiểu tử trông mong nhìn theo con vịt, dùng ánh mắt khiển trách Huyện lệnh đại nhân tàn nhẫn, Hứa Thanh Gia thấy bộ dáng này của bọn chúng thìbảo Lạp Nguyệt đem vịt đến sương phòng, lại đem mấy món mặn cho Hứa Tiểu Bảo cùng Vũ Tiểu Bối, ở đây để lại thức ăn chay là được rồi.
Lạp Nguyệt đặt vịt Bát Bảo lên trên bàn ở sương phòng, để Tiểu Hàn hầu hạ Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối ăn cơm, nàng thì đi phòng bếp truyền lời huyện lệnh đại nhân, làm mấy món ăn chay thanh đạm đem lên.
“Đúng là kỳ lạ, phu nhân ngửi được mùi vịt liền ói ra, đại nhân cũngkhông bảo kêu đại phu, chỉ dặn đưa đồ mạn ra ngoài. Trương ma ma ngài xào thêm hai đĩa thức ăn chay, chủ yếu nhẹ nhàng thanh đạm, đừng dùng mỡ lợn, dùng dầu cải xào đi.”
Trương bà tử phòng bếp nghe vậy lập tức nở nụ cười, “Chẳng lẽ phu nhân lại có hỉ? Bằng không sao lại không thể ăn thức ăn mặn.” Vừa nhặt rau vừa cảm thán, “Vẫn là vị phu nhân này của chúng ta có phúc, đại nhân thật sự là săn sóc tỉ mỉ, bả gìa này sống hơn nửa đời người rồi, chưa từng thấy nam nhân nào săn sóc như vậy. Cũng không nạp thiếp, không có nhị tâm, vợ chồng hòa hợp, nhìn thôi cũng khiến người ta vui vẻ. Hẳn là sẽ sinh thêm vài đứa nhỏ đâu...”
Nàng lải nhải lẩm bẩm, lại có một Đỗ bà tử nữa cũng cùng nói, Lạp Nguyệt nghe được một hồi chuyện xưa, lúc này mới bỏ ba đĩa xào chay vào giỏ, xách tới nhà giữa.
Nhà giữa, Hồ Kiều dưới sự hầu hạ của huyện lệnh đại nhân đã rửa mặt xong, ngồi ở một bên uống hai ngụm trà nóng, nhịn cảm giác muốn nôn xuống. Thấy huyện lệnh đại nhân chạy trước chạy sau, cười vô cùng nịnh nọt, tiến đến bên người nàng đến lấy lòng cọ hai má nàng, bị nàng đẩy ra: “nói đi, chàng làm sai chuyện gì ròi hả?” Cười không có hảo ý như vậy, ngược lại cảm giác giống thực hiện được âm mưu.
“A Kiều còn nhớ được tháng này... đã tới chưa không?”
Hồ Kiều ngây người ngẩn ngơ, thế này mới hậu tri hậu giác nhớ tới tháng này tựa hồ là lâu rồi chưa tới kinh nguyệt. Nàng mỗi ngày đều phải trông nom bọn nhỏ, lại có chuyện Ninh Vương bị thương, còn phải đề phòng Thượng mỹ nhân vô cớ gây rối, còn có chuyện của huyện học, nhiều việc dồn cùng một chỗ, nàng vậy mà quên mất chuyện này.
Vĩnh Thọ đi thỉnh đại phu đến, quả nhiên chẩn ra đã có thai hai tháng.
Hồ Kiều vuốt ve cái bụng bằng phẳng, vẫn là có vài phần lo lắng: “Thai này trăm ngàn đừng có mà ra một thằng nhóc nữa nhé?” Trong nhàđã có hai bảo bối bướng bỉnh, đã là giới hạn của nàng rồi.
Ngụy thị vào mùa thu năm ngoái lại sinh một đứa nữa, Hồ Hậu Phúc luôn ngóng trông thai thứ hai là một khuê nữ, hắn vào Nam ra Bắc chuẩn bị đều là quần áo đồ chơi cho tiểu khuê nữ, thấy đồ tốt đều muốn lưu lại cho khuê nữ làm đồ cưới... Kết quả lại sinh hạ một tiểu tử, thất vọng không lời nào có thể diễn tả được.
Nhạc mẫu hắn - Ngụy lão thái thái ở bên cạnh cười không thôi, hoàn toàn không thể hiểu nổi sao con rể lại thích khuê nữ đến vậy, Ngụy thị ôm tiểu nhi tử cho bú, còn thuận tiện liếc trắng mắt: “Nương đừng để ý! hắn đây là mắc bệnh ngốc đó thôi, ước chừng là xa cách em chồng lâu quá nên nhớ nhung nàng.”
Sau lại thời điểm Hồ Hậu Phúc đến huyện Nam Hoa thì nói với nàng việc này, còn nói cảm thấy lúc trước lúc nuôi nàng nhà đang nghèo, nay gia cảnh đã khá giả, lại sinh được một khuê nữ để cưng chiều, rồi nhìn nàng bình bình an an lập gia đình, liền thỏa mãn.
Hồ Kiều lúc ấy nhìn Hồ Hậu Phúc sau một lúc lâu, mới cười nói: “Ca ca đây là lo lắng cho muội hay vẫn là lo lắng em rể ca vậy? Chẳng lẽ muội gả không tốt sao?!”
“Muội gả rất tốt,” Hồ Hậu Phúc sờ sờ ót, cố ý thở dài: “Cũng mệt ta lúc trước chịu đánh cược cái đầu của mình, gõ đau sắp chết. Bằng khôngem rể này cũng không biết sẽ tiện nghi khuê nữ nhà ai!”
Hồ Kiều là một người bướng bỉnh, đêm đó trên bàn liền hơn một cái đầu heo muối, nghe nói... là vì đáp tạ huynh trưởng.
Hứa Thanh Gia nhìn thấy món ăn kỳ lạ này, không biết điển cố trong đó, còn quở trách nàng một câu: “Cũng là tạ cữu huynh, nên đặt mua món ngon hơn, cái đầu heo muối này thì tình là món ngon gì chứ?”
Hai huynh muội nhìn nhau cười.
Hứa Thanh Gia biết Hồ Hậu Phúc lại có thêm một đứa con trai thì liền phân phó Tiễn Chương đi bên ngoài chọn mua lễ vật cho đứa nhỏ. Sau đó cũng vuốt ve bụng Hồ Kiều, tựa hồ hận không thể xuyên thấu qua cái bụng coi trộm một chút giới tính đứa nhỏ: “Nếu như sinh một tiểu khuê nữ, ngoan ngoãn khéo léo, yên yên tĩnh tĩnh, còn có thể làm nũng, thật tốt!”
Phụ nữ có thai dễ dàng suy nghĩ miên man nhất, Hồ Kiều vừa nghe lời này lông mi đều dựng thẳng lên, trừng to hai mắt hỏi hắn: “Chàng đây là... chê tính tình ta không tốt?”
Huyện lệnh đại nhân phản ứng cực kỳ mau lẹ, lập tức liền ôm nàng khích lệ: “Sao có thể thế được? A Kiều đây là yêu ghét rõ ràng, mạnh mẽ như lửa, có tình có nghĩa, vi phu thích nhất chính là tính cách của nàng!”
Hồ Kiều được hắn nịnh bợ vô cùng vui vẻ, mới cười thành một đóa hoa lại nghe hắn nói: “Ta là đang lo, nếu như sinh một khuê nữ tính tình cũng giống A Kiều thì đi đâu tìm được một chàng rể phẩm tính tốt như ta chứ!”
“Chàng đây là... đang tâng bốc mình sao?” Hồ Kiều quả thực khôngthể tin nổi hành vi hắn uyển chuyển tự khen ngợi mình như vậy.
“Nào có! Nào có!” Huyện lệnh đại nhân vẫn rất là khiêm tốn.
- ----
Nghe nói sẽ có thêm một tiểu đệ đệ hoặc là một tiểu muội muội, Hứa Tiểu Bảo cùng Vũ Tiểu Bối vui điên rồi.
Trọng điểm hai tiểu tử này tranh chấp cũng không giống người thường.
Hứa Tiểu Bảo muốn một tiểu muội muội, “Muội muội thật tốt, xinh xinh xắn xắn, xoa bóp mặt sẽ khóc, còn không dám đánh lại...”
Lão cha hắn nghe được đứa nhỏ còn chưa sinh ra mà thằng nhãi nàyđã nghĩ khi dễ muội muội, trong lòng cười lạnh: Nếu như nương con sinh ra một tiểu khuê nữ giống như nàng thì ai khi dễ ai còn chưa chắc đâu tiểu tử thối! Đừng cao hứng quá sớm!
Bây giờ huyện lệnh đại nhân cảm thấy, kỳ thật lão bà nhà mình thật sựrất tốt, nếu như khuê nữ giống nàng, ít nhất tương lai sẽ không bị ai khi dễ, chỉ có khi dễ người khác mà thôi.
Lý do Vũ Tiểu Bối phản bác cũng là: “Liệt nhi là đệ đệ, chúng ta khi dễ còn không phải cũng sẽ khóc sao? Tuy rằng sẽ đánh lại, bất quá khẳng định đánh không lại hai ta.” Thằng bé đã thấy qua khuê nữ của Văn di nương nhà Cao Chính, được Cao nương tử nuôi bên người, thân thể yếu đuối không nói mà ngay cả khi dễ... Cũng không xuống tay được.
Nếu muội muội cũng giống bộ dáng Cao gia tiểu nương tử, chỉ im lặng ngồi ở chỗ kia, hệt như một cái cột gỗ thì thật là không tốt. Ít nhất Liệt nhi có thể khóc có thể nháo có thể khi dễ, dỗ một chút thì sẽ nín khóc mỉm cười, rất là thú vị.
Hai đứa nhóc này có tật xấu, đó là khi không có ai thì sẽ đánh nhau, mà lúc có người khác… thì sẽ đoàn kết đối ngoại.
Ngày thường ăn cơm còn tốt, tật xấu giành đồ ăn đã bị Huyện lệnh đại nhân sửa lại, ai giành đồ ăn của đối phương thì hai huynh đệ đều bị phạt đứng ở góc tường, suy nghĩ lỗi lầm, cùng nhau đói bụng. Đói hai hồi liền ngoan, tựa hồ còn gián tiếp bồi dưỡng tình huynh đệ. Nhưng tắm rửa thì... chẳng thể quản lý nổi.
Ném hai con khỉ trần trụi vào trong bồn nước, lúc đầu người phụ trách tắm cho bọn chúng-Tiểu Hàn cả người đều ước mem, sau này mỗi lần Tiểu Hàn tắm cho chúng thì đều phải chuẩn bị cho mình một bộ xiêm y sạch sẽ trước, đỡ phải cho tắm rửa cho hai đứa xong chính mình cũng ướt sũng.
Hồ Kiều lúc đó đã muốn quản, miệng đã cảnh cáo các thứ, hai tiểu tử này mới tắm xong liền bộ dáng đã biết sai, nhưng chỉ cần mới chạm vào nước thì lại lập tức đem cảnh báo của nàng ném ra sau đầu.
Dần dà Hồ Kiều cũng không để ý nữa, mặc kệ bọn chúng nháo đi.
Ba tháng sau, bụng Hồ Kiều hơi hơi to lên, vết thương của Ninh Vương điện hạ cũng đã sắp khỏi, chuẩn bị trở lại Định Biên Quân doanh. hắnlần này rời đi, Thượng mỹ nhân cũng mang đi, loạn binh đã giải, khôngcó đạo lý nội quyến của hắn vẫn để lại huyện nha Nam Hoa.
Trong mấy tháng này, Ninh Vương điện hạ cùng Vũ Tiểu Bối và Hứa Tiểu Bảo từ từ quen thuộc, một ngày luôn có một hai canh giờ chơi cùng bọn nhỏ. Vườn Huyện học rất lớn, việc vui cũng nhiều, Hồ Kiều thấy không chỉ một lần, Ninh Vương điện hạ chân dài, ngồi xổm cùng Hứa Tiểu Bảo Vũ Tiểu Bối chơi kiến.
nói là chơi, vậy thật là chơi.
Ninh Vương điện hạ đem tri thức quân sự của mình vận dụng vào trong trò chơi kiến, xây dựng địa hình thay đổi hoàn cảnh chung quanh của lũ kiến, đồng thời chọn dùng phương thức thủy công hỏa công, khi con kiến xuất ngoại kiếm ăn liền vô nhân đạo tiêu diệt hoàn toàn. Theo điểm này là có thể nhìn ra, hắn thật sự là cha ruột của bạn nhỏ Vũ Tiểu Bối, thái độ đối đãi kiến đều giống nhau.
Xuân về hoa nở, con cá bơi qua bơi lại, Ninh Vương điện hạ lại bảo Thôi ngũ lang ra bên ngoài mua sọt cần câu dạy hai tiểu tử câu cá.
Hứa Tiểu Bảo mỗi lần đều lấy chiến tích áp đảo Vũ Tiểu Bối thua khôngcòn gì, hơn nữa còn cười nhạo đệ đệ là mông khỉ, không một khắc yên tĩnh.
Về chuyện này, Ninh vương điện hạ cũng lực bất tòng tâm với con ruột mình. Đứa nhỏ này tính tình hoạt bát, không thể ngồi yên câu cá được.
đã vậy còn một lần sau lưng Hứa Tiểu Bảo vụng trộm thả cá vào sọt cho Vũ Tiểu Bối bị Hứa Tiểu Bảo bắt được. Tiểu tử này thiết diện vô tư hệt như cha hắn, dùng từ ngữ lý lẽ đã từng bị cha ruột giáo dục vô số lần ra nói Ninh Vương điện hạ không lưu tình chút nào. Cuối cùng còn bắt Hồ Kiều đi ngang qua phải phân xử.
“Nương mau tới xem, vương gia vụng trộm cho cá Tiểu Bối này, đâykhông phải là đang hại Tiểu Bối sao? Cha nói nếu yêu thương thìkhông thể cưng chiều đứa nhỏ! Đúng, chính là cưng chiều!” hắn rốt cục nắm được từ ngữ mấu chốt, huống hồ vừa lúc có thể đem tất cả lời nói ngày thường mình bị giáo huấn ra nói Ninh vương điện hạ, quả thực là vui vẻ nói không nên lời.
Hồ Kiều đứng ở trên bờ, nhìn người đang ngồi ở ven bờ, đang ngửa đầu như cười như không xem nàng sẽ phân xử như thế nào - Ninh Vương điện hạ, tuy rằng rất muốn vỗ tay tán thưởng hành vi nghé conkhông sợ hổ với con mình, nhưng là ở trước mắt Ninh vương điện hạthì vẫn là không dám hành động, chỉ gật gật đầu, “Đúng, là không thể cưng chiều, mọi việc quan trọng công bằng!”
Hứa Tiểu Bảo được mẹ mình tán đồng thì nhất thời càng cao hứng, đứng kiễng mũi chân lên vỗ vỗ vai Ninh vương điện hạ: “Mẹ con nóibiết sai mà sửa chính là đứa trẻ ngoan, Vương gia ngoan!”
Hồ Kiều lấy tay áo che mắt, tỏ vẻ không thể nhìn thẳng.
Người chưởng mười vạn binh - Ninh Vương điện hạ... loại sự tình được hài tử khen ngoan này, nàng phải mau chóng quên đi!
Ninh vương điện hạ tựa hồ tuyệt không để ý. Thái độ nhận sai còn cực kỳ tốt hướng Hứa Tiểu Bảo tỏ vẻ, từ nay về sau không bao giờ giúp Vũ Tiểu Bối như vậy nữa, hết thảy đều phải dựa vào thực lực hắn để thắng. Vũ Tiểu Bối cùng Hứa Tiểu Bảo ở cùng nhau từ nhỏ đến lớn, thua thua thắng thắng vài lần tâm tính so với Ninh vương người làm phụ thân này bình tĩnh hơn rất nhiều, hắn ước chừng là thật sự khôngthích câu cá, nếu thua thì nghỉ ngơi thôi, lập tức ném cần câu giơ tay về phía Hồ Kiều: “Nương con đói --” rõ ràng là không muốn câu cá nữa, vừa lúc mượn cơ hội chạy trốn.
Hồ Kiều vẫy tay với thằng bé,“Tiểu Bối tự mình lại đây, nương dẫn conđi ăn.”
Vũ Tiểu Bối quay đầu lè lưỡi với Hứa Tiểu Bảo, cười hì hì chạy, con chó con Hoa Miêu (mèo hoa) chạy theo phía sau. Con cún con toàn thân trắng điểm vài đốt đen, hắn liền muốn đặt tên cho nó là Hoa Miêu.
Ngay chuyện đặt tên cho chó con này mà hai tên nhóc cũng đặt theo bản năng, từ lúc Vũ Tiểu Bối đặt cho con chó của mình tên Hoa Miêuthì Hứa Tiểu Bảo lập tức đặt cho con chó của mình tên là Tiểu Ngưu, ý là con chó của mình tương lai sẽ lớn hơn Hoa Miêu, phát triển như con nghé con.
Ninh vương điện hạ nhìn con mình đi theo huyện lệnh phu nhân đi xa mới hồi thần, quay đầu nhìn thấy Hứa Tiểu Bảo hai mắt mở to thì liền búng trán thằng bé một cái: “Nhìn cái gì hả?”
Hứa Tiểu Bảo vuốt con chó nhỏ Tiểu Ngưu của mình, cười ngây ngô: “Nhìn nương con.” Lại lặp lại: “Vương gia vừa nhìn nương con!”
Ninh Vương điện hạ: “...”
“Ta đang nhìn Tiểu Bối!”
Vũ Tiểu Bối câu cá thành tích rất tệ, Ninh vương điện hạ vì bồi dưỡng lòng tự tin cho con, lúc đầu để cho Thôi ngũ lang dạy hai đứa nhỏđánh quyền, đợi sau khi hai thằng bé không khoa tay múa chân nữathì đơn giản tự mình dạy hai đứa nhỏ đánh quyền. Đến ngày hắn đi ấy, hai đứa nhỏ đã học được một bộ quyền pháp giống khuông giống dạng, chỉ là đứa nhỏ khí lực nhỏ, năng lực bắt chước cũng rất mạnh, bất quá đối với mục tiêu công kích vẫn là không có nhận thức chuẩn xác.
Vì thế Hồ Kiều đã mấy lần tìm hắn nói qua, cho rằng hai đứa nhỏ chỉ học đơn giản là được, đề cao sức chiến đấu của bọn chúng, nếu học hơn nữa, về sau sẽ càng không quản nổi.
Ninh vương điện hạ đối với huyện lệnh phu nhân tựa hồ đối hắn đãkhông còn quá khách khí, hậu tri hậu giác phát hiện, khi nào thì hắnkhông còn uy nghiêm như vậy nữa nhỉ?
Liền ngay cả Thôi ngũ lang cũng nói, trong mấy tháng dưỡng thương này, trên mặt Ninh vương điện hạ lúc nào cũng mang theo ý cười, so với bao nhiêu năm qua đều nhiều hơn, tựa hồ rất là thích ý nhàn nhã.
Ninh vương điện hạ sờ sờ mặt mình, không tự giác khóe môi liền cong lên.
hắn đi ngày ấy, vợ chồng Hứa Thanh Gia cùng Hồ Kiều tiễn đưa, đối với huyện lệnh phu nhân như trút được gánh nặng, hắn bỗng nhiên nổi lên ý xấu, “Chờ ta đi rồi sẽ đưa một võ sư đến cho Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối, hai đứa nhỏ này thích luyện võ như vậy, rèn luyện nhiều đối với thân thể mới có lợi.”
Sau đó, Ninh vương điện hạ như nguyện thấy sắc mặt huyện lệnh phu nhân thay đổi.
Nhưng thật ra Hứa huyện lệnh tựa hồ đối bọn nhỏ học võ cũng khôngphản đối, lập tức hướng hắn tỏ vẻ cảm tạ, “Hạ quan mấy năm này cảm thấy, mặc kệ là làm cái gì vẫn là phải có thân thể tốt. Mượn phong quang của vương gia, chờ võ sư đến đây hạ quan cũng đi theo học mấy chiêu, tốt xấu cường thân kiện thể.”
Thôi ngũ lang đưa một hộp gỗ vào tay Ninh vương, Ninh vương điện hạ mở ra, bên trong có hai thanh chủy thủ tinh xảo, mặt trên đều được khảm bảo thạch, “Đây là chủy thủ thời điểm bổn vương đánh giặc Thổ Phiên đoạt được, đều là lợi khí, đưa Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối phòng thân.”
hắn cầm chủy thủ từ trong hộp ra, mỗi đứa cho một cái, lại sờ sờ đầu bọn chúng: “Huynh đệ các con nhất định phải hảo hảo chơi đùa, chủy thủ là hung khí, không thể lấy thứ này để đánh nhau, biết không?!”
Hứa Tiểu Bảo cùng Vũ Tiểu Bối đã hưng phấn đến nỗi chỉ biết gật đầu liên tục, ánh mắt nhìn Ninh Vương điện hạ đều toát ra ánh sao sùng bái.
Trước mặt Ninh vương điện hạ, Hồ Kiều trực tiếp đoạt hai chủy thủ này lại, “Ta trước giữ hộ cho các con, chờ các con lớn một chút lại cho các con tự mình giữ!”
Hai đứa nhỏ liền mếu máo sắp khóc. Bất quá nhìn thấy Ninh vương điện hạ cùng với Hứa Thanh Gia đều tỏ vẻ đồng ý, liền chỉ có thể yên lặng khuất phục cường quyền, tùy ý Hồ Kiều cầm chủy thủ đi.
Thượng mỹ nhân ngồi xe, Vân di nương cùng nha hoàn cùng đi, Ninh vương cùng Thôi ngũ lang cưỡi ngựa, thị vệ đi theo phía sau.
đi đến khi không thấy được huyện Nam Hoa nữa, Ninh vương kẹp vào bụng ngựa, con ngựa liền lao đi, Thôi ngũ lang theo sát phía sau, liên tục hô: “Điện hạ, ngươi còn bị thương đó?!” Tuy rằng đại phu đã nóiqua, thương thế Ninh vương lúc trước tổn thương tới phế phủ vô cùng sâu, cần tĩnh dưỡng nửa năm nhưng trong doanh cũng không thể nửa năm không thấy chủ soái. hắn nay xem như tĩnh dưỡng không sai biệt lắm, chính là còn không thể lên ngựa đánh giặc.
Ninh vương cưỡi đoạn đường mới cho chậm lại, chóp mũi đều là khôngkhí tươi mát, mới có mưa không bao lâu, con ngựa chạy ở trên đường, ngay cả bụi bặm cũng không có.
“Ngũ Lang, ngươi có thể không biết, ta lúc trước tự thỉnh rời thành Trường An đến biên cảnh, thời điểm đi trên đường kỳ thật tâm tình vô cùng buồn khổ, nhưng là sau khi đi vào Nam Chiếu, tâm tình liền dần dần tốt lên. Nơi đây khí hậu ướt át, trừ bỏ di nhân ngôn ngữ khôngthông, mông muội thì đều tốt.” không có trong thành Trường An ngươi lừa ta gạt, không có thận trọng tính kế, chỉ cần một lòng một dạ bảo vệ tốt biên cảnh là được.
Thôi ngũ lang làm sao không hiểu, “Ta năm đó từ Thanh Hà rời đitrong tộc, trước khi nhập quân, cha mẹ hận không thể về sau cũngkhông nhận đứa con này là ta. Trong tộc không biết bao nhiêu huynh đệ cười ta, cũng may sau lại có nhị ca cùng lục lang cũng đi cùng con đường, thế này mới bớt bị người cười chê. Bất quá có đôi khi trở về thăm người thân, cha mẹ vẫn là không quá vui vẻ, nhóm đường huynh đệ trong tộc ở sau lưng cũng bàn tán không ít. Ở biên cảnh Nam Chiếu lâu, cảm thấy vẫn là nơi này thư thái.”
Ninh vương cười: “Ngươi nói đúng. Dưỡng thương mấy tháng, mọi người dưỡng thành lười biếng luôn, vợ chồng Hứa huyện lệnh nhưngthật ra cuộc sống nhàn nhã... Bổn vương cho tới bây giờ chưa từng nhàn nhã như vậy.” Cũng không biết hắn nhớ tới cái gì, ý cười trênmặt dần dần đậm thêm.
“Tính tình Hứa phu nhân nhưng thật ra...” nửa câu sau, hắn lại trực tiếp nuốt lại trong bụng, chỉ lắc đầu cười cười.
Thôi ngũ lang đoán là Ninh vương điện hạ cảm thấy lấy mình là hoàng tử, nghị luận phu nhân của hạ thần hình như không ổn nên không nóitiếp. Bất quá hắn cũng không có cố kỵ phương diện này, lập tức mở miệng cười: “Con hổ son kia, cũng chỉ có Hứa huyện lệnh mới có thể chế phục được!”
“Cũng không hẳn!” ý cười trên mặt Ninh vương điện hạ phai nhạt, kẹp bụng ngựa lại lao đi.
Thôi ngũ lang không hiểu được ý tứ lời này của hắn, chẳng lẽ Hứa phu nhân trừ bỏ Hứa huyện lệnh, còn có ai có thể hàng phục nàng sao? Bất quá lời này không tiện nói ra, hắn lại nghĩ, chỉ cần lần sau gặp mặt đừng bị Hồ Kiều - người đàn bà đanh đá kia đánh bại thì sẽ không tệ. Sau đó liền ném lời này đến sau đầu, kẹp bụng ngựa cũng đuổi theo Ninh vương điện hạ.
trên đường, một chiếc xe ngựa ở phía sau, chỉ có hai gã hộ vệ vẫn đitheo xe, không nhanh không chậm tiêu sái.
Trong xe ngựa, Vân di nương cùng nha hoàn đang khuyên Thượng mỹ nhân phải giữ vững ý chí chiến đấu, tranh thủ chiếm được Ninh vương điện hạ ân sủng, nếu không thì phải đem tiểu quận vương đến nuôi bên cạnh mình, đơn giản tự mình sinh con trai thì càng tốt.
Thượng mỹ nhân không nói một lời nào, ngã đầu liền ngủ.
Ngày ấy nàng cùng Ninh vương điện hạ đối thoại, không có người thứ ba biết.
Sau khi Ninh vương hồi doanh, Trường An thành ban thưởng cũng đến đây, trừ bỏ khao thưởng trong quân, cùng với thánh chỉ thăng quan các võ quan, quan viên truyền chỉ hộ tống đưa tới còn có hai tiểu mỹ nhân. Nghe nói là bệ hạ ở đêm trừ tịch nhớ tới hoàng trưởng tử ở biên cương xa xôi vất vả không người hầu hạ, liền để hoàng hậu ở trong cung chọn hai mỹ nhân đưa cho Ninh vương.
Hoàng hậu qua tuyển chọn kỹ lưỡng mới chọn hai mỹ nhân, lại gia tăng huấn luyện một hồi hai vị mỹ nhân mới tới biên cương.
Trong huyện nha Nam Hoa, tiễn bước Ninh vương điện hạ vợ chồng Hứa Thanh Gia lập tức nhàn hạ. Hứa Thanh Gia không cần mỗi ngày hạ nha lại đến Thính Phong Viện thỉnh an, Hồ Kiều cũng không phải thường xuyên chạy tới huyện học, trông nom cơm canh Ninh vương điện hạ, cùng với ăn uống bọn thị vệ hắn mang đến. Cho dù Ninh vương điện hạ có đưa phí ăn uống, còn mang theo mấy bà tử nấu ăn, còn mướn từ bên ngoài bốn người nấu cơm cho bọn thị vệ.
Ninh Vương điện hạ vừa đi, từ chủ đến nô đều cảm thấy cực kỳ nhẹnhõm.
Duy độc Hứa Tiểu Bảo cùng Vũ Tiểu Bối cảm thấy, thiếu đi một người chơi, tịch mịch rất nhiều.
Cao nương tử mang theo Cao Liệt đến chơi, hai tiểu tử liền nhịn khôngđược khoe ra quyền thuật của mình với Cao Liệt, vừa muốn khoe chủy thủ, chạy tới nói với Hồ Kiều, nàng liền gõ mỗi đứa một cái: “Cái đó làm sao là có thể tùy tiện đùa? Vạn nhất làm bị thương làm sao bây giờ?”
Cao nương tử vừa nghe bọn chúng có chủy thủ, lập tức liền lo lắng, cũng may Huyện lệnh phu nhân cự tuyệt, nhất thời thở dài nhẹ nhõmmột hơi, lại nói chút việc nhà.
Hai tiểu tử không làm sao được, chỉ có thể mang theo Cao Liệt nhìn con thỏ, lại cho phép Cao Liệt theo chân bọn chúng chơi với chó con.
Con thỏ lớn rất nhanh, ăn lại khỏe, nay đặt ở trong lồng sắt, hai tiểu tửđã sắp không nhấc lên nổi. Hồ Kiều đã sớm bảo Vĩnh Thọ mang theo Vĩnh Lộc ở bên cạnh vườn rau làm một cái chuồng cho thỏ để nuôi cố định. Hai đứa nhỏ mang theo Cao Liệt, phía sau là Hoa Miêu của Vũ Tiểu Bối, Tiểu Ngưu của Hứa Tiểu Bảo, phía sau bà vú nha hoàn đitheo cả một đoàn.
Tác giả :
Lam Ngải Thảo